Hạ Chân Ngọc nhìn vẻ mặt không đổi của Chu Cẩn Vũ, trống ngực cô đập dồn dập trái tim như muốn rớt ra ngoài, cô cắn môi nói: “Anh nói gì vậy? Đến lúc đó anh không chê em phiền là tốt rồi.”
Chu Cẩn Vũ vuốt ve khuôn mặt Hạ Chân Ngọc, anh cười nói: “Không phải là anh tự tạo trước cho mình một cái dự phòng sao? Em đừng nghĩ nhiều là được, đến lúc đó anh sẽ an bài.”
Hạ Chân Ngọc cười cười cũng không nói thêm gì nữa, nhưng mà trong lòng có chút lo lắng chỉ sợ đến lúc ly hôn với Lý Nguy xong Chu Cẩn Vũ thực sự sẽ không buông tha cho cô, song rồi cô lại nghĩ, bản thân cô cũng không có nhược điểm gì ở trong tay của anh, thế nên rời khỏi anh cũng là đúng lý hợp tình không có gì phải sợ.
Mấy ngày hôm nay Hạ Chân Ngọc vẫn đi làm như bình thường, có đôi khi trở về nhà mẹ đẻ cô lại thỉnh thoảng lộ ra một ít chuyện cô và Lý Nguy đang có mâu thuẫn. Mỗi lần nghe xong bà Hạ luôn khuyên Hạ Chân Ngọc phải sống tốt, hai vợ chồng ai cũng khó tránh có chút tật xấu, nếu có thể nhịn được thì nhịn đi, chỉ cần đó không phải lỗi lớn là được.
Hạ Chân Ngọc sau khi nghe xong những lời dạy bảo của mẹ cũng đã thay đổi sách lược, mỗi lần đến cô đều lộ ra một khuôn mặt đau khổ buồn bã và không lên tiếng, bà Hạ cũng có chút nôn nóng, hỏi cô rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Hạ Chân Ngọc mắt ngấn nước nhưng vẫn không nói lời nào, mặc cho bà Hạ hỏi đi hỏi lại mấy lần, hơn nữa cô cũng không để cho bà Hạ gọi điện thoại cho Lý Nguy, cô chỉ nói đến lúc thích hợp cô sẽ nói sau. Bà Hạ cũng không có cách nào khác chỉ đành lo lắng suông.
Trong thời gian này Lý Nguy cũng đã mấy lần gọi điện thoại, đều nói là mấy bà dì của hắn muốn hỏi xem Hạ Chân Ngọc đã cân nhắc đến đâu rồi. Hạ Chân Ngọc thờ ơ, chỉ bảo với Lý Nguy là nên đồng ý với suy nghĩ của cô, bảo hắn ít tham gia tụ tập với mấy người họ hàng thân thích kia.
Rất nhanh một tháng đã trôi qua, Lý Nguy lại gọi điện thoại cho cô, giọng điệu vô cùng tức giận, nói muốn gặp mặt trực tiếp với Hạ Chân Ngọc, bảo Hạ Chân Ngọc trở về nhà một chuyến. Hạ Chân Ngọc nghe xong, nói: “Từ nay về sau muốn gặp mặt cũng có thể, nhưng hãy tìm một chỗ ở bên ngoài, ngôi nhà đó tôi không muốn quay trở lại nữa.”
Lý Nguy tức giận, thở phì phì nói: “Được, cô nói địa điểm đi.”
Hai người hẹn gặp mặt nhau ở một quán cà phê, Lý Nguy đi thẳng vào vấn đề: “Cô cũng được đấy, khiến cho dượng Ba tôi thảm hại rồi.”
Hạ Chân Ngọc bình tĩnh nói: “Không cần phải nói như vậy, ngày đó tôi đã nói rõ ràng rằng tôi chỉ đáp ứng hai điều kiện, còn những cái khác tôi không quan tâm, về phần dượng Ba anh hay là những người khác như thế nào, cũng không phải là chuyện tôi có thể can thiệp.”
Lý Nguy tức giận nói: “Vốn là dượng Ba tôi có hy vọng được thăng lên chức tổng biên tập, kết quả là chẳng những không được làm tổng biên tập mà còn bị giáng xuống làm công nhân viên chức bình thường của tạp chí, chuyện này không phải là hơi quá đáng sao?”
Hạ Chân Ngọc nói: “Lý Nguy, từ nay về sau những chuyện như thế này anh cũng không cần đến tìm tôi làm gì, tôi sẽ không quan tâm. Chừng nào anh cân nhắc rõ ràng thì chúng ta gặp lại nhau sau, còn nữa, anh vì những người họ hàng thích thích kia mà làm như thế có đáng giá hay không, anh cũng hãy suy nghĩ cho cẩn thận một chút.” Nói xong cô cũng không uống cà phê trên bàn mà đứng dậy đi luôn.
Lý Nguy ở phía sau lớn tiếng nói: “Gia đình tôi không phải là những người dễ bị bắt nạt như vậy, cô và hắn cứ chờ xem ai là người khóc cuối cùng!!”
Lý Nguy trở về nhà với vẻ mặt đầy ảm đạm, bỗng nhiên tiếng điện thoại di động vang lên, hắn nhìn vào màn hình, là dì Ba gọi tới, hắn hoàn toàn không muốn nghe. Mấy ngày nay dì Ba vẫn đến nhà ông ngoại và bà ngoại hắn khóc lóc kể lể chuyện dượng Ba bị chuyển đi nơi khác, ép buộc mẹ hắn và hắn phải đi tìm Hạ Chân Ngọc để đòi lời giải thích. Hắn thực sự cảm thấy rất mệt mỏi, dượng Ba hắn cũng cả ngày muốn hắn suy nghĩ biện pháp để khôi phục lại chức vụ của ông ta. Hắn có thể có biện pháp gì chứ?
Lúc này tiếng điện thoại di động lại vang lên, Lý Nguy nhìn thấy là cuộc điện thoại gọi tới từ đơn vị thì trực tiếp nghe máy. Đó là Lương cục trưởng gọi tới: “Lý Nguy, tôi muốn chúc mừng cậu, trước kia tôi đã nói cậu là người có năng lực mà. Ha ha, lúc này thật đúng là thiên nga giương cánh!”
