Gì đây? Hoàng Thiên Vũ đồng ý trở thành bạn trai của tôi? Đúng là nằm mơ cũng không nghĩ tới. Rồi trong khi cả tôi và Vĩ đều trong tình trạng tròn mắt vì shock thì Vũ đã thản nhiên quay lưng bỏ đi.
- Cậu ta….cậu ta bị sao vậy? – Vĩ ngạc nhiên đến độ lắp bắp, dường như không thể tin điều mình vừa nghe thấy. Còn tôi thì đứng im như vừa bị sét đánh trúng. Cho dù đã có chuẩn bị, vẫn thấy khó mà chấp nhận nổi.
……
Can – tin
Bây giờ thì tôi thật sự biết rằng mình không nghe nhầm và Vũ cũng không hề nói đùa. Bằng chứng là cậu ta đang ngồi đây, trong can – tin, và ăn- cơm- cùng- với- tôi! Những ánh mắt xung quanh không ngừng nhìn về phía chúng tôi mà bàn tán. Trong khi tôi không nuốt nổi thì Vũ vẫn ăn rất thản nhiên. Nhận thấy tôi cứ ngồi ôm khư khư khay cơm mà không ăn, Vũ gạt nhẹ tay tôi
- Sao không ăn?
Tôi nhăn nhó quay qua nhìn cậu ta, thì thấy một gắp thức ăn đang ở trước mặt mình
- A! – Vũ ra hiệu
- Cái gì?
- Há miệng ra!
Tôi tròn mắt nhìn Vũ. Cậu ta đang gắp thức ăn cho tôi? Còn đút thức ăn giống như người đang yêu nhau nữa.
- Nhanh lên! Mỏi tay tôi! – Vũ nhíu mày nhìn tôi. Sau vài phút thì tôi cũng há miệng một cách dè dặt.
- Hừ…ghét cái món này quá đi mất! – Cậu ta nói rồi lại gắp một gắp khác đưa tới trước mặt tôi. Lần này thì tôi thật sự tròn mắt. Nhưng không phải là ngạc nhiên, cũng không phải là cảm động khi được cậu ta gắp thức ăn cho mà là tức giận. Hoàng Thiên Vũ! Cậu coi tôi là cái gì hả? Thùng rác để cậu không thích ăn thì nhét vào sao? Tôi phẫn nộ cầm đũa gắp một gắp to hơn, câu nói ngọt ngào khi hai người đang yêu nói với nhau bị biến thành câu mệnh lệnh
- Há miệng ra nào!
Hoàng Thiên Vũ ngẩn ra nhìn tôi
- Gì?
- Tôi cũng là bạn gái của cậu! Cậu gắp thức ăn cho tôi! Tôi gắp thức ăn cho cậu! Công bằng!
Mặt Vũ nhăn nhúm lại. Nhìn gắp thức ăn trên tay tôi. Cứ như vậy, hai chúng tôi ngồi ở giữa can – tin, gắp thức ăn cho người kia, mắt lại còn nhìn nhau “đắm đuối”. Cảnh tượng này đúng là làm cho người khác không chịu nổi. Mãi đến khi tôi nghe thấy tiếng hắng giọng của ai đó, mới giật mình nhìn ra, thấy tất cả đều đang nhìn mình chằm chằm. Vũ buông đũa xuống, đứng dậy
- Tôi đến lớp học trước!
Sau đó bỏ ra ngoài. Nhưng như vậy là đã đủ để những người xung quanh dựng nên câu chuyện: Hoàng Thiên Vũ và Phương Tuyết Mai đang hẹn hò. Mà thật sự thì đúng là chúng tôi đang hẹn hò. Chỉ có điều, nó còn mang một ý nghĩa khác.
….
Đã được hai tư giờ kể từ khi Vũ chính thức trở thành bạn trai của tôi, tôi có thể tạm chấp nhận cái danh hiệu: Bạn gái Thiên Vũ! Tức là cậu ta đi đâu thì tôi sẽ đi theo. Nhìn bên ngoài giống như hai chúng tôi trở thành người yêu, luôn ở bên cạnh nhau, cùng lên lớp, cùng đi ăn, cùng học bài. Nhưng trên thực tế thì giống như tôi lẽo đẽo đi theo cậu ta. Vũ rất ít nói, một ngày không quá mười câu. Thường chỉ nói những thông tin cần thiết, đủ nghe, đủ thông báo, còn lại hoàn toàn im bặt. Tôi thật sự có cảm giác mình đang hẹn hò với một khúc gỗ. Nếu có khác biệt là khúc gỗ này biết đi và có IQ cao ngất ngưởng mà thôi. Có thể nói, làm bạn gái của một thiên tài là việc đáng chán nhất trên đời. Nhưng vẫn phải ngậm ngùi chấp nhận, phóng lao thì phải theo lao thôi.
