''Anh có nghe thấy trái tim em?
Anh có nhìn thấy những giọt lệ của em?
Duy nhất trên thế gian này chỉ có một mà thôi!
Em chỉ cần đó là anh!'' ~ Crazy of you~ Master's sun ost~
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ --------Dải phân cách đáng yêu của Cô Cô Mạn Vân~
Trong đêm tối, đoàn người nối đuôi nhau nhanh chóng rời đi, khung cảnh im lặng đến đáng sợ, chỉ có tiếng bước chân cùng tiếng vó ngựa nện từng hồi xuống mặt đất trống trải.
A Đề Mi Hương khẽ kéo tầm mành trên xe ngựa, mắt liếc ra bên ngoài, chỉ hai ngày nữa thôi, nàng sẽ được gặp lại hoàng thượng, không biết người có khỏe không, nàng nhất định phải ngăn cản người lập phi tử, chuyện này, chuyện này nhất định không thể xảy ra, một khi nàng chưa nắm giữ được trái tim người, có thêm nữ nhân khác xen vào sẽ làm cho mọi thứ trở nên khó khăn hơn. Mà nàng, tuyệt đối không thể chịu đựng nổi bên người xuất hiện thêm một ai khác.
Uy Vân ánh mắt lấm lét nhìn xung quanh, chuyến đi lần này nàng đã có dự tính từ trước. Phất Phong kia vốn dĩ đã giúp nàng tìm được cháu gái của thượng cung đại quan hầu hạ Bạch thái phi năm xưa, chỉ có điều, như thế nào đó, hắn chưa cho nàng biết người kia đang ở đâu. Phất Phong hắn nói lần này hoàng hậu nương nương xuất cung, nếu như nàng cầm chân được đoàn quân qua cánh rừng này, nhất định hắn sẽ nói cho nàng biết. Uy Vân cũng không nghĩ nhiều, chỉ cần vạch trần được Bạch Mạn Thanh, nàng không sợ bất cứ thứ gì cả.
Đoàn quân đang đi, bất chợt bánh xe ngựa của hoàng hậu nương nương đổ sập một cái, tất cả đều có chút hỗn loạn, A Đề Mi Hương tay trắng nõn khẽ day day trán, khuôn mặt có điểm mệt mỏi bước xuống xe ngựa.
'' Không phải trước khi rời đi,các ngươi đã kiểm tra mọi thứ rồi sao ?''
Uy Vân trong lòng cười khẩy, nàng bình tĩnh cúi xuống
'' Thưa nương nương, do đường đi quá xóc nên không thể tránh khỏi hư hỏng, nương nương hãy ngồi nghỉ một chút, quân lính sẽ sửa lại ngay ạ.''
A Đề Mi Hương không nói gì, nàng bước sang nghỉ một bên, đám cung nữ nhanh chóng quay qua hầu hạ. Quân lính bắt đầu công việc sửa chữa xe ngựa, ai nấy đều cố gắng hoàn thanh nhanh để còn kịp lên đường.
Đột nhiên, xung quanh bọn họ xuất hiện rất nhiều hắc y nhân, quân lính lập tức che chắn trước hoàng hậu nương nương, tiếng Uy Vân vang lên thất thanh
''Có thích khách! Người đâu, hộ giá nương nương!''
--- ------ ------ ------ ------ ------ ----------Dải phân cách đáng yêu của Cô Cô Mạn Vân~
A Đề Mi Hương sợ hãi lùi dần về phía sau, tất cả người hầu, quân lính, đều đã bị đám hắc y nhân đánh ngất, bọn chúng có ý gì, nếu là sơn tặc, không phải chỉ là cướp được tiền của là sẽ thả người đi ? Tại sao lại tách nàng ra khỏi đoàn quân, còn nữa, đây là nơi nào, một ngôi nhà bỏ hoang?
Trước mặt nàng đột nhiên xuất hiện một tên hắc y cao lớn, hắn từ từ tiến lại gần nàng, A Đề Mi Hương hoảng sợ lùi ra sau, nhưng vẫn cố làm ra vẻ bình tĩnh, cao ngạo, nàng hét lớn
'' To gan, ngươi có biết bổn cung là ai không hả ? Người đâu, người đâu?''