Lý Nguy có chút không hiểu, nói: “Lương cục trưởng, ngài đang nói cái gì vậy, tôi không hiểu được.”
Lương cục trưởng vừa cười vừa nói: “Cậu còn chưa biết sao? Tôi nhận được thông báo, cậu đã được điều đến Cục Thanh tra thành phố, ngày kia sẽ phát tin. Lý Nguy, cậu phải hết sức cố gắng làm việc, chắc chắn là sẽ có tiền đồ! Tối mai mọi người sẽ tổ chức chúc mừng cậu, nhà hàng cũng đã đặt xong rồi, cậu không nên từ chối nha.”
Trái tim Lý Nguy như muốn nổ tung, Cục Thanh tra thành phố! Chuyện này… chuyện này là thật vậy chăng? Giờ phút này ai còn quản được đến chuyện dì Hai, dì Ba. Chỉ cần Lý Nguy hắn có quyền có thế, đến lúc đó còn không phải là có thể giúp đỡ được các dì ấy sao? Lý Nguy kích động nói lời cảm ơn với Lương cục trưởng, trả lời ngày mai nhất định sẽ đi đến chỗ hẹn, sau đó cúp điện thoại, hắn sung sướng chạy đến nhà cha mẹ mình để thông báo.
Vừa vào đến nhà hắn đã nói ngay chuyện mình được điều lên thành phố, Tống Quyên nghe xong thì vô cùng mừng rỡ, không ngừng khen ngợi Lý Nguy có khả năng, có tiền đồ. Cha Lý Nguy cũng thực sự vui mừng, nói: “Cha thật sự không nghĩ tới con lại có tiền đồ tươi sáng như vậy, không tồi, không tồi, cố gắng mà làm việc! Con còn trẻ tuổi mà đã được thăng chức, chờ đến ngày mai khi đi làm cha phải nói cho các đồng nghiệp nghe mới được, haha!”
Một nhà ba người tâm tình phi thường tốt cùng nhau ngồi ăn bữa tối, cha Lý Nguy lại hỏi hắn: “Làm sao mà dạo gần đây cha không nhìn thấy vợ của con, vợ con bận việc gì à?”
Tống Quyên nghe xong đột nhiên căng thẳng, vội vàng cướp lời, nói: “À, bên nhà nó có một người thân bị bệnh, hai ngày nay nó giúp đỡ trông nom chăm sóc, chờ thêm một thời gian ngắn nữa là ổn rồi.”
Cha Lý Nguy nghe xong, gật gật đầu nói: “Ừm, vậy bà trao đổi với Chân Ngọc một chút, hỏi xem người đó là họ hàng thân thích thế nào, có cần chúng ta đi thăm hỏi hay không?”
Tống Quyên ‘ừ’ một tiếng đáp lời đồng ý, rồi liếc nhìn Lý Nguy. Lý Nguy cũng tỏ ra như không có việc gì, hắn rất bình tĩnh.
Khi mà tất cả mọi người trong Tống gia biết Lý Nguy được điều đến Cục Thanh tra thành phố thì lại náo nhiệt một trận, dì Ba hắn cũng tạm thời không đề cập tới chuyện chồng mình bị giáng chức, bắt đầu nịnh bợ tâng bốc cả nhà Lý Nguy, rốt cuộc thì Hạ Chân Ngọc đúng là đã đáp ứng việc thăng chức cho Lý Nguy và cha hắn rồi.
Đã nhiều năm nay ông Lý ở trước mặt những người họ hàng thân thích này đều là không ngẩng đầu lên được, chuyện nở mày nở mặt lần này khiến cho cha Lý Nguy cảm thấy rốt cục mình cũng có thể ngẩng cao đầu với những người bên nhà vợ rồi, hơn nữa lại còn có thể nói lên ý kiến của mình, mà những lời nói của mình cũng có trọng lượng, người khác cũng không thể gây khó dễ hay bắt chẹt mình nữa.
Không ngờ chuyện tốt này thật đúng là không ngừng, chưa đến nửa tháng sau bên đơn vị cha Lý Nguy cũng truyền đến tin lành, nói là trong cục quyết định đề bạt cha hắn làm phó phòng để cảm ơn ông ta vì sự cống hiến cả đời ở đơn vị, hiện tại ông ta cũng sắp nghỉ hưu rồi.
Cha Lý Nguy như thế nào cũng không nghĩ đến, cư nhiên lại có một chiếc bánh ngon từ trên trời rơi xuống đầu mình, ông ta vô cùng cao hứng không biết nói cái gì cho phải, chỉ nói chờ đến ngày về hưu sẽ mở tiệc chiêu đãi tất cả đồng nghiệp trong đơn vị. Lúc trở về nhà, khuôn mặt ông ta sáng bừng, còn mẹ Lý Nguy thì vui mừng khôn xiết, chạy đi như bay về bên nhà mẹ đẻ để thông báo tin vui, kết quả là buổi tối hôm đó toàn bộ đại gia đình đi đến nhà hàng chúc mừng, vô cùng náo nhiệt, cha Lý Nguy vui quá nên không nhớ ra được là Hạ Chân Ngọc lại vắng mặt.
Một nhà Lý Nguy có thể nói là cảm thấy mỹ mãn, cha Lý Nguy lúc rảnh rỗi liền cùng con trai ngồi uống một hai chén rượu, sau đó cảm thấy chỉ cần hai vợ chồng Lý Nguy sinh một đứa trẻ, thì cả đời này của ông ta không còn mong muốn gì hơn.
Từ sau khi Lý Nguy được điều đến Cục Thanh tra thành phố, hắn cảm thấy đường làm quan rộng mở, hăng hái dâng lên tận trời, nhưng mà dáng vẻ tự cao tự đại, kiêu căng ngạo mạn cũng lộ ra mười phần, ngày thường cùng người ta nói chuyện đều có chút huênh hoang. Hắn đắc chí là bởi vì hắn cho rằng sau lưng hắn có Chu Cẩn Vũ, Cục Thanh tra thì thế nào, đội trưởng trông thấy hắn cũng phải gọi một tiếng xưng anh xưng em!
