Sau một đêm thức trắng, căng não suy nghĩ, tôi cuối cùng cũng nghĩ ra cách đối phó với tên bệnh hoạn Trương Văn Nhân kia. Tôi càng không thích thì anh ta càng làm, vì thế, tốt nhất là nên nghe lời để tránh những hậu quả đáng tiếc. Không chống nổi bão thì tốt nhất là sống chung với nó. Và thế là, hiệp ước hoà bình made by Phương Tuyết Mai ra đời.
………..
- Cái gì thế này? – Văn Nhân ngạc nhiên nhìn tờ giấy tôi đưa ra, mắt mở tròn – Hiệp ước hoà bình?
- Đúng vậy. Nếu anh muốn sống yên ổn ở đây thì phải tuân theo những quy định ấy. Nếu không, chúng ta buộc phải dùng tới thư khiêu chiến. Anh hiểu chứ? – Tôi đanh mặt giảng giải
Nhân vẫn còn ngơ ngác, máy móc gật đầu. Cầm tờ giấy rồi bắt đầu đọc
Thứ nhất: Không được phép hôn hay chạm vào thứ gì trên người tôi
Thứ hai: Bỏ ngay thái độ cợt nhả đó khi nói chuyện với tôi
Thứ ba: Không được phép tuỳ tiện thân mật với tôi, phải giữ đúng chừng mực bạn bè. Không được làm phiền tôi, không được rủ tôi đi bất cứ đâu mà tôi không thích.
Anh dừng lại, nhăn mặt nhìn tôi
- Em kì cục thật, không cho cười, không cho chạm tay, như vậy mà gọi là “chừng mực bạn bè sao?”
- Đúng vậy! Anh có làm được không?
Mặt Nhân méo xệch, giơ ngón trỏ lên kì kèo
- Bỏ điều kiện đầu tiên nhé!
- Không được! hoặc là chấp nhạn tất cả, hoặc là dùng đến biện pháp mạnh. Anh chọn đi! – Tôi cương quyết, nhất định không nhún nhường
Nhân bày ra vẻ mặt bất lực, thở dài một tiếng, nói
- Thôi được rồi. Anh đồng ý! Nhưng em cũng phải hứa sẽ đối xử với anh tốt một chút, không được cấm anh giúp đỡ em. Phải có điều kiện cho công bằng chứ nhỉ? – Anh nhìn tôi, nháy mắt cười
Tôi hơi đắn đo, cuối cùng cũng gật đầu
- Được!
- Tốt lắm!
Thế là hai chúng tôi cùng đóng dấu, kí tên vào đó. Bản hiệp ước quả nhiên phát huy tác dụng
- Tuyết Mai!...
Tôi giơ cao tờ giấy lên trước mặt. Nhân đang mỉm cười xáp đến chỗ tôi thì khựng lại. “Thứ nhất: Không được phép hôn…”
……….
- Tuyết Mai! Chúng ta đi ăn nhé!
Tôi lại điềm đạm giơ cao hiệp ước. “Không được rủ tôi đi bất cứ đâu mà tôi không thích”
- Tuyết Mai! Chúng ta....
- Tuyết Mai!.......
Anh ta tuy không làm những điều kể trên, nhưng lúc nào cũng réo tên tôi, làm tôi muốn nhức óc. Lập tức bổ sung thêm điều khoản: Không được phép tuỳ tiện gọi tên tôi!
Chiều. KTX nữ
- Cho em nè!- Tôi đang ngồi học, bỗng nhiên một cái đầu ló qua cửa sổ, cười toe toét, chìa ra thanh kẹo mút tròn tròn nhiều mầu sắc. Tôi ngạc nhiên
- Anh…
- Em thích ăn đồ ngọt mà, phải không? – Nhân đẩy thanh kẹo, nháy mắt cười
- Làm sao anh biết?
- Bí mật!
Anh ta tỏ vẻ bí hiểm, vẫy tôi rồi lỉnh mất. Quà hối lộ ư? Tôi thầm nghĩ. Nhưng tôi cũng có làm gì để anh ta phải hối lộ đâu. Lắc đầu khó hiểu, tôi ngắm cây kẹo, sau đó cũng bóc ra. Vừa ăn kẹo vừa tiếp tục học bài.
