Hoàng Thượng Phát Điên Lấy Một Hoàng Hậu Không Tranh Sủng
Chương 110: Tan biến! Ngay cả hy vọng cũng không có
/111
|
Edit: Lisa
Beta: Siêu Cú
A Lạc vẫn cố chấp, không buông tha: “Sư phụ! Người đã từng gặp qua nhiều độc vật như vậy, sao lại chưa từng gặp qua loại đỉa hút máu, không sợ độc?”
“A Lạc, nếu có thì vi sư đã sớm nói ra. Cũng đã qua nhiều ngày rồi, vi sư muốn rời kinh. Còn về biện pháp ức chế độc tính, nếu biết cũng đã nói cho Thôi thần y.” Việc đã không thể làm, dây dưa liệu có cách?
“Không! Sư phụ! Sơ Tuyết không thể chết được! Người nhất định phải nghĩ được biện pháp!”
“Tiểu tử cứng đầu này, sư phụ đã hết sức rồi… Đến Kinh thành đã tìm hỏi kĩ, cũng quan sát qua, trúng độc quá sâu, hơn nữa độc tính cực kỳ phức tạp. Điều này vốn hiển nhiên, mẹ ngươi lúc ấy tại Nam Man cung, có khả năng không chỉ trúng một loại độc tính, sau đó có mang Sơ Tuyết rồi truyền sang người hắn. Nói cách khác, Sơ Tuyết trúng độc quá lâu, nếu chữa trị có thể để lại di chứng. Tiểu tử ngốc, vẫn là ngươi chuẩn bị tâm lý trước đi. Hắn còn tâm nguyện gì chưa thực hiện, ngươi liền giúp hắn đi, dù quay về Nam Man chậm một chút cũng không sao.” Dược lão nhân lắc đầu.
Dược lão nhân ơi Dược lão nhân, một câu này của ông chẳng khác nào phán Sơ Tuyết tội tử hình!
Mà đối với những câu nói này của Dược lão nhân, Thôi thần y cũng không phản bác. Bởi lão cũng vậy, đã dốc toàn lực! Cho dù trong lòng nhắc đi nhắc đi lại bao nhiêu lần, dù đến giây phút cuối cùng cũng không từ bỏ, nhưng vẫn là vô lực .
Sự thật cuối cùng vẫn là sự thật, nên đối mặt thì hơn.
Mấy ngày nay, bọn họ đã thảo luận không biết bao lần nhưng kết quả vẫn là một lần lại một lần làm bọn họ thất vọng.
“Sư phụ…” Hy vọng duy nhất đã không còn, nay lại dễ dàng bị đánh tan nhanh như vậy… A Lạc ủ rũ xoay người bước dài rời đi.
Cho tới bây giờ hắn chưa từng đối mặt với việc như thế, làm hắn cảm thấy mình thật bất lực.
Đúng là rất bất lực, cho dù trước kia ngay cả đến tính mệnh của mình nguy hiểm, hắn cũng không có loại cảm giác này, cùng lắm thì chết! Đúng vậy, cùng lắm thì chết! Chỉ là loại tâm tình này, khi phải tự mình đối mặt, hắn chính là hận người đang sắp chết sao không phải là mình mà là Sơ Tuyết.
Hắn rất sợ, thật sự rất sợ!
Không thể chịu đựng thêm được nữa, hắn mãnh liệt chạy ra khỏi Dược Phòng.
“Không phải các người nói… còn có biện pháp dùng máu gì đó sao?” Tiếng nói nàng run rẩy, mỗi một chữ phát ra tựa hồ như nặng ngàn cân. Nàng nhìn Thôi thần y, lại nhìn Dược lão nhân.
Thôi thần y lắc đầu, thở dài nói: “Kia cũng chỉ là ý nghĩ, căn bản là không thể áp dụng được, chỉ là… Lạc tiểu tử ngươi vẫn là đón nhận thực tế đi. Lúc trước ta cũng đặt hy vọng vào Dược lão thân, hiện tại kết quả như thế này, dù vẫn chưa ngã lòng nhưng vẫn phải đối mặt sự thật. Dù sao, ta chỉ là thầy thuốc, không phải thần tiên. Chỉ có thể nói một tiếng xin lỗi với ngươi…” Đã hơn hai mươi năm, lão ở tại hoàng cung này, không ai muốn cứu sống Sơ Tuyết hơn lão. Lão coi Sơ Tuyết như con mình, nhìn hắn lớn lên, để rồi lại phải lìa đời sau 20 năm tồn tại.Chỉ là đời người, không phải việc gì cũng làm được.
Bất đắc dĩ việc cũng không sao tránh được…
Trầm Tố Nhi ngây ra như phỗng, đôi mắt mê mang, nước mắt không ngừng tràn ra.
Chậm rãi từng giọt rơi xuống, vì tim đau mà không thể kiềm lại được
Những lời vừa rồi là gì? Ông ấy đang nói gì? !
Có phải là đã bỏ cuộc không?
Có phải Sơ Tuyết đã không thể cứu nữa không?
Nàng nghe không hiểu, lại càng không muốn biết!
Nàng càng không muốn hiểu! Tại sao ngay cả một tia hy vọng bọn họ cũng không nói? Không phải! Trước đây A Lạc không phải nói có một đường hy vọng sao? Được, nàng không phải đến đây để nghe những lời này! Sao lại nói cứu không được? Sơ Tuyết hiện tại không phải đang sống rất tốt sao?
Một loại cảm giác vô lực bỗng dâng trào, làm cho cả người nàng đều mềm nhũn.
Chậm rãi, tê liệt ngồi ở trên ghế, thất thần…
********
Trầm Tố Nhi mơ mơ màng màng.
Đầu óc một mảnh hỗn loạn!
Nàng không biết chính mình ra khỏi Thái y viện thế nào.
Đã đi khắp hoàng cung bao lâu, đã đi nơi nào, phương hướng là gì, rốt cục muốn đi đâu!
Nàng hết thảy vẫn là thất thần, không muốn nghĩ…
Ánh đèn càng rực rỡ.
Màn đêm bao trùm lên tất cả, sắc trời càng đen tối.
Mà đêm chỉ càng thêm hiu quạnh.
Nàng đi đến nơi nào cũng không biết, chỉ là cứ đi như thế. Kết quả tại chỗ rẽ, va trúng vào vòm ngực to lớn của ai đó. Ngay lập tức dùng tay mình, ôm hắn vào ngực thật chặt.
Người đó trầm mặc không nói, một chữ cũng không, tất nhiên nàng biết người mình đang ôm là ai.
Rốt cục, nàng như tan ra trong lồng ngực hắn, chôn mặt thật sâu, bảo trì trầm mặc.
Mà nước mắt bỗng vỡ òa, chảy không ngừng, làm trường sam của hắn ướt một mảng lớn…
Không biết đã khóc bao lâu, nữ nhân trong lòng cuối cùng vì khóc mà kiệt sức, thiếp đi.
Ánh mắt Mộ Dung Cảnh đau đớn, không từ nào tả xiết.
Hắn biết rõ lòng nàng, cũng biết rõ nàng đang đau.
Nước mắt, không phải hắn không có, chỉ là nhiều lúc, ở trước mặt mọi người, hắn không thể không lựa chọn kiên cường, đem những giọt nước ấy nuốt ngược vào trong…
Hắn ôm nàng quay về cung Triêu Phượng, nhẹ nhàng đặt trên giường.
Chỉ là đôi tay nhỏ bé kia, lại không chịu buông hắn ra, coi như đang ngủ cũng muốn được ôm chặt hắn.
Tựa như chỉ khi ôm hắn, nàng mới có thể ngủ.
Sự tình lúc này không thể nói với mẫu hậu, bà nhất định sẽ không thể chịu nổi đả kích này. Chỉ có thể giấu được ngày nào hay ngày đấy, mà còn Sơ Tuyết? Hắn đã biết sự thật sao? Hiện tại mỗi người đều im lặng không dám nói, A Lạc cũng vậy, Tố Nhi cũng vậy, chàng cũng vậy. Thôi thần y và Dược lão nhân, cả bọn họ cũng khẩn cầu không nên nói với mẫu hậu.
Thế nhưng sau này sẽ như thế nào? Chàng cũng không biết.
Tuy nhiên rất nhiều rất nhiều năm trước, chàng cũng đã chuẩn bị, thế nhưng, đến lúc phải gặp thì cũng thật khó để chấp nhận.
