Hoàng Thượng Phát Điên Lấy Một Hoàng Hậu Không Tranh Sủng
Chương 6: Động phòng! Thể nghiệm ban đầu ko có gì để nói
/111
|
Sau một lúc lâu.
“Ha ha!……” Mộ Dung Sơ Tuyết thản nhiên cười, thanh thanh trong suốt, không lẫn một chút tạp chất.
Một người ngay cả tên cũng chưa rõ, lại đem đồ vật trân quý thế này tặng đi?
Tiền tài như gió thổi!
Trên đời thực sự có người không cần như vậy sao?
Không cao hứng được bao lâu, Mộ Dung Sơ Tuyết lập tức lại chuyển qua thất vọng, mặc dù đưa tới đồ vật này, nhưng người lại mất tích, ngay cả cơ hội gặp mặt nói một câu cảm tạ cũng không có.
Nhìn bộ dáng, đối phương chắc cũng ko muốn kết giao bằng hữu với hắn, thật khiến cho người ta thương tâm a, có phải ngày đó mình hơi quá đáng? Đúng rồi! Thật giống một tên bá đạo lưu manh.
Mộ Dung Sơ Tuyết chờ rồi lại chờ, cho đến lúc ko còn thời gian, phải chạy về kinh tham gia hôn lễ của hoàng huynh, liền mang theo tiếc nuối ko gặp được người mà hồi kinh.
***********
Thời gian vô tình, rất nhanh đã qua đi.
Đại hôn của Hoàng đế toàn quốc vui sướng, mỗi nhà mỗi hộ, từ đầu đường tới cuối ngõ, đâu đâu cũng treo đèn lồng đỏ.
Trầm Tố Nhi mặc vào hỉ phục đỏ choé, mũ phượng quần áo buộc lên người nàng giống như rối gỗ, theo sự an bài của người khác nàng lăn qua lăn lại cả một ngày trời. Nàng dám khẳng định, từ lúc nàng xuyên qua cổ đại tới giờ, hôm nay là ngày vất vả nhất, cảm thán một chút, thật khó cho nữ nhân cổ đại khi kết hôn, hôn lễ cả đời người chỉ có một lần duy nhất, cắn răng mà chịu đựng.
Hiện tại, nàng bị người ta dẫn tiến vào “Động phòng” trong truyền thuyết.
Hoàng đế cùng Hoàng hậu thành hôn, dựa theo tập tục, động phòng cũng không phải ở tẩm cung của hoàng đế, mà động phòng ở chỗ quan lễ nghi an bài, ở chỗ này hoàn thành nghi lễ đại hôn.
Trầm Tố Nhi cơ bản đã quên thế giới đỏ choét bên ngoài là cái dạng gì, ngay cả âm thanh cũng cũng trở nên mơ hồ xa xa. Máy móc theo Hỉ nương ngồi ra vẻ ở tân giường, đoan trang mà ngồi chờ Hoàng Thượng đến vén Hỉ mạt (*khăn đỏ đội đầu*). Các nữ nhân đứng bên cạnh nói gì đó, dặn dò cái gì nữa, nàng một chữ cũng không nghe vào.
Nghe thấy tiếng đóng cửa, phòng nhất thời đều im ắng.
Ngồi thật lâu, mông cũng có chút tê rần.
Bụng ùng ục kêu vang, đói làm cho đầu nàng thanh tỉnh một chút, “Này, Tiểu Dong? Có đó không?”
Không ai trả lời.
Lại hỏi vài tiếng, vẫn không ai trả lời.
Trầm Tố Nhi tự mình nhấc lên một góc khăn, nhìn lướt qua xung quanh, thở dài một hơi.
Từ trước mặt nhìn xung quanh, động phòng to như vậy, ngoại trừ mấy màn che lặp đi lặp lại, nổi bật là mấy ly ngọc trên bàn cùng đèn lồng đỏ dán song hỉ, cơ bản cái gì cũng không nhìn thấy, đừng nói tới người.
Lặng lẽ cảm thán một câu, được tận mắt chứng kiến cuộc sống của hoàng đế cổ đại, vậy mà chẳng thể nói cho ai.
Vì thế, Trầm Tố Nhi mạnh dạn duỗi duỗi người đứng lên, xốc lại bộ dáng rồi phóng lên trên giường.
Cẩn thận nhìn ngắm, rồi huýt sáo một hồi, siêu cấp cổ điển lại cảm giác rất chân thức, long phượng hỉ giường trong đại hôn của hoàng đế.
Thân là người thế kỷ 21, không phải ai cũng có cơ hội được nhìn tận mắt.
Nàng càng xem càng cảm thán.
Tò mò sờ sờ chỗ vừa nãy mình ngồi.
Thật êm dịu, thật mềm mại, Hỉ bị (*chăn Hỉ*) có lụa màu vàng pha với lụa màu đỏ thắm, Hỉ chẩm (*gối Hỉ =.= chẳng bjk có bô Hỉ ko nữa *), ngoài hoa văn hoa mĩ, thêu thùa tinh xảo, đẹp đẽ vô cùng.
Cái làm nàng cảm thấy thú vị nhất chính là thêu lên mấy tiểu oa nhi béo núc ních, đại khái là người cổ đại rất mê tín, mong muốn là có trăm tử ngàn tôn.
Hoá ra hoàng đế kết hôn cũng ko tránh được biện pháp nối dõi tông đường này.
Giường bốn phía đều treo màn che bằng lụa màu đỏ thêu hình long phượng song hỉ.
Dưới chân nàng là thảm trải mềm mại thêu trăm hoa đua nở,
Phía trước giường, còn có một cái đỉnh nạm vàng hình rồng có tám lỗ toả hương thơm mát, hương thơm cuốn lên lượn lờ như khói thuốc loá, toả ra một loại hương thơm đặc biệt, ngửi vào thấy cực kỳ thoải mái.
Lại xa xa chỗ hương đỉnh, chính là vừa rồi nàng nhìn đến mấy màn che đỏ thêu chữ hỉ tinh xảo.
Đột nhiên, nàng bận cảm thán phòng tân hôn của Hoàng đế, trong khoảng thời gian ngắn đã quên mất việc đói bụng.
Xuyên qua tầng tầng lớp lớp màn che, … [chỗ này ta xin lược đoạn miêu tả sau cái màn che ấy mà, đều thêu long thêu phượng màu đỏ, ta nản, lược luôn].
Bên trái bày một cây gậy bách bảo như ý.
Bên phải có một cửa vòm tròn tròn, rèm che phỉ thúy rủ xuống, Trầm Tố Nhi ánh mắt sáng lên, cửa này chính là lối ra của tân phòng.
Nàng bước từng bước nhẹ, cẩn thận đi tới trước cửa vòm, nhìn qua một khe hở, lặng lẽ nhìn ra phía ngoài, nhìn đâu cũng thấy chữ song hỉ dán, đèn hoa (*hay thắp trong phòng tân hôn*) lay động, ánh ra màu hồng, trong suốt.
Phòng bên ngoài có rất nhiều đồ vật, làm Trầm Tố Nhi hoa cả mắt.
Cuối cùng, ánh mắt của nàng dừng lại tại cái bàn tròn giữa phòng, trên đó bày rất là nhiều đĩa thức ăn tinh tế đẹp mắt.
Bất quá, chỉ có thể nhìn mà nuốt nước miếng, đại sảnh tự nhiên lại có mấy cung nữ trang phục lộng lẫy.
“Đói quá đi, không nhìn thấy ko đói, giờ thấy rồi đói thế này làm sao chịu được.”
Trầm Tố Nhi vuốt cái bụng rầu rĩ, đến dạ dày cũng bị co rút.
Nếu cứ như vậy đi ra ngoài, nàng mặc dù ko hiểu mấy cái lễ tiết nhưng cũng biết là ko hợp lễ, rất có thể có người sẽ lợi dụng điều này, mà chê cười nàng.
Đột nhiên, một thái giám xuất hiện ở đại sảnh, đứng bên ngoài nói mấy câu, các cung nữ lập tức cúi đầu đi ra, đại sảnh lập tức không có một bóng người.
Thật là làm người khác cao hứng a, các nàng ấy sau khi ra ngoài còn thuận tay đóng cửa lại nữa.
Trầm Tố Nhi sững sờ, có phải trời cũng giúp ta?!
Nhấc ra khăn đỏ trên đầu, mắt gian xảo nhìn chằm chằm cửa.
Đôi mắt bình thường u ám, khó có được sắc thái như bây giờ.
“Ta ăn vụng một chút, chắc ko sao đâu? Không để lộ là được.” Uh, quyết định thế.
Không ngờ, nàng đúng là ko thích hợp làm kẻ trộm, mắt chỉ nhìn thấy bàn đầy đồ ăn, nhất thời không lưu ý làn váy rất dài, vừa vặn vừa cất bước đã giẵm lên luôn, thôi xong, ngã thế này thì ăn cứt chó à! ( Ách, nói cái gì thế? Lời nói có chút bất nhã, sửa lại một chút. Ngã chó ăn…… Thôi quên đi.) (*nguyên lời tác giả nhớ*)
Té đau rồi lại ko dám kêu, khuôn mặt tròn tròn như trẻ con vặn vẹo cố nén đau.
“Mẹ ơi…… Không phải nói người có chuyện vui, vận khí cũng sẽ tốt mà? Ta đây sao lại xui xẻo thế này…… Ô ô……” Trong lòng khóc, nhưng người vẫn đứng lên rất nhanh.
Mũ phượng bị cong vẹo, hai cánh tay nhỏ bé giơ lên loay hoay chỉnh chỉnh một lúc, nàng đương nhiên không biết quần áo đầu tóc của nàng đã ko ra thể loại gì rồi.
Nghiêng ngả lảo đảo, vất vả lắm mới tới gần được bàn ăn.
Nàng nhìn xuống, lại choáng váng.
Trên mặt bàn có rất là nhiều đĩa, nhưng mỗi đĩa lại có rất là ít đồ ăn, hoàng cung này có phải là quá ki bo ko?
Trên bàn bày hai bát trắng không cùng hai chén rượu.
Không cần nghĩ cũng biết, cái này là chuẩn bị cho Hoàng Thượng cùng Hoàng hậu.
Nàng len lén ở mỗi đĩa ăn một chút.
Qua một vòng, nàng nhịn xuống không tiếp tục ăn nữa.
Không phải ko muốn ăn, mà là đồ ăn trên đĩa được bày rất là nghệ thuật, trang trí tinh xảo, thiếu một chút sẽ dễ dàng nhìn ra.
Nếu vì nhất thời tham ăn mà gây ra phiền toái thì đúng là rất oan ức.
Nàng đương nhiên sẽ không giống mấy Hoàng hậu ngốc ngốc trong tiểu thuyết, đói liền ăn hết sạch đồ ăn, mà hoàng đế lại còn cảm thấy rất thú vị.
Loại này khả năng xảy ra quá ít, hoàng đế cũng là người, nếu đổ cho hạ nhân không chuẩn bị tốt, làm cho mấy mạng người hy sinh ko phải rất phiền toái à?!
Hoặc là đổ cho cung nữ thái giám ăn vụng cũng là hại người a.
Vinh hoa phú quý vốn chỉ là mặt ngoài, hoàng cung kỳ thật là nơi động một tí liền mất đầu.
Các vị Hoàng đế trong lịch sử Trung Quốc, làm gì có ai tay ko dính máu?
Thậm chí còn có Hoàng đế biến thái lấy giết người làm vui, một ngày không giết người thì cả người ko thấy thoải mái.
Tóm lại, lịch sử gi lại nhiều hoàng đế như vậy, chẳng nghe có mấy hoàng đế thật lòng yêu thương Hoàng hậu, bị giết bị phế đến cả N người ấy chứ.
Xem ra về sau phải đặc biệt cẩn thận, tốt nhất tìm được biện pháp ra khỏi cung, tìm một chỗ thanh thanh tĩnh tĩnh, hảo hảo sống qua ngày.
Hoàng đế tên là gì? Không biết!
Gặp qua hai lần, cảm giác đều thật kinh khủng.
Trời ạ, rối rắm!
Sợ hãi nhìn ra phía ngoài cửa sổ, thời gian cũng không còn sớm, chẳng biết sắp rạng sáng chưa?
Hoàng Thượng thế nào vẫn còn chưa đến?
A, đúng rồi, trước khi hắn tới, ta còn phải an phận ngồi im trên giường.
Vì vậy, Trầm Tố Nhi theo kinh nghiệm đau khổ vừa trải qua, nhấc làn váy lên trước, rồi mới nhấc chân chạy vào bên trong.
Ngồi trên Hỉ giường, nàng lại bắt đầu lo lắng.
Hôn lễ mệt mỏi này là của mình a!
Lúc nữa có phải động phòng thật hay ko a?
Cùng một người ko có cảm tình XXOO, ko có vấn đề gì chắc?
Có khi lúc đó phản xạ có điều kiện đem Hoàng Thượng đá bay xuống giường?
Khó nói……
Vừa mới nghĩ tới đoạn này thì nghe thấy có tiếng mở cửa.
Nàng nhanh chóng phủ khăn đỏ lên đầu, lại đoan đoan chính chính ngồi đó.
Không cần chờ lâu, đã nghe được tiếng bước chân, tiếp theo, nhìn thấy một đôi giày vải màu vàng thêu hình rồng.
Toàn thiên hạ, có tư cách đeo đôi hài này, trừ bỏ hoàng đế thì còn ai vào đây nữa?
Không hiểu sao, Trầm Tố Nhi rụt người lại, có chút sợ sợ, vừa rồi không cảm thấy căng thẳng, giờ thì tim đập thình thịch.
Cả người cứng đờ! Trời ạ, hoá ra ta cũng biết căng thẳng cơ đấy?!
Trầm Tố Nhi hai mắt trắng dã trợn tròn.
Nàng cũng ko phải là thiếu nữ mới mười mấy tuổi nữa rồi, mặc dù thân thể này mới chỉ mười lăm tuổi, nhưng nàng tốt xấu gì cũng đã sống trên đời được 25 năm.
Như thế tên Hoàng đế này cũng là hậu bối rồi, nếu ở cùng nhau, mình có được coi là trâu già gặm cỏ non ko nhỉ?
Chết mất! Thật ko muốn một chút nào a.
……
Mộ Dung Cảnh đứng trước Trầm Tố Nhi, đứng im bất động.
Bỗng nhiên, hắn hỏi, có điểm lạnh lùng: “Ngươi tên là Trầm Tố Nhi?”
“Dạ.”Trầm Tố Nhi trả lời máy móc. Trong đầu ngẫm nghĩ, cảm thấy tên hoàng đế này rất kỳ quái, chẳng lẽ trước khi lấy lão bà cũng không điều tra rõ ràng lão bà tên là gì sao? Ha ha! Hắn so với nàng càng hy sinh đi.
Mộ Dung Cảnh chỉ hỏi một câu này, đứng một lúc lâu, cũng không làm gì khác.
Một lát sau, hắn xoay người nói: “Lễ nghi tiếp theo ko cần làm, coi như hôn lễ đã xong. Ngươi chắc sẽ ko để ý chứ.”
“Vâng, không để ý.” Rất quả quyết! Tuyệt! Lời này của Mộ Dung Cảnh là đúng ý Trầm Tố Nhi, việc phiền toái đó, nàng thật sự ko muốn làm nữa.
“Dựa theo lễ nghi, chúng ta phải ở trong này tới ba ngày, sau đó lại quay về tẩm cung của Trẫm tiếp một tháng. Trẫm nghĩ, việc đó cũng bỏ qua luôn đi, ngươi không có ý kiến gì chứ?”
“Được, cứ như vậy đi.”
“……”
“Ba năm sau, trẫm sẽ phế bỏ ngươi, cho ra khỏi cung, ngươi cũng không có ý kiến gì chứ?”
“Ba năm?!” Nàng ngẩn người.
Mộ Dung Cảnh cười khẽ, phải lắng nghe mới thấy được, trong tiếng cười còn mang theo hàm ý đùa cợt, nói: “Hoàng hậu, có phải cảm thấy thời gian ba năm vẫn còn dài?”
“Dạ…… Dạ cũng có chút.” Nếu không ai tới tìm nàng gây phiền toái, Trầm Tố Nhi tuyệt đối không có ý kiến.
Chỉ là, hoàng cung mà ko có phi sẽ không còn gọi là hoàng cung.
Trầm Tố Nhi nghĩ tới tương lai của mình, không để ý, vừa rồi nói chuyện cùng Mộ Dung Cảnh có bao nhiêu vấn đề quái dị.
Hôm nay chính là đại hôn của hai người bọn họ, tục ngữ nói “Đêm xuân một khác đáng ngàn vàng”, hai người này lại ngồi bàn chuyện li hôn.
Mặt chưa nhìn, khăn hồng chưa kéo xuống, rượu giao bôi cũng chưa có uống mà đã bàn tới chuyện sau khi bị phế.
Từ xưa đến nay, chắc chắn chỉ có hai người này.
Bỗng nhiên, Trầm Tố Nhi tự dưng cảm thấy một cỗ hàn khí, giống như phát ra từ trên người nam nhân trước mặt– xong rồi xong rồi, có phải nàng lại nói sai rồi ko? Hoảng sợ giải thích, “Ách…… Cái kia…… Hoàng Thượng, ta chỉ là cảm thấy hoàng cung thật ko an toàn. Nga, không phải…… Chỉ là rất sợ phiền toái…… Ách, cũng không phải……” Chết tiệt, cả người căng thẳng, muốn giải thích cung ko thể giải thích cho rõ ràng được, còn giống như càng nói càng loạn.
Mộ Dung Cảnh hừ lạnh một tiếng, ngữ khí thay đổi, như là hàn băng vạn năm: “Hoàng cung là chỗ ko an toàn, ngươi chỉ cần ngoan ngoãn ở trong Phượng Cung, trẫm cam đoan nội trong ba năm, có thể thân ko thương tích rời đi! Còn nữa…… Lúc này ngươi ko bình tĩnh nói chuyện ko được, trách gì tự trách mình…… Hừ, mấy lời này của trẫm ngươi đã hiểu rõ chưa?”
Không đợi Trầm Tố Nhi trả lời, Mộ Dung Cảnh lạnh lùng phất tay áo rời đi.
Nói xong vài câu, làm cho Trầm Tố Nhi ù ù cạc cạc, đầu rỗng tuếch chẳng hiểu gì cả.
Nhưng nếu tiếp tục nghĩ tới vấn đề này có khả năng sẽ chết rất nhiều tế bào não, cho nên, nàng quyết định không tự hỏi nữa.
Hơn nữa, hoàng đế nói ba năm sau tống nàng ra khỏi cung là vừa đẹp đúng ý nàng, cũng đỡ phải mất công nghĩ cách chuồn ra khỏi cung, dù sao cũng thấy thật vui mừng.
Ba năm sau, nàng ở trong này cũng mới mười tám tuổi thôi, hắc hắc, đúng lúc thời hoàng kim của thiếu nữ.
Có cảm giác như được sống lại một lần nữa…… Thở phào! Không gì cao hứng bằng.
Người được sống lại, tâm tính vẫn là chưa quay về, dù sao cũng đã qua tuổi mộng mơ.
Nghe được tiếng cửa đóng, nói như vậy, Hoàng Thượng đã rời đi rồi sao?! Thật sự rời đi?
Vừa rồi trong lòng, thật ra có chút lo lắng, hoàng đế có thể giống một tên sắc lang bổ nhào về phía nàng, đến lúc đó gào lên vô lễ có được ko? Hay là liều chết giãy giụa? Lần đầu được thể nghiệm cuộc sống người cổ đại, cũng muốn chọn người mà giao, đối phương lại đẹp tới từng milimét, tâm nàng cũng khó thản nhiên được.(ps: Đây là người nào đó lại còn giả bộ ngốc, còn muốn có lần đầu tiên, theo nhiều nguồn tin, thân thể ở cổ đại cũng là lần đầu tiên.)
Trầm Tố Nhi chớp chớp mắt, tự nhiên bị lệch cả đầu, mới nhớ ra đưa tay cẩn thận từng li từng tí nhấc cái mũ Phượng xuống.
Phút chốc, cả người thoải mái hẳn lên. Nàng đánh giá một chút mũ phượng trong truyền thuyết, lúc trước ko để ý, hoá ra mũ phượng cũng nặng như vậy, ít nhất cũng hơn mười cân, thật bội phục mình có thể chống đỡ được tới bây giờ.
Hoàng Thượng đi rồi, một mình nàng có thể ăn uống được chưa?
Tiếp theo, nàng nhớ tới một bàn đầy đồ ăn ở đại sảnh, mặc kệ mọi việc ăn no trước đã rồi tính tiếp.
Nếu có người hỏi nàng, chuyện gì quan trọng nhất với con người?
Nàng không chút do dự trả lời: Ăn, uống, ở, mặc!
Ở thế kỷ 21, nàng cái gì cũng không học được, toàn là tự mình tìm hiểu: Bằng hữu là để bán đứng, thân nhân chỉ dùng để nhờ cậy, bạn trai chỉ dùng để mơ mộng – mộng, thường thường đều là không thực tế, tỉnh lại sẽ chẳng có gì cả. Cho nên, đã gần ba mươi, đối với nàng mọi thứ đều ko còn quan trọng, cũng như vừa rồi đêm tân hôn với hoàng đế lão công, ngay cả nhìn một cái cũng ko liền quăng nàng đi, nàng một chút cảm giác cũng không có. Dù sao đối với nàng mà nói, hoàng đế cũng chỉ là một người xa lạ.
Nàng chính là vì mình mà sống. Vì người khác mà sống thật sự là rất mệt, bao nhiêu khổ cực, nàng sớm đã không hề muốn thế rồi.
Ha ha!! Đắc ý một chút.
Trầm Tố Nhi tâm tình thoải mái.
Ngoài cửa sổ, một bóng người đứng lặng hồi lâu, nhìn thấy hết nhất cử nhất động của Trầm Tố Nhi ở trong phòng.
Uống hơn phân nửa bình rượu, gương mặt tuyệt mĩ hai má đỏ bừng, nhìn ra được ánh mắt sung sướng, còn có vài phần thoải mái ung dung tự tại nói không nên lời, một chút cũng ko bị chuyện vừa rồi mà ảnh hưởng.
Quả nhiên– nữ nhân này đối với hắn một chút hứng thú cũng không có.
Mộ Dung Cảnh mày kiếm hơi nhăn lại, nhận ra điều này khiến cho đáy lòng hắn nảy lên một tia buồn bực.
Từ nhỏ lớn lên trong hoàn cảnh luôn cảm thấy mình ưu việt, luôn làm trung tâm mọi thứ, cơ hồ là nam nhân mà toàn bộ nữ nhân trong thiên hạ đều muốn trao thân yêu thương, đột nhiên lại xuất hiện một nữ nhân ngoại lệ này, nhưng lại là nữ nhân vừa cùng mình bái đường, cảm giác này có thể dễ chịu sao?
Nói ra, vừa rồi đúng là hắn có rời đi, nhưng đi được mấy bước, đột nhiên tò mò—chẳng hiểu vì nguyên nhân gì, hắn lại muốn nhìn Trầm Tố Nhi rốt cuộc là cái bộ dạng gì.
Liền quay lại, từ cửa sổ nhìn vào, lập tức nghe được bên trong có tiếng vang, bèn vén rèm che nhìn vào bên trong.
Vốn là, đứng ngoài cửa sổ ko thể nhìn vào sâu bên trong, nhưng là Trầm Tố Nhi lại đang ở phòng bên ngoài, hắn có thể nhìn thấy rõ. Hơn nữa, còn ngồi dưới đèn hoa, còn nhìn thấy rõ ràng nàng hai tay hai món bỏ vào mồm nhai nhồm nhoàm, cử chỉ dung tục không chịu nổi.
Về hoàng hậu, hắn ngay từ đầu đã có an bài rồi.
“Ha ha!……” Mộ Dung Sơ Tuyết thản nhiên cười, thanh thanh trong suốt, không lẫn một chút tạp chất.
Một người ngay cả tên cũng chưa rõ, lại đem đồ vật trân quý thế này tặng đi?
Tiền tài như gió thổi!
Trên đời thực sự có người không cần như vậy sao?
Không cao hứng được bao lâu, Mộ Dung Sơ Tuyết lập tức lại chuyển qua thất vọng, mặc dù đưa tới đồ vật này, nhưng người lại mất tích, ngay cả cơ hội gặp mặt nói một câu cảm tạ cũng không có.
Nhìn bộ dáng, đối phương chắc cũng ko muốn kết giao bằng hữu với hắn, thật khiến cho người ta thương tâm a, có phải ngày đó mình hơi quá đáng? Đúng rồi! Thật giống một tên bá đạo lưu manh.
Mộ Dung Sơ Tuyết chờ rồi lại chờ, cho đến lúc ko còn thời gian, phải chạy về kinh tham gia hôn lễ của hoàng huynh, liền mang theo tiếc nuối ko gặp được người mà hồi kinh.
***********
Thời gian vô tình, rất nhanh đã qua đi.
Đại hôn của Hoàng đế toàn quốc vui sướng, mỗi nhà mỗi hộ, từ đầu đường tới cuối ngõ, đâu đâu cũng treo đèn lồng đỏ.
Trầm Tố Nhi mặc vào hỉ phục đỏ choé, mũ phượng quần áo buộc lên người nàng giống như rối gỗ, theo sự an bài của người khác nàng lăn qua lăn lại cả một ngày trời. Nàng dám khẳng định, từ lúc nàng xuyên qua cổ đại tới giờ, hôm nay là ngày vất vả nhất, cảm thán một chút, thật khó cho nữ nhân cổ đại khi kết hôn, hôn lễ cả đời người chỉ có một lần duy nhất, cắn răng mà chịu đựng.
Hiện tại, nàng bị người ta dẫn tiến vào “Động phòng” trong truyền thuyết.
Hoàng đế cùng Hoàng hậu thành hôn, dựa theo tập tục, động phòng cũng không phải ở tẩm cung của hoàng đế, mà động phòng ở chỗ quan lễ nghi an bài, ở chỗ này hoàn thành nghi lễ đại hôn.
Trầm Tố Nhi cơ bản đã quên thế giới đỏ choét bên ngoài là cái dạng gì, ngay cả âm thanh cũng cũng trở nên mơ hồ xa xa. Máy móc theo Hỉ nương ngồi ra vẻ ở tân giường, đoan trang mà ngồi chờ Hoàng Thượng đến vén Hỉ mạt (*khăn đỏ đội đầu*). Các nữ nhân đứng bên cạnh nói gì đó, dặn dò cái gì nữa, nàng một chữ cũng không nghe vào.
Nghe thấy tiếng đóng cửa, phòng nhất thời đều im ắng.
Ngồi thật lâu, mông cũng có chút tê rần.
Bụng ùng ục kêu vang, đói làm cho đầu nàng thanh tỉnh một chút, “Này, Tiểu Dong? Có đó không?”
Không ai trả lời.
Lại hỏi vài tiếng, vẫn không ai trả lời.
Trầm Tố Nhi tự mình nhấc lên một góc khăn, nhìn lướt qua xung quanh, thở dài một hơi.
Từ trước mặt nhìn xung quanh, động phòng to như vậy, ngoại trừ mấy màn che lặp đi lặp lại, nổi bật là mấy ly ngọc trên bàn cùng đèn lồng đỏ dán song hỉ, cơ bản cái gì cũng không nhìn thấy, đừng nói tới người.
Lặng lẽ cảm thán một câu, được tận mắt chứng kiến cuộc sống của hoàng đế cổ đại, vậy mà chẳng thể nói cho ai.
Vì thế, Trầm Tố Nhi mạnh dạn duỗi duỗi người đứng lên, xốc lại bộ dáng rồi phóng lên trên giường.
Cẩn thận nhìn ngắm, rồi huýt sáo một hồi, siêu cấp cổ điển lại cảm giác rất chân thức, long phượng hỉ giường trong đại hôn của hoàng đế.
Thân là người thế kỷ 21, không phải ai cũng có cơ hội được nhìn tận mắt.
Nàng càng xem càng cảm thán.
Tò mò sờ sờ chỗ vừa nãy mình ngồi.
Thật êm dịu, thật mềm mại, Hỉ bị (*chăn Hỉ*) có lụa màu vàng pha với lụa màu đỏ thắm, Hỉ chẩm (*gối Hỉ =.= chẳng bjk có bô Hỉ ko nữa *), ngoài hoa văn hoa mĩ, thêu thùa tinh xảo, đẹp đẽ vô cùng.
Cái làm nàng cảm thấy thú vị nhất chính là thêu lên mấy tiểu oa nhi béo núc ních, đại khái là người cổ đại rất mê tín, mong muốn là có trăm tử ngàn tôn.
Hoá ra hoàng đế kết hôn cũng ko tránh được biện pháp nối dõi tông đường này.
Giường bốn phía đều treo màn che bằng lụa màu đỏ thêu hình long phượng song hỉ.
Dưới chân nàng là thảm trải mềm mại thêu trăm hoa đua nở,
Phía trước giường, còn có một cái đỉnh nạm vàng hình rồng có tám lỗ toả hương thơm mát, hương thơm cuốn lên lượn lờ như khói thuốc loá, toả ra một loại hương thơm đặc biệt, ngửi vào thấy cực kỳ thoải mái.
Lại xa xa chỗ hương đỉnh, chính là vừa rồi nàng nhìn đến mấy màn che đỏ thêu chữ hỉ tinh xảo.
Đột nhiên, nàng bận cảm thán phòng tân hôn của Hoàng đế, trong khoảng thời gian ngắn đã quên mất việc đói bụng.
Xuyên qua tầng tầng lớp lớp màn che, … [chỗ này ta xin lược đoạn miêu tả sau cái màn che ấy mà, đều thêu long thêu phượng màu đỏ, ta nản, lược luôn].
Bên trái bày một cây gậy bách bảo như ý.
Bên phải có một cửa vòm tròn tròn, rèm che phỉ thúy rủ xuống, Trầm Tố Nhi ánh mắt sáng lên, cửa này chính là lối ra của tân phòng.
Nàng bước từng bước nhẹ, cẩn thận đi tới trước cửa vòm, nhìn qua một khe hở, lặng lẽ nhìn ra phía ngoài, nhìn đâu cũng thấy chữ song hỉ dán, đèn hoa (*hay thắp trong phòng tân hôn*) lay động, ánh ra màu hồng, trong suốt.
Phòng bên ngoài có rất nhiều đồ vật, làm Trầm Tố Nhi hoa cả mắt.
Cuối cùng, ánh mắt của nàng dừng lại tại cái bàn tròn giữa phòng, trên đó bày rất là nhiều đĩa thức ăn tinh tế đẹp mắt.
Bất quá, chỉ có thể nhìn mà nuốt nước miếng, đại sảnh tự nhiên lại có mấy cung nữ trang phục lộng lẫy.
“Đói quá đi, không nhìn thấy ko đói, giờ thấy rồi đói thế này làm sao chịu được.”
Trầm Tố Nhi vuốt cái bụng rầu rĩ, đến dạ dày cũng bị co rút.
Nếu cứ như vậy đi ra ngoài, nàng mặc dù ko hiểu mấy cái lễ tiết nhưng cũng biết là ko hợp lễ, rất có thể có người sẽ lợi dụng điều này, mà chê cười nàng.
Đột nhiên, một thái giám xuất hiện ở đại sảnh, đứng bên ngoài nói mấy câu, các cung nữ lập tức cúi đầu đi ra, đại sảnh lập tức không có một bóng người.
Thật là làm người khác cao hứng a, các nàng ấy sau khi ra ngoài còn thuận tay đóng cửa lại nữa.
Trầm Tố Nhi sững sờ, có phải trời cũng giúp ta?!
Nhấc ra khăn đỏ trên đầu, mắt gian xảo nhìn chằm chằm cửa.
Đôi mắt bình thường u ám, khó có được sắc thái như bây giờ.
“Ta ăn vụng một chút, chắc ko sao đâu? Không để lộ là được.” Uh, quyết định thế.
Không ngờ, nàng đúng là ko thích hợp làm kẻ trộm, mắt chỉ nhìn thấy bàn đầy đồ ăn, nhất thời không lưu ý làn váy rất dài, vừa vặn vừa cất bước đã giẵm lên luôn, thôi xong, ngã thế này thì ăn cứt chó à! ( Ách, nói cái gì thế? Lời nói có chút bất nhã, sửa lại một chút. Ngã chó ăn…… Thôi quên đi.) (*nguyên lời tác giả nhớ*)
Té đau rồi lại ko dám kêu, khuôn mặt tròn tròn như trẻ con vặn vẹo cố nén đau.
“Mẹ ơi…… Không phải nói người có chuyện vui, vận khí cũng sẽ tốt mà? Ta đây sao lại xui xẻo thế này…… Ô ô……” Trong lòng khóc, nhưng người vẫn đứng lên rất nhanh.
Mũ phượng bị cong vẹo, hai cánh tay nhỏ bé giơ lên loay hoay chỉnh chỉnh một lúc, nàng đương nhiên không biết quần áo đầu tóc của nàng đã ko ra thể loại gì rồi.
Nghiêng ngả lảo đảo, vất vả lắm mới tới gần được bàn ăn.
Nàng nhìn xuống, lại choáng váng.
Trên mặt bàn có rất là nhiều đĩa, nhưng mỗi đĩa lại có rất là ít đồ ăn, hoàng cung này có phải là quá ki bo ko?
Trên bàn bày hai bát trắng không cùng hai chén rượu.
Không cần nghĩ cũng biết, cái này là chuẩn bị cho Hoàng Thượng cùng Hoàng hậu.
Nàng len lén ở mỗi đĩa ăn một chút.
Qua một vòng, nàng nhịn xuống không tiếp tục ăn nữa.
Không phải ko muốn ăn, mà là đồ ăn trên đĩa được bày rất là nghệ thuật, trang trí tinh xảo, thiếu một chút sẽ dễ dàng nhìn ra.
Nếu vì nhất thời tham ăn mà gây ra phiền toái thì đúng là rất oan ức.
Nàng đương nhiên sẽ không giống mấy Hoàng hậu ngốc ngốc trong tiểu thuyết, đói liền ăn hết sạch đồ ăn, mà hoàng đế lại còn cảm thấy rất thú vị.
Loại này khả năng xảy ra quá ít, hoàng đế cũng là người, nếu đổ cho hạ nhân không chuẩn bị tốt, làm cho mấy mạng người hy sinh ko phải rất phiền toái à?!
Hoặc là đổ cho cung nữ thái giám ăn vụng cũng là hại người a.
Vinh hoa phú quý vốn chỉ là mặt ngoài, hoàng cung kỳ thật là nơi động một tí liền mất đầu.
Các vị Hoàng đế trong lịch sử Trung Quốc, làm gì có ai tay ko dính máu?
Thậm chí còn có Hoàng đế biến thái lấy giết người làm vui, một ngày không giết người thì cả người ko thấy thoải mái.
Tóm lại, lịch sử gi lại nhiều hoàng đế như vậy, chẳng nghe có mấy hoàng đế thật lòng yêu thương Hoàng hậu, bị giết bị phế đến cả N người ấy chứ.
Xem ra về sau phải đặc biệt cẩn thận, tốt nhất tìm được biện pháp ra khỏi cung, tìm một chỗ thanh thanh tĩnh tĩnh, hảo hảo sống qua ngày.
Hoàng đế tên là gì? Không biết!
Gặp qua hai lần, cảm giác đều thật kinh khủng.
Trời ạ, rối rắm!
Sợ hãi nhìn ra phía ngoài cửa sổ, thời gian cũng không còn sớm, chẳng biết sắp rạng sáng chưa?
Hoàng Thượng thế nào vẫn còn chưa đến?
A, đúng rồi, trước khi hắn tới, ta còn phải an phận ngồi im trên giường.
Vì vậy, Trầm Tố Nhi theo kinh nghiệm đau khổ vừa trải qua, nhấc làn váy lên trước, rồi mới nhấc chân chạy vào bên trong.
Ngồi trên Hỉ giường, nàng lại bắt đầu lo lắng.
Hôn lễ mệt mỏi này là của mình a!
Lúc nữa có phải động phòng thật hay ko a?
Cùng một người ko có cảm tình XXOO, ko có vấn đề gì chắc?
Có khi lúc đó phản xạ có điều kiện đem Hoàng Thượng đá bay xuống giường?
Khó nói……
Vừa mới nghĩ tới đoạn này thì nghe thấy có tiếng mở cửa.
Nàng nhanh chóng phủ khăn đỏ lên đầu, lại đoan đoan chính chính ngồi đó.
Không cần chờ lâu, đã nghe được tiếng bước chân, tiếp theo, nhìn thấy một đôi giày vải màu vàng thêu hình rồng.
Toàn thiên hạ, có tư cách đeo đôi hài này, trừ bỏ hoàng đế thì còn ai vào đây nữa?
Không hiểu sao, Trầm Tố Nhi rụt người lại, có chút sợ sợ, vừa rồi không cảm thấy căng thẳng, giờ thì tim đập thình thịch.
Cả người cứng đờ! Trời ạ, hoá ra ta cũng biết căng thẳng cơ đấy?!
Trầm Tố Nhi hai mắt trắng dã trợn tròn.
Nàng cũng ko phải là thiếu nữ mới mười mấy tuổi nữa rồi, mặc dù thân thể này mới chỉ mười lăm tuổi, nhưng nàng tốt xấu gì cũng đã sống trên đời được 25 năm.
Như thế tên Hoàng đế này cũng là hậu bối rồi, nếu ở cùng nhau, mình có được coi là trâu già gặm cỏ non ko nhỉ?
Chết mất! Thật ko muốn một chút nào a.
……
Mộ Dung Cảnh đứng trước Trầm Tố Nhi, đứng im bất động.
Bỗng nhiên, hắn hỏi, có điểm lạnh lùng: “Ngươi tên là Trầm Tố Nhi?”
“Dạ.”Trầm Tố Nhi trả lời máy móc. Trong đầu ngẫm nghĩ, cảm thấy tên hoàng đế này rất kỳ quái, chẳng lẽ trước khi lấy lão bà cũng không điều tra rõ ràng lão bà tên là gì sao? Ha ha! Hắn so với nàng càng hy sinh đi.
Mộ Dung Cảnh chỉ hỏi một câu này, đứng một lúc lâu, cũng không làm gì khác.
Một lát sau, hắn xoay người nói: “Lễ nghi tiếp theo ko cần làm, coi như hôn lễ đã xong. Ngươi chắc sẽ ko để ý chứ.”
“Vâng, không để ý.” Rất quả quyết! Tuyệt! Lời này của Mộ Dung Cảnh là đúng ý Trầm Tố Nhi, việc phiền toái đó, nàng thật sự ko muốn làm nữa.
“Dựa theo lễ nghi, chúng ta phải ở trong này tới ba ngày, sau đó lại quay về tẩm cung của Trẫm tiếp một tháng. Trẫm nghĩ, việc đó cũng bỏ qua luôn đi, ngươi không có ý kiến gì chứ?”
“Được, cứ như vậy đi.”
“……”
“Ba năm sau, trẫm sẽ phế bỏ ngươi, cho ra khỏi cung, ngươi cũng không có ý kiến gì chứ?”
“Ba năm?!” Nàng ngẩn người.
Mộ Dung Cảnh cười khẽ, phải lắng nghe mới thấy được, trong tiếng cười còn mang theo hàm ý đùa cợt, nói: “Hoàng hậu, có phải cảm thấy thời gian ba năm vẫn còn dài?”
“Dạ…… Dạ cũng có chút.” Nếu không ai tới tìm nàng gây phiền toái, Trầm Tố Nhi tuyệt đối không có ý kiến.
Chỉ là, hoàng cung mà ko có phi sẽ không còn gọi là hoàng cung.
Trầm Tố Nhi nghĩ tới tương lai của mình, không để ý, vừa rồi nói chuyện cùng Mộ Dung Cảnh có bao nhiêu vấn đề quái dị.
Hôm nay chính là đại hôn của hai người bọn họ, tục ngữ nói “Đêm xuân một khác đáng ngàn vàng”, hai người này lại ngồi bàn chuyện li hôn.
Mặt chưa nhìn, khăn hồng chưa kéo xuống, rượu giao bôi cũng chưa có uống mà đã bàn tới chuyện sau khi bị phế.
Từ xưa đến nay, chắc chắn chỉ có hai người này.
Bỗng nhiên, Trầm Tố Nhi tự dưng cảm thấy một cỗ hàn khí, giống như phát ra từ trên người nam nhân trước mặt– xong rồi xong rồi, có phải nàng lại nói sai rồi ko? Hoảng sợ giải thích, “Ách…… Cái kia…… Hoàng Thượng, ta chỉ là cảm thấy hoàng cung thật ko an toàn. Nga, không phải…… Chỉ là rất sợ phiền toái…… Ách, cũng không phải……” Chết tiệt, cả người căng thẳng, muốn giải thích cung ko thể giải thích cho rõ ràng được, còn giống như càng nói càng loạn.
Mộ Dung Cảnh hừ lạnh một tiếng, ngữ khí thay đổi, như là hàn băng vạn năm: “Hoàng cung là chỗ ko an toàn, ngươi chỉ cần ngoan ngoãn ở trong Phượng Cung, trẫm cam đoan nội trong ba năm, có thể thân ko thương tích rời đi! Còn nữa…… Lúc này ngươi ko bình tĩnh nói chuyện ko được, trách gì tự trách mình…… Hừ, mấy lời này của trẫm ngươi đã hiểu rõ chưa?”
Không đợi Trầm Tố Nhi trả lời, Mộ Dung Cảnh lạnh lùng phất tay áo rời đi.
Nói xong vài câu, làm cho Trầm Tố Nhi ù ù cạc cạc, đầu rỗng tuếch chẳng hiểu gì cả.
Nhưng nếu tiếp tục nghĩ tới vấn đề này có khả năng sẽ chết rất nhiều tế bào não, cho nên, nàng quyết định không tự hỏi nữa.
Hơn nữa, hoàng đế nói ba năm sau tống nàng ra khỏi cung là vừa đẹp đúng ý nàng, cũng đỡ phải mất công nghĩ cách chuồn ra khỏi cung, dù sao cũng thấy thật vui mừng.
Ba năm sau, nàng ở trong này cũng mới mười tám tuổi thôi, hắc hắc, đúng lúc thời hoàng kim của thiếu nữ.
Có cảm giác như được sống lại một lần nữa…… Thở phào! Không gì cao hứng bằng.
Người được sống lại, tâm tính vẫn là chưa quay về, dù sao cũng đã qua tuổi mộng mơ.
Nghe được tiếng cửa đóng, nói như vậy, Hoàng Thượng đã rời đi rồi sao?! Thật sự rời đi?
Vừa rồi trong lòng, thật ra có chút lo lắng, hoàng đế có thể giống một tên sắc lang bổ nhào về phía nàng, đến lúc đó gào lên vô lễ có được ko? Hay là liều chết giãy giụa? Lần đầu được thể nghiệm cuộc sống người cổ đại, cũng muốn chọn người mà giao, đối phương lại đẹp tới từng milimét, tâm nàng cũng khó thản nhiên được.(ps: Đây là người nào đó lại còn giả bộ ngốc, còn muốn có lần đầu tiên, theo nhiều nguồn tin, thân thể ở cổ đại cũng là lần đầu tiên.)
Trầm Tố Nhi chớp chớp mắt, tự nhiên bị lệch cả đầu, mới nhớ ra đưa tay cẩn thận từng li từng tí nhấc cái mũ Phượng xuống.
Phút chốc, cả người thoải mái hẳn lên. Nàng đánh giá một chút mũ phượng trong truyền thuyết, lúc trước ko để ý, hoá ra mũ phượng cũng nặng như vậy, ít nhất cũng hơn mười cân, thật bội phục mình có thể chống đỡ được tới bây giờ.
Hoàng Thượng đi rồi, một mình nàng có thể ăn uống được chưa?
Tiếp theo, nàng nhớ tới một bàn đầy đồ ăn ở đại sảnh, mặc kệ mọi việc ăn no trước đã rồi tính tiếp.
Nếu có người hỏi nàng, chuyện gì quan trọng nhất với con người?
Nàng không chút do dự trả lời: Ăn, uống, ở, mặc!
Ở thế kỷ 21, nàng cái gì cũng không học được, toàn là tự mình tìm hiểu: Bằng hữu là để bán đứng, thân nhân chỉ dùng để nhờ cậy, bạn trai chỉ dùng để mơ mộng – mộng, thường thường đều là không thực tế, tỉnh lại sẽ chẳng có gì cả. Cho nên, đã gần ba mươi, đối với nàng mọi thứ đều ko còn quan trọng, cũng như vừa rồi đêm tân hôn với hoàng đế lão công, ngay cả nhìn một cái cũng ko liền quăng nàng đi, nàng một chút cảm giác cũng không có. Dù sao đối với nàng mà nói, hoàng đế cũng chỉ là một người xa lạ.
Nàng chính là vì mình mà sống. Vì người khác mà sống thật sự là rất mệt, bao nhiêu khổ cực, nàng sớm đã không hề muốn thế rồi.
Ha ha!! Đắc ý một chút.
Trầm Tố Nhi tâm tình thoải mái.
Ngoài cửa sổ, một bóng người đứng lặng hồi lâu, nhìn thấy hết nhất cử nhất động của Trầm Tố Nhi ở trong phòng.
Uống hơn phân nửa bình rượu, gương mặt tuyệt mĩ hai má đỏ bừng, nhìn ra được ánh mắt sung sướng, còn có vài phần thoải mái ung dung tự tại nói không nên lời, một chút cũng ko bị chuyện vừa rồi mà ảnh hưởng.
Quả nhiên– nữ nhân này đối với hắn một chút hứng thú cũng không có.
Mộ Dung Cảnh mày kiếm hơi nhăn lại, nhận ra điều này khiến cho đáy lòng hắn nảy lên một tia buồn bực.
Từ nhỏ lớn lên trong hoàn cảnh luôn cảm thấy mình ưu việt, luôn làm trung tâm mọi thứ, cơ hồ là nam nhân mà toàn bộ nữ nhân trong thiên hạ đều muốn trao thân yêu thương, đột nhiên lại xuất hiện một nữ nhân ngoại lệ này, nhưng lại là nữ nhân vừa cùng mình bái đường, cảm giác này có thể dễ chịu sao?
Nói ra, vừa rồi đúng là hắn có rời đi, nhưng đi được mấy bước, đột nhiên tò mò—chẳng hiểu vì nguyên nhân gì, hắn lại muốn nhìn Trầm Tố Nhi rốt cuộc là cái bộ dạng gì.
Liền quay lại, từ cửa sổ nhìn vào, lập tức nghe được bên trong có tiếng vang, bèn vén rèm che nhìn vào bên trong.
Vốn là, đứng ngoài cửa sổ ko thể nhìn vào sâu bên trong, nhưng là Trầm Tố Nhi lại đang ở phòng bên ngoài, hắn có thể nhìn thấy rõ. Hơn nữa, còn ngồi dưới đèn hoa, còn nhìn thấy rõ ràng nàng hai tay hai món bỏ vào mồm nhai nhồm nhoàm, cử chỉ dung tục không chịu nổi.
Về hoàng hậu, hắn ngay từ đầu đã có an bài rồi.
/111
|