Hắc y nhân cười vang, hắn khẽ tháo tấm mạng che mặt xuống, dung mạo nam nhân tuấn tú có điểm nguy hiểm khiến A Đề Mi Hương sững sờ.
'' Thập Tín, ngươi..!'' Là hắn, Thập Tín, tay sai đắc lực của Mông Cổ vương, lão già đó, còn dám phái người đến làm phiền nàng? Hơn nữa, tên khốn này còn có tư tình với nàng, nếu như nàng không bị gả sang Bắc Vận, khả năng nàng sẽ phải trở thành nữ nhân của hắn, kinh tởm!
A Đề Mi Hương lưng vừa chạm vào tường lớn, nam nhân trước mặt đã ép sát vào người nàng
'' Hương nhi, nàng rất ra dáng mẫu nghi thiên hạ?''
Phát! Má nam nhân dung mạo tuấn tú in năm dấu ngón tay, khóe môi chảy ra chút máu
'' Vô sỉ, ngươi cút đi, bảo lão già đó, bổn cung không có quan hệ gì với các người, cút đi, ngươi cút đi!''
A Đề Mi Hương hoảng loạn, nàng nước mắt chợt rơi dài hai hàng. Nam nhân cười khẽ, hắn lấy tay lau đi vết máu trên khóe miệng, rồi nói nhỏ bên tai nữ nhân
'' Hương nhi, ta rất muốn tha cho nàng, nhưng mà, lời của thúc thúc, ta không thể không nghe!''
Hắn cười nguy hiểm, ánh mắt nhìn xuống thân thể đang run bần bật của nữ nhân, A Đề Mi Hương kinh hoàng muốn chạy trốn, eo nhỏ đã bị cầm lại, cả người vô lực bị nam nhân ôm lấy, hắn thô lỗ đẩy nàng xuống tấm chiếu đã được trải ra giữa sàn.
'' Ngươi muốn làm gì? Cút đi! Khốn nạn! Cút đi!''
A Đề Mi Hương sợ hãi muốn ngồi dậy, nam nhân đã đè lên, hắn mạnh bạo xé rách y phục của nàng, từng mảng da thịt tuyết trắng cứ như thế lộ ra, ánh mắt nam nhân cuồng dã tràn đầy dục vọng
'' Hương nhi, nàng nghe lời một chút có phải hơn không, nhưng mà cũng không sao, nàng nghĩ xem, Triệu Khuông Dẫn sẽ nghĩ như thế nào? Nếu nương tử của hắn thất tiết với một nam nhân xa lạ ?''
Hắn biết nàng vẫn là xử nữ? Khốn kiếp, tại sao hắn lại biết? Tại sao?
A Đề Mi Hương kêu gào có, khóc lóc van xin có, đêm ấy, thân thể nữ nhân đau đớn như bị xé thành từng mảnh, máu xử nữ chảy ra, đánh dấu sự nhục nhã chà đạp lên toàn bộ cuộc đời nàng từ nay trở về sau.
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ----Dải phân cách đáng yêu của Cô Cô Mạn Vân~
Thôn Lạc Dương
Ba bóng dáng thấp thoáng xuất hiện ở cửa thôn, nữ nhân đứng giữa dung mạo xinh đẹp, mắt phượng khẽ liếc nhìn xung quanh, rồi lại nhìn hai nam tử đứng cạnh mình, một người khí khái hơn người , một người lại ngời ngời tư chất của bậc đế vương. Ân Tiểu Tiểu bàn tay đột nhiên bị nắm lấy, mười ngón tay cứ thế lồng vào nhau. Nàng dở khóc dở cười nhìn Triệu Khuông Dẫn, rõ ràng đã quán triệt hai người không được gây nhau nữa, nàng cũng đã giải thích kĩ càng với Thân Bất Phàm, thế mà hắn vẫn làm cái trò như này đây.
Thân Bất Phàm bất bình nhìn sang hướng khác, Ân Tiểu Tiểu lại thì thầm vào tai Triệu Khuông Dẫn
'' Hoàng thượng, người hứa không như này nữa mà! Ta nhớ rồi, ta là của người, người cứ tin ở ta, được không?''
Triệu Khuông Dẫn nhẹ nhàng bỏ tay nàng ra, như gió thoảng đi thẳng. Thân Bất Phàm cũng chẳng nói chẳng rằng thẳng đường đi, hai tên này, rõ ràng là muốn làm lành với nhau, nhưng nàng hiểu chứ, nam nhân kẻ nào chẳng có tự trọng cao ngời ngời, hai tên này cũng thế, haizzz, nàng lại phải khổ hơn gấp hai lần rồi đây.
Lần đi vi hành này Triệu Khuông Dẫn dẫn nàng đi cùng, ít nhiều là vì nàng hiểu thôn Lạc Dương này hơn ai hết, có điều, không biết dẫn thêm nàng theo, hai người kia vẫn có thể thoải mái được không chứ?
'' Sư phụ, sư phụ về rồi, sư phụ ơi, chúng con nhớ người quá !!!'' Đám trẻ không biết từ đâu xuất hiện, thoáng thấy bóng dáng Ân Tiểu Tiểu, bọn chúng đã nhào ra chặn đường, đứa nào đứa nấy cũng bám chặt lấy nữ nhân mà kêu gào.
'' Ừ.. ta..''
'' Thân thúc thúc, aaa... chúng con cũng nhớ Thân thúc thúc nhiều lắm!!!''
Ân Tiểu Tiểu chưa kịp nói xong câu, bọn trẻ đã bỏ nàng lao đến nam nhân đứng cạnh, bám còn chặt hơn bám sư phụ thân yêu của chúng nữa.
Thân Bất Phàm cười tươi bế một đứa lên, hào sảng hỏi
'' Thế nào, các con vẫn ngoan chứ ?''
'' Dạ ngoan ạ, thúc thúc vẫn khoe chứ ạ?'' Đám trẻ như đàn heo con đồng thanh hô vang, nàng cũng nhớ chúng lắm, chỉ là tình huống bắt buộc này, nàng không thể thường xuyên về gặp chúng được.
'' Ngoan quá, thúc thúc vẫn khỏe lắm! Các con muốn ăn hồ lô không? Thúc thúc mua cho nhé!''
Thân Bất Phàm đúng là vị cứu tinh của cả đám trẻ con, chỉ cần có Thân thúc thúc, đừng nói là bánh rán nhé, kẹo hồ lô cũng có luôn.
'' Ơ, thúc thúc kia là?'' Đám trẻ đứa nào đứa nấy cũng liếc mắt về một phía, lạ lẫm nhìn nam nhân khuôn mặt lạnh nhạt đứng sát gần sư phụ,dung mạo, hơn hẳn Thân thúc thúc, khí khái, hơn đứt Thân thúc thúc, nhưng mà bọn chúng về phe Thân thúc thúc nhé, đâu có ai cưng chiều đám trẻ như Thân thúc thúc đâu, ơ, người này ở đâu ra thế này ?
Ân Tiểu Tiểu nắm lấy cánh tay nam nhân, tiến lên
'' Đây là thúc thúc đồng môn luyện võ của sư phụ, hôm nay thúc thúc cũng đến đây thăm các trò, chào thúc thúc đi nào!''
Đám trẻ có chút không vừa lòng, sư phụ cũng thật là, còn chưa khi nào thân thiết với Thân thúc thúc như thế, hừ!
'' Chúng con chào thúc thúc ạ!''
Triệu Khuông Dẫn gật đầu, dù có hơi lóng ngóng một chút, hắn cúi xuống muốn bế một đứa bé lên, đám trẻ đã rủ nhau bám vào Thân Bất Phàm, kéo Thân thúc thúc vào nhà trước. Cánh tay nam nhân buông thõng vào không trung, hắn ngại ngùng đưa tay về. Ân Tiểu Tiểu khẽ mỉm cười nhìn má nam nhân có chút hồng lên, hắn là bậc cửu ngũ chí tôn, hiển nhiên chưa từng gặp phải những tình huống như thế này, nhưng mà bọn chúng chỉ là trẻ con, ai yêu chiều hơn, hiển nhiên chúng sẽ bám lấy không rời. Nàng ôn nhu đặt tay áp vào má nam nhân, cười nhẹ, mà nam nhân, má thêm một tầng lại một tầng đỏ ửng.