Tối hôm đó, tôi thu xếp sách vở xong, vừa leo lên giường thì đột nhiên bụng đau thắt. Vĩ đã đi chơi từ sớm, đến giờ vẫn chưa về, tôi nhăn mặt. Bụng càng lúc càng đau thắt. Tôi gập người, muốn gọi người giúp đỡ mà không được. Khi chuẩn bị nhắm mắt, tôi thoáng thấy cửa phòng mở tung, một bóng dáng quen thuộc chạy vào
- Tuyết Mai! Tuyết Mai!
………..
Tôi tỉnh dậy trong một mớ trắng xoá, trần trắng, rèm trắng, đồ dùng xung quanh cũng là một màu trắng nhức mắt. Nếu không phải nhìn thấy Vĩ ở bên cạnh, tôi đã nghĩ mình được lên thiên đàng!
- Cậu tỉnh rồi! Thấy khoẻ chút nào chưa? – Vĩ vừa thấy tôi tỉnh lại, vội vã hỏi thăm. Tôi mơ hồ lắc đầu
- Cậu đưa mình vào đây sao?
- Không! Là Văn Nhân!
Văn Nhân? Tôi ngạc nhiên, anh ta sao lại đến phòng tôi vào giờ đó chứ? Vĩ lấy cho tôi một chút nước, từ từ nói
- Bác sĩ nói cậu ăn uống không điều độ nên bị đau bao tử may mà chỉ bị nhẹ thôi. Văn Nhân đã đi mua thức ăn cho cậu rồi!
Tôi đón li nước trong tay Vĩ, ậm ừ
- Vậy hả?
Vừa nói xong, đã thấy cửa phòng mở ra. Nhân đóng cửa lại, trên tay là tôi cháo nóng hổi, vội vã hỏi thăm
- Em còn thấy khó chịu chỗ nào không? Có khoẻ hơn chút nào chưa? – Anh đặt tô cháo sang bên cạnh, lo lắng nhìn tôi, một tay đưa lên trán tôi, lẩm bẩm – Không sốt!
- Tôi khoẻ rồi! - Tôi cười nhẹ, trong phút chốc không còn cảm thấy anh ta đáng ghét như trước nữa. Nhân thở phào như trút được nỗi lo. Xoa xoa tóc tôi.
- Đừng làm anh lo lắng nữa nhé!
Tôi có chút bối rối trước ánh mắt của anh. Đành quay đầu đi chỗ khác. Vĩ bên cạnh thấy như vậy, nói vài câu rồi lỉnh ra ngoài. Trong phòng chỉ còn lại hai người, Nhân thì cứ nhìn tôi chằm chằm, thỉnh thoảng lại cười như ngớ ngẩn. Cảm giác ngột ngạt làm tôi khó chịu, cúi đầu húng hắng ho vài tiếng. Anh vội vàng xoa xoa lưng cho tôi, đưa tôi một li nước.
- Có đói không?
Tôi nhìn tôi cháo thơm phức đang bốc hơi nghi ngút, gật gật đầu. Nhân cẩn thận cầm tô cháo, thổi qua một lượt, vẻ mặt hớn hở chìa tới trước mặt tôi
- Anh mua cháo sen mà em thích nhất đây!
Tôi hơi khựng lại, nghi hoặc nhìn anh
- Sao…sao anh biết tôi thích thứ này?
- Đoán bừa thôi mà! – Văn Nhân cười – Thôi, ăn đi, để anh múc cho em nhé!
Anh đưa muỗng cháo lên miệng tôi, vừa nói
- Há miệng ra nào!
Ai không biết có khi lại nghĩ tôi là….con anh ta cũng nên. Tôi có chút không thoải mái, lắc đầu
- Không cần, tôi tự ăn được!
Tôi bị đau bao tử chú có gãy chân gãy tay đâu cơ chứ. Nhân thấy tôi từ chối, vẫn cười
- Thôi được rồi. Vậy em tự ăn đi!
Anh ta đưa lại bát cháo cho tôi. Tôi múc từng muỗng, bỏ vào miệng, hương vị thơm thơm ngọt ngọt tan chảy trong thực quản, truyền xuống dạ dày. Cũng không biết là bao lâu rồi tôi không ăn cháo sen, mùi vị tuy có chút khác với cháo mà các xơ trong cô nhi viện từng làm, nhưng lại gợi nên cảm giác quen thuộc.