Hôm nay sau khi tan tầm Lý Nguy trực tiếp trở về nhà cha mẹ để ăn cơm, vào phòng hắn chỉ thấy mỗi mình mẹ, còn cha hắn thì không thấy đâu. Hắn hỏi: “Mẹ, cha con đâu rồi?”
Tống Quyên nói: “Đồng nghiệp ông ấy tới tìm, đoán chừng là lại đi uống rượu, trong khoảng thời gian này cha con vẫn thường xuyên đi ra ngoài uống rượu đến nửa đêm mới về.”
Lý Nguy cười nói: “Chắc cũng là do cha cao hứng mà thôi, cũng khó có dịp nhà chúng ta được nở mày nở mặt như vậy. Mẹ đem những thứ này cất đi, hàng ngày mang ra uống để bồi bổ sức khỏe.”
Tống Quyên nhận lấy một đống đồ được đóng gói tinh tế đẹp đẽ, bà ta hỏi: “Người ta lại biếu cho à? Lý Nguy, con cứ nhận mãi những đồ này nọ của người ta như thế cũng không tốt đâu, con vừa mới được thăng chức đừng để cho người ta bàn tán không hay, coi chừng lại xảy ra chuyện đó.”
Lý Nguy ‘hừ’ một tiếng, cười nói: “Nói đùa! Ai dám tìm con gây chuyện? Mẹ, mẹ yên tâm đi, bọn họ từ lúc biết được con và Chu thị trưởng có quan hệ, một đám người đó đều ước gì con có thể thu nhận hết những đồ quà biếu của bọn họ. Còn lời ong tiếng ve, bọn họ dám sao?”
Nhắc tới chuyện này, vẻ mặt Tống Quyên liền suy sụp xuống, bà ta nói: “Hiện tại cha con cũng được đề bạt làm phó phòng, con cũng đã được thăng chức, được điều đến một đơn vị còn mạnh hơn gấp trăm lần so với trước kia. Đừng trách mẹ lắm miệng, con và cô ta dự định khi nào thì ly hôn vậy? Mẹ vẫn đang chờ được ôm cháu nội đấy!”
Nghe thấy vậy Lý Nguy liền cảm thấy bực mình, hắn nói: “Mẹ, sao tầm nhìn của mẹ lại ngắn như vậy? Việc của cha con coi như xong, nhưng còn con, chẳng lẽ con chỉ đứng mãi ở vị trí trưởng khoa thôi sao? Hơn nữa, chuyện của dì Hai và dì Ba cũng chưa được thực hiện, mẹ gấp cái gì chứ?”
Tống Quyên lập tức nói: “Con mau chóng ly hôn đi, ngay cả dì Hai và dì Ba con cũng bảo mẹ hỏi con xem khi nào thì con ly hôn đấy. Hiện tại các dì ấy cũng không mong muốn điều gì khác, chỉ mong muốn con hãy nhanh chóng giải quyết việc ly hôn để kết thúc mọi chuyện.”
Lý Nguy ngạc nhiên nói: “Mẹ không nghe nhầm đấy chứ? Các dì ấy đổi tính rồi sao? Con không thể tin được.”
Tống Quyên nói: “Con không biết gì sao? Chuyện này xảy ra cách đây hai ngày rồi, hôm đó San San nhà dì Ba gọi điện thoại đến, trực tiếp liền hỏi có phải dì Ba và dượng Ba đắc tội với Chu Cẩn Vũ hay không? Con cũng biết đó, nhà chồng San San ở miền Nam là có chút thế lực, nhưng mà lúc này hình như vì chuyện với Chu Cẩn Vũ nên không muốn gặp mặt San San. Haizz, San San vừa mới sinh con xong, sức khỏe con bé vẫn còn yếu, cho nên dì Ba đã gấp đến độ cả ngày rơi nước mắt. Lý Nguy à, nếu đã được đáp ứng rồi thì con hãy mau chóng ly hôn đi thôi.”
Lý Nguy càng thêm không tin, lớn tiếng nói: “Những lời này mà mẹ cũng tin? Con đoán là bên nhà dì Ba nhát gan sợ phiền phức nên đã bịa chuyện để lừa gạt chúng ta. Chu Cẩn Vũ sẽ vì một chút tình yêu nhỏ bé như vậy mà sử dụng những thủ đoạn chính trị sao? Mẹ bảo với dì Ba đừng nói lung tung nữa, chờ Lý Nguy con được thăng chức tự nhiên sẽ giúp dì ấy.” Nói xong hắn cũng không có ý định ở lại, trực tiếp đi ra ngoài hẹn bạn bè đi ăn uống vui vẻ.
Cùng lúc đó Chu Cẩn Vũ đang ở văn phòng của mình gọi điện thoại cho anh Hai: “Anh Hai, có rảnh không?”
Con trai thứ hai của Chu gia là Chu Cẩn Quốc nói: “Chú làm chuyện ầm ĩ như vậy, nếu anh không hỏi một chút còn không ngất trời rồi hả? Rốt cuộc chú và cô gái kia đã xảy ra chuyện gì, bên này cũng đã nghe thấy tin tức rồi đó.”
Chu Cẩn Vũ cười nói: “Nghe thấy cái gì? Em ra tay nghĩa hiệp giải cứu con gái nhà lành ra khỏi nước sôi lửa bỏng đó chứ!”
Chu Cẩn Quốc nói: “Ít nói nhảm với anh đi, chú chơi đùa cũng không sao, nhưng cần phải có mức độ, không nên vì một người phụ nữ đã kết hôn mà phải động tay xuống tận miền Nam.”
Chu Cẩn Vũ trả lời: “Anh không cần phải lừa gạt em về chuyện đó, không phải là cấp trên đã dự định phái anh đi kiểm tra rồi hả? Em đây không phải đi trước lập công, vì mình tính toán một chút sao?”