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ -------Dải phân cách của Cô Cô Mạn Vân~
Triệu Khuông Dẫn là lần đầu tiên chăm sóc cho những đứa trẻ, hắn hiển nhiên không làm tốt bằng Thân Bất Phàm được rồi. Ví dụ kể như mục phát cơm, hắn phát cho đứa này nhiều hơn đứa kia, thành ra đám trẻ kêu la quá trời, nói cái gì mà thương Thân thúc thúc nhất, Thân thúc thúc là tốt nhất, không ai sánh bằng Thân thúc thúc. Thân Bất Phàm có chút tự hào nhìn qua bên kia, nam nhân cao cao tại thượng lạnh nhạt không nói gì, người lúc nào cũng thế, khí khái không ai có thể qua vượt qua được, hắn, chấp nhận thua người rồi, trước đến nay vẫn chưa bao giờ thắng nổi nam nhân xuất chúng này. Hơn nữa, trái tim nữ nhân cũng chưa từng thuộc về hắn, mà chỉ dành trọn cho người, đây mới là điều quan trọng nhất.
'' Hoàng thượng, người muốn ăn chút gì không?'' Ân Tiểu Tiểu ôn nhu hỏi người bên cạnh, hắn từ nãy đến giờ loay hoay giúp nàng cho bọn trẻ con ăn, chắc chắn cũng có điểm mệt mỏi rồi.
'' Trẫm không đói!'' Nam nhân giọng nói có chút lạnh nhạt vang lên, hắn không thèm để ý đến nữ nhân đứng cạnh, thẳng đường rời đi.
Ân Tiểu Tiểu cười khẽ, nam nhân này, hắn tưởng nàng không biết chắc, thật là đáng yêu quá mức cho phép mà, hắn cười cũng đáng yêu, giận cũng đáng yêu, ôi, nàng yêu hắn nhiều lắm !
'' Hoàng thượng, người đi đâu thế, đám trẻ cũng đang chơi với người rất vui mà!'' Âm thanh nữ nhân ôn nhu vang lên, nàng bước lại sát hắn, mà nam nhân, bỏ ra hồ nước đứng ngắm cảnh, tịch mịch vô cùng.
Nàng bàn tay trắng nõn cầm lấy bàn tay to lớn rộng rãi của nam nhân, mười ngón tay cứ thế lồng chặt vào nhau.
'' Tại sao ngươi không trở về gia mà lại lưu lạc đến nơi này?'' Âm thanh nam nhân ôn nhu vang lên, hắn nhìn nàng, ánh mắt màu hổ phách sâu thẳm huyền ảo.
Ân Tiểu Tiểu mỉm cười, nàng nhìn những bông hoa dập dềnh giữa sóng nước, tâm trạng đột nhiên thấy khá hơn rất nhiều
'' Ta biết hoàng thượng còn nhiều điều chưa nhớ lại, những điều người có thể nhớ được, ta mong đó là những kí ức tốt đẹp nhất mà hoàng thượng từng có, còn những chuyện khác, quên được, người có thể quên đi ...'' Âm thanh nữ nhân ôn nhu dịu dàng, tâm Triệu Khuông Dẫn dần bình tĩnh trờ lại, hắn cũng mỉm cười, con người không phải nên sống cho hiện tại sao? Những thứ nên nhớ, hắn tin rồi một ngày nào đó hắn cũng sẽ nhớ lại thôi!
'' Đám trẻ con nhất định sẽ thích người!''
Ân Tiểu Tiểu tinh nghịch lên tiếng, bàn tay nắm chặt tay hắn không buông, nữ nhân cười tươi rói, hai lúm đồng tiền lại lấp la lấp lánh, hại nam nhân tim đập loạn nhịp.
'' Không có, trẫm cảm thấy chính là, bọn trẻ rất không thích trẫm!'' Hắn lại lạnh nhạt, mặc kệ nữ nhân bên cạnh bày đủ trò ngốc nghếch, hắn vẫn ngó lơ.
'' Hoàng thượng, ta chắc chắn mà!'' Ân Tiểu Tiểu khổ sở lắm mới nhún lên được, khẽ thơm chụt một cái vào má hắn, mà nam nhân, giờ này như đang ở trên chín tầng mây rồi! T_T
''Tại sao..'' Nam nhân ngượng đỏ cả mặt, hắn khẽ ho rồi nhìn sang chỗ khác.
'' Vì ta cũng thích người!''