- Mép em dính cháo kìa! Nhân cười cười nhìn tôi, rồi kéo khăn giấy, chùi chùi mép tôi. Tôi bất giác có chút đỏ mặt.
- Để tôi….
Chưa nói được hết câu, tôi bỗng nhìn thấy Vũ đứng ở ngoài cửa, khuôn mặt hằm hằm nhìn vào bên trong. Không nói gì đã đùng đùng bỏ đi. Thật đáng ghét! Đã đến tận nơi còn không thèm hỏi han tôi lấy một tiếng. Đồ đáng ghét! Đồ khó ưa! Tôi tức giận không ăn nữa, nhưng không hiểu sao lại thấy buồn.
Nhân làm thủ tục xuất viện cho tôi. Cùng Vĩ đưa tôi về kí túc xá. Trước khi bỏ đi, còn căn dặn tôi phải ăn uống cẩn thận, không được ăn linh tinh. Bla bla..
Tôi nhìn Nhân không ngừng thuyết giáo, tự hỏi từ lúc nào mình lại có thêm một bảo mẫu như vậy. Đến cả tiếng sau, Nhân mới ngừng lại, vẫn không an tâm nhìn tôi. Tôi đành cười trấn an anh ta, Nhân mới chịu bỏ về. Tôi nhức hết tai, định ngủ nhưng có lẽ ngủ ở bệnh viện nhiều, giờ mắt cứ thao láo. Cả đêm lăn qua lăn lại trên giường, đến gần sáng mới ngủ được chút ít. Cả người mệt lả xách cặp lên lớp. Thế mà, đón chào tôi lại là một trận khẩu chiến kịch liệt.
- Anh đã mặc sai quy định, chịu phạt là điều đương nhiên!
- Xin hỏi tôi đã sai thế nào?
- Không mặc áo đồng phục!
- Chỉ vậy thôi sao? – Nhân cười ngạo mạn – Thứ quy tắc ấy chỉ dùng cho những học sinh như cậu thôi
- Anh đã vào đây học, tức là học sinh của trường, cho dù có là học tiếp chương trình bảo lưu thì vẫn phải tuân thủ quy định!
Cứ thế, hai người, người này một câu, người kia một câu, không ngừng cãi qua cãi lại. Thu hút bao nhiêu sự chú ý. Ai mà không ngạc nhiên cho được, một người là thiên tài của những thiên tài, một người là huyền thoại trường lừng lẫy một thời, bây giờ lại cãi nhau vì cái chuyện chẳng ra đâu vào đâu này. Mà kể cũng lạ, Thiên Vũ xưa nay đâu có thích chọc ngoáy mấy chuyện tuân thủ quy định này, tự nhiên lại làm ầm lên. Thật khó hiểu!
- Cứ cho là theo quy định, nhưng nọi quy cũng chỉ nói cần mặc áo trắng. Không phải tôi đang mặc sao?
Tôi tròn mắt nhìn anh ta phát ngôn. Gì chứ? Đúng là nói mà không biết ngượng. Áo anh ta rõ ràng hoa hoét xanh đỏ như cái cột đèn giao thông. Vậy mà dám lớn tiếng nói mình mặc áo “trắng”
- Anh nói cáo áo đó màu trắng? – Vũ cũng đồng thời trưng ra vẻ mặt tương tự. Nhân vẫn thản nhiên
- Đúng vậy. Phải không, Tuyết Mai?
Anh ta đang nói thì tự nhiên chuyển sang tôi, làm tất cả mọi người cũng quay lại, bao gồm cả Thiên Vũ
- ừ…Phải…A không! Không phải!
Tôi cứ bị chú ý là lại phát ngôn liên thiên cả, không thể kiểm soát được lời nói, Vũ bực mình cau mày
- Vậy là phải hay không?
- Tôi….tôi không biết!
Tôi nhăn nhó nhìn hai người bọn họ. Trong lòng lại thầm mắng tên Nhân đáng ghét này, sao cứ lôi tôi vào cuộc như vậy. Cũng may đúng lúc đó, cô chủ nhiệm đi vào, giải thoát cho tôi. Nhân cười đắc ý, còn Vũ thì lầm lì bỏ về. Mấy học sinh khác không khỏi xì xầm bàn tán. Trước khi quay về lớp học của mình đều liếc qua hai nhân vật chính, rồi quay nhìn tôi, thì thào lắc đầu. Tôi ngán ngẩm thở dài một tiếng. Cuộc chiến này thế là đã bắt đầu châm ngòi rồi!
………..
- Cái gì thế này? – Văn Nhân ngạc nhiên nhìn tờ giấy tôi đưa ra, mắt mở tròn – Hiệp ước hoà bình?
- Đúng vậy. Nếu anh muốn sống yên ổn ở đây thì phải tuân theo những quy định ấy. Nếu không, chúng ta buộc phải dùng tới thư khiêu chiến. Anh hiểu chứ? – Tôi đanh mặt giảng giải
Nhân vẫn còn ngơ ngác, máy móc gật đầu. Cầm tờ giấy rồi bắt đầu đọc
Thứ nhất: Không được phép hôn hay chạm vào thứ gì trên người tôi
Thứ hai: Bỏ ngay thái độ cợt nhả đó khi nói chuyện với tôi
Thứ ba: Không được phép tuỳ tiện thân mật với tôi, phải giữ đúng chừng mực bạn bè. Không được làm phiền tôi, không được rủ tôi đi bất cứ đâu mà tôi không thích.
Anh dừng lại, nhăn mặt nhìn tôi
- Em kì cục thật, không cho cười, không cho chạm tay, như vậy mà gọi là “chừng mực bạn bè sao?”
- Đúng vậy! Anh có làm được không?
Mặt Nhân méo xệch, giơ ngón trỏ lên kì kèo
- Bỏ điều kiện đầu tiên nhé!
- Không được! hoặc là chấp nhạn tất cả, hoặc là dùng đến biện pháp mạnh. Anh chọn đi! – Tôi cương quyết, nhất định không nhún nhường
Nhân bày ra vẻ mặt bất lực, thở dài một tiếng, nói
- Thôi được rồi. Anh đồng ý! Nhưng em cũng phải hứa sẽ đối xử với anh tốt một chút, không được cấm anh giúp đỡ em. Phải có điều kiện cho công bằng chứ nhỉ? – Anh nhìn tôi, nháy mắt cười
Tôi hơi đắn đo, cuối cùng cũng gật đầu
- Được!
- Tốt lắm!
Thế là hai chúng tôi cùng đóng dấu, kí tên vào đó. Bản hiệp ước quả nhiên phát huy tác dụng
- Tuyết Mai!...
Tôi giơ cao tờ giấy lên trước mặt. Nhân đang mỉm cười xáp đến chỗ tôi thì khựng lại. “Thứ nhất: Không được phép hôn…”
……….
- Tuyết Mai! Chúng ta đi ăn nhé!
Tôi lại điềm đạm giơ cao hiệp ước. “Không được rủ tôi đi bất cứ đâu mà tôi không thích”
- Tuyết Mai! Chúng ta....
- Tuyết Mai!.......
Anh ta tuy không làm những điều kể trên, nhưng lúc nào cũng réo tên tôi, làm tôi muốn nhức óc. Lập tức bổ sung thêm điều khoản: Không được phép tuỳ tiện gọi tên tôi!
Chiều. KTX nữ
- Cho em nè!- Tôi đang ngồi học, bỗng nhiên một cái đầu ló qua cửa sổ, cười toe toét, chìa ra thanh kẹo mút tròn tròn nhiều mầu sắc. Tôi ngạc nhiên
- Anh…
- Em thích ăn đồ ngọt mà, phải không? – Nhân đẩy thanh kẹo, nháy mắt cười
- Làm sao anh biết?
- Bí mật!
Anh ta tỏ vẻ bí hiểm, vẫy tôi rồi lỉnh mất. Quà hối lộ ư? Tôi thầm nghĩ. Nhưng tôi cũng có làm gì để anh ta phải hối lộ đâu. Lắc đầu khó hiểu, tôi ngắm cây kẹo, sau đó cũng bóc ra. Vừa ăn kẹo vừa tiếp tục học bài.
Tối hôm đó, tôi thu xếp sách vở xong, vừa leo lên giường thì đột nhiên bụng đau thắt. Vĩ đã đi chơi từ sớm, đến giờ vẫn chưa về, tôi nhăn mặt. Bụng càng lúc càng đau thắt. Tôi gập người, muốn gọi người giúp đỡ mà không được. Khi chuẩn bị nhắm mắt, tôi thoáng thấy cửa phòng mở tung, một bóng dáng quen thuộc chạy vào
- Tuyết Mai! Tuyết Mai!