Chu Cẩn Quốc tiếp tục nói: “Xem ra chú có thần báo bên tai (ví với kẻ hay mách lẻo, ton hót). Anh mặc kệ chuyện của chú và cô gái đó, nhưng giúp cô ấy ly hôn xong chú cũng thu tay lại đi.”
Chu Cẩn Vũ không đứng đắn nói: “Anh trai, những lời này của anh là không đúng rồi, là do em trêu chọc người ta trước, em cũng không thể làm kẻ bạc tình đâu.”
Chu Cẩn Quốc cười mắng: “Mang cái tình đó của chú cút ra xa đi, tim chú còn phụ ít người lắm sao? Dù thế nào chú cũng đã ngần ấy tuổi rồi, sao vẫn còn muốn chơi đùa vô tội vạ thế hả?”
Chu Cẩn Vũ vẫn với cái giọng điệu ấy: “Đâu có, thực sự là nhìn như thế nào em cũng thấy cô ấy vừa mắt, một ngày không nhìn thấy cô ấy đã thấy khó chịu rồi, anh nói xem em phải làm sao bây giờ?”
Chu Cẩn Quốc nói: “Chú muốn làm gì thì làm, đừng có để rắc rối về sau là được."
Chu Cẩn Vũ cười nói: “Chuyện của em em sẽ tự mình lo liệu, anh nói cho bọn họ biết ít quan tâm đến chuyện này đi. Em cúp máy đây.” Nói xong anh liền trực tiếp cắt đứt cuộc điện thoại với vị lãnh đạo cấp cao của quốc gia.
Để điện thoại xuống, anh suy nghĩ một chút liền gọi điện thoại cho Hạ Chân Ngọc, sau khi máy được kết nối, anh hỏi: “Đang ở đâu vậy?”
Hạ Chân Ngọc cảm thấy câu hỏi này của Chu Cẩn Vũ có chút khang khác, cô nói: “Đi làm, còn có thể ở đâu được chứ, đương nhiên là ở đơn vị rồi.”
Chu Cẩn Vũ vui vẻ nói: “Không phải là do anh nhớ vợ yêu quá sao, tan tầm em về nhà luôn nhé, đừng có chạy lung tung.”
Hạ Chân Ngọc nói: “Không được, em còn phải về nhà mẹ ăn cơm đó.”
Chu Cẩn Vũ ảm đạm nói: “Hôm nay đừng đi, anh đưa em đi ăn món khác, chúng ta đi ——“
Không đợi anh nói xong, Hạ Chân Ngọc trực tiếp đánh gãy: “Không được, em phải đi qua nhà mẹ, trễ một chút sẽ về. Ngoài ra em còn muốn ở lại đó một đêm, đỡ phải quay về cho vất vả.”
Chu Cẩn Vũ hơi chút nóng nảy nói: “Anh để cho em về nhà mẹ ăn cơm còn không được sao? Trễ thế nào anh cũng đi đón em. Được rồi, anh có điện thoại, anh cụp máy trước.”
Cúp điện thoại xong Chu Cẩn Vũ đưa tay day day cái trán, lần trước bởi vì chuyện của Lưu Tân Kiệt, Hạ Chân Ngọc đã gây ầm ĩ với anh một trận, hiện tại anh vẫn còn có chút lo lắng Hạ Chân Ngọc sẽ lại cùng anh nháo loạn một phen, cô bé này bình thường nhìn không ra lại là người có thể ngang bướng như thế.
Lý Nguy bị Tống Quyên gọi điện thoại bảo về nhà có việc gấp, bà ta còn bảo hắn đi thẳng đến nhà bà ngoại để tập trung. Lý Nguy không biết lại tiếp tục xảy ra chuyện gì, hắn vội vàng trở về, vừa vào đến nhà đã thấy một đám người đang ngồi ở đó. Bọn họ cũng không đi làm sao?
Hắn vừa ngồi xuống liền thấy dì Hai và dì Ba đang lau nước mắt, hai người này ngồi bên cạnh ông ngoại và bà ngoại, mặc dù hắn cảm thấy rất khó hiểu nhưng cũng không hỏi, chỉ ngồi im chờ các dì ấy mở miệng trước.
Quả nhiên dì Ba là người không nhịn được trước tiên, bà ta vừa khóc vừa nói: “Lý Nguy, sao cháu lại có thể tàn nhẫn không để ý đến em họ của mình như vậy chứ? Nhà cháu hiện tại thì tốt rồi, muốn đề bạt được đề bạt, muốn thăng chức được thăng chức, chỉ có San San nhà dì là khổ thôi, nó có làm phiền đến ai đâu mà bị vạ lây như vậy chứ, chỉ tại dính dáng đến nhà cháu mà phải chịu liên lụy.”
Lý Nguy nghĩ thầm, không phải như vậy chứ? Chẳng lẽ thật sự là Chu Cẩn Vũ đã xuống tay với nhà chồng San San ở bên kia rồi hả? Chuyện này thật bất hợp lý mà.
Lúc này dì Hai cũng khóc lóc nói theo: “Còn cả Lộ Lộ nhà dì nữa, cháu cũng biết đó, công việc của con bé cũng là do bên thông gia nhà dì Ba giúp sắp xếp, nếu chuyện này không được giải quyết tốt, công việc của Lộ Lộ nhà dì cũng không còn. Cháu liền thực nhẫn tâm vì một người phụ nữ mà mặc kệ mọi người trong gia đình như vậy hả?”
Lý Nguy thực sự không biết rõ mọi chuyện, hắn liền hỏi lại: “Rốt cuộc sao lại thế này?”
Chồng dì Ba cũng lên tiếng, nói: “Mấy ngày nay San San nhà dượng ngày nào cũng gọi điện thoại về nhà, nó nói công việc của cha chồng nó ở miền Nam có vấn đề, tra đi tra lại thì nhận thấy việc này có chút liên quan tới Chu Cẩn Vũ, cũng có người tiết lộ nói là người bên nhà mẹ đẻ của San San đắc tội với Chu Cẩn Vũ. Vì thế nhà bọn họ liền phái người nghe ngóng tin tức, cuối cùng dò la ra được chuyện này của cháu. Lúc đó nhà bọn họ đã rất không hài lòng, oán trách San San, nói nhà chúng ta bên này rất không hiểu chuyện, cũng không có mắt nhìn người.”