Thình thoảng tôi cũng có cảm giác bị theo dõi từ phía sau. Thật ra từ lúc trở thành bạn gái Vũ, tôi luôn nhận được rất nhiều ánh nhìn từ các học viên khác. Không hẳn là thích thú, cũng không hẳn là thù ghét. Tôi cũng không định nghĩa được những ánh nhìn ấy, chỉ là, tôi vẫn luôn cảm nhận được cái nhìn theo dõi mình là của một người khác. Mà nếu tôi đoán không lầm, đó chính là mũ lưỡi trai. Vì vậy dù không muốn, tôi vẫn luôn phải thể hiện giống như mình là bạn gái của Vũ. Tôi cũng không chắc đến khi nào mũ lưỡi trai sẽ xuất hiện. Anh ta luôn là người chủ động tìm tôi, nhưng sau khi tôi hoàn thành điều kiện rồi mà vẫn chưa thấy anh ta đâu. Tôi có chút mơ hồ suy đoán, không biết dốt cuộc anh ta định làm gì tiếp theo.
Buổi chiều
Khi tôi đi ngang qua bảng tin, lại thấy một tờ giấy thông báo nằm chình ình trên ấy, tôi tò mò tới xem, mới nhìn đã thấy dòng chữ to đùng: Đại Hội Thể Thao
Tôi hơi nhíu mày, vừa lúc đó thì nghe thấy một vài giọng nói phấn khích bên cạnh
- Lại sắp diễn ra đại hội thể thao rồi. Sắp được nghỉ rồi!
- Không biết là lần này diễn ra ở đâu nhỉ?
- Hình như ở trường cấp ba Thiên Đức!
- Vũ có tham gia không nhỉ? – Ánh mắt cô bạn kia ánh lên sự thích thú khi nhắc đến Vũ. Người bên cạnh lắc đầu
- Không chắc đâu. Từ sau lần đó đâu có thấy cậu ấy tham gia nữa!
- Vậy thì tiếc thật! – Một cô gái ra vẻ tiếc nuối thở dài
Họ vừa đi vừa tiếp tục bàn, còn tôi vẫn đứng ngơ ngác. Nhưng cũng ngay lập tức, thắc mắc này được giải đáp
- Này ! Đại hội thể thao là sao?
Tôi vừa lúc tóm được Vĩ đi ngang qua, liền hỏi luôn
- À! – Cậu săm soi tờ giấy, nói giọng không hứng thú lắm - Mỗi năm các trường trung học lại tổ chức Đại Hội Thể Thao gọi là giao lưu ấy mà. Mỗi lần sẽ tổ chức ở một trường, nghe nói lần này sẽ tổ chức ở Thiên Đức.
Cô bạn nói rồi lắc đầu
- Chán tệ! Mình ghét mấy hoạt động thể thao. Ở nhà ngủ còn sướng hơn!
Sau đó Vĩ bỗng nhiên lắc tay tôi, nét mặt chuyển sang nghiêm nghị
- Cậu và Vũ đang hẹn hò thật đấy à?
Ánh mắt Vĩ dường như muốn đọc thấu mọi suy nghĩ của tôi, khiến tôi phải chột dạ mà quay đi, cười giả lảng.
- Thật không thể tin được! – Vĩ thốt lên. Tôi chỉ biết cười trừ. Dù sao cũng không biết giải thích như thế nào, cứ để cậu ấy tin vậy lại tốt hơn.
Đúng lúc đó thì thấy Vũ từ xa đi tới. Cậu ta đi đến chỗ hai chúng tôi, rồi khi tôi và Vĩ còn đang ngơ ngác nhìn nhau thì đã kéo tôi đi. Tôi ngoái lại thì chỉ thấy ánh mắt vô cùng khó hiểu của Vĩ. Đến khi hai chúng tôi đi đến gần kí túc xá, Vũ mới thả tôi ra mà điềm đạm ra lệnh
- Chuẩn bị đồ đạc đi!
- Hả? – Tôi ngơ ngác nhìn Vũ
- Tôi đã đăng kí tham gia đại hội thể thao rồi! Ngày mai chúng ta sẽ cùng đoàn đi đến trường cấp ba Thiên Đức!
