Hôm nay lớp học thực hành. Chúng tôi được chia ra làm các đội, mỗi đội hai người. Tôi cứ mong người cùng đội với mình là Vĩ, nhưng không ngờ Thiên Vũ lại lù lù mang đồ thí nghiệm đến. Cảm giác thất vọng trôi qua rất nhanh, sau đó là ngạc nhiên, rồi vui vui. Thế mà Thiên Vũ lại nỡ tạt nguyên gáo nước lạnh vào mặt tôi
- Không phải Văn Nhân, cậu thất vọng lắm hả?
Nụ cười vừa mới hình thành đã bị câu nói kia làm cho bay biến. Hoàng Thiên Vũ đúng là đồ ngốc, vậy mà cũng dám tự nhận mình là thiên tài. Đồ thiên tai chết tiệt! Tôi tức giận quay người đi. Không thèm đáp lại. Và thế là cả buổi thực hành, tôi và Vũ chẳng nói thêm câu nào. Cậu ta làm thí nghiệm, tôi lấy giấy bút ghi lại kết quả.
- Nước! – Vũ lạnh nhạt ra lệnh
Tôi phụng phịu ra vòi xoáy, nhìn qua một lượt, thấy mọi người đều đang tập trung làm thí nghiệm của mình. Điểm bài thí nghiệm được lấy làm điểm kiểm tra, cho nên ai cũng muốn hoàn thành tốt. Nhóm nào cũng vừa làm vừa thảo luận, chỉ có tôi với Vũ như hai còn sò không chịu hé răng. Tôi bất giác còn cảm thấy mình biến thành sò “nô lệ”, mặc cho cậu ta sai bảo. Mải suy nghĩ, tôi không để ý tay đập vào lọ axit bên cạnh. Giật mình kêu lên
- A!
Lọ thí nghiệm rơi xuống sàn, nước văng tung toé, tay tôi bị bỏng axit đau rát. Thiên Vũ vội chộp lấy tay tôi, lôi ra vòi rửa. Nước xả vào làm tôi nhăn mặt.
- Sao không Tuyết Mai? – Cả Nhân và Vĩ cùng chạy đến, lo lắng nhìn bàn tay sưng đở của tôi. Một phần da bị cháy còn có dấu hiệu thâm lại. Tôi lắc lắc đầu nhưng mặt cứ nhăn nhúm lại.
- Đừng làm nữa! Để anh đưa em xuống phòng y tế! – Nhân quay người kéo tôi đi. Tôi quay nhìn lại Vũ, thấy ánh mắt cậu ta có chút buồn buồn. Ha Ha. Làm gì có chuyện đó chứ, tôi tự hoang tưởng quá nhiều rồi!
Chị trực ở phòng y tế không biết đã đi đâu. Thế là Nhân tự lấy băng, thuốc rồi hăm hở băng cho tôi. Tôi nghi hoặc, có chút chột dạ nhìn anh
- Anh biết làm không đó?
- Biết! Biết! Em coi thường anh quá đó!
Nhân nhìn tôi như giận dỗi, kéo tay tôi lại. Rất nhẹ nhàng, anh cầm lọ thuốc, xịt xịt vào chỗ đau. Tôi hơi nhăn mặt, nhưng một lúc thì thuốc phát huy tác dụng, tôi không thấy đau nữa mà có cảm giác mát lạnh. Nhân lấy băng, quấn quanh tay tôi. Cố định lại bằng hai cái ghim nhỏ, anh cười
- Đẹp rồi đó!
- Cảm ơn! – Tôi lí nhí
Nhân xoa xoa đầu tôi.
- Em đúng là thiên hạ đệ nhất hậu đậu!
Tôi nhăn mặt, đưa tay phản đối hành động huỷ hoại nhan sắc của anh ta. Không biết rằng ở ngoài cửa, Thiên Vũ cứ nhìn tôi chằm chằm. Đến khi tôi nhận ra điều đó, cậu đã lẳng lặng bỏ đi.
Tối
- Tuyết Mai! Chúng ta đi ăn nhé!
- Hả?
- Đã bảo đừng có ngơ ngác như vậy mà. Đi ăn nhé?