Nói đến đây ông ta thở dài một cái rồi tiếp tục nói: “Kỳ thật chuyện này chúng ta đều biết, với cháu có ly hôn hay không thì thật ra cũng không phải là chuyện lớn, nhưng em họ của cháu vừa sinh một đứa bé gái, cháu cũng biết đó, người Triều Châu quý cháu trai như trời, đây đã là làm khó San San, lại còn thêm loại chuyện thế này, nếu bọn họ lấy cớ nữa thì chúng ta còn gì để ăn nói với họ, nếu cháu chịu ly hôn, bên phía Chu Cẩn Vũ có thể bình ổn lại thì có lẽ cha chồng của San San còn có thể chừa cho San San một con đường.”
Lý Nguy nghe xong vẫn là không quá tin tưởng, nếu thật sự đúng là đấu tranh chính trị, đâu có thể nào là vì chuyện của Hạ Chân Ngọc, chẳng qua đó chỉ là một lý do để khai đao mà thôi, nghĩ như vậy hắn liền do dự mà không nói lời nào.
Vẻ mặt này của hắn trong mắt mọi người xung quanh đương nhiên là không muốn đồng ý rồi, dì Hai và dì Ba khóc sướt mướt, không ngừng nắm lấy cánh tay cha mẹ mình mà khóc lóc kể lể.
Bà ngoại của Lý Nguy cũng lấy tay lau nước mắt nói: “Lý Nguy à, cháu đã lớn lên trong sự chăm sóc yêu thương của những người lớn trong nhà. Nói một cách công bằng thì những năm gần đây dì Hai và dì Ba của cháu đối xử với cháu cũng như gia đình cháu thật sự là một chút cũng không có không quan tâm. Lúc điều kiện nhà cháu không tốt, thì tiền sinh hoạt và cả tiền học phí của cháu cũng là hai dì đưa cho. Còn nữa, khi cháu kết hôn, tiền mua nhà không phải đều là do các dì cho mượn hay sao? Hơn nữa cho tới bây giờ các dì ấy cũng chưa từng đòi hỏi nhà cháu phải trả lại. Hiện tại bà và ông ngoại cháu cũng đã nghe nói rồi, loại cháu dâu như vậy chúng ta không cần, cũng không muốn níu giữ cô ta. Cháu hãy nghe lời bà ngoại, mau chóng ly hôn thôi, chẳng lẽ cháu thật sự muốn hai em họ vì cháu mà chịu thiệt?”
Lý Nguy cũng không dám nói điều gì khác nữa, chỉ là trong lòng không cam tâm, nhưng mà bề ngoài hắn vẫn phải đáp ứng, hắn nói: “Bà ngoại, bà không cần phải nói nữa, cháu ly hôn còn không được sao? Nhưng mà khoản nợ của các dì một người cháu cũng sẽ không thiếu, cháu sẽ bắt cô ta phải trả xong khoản tiền nợ này rồi mới ly hôn. Nếu không cháu thật không cam lòng bị làm người chồng đội nón xanh lên đầu mà còn phải nén giận tác thành cho cô ta. Nếu bà vẫn còn thương đưa cháu ngoại này của bà thì bà hãy đáp ứng điều kiện đó đi.”
Lý Nguy thầm tính toán, trong khoảng thời gian này tiền mượn để mua nhà ở, tiền hối lộ của mình bị Trâu Chí Toàn lừa gạt, tất cả tính ra cũng phải đến 50 vạn, không bằng bắt Hạ Chân Ngọc lấy từ trên người Chu Cẩn Vũ để đền bù cho mình. Có lẽ hắn nên đòi 100 vạn mới được, dù sao số tiền này với Chu Cẩn Vũ cũng chỉ là chín trâu mất sợi lông, mặc dù hắn không cam lòng nhưng như thế cũng là quá hời cho bọn họ lắm rồi.
Dì Hai và dì Ba của Lý Nguy vốn định nói là không cần tiền, nhưng thấy thần sắc âm tình bất định của Lý Nguy, thì những lời định nói đến bên miệng liền nuốt trở vào, hiện tại cũng chỉ có thể cầu mong hắn đồng ý ly hôn là tốt rồi.
Vì thế toàn bộ mọi người trong nhà không ai nói gì nữa, bọn họ ngồi thêm một chút rồi lần lượt giải tán.
Hạ Chân Ngọc về bên nhà mẹ đẻ ăn cơm, hơn tám giờ thì Chu Cẩn Vũ liền gọi điện thoại tới hỏi, làm cho cô không còn kiên nhẫn, đành phải bảo Chu Cẩn Vũ lái xe qua đây đón cô. Cô từ trong nhà mẹ đẻ đi ra, sau khi ngồi vào trong xe liền oán giận nói: “Bây giờ vẫn còn sớm mà sao anh cứ giục rối lên thế, anh không đi xã giao à?”
Chu Cẩn Vũ cười nói: “Anh nào dám tùy tiện đi xã giao nữa, anh chưa ăn cơm đâu, hay là một lát nữa mua chút đồ ăn về nhà em ăn cùng với anh nhé?”
Hạ Chân Ngọc nghe xong gật gật đầu rồi lại hoi: “Chuyện ly hôn anh xử lý thế nào rồi? Còn muốn kéo dài thêm thời gian à?”
Chu Cẩn Vũ vươn một bàn tay ra, nhéo nhéo má Hạ Chân Ngọc nói: “Tuần sau em hãy khởi tố đi.”
Hạ Chân Ngọc gạt tay Chu Cẩn Vũ ra, có chút giật mình hỏi: “Làm sao lại phải khởi tố?”