Thấy tôi vẫn còn đứng im, Vũ cau mày. Tôi đành phải thu ánh mắt đang mở to nhìn Vũ, lí nhí nói
- Được rồi!
Chờ Vũ trở về kí túc xá nam, tôi mới lên phòng. Lúc còn chưa mở cửa phòng đã thấy bên dưới cánh cửa có một tờ giấy nhỏ. Tôi tò mò cầm lên, khi mở ra chỉ thấy vỏn vẹn một dòng chữ khá đậm: “Cùng Hoàng Thiên Vũ tham gia cuộc thi này!”
Tôi giật mình nhìn quanh, hoàn toàn không có ai! Một suy nghĩ ập đến ngay tức khắc. Là mũ lưỡi trai! Rốt cuộc anh ta đã bắt đầu rồi!
………………
Đại hội thể thao giữa các trường không chỉ là dịp để các trường giao lưu mà còn giống như một hình thức học hỏi giữa các trường. Vì vậy học sinh trong trường có thể đăng kí tham gia, ngoài những người trong đội thi và đội cổ Vũ. Thiên Vũ thuộc đội thứ hai, còn tôi, thuộc đội thứ ba. Vĩ không đăng kí tham gia, khi vừa có thông báo được nghỉ ba ngày tham gia đại hội, cậu đã chuẩn bị đồ đạc về nhà. Tôi cùng Vũ theo đoàn lên xe của trường. Học sinh đăng kí tham gia lần này khá đông, mà khi tôi nghe được vài cô bạn bên cạnh bàn tán, mới biết chính là do sự xuất hiện của Vũ. Trước kia cậu cũng từng tham gia nhưng từ sau lớp 11 thì không còn tham gia cuộc thi nào nữa. Vì vậy lần này khi Vũ trở lại, tất cả mọi người đều ngạc nhiên.
Cậu ngồi trên xe không nói gì, chỉ ngả người ra băng ghế, hai mắt nhắm hờ. Tôi thì nhân dịp này quan sát bên ngoài. Thỉnh thoảng lại phải cố kìm chế không ồ lên để tránh làm Vũ thức giấc. Chiếc xe băng qua một đoạn đường khá sóc, cuối cùng dừng lại trước ngôi trường màu vàng, trên cổng là dòng chữ khá nổi bật được uốn cong theo hình bán nguyệt: Trường Trung Học Phổ Thông Thiên Đức!
- Cậu ta….cậu ta bị sao vậy? – Vĩ ngạc nhiên đến độ lắp bắp, dường như không thể tin điều mình vừa nghe thấy. Còn tôi thì đứng im như vừa bị sét đánh trúng. Cho dù đã có chuẩn bị, vẫn thấy khó mà chấp nhận nổi.
……
Can – tin
Bây giờ thì tôi thật sự biết rằng mình không nghe nhầm và Vũ cũng không hề nói đùa. Bằng chứng là cậu ta đang ngồi đây, trong can – tin, và ăn- cơm- cùng- với- tôi! Những ánh mắt xung quanh không ngừng nhìn về phía chúng tôi mà bàn tán. Trong khi tôi không nuốt nổi thì Vũ vẫn ăn rất thản nhiên. Nhận thấy tôi cứ ngồi ôm khư khư khay cơm mà không ăn, Vũ gạt nhẹ tay tôi
- Sao không ăn?
Tôi nhăn nhó quay qua nhìn cậu ta, thì thấy một gắp thức ăn đang ở trước mặt mình
- A! – Vũ ra hiệu
- Cái gì?
- Há miệng ra!
Tôi tròn mắt nhìn Vũ. Cậu ta đang gắp thức ăn cho tôi? Còn đút thức ăn giống như người đang yêu nhau nữa.
- Nhanh lên! Mỏi tay tôi! – Vũ nhíu mày nhìn tôi. Sau vài phút thì tôi cũng há miệng một cách dè dặt.
- Hừ…ghét cái món này quá đi mất! – Cậu ta nói rồi lại gắp một gắp khác đưa tới trước mặt tôi. Lần này thì tôi thật sự tròn mắt. Nhưng không phải là ngạc nhiên, cũng không phải là cảm động khi được cậu ta gắp thức ăn cho mà là tức giận. Hoàng Thiên Vũ! Cậu coi tôi là cái gì hả? Thùng rác để cậu không thích ăn thì nhét vào sao? Tôi phẫn nộ cầm đũa gắp một gắp to hơn, câu nói ngọt ngào khi hai người đang yêu nói với nhau bị biến thành câu mệnh lệnh
- Há miệng ra nào!
Hoàng Thiên Vũ ngẩn ra nhìn tôi
- Gì?
- Tôi cũng là bạn gái của cậu! Cậu gắp thức ăn cho tôi! Tôi gắp thức ăn cho cậu! Công bằng!
Mặt Vũ nhăn nhúm lại. Nhìn gắp thức ăn trên tay tôi. Cứ như vậy, hai chúng tôi ngồi ở giữa can – tin, gắp thức ăn cho người kia, mắt lại còn nhìn nhau “đắm đuối”. Cảnh tượng này đúng là làm cho người khác không chịu nổi. Mãi đến khi tôi nghe thấy tiếng hắng giọng của ai đó, mới giật mình nhìn ra, thấy tất cả đều đang nhìn mình chằm chằm. Vũ buông đũa xuống, đứng dậy
- Tôi đến lớp học trước!
Sau đó bỏ ra ngoài. Nhưng như vậy là đã đủ để những người xung quanh dựng nên câu chuyện: Hoàng Thiên Vũ và Phương Tuyết Mai đang hẹn hò. Mà thật sự thì đúng là chúng tôi đang hẹn hò. Chỉ có điều, nó còn mang một ý nghĩa khác.
….
Đã được hai tư giờ kể từ khi Vũ chính thức trở thành bạn trai của tôi, tôi có thể tạm chấp nhận cái danh hiệu: Bạn gái Thiên Vũ! Tức là cậu ta đi đâu thì tôi sẽ đi theo. Nhìn bên ngoài giống như hai chúng tôi trở thành người yêu, luôn ở bên cạnh nhau, cùng lên lớp, cùng đi ăn, cùng học bài. Nhưng trên thực tế thì giống như tôi lẽo đẽo đi theo cậu ta. Vũ rất ít nói, một ngày không quá mười câu. Thường chỉ nói những thông tin cần thiết, đủ nghe, đủ thông báo, còn lại hoàn toàn im bặt. Tôi thật sự có cảm giác mình đang hẹn hò với một khúc gỗ. Nếu có khác biệt là khúc gỗ này biết đi và có IQ cao ngất ngưởng mà thôi. Có thể nói, làm bạn gái của một thiên tài là việc đáng chán nhất trên đời. Nhưng vẫn phải ngậm ngùi chấp nhận, phóng lao thì phải theo lao thôi.
Thình thoảng tôi cũng có cảm giác bị theo dõi từ phía sau. Thật ra từ lúc trở thành bạn gái Vũ, tôi luôn nhận được rất nhiều ánh nhìn từ các học viên khác. Không hẳn là thích thú, cũng không hẳn là thù ghét. Tôi cũng không định nghĩa được những ánh nhìn ấy, chỉ là, tôi vẫn luôn cảm nhận được cái nhìn theo dõi mình là của một người khác. Mà nếu tôi đoán không lầm, đó chính là mũ lưỡi trai. Vì vậy dù không muốn, tôi vẫn luôn phải thể hiện giống như mình là bạn gái của Vũ. Tôi cũng không chắc đến khi nào mũ lưỡi trai sẽ xuất hiện. Anh ta luôn là người chủ động tìm tôi, nhưng sau khi tôi hoàn thành điều kiện rồi mà vẫn chưa thấy anh ta đâu. Tôi có chút mơ hồ suy đoán, không biết dốt cuộc anh ta định làm gì tiếp theo.
Buổi chiều
Khi tôi đi ngang qua bảng tin, lại thấy một tờ giấy thông báo nằm chình ình trên ấy, tôi tò mò tới xem, mới nhìn đã thấy dòng chữ to đùng: Đại Hội Thể Thao
Tôi hơi nhíu mày, vừa lúc đó thì nghe thấy một vài giọng nói phấn khích bên cạnh
- Lại sắp diễn ra đại hội thể thao rồi. Sắp được nghỉ rồi!
- Không biết là lần này diễn ra ở đâu nhỉ?
- Hình như ở trường cấp ba Thiên Đức!
- Vũ có tham gia không nhỉ? – Ánh mắt cô bạn kia ánh lên sự thích thú khi nhắc đến Vũ. Người bên cạnh lắc đầu
- Không chắc đâu. Từ sau lần đó đâu có thấy cậu ấy tham gia nữa!
- Vậy thì tiếc thật! – Một cô gái ra vẻ tiếc nuối thở dài
Họ vừa đi vừa tiếp tục bàn, còn tôi vẫn đứng ngơ ngác. Nhưng cũng ngay lập tức, thắc mắc này được giải đáp
- Này ! Đại hội thể thao là sao?
Tôi vừa lúc tóm được Vĩ đi ngang qua, liền hỏi luôn
- À! – Cậu săm soi tờ giấy, nói giọng không hứng thú lắm - Mỗi năm các trường trung học lại tổ chức Đại Hội Thể Thao gọi là giao lưu ấy mà. Mỗi lần sẽ tổ chức ở một trường, nghe nói lần này sẽ tổ chức ở Thiên Đức.
Cô bạn nói rồi lắc đầu
- Chán tệ! Mình ghét mấy hoạt động thể thao. Ở nhà ngủ còn sướng hơn!
Sau đó Vĩ bỗng nhiên lắc tay tôi, nét mặt chuyển sang nghiêm nghị
- Cậu và Vũ đang hẹn hò thật đấy à?
Ánh mắt Vĩ dường như muốn đọc thấu mọi suy nghĩ của tôi, khiến tôi phải chột dạ mà quay đi, cười giả lảng.
- Thật không thể tin được! – Vĩ thốt lên. Tôi chỉ biết cười trừ. Dù sao cũng không biết giải thích như thế nào, cứ để cậu ấy tin vậy lại tốt hơn.
Đúng lúc đó thì thấy Vũ từ xa đi tới. Cậu ta đi đến chỗ hai chúng tôi, rồi khi tôi và Vĩ còn đang ngơ ngác nhìn nhau thì đã kéo tôi đi. Tôi ngoái lại thì chỉ thấy ánh mắt vô cùng khó hiểu của Vĩ. Đến khi hai chúng tôi đi đến gần kí túc xá, Vũ mới thả tôi ra mà điềm đạm ra lệnh
- Chuẩn bị đồ đạc đi!
- Hả? – Tôi ngơ ngác nhìn Vũ
- Tôi đã đăng kí tham gia đại hội thể thao rồi! Ngày mai chúng ta sẽ cùng đoàn đi đến trường cấp ba Thiên Đức!
Thấy tôi vẫn còn đứng im, Vũ cau mày. Tôi đành phải thu ánh mắt đang mở to nhìn Vũ, lí nhí nói
- Được rồi!
Chờ Vũ trở về kí túc xá nam, tôi mới lên phòng. Lúc còn chưa mở cửa phòng đã thấy bên dưới cánh cửa có một tờ giấy nhỏ. Tôi tò mò cầm lên, khi mở ra chỉ thấy vỏn vẹn một dòng chữ khá đậm: “Cùng Hoàng Thiên Vũ tham gia cuộc thi này!”
Tôi giật mình nhìn quanh, hoàn toàn không có ai! Một suy nghĩ ập đến ngay tức khắc. Là mũ lưỡi trai! Rốt cuộc anh ta đã bắt đầu rồi!
………………
Đại hội thể thao giữa các trường không chỉ là dịp để các trường giao lưu mà còn giống như một hình thức học hỏi giữa các trường. Vì vậy học sinh trong trường có thể đăng kí tham gia, ngoài những người trong đội thi và đội cổ Vũ. Thiên Vũ thuộc đội thứ hai, còn tôi, thuộc đội thứ ba. Vĩ không đăng kí tham gia, khi vừa có thông báo được nghỉ ba ngày tham gia đại hội, cậu đã chuẩn bị đồ đạc về nhà. Tôi cùng Vũ theo đoàn lên xe của trường. Học sinh đăng kí tham gia lần này khá đông, mà khi tôi nghe được vài cô bạn bên cạnh bàn tán, mới biết chính là do sự xuất hiện của Vũ. Trước kia cậu cũng từng tham gia nhưng từ sau lớp 11 thì không còn tham gia cuộc thi nào nữa. Vì vậy lần này khi Vũ trở lại, tất cả mọi người đều ngạc nhiên.
Cậu ngồi trên xe không nói gì, chỉ ngả người ra băng ghế, hai mắt nhắm hờ. Tôi thì nhân dịp này quan sát bên ngoài. Thỉnh thoảng lại phải cố kìm chế không ồ lên để tránh làm Vũ thức giấc. Chiếc xe băng qua một đoạn đường khá sóc, cuối cùng dừng lại trước ngôi trường màu vàng, trên cổng là dòng chữ khá nổi bật được uốn cong theo hình bán nguyệt: Trường Trung Học Phổ Thông Thiên Đức!
/70
|