- Ơ…tôi…
- Chỉ lần này thôi! Nhân giở giọng năn nỉ. Thực tình thì tôi đã không còn ác cảm với anh ta như lúc đầu, cộng với việc anh giúp đỡ tôi khá nhiều. Thôi thì chiều anh ta một lần vậy. Tôi gật đầu.
Nhân kéo tôi lên xe, không giấu nổi vẻ vui mừng, suy tính một hồi, nhấn ga đưa tôi đến ngoại thành. Điểm dừng là một nhà hàng sang trong với tấm biển vàng, nổi trên giàn đèn nhấp nháy: Blue Star
Tôi chưa từng đến những nơi như vậy, cho nên không tránh khỏi kinh ngạc và …um…choáng váng. Người phục vụ dẫn chúng tôi đến một chiếc bàn trong góc, mỉm cười chờ Nhân gọi món. Anh lướt qua một hồi, ngẩng lên hỏi tôi
- Em muốn ăn gì?
Tôi lúng túng nhìn menu dài dằng dặc trước mặt, giá món nào cũng cao ngất ngưởng, bằng tiền ăn uống cả tháng của tôi. Lại e dè nhìn Nhân
- Thôi! Anh…..chọn đi!
- Vậy cứ cho chúng tôi món khai vị trước. Thêm một phần sò huyết, một chút rượu. Như vậy đã!
Cô phục phụ nhận lấy menu, mỉm cười nói
- Quý khách chờ cho một chút!
Sau đó bỏ đi. Khoảng năm phút sau, một người khác mang thức ăn đến. Rất chuyên nghiệp nhìn chúng tôi
- Chúc quý khách ngon miệng!
Tôi nhìn những món ăn chỉ mới liếc qua TV, nuốt nước miếng ừng ực. Nhân thấy vẻ mặt háu đói của tôi. Chợt cười
- Ăn thôi!
Anh vừa nói, vừa giúp tôi sắp dao dĩa.
- Như thế này nè! - Anh ta lấy dĩa, khêu con sò trong đó ra, làm mẫu cho tôi xem.
- Thế này hả? – Tôi lúng túng bắt chước theo, nhưng việc này không hề dễ như tôi tưởng. Con sò quá trơn, tôi cứ chọc vào thì nó lại trôi tuốt. Vật vã một hồi mà vẫn không thể nào gắp ra được. Cuối cùng vẫn phải nhìn Nhân cầu cứu
Anh cười, lấy đĩa sò của tôi, tách ra ngon lành rồi trao lại cho tôi. Sau đó mới quay về, “xử lí” đĩa của mình.
- Anh hay đến đây lắm hả? – Tôi đưa miếng sò lên miệng, tò mò hỏi
- Không! Lần đầu tiên!
Ánh mắt anh có chút gì giễu cợt, sau đó lại cúi xuống. Tôi không hiểu gì, thấy anh bỏ đĩa sang một bên, tự nhiên mỉm cười
- Được rồi! Đã đến nhà bạn bè, tốt hơn là nên chào hỏi một tiếng. – Nhân lấy giấy lau miệng, rồi ngả ra ghế, vẫy tay gọi
- Phục vụ!
Cô phục vụ từ từ tiến đến chỗ chúng tôi, vẻ tươi cười trên nét mặt vẫn không đổi
- Quý khách có gì căn dặn?
Nhân chỉ vào đĩa của mình, vẻ mặt cau có
- Đĩa của tôi dính bẩn!
Cô nhân viên liền nhìn vào, tôi cùng nhìn nhưng chỉ thấy đĩa anh ta sạch trơn, không có vệt bụi nào.
- Thưa….tôi thấy nó rất sạch sẽ! – Chị nhân viên đáp với vẻ lịch sự
- Nhưng tôi nói là nó bẩn! Đổi cho tôi chiếc đĩa khác – Nhân đặt chiếc đĩa sang một bên với vẻ tức giận
- Nhưng thưa ngài…….
Chị nhân viên có vẻ khó xử trước tên khách khó tính. Nhân càng làm tới
- Nhà hàng này phục vụ khách hàng như vậy sao? Gọi quản lí của các người đến đây cho tôi!
Nhắc đến quản lí, nhân viên nào cũng sợ, chị ta vội nhận lỗi. Không cần biết là ai đúng ai sai, lúc này chỉ nghĩ đến tiêu chí : Khách hàng là thượng đế.
- Xin quý khách bớt giận! Tôi sẽ đổi đĩa ngay!
- Không cần nữa! Tôi muốn gặp quản lí của các người! Mau gọi cậu ta ra đây!
Thấy ồn ào, một người quản lí khác tiến đến chỗ tôi. Sau khi nghe rõ nội tình, liền cúi đầu nói
- Xin quý khác bớt giận, là nhà hàng phục vụ chưa tốt. Chúng tôi thành thật xin lỗi!
- Tôi không cần xin lỗi, lập tức gọi quản lí của các người ra đây!
- Nhưng……
Trước thái độ hùng hổ của Nhân, cuối cùng anh ta cũng phải rút điện thoại. Thông qua trao đổi ngắn gọn, anh cúp máy, khó xử nhìn về phía chúng tôi. Nhân vẫn ngồi im, không nói thêm tiếng nào nữa. Chừng 10 phút sau, bên ngoài quán xuất hiện chiếc xe Camry màu đen. Có lẽ là quản lí đến. Tôi cau có nhìn Nhân
- Anh làm cái gì vậy? Sao lại làm to chuyện lên, mà chị ta cũng đâu có sai?
Nhân cười bí hiểm
- Em sẽ biết sớm thôi!
Vừa lúc đó, người quản lí kia đã đến. Tôi mải nói với Nhân, chỉ nghe được giọng nói còn khá trẻ vang lên
- Quý khách có gì phàn nàn về nhà hàng chúng tôi?
Tôi hơi có chút bất ngờ, theo bản năng ngẩng lên. Quả nhiên thấy giọng nói mình nghe được là của Vũ. Cậu ấy mặc vest đen, khuôn mặt không biểu lộ gì nhiều, chăm chăm nhìn Nhân, dường như cố ý không chú ý tới ánh mắt ngạc nhiên của tôi. Quản lí nhà hàng? Là Vũ sao?
- Là cậu sao?
Nhân lên tiếng nhưng vẻ mặt lại như đã sớm biết trước. Vũ lặp lại câu hỏi, nét mặt giống như một bức tượng cứng ngắc
- Quý khách có gì không vừa ý với phục vụ của chúng tôi?
- Ha Ha! Không có gì! Chỉ là chút hiểu lầm thôi! Không có gì! – Nhân đột nhiên cười lớn – Đã bắt đích thân quản lí Hoàng phải tới đây, thật ngại quá!
Tôi á khẩu không nói được gì, cứ nhìn Vũ không chớp mắt. Giọng cậu vẫn đều đều
- Nếu là hiểu lầm thì chúc quý khách ngon miệng!
Cậu nói rồi xoay người dời đi. Từ đầu đến cuối đều không hề liếc nhìn tôi lấy một cái. Miếng sò còn trên dĩa rớt xuống. Tôi im lặng nhìn Vũ đi mất, cảm hứng ăn uống cũng trôi tuột. Tôi đứng dậy
- Tôi về đây!
Nhân ngạc nhiên nhìn tôi
- Sao vậy? Em còn chưa ăn gì mà?
- Tôi muốn về!
Tôi trả lời dứt khoát, Nhân không cản được, đành gật đầu đồng ý. Nhưng tôi vừa bước được một bước, thì một vị khách ở bàn trên đột nhiên ngã lăn xuống đất, khuôn mặt tím tái, toàn thân co giật dữ dội. Cả tôi, Vũ và Nhân cũng chạy đến, những người xung quanh thì xúm lại. Vũ lập tức làm sơ cứu, vừa hét lên
- Mau gọi xe cấp cứu!
tôi vội vã mở điện thoại bấm số của bệnh viện. Thông báo tình hình người phụ nữ kia. Sơ cứu xong, bà không còn co giật nhưng lại rơi vào trạng thái hôn mê hoàn toàn. Xung quanh tôi bỗng nổi lên tiếng xì xầm
- Hình như là bị ngộ độc thực phẩm!
- Bà ấy vừa mới cắn một miếng đã như vậy!
- Nhà hàng này chất lượng quá tệ! Chúng ta cũng mau đi thôi!
Một vài người sợ sệt bỏ về. Một vài người khác thì đứng lại, nhưng nét mặt cũng vô cùng lo lắng. Tôi e dè nhìn Thiên Vũ, trông cậu rất bình tĩnh. Tuy nhiên nhìn kĩ, vẫn thấy trong đáy mắt hiện lên một tia hoang mang. Một lát sau xe cấp cứu tới, người phụ nữ được đưa lên xe, chở thẳng tới bệnh viện.
- Không phải Văn Nhân, cậu thất vọng lắm hả?
Nụ cười vừa mới hình thành đã bị câu nói kia làm cho bay biến. Hoàng Thiên Vũ đúng là đồ ngốc, vậy mà cũng dám tự nhận mình là thiên tài. Đồ thiên tai chết tiệt! Tôi tức giận quay người đi. Không thèm đáp lại. Và thế là cả buổi thực hành, tôi và Vũ chẳng nói thêm câu nào. Cậu ta làm thí nghiệm, tôi lấy giấy bút ghi lại kết quả.
- Nước! – Vũ lạnh nhạt ra lệnh
Tôi phụng phịu ra vòi xoáy, nhìn qua một lượt, thấy mọi người đều đang tập trung làm thí nghiệm của mình. Điểm bài thí nghiệm được lấy làm điểm kiểm tra, cho nên ai cũng muốn hoàn thành tốt. Nhóm nào cũng vừa làm vừa thảo luận, chỉ có tôi với Vũ như hai còn sò không chịu hé răng. Tôi bất giác còn cảm thấy mình biến thành sò “nô lệ”, mặc cho cậu ta sai bảo. Mải suy nghĩ, tôi không để ý tay đập vào lọ axit bên cạnh. Giật mình kêu lên
- A!
Lọ thí nghiệm rơi xuống sàn, nước văng tung toé, tay tôi bị bỏng axit đau rát. Thiên Vũ vội chộp lấy tay tôi, lôi ra vòi rửa. Nước xả vào làm tôi nhăn mặt.
- Sao không Tuyết Mai? – Cả Nhân và Vĩ cùng chạy đến, lo lắng nhìn bàn tay sưng đở của tôi. Một phần da bị cháy còn có dấu hiệu thâm lại. Tôi lắc lắc đầu nhưng mặt cứ nhăn nhúm lại.
- Đừng làm nữa! Để anh đưa em xuống phòng y tế! – Nhân quay người kéo tôi đi. Tôi quay nhìn lại Vũ, thấy ánh mắt cậu ta có chút buồn buồn. Ha Ha. Làm gì có chuyện đó chứ, tôi tự hoang tưởng quá nhiều rồi!
Chị trực ở phòng y tế không biết đã đi đâu. Thế là Nhân tự lấy băng, thuốc rồi hăm hở băng cho tôi. Tôi nghi hoặc, có chút chột dạ nhìn anh
- Anh biết làm không đó?
- Biết! Biết! Em coi thường anh quá đó!
Nhân nhìn tôi như giận dỗi, kéo tay tôi lại. Rất nhẹ nhàng, anh cầm lọ thuốc, xịt xịt vào chỗ đau. Tôi hơi nhăn mặt, nhưng một lúc thì thuốc phát huy tác dụng, tôi không thấy đau nữa mà có cảm giác mát lạnh. Nhân lấy băng, quấn quanh tay tôi. Cố định lại bằng hai cái ghim nhỏ, anh cười
- Đẹp rồi đó!
- Cảm ơn! – Tôi lí nhí
Nhân xoa xoa đầu tôi.
- Em đúng là thiên hạ đệ nhất hậu đậu!
Tôi nhăn mặt, đưa tay phản đối hành động huỷ hoại nhan sắc của anh ta. Không biết rằng ở ngoài cửa, Thiên Vũ cứ nhìn tôi chằm chằm. Đến khi tôi nhận ra điều đó, cậu đã lẳng lặng bỏ đi.
Tối
- Tuyết Mai! Chúng ta đi ăn nhé!
- Hả?
- Đã bảo đừng có ngơ ngác như vậy mà. Đi ăn nhé?
- Ơ…tôi…
- Chỉ lần này thôi! Nhân giở giọng năn nỉ. Thực tình thì tôi đã không còn ác cảm với anh ta như lúc đầu, cộng với việc anh giúp đỡ tôi khá nhiều. Thôi thì chiều anh ta một lần vậy. Tôi gật đầu.