Chu Cẩn Vũ liếc mắt nhìn Hạ Chân Ngọc rồi cười nói: “Một lần vất vả suốt đời nhàn nhã, em hãy nghe lời ông xã của em là anh đi, anh sẽ không để cho em chịu một chút xíu thiệt thòi nào đâu.
Chu Cẩn Vũ vuốt ve khuôn mặt Hạ Chân Ngọc, anh cười nói: “Không phải là anh tự tạo trước cho mình một cái dự phòng sao? Em đừng nghĩ nhiều là được, đến lúc đó anh sẽ an bài.”
Hạ Chân Ngọc cười cười cũng không nói thêm gì nữa, nhưng mà trong lòng có chút lo lắng chỉ sợ đến lúc ly hôn với Lý Nguy xong Chu Cẩn Vũ thực sự sẽ không buông tha cho cô, song rồi cô lại nghĩ, bản thân cô cũng không có nhược điểm gì ở trong tay của anh, thế nên rời khỏi anh cũng là đúng lý hợp tình không có gì phải sợ.
Mấy ngày hôm nay Hạ Chân Ngọc vẫn đi làm như bình thường, có đôi khi trở về nhà mẹ đẻ cô lại thỉnh thoảng lộ ra một ít chuyện cô và Lý Nguy đang có mâu thuẫn. Mỗi lần nghe xong bà Hạ luôn khuyên Hạ Chân Ngọc phải sống tốt, hai vợ chồng ai cũng khó tránh có chút tật xấu, nếu có thể nhịn được thì nhịn đi, chỉ cần đó không phải lỗi lớn là được.
Hạ Chân Ngọc sau khi nghe xong những lời dạy bảo của mẹ cũng đã thay đổi sách lược, mỗi lần đến cô đều lộ ra một khuôn mặt đau khổ buồn bã và không lên tiếng, bà Hạ cũng có chút nôn nóng, hỏi cô rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Hạ Chân Ngọc mắt ngấn nước nhưng vẫn không nói lời nào, mặc cho bà Hạ hỏi đi hỏi lại mấy lần, hơn nữa cô cũng không để cho bà Hạ gọi điện thoại cho Lý Nguy, cô chỉ nói đến lúc thích hợp cô sẽ nói sau. Bà Hạ cũng không có cách nào khác chỉ đành lo lắng suông.
Trong thời gian này Lý Nguy cũng đã mấy lần gọi điện thoại, đều nói là mấy bà dì của hắn muốn hỏi xem Hạ Chân Ngọc đã cân nhắc đến đâu rồi. Hạ Chân Ngọc thờ ơ, chỉ bảo với Lý Nguy là nên đồng ý với suy nghĩ của cô, bảo hắn ít tham gia tụ tập với mấy người họ hàng thân thích kia.
Rất nhanh một tháng đã trôi qua, Lý Nguy lại gọi điện thoại cho cô, giọng điệu vô cùng tức giận, nói muốn gặp mặt trực tiếp với Hạ Chân Ngọc, bảo Hạ Chân Ngọc trở về nhà một chuyến. Hạ Chân Ngọc nghe xong, nói: “Từ nay về sau muốn gặp mặt cũng có thể, nhưng hãy tìm một chỗ ở bên ngoài, ngôi nhà đó tôi không muốn quay trở lại nữa.”
Lý Nguy tức giận, thở phì phì nói: “Được, cô nói địa điểm đi.”
Hai người hẹn gặp mặt nhau ở một quán cà phê, Lý Nguy đi thẳng vào vấn đề: “Cô cũng được đấy, khiến cho dượng Ba tôi thảm hại rồi.”
Hạ Chân Ngọc bình tĩnh nói: “Không cần phải nói như vậy, ngày đó tôi đã nói rõ ràng rằng tôi chỉ đáp ứng hai điều kiện, còn những cái khác tôi không quan tâm, về phần dượng Ba anh hay là những người khác như thế nào, cũng không phải là chuyện tôi có thể can thiệp.”
Lý Nguy tức giận nói: “Vốn là dượng Ba tôi có hy vọng được thăng lên chức tổng biên tập, kết quả là chẳng những không được làm tổng biên tập mà còn bị giáng xuống làm công nhân viên chức bình thường của tạp chí, chuyện này không phải là hơi quá đáng sao?”
Hạ Chân Ngọc nói: “Lý Nguy, từ nay về sau những chuyện như thế này anh cũng không cần đến tìm tôi làm gì, tôi sẽ không quan tâm. Chừng nào anh cân nhắc rõ ràng thì chúng ta gặp lại nhau sau, còn nữa, anh vì những người họ hàng thích thích kia mà làm như thế có đáng giá hay không, anh cũng hãy suy nghĩ cho cẩn thận một chút.” Nói xong cô cũng không uống cà phê trên bàn mà đứng dậy đi luôn.
Lý Nguy ở phía sau lớn tiếng nói: “Gia đình tôi không phải là những người dễ bị bắt nạt như vậy, cô và hắn cứ chờ xem ai là người khóc cuối cùng!!”
Lý Nguy trở về nhà với vẻ mặt đầy ảm đạm, bỗng nhiên tiếng điện thoại di động vang lên, hắn nhìn vào màn hình, là dì Ba gọi tới, hắn hoàn toàn không muốn nghe. Mấy ngày nay dì Ba vẫn đến nhà ông ngoại và bà ngoại hắn khóc lóc kể lể chuyện dượng Ba bị chuyển đi nơi khác, ép buộc mẹ hắn và hắn phải đi tìm Hạ Chân Ngọc để đòi lời giải thích. Hắn thực sự cảm thấy rất mệt mỏi, dượng Ba hắn cũng cả ngày muốn hắn suy nghĩ biện pháp để khôi phục lại chức vụ của ông ta. Hắn có thể có biện pháp gì chứ?
Lúc này tiếng điện thoại di động lại vang lên, Lý Nguy nhìn thấy là cuộc điện thoại gọi tới từ đơn vị thì trực tiếp nghe máy. Đó là Lương cục trưởng gọi tới: “Lý Nguy, tôi muốn chúc mừng cậu, trước kia tôi đã nói cậu là người có năng lực mà. Ha ha, lúc này thật đúng là thiên nga giương cánh!”
Lý Nguy có chút không hiểu, nói: “Lương cục trưởng, ngài đang nói cái gì vậy, tôi không hiểu được.”
Lương cục trưởng vừa cười vừa nói: “Cậu còn chưa biết sao? Tôi nhận được thông báo, cậu đã được điều đến Cục Thanh tra thành phố, ngày kia sẽ phát tin. Lý Nguy, cậu phải hết sức cố gắng làm việc, chắc chắn là sẽ có tiền đồ! Tối mai mọi người sẽ tổ chức chúc mừng cậu, nhà hàng cũng đã đặt xong rồi, cậu không nên từ chối nha.”
Trái tim Lý Nguy như muốn nổ tung, Cục Thanh tra thành phố! Chuyện này… chuyện này là thật vậy chăng? Giờ phút này ai còn quản được đến chuyện dì Hai, dì Ba. Chỉ cần Lý Nguy hắn có quyền có thế, đến lúc đó còn không phải là có thể giúp đỡ được các dì ấy sao? Lý Nguy kích động nói lời cảm ơn với Lương cục trưởng, trả lời ngày mai nhất định sẽ đi đến chỗ hẹn, sau đó cúp điện thoại, hắn sung sướng chạy đến nhà cha mẹ mình để thông báo.
Vừa vào đến nhà hắn đã nói ngay chuyện mình được điều lên thành phố, Tống Quyên nghe xong thì vô cùng mừng rỡ, không ngừng khen ngợi Lý Nguy có khả năng, có tiền đồ. Cha Lý Nguy cũng thực sự vui mừng, nói: “Cha thật sự không nghĩ tới con lại có tiền đồ tươi sáng như vậy, không tồi, không tồi, cố gắng mà làm việc! Con còn trẻ tuổi mà đã được thăng chức, chờ đến ngày mai khi đi làm cha phải nói cho các đồng nghiệp nghe mới được, haha!”
Một nhà ba người tâm tình phi thường tốt cùng nhau ngồi ăn bữa tối, cha Lý Nguy lại hỏi hắn: “Làm sao mà dạo gần đây cha không nhìn thấy vợ của con, vợ con bận việc gì à?”
Tống Quyên nghe xong đột nhiên căng thẳng, vội vàng cướp lời, nói: “À, bên nhà nó có một người thân bị bệnh, hai ngày nay nó giúp đỡ trông nom chăm sóc, chờ thêm một thời gian ngắn nữa là ổn rồi.”
Cha Lý Nguy nghe xong, gật gật đầu nói: “Ừm, vậy bà trao đổi với Chân Ngọc một chút, hỏi xem người đó là họ hàng thân thích thế nào, có cần chúng ta đi thăm hỏi hay không?”
Tống Quyên ‘ừ’ một tiếng đáp lời đồng ý, rồi liếc nhìn Lý Nguy. Lý Nguy cũng tỏ ra như không có việc gì, hắn rất bình tĩnh.
Khi mà tất cả mọi người trong Tống gia biết Lý Nguy được điều đến Cục Thanh tra thành phố thì lại náo nhiệt một trận, dì Ba hắn cũng tạm thời không đề cập tới chuyện chồng mình bị giáng chức, bắt đầu nịnh bợ tâng bốc cả nhà Lý Nguy, rốt cuộc thì Hạ Chân Ngọc đúng là đã đáp ứng việc thăng chức cho Lý Nguy và cha hắn rồi.
Đã nhiều năm nay ông Lý ở trước mặt những người họ hàng thân thích này đều là không ngẩng đầu lên được, chuyện nở mày nở mặt lần này khiến cho cha Lý Nguy cảm thấy rốt cục mình cũng có thể ngẩng cao đầu với những người bên nhà vợ rồi, hơn nữa lại còn có thể nói lên ý kiến của mình, mà những lời nói của mình cũng có trọng lượng, người khác cũng không thể gây khó dễ hay bắt chẹt mình nữa.
Không ngờ chuyện tốt này thật đúng là không ngừng, chưa đến nửa tháng sau bên đơn vị cha Lý Nguy cũng truyền đến tin lành, nói là trong cục quyết định đề bạt cha hắn làm phó phòng để cảm ơn ông ta vì sự cống hiến cả đời ở đơn vị, hiện tại ông ta cũng sắp nghỉ hưu rồi.
Cha Lý Nguy như thế nào cũng không nghĩ đến, cư nhiên lại có một chiếc bánh ngon từ trên trời rơi xuống đầu mình, ông ta vô cùng cao hứng không biết nói cái gì cho phải, chỉ nói chờ đến ngày về hưu sẽ mở tiệc chiêu đãi tất cả đồng nghiệp trong đơn vị. Lúc trở về nhà, khuôn mặt ông ta sáng bừng, còn mẹ Lý Nguy thì vui mừng khôn xiết, chạy đi như bay về bên nhà mẹ đẻ để thông báo tin vui, kết quả là buổi tối hôm đó toàn bộ đại gia đình đi đến nhà hàng chúc mừng, vô cùng náo nhiệt, cha Lý Nguy vui quá nên không nhớ ra được là Hạ Chân Ngọc lại vắng mặt.
Một nhà Lý Nguy có thể nói là cảm thấy mỹ mãn, cha Lý Nguy lúc rảnh rỗi liền cùng con trai ngồi uống một hai chén rượu, sau đó cảm thấy chỉ cần hai vợ chồng Lý Nguy sinh một đứa trẻ, thì cả đời này của ông ta không còn mong muốn gì hơn.
Từ sau khi Lý Nguy được điều đến Cục Thanh tra thành phố, hắn cảm thấy đường làm quan rộng mở, hăng hái dâng lên tận trời, nhưng mà dáng vẻ tự cao tự đại, kiêu căng ngạo mạn cũng lộ ra mười phần, ngày thường cùng người ta nói chuyện đều có chút huênh hoang. Hắn đắc chí là bởi vì hắn cho rằng sau lưng hắn có Chu Cẩn Vũ, Cục Thanh tra thì thế nào, đội trưởng trông thấy hắn cũng phải gọi một tiếng xưng anh xưng em!
Hôm nay sau khi tan tầm Lý Nguy trực tiếp trở về nhà cha mẹ để ăn cơm, vào phòng hắn chỉ thấy mỗi mình mẹ, còn cha hắn thì không thấy đâu. Hắn hỏi: “Mẹ, cha con đâu rồi?”
Tống Quyên nói: “Đồng nghiệp ông ấy tới tìm, đoán chừng là lại đi uống rượu, trong khoảng thời gian này cha con vẫn thường xuyên đi ra ngoài uống rượu đến nửa đêm mới về.”
Lý Nguy cười nói: “Chắc cũng là do cha cao hứng mà thôi, cũng khó có dịp nhà chúng ta được nở mày nở mặt như vậy. Mẹ đem những thứ này cất đi, hàng ngày mang ra uống để bồi bổ sức khỏe.”
Tống Quyên nhận lấy một đống đồ được đóng gói tinh tế đẹp đẽ, bà ta hỏi: “Người ta lại biếu cho à? Lý Nguy, con cứ nhận mãi những đồ này nọ của người ta như thế cũng không tốt đâu, con vừa mới được thăng chức đừng để cho người ta bàn tán không hay, coi chừng lại xảy ra chuyện đó.”
Lý Nguy ‘hừ’ một tiếng, cười nói: “Nói đùa! Ai dám tìm con gây chuyện? Mẹ, mẹ yên tâm đi, bọn họ từ lúc biết được con và Chu thị trưởng có quan hệ, một đám người đó đều ước gì con có thể thu nhận hết những đồ quà biếu của bọn họ. Còn lời ong tiếng ve, bọn họ dám sao?”
Nhắc tới chuyện này, vẻ mặt Tống Quyên liền suy sụp xuống, bà ta nói: “Hiện tại cha con cũng được đề bạt làm phó phòng, con cũng đã được thăng chức, được điều đến một đơn vị còn mạnh hơn gấp trăm lần so với trước kia. Đừng trách mẹ lắm miệng, con và cô ta dự định khi nào thì ly hôn vậy? Mẹ vẫn đang chờ được ôm cháu nội đấy!”
Nghe thấy vậy Lý Nguy liền cảm thấy bực mình, hắn nói: “Mẹ, sao tầm nhìn của mẹ lại ngắn như vậy? Việc của cha con coi như xong, nhưng còn con, chẳng lẽ con chỉ đứng mãi ở vị trí trưởng khoa thôi sao? Hơn nữa, chuyện của dì Hai và dì Ba cũng chưa được thực hiện, mẹ gấp cái gì chứ?”
Tống Quyên lập tức nói: “Con mau chóng ly hôn đi, ngay cả dì Hai và dì Ba con cũng bảo mẹ hỏi con xem khi nào thì con ly hôn đấy. Hiện tại các dì ấy cũng không mong muốn điều gì khác, chỉ mong muốn con hãy nhanh chóng giải quyết việc ly hôn để kết thúc mọi chuyện.”
Lý Nguy ngạc nhiên nói: “Mẹ không nghe nhầm đấy chứ? Các dì ấy đổi tính rồi sao? Con không thể tin được.”
Tống Quyên nói: “Con không biết gì sao? Chuyện này xảy ra cách đây hai ngày rồi, hôm đó San San nhà dì Ba gọi điện thoại đến, trực tiếp liền hỏi có phải dì Ba và dượng Ba đắc tội với Chu Cẩn Vũ hay không? Con cũng biết đó, nhà chồng San San ở miền Nam là có chút thế lực, nhưng mà lúc này hình như vì chuyện với Chu Cẩn Vũ nên không muốn gặp mặt San San. Haizz, San San vừa mới sinh con xong, sức khỏe con bé vẫn còn yếu, cho nên dì Ba đã gấp đến độ cả ngày rơi nước mắt. Lý Nguy à, nếu đã được đáp ứng rồi thì con hãy mau chóng ly hôn đi thôi.”
Lý Nguy càng thêm không tin, lớn tiếng nói: “Những lời này mà mẹ cũng tin? Con đoán là bên nhà dì Ba nhát gan sợ phiền phức nên đã bịa chuyện để lừa gạt chúng ta. Chu Cẩn Vũ sẽ vì một chút tình yêu nhỏ bé như vậy mà sử dụng những thủ đoạn chính trị sao? Mẹ bảo với dì Ba đừng nói lung tung nữa, chờ Lý Nguy con được thăng chức tự nhiên sẽ giúp dì ấy.” Nói xong hắn cũng không có ý định ở lại, trực tiếp đi ra ngoài hẹn bạn bè đi ăn uống vui vẻ.
Cùng lúc đó Chu Cẩn Vũ đang ở văn phòng của mình gọi điện thoại cho anh Hai: “Anh Hai, có rảnh không?”
Con trai thứ hai của Chu gia là Chu Cẩn Quốc nói: “Chú làm chuyện ầm ĩ như vậy, nếu anh không hỏi một chút còn không ngất trời rồi hả? Rốt cuộc chú và cô gái kia đã xảy ra chuyện gì, bên này cũng đã nghe thấy tin tức rồi đó.”
Chu Cẩn Vũ cười nói: “Nghe thấy cái gì? Em ra tay nghĩa hiệp giải cứu con gái nhà lành ra khỏi nước sôi lửa bỏng đó chứ!”
Chu Cẩn Quốc nói: “Ít nói nhảm với anh đi, chú chơi đùa cũng không sao, nhưng cần phải có mức độ, không nên vì một người phụ nữ đã kết hôn mà phải động tay xuống tận miền Nam.”
Chu Cẩn Vũ trả lời: “Anh không cần phải lừa gạt em về chuyện đó, không phải là cấp trên đã dự định phái anh đi kiểm tra rồi hả? Em đây không phải đi trước lập công, vì mình tính toán một chút sao?”
Chu Cẩn Quốc tiếp tục nói: “Xem ra chú có thần báo bên tai (ví với kẻ hay mