Nàng cười khổ, có chút suy sụp.
Nói tiếp:
"Ta cũng có thể nghĩ ra tại sao ngươi muốn lừa ta đi Dược Vương Cốc! Chỗ kia huyền diệu như vậy, nếu không phải là ta cùng Chử Thiên Minh còn có Quỷ Đồng ba người liên thủ, sao có thể đi vào được? Ngươi không đành lòng đối mặt với sư muội đã chết, nên để cho ta đi. Hơn nữa, Tiêu Phương, Dược Vương đã sớm không còn ở trên đời! La Sính cũng đã chết nhiều năm! Mà ngươi. . . . . . Hẳn là đệ tử Dược Vương, mới có thể học được công phu hồi xuân kì ảo như vậy!"
Lời của nàng không thể chối cãi, hai người liền bế tắc đứng ở cửa phòng, tiến cũng không được, lùi cũng không xong.
Vẫn là Như Thương khoát tay áo, trước hết phá vỡ không khí lúng túng này.
Nàng nói:
"Thôi, đã qua lâu như vậy, còn nói lại làm cái gì. Nghĩ đến, thi thể ở Dược Vương Cốc sở dĩ phát sinh biến cố, chắc là có liên quan đến vị trí địa lý đặc biệt ở đó. Dưới đáy cốc đông hạ song song, chỗ như thế không sinh ra dị biến mới là chuyện lạ. Tiên sinh dưỡng thương cho tốt, đừng nghĩ chuyện này nữa, ta. . . . . . Ta trở về phòng nghỉ một chút."
Đây là lần đầu tiên Như Thương chạy trối chết như vậy, thậm chí lúc trở về phòng của mình còn nhanh chóng đóng chặt cửa như có người đuổi đằng sau, sau đó tựa vào bên trong cửa mở miệng thở hổn hển.
Mặc dù nàng không mệt, nhưng lại có cảm giác khó thở.
Rất nhiều chuyện không muốn đối mặt, ví dụ như nàng cùng Tiêu Phương sóng vai đứng trước bức họa của La Sính, Như Thương cảm thấy, nàng không có dũng khí đó.
Trong Nhàn Nhã Sơn Trang, cho tới bây giờ nàng cũng chưa từng cảm thấy chờ đợi lại khó chịu như vậy.
Điềm tĩnh lúc đầu đã biến thành lo lắng, ngay cả gian phòng thanh nhã nàng thích nhất bây giờ cũng không còn có tâm tư đến ngồi một chút.
Tiêu Phương thỉnh thoảng sẽ mang chút trà tới cùng nàng đối ẩm, nàng lại uống chén trà như nước trắng kia vào trong miệng, hoàn toàn không phẩm ra nửa điểm mùi vị.
Tử sa* kia được Tiêu Phương bảo dưỡng mấy chục năm, nay để ở trước mặt Như Thương cũng không khơi dậy nổi nửa phần hứng thú.
Nàng vốn vô cùng yêu cái bình kia, trước kia luôn quấn Tiêu Phương cho nàng cái bình đó.
*Tử sa là một loại đất sét, có nhiều ở Nghi Hưng, tỉnh Giang Tô. Đất rất mịn, hàm lượng sắt cao, sau khi nung có màu nâu đỏ, tím đen. Chủ yếu dùng làm đồ trà.
Nói tiếp:
"Ta cũng có thể nghĩ ra tại sao ngươi muốn lừa ta đi Dược Vương Cốc! Chỗ kia huyền diệu như vậy, nếu không phải là ta cùng Chử Thiên Minh còn có Quỷ Đồng ba người liên thủ, sao có thể đi vào được? Ngươi không đành lòng đối mặt với sư muội đã chết, nên để cho ta đi. Hơn nữa, Tiêu Phương, Dược Vương đã sớm không còn ở trên đời! La Sính cũng đã chết nhiều năm! Mà ngươi. . . . . . Hẳn là đệ tử Dược Vương, mới có thể học được công phu hồi xuân kì ảo như vậy!"
Lời của nàng không thể chối cãi, hai người liền bế tắc đứng ở cửa phòng, tiến cũng không được, lùi cũng không xong.
Vẫn là Như Thương khoát tay áo, trước hết phá vỡ không khí lúng túng này.
Nàng nói:
"Thôi, đã qua lâu như vậy, còn nói lại làm cái gì. Nghĩ đến, thi thể ở Dược Vương Cốc sở dĩ phát sinh biến cố, chắc là có liên quan đến vị trí địa lý đặc biệt ở đó. Dưới đáy cốc đông hạ song song, chỗ như thế không sinh ra dị biến mới là chuyện lạ. Tiên sinh dưỡng thương cho tốt, đừng nghĩ chuyện này nữa, ta. . . . . . Ta trở về phòng nghỉ một chút."
Đây là lần đầu tiên Như Thương chạy trối chết như vậy, thậm chí lúc trở về phòng của mình còn nhanh chóng đóng chặt cửa như có người đuổi đằng sau, sau đó tựa vào bên trong cửa mở miệng thở hổn hển.
Mặc dù nàng không mệt, nhưng lại có cảm giác khó thở.
Rất nhiều chuyện không muốn đối mặt, ví dụ như nàng cùng Tiêu Phương sóng vai đứng trước bức họa của La Sính, Như Thương cảm thấy, nàng không có dũng khí đó.
Trong Nhàn Nhã Sơn Trang, cho tới bây giờ nàng cũng chưa từng cảm thấy chờ đợi lại khó chịu như vậy.
Điềm tĩnh lúc đầu đã biến thành lo lắng, ngay cả gian phòng thanh nhã nàng thích nhất bây giờ cũng không còn có tâm tư đến ngồi một chút.
Tiêu Phương thỉnh thoảng sẽ mang chút trà tới cùng nàng đối ẩm, nàng lại uống chén trà như nước trắng kia vào trong miệng, hoàn toàn không phẩm ra nửa điểm mùi vị.
Tử sa* kia được Tiêu Phương bảo dưỡng mấy chục năm, nay để ở trước mặt Như Thương cũng không khơi dậy nổi nửa phần hứng thú.
Nàng vốn vô cùng yêu cái bình kia, trước kia luôn quấn Tiêu Phương cho nàng cái bình đó.
*Tử sa là một loại đất sét, có nhiều ở Nghi Hưng, tỉnh Giang Tô. Đất rất mịn, hàm lượng sắt cao, sau khi nung có màu nâu đỏ, tím đen. Chủ yếu dùng làm đồ trà.
/552
|