Ánh trăng đã lặng lẽ soi trên cành cây, từng giọt sáng thê lương chiếu vào, lụa mỏng mông lung, rơi tại phượng tháp.
Nữ nhân trong lòng bỗng khẽ mở mi mắt, ngẩng đầu, lại đụng tới một đôi mắt đang đượm nước.
Hắn khóc, chỉ là nước mắt không thể cho nàng xem.
Sống mũi cay cay, nàng thật muốn khóc.
Làm sao bây giờ? Nàng cố nén! Nàng vốn không phải người thích khóc! Không phải! Chỉ là nàng không có cách nào đối mặt với cái chết, không phải cái chết của chính mình, mà là của người thân! Mà là bên người nàng quan trọng nhất bỗng nhiên rời xa cuộc đời nàng. Đó là một loại ra đi vĩnh viễn không bao giờ trở lại.
Đôi lúc vẫn là có những người kì quái như vậy, cho dù bọn họ chết, họ cũng không sợ hãi, mà sợ hãi nhất chính là người thân bên cạnh mình mất đi.
“Cảnh, thật xin lỗi.” nàng cố kìm nén nước mắt mình, không để nó rới xuống, cũng chính là không muốn đụng đến sự áy náy trong lòng chàng. Nàng biết lòng chàng cũng đang tổn thương, việc này không thể để cho chàng một mình gánh chịu. Nếu mình khóc, chàng cũng sẽ đau.
Nàng thoáng chốc nhớ ra những lời hôm đó nói tại căn nhà lớn kia.
Khi đó, nàng đã biết bệnh tình của Sơ Tuyết… Cũng biết nỗi đau của Mộ Dung Cảnh.
Lúc này tổn thương, không phải chỉ mình nàng, mà hắn cũng vậy.
“Đứa ngốc, không cần phải xin lỗi. Mẫu hậu trước giờ vẫn vậy, dù việc có lớn thế nào, bà ấy vẫn chịu đựng. Ta không muốn bà phải khổ sở… bà cũng đã có tuổi, không thể luôn chịu đả kích.” Chuyện ở Hàm Thành là một chuyện, chàng mất tích là chuyện khác, đã cho bà đả kích rất lớn. Thân là nhi tử, lại khiến mẫu hậu khổ sở là đại nghịch bất hiếu.
Đôi mắt Tố Nhi phút chốc ngấn nước nhìn Mộ Dung Cảnh.
Thật là người có lòng…
Không chỉ vì Sơ Tuyết, cũng vì chàng.
Mặc dù hôm nay, đã ở trước mặt nàng yếu thế một phen.
Nàng biết chàng không phải không muốn khóc, chàng cũng đã từng khóc, nhưng khóc trong lòng lại đau khổ hơn.
Chỉ là lúc này đây, chàng lựa chọn không rơi lệ, bởi vì nước mắt mọi người đã rơi. Nếu chàng cũng vậy, nhỡ người đó lại đi… thì còn ai sẽ là bờ vai cho mọi người dựa vào? Che chở họ? Cũng là bảo vệ nàng…
Mộ Dung Cảnh nhẹ hôn lên trán nàng, giữ chặt ót nàng, để nàng dựa vào ngực mình, để nàng không thể nhìn thấy được, nơi khóe mắt chàng cũng có một giọt lệ đang rơi xuống. Chàng không nhịn được! Nhìn ánh mắt của nàng, chàng không nhịn được! Lúc này chàng cũng không biết nên làm gì? Nên vì Sơ Tuyết làm những gì?!
Chàng thật là một ca ca thất bại! Ngay cả đệ đệ của mình cũng không bảo vệ được…
Hai tay, không ngừng ôm chặt nàng.
Cơ thể căng thẳng, run rẩy.
Chàng biết, cái gì cũng biết! Nói cách khác, so với nàng, chân tướng sự việc chàng đã biết trước.
Chỉ là chàng cắn răng, cái gì cũng không nói.
Tiếng nói chàng bỗng chốc nghẹn ngào, khàn khàn mà lại trầm thấp: “Tố Nhi, nàng ở cùng ta có phải rất khổ cực? Có hối hận không?” Bởi vì ở cùng với chàng, nàng mới phải đối mặt nhiều việc như vậy. Nếu như nàng chỉ là một nữ tử bình thường, sẽ không có ngày hôm nay, hoặc là có thể an an nhạc nhạc sống cuộc sống hạnh phúc.
“…” nàng vẫn bảo trì trầm mặc.
Đột nhiên lúc này, nàng lại không biết nên trả lời chàng như thế nào.
Khổ cực! Thật sự khổ cực!
Năm năm nàng đã sống cuộc sống mà không phải mình mong muốn, chỉ là chuyện này cứ nối tiếp chuyện kia, bình tĩnh mà nhìn lại thật ra tại sao thời gian lại trôi nhanh như vậy, quá ngắn ngủi, còn chưa kịp tinh tế tận hưởng cuộc sống tốt đẹp, liền mang đến cho nàng không biết bao nhiêu là phiền toái.
Chàng không hỏi nữa, nếu còn hỏi, chàng nghĩ mình sẽ không thể nào kiềm chế cảm giác chua xót đang dâng trong lòng!
Tình cảm như vỡ oà, không cách nào che giấu!
Lúc mới bắt đầu, nàng vốn không thích nơi này, không thích bọn họ, không có chút cảm tình gì với họ, nhưng hiện tại, không hiểu sao mọi việc lại tiến triển như thế này? Liên tu bất tận… Cho tới bây giờ? Lại thấy trước mắt người thân mình mất đi…
Nàng thật không muốn thấy điều đó xảy ra!
Cho dù ích kỷ, nàng vẫn tình nguyện chết trước!
Chính mình tình nguyện chết trước, cũng không muốn nhìn thấy người thân của mình ra đi sớm hơn.
“Ta hối hận, thật hối hận tại sao lại quen biết chàng, hối hận việc yêu chàng! Nam nhân trên đời nhiều đến thế, tại sao ta lại yêu chàng? … Đồ vô lại, giờ chàng bảo ta phải làm sao? Phải làm thế nào mới có thể không thích chàng… làm sao để trở về như trước kia… Ta không thể để Sơ Tuyết chết, ta không thể! Không thể! …” nàng lại khóc, nước mắt như chuỗi hạt, cứ đứt đoạn không ngừng.
Nàng vừa khóc vừa nói, đôi bàn tay trắng như phấn nắm chặt, từng giọt từng giọt cứ nhẹ nhàng rơi trên người chàng.
Mơ hồ không rõ, chính mình nói gì cũng không rõ.
Nhưng, nỗi đau trong lòng vẫn không thể hết!
Lại cũng thể giảm, nàng cảm thấy chính mình cũng gần như không thể sống…
****** ******
Gần như cùng lúc.
Thái y viện.
Dược lão nhân vừa định nghỉ ngơi, phút chốc lại nhíu mày .
Lão nhìn ra ngoài cửa sổ hô: “Tiểu tử vào đây.”
Một đạo nhân ảnh bay vào, đứng phía trước cửa sổ, đúng là Sơ Tuyết.
“Đến rồi à.” Dược lão nhân nhường ghế lại cho hắn.
Sơ Tuyết liền bước đến bàn, ngồi xuống.
Dược lão nhân cũng ngồi ở trên ghế, nhìn thiếu niên thanh nhã trước mặt, trong lòng chỉ tiếc nuối không thôi.
“Lão tiền bối, vãn bối hôm nay tới là muốn biết… Bệnh tình của ta. Hy vọng ngài sẽ không dấu giếm.”
“Cái này…” Dược lão nhân cũng có chút do dự. Lão đã đáp ứng Mộ Dung Cảnh và A Lạc. Chỉ là chuyện này liên quan đến quyền lợi của đương sự, nếu như một người đang đứng tại bờ vực tử thần, nhưng không biết, đó là điều đau xót nhất đời. Ít nhất lúc hắn còn sống, có thể làm mọi việc mình muốn, không phải làm những chuyện sau này sẽ hối hận.
Hiện tại đêm đã khuya mà đích thân hắn lại đến hỏi, lão cũng không biết có nên hay không.
Sơ Tuyết cười lạnh một tiếng: “Hơn hai mươi năm, đối với cái chết của mình ta cũng không còn quá bi quan. Sống được dài lâu, hoặc là ngắn chút đã không còn quan trọng, quan trọng là … Ta muốn làm như thế nào mới có thể làm cho những người bên cạnh không còn gánh nặng, không hề bị thương tổn, không hề…vì chuyện của ta mà bôn ba… thống khổ. Ta đã nhận rất nhiều tình cảm của mọi người, việc xảy ra, nghĩ muốn vì bọn họ làm chút chuyện thôi…”
Dược lão nhân thở dài, nói: “Đứa nhỏ này, thật là khổ cho ngươi. Trong thời gian ngắn, muốn xem ngươi điều dưỡng thế nào. Giống như bây giờ, uống thuốc đúng giờ, tâm tình thả lỏng…không câu nệ, phỏng đoán trong một năm có thể có tiến triển tốt. Nếu như cứ tiếp kiềm chế, tâm tình tích tụ, để lâu dài… Cũng có thể suy giảm phân nửa.”
“Đa tạ tiền bối. Hôm nay chuyện ta đến đây xin ngài đừng nói với ai. Ta không muốn làm mọi người lo lắng.”
“Được rồi.”
“Vãn bối cũng không quấy rầy ngài nghỉ ngơi nữa. Xin cáo từ, còn có, đa tạ ngài đối với nhị hoàng huynh luôn chiếu cố, thật sự vạn phần cảm tạ.” Sơ Tuyết lập tức đứng lên, hành lễ với Dược lão nhân. Đi cửa chính, thì chắc sẽ gặp thị vệ, hắn vẫn là chọn từ cửa sổ nhẹ nhàng đi ra ngoài.
Lặng yên mà đến, lại tựa như không mà đi.
Dường như chưa có chuyện gì xảy ra.
Dược lão nhân nhìn phía cửa sổ trống rỗng.
Ngoài cửa sổ ánh trăng mùa hạ trong trẻo rọi vào, bóng dáng người ấy sớm đã biến mất.
****** ****** *******
Mai viên.
Bóng đêm nhàn nhạt hỗn loạn bao trùm lấy mai lâm, gió nhẹ nhàng lướt qua, làm lay động từng táng cây, phảng phất không gian cô tịch vào ban đêm.
Có một bóng người như hòa nhập vào đó, như tiên hạ phàm.
Một lúc lâu, hắn chậm rãi cất bước đến tiểu lầu các.
Chậm rãi đi lại nhẹ nhàng không tiếng động, vững vàng đi theo ánh trăng.
Trong tay cầm một khối ngọc bội bình thường, đó là miếng ngọc tùy tiện có thể mua bên đường, tuy nhiên, hắn lại vô cùng trân quý, không dám buông lỏng. Không nên, thật sự không nên! Hắn không nên yêu nàng, không nên thích nàng, không nên có bất cứ suy nghĩ không an phận nào. Chỉ là muốn mà không được.
Tình cảm của hắn đối với nàng vốn không như những cơn thủy triều, không mãnh liệt tới, cũng không nhanh chóng đi.
Chỉ là cứ như vậy, như một dòng nước chảy từ từ vào lòng.
Như dòng nước từ trên núi cao, ngày đêm tiếp nối, không ngừng chảy.
Bất đắc dĩ cho dù có là tri âm tri kỷ thì cũng cảm thấy cô tịch, như tiếng ca ngọt ngào lướt qua, vĩnh viễn không vì hắn dừng lại.
Vì không muốn mất tất cả, hắn chỉ có thể lẳng lặng đứng nhìn từ xa, im lặng giấu mình, không cho kẻ nào phát hiện, cũng sẽ không nói bất cứ…câu chữ gì. Đúng vậy, năm năm, tình cảm đã chôn sâu kia, hắn chưa bao giờ nói với ai.
Đó là bí mật của hắn.
Hăn thật sự muốn chôn vùi nó cho riêng mình.
Hắn biết mình sống không được bao lâu, thế nhưng, khi còn tại thế hắn có thể gặp được nàng, hắn cảm giác ông trời cũng không bạc đãi mình, ít nhất bởi vì nàng, hắn có thể cảm thấy mình vẫn còn sống, vẫn còn cảm giác, mặc dù nàng trước giờ chưa từng thuộc về hắn…
Cả đời này, hắn đã rất hạnh phúc.
Có mẫu hậu hiền lành, ca ca luôn thương yêu. Còn có nàng…
Sơ Tuyết bước vào Lâu Các. Tại phòng ngủ mình, mê mang ánh nến lay động đến ngẩn người. Phảng phất cảm thấy mạng sống của mình cũng như ngọn nến, đang từ từ bị lửa thiêu cháy. Thu tầm mắt lại, lúc không để ý, ánh mắt của hắn đã nhìn đến án thư. Tại góc khuất, có một thứ đã được cất giấu rất lâu. Nơi đó chứa đựng một bí mật, nếu muốn chết, hắn hy vọng có thể mang theo bí mật ấy.
Đi lại nơi đó, sờ vào ô vuông bí mật mở ra.
Bên trong có một cái hộp sơn son khắc hoa hình chữ nhật, được làm cực kỳ tỉ mỉ.
Sơ Tuyết im lặng một lúc lâu, mở hộp ra, dưới ánh đèn chập chờn, lộ ra tấm vải màu vàng phía sau thêu hình rồng. Hắn chậm rãi đi đến trước ánh nến, lấy vật trong hộp ra, đem thứ đó thiêu hủy.Bỗng trong người dấy lên loại cảm giác,…
“Sơ Tuyết, sao còn chưa ngủ?” Bên ngoài bỗng cất lên tiếng nói của Tư Mã Lạc.
Sơ Tuyết cả kinh, vội vàng đem thứ khi nãy định đốt, bỏ lại hộp, giấu sau bức hoạ.”Ca, người thế nào cũng không ngủ?”
“Ta thấy đèn chỗ ngươi vẫn còn sáng, nên đến xem sao.”
“A, ta muốn ngủ… Ca có chuyện gì sao?”
“Không có việc gì, ngươi sớm nghỉ ngơi đi.”
“Phải..” Sơ Tuyết lên tiếng, tiếng bước chân dần dân rời xa, mới thở dài một hơi.
Không khỏi tê liệt ngồi ở trên ghế.
Phỏng đoán là người đã đi, hắn thơ thẩn đi đến giường, chợp mắt lúc nào không hay…
A Lạc nửa người dựa vào cửa phòng, vẻ mặt trầm tư.
Mới vừa rồi Sơ Tuyết làm gì, hắn nhìn xuyên qua khe hở thấy rất rõ ràng. Chỉ là thứ màu vàng kia là gì? Sơ Tuyết tại sao muốn thiêu hủy?
Ánh trăng tràn ngập.
A Lạc tận lực cước bộ chậm lại, đến bên ngoài phòng ngủ Sơ Tuyết,
Chậm rãi đến cửa sổ, nhìn bên trong.
Nơi này không giống các nơi khác trong cung, chỉ là một tòa tiểu Các thanh nhã, bên trong cũng không lớn, cơ hồ có thể nhìn thấu mọi nơi. Hiện tại Sơ Tuyết đang nghỉ ngơi bên cạnh giường, chăn không đắp, áo ngoài cũng không cởi. Hiện tại trong phòng chỉ có mình hắn. Hắn không thích có người hầu hạ, buổi tối cũng không có người canh bên ngoài. Lúc trước hắn ngã bệnh, cũng có cung nhân bên chăm sóc, chỉ là hắn cố ý cự tuyệt .
Ánh mắt bảo hộ Sơ Tuyết, bỗng chốc nảy lên từ A Lạc.
Chiều nay Sơ Tuyết ra ngoài, hắn không đi, lại ở đây chờ hắn. Tuy nhiên, Sơ Tuyết trở về không đến thẳng Lâu Các nghỉ ngơi, cứ đứng ở Mai Lâm, im lặng không thôi.
Hắn một mực đều ở trong bóng tối nhìn, một chút cũng không quấy nhiễu.
Ngẫu nhiên, hẵn cũng muốn cho Sơ Tuyết không gian riêng tư của mình.
Nếu như lúc nào cũng kề bên che chở, sẽ gây ảnh hưởng ngược lại, làm hắn cảm thấy áy náy, nói cách khác, sẽ khiến hắn thấy mình đang bị giam lỏng.
A Lạc nhẹ nhàng nhấc cửa sổ lên đi vào.
Lặng yên không tiếng động, bằng khinh công của hắn, tránh né tai mắt của Sơ Tuyết cũng không khó. Hơn nữa, hiện tại Sơ Tuyết căn bản không có phòng bị, lại mệt mỏi, liền nghỉ ngơi, trong lòng không có ý hại người nên tự nhiên cũng không muốn phòng bị.
A Lạc lặng lẽ đến bức họa khi nãy Sơ Tuyết giấu đồ, âm thầm tìm kiếm, cũng nhìn thấy thứ màu vàng khi nãy bị đốt cháy xém một mảng. Hắn lặng yên lại nhanh chóng lấy đi, bỏ vào tay áo mình. Lại đến bên giường, cởi bỏ giày cho Sơ Tuyết, để chân lên giường, đắp chăn lại, động tác mềm mại, từ trước đến nay A Lạc chưa từng đối với ai chăm sóc như vậy.
“Ca…” Trong lúc ngủ bỗng mê mang, Sơ Tuyết chậm rãi mở mắt. Ánh nhìn mông lung, nửa tỉnh nửa thức, bộ dáng của hắn cực kỳ mệt mỏi.
A Lạc ôn nhu nói một câu, không cho Sơ Tuyết lôi kéo chăn, buông màng che xuống, giọng nói cực kỳ quan tâm: “Ngủ đi, ta chỉ là lại đây nhìn một cái, giày cũng không cởi ra… Nhìn là thấy ngươi mệt sắp chết rồi.”
“Ân…” Sơ Tuyết trong lòng ấm áp, êm dịu thanh mục liếc mắc nhìn a Lạc, thấp thoáng nụ cười vui vẻ, hoặc là thật sự mệt chết đi, yên tầm từ từ khép mi mắt lại…
A Lạc ra khỏi phòng ngủ Sơ Tuyết, nhanh chóng tiến vào gian phòng của mình. Đến ánh trước đèn, rút vật trong tay áo ra. Nhìn một chút, nhìn giống như là thánh chỉ. Thánh chỉ gì thế? Tại sao lại khiến Sơ Tuyết muốn thiêu hủy? Chỉ là mới đốt một góc nhỏ, bên trong hẳn là không có… tổn hại.Hắn cẩn thận mở ra, đưa đến trước ánh đèn soi.
Không nhìn thì tốt rồi, vừa nhìn liền bị dọa đến sợ mất mật!
Chậm rãi, hắn một nụ cười châm chọc nở bên khóe miệng, trong lòng dấy lên một loại trào phúng. Cảm giác này dành cho ai, chỉ có hắn biết. “Khó trách Sơ Tuyết muốn thiêu hủy, muốn che giấu! … Thật đáng thương, hại cả con của mình, có phải hay không cho rằng mình sớm đã chết? Sống không quá hiện tại? Ha ha, nếu như nữ nhân kia biết thì có tức chết hay không ? Hay có khả năng cười cùng người ta …”
Khó trách Sơ Tuyết một mực không dám nói ra chân tướng!
Vật này có cần… đưa cho Mộ Dung Cảnh nhìn một cái hay không?
A Lạc biết vật này đối với chính mình trái lại tương đương có lợi, ít nhất có thể làm cho Mộ Dung Cảnh hồi tâm chuyển ý, quay về Nam Man phong hắn làm Thái tử, không! Lại trở về làm đế vương. Nghĩ đến vị trí đế vương này hắn bỗng cảm thấy vui vẻ, muốn cùng với sư phụ đi giao du tứ phương. Cái loại …thời gian vui vẻ này vẫn là hơn hằng ngày phải xử lý một đống chính vụ.
A Lạc đem thánh chỉ vừa đọc thu lại.
Nhanh chóng ra Lâu Các, cũng ra khỏi mai viên.
Hiện tại Mộ Dung Cảnh ở nơi nào, hắn không cần đoán đã biết.
Đúng, hắn đứng tại trước phòng ngủ Tố Nhi một lát.
Mộ Dung Cảnh liền rời đi, thấp giọng nói: “Đêm hôm khuya khoắt, ngươi không nghỉ ngơi đến nơi này đến để làm gỉ?”
“Có thứ muốn cho ngươi nhìn.” A Lạc cười híp mắt, “Sau khi xem xong, ngươi hãy ngoan ngoãn cùng ta về Nam Man, ta để ngươi làm hoàng đế.”
“Việc này sau này hẵng tính… Vật gì vậy?”
“Làm sao bây giờ? Sau này… Ta không có hứng để nói.”
“Ngươi?” Mộ Dung Cảnh nghi hoặc nhìn chăm chú A Lạc.
A Lạc dường như không nhịn được nữa liền lấy ra, vừa muốn đưa cho Mộ Dung Cảnh thì, phút chốc, hắn lại thu trở về. Bởi vì lúc này bỗng dưng trong tầm mắt hắn hiện lên đôi mắt trong suốt! Bỗng nhiên bị đánh thức, tự hỏi mình có phải là ma? Sơ Tuyết dù chết cũng không muốn tiết lộ, chẳng lẽ hắn lại nói nói ra ngay bây giờ sao?
Lại nói như thế nào, Sơ Tuyết cũng là đệ đệ của hắn… Cũng có một nửa quan hệ huyết thống…Mộ Dung Cảnh vừa định cầm lấy thì A Lạc giựt trở lại, tay nắm lấy khoảng không, nghi hoặc hỏi: “Kia thánh chỉ… Mặt trên là chuyện gì?” Hắn không cần cũng đã biết thứ A Lạc cầm là thánh chỉ. Hắn làm hoàng đế lâu như vậy, lẽ nào lại không biến bộ dạng thánh chỉ như thế nào.
Chỉ là nhìn kĩ lại, thánh chỉ này không phải do hắn hạ cũng không do Sơ Tuyết viết, có chút cũ.
“Không có việc gì! Ta đi trước, ngươi quên việc ta tới đây đi.” A Lạc đổi ý, xoay người đi mà như chạy.
Chỉ là Mộ Dung Cảnh hình như đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, hô to, “Đợi đã, nếu đã đến, mới vừa rồi ta cũng định tìm ngươi để nói một chuyện.”
“Hả? Chuyện gì?” A Lạc cũng dừng lại, nghi hoặc quay đầu hỏi.
Mộ Dung Cảnh cảnh giác nhìn quanh bốn phía, tận lực đè thấp tiếng nói, cẩn thận để không ai nghe thấy: “Dựa vào việc gần đây, là về Tố Nhi…”
A Lạc vừa nghe là về Tố Nhi, cũng không hoài nghi, nhìn bộ dáng Mộ Dung Cảnh hình như rất nghiêm trọng, không nhịn được liền đi đến bên Mộ Dung Cảnh, để không sợ có người nghe lén, “Tố Nhi làm sao?””Hôm nay, nàng… ” hắn dừng lại một chút!” Cũng không cần phải nói tiếp.
Phút chốc, hắn thừa dịp A Lạc không chú ý.
A Lạc thân thể cứng đờ, không thể động đậy, mấy chỗ đại huyệt bị điểm. Phải trơ mắt nhìn Mộ Dung Cảnh, vừa muốn mắng chửi, không ngờ Mộ Dung Cảnh động tác nhanh hơn, liền ngay cả á huyệt của hắn cũng điểm! Ánh mắt đang mắng người, chỉ là Mộ Dung Cảnh không nhìn hắn, mắng chửi cũng không thể.
Mộ Dung Cảnh hỏi A Lạc, thật ra cũng chẳng phải việc gì về Tố Nhi, mục đích đơn giản chỉ là muốn điểm huyệt hắn, “A Lạc, nếu không làm như vậy ngươi chắc sẽ không để ta xem. Rốt cuộc là ngươi cầm vật gì vậy?” Trong lòng cũng nghi hoặc không phải là thứ gì tốt. Nhưng là, chàng không thích những chuyện mập mờ? Coi như biết rõ sẽ không có lợi cho mình, vẫn không nhịn được xem thử rốt cục là vật gì.
Chàng tự tay lấy thánh chỉ từ A Lạc, mở ra nhìn, dưới ánh trăng mùa hạ nhạt nhòa… lại không thấy rõ lắm. Bất quá nhìn sơ qua, lại là… “Đây là di chiếu? Sao ngươi lại cầm di chiếu của phụ vương?”
Mộ Dung Cảnh xoay người tiến vào bên trong phòng, dưới ánh đèn có thể nhìn thấy rõ ràng.
Beta: Siêu Cú
A Lạc vẫn cố chấp, không buông tha: “Sư phụ! Người đã từng gặp qua nhiều độc vật như vậy, sao lại chưa từng gặp qua loại đỉa hút máu, không sợ độc?”
“A Lạc, nếu có thì vi sư đã sớm nói ra. Cũng đã qua nhiều ngày rồi, vi sư muốn rời kinh. Còn về biện pháp ức chế độc tính, nếu biết cũng đã nói cho Thôi thần y.” Việc đã không thể làm, dây dưa liệu có cách?
“Không! Sư phụ! Sơ Tuyết không thể chết được! Người nhất định phải nghĩ được biện pháp!”
“Tiểu tử cứng đầu này, sư phụ đã hết sức rồi… Đến Kinh thành đã tìm hỏi kĩ, cũng quan sát qua, trúng độc quá sâu, hơn nữa độc tính cực kỳ phức tạp. Điều này vốn hiển nhiên, mẹ ngươi lúc ấy tại Nam Man cung, có khả năng không chỉ trúng một loại độc tính, sau đó có mang Sơ Tuyết rồi truyền sang người hắn. Nói cách khác, Sơ Tuyết trúng độc quá lâu, nếu chữa trị có thể để lại di chứng. Tiểu tử ngốc, vẫn là ngươi chuẩn bị tâm lý trước đi. Hắn còn tâm nguyện gì chưa thực hiện, ngươi liền giúp hắn đi, dù quay về Nam Man chậm một chút cũng không sao.” Dược lão nhân lắc đầu.
Dược lão nhân ơi Dược lão nhân, một câu này của ông chẳng khác nào phán Sơ Tuyết tội tử hình!
Mà đối với những câu nói này của Dược lão nhân, Thôi thần y cũng không phản bác. Bởi lão cũng vậy, đã dốc toàn lực! Cho dù trong lòng nhắc đi nhắc đi lại bao nhiêu lần, dù đến giây phút cuối cùng cũng không từ bỏ, nhưng vẫn là vô lực .
Sự thật cuối cùng vẫn là sự thật, nên đối mặt thì hơn.
Mấy ngày nay, bọn họ đã thảo luận không biết bao lần nhưng kết quả vẫn là một lần lại một lần làm bọn họ thất vọng.
“Sư phụ…” Hy vọng duy nhất đã không còn, nay lại dễ dàng bị đánh tan nhanh như vậy… A Lạc ủ rũ xoay người bước dài rời đi.
Cho tới bây giờ hắn chưa từng đối mặt với việc như thế, làm hắn cảm thấy mình thật bất lực.
Đúng là rất bất lực, cho dù trước kia ngay cả đến tính mệnh của mình nguy hiểm, hắn cũng không có loại cảm giác này, cùng lắm thì chết! Đúng vậy, cùng lắm thì chết! Chỉ là loại tâm tình này, khi phải tự mình đối mặt, hắn chính là hận người đang sắp chết sao không phải là mình mà là Sơ Tuyết.
Hắn rất sợ, thật sự rất sợ!
Không thể chịu đựng thêm được nữa, hắn mãnh liệt chạy ra khỏi Dược Phòng.
“Không phải các người nói… còn có biện pháp dùng máu gì đó sao?” Tiếng nói nàng run rẩy, mỗi một chữ phát ra tựa hồ như nặng ngàn cân. Nàng nhìn Thôi thần y, lại nhìn Dược lão nhân.
Thôi thần y lắc đầu, thở dài nói: “Kia cũng chỉ là ý nghĩ, căn bản là không thể áp dụng được, chỉ là… Lạc tiểu tử ngươi vẫn là đón nhận thực tế đi. Lúc trước ta cũng đặt hy vọng vào Dược lão thân, hiện tại kết quả như thế này, dù vẫn chưa ngã lòng nhưng vẫn phải đối mặt sự thật. Dù sao, ta chỉ là thầy thuốc, không phải thần tiên. Chỉ có thể nói một tiếng xin lỗi với ngươi…” Đã hơn hai mươi năm, lão ở tại hoàng cung này, không ai muốn cứu sống Sơ Tuyết hơn lão. Lão coi Sơ Tuyết như con mình, nhìn hắn lớn lên, để rồi lại phải lìa đời sau 20 năm tồn tại.Chỉ là đời người, không phải việc gì cũng làm được.
Bất đắc dĩ việc cũng không sao tránh được…
Trầm Tố Nhi ngây ra như phỗng, đôi mắt mê mang, nước mắt không ngừng tràn ra.
Chậm rãi từng giọt rơi xuống, vì tim đau mà không thể kiềm lại được
Những lời vừa rồi là gì? Ông ấy đang nói gì? !
Có phải là đã bỏ cuộc không?
Có phải Sơ Tuyết đã không thể cứu nữa không?
Nàng nghe không hiểu, lại càng không muốn biết!
Nàng càng không muốn hiểu! Tại sao ngay cả một tia hy vọng bọn họ cũng không nói? Không phải! Trước đây A Lạc không phải nói có một đường hy vọng sao? Được, nàng không phải đến đây để nghe những lời này! Sao lại nói cứu không được? Sơ Tuyết hiện tại không phải đang sống rất tốt sao?
Một loại cảm giác vô lực bỗng dâng trào, làm cho cả người nàng đều mềm nhũn.
Chậm rãi, tê liệt ngồi ở trên ghế, thất thần…
********
Trầm Tố Nhi mơ mơ màng màng.
Đầu óc một mảnh hỗn loạn!
Nàng không biết chính mình ra khỏi Thái y viện thế nào.
Đã đi khắp hoàng cung bao lâu, đã đi nơi nào, phương hướng là gì, rốt cục muốn đi đâu!
Nàng hết thảy vẫn là thất thần, không muốn nghĩ…
Ánh đèn càng rực rỡ.
Màn đêm bao trùm lên tất cả, sắc trời càng đen tối.
Mà đêm chỉ càng thêm hiu quạnh.
Nàng đi đến nơi nào cũng không biết, chỉ là cứ đi như thế. Kết quả tại chỗ rẽ, va trúng vào vòm ngực to lớn của ai đó. Ngay lập tức dùng tay mình, ôm hắn vào ngực thật chặt.
Người đó trầm mặc không nói, một chữ cũng không, tất nhiên nàng biết người mình đang ôm là ai.
Rốt cục, nàng như tan ra trong lồng ngực hắn, chôn mặt thật sâu, bảo trì trầm mặc.
Mà nước mắt bỗng vỡ òa, chảy không ngừng, làm trường sam của hắn ướt một mảng lớn…
Không biết đã khóc bao lâu, nữ nhân trong lòng cuối cùng vì khóc mà kiệt sức, thiếp đi.
Ánh mắt Mộ Dung Cảnh đau đớn, không từ nào tả xiết.
Hắn biết rõ lòng nàng, cũng biết rõ nàng đang đau.
Nước mắt, không phải hắn không có, chỉ là nhiều lúc, ở trước mặt mọi người, hắn không thể không lựa chọn kiên cường, đem những giọt nước ấy nuốt ngược vào trong…
Hắn ôm nàng quay về cung Triêu Phượng, nhẹ nhàng đặt trên giường.
Chỉ là đôi tay nhỏ bé kia, lại không chịu buông hắn ra, coi như đang ngủ cũng muốn được ôm chặt hắn.
Tựa như chỉ khi ôm hắn, nàng mới có thể ngủ.
Sự tình lúc này không thể nói với mẫu hậu, bà nhất định sẽ không thể chịu nổi đả kích này. Chỉ có thể giấu được ngày nào hay ngày đấy, mà còn Sơ Tuyết? Hắn đã biết sự thật sao? Hiện tại mỗi người đều im lặng không dám nói, A Lạc cũng vậy, Tố Nhi cũng vậy, chàng cũng vậy. Thôi thần y và Dược lão nhân, cả bọn họ cũng khẩn cầu không nên nói với mẫu hậu.
Thế nhưng sau này sẽ như thế nào? Chàng cũng không biết.
Tuy nhiên rất nhiều rất nhiều năm trước, chàng cũng đã chuẩn bị, thế nhưng, đến lúc phải gặp thì cũng thật khó để chấp nhận.
Ánh trăng đã lặng lẽ soi trên cành cây, từng giọt sáng thê lương chiếu vào, lụa mỏng mông lung, rơi tại phượng tháp.
Nữ nhân trong lòng bỗng khẽ mở mi mắt, ngẩng đầu, lại đụng tới một đôi mắt đang đượm nước.
Hắn khóc, chỉ là nước mắt không thể cho nàng xem.
Sống mũi cay cay, nàng thật muốn khóc.
Làm sao bây giờ? Nàng cố nén! Nàng vốn không phải người thích khóc! Không phải! Chỉ là nàng không có cách nào đối mặt với cái chết, không phải cái chết của chính mình, mà là của người thân! Mà là bên người nàng quan trọng nhất bỗng nhiên rời xa cuộc đời nàng. Đó là một loại ra đi vĩnh viễn không bao giờ trở lại.
Đôi lúc vẫn là có những người kì quái như vậy, cho dù bọn họ chết, họ cũng không sợ hãi, mà sợ hãi nhất chính là người thân bên cạnh mình mất đi.
“Cảnh, thật xin lỗi.” nàng cố kìm nén nước mắt mình, không để nó rới xuống, cũng chính là không muốn đụng đến sự áy náy trong lòng chàng. Nàng biết lòng chàng cũng đang tổn thương, việc này không thể để cho chàng một mình gánh chịu. Nếu mình khóc, chàng cũng sẽ đau.
Nàng thoáng chốc nhớ ra những lời hôm đó nói tại căn nhà lớn kia.
Khi đó, nàng đã biết bệnh tình của Sơ Tuyết… Cũng biết nỗi đau của Mộ Dung Cảnh.
Lúc này tổn thương, không phải chỉ mình nàng, mà hắn cũng vậy.
“Đứa ngốc, không cần phải xin lỗi. Mẫu hậu trước giờ vẫn vậy, dù việc có lớn thế nào, bà ấy vẫn chịu đựng. Ta không muốn bà phải khổ sở… bà cũng đã có tuổi, không thể luôn chịu đả kích.” Chuyện ở Hàm Thành là một chuyện, chàng mất tích là chuyện khác, đã cho bà đả kích rất lớn. Thân là nhi tử, lại khiến mẫu hậu khổ sở là đại nghịch bất hiếu.
Đôi mắt Tố Nhi phút chốc ngấn nước nhìn Mộ Dung Cảnh.
Thật là người có lòng…
Không chỉ vì Sơ Tuyết, cũng vì chàng.
Mặc dù hôm nay, đã ở trước mặt nàng yếu thế một phen.
Nàng biết chàng không phải không muốn khóc, chàng cũng đã từng khóc, nhưng khóc trong lòng lại đau khổ hơn.
Chỉ là lúc này đây, chàng lựa chọn không rơi lệ, bởi vì nước mắt mọi người đã rơi. Nếu chàng cũng vậy, nhỡ người đó lại đi… thì còn ai sẽ là bờ vai cho mọi người dựa vào? Che chở họ? Cũng là bảo vệ nàng…
Mộ Dung Cảnh nhẹ hôn lên trán nàng, giữ chặt ót nàng, để nàng dựa vào ngực mình, để nàng không thể nhìn thấy được, nơi khóe mắt chàng cũng có một giọt lệ đang rơi xuống. Chàng không nhịn được! Nhìn ánh mắt của nàng, chàng không nhịn được! Lúc này chàng cũng không biết nên làm gì? Nên vì Sơ Tuyết làm những gì?!
Chàng thật là một ca ca thất bại! Ngay cả đệ đệ của mình cũng không bảo vệ được…
Hai tay, không ngừng ôm chặt nàng.
Cơ thể căng thẳng, run rẩy.
Chàng biết, cái gì cũng biết! Nói cách khác, so với nàng, chân tướng sự việc chàng đã biết trước.
Chỉ là chàng cắn răng, cái gì cũng không nói.
Tiếng nói chàng bỗng chốc nghẹn ngào, khàn khàn mà lại trầm thấp: “Tố Nhi, nàng ở cùng ta có phải rất khổ cực? Có hối hận không?” Bởi vì ở cùng với chàng, nàng mới phải đối mặt nhiều việc như vậy. Nếu như nàng chỉ là một nữ tử bình thường, sẽ không có ngày hôm nay, hoặc là có thể an an nhạc nhạc sống cuộc sống hạnh phúc.
“…” nàng vẫn bảo trì trầm mặc.
Đột nhiên lúc này, nàng lại không biết nên trả lời chàng như thế nào.
Khổ cực! Thật sự khổ cực!
Năm năm nàng đã sống cuộc sống mà không phải mình mong muốn, chỉ là chuyện này cứ nối tiếp chuyện kia, bình tĩnh mà nhìn lại thật ra tại sao thời gian lại trôi nhanh như vậy, quá ngắn ngủi, còn chưa kịp tinh tế tận hưởng cuộc sống tốt đẹp, liền mang đến cho nàng không biết bao nhiêu là phiền toái.
Chàng không hỏi nữa, nếu còn hỏi, chàng nghĩ mình sẽ không thể nào kiềm chế cảm giác chua xót đang dâng trong lòng!
Tình cảm như vỡ oà, không cách nào che giấu!
Lúc mới bắt đầu, nàng vốn không thích nơi này, không thích bọn họ, không có chút cảm tình gì với họ, nhưng hiện tại, không hiểu sao mọi việc lại tiến triển như thế này? Liên tu bất tận… Cho tới bây giờ? Lại thấy trước mắt người thân mình mất đi…
Nàng thật không muốn thấy điều đó xảy ra!
Cho dù ích kỷ, nàng vẫn tình nguyện chết trước!
Chính mình tình nguyện chết trước, cũng không muốn nhìn thấy người thân của mình ra đi sớm hơn.
“Ta hối hận, thật hối hận tại sao lại quen biết chàng, hối hận việc yêu chàng! Nam nhân trên đời nhiều đến thế, tại sao ta lại yêu chàng? … Đồ vô lại, giờ chàng bảo ta phải làm sao? Phải làm thế nào mới có thể không thích chàng… làm sao để trở về như trước kia… Ta không thể để Sơ Tuyết chết, ta không thể! Không thể! …” nàng lại khóc, nước mắt như chuỗi hạt, cứ đứt đoạn không ngừng.
Nàng vừa khóc vừa nói, đôi bàn tay trắng như phấn nắm chặt, từng giọt từng giọt cứ nhẹ nhàng rơi trên người chàng.
Mơ hồ không rõ, chính mình nói gì cũng không rõ.
Nhưng, nỗi đau trong lòng vẫn không thể hết!
Lại cũng thể giảm, nàng cảm thấy chính mình cũng gần như không thể sống…
****** ******
Gần như cùng lúc.
Thái y viện.
Dược lão nhân vừa định nghỉ ngơi, phút chốc lại nhíu mày .
Lão nhìn ra ngoài cửa sổ hô: “Tiểu tử vào đây.”
Một đạo nhân ảnh bay vào, đứng phía trước cửa sổ, đúng là Sơ Tuyết.
“Đến rồi à.” Dược lão nhân nhường ghế lại cho hắn.
Sơ Tuyết liền bước đến bàn, ngồi xuống.
Dược lão nhân cũng ngồi ở trên ghế, nhìn thiếu niên thanh nhã trước mặt, trong lòng chỉ tiếc nuối không thôi.
“Lão tiền bối, vãn bối hôm nay tới là muốn biết… Bệnh tình của ta. Hy vọng ngài sẽ không dấu giếm.”
“Cái này…” Dược lão nhân cũng có chút do dự. Lão đã đáp ứng Mộ Dung Cảnh và A Lạc. Chỉ là chuyện này liên quan đến quyền lợi của đương sự, nếu như một người đang đứng tại bờ vực tử thần, nhưng không biết, đó là điều đau xót nhất đời. Ít nhất lúc hắn còn sống, có thể làm mọi việc mình muốn, không phải làm những chuyện sau này sẽ hối hận.
Hiện tại đêm đã khuya mà đích thân hắn lại đến hỏi, lão cũng không biết có nên hay không.
Sơ Tuyết cười lạnh một tiếng: “Hơn hai mươi năm, đối với cái chết của mình ta cũng không còn quá bi quan. Sống được dài lâu, hoặc là ngắn chút đã không còn quan trọng, quan trọng là … Ta muốn làm như thế nào mới có thể làm cho những người bên cạnh không còn gánh nặng, không hề bị thương tổn, không hề…vì chuyện của ta mà bôn ba… thống khổ. Ta đã nhận rất nhiều tình cảm của mọi người, việc xảy ra, nghĩ muốn vì bọn họ làm chút chuyện thôi…”
Dược lão nhân thở dài, nói: “Đứa nhỏ này, thật là khổ cho ngươi. Trong thời gian ngắn, muốn xem ngươi điều dưỡng thế nào. Giống như bây giờ, uống thuốc đúng giờ, tâm tình thả lỏng…không câu nệ, phỏng đoán trong một năm có thể có tiến triển tốt. Nếu như cứ tiếp kiềm chế, tâm tình tích tụ, để lâu dài… Cũng có thể suy giảm phân nửa.”
“Đa tạ tiền bối. Hôm nay chuyện ta đến đây xin ngài đừng nói với ai. Ta không muốn làm mọi người lo lắng.”
“Được rồi.”
“Vãn bối cũng không quấy rầy ngài nghỉ ngơi nữa. Xin cáo từ, còn có, đa tạ ngài đối với nhị hoàng huynh luôn chiếu cố, thật sự vạn phần cảm tạ.” Sơ Tuyết lập tức đứng lên, hành lễ với Dược lão nhân. Đi cửa chính, thì chắc sẽ gặp thị vệ, hắn vẫn là chọn từ cửa sổ nhẹ nhàng đi ra ngoài.
Lặng yên mà đến, lại tựa như không mà đi.
Dường như chưa có chuyện gì xảy ra.
Dược lão nhân nhìn phía cửa sổ trống rỗng.
Ngoài cửa sổ ánh trăng mùa hạ trong trẻo rọi vào, bóng dáng người ấy sớm đã biến mất.
****** ****** *******
Mai viên.
Bóng đêm nhàn nhạt hỗn loạn bao trùm lấy mai lâm, gió nhẹ nhàng lướt qua, làm lay động từng táng cây, phảng phất không gian cô tịch vào ban đêm.
Có một bóng người như hòa nhập vào đó, như tiên hạ phàm.
Một lúc lâu, hắn chậm rãi cất bước đến tiểu lầu các.
Chậm rãi đi lại nhẹ nhàng không tiếng động, vững vàng đi theo ánh trăng.
Trong tay cầm một khối ngọc bội bình thường, đó là miếng ngọc tùy tiện có thể mua bên đường, tuy nhiên, hắn lại vô cùng trân quý, không dám buông lỏng. Không nên, thật sự không nên! Hắn không nên yêu nàng, không nên thích nàng, không nên có bất cứ suy nghĩ không an phận nào. Chỉ là muốn mà không được.
Tình cảm của hắn đối với nàng vốn không như những cơn thủy triều, không mãnh liệt tới, cũng không nhanh chóng đi.
Chỉ là cứ như vậy, như một dòng nước chảy từ từ vào lòng.
Như dòng nước từ trên núi cao, ngày đêm tiếp nối, không ngừng chảy.
Bất đắc dĩ cho dù có là tri âm tri kỷ thì cũng cảm thấy cô tịch, như tiếng ca ngọt ngào lướt qua, vĩnh viễn không vì hắn dừng lại.
Vì không muốn mất tất cả, hắn chỉ có thể lẳng lặng đứng nhìn từ xa, im lặng giấu mình, không cho kẻ nào phát hiện, cũng sẽ không nói bất cứ…câu chữ gì. Đúng vậy, năm năm, tình cảm đã chôn sâu kia, hắn chưa bao giờ nói với ai.
Đó là bí mật của hắn.
Hăn thật sự muốn chôn vùi nó cho riêng mình.
Hắn biết mình sống không được bao lâu, thế nhưng, khi còn tại thế hắn có thể gặp được nàng, hắn cảm giác ông trời cũng không bạc đãi mình, ít nhất bởi vì nàng, hắn có thể cảm thấy mình vẫn còn sống, vẫn còn cảm giác, mặc dù nàng trước giờ chưa từng thuộc về hắn…
Cả đời này, hắn đã rất hạnh phúc.
Có mẫu hậu hiền lành, ca ca luôn thương yêu. Còn có nàng…
Sơ Tuyết bước vào Lâu Các. Tại phòng ngủ mình, mê mang ánh nến lay động đến ngẩn người. Phảng phất cảm thấy mạng sống của mình cũng như ngọn nến, đang từ từ bị lửa thiêu cháy. Thu tầm mắt lại, lúc không để ý, ánh mắt của hắn đã nhìn đến án thư. Tại góc khuất, có một thứ đã được cất giấu rất lâu. Nơi đó chứa đựng một bí mật, nếu muốn chết, hắn hy vọng có thể mang theo bí mật ấy.
Đi lại nơi đó, sờ vào ô vuông bí mật mở ra.
Bên trong có một cái hộp sơn son khắc hoa hình chữ nhật, được làm cực kỳ tỉ mỉ.
Sơ Tuyết im lặng một lúc lâu, mở hộp ra, dưới ánh đèn chập chờn, lộ ra tấm vải màu vàng phía sau thêu hình rồng. Hắn chậm rãi đi đến trước ánh nến, lấy vật trong hộp ra, đem thứ đó thiêu hủy.Bỗng trong người dấy lên loại cảm giác,…
“Sơ Tuyết, sao còn chưa ngủ?” Bên ngoài bỗng cất lên tiếng nói của Tư Mã Lạc.
Sơ Tuyết cả kinh, vội vàng đem thứ khi nãy định đốt, bỏ lại hộp, giấu sau bức hoạ.”Ca, người thế nào cũng không ngủ?”
“Ta thấy đèn chỗ ngươi vẫn còn sáng, nên đến xem sao.”
“A, ta muốn ngủ… Ca có chuyện gì sao?”
“Không có việc gì, ngươi sớm nghỉ ngơi đi.”
“Phải..” Sơ Tuyết lên tiếng, tiếng bước chân dần dân rời xa, mới thở dài một hơi.
Không khỏi tê liệt ngồi ở trên ghế.
Phỏng đoán là người đã đi, hắn thơ thẩn đi đến giường, chợp mắt lúc nào không hay…
A Lạc nửa người dựa vào cửa phòng, vẻ mặt trầm tư.
Mới vừa rồi Sơ Tuyết làm gì, hắn nhìn xuyên qua khe hở thấy rất rõ ràng. Chỉ là thứ màu vàng kia là gì? Sơ Tuyết tại sao muốn thiêu hủy?
Ánh trăng tràn ngập.
A Lạc tận lực cước bộ chậm lại, đến bên ngoài phòng ngủ Sơ Tuyết,
Chậm rãi đến cửa sổ, nhìn bên trong.
Nơi này không giống các nơi khác trong cung, chỉ là một tòa tiểu Các thanh nhã, bên trong cũng không lớn, cơ hồ có thể nhìn thấu mọi nơi. Hiện tại Sơ Tuyết đang nghỉ ngơi bên cạnh giường, chăn không đắp, áo ngoài cũng không cởi. Hiện tại trong phòng chỉ có mình hắn. Hắn không thích có người hầu hạ, buổi tối cũng không có người canh bên ngoài. Lúc trước hắn ngã bệnh, cũng có cung nhân bên chăm sóc, chỉ là hắn cố ý cự tuyệt .
Ánh mắt bảo hộ Sơ Tuyết, bỗng chốc nảy lên từ A Lạc.
Chiều nay Sơ Tuyết ra ngoài, hắn không đi, lại ở đây chờ hắn. Tuy nhiên, Sơ Tuyết trở về không đến thẳng Lâu Các nghỉ ngơi, cứ đứng ở Mai Lâm, im lặng không thôi.
Hắn một mực đều ở trong bóng tối nhìn, một chút cũng không quấy nhiễu.
Ngẫu nhiên, hẵn cũng muốn cho Sơ Tuyết không gian riêng tư của mình.
Nếu như lúc nào cũng kề bên che chở, sẽ gây ảnh hưởng ngược lại, làm hắn cảm thấy áy náy, nói cách khác, sẽ khiến hắn thấy mình đang bị giam lỏng.
A Lạc nhẹ nhàng nhấc cửa sổ lên đi vào.
Lặng yên không tiếng động, bằng khinh công của hắn, tránh né tai mắt của Sơ Tuyết cũng không khó. Hơn nữa, hiện tại Sơ Tuyết căn bản không có phòng bị, lại mệt mỏi, liền nghỉ ngơi, trong lòng không có ý hại người nên tự nhiên cũng không muốn phòng bị.
A Lạc lặng lẽ đến bức họa khi nãy Sơ Tuyết giấu đồ, âm thầm tìm kiếm, cũng nhìn thấy thứ màu vàng khi nãy bị đốt cháy xém một mảng. Hắn lặng yên lại nhanh chóng lấy đi, bỏ vào tay áo mình. Lại đến bên giường, cởi bỏ giày cho Sơ Tuyết, để chân lên giường, đắp chăn lại, động tác mềm mại, từ trước đến nay A Lạc chưa từng đối với ai chăm sóc như vậy.
“Ca…” Trong lúc ngủ bỗng mê mang, Sơ Tuyết chậm rãi mở mắt. Ánh nhìn mông lung, nửa tỉnh nửa thức, bộ dáng của hắn cực kỳ mệt mỏi.
A Lạc ôn nhu nói một câu, không cho Sơ Tuyết lôi kéo chăn, buông màng che xuống, giọng nói cực kỳ quan tâm: “Ngủ đi, ta chỉ là lại đây nhìn một cái, giày cũng không cởi ra… Nhìn là thấy ngươi mệt sắp chết rồi.”
“Ân…” Sơ Tuyết trong lòng ấm áp, êm dịu thanh mục liếc mắc nhìn a Lạc, thấp thoáng nụ cười vui vẻ, hoặc là thật sự mệt chết đi, yên tầm từ từ khép mi mắt lại…
A Lạc ra khỏi phòng ngủ Sơ Tuyết, nhanh chóng tiến vào gian phòng của mình. Đến ánh trước đèn, rút vật trong tay áo ra. Nhìn một chút, nhìn giống như là thánh chỉ. Thánh chỉ gì thế? Tại sao lại khiến Sơ Tuyết muốn thiêu hủy? Chỉ là mới đốt một góc nhỏ, bên trong hẳn là không có… tổn hại.Hắn cẩn thận mở ra, đưa đến trước ánh đèn soi.
Không nhìn thì tốt rồi, vừa nhìn liền bị dọa đến sợ mất mật!
Chậm rãi, hắn một nụ cười châm chọc nở bên khóe miệng, trong lòng dấy lên một loại trào phúng. Cảm giác này dành cho ai, chỉ có hắn biết. “Khó trách Sơ Tuyết muốn thiêu hủy, muốn che giấu! … Thật đáng thương, hại cả con của mình, có phải hay không cho rằng mình sớm đã chết? Sống không quá hiện tại? Ha ha, nếu như nữ nhân kia biết thì có tức chết hay không ? Hay có khả năng cười cùng người ta …”
Khó trách Sơ Tuyết một mực không dám nói ra chân tướng!
Vật này có cần… đưa cho Mộ Dung Cảnh nhìn một cái hay không?
A Lạc biết vật này đối với chính mình trái lại tương đương có lợi, ít nhất có thể làm cho Mộ Dung Cảnh hồi tâm chuyển ý, quay về Nam Man phong hắn làm Thái tử, không! Lại trở về làm đế vương. Nghĩ đến vị trí đế vương này hắn bỗng cảm thấy vui vẻ, muốn cùng với sư phụ đi giao du tứ phương. Cái loại …thời gian vui vẻ này vẫn là hơn hằng ngày phải xử lý một đống chính vụ.
A Lạc đem thánh chỉ vừa đọc thu lại.
Nhanh chóng ra Lâu Các, cũng ra khỏi mai viên.
Hiện tại Mộ Dung Cảnh ở nơi nào, hắn không cần đoán đã biết.
Đúng, hắn đứng tại trước phòng ngủ Tố Nhi một lát.
Mộ Dung Cảnh liền rời đi, thấp giọng nói: “Đêm hôm khuya khoắt, ngươi không nghỉ ngơi đến nơi này đến để làm gỉ?”
“Có thứ muốn cho ngươi nhìn.” A Lạc cười híp mắt, “Sau khi xem xong, ngươi hãy ngoan ngoãn cùng ta về Nam Man, ta để ngươi làm hoàng đế.”
“Việc này sau này hẵng tính… Vật gì vậy?”
“Làm sao bây giờ? Sau này… Ta không có hứng để nói.”
“Ngươi?” Mộ Dung Cảnh nghi hoặc nhìn chăm chú A Lạc.
A Lạc dường như không nhịn được nữa liền lấy ra, vừa muốn đưa cho Mộ Dung Cảnh thì, phút chốc, hắn lại thu trở về. Bởi vì lúc này bỗng dưng trong tầm mắt hắn hiện lên đôi mắt trong suốt! Bỗng nhiên bị đánh thức, tự hỏi mình có phải là ma? Sơ Tuyết dù chết cũng không muốn tiết lộ, chẳng lẽ hắn lại nói nói ra ngay bây giờ sao?
Lại nói như thế nào, Sơ Tuyết cũng là đệ đệ của hắn… Cũng có một nửa quan hệ huyết thống…Mộ Dung Cảnh vừa định cầm lấy thì A Lạc giựt trở lại, tay nắm lấy khoảng không, nghi hoặc hỏi: “Kia thánh chỉ… Mặt trên là chuyện gì?” Hắn không cần cũng đã biết thứ A Lạc cầm là thánh chỉ. Hắn làm hoàng đế lâu như vậy, lẽ nào lại không biến bộ dạng thánh chỉ như thế nào.
Chỉ là nhìn kĩ lại, thánh chỉ này không phải do hắn hạ cũng không do Sơ Tuyết viết, có chút cũ.
“Không có việc gì! Ta đi trước, ngươi quên việc ta tới đây đi.” A Lạc đổi ý, xoay người đi mà như chạy.
Chỉ là Mộ Dung Cảnh hình như đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, hô to, “Đợi đã, nếu đã đến, mới vừa rồi ta cũng định tìm ngươi để nói một chuyện.”
“Hả? Chuyện gì?” A Lạc cũng dừng lại, nghi hoặc quay đầu hỏi.
Mộ Dung Cảnh cảnh giác nhìn quanh bốn phía, tận lực đè thấp tiếng nói, cẩn thận để không ai nghe thấy: “Dựa vào việc gần đây, là về Tố Nhi…”
A Lạc vừa nghe là về Tố Nhi, cũng không hoài nghi, nhìn bộ dáng Mộ Dung Cảnh hình như rất nghiêm trọng, không nhịn được liền đi đến bên Mộ Dung Cảnh, để không sợ có người nghe lén, “Tố Nhi làm sao?””Hôm nay, nàng… ” hắn dừng lại một chút!” Cũng không cần phải nói tiếp.
Phút chốc, hắn thừa dịp A Lạc không chú ý.
A Lạc thân thể cứng đờ, không thể động đậy, mấy chỗ đại huyệt bị điểm. Phải trơ mắt nhìn Mộ Dung Cảnh, vừa muốn mắng chửi, không ngờ Mộ Dung Cảnh động tác nhanh hơn, liền ngay cả á huyệt của hắn cũng điểm! Ánh mắt đang mắng người, chỉ là Mộ Dung Cảnh không nhìn hắn, mắng chửi cũng không thể.
Mộ Dung Cảnh hỏi A Lạc, thật ra cũng chẳng phải việc gì về Tố Nhi, mục đích đơn giản chỉ là muốn điểm huyệt hắn, “A Lạc, nếu không làm như vậy ngươi chắc sẽ không để ta xem. Rốt cuộc là ngươi cầm vật gì vậy?” Trong lòng cũng nghi hoặc không phải là thứ gì tốt. Nhưng là, chàng không thích những chuyện mập mờ? Coi như biết rõ sẽ không có lợi cho mình, vẫn không nhịn được xem thử rốt cục là vật gì.
Chàng tự tay lấy thánh chỉ từ A Lạc, mở ra nhìn, dưới ánh trăng mùa hạ nhạt nhòa… lại không thấy rõ lắm. Bất quá nhìn sơ qua, lại là… “Đây là di chiếu? Sao ngươi lại cầm di chiếu của phụ vương?”
Mộ Dung Cảnh xoay người tiến vào bên trong phòng, dưới ánh đèn có thể nhìn thấy rõ ràng.
/111
|