………..
Tôi tỉnh dậy trong một mớ trắng xoá, trần trắng, rèm trắng, đồ dùng xung quanh cũng là một màu trắng nhức mắt. Nếu không phải nhìn thấy Vĩ ở bên cạnh, tôi đã nghĩ mình được lên thiên đàng!
- Cậu tỉnh rồi! Thấy khoẻ chút nào chưa? – Vĩ vừa thấy tôi tỉnh lại, vội vã hỏi thăm. Tôi mơ hồ lắc đầu
- Cậu đưa mình vào đây sao?
- Không! Là Văn Nhân!
Văn Nhân? Tôi ngạc nhiên, anh ta sao lại đến phòng tôi vào giờ đó chứ? Vĩ lấy cho tôi một chút nước, từ từ nói
- Bác sĩ nói cậu ăn uống không điều độ nên bị đau bao tử may mà chỉ bị nhẹ thôi. Văn Nhân đã đi mua thức ăn cho cậu rồi!
Tôi đón li nước trong tay Vĩ, ậm ừ
- Vậy hả?
Vừa nói xong, đã thấy cửa phòng mở ra. Nhân đóng cửa lại, trên tay là tôi cháo nóng hổi, vội vã hỏi thăm
- Em còn thấy khó chịu chỗ nào không? Có khoẻ hơn chút nào chưa? – Anh đặt tô cháo sang bên cạnh, lo lắng nhìn tôi, một tay đưa lên trán tôi, lẩm bẩm – Không sốt!
- Tôi khoẻ rồi! - Tôi cười nhẹ, trong phút chốc không còn cảm thấy anh ta đáng ghét như trước nữa. Nhân thở phào như trút được nỗi lo. Xoa xoa tóc tôi.
- Đừng làm anh lo lắng nữa nhé!
Tôi có chút bối rối trước ánh mắt của anh. Đành quay đầu đi chỗ khác. Vĩ bên cạnh thấy như vậy, nói vài câu rồi lỉnh ra ngoài. Trong phòng chỉ còn lại hai người, Nhân thì cứ nhìn tôi chằm chằm, thỉnh thoảng lại cười như ngớ ngẩn. Cảm giác ngột ngạt làm tôi khó chịu, cúi đầu húng hắng ho vài tiếng. Anh vội vàng xoa xoa lưng cho tôi, đưa tôi một li nước.
- Có đói không?
Tôi nhìn tôi cháo thơm phức đang bốc hơi nghi ngút, gật gật đầu. Nhân cẩn thận cầm tô cháo, thổi qua một lượt, vẻ mặt hớn hở chìa tới trước mặt tôi
- Anh mua cháo sen mà em thích nhất đây!
Tôi hơi khựng lại, nghi hoặc nhìn anh
- Sao…sao anh biết tôi thích thứ này?
- Đoán bừa thôi mà! – Văn Nhân cười – Thôi, ăn đi, để anh múc cho em nhé!
Anh đưa muỗng cháo lên miệng tôi, vừa nói
- Há miệng ra nào!
Ai không biết có khi lại nghĩ tôi là….con anh ta cũng nên. Tôi có chút không thoải mái, lắc đầu
- Không cần, tôi tự ăn được!
Tôi bị đau bao tử chú có gãy chân gãy tay đâu cơ chứ. Nhân thấy tôi từ chối, vẫn cười
- Thôi được rồi. Vậy em tự ăn đi!
Anh ta đưa lại bát cháo cho tôi. Tôi múc từng muỗng, bỏ vào miệng, hương vị thơm thơm ngọt ngọt tan chảy trong thực quản, truyền xuống dạ dày. Cũng không biết là bao lâu rồi tôi không ăn cháo sen, mùi vị tuy có chút khác với cháo mà các xơ trong cô nhi viện từng làm, nhưng lại gợi nên cảm giác quen thuộc.
- Mép em dính cháo kìa! Nhân cười cười nhìn tôi, rồi kéo khăn giấy, chùi chùi mép tôi. Tôi bất giác có chút đỏ mặt.
- Để tôi….
