Ý tứ trong lời nói là, điều kiện thứ nhất hoàn toàn có thể lấy một đổi một, ngoại trừ Thầm Châu, vẫn có thể yêu cầu Liên phi cả đời bình an.
Như Thương biết cô độc chứng rất quan tâm người mẫu thân này, mặc dù cũng không có quá nhiều tình cảm, nhưng vẫn khắc ghi ở trong lòng, cũng tưởng niệm ở trong lòng.
Nàng cho rằng hắn sẽ gật đầu, hoặc là trở mặt.
Nhưng biểu cảm trên mặt cô độc chứng lại không có bất kỳ biến hóa gì!
Hắn chỉ chằm chằm nhìn hoàng đế Đông Thục, dùng lời nói rất khó hiểu hỏi đối phương ——
"Ngươi sẽ làm ra chuyện tổn thương đến mẫu thân ta?" Trong lời nói mang đầy chất vấn.
"Phụ thân không nói ra miệng được, ta vẫn nên gọi ngươi là hoàng thượng sẽ tốt hơn! Hoàng thượng! Chúng ta xem như người ngay không nói chuyện mờ ám, mẫu thân của ta bình an hay không, sợ là ngươi còn để ý hơn cả ta đó. Trí nhớ trước năm tuổi ta đã quên hết không sót gì, tuổi còn nhỏ như vậy thật sự tồn đọng cũng chẳng được nhiều lắm. Cho nên với ta mà nói, tầm quan trọng của mẫu thân tuy rằng cũng lớn, nhưng cũng không thể lớn hơn trời đâu! Thế nhưng đối với ngươi. . . . . . E rằng sẽ có khác biệt nha!"
Hoàng đế vuốt xuống mồ hôi, cảm thấy Chử Thiên Minh trước mặt này quả nhiên là đao thương bất nhập (nghĩa bóng là lì lợm cứng đầu), giống như không có một thứ gì có thể đột phá để cho hắn buông tha ngôi vị thái tử.
Thời điểm nghĩ như vậy, lão nhân đưa mắt vụng trộm chuyển đến trên người Như Thương.
Nhưng không ngờ mắt đối phương còn nhanh hơn, thoáng cái liền bị bắt quả tang!
Như Thương cảm thấy thật rất buồn cười, mở lời nói:
"Ngài đừng có chủ ý với ta! Người nào ngồi yên, người nào không ngồi yên, suy nghĩ một chút thì sẽ rõ ràng."
Lời này không giả, hoàng đế cũng hiểu nữ tử này so với liệt hỏa* sợ còn muốn phỏng tay hơn. (*lửa cháy bừng bừng)
Vì vậy không thể không thở dài một tiếng, sau đó gật gật đầu buộc lòng đều phải đáp ứng cả hai cái điều kiện kia.
Thấy hắn đáp ứng, Như Thương lập tức mở miệng, nhưng lại nói với Quỷ Đồng:
"Vào thư phòng lấy giấy bút đến đây!"
Sau đó lại nhìn về phía hoàng đế Đông Thục ——
"Nói miệng không bằng chứng! Kim ấn ngài nhất định cũng có mang theo bên người, vậy ký kết một cái thủ dụ (chỉ thị tự tay viết) đi! Như thế, chúng ta cũng không sợ ngài trở mặt! Dù sao đi nữa, làm thế nào để cứu ra nhi tử của ngài từ trong tay người Tây Dạ, chúng ta vẫn có thể cũng làm như thế bắt hắn đưa trở về! Thậm chí nếu như ngài thực sự trở mặt không nhận, dứt khoát sẽ đem rắn Tây Dạ đều vứt vào hoàng cung Đông Thục các ngươi! Đến lúc đó người đã chết hết, họ Chử trên đời này có lẽ chỉ còn lại một mình Chữ Thiên Minh!"
Như Thương biết cô độc chứng rất quan tâm người mẫu thân này, mặc dù cũng không có quá nhiều tình cảm, nhưng vẫn khắc ghi ở trong lòng, cũng tưởng niệm ở trong lòng.
Nàng cho rằng hắn sẽ gật đầu, hoặc là trở mặt.
Nhưng biểu cảm trên mặt cô độc chứng lại không có bất kỳ biến hóa gì!
Hắn chỉ chằm chằm nhìn hoàng đế Đông Thục, dùng lời nói rất khó hiểu hỏi đối phương ——
"Ngươi sẽ làm ra chuyện tổn thương đến mẫu thân ta?" Trong lời nói mang đầy chất vấn.
"Phụ thân không nói ra miệng được, ta vẫn nên gọi ngươi là hoàng thượng sẽ tốt hơn! Hoàng thượng! Chúng ta xem như người ngay không nói chuyện mờ ám, mẫu thân của ta bình an hay không, sợ là ngươi còn để ý hơn cả ta đó. Trí nhớ trước năm tuổi ta đã quên hết không sót gì, tuổi còn nhỏ như vậy thật sự tồn đọng cũng chẳng được nhiều lắm. Cho nên với ta mà nói, tầm quan trọng của mẫu thân tuy rằng cũng lớn, nhưng cũng không thể lớn hơn trời đâu! Thế nhưng đối với ngươi. . . . . . E rằng sẽ có khác biệt nha!"
Hoàng đế vuốt xuống mồ hôi, cảm thấy Chử Thiên Minh trước mặt này quả nhiên là đao thương bất nhập (nghĩa bóng là lì lợm cứng đầu), giống như không có một thứ gì có thể đột phá để cho hắn buông tha ngôi vị thái tử.
Thời điểm nghĩ như vậy, lão nhân đưa mắt vụng trộm chuyển đến trên người Như Thương.
Nhưng không ngờ mắt đối phương còn nhanh hơn, thoáng cái liền bị bắt quả tang!
Như Thương cảm thấy thật rất buồn cười, mở lời nói:
"Ngài đừng có chủ ý với ta! Người nào ngồi yên, người nào không ngồi yên, suy nghĩ một chút thì sẽ rõ ràng."
Lời này không giả, hoàng đế cũng hiểu nữ tử này so với liệt hỏa* sợ còn muốn phỏng tay hơn. (*lửa cháy bừng bừng)
Vì vậy không thể không thở dài một tiếng, sau đó gật gật đầu buộc lòng đều phải đáp ứng cả hai cái điều kiện kia.
Thấy hắn đáp ứng, Như Thương lập tức mở miệng, nhưng lại nói với Quỷ Đồng:
"Vào thư phòng lấy giấy bút đến đây!"
Sau đó lại nhìn về phía hoàng đế Đông Thục ——
"Nói miệng không bằng chứng! Kim ấn ngài nhất định cũng có mang theo bên người, vậy ký kết một cái thủ dụ (chỉ thị tự tay viết) đi! Như thế, chúng ta cũng không sợ ngài trở mặt! Dù sao đi nữa, làm thế nào để cứu ra nhi tử của ngài từ trong tay người Tây Dạ, chúng ta vẫn có thể cũng làm như thế bắt hắn đưa trở về! Thậm chí nếu như ngài thực sự trở mặt không nhận, dứt khoát sẽ đem rắn Tây Dạ đều vứt vào hoàng cung Đông Thục các ngươi! Đến lúc đó người đã chết hết, họ Chử trên đời này có lẽ chỉ còn lại một mình Chữ Thiên Minh!"
/552
|