Anh có nhìn thấy những giọt lệ của em?
Duy nhất trên thế gian này chỉ có một mà thôi!
Em chỉ cần đó là anh!'' ~ Crazy of you~ Master's sun ost~
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ --------Dải phân cách đáng yêu của Cô Cô Mạn Vân~
Trong đêm tối, đoàn người nối đuôi nhau nhanh chóng rời đi, khung cảnh im lặng đến đáng sợ, chỉ có tiếng bước chân cùng tiếng vó ngựa nện từng hồi xuống mặt đất trống trải.
A Đề Mi Hương khẽ kéo tầm mành trên xe ngựa, mắt liếc ra bên ngoài, chỉ hai ngày nữa thôi, nàng sẽ được gặp lại hoàng thượng, không biết người có khỏe không, nàng nhất định phải ngăn cản người lập phi tử, chuyện này, chuyện này nhất định không thể xảy ra, một khi nàng chưa nắm giữ được trái tim người, có thêm nữ nhân khác xen vào sẽ làm cho mọi thứ trở nên khó khăn hơn. Mà nàng, tuyệt đối không thể chịu đựng nổi bên người xuất hiện thêm một ai khác.
Uy Vân ánh mắt lấm lét nhìn xung quanh, chuyến đi lần này nàng đã có dự tính từ trước. Phất Phong kia vốn dĩ đã giúp nàng tìm được cháu gái của thượng cung đại quan hầu hạ Bạch thái phi năm xưa, chỉ có điều, như thế nào đó, hắn chưa cho nàng biết người kia đang ở đâu. Phất Phong hắn nói lần này hoàng hậu nương nương xuất cung, nếu như nàng cầm chân được đoàn quân qua cánh rừng này, nhất định hắn sẽ nói cho nàng biết. Uy Vân cũng không nghĩ nhiều, chỉ cần vạch trần được Bạch Mạn Thanh, nàng không sợ bất cứ thứ gì cả.
Đoàn quân đang đi, bất chợt bánh xe ngựa của hoàng hậu nương nương đổ sập một cái, tất cả đều có chút hỗn loạn, A Đề Mi Hương tay trắng nõn khẽ day day trán, khuôn mặt có điểm mệt mỏi bước xuống xe ngựa.
'' Không phải trước khi rời đi,các ngươi đã kiểm tra mọi thứ rồi sao ?''
Uy Vân trong lòng cười khẩy, nàng bình tĩnh cúi xuống
'' Thưa nương nương, do đường đi quá xóc nên không thể tránh khỏi hư hỏng, nương nương hãy ngồi nghỉ một chút, quân lính sẽ sửa lại ngay ạ.''
A Đề Mi Hương không nói gì, nàng bước sang nghỉ một bên, đám cung nữ nhanh chóng quay qua hầu hạ. Quân lính bắt đầu công việc sửa chữa xe ngựa, ai nấy đều cố gắng hoàn thanh nhanh để còn kịp lên đường.
Đột nhiên, xung quanh bọn họ xuất hiện rất nhiều hắc y nhân, quân lính lập tức che chắn trước hoàng hậu nương nương, tiếng Uy Vân vang lên thất thanh
''Có thích khách! Người đâu, hộ giá nương nương!''
--- ------ ------ ------ ------ ------ ----------Dải phân cách đáng yêu của Cô Cô Mạn Vân~
A Đề Mi Hương sợ hãi lùi dần về phía sau, tất cả người hầu, quân lính, đều đã bị đám hắc y nhân đánh ngất, bọn chúng có ý gì, nếu là sơn tặc, không phải chỉ là cướp được tiền của là sẽ thả người đi ? Tại sao lại tách nàng ra khỏi đoàn quân, còn nữa, đây là nơi nào, một ngôi nhà bỏ hoang?
Trước mặt nàng đột nhiên xuất hiện một tên hắc y cao lớn, hắn từ từ tiến lại gần nàng, A Đề Mi Hương hoảng sợ lùi ra sau, nhưng vẫn cố làm ra vẻ bình tĩnh, cao ngạo, nàng hét lớn
'' To gan, ngươi có biết bổn cung là ai không hả ? Người đâu, người đâu?''
