Cô độc chứng không có lên tiếng, đứng dậy đi lên trước hai bước, sau đó nghe được hắn hướng về phía bóng tối, kêu một tiếng ——
"Ngươi qua đây!"
Chân mày Như Thương nhíu chặt, rất muốn nói hắn: "Ngươi điên rồi"?
Nhưng suy nghĩ lại cô độc chứng không phải là người xung động, bất kể hắn làm chuyện gì cũng phải có lý do. . . . . . Ách, tất nhiên ngoại trừ ba phen mấy lượt cứu nàng, những chuyện khác, cũng đều coi như ổn thỏa.
Cũng không nhiều lời, chỉ là tự nhắc nhở lòng phải cảnh giác, đề phòng rất có thể sẽ xảy ra chuyện bất ngờ.
Tiếng cô độc chứng vang vọng một hồi trong không khí, âm thanh còn chưa kịp tan đi, chợt nghe đầu bên kia truyền tới một trận gào thét vô cùng sợ hãi.
Giống như dã thú bị thương gặp phải thợ săn dũng mãnh, ngoài sợ hãi, hơn nữa còn tuyệt vọng.
Hai người đợi một lúc, tiếng gào khóc dần dần chấm dứt, mà người cũng không có ý định muốn đi qua.
Cô độc chứng lên tiếng nói với hắn:
"Đừng sợ, chúng ta sẽ không thương hại ngươi. Nếu như ngươi nguyện ý, có thể cùng đi với chúng ta ra Tháp Trấn Yêu, từ đây về sau không bao giờ ở lại Tây Dạ Quốc nữa."
Lời cô độc chứng đối với quỷ hài tử dường như sinh ra hấp dẫn thật lớn, hắn chẳng những không còn phát ra cái loại âm thanh giống loài lang sói, ngược lại còn có một tiếng "Ừng ực" từ trong cổ họng vang lên, nghe qua như là đang nuốt nước miếng.
"Không cần suy nghĩ quá lâu." Cô độc chứng vẫn lạnh lùng như vậy, không phải là cao ngạo ngông cuồng tự cao, mà đó chỉ là thói quen của hắn, chẳng qua không nghĩ đến tâm tư của mình bị người khác dòm ngó.
Như Thương muốn đứng dậy, nhưng vừa đứng lên được một nửa lại không biết thế nào ngã trở về mặt đất.
Nàng không cam lòng, thử lại, cuối cùng đành miễn cưỡng kéo cánh tay cô độc chứng dựa vào đứng lên.
Trọng thương ban nãy tuy rằng đã được cô độc chứng kịp thời chữa trị, nhưng cũng chỉ tạm thời thuận thông huyết mạch, nội thương còn phải từ từ điều dưỡng lại.
Tần Như Thương nghĩ, chỉ mong bản thân tốt hơn một chút. Lát nữa khi ra khỏi Tháp Trấn Yêu, nhất định sẽ có một trận chiến đấu ác liệt, bản thân đừng trở thành gánh nặng là tốt rồi.
"Ngươi qua đây!"
Chân mày Như Thương nhíu chặt, rất muốn nói hắn: "Ngươi điên rồi"?
Nhưng suy nghĩ lại cô độc chứng không phải là người xung động, bất kể hắn làm chuyện gì cũng phải có lý do. . . . . . Ách, tất nhiên ngoại trừ ba phen mấy lượt cứu nàng, những chuyện khác, cũng đều coi như ổn thỏa.
Cũng không nhiều lời, chỉ là tự nhắc nhở lòng phải cảnh giác, đề phòng rất có thể sẽ xảy ra chuyện bất ngờ.
Tiếng cô độc chứng vang vọng một hồi trong không khí, âm thanh còn chưa kịp tan đi, chợt nghe đầu bên kia truyền tới một trận gào thét vô cùng sợ hãi.
Giống như dã thú bị thương gặp phải thợ săn dũng mãnh, ngoài sợ hãi, hơn nữa còn tuyệt vọng.
Hai người đợi một lúc, tiếng gào khóc dần dần chấm dứt, mà người cũng không có ý định muốn đi qua.
Cô độc chứng lên tiếng nói với hắn:
"Đừng sợ, chúng ta sẽ không thương hại ngươi. Nếu như ngươi nguyện ý, có thể cùng đi với chúng ta ra Tháp Trấn Yêu, từ đây về sau không bao giờ ở lại Tây Dạ Quốc nữa."
Lời cô độc chứng đối với quỷ hài tử dường như sinh ra hấp dẫn thật lớn, hắn chẳng những không còn phát ra cái loại âm thanh giống loài lang sói, ngược lại còn có một tiếng "Ừng ực" từ trong cổ họng vang lên, nghe qua như là đang nuốt nước miếng.
"Không cần suy nghĩ quá lâu." Cô độc chứng vẫn lạnh lùng như vậy, không phải là cao ngạo ngông cuồng tự cao, mà đó chỉ là thói quen của hắn, chẳng qua không nghĩ đến tâm tư của mình bị người khác dòm ngó.
Như Thương muốn đứng dậy, nhưng vừa đứng lên được một nửa lại không biết thế nào ngã trở về mặt đất.
Nàng không cam lòng, thử lại, cuối cùng đành miễn cưỡng kéo cánh tay cô độc chứng dựa vào đứng lên.
Trọng thương ban nãy tuy rằng đã được cô độc chứng kịp thời chữa trị, nhưng cũng chỉ tạm thời thuận thông huyết mạch, nội thương còn phải từ từ điều dưỡng lại.
Tần Như Thương nghĩ, chỉ mong bản thân tốt hơn một chút. Lát nữa khi ra khỏi Tháp Trấn Yêu, nhất định sẽ có một trận chiến đấu ác liệt, bản thân đừng trở thành gánh nặng là tốt rồi.
/552
|