Chưa nói được hết câu, tôi bỗng nhìn thấy Vũ đứng ở ngoài cửa, khuôn mặt hằm hằm nhìn vào bên trong. Không nói gì đã đùng đùng bỏ đi. Thật đáng ghét! Đã đến tận nơi còn không thèm hỏi han tôi lấy một tiếng. Đồ đáng ghét! Đồ khó ưa! Tôi tức giận không ăn nữa, nhưng không hiểu sao lại thấy buồn.
Nhân làm thủ tục xuất viện cho tôi. Cùng Vĩ đưa tôi về kí túc xá. Trước khi bỏ đi, còn căn dặn tôi phải ăn uống cẩn thận, không được ăn linh tinh. Bla bla..
Tôi nhìn Nhân không ngừng thuyết giáo, tự hỏi từ lúc nào mình lại có thêm một bảo mẫu như vậy. Đến cả tiếng sau, Nhân mới ngừng lại, vẫn không an tâm nhìn tôi. Tôi đành cười trấn an anh ta, Nhân mới chịu bỏ về. Tôi nhức hết tai, định ngủ nhưng có lẽ ngủ ở bệnh viện nhiều, giờ mắt cứ thao láo. Cả đêm lăn qua lăn lại trên giường, đến gần sáng mới ngủ được chút ít. Cả người mệt lả xách cặp lên lớp. Thế mà, đón chào tôi lại là một trận khẩu chiến kịch liệt.
- Anh đã mặc sai quy định, chịu phạt là điều đương nhiên!
- Xin hỏi tôi đã sai thế nào?
- Không mặc áo đồng phục!
- Chỉ vậy thôi sao? – Nhân cười ngạo mạn – Thứ quy tắc ấy chỉ dùng cho những học sinh như cậu thôi
- Anh đã vào đây học, tức là học sinh của trường, cho dù có là học tiếp chương trình bảo lưu thì vẫn phải tuân thủ quy định!
Cứ thế, hai người, người này một câu, người kia một câu, không ngừng cãi qua cãi lại. Thu hút bao nhiêu sự chú ý. Ai mà không ngạc nhiên cho được, một người là thiên tài của những thiên tài, một người là huyền thoại trường lừng lẫy một thời, bây giờ lại cãi nhau vì cái chuyện chẳng ra đâu vào đâu này. Mà kể cũng lạ, Thiên Vũ xưa nay đâu có thích chọc ngoáy mấy chuyện tuân thủ quy định này, tự nhiên lại làm ầm lên. Thật khó hiểu!
- Cứ cho là theo quy định, nhưng nọi quy cũng chỉ nói cần mặc áo trắng. Không phải tôi đang mặc sao?
Tôi tròn mắt nhìn anh ta phát ngôn. Gì chứ? Đúng là nói mà không biết ngượng. Áo anh ta rõ ràng hoa hoét xanh đỏ như cái cột đèn giao thông. Vậy mà dám lớn tiếng nói mình mặc áo “trắng”
- Anh nói cáo áo đó màu trắng? – Vũ cũng đồng thời trưng ra vẻ mặt tương tự. Nhân vẫn thản nhiên
- Đúng vậy. Phải không, Tuyết Mai?
Anh ta đang nói thì tự nhiên chuyển sang tôi, làm tất cả mọi người cũng quay lại, bao gồm cả Thiên Vũ
- ừ…Phải…A không! Không phải!
Tôi cứ bị chú ý là lại phát ngôn liên thiên cả, không thể kiểm soát được lời nói, Vũ bực mình cau mày
- Vậy là phải hay không?
- Tôi….tôi không biết!
Tôi nhăn nhó nhìn hai người bọn họ. Trong lòng lại thầm mắng tên Nhân đáng ghét này, sao cứ lôi tôi vào cuộc như vậy. Cũng may đúng lúc đó, cô chủ nhiệm đi vào, giải thoát cho tôi. Nhân cười đắc ý, còn Vũ thì lầm lì bỏ về. Mấy học sinh khác không khỏi xì xầm bàn tán. Trước khi quay về lớp học của mình đều liếc qua hai nhân vật chính, rồi quay nhìn tôi, thì thào lắc đầu. Tôi ngán ngẩm thở dài một tiếng. Cuộc chiến này thế là đã bắt đầu châm ngòi rồi!
/70
|