"Đã lựa chọn đồng hành, cần phải tin tưởng lẫn nhau. Cho dù ngươi không tin tưởng được nhưng ít ra cũng phải hiểu rõ tôn trọng. Ta không cho phép có người thương hại đồng bạn của ta, khi ngươi tổn thương nàng ta sẽ nói vậy, khi người khác thương tổn ngươi cũng giống như nhau."
Tần Như Thương không biết nói như vậy có thể khiến cho hài tử sinh ra mấy phần cảm động, nhưng ít ra bản thân rất dễ chịu, nhưng vẫn có một chút nho nhỏ uất ức.
Nàng đúng là may mắn, trước kia gặp được Tiêu Phương, nay gặp được cô độc chứng. Từng bước từng bước đều có quý nhân cứu giúp, cuộc sống thật ra vốn vô cùng tốt đẹp.
"Không việc gì, là do ta có chuyện mà không nói rõ ràng trước." Nàng chủ động lên tiếng, rồi nói với quỷ hài tử: "Ta chỉ là muốn nhìn xem miệng vết thương ngươi có nặng lắm không, ta nhớ ban nãy đánh nhau móng tay cắm vào trong xương, sợ là trên đường đi có chút phiền phức."
Hài tử sửng sốt một hồi lâu không lên tiếng, đợi đến khi Như Thương không còn kiên nhẫn, thì nghe được hắn dùng âm thanh rất thấp nói một câu: (khúc này là pé đang cúi đầu nói)
"Đa tạ."
Bọn họ không biết một câu đa tạ này là hướng về Tần Như Thương nói, hay là cô độc chứng hoặc là cùng nói với hai người bọn họ.
Nhưng khi hắn nói ra hai chữ này đã không còn cái loại khí thế giương cung bạt kiếm, người bỗng nhiên hoàn toàn nhã nhặn đi nhiều.
Điều này khiến cho Như Thương không thể không khen ngợi tác phong của cô độc chứng! Không thích nói chuyện với người, một khi đã nói đến, thật đúng là gáy một tiếng ai nấy đều kinh ngạc !
"Đến tầng đỉnh đi, nghỉ ngơi hồi phục một chút rồi chuẩn bị đi ra ngoài!" Cô độc chứng trầm giọng an bài, sau đó bắt đầu bước qua đỡ Như Thương.
Nàng chỉ mượn lực đối phương đứng lên, khăng khăng không muốn cho người đỡ đi.
Tần Như Thương nàng không phải là loại hình dáng tiểu thư nhà giàu được nuông chiều gì đó, nàng đã từng bị người cắm vào môt cây dao gâm, lệch bên tim một centimet, mà vẫn ngoan cố dựa vào ý chí kiên cường thành công tránh thoát truy kích, trốn chạy đến nơi an toàn.
Được người nâng đi đó không phải là tác phong của nàng, nếu phải như vậy, nàng sẽ tình nguyện để cô độc chứng đánh cho một quyền ngất xỉu sau đó khiêng đi.
Tần Như Thương không biết nói như vậy có thể khiến cho hài tử sinh ra mấy phần cảm động, nhưng ít ra bản thân rất dễ chịu, nhưng vẫn có một chút nho nhỏ uất ức.
Nàng đúng là may mắn, trước kia gặp được Tiêu Phương, nay gặp được cô độc chứng. Từng bước từng bước đều có quý nhân cứu giúp, cuộc sống thật ra vốn vô cùng tốt đẹp.
"Không việc gì, là do ta có chuyện mà không nói rõ ràng trước." Nàng chủ động lên tiếng, rồi nói với quỷ hài tử: "Ta chỉ là muốn nhìn xem miệng vết thương ngươi có nặng lắm không, ta nhớ ban nãy đánh nhau móng tay cắm vào trong xương, sợ là trên đường đi có chút phiền phức."
Hài tử sửng sốt một hồi lâu không lên tiếng, đợi đến khi Như Thương không còn kiên nhẫn, thì nghe được hắn dùng âm thanh rất thấp nói một câu: (khúc này là pé đang cúi đầu nói)
"Đa tạ."
Bọn họ không biết một câu đa tạ này là hướng về Tần Như Thương nói, hay là cô độc chứng hoặc là cùng nói với hai người bọn họ.
Nhưng khi hắn nói ra hai chữ này đã không còn cái loại khí thế giương cung bạt kiếm, người bỗng nhiên hoàn toàn nhã nhặn đi nhiều.
Điều này khiến cho Như Thương không thể không khen ngợi tác phong của cô độc chứng! Không thích nói chuyện với người, một khi đã nói đến, thật đúng là gáy một tiếng ai nấy đều kinh ngạc !
"Đến tầng đỉnh đi, nghỉ ngơi hồi phục một chút rồi chuẩn bị đi ra ngoài!" Cô độc chứng trầm giọng an bài, sau đó bắt đầu bước qua đỡ Như Thương.
Nàng chỉ mượn lực đối phương đứng lên, khăng khăng không muốn cho người đỡ đi.
Tần Như Thương nàng không phải là loại hình dáng tiểu thư nhà giàu được nuông chiều gì đó, nàng đã từng bị người cắm vào môt cây dao gâm, lệch bên tim một centimet, mà vẫn ngoan cố dựa vào ý chí kiên cường thành công tránh thoát truy kích, trốn chạy đến nơi an toàn.
Được người nâng đi đó không phải là tác phong của nàng, nếu phải như vậy, nàng sẽ tình nguyện để cô độc chứng đánh cho một quyền ngất xỉu sau đó khiêng đi.
/552
|