Nhân kéo tôi lên xe, không giấu nổi vẻ vui mừng, suy tính một hồi, nhấn ga đưa tôi đến ngoại thành. Điểm dừng là một nhà hàng sang trong với tấm biển vàng, nổi trên giàn đèn nhấp nháy: Blue Star
Tôi chưa từng đến những nơi như vậy, cho nên không tránh khỏi kinh ngạc và …um…choáng váng. Người phục vụ dẫn chúng tôi đến một chiếc bàn trong góc, mỉm cười chờ Nhân gọi món. Anh lướt qua một hồi, ngẩng lên hỏi tôi
- Em muốn ăn gì?
Tôi lúng túng nhìn menu dài dằng dặc trước mặt, giá món nào cũng cao ngất ngưởng, bằng tiền ăn uống cả tháng của tôi. Lại e dè nhìn Nhân
- Thôi! Anh…..chọn đi!
- Vậy cứ cho chúng tôi món khai vị trước. Thêm một phần sò huyết, một chút rượu. Như vậy đã!
Cô phục phụ nhận lấy menu, mỉm cười nói
- Quý khách chờ cho một chút!
Sau đó bỏ đi. Khoảng năm phút sau, một người khác mang thức ăn đến. Rất chuyên nghiệp nhìn chúng tôi
- Chúc quý khách ngon miệng!
Tôi nhìn những món ăn chỉ mới liếc qua TV, nuốt nước miếng ừng ực. Nhân thấy vẻ mặt háu đói của tôi. Chợt cười
- Ăn thôi!
Anh vừa nói, vừa giúp tôi sắp dao dĩa.
- Như thế này nè! - Anh ta lấy dĩa, khêu con sò trong đó ra, làm mẫu cho tôi xem.
- Thế này hả? – Tôi lúng túng bắt chước theo, nhưng việc này không hề dễ như tôi tưởng. Con sò quá trơn, tôi cứ chọc vào thì nó lại trôi tuốt. Vật vã một hồi mà vẫn không thể nào gắp ra được. Cuối cùng vẫn phải nhìn Nhân cầu cứu
Anh cười, lấy đĩa sò của tôi, tách ra ngon lành rồi trao lại cho tôi. Sau đó mới quay về, “xử lí” đĩa của mình.
- Anh hay đến đây lắm hả? – Tôi đưa miếng sò lên miệng, tò mò hỏi
- Không! Lần đầu tiên!
Ánh mắt anh có chút gì giễu cợt, sau đó lại cúi xuống. Tôi không hiểu gì, thấy anh bỏ đĩa sang một bên, tự nhiên mỉm cười
- Được rồi! Đã đến nhà bạn bè, tốt hơn là nên chào hỏi một tiếng. – Nhân lấy giấy lau miệng, rồi ngả ra ghế, vẫy tay gọi
- Phục vụ!
Cô phục vụ từ từ tiến đến chỗ chúng tôi, vẻ tươi cười trên nét mặt vẫn không đổi
- Quý khách có gì căn dặn?
Nhân chỉ vào đĩa của mình, vẻ mặt cau có
- Đĩa của tôi dính bẩn!
Cô nhân viên liền nhìn vào, tôi cùng nhìn nhưng chỉ thấy đĩa anh ta sạch trơn, không có vệt bụi nào.
- Thưa….tôi thấy nó rất sạch sẽ! – Chị nhân viên đáp với vẻ lịch sự
- Nhưng tôi nói là nó bẩn! Đổi cho tôi chiếc đĩa khác – Nhân đặt chiếc đĩa sang một bên với vẻ tức giận
- Nhưng thưa ngài…….
Chị nhân viên có vẻ khó xử trước tên khách khó tính. Nhân càng làm tới
- Nhà hàng này phục vụ khách hàng như vậy sao? Gọi quản lí của các người đến đây cho tôi!
Nhắc đến quản lí, nhân viên nào cũng sợ, chị ta vội nhận lỗi. Không cần biết là ai đúng ai sai, lúc này chỉ nghĩ đến tiêu chí : Khách hàng là thượng đế.
- Xin quý khách bớt giận! Tôi sẽ đổi đĩa ngay!
- Không cần nữa! Tôi muốn gặp quản lí của các người! Mau gọi cậu ta ra đây!
Thấy ồn ào, một người quản lí khác tiến đến chỗ tôi. Sau khi nghe rõ nội tình, liền cúi đầu nói
- Xin quý khác bớt giận, là nhà hàng phục vụ chưa tốt. Chúng tôi thành thật xin lỗi!
- Tôi không cần xin lỗi, lập tức gọi quản lí của các người ra đây!
- Nhưng……
Trước thái độ hùng hổ của Nhân, cuối cùng anh ta cũng phải rút điện thoại. Thông qua trao đổi ngắn gọn, anh cúp máy, khó xử nhìn về phía chúng tôi. Nhân vẫn ngồi im, không nói thêm tiếng nào nữa. Chừng 10 phút sau, bên ngoài quán xuất hiện chiếc xe Camry màu đen. Có lẽ là quản lí đến. Tôi cau có nhìn Nhân
- Anh làm cái gì vậy? Sao lại làm to chuyện lên, mà chị ta cũng đâu có sai?
Nhân cười bí hiểm
- Em sẽ biết sớm thôi!
Vừa lúc đó, người quản lí kia đã đến. Tôi mải nói với Nhân, chỉ nghe được giọng nói còn khá trẻ vang lên
- Quý khách có gì phàn nàn về nhà hàng chúng tôi?
Tôi hơi có chút bất ngờ, theo bản năng ngẩng lên. Quả nhiên thấy giọng nói mình nghe được là của Vũ. Cậu ấy mặc vest đen, khuôn mặt không biểu lộ gì nhiều, chăm chăm nhìn Nhân, dường như cố ý không chú ý tới ánh mắt ngạc nhiên của tôi. Quản lí nhà hàng? Là Vũ sao?
- Là cậu sao?
Nhân lên tiếng nhưng vẻ mặt lại như đã sớm biết trước. Vũ lặp lại câu hỏi, nét mặt giống như một bức tượng cứng ngắc
- Quý khách có gì không vừa ý với phục vụ của chúng tôi?
- Ha Ha! Không có gì! Chỉ là chút hiểu lầm thôi! Không có gì! – Nhân đột nhiên cười lớn – Đã bắt đích thân quản lí Hoàng phải tới đây, thật ngại quá!
Tôi á khẩu không nói được gì, cứ nhìn Vũ không chớp mắt. Giọng cậu vẫn đều đều
- Nếu là hiểu lầm thì chúc quý khách ngon miệng!
Cậu nói rồi xoay người dời đi. Từ đầu đến cuối đều không hề liếc nhìn tôi lấy một cái. Miếng sò còn trên dĩa rớt xuống. Tôi im lặng nhìn Vũ đi mất, cảm hứng ăn uống cũng trôi tuột. Tôi đứng dậy
- Tôi về đây!
Nhân ngạc nhiên nhìn tôi
- Sao vậy? Em còn chưa ăn gì mà?
- Tôi muốn về!
Tôi trả lời dứt khoát, Nhân không cản được, đành gật đầu đồng ý. Nhưng tôi vừa bước được một bước, thì một vị khách ở bàn trên đột nhiên ngã lăn xuống đất, khuôn mặt tím tái, toàn thân co giật dữ dội. Cả tôi, Vũ và Nhân cũng chạy đến, những người xung quanh thì xúm lại. Vũ lập tức làm sơ cứu, vừa hét lên
- Mau gọi xe cấp cứu!
tôi vội vã mở điện thoại bấm số của bệnh viện. Thông báo tình hình người phụ nữ kia. Sơ cứu xong, bà không còn co giật nhưng lại rơi vào trạng thái hôn mê hoàn toàn. Xung quanh tôi bỗng nổi lên tiếng xì xầm
- Hình như là bị ngộ độc thực phẩm!
- Bà ấy vừa mới cắn một miếng đã như vậy!
- Nhà hàng này chất lượng quá tệ! Chúng ta cũng mau đi thôi!
Một vài người sợ sệt bỏ về. Một vài người khác thì đứng lại, nhưng nét mặt cũng vô cùng lo lắng. Tôi e dè nhìn Thiên Vũ, trông cậu rất bình tĩnh. Tuy nhiên nhìn kĩ, vẫn thấy trong đáy mắt hiện lên một tia hoang mang. Một lát sau xe cấp cứu tới, người phụ nữ được đưa lên xe, chở thẳng tới bệnh viện.
/70
|