Hắc y nhân cười vang, hắn khẽ tháo tấm mạng che mặt xuống, dung mạo nam nhân tuấn tú có điểm nguy hiểm khiến A Đề Mi Hương sững sờ.
'' Thập Tín, ngươi..!'' Là hắn, Thập Tín, tay sai đắc lực của Mông Cổ vương, lão già đó, còn dám phái người đến làm phiền nàng? Hơn nữa, tên khốn này còn có tư tình với nàng, nếu như nàng không bị gả sang Bắc Vận, khả năng nàng sẽ phải trở thành nữ nhân của hắn, kinh tởm!
A Đề Mi Hương lưng vừa chạm vào tường lớn, nam nhân trước mặt đã ép sát vào người nàng
'' Hương nhi, nàng rất ra dáng mẫu nghi thiên hạ?''
Phát! Má nam nhân dung mạo tuấn tú in năm dấu ngón tay, khóe môi chảy ra chút máu
'' Vô sỉ, ngươi cút đi, bảo lão già đó, bổn cung không có quan hệ gì với các người, cút đi, ngươi cút đi!''
A Đề Mi Hương hoảng loạn, nàng nước mắt chợt rơi dài hai hàng. Nam nhân cười khẽ, hắn lấy tay lau đi vết máu trên khóe miệng, rồi nói nhỏ bên tai nữ nhân
'' Hương nhi, ta rất muốn tha cho nàng, nhưng mà, lời của thúc thúc, ta không thể không nghe!''
Hắn cười nguy hiểm, ánh mắt nhìn xuống thân thể đang run bần bật của nữ nhân, A Đề Mi Hương kinh hoàng muốn chạy trốn, eo nhỏ đã bị cầm lại, cả người vô lực bị nam nhân ôm lấy, hắn thô lỗ đẩy nàng xuống tấm chiếu đã được trải ra giữa sàn.
'' Ngươi muốn làm gì? Cút đi! Khốn nạn! Cút đi!''
A Đề Mi Hương sợ hãi muốn ngồi dậy, nam nhân đã đè lên, hắn mạnh bạo xé rách y phục của nàng, từng mảng da thịt tuyết trắng cứ như thế lộ ra, ánh mắt nam nhân cuồng dã tràn đầy dục vọng
'' Hương nhi, nàng nghe lời một chút có phải hơn không, nhưng mà cũng không sao, nàng nghĩ xem, Triệu Khuông Dẫn sẽ nghĩ như thế nào? Nếu nương tử của hắn thất tiết với một nam nhân xa lạ ?''
Hắn biết nàng vẫn là xử nữ? Khốn kiếp, tại sao hắn lại biết? Tại sao?
A Đề Mi Hương kêu gào có, khóc lóc van xin có, đêm ấy, thân thể nữ nhân đau đớn như bị xé thành từng mảnh, máu xử nữ chảy ra, đánh dấu sự nhục nhã chà đạp lên toàn bộ cuộc đời nàng từ nay trở về sau.
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ----Dải phân cách đáng yêu của Cô Cô Mạn Vân~
Thôn Lạc Dương
Ba bóng dáng thấp thoáng xuất hiện ở cửa thôn, nữ nhân đứng giữa dung mạo xinh đẹp, mắt phượng khẽ liếc nhìn xung quanh, rồi lại nhìn hai nam tử đứng cạnh mình, một người khí khái hơn người , một người lại ngời ngời tư chất của bậc đế vương. Ân Tiểu Tiểu bàn tay đột nhiên bị nắm lấy, mười ngón tay cứ thế lồng vào nhau. Nàng dở khóc dở cười nhìn Triệu Khuông Dẫn, rõ ràng đã quán triệt hai người không được gây nhau nữa, nàng cũng đã giải thích kĩ càng với Thân Bất Phàm, thế mà hắn vẫn làm cái trò như này đây.
Thân Bất Phàm bất bình nhìn sang hướng khác, Ân Tiểu Tiểu lại thì thầm vào tai Triệu Khuông Dẫn
'' Hoàng thượng, người hứa không như này nữa mà! Ta nhớ rồi, ta là của người, người cứ tin ở ta, được không?''
Triệu Khuông Dẫn nhẹ nhàng bỏ tay nàng ra, như gió thoảng đi thẳng. Thân Bất Phàm cũng chẳng nói chẳng rằng thẳng đường đi, hai tên này, rõ ràng là muốn làm lành với nhau, nhưng nàng hiểu chứ, nam nhân kẻ nào chẳng có tự trọng cao ngời ngời, hai tên này cũng thế, haizzz, nàng lại phải khổ hơn gấp hai lần rồi đây.
Lần đi vi hành này Triệu Khuông Dẫn dẫn nàng đi cùng, ít nhiều là vì nàng hiểu thôn Lạc Dương này hơn ai hết, có điều, không biết dẫn thêm nàng theo, hai người kia vẫn có thể thoải mái được không chứ?
'' Sư phụ, sư phụ về rồi, sư phụ ơi, chúng con nhớ người quá !!!'' Đám trẻ không biết từ đâu xuất hiện, thoáng thấy bóng dáng Ân Tiểu Tiểu, bọn chúng đã nhào ra chặn đường, đứa nào đứa nấy cũng bám chặt lấy nữ nhân mà kêu gào.
'' Ừ.. ta..''
'' Thân thúc thúc, aaa... chúng con cũng nhớ Thân thúc thúc nhiều lắm!!!''
Ân Tiểu Tiểu chưa kịp nói xong câu, bọn trẻ đã bỏ nàng lao đến nam nhân đứng cạnh, bám còn chặt hơn bám sư phụ thân yêu của chúng nữa.
Thân Bất Phàm cười tươi bế một đứa lên, hào sảng hỏi
'' Thế nào, các con vẫn ngoan chứ ?''
'' Dạ ngoan ạ, thúc thúc vẫn khoe chứ ạ?'' Đám trẻ như đàn heo con đồng thanh hô vang, nàng cũng nhớ chúng lắm, chỉ là tình huống bắt buộc này, nàng không thể thường xuyên về gặp chúng được.
'' Ngoan quá, thúc thúc vẫn khỏe lắm! Các con muốn ăn hồ lô không? Thúc thúc mua cho nhé!''
Thân Bất Phàm đúng là vị cứu tinh của cả đám trẻ con, chỉ cần có Thân thúc thúc, đừng nói là bánh rán nhé, kẹo hồ lô cũng có luôn.
'' Ơ, thúc thúc kia là?'' Đám trẻ đứa nào đứa nấy cũng liếc mắt về một phía, lạ lẫm nhìn nam nhân khuôn mặt lạnh nhạt đứng sát gần sư phụ,dung mạo, hơn hẳn Thân thúc thúc, khí khái, hơn đứt Thân thúc thúc, nhưng mà bọn chúng về phe Thân thúc thúc nhé, đâu có ai cưng chiều đám trẻ như Thân thúc thúc đâu, ơ, người này ở đâu ra thế này ?
Ân Tiểu Tiểu nắm lấy cánh tay nam nhân, tiến lên
'' Đây là thúc thúc đồng môn luyện võ của sư phụ, hôm nay thúc thúc cũng đến đây thăm các trò, chào thúc thúc đi nào!''
Đám trẻ có chút không vừa lòng, sư phụ cũng thật là, còn chưa khi nào thân thiết với Thân thúc thúc như thế, hừ!
'' Chúng con chào thúc thúc ạ!''
Triệu Khuông Dẫn gật đầu, dù có hơi lóng ngóng một chút, hắn cúi xuống muốn bế một đứa bé lên, đám trẻ đã rủ nhau bám vào Thân Bất Phàm, kéo Thân thúc thúc vào nhà trước. Cánh tay nam nhân buông thõng vào không trung, hắn ngại ngùng đưa tay về. Ân Tiểu Tiểu khẽ mỉm cười nhìn má nam nhân có chút hồng lên, hắn là bậc cửu ngũ chí tôn, hiển nhiên chưa từng gặp phải những tình huống như thế này, nhưng mà bọn chúng chỉ là trẻ con, ai yêu chiều hơn, hiển nhiên chúng sẽ bám lấy không rời. Nàng ôn nhu đặt tay áp vào má nam nhân, cười nhẹ, mà nam nhân, má thêm một tầng lại một tầng đỏ ửng.
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ -------Dải phân cách của Cô Cô Mạn Vân~
Triệu Khuông Dẫn là lần đầu tiên chăm sóc cho những đứa trẻ, hắn hiển nhiên không làm tốt bằng Thân Bất Phàm được rồi. Ví dụ kể như mục phát cơm, hắn phát cho đứa này nhiều hơn đứa kia, thành ra đám trẻ kêu la quá trời, nói cái gì mà thương Thân thúc thúc nhất, Thân thúc thúc là tốt nhất, không ai sánh bằng Thân thúc thúc. Thân Bất Phàm có chút tự hào nhìn qua bên kia, nam nhân cao cao tại thượng lạnh nhạt không nói gì, người lúc nào cũng thế, khí khái không ai có thể qua vượt qua được, hắn, chấp nhận thua người rồi, trước đến nay vẫn chưa bao giờ thắng nổi nam nhân xuất chúng này. Hơn nữa, trái tim nữ nhân cũng chưa từng thuộc về hắn, mà chỉ dành trọn cho người, đây mới là điều quan trọng nhất.
'' Hoàng thượng, người muốn ăn chút gì không?'' Ân Tiểu Tiểu ôn nhu hỏi người bên cạnh, hắn từ nãy đến giờ loay hoay giúp nàng cho bọn trẻ con ăn, chắc chắn cũng có điểm mệt mỏi rồi.
'' Trẫm không đói!'' Nam nhân giọng nói có chút lạnh nhạt vang lên, hắn không thèm để ý đến nữ nhân đứng cạnh, thẳng đường rời đi.
Ân Tiểu Tiểu cười khẽ, nam nhân này, hắn tưởng nàng không biết chắc, thật là đáng yêu quá mức cho phép mà, hắn cười cũng đáng yêu, giận cũng đáng yêu, ôi, nàng yêu hắn nhiều lắm !
'' Hoàng thượng, người đi đâu thế, đám trẻ cũng đang chơi với người rất vui mà!'' Âm thanh nữ nhân ôn nhu vang lên, nàng bước lại sát hắn, mà nam nhân, bỏ ra hồ nước đứng ngắm cảnh, tịch mịch vô cùng.
Nàng bàn tay trắng nõn cầm lấy bàn tay to lớn rộng rãi của nam nhân, mười ngón tay cứ thế lồng chặt vào nhau.
'' Tại sao ngươi không trở về gia mà lại lưu lạc đến nơi này?'' Âm thanh nam nhân ôn nhu vang lên, hắn nhìn nàng, ánh mắt màu hổ phách sâu thẳm huyền ảo.
Ân Tiểu Tiểu mỉm cười, nàng nhìn những bông hoa dập dềnh giữa sóng nước, tâm trạng đột nhiên thấy khá hơn rất nhiều
'' Ta biết hoàng thượng còn nhiều điều chưa nhớ lại, những điều người có thể nhớ được, ta mong đó là những kí ức tốt đẹp nhất mà hoàng thượng từng có, còn những chuyện khác, quên được, người có thể quên đi ...'' Âm thanh nữ nhân ôn nhu dịu dàng, tâm Triệu Khuông Dẫn dần bình tĩnh trờ lại, hắn cũng mỉm cười, con người không phải nên sống cho hiện tại sao? Những thứ nên nhớ, hắn tin rồi một ngày nào đó hắn cũng sẽ nhớ lại thôi!
'' Đám trẻ con nhất định sẽ thích người!''
Ân Tiểu Tiểu tinh nghịch lên tiếng, bàn tay nắm chặt tay hắn không buông, nữ nhân cười tươi rói, hai lúm đồng tiền lại lấp la lấp lánh, hại nam nhân tim đập loạn nhịp.
'' Không có, trẫm cảm thấy chính là, bọn trẻ rất không thích trẫm!'' Hắn lại lạnh nhạt, mặc kệ nữ nhân bên cạnh bày đủ trò ngốc nghếch, hắn vẫn ngó lơ.
'' Hoàng thượng, ta chắc chắn mà!'' Ân Tiểu Tiểu khổ sở lắm mới nhún lên được, khẽ thơm chụt một cái vào má hắn, mà nam nhân, giờ này như đang ở trên chín tầng mây rồi! T_T
''Tại sao..'' Nam nhân ngượng đỏ cả mặt, hắn khẽ ho rồi nhìn sang chỗ khác.
'' Vì ta cũng thích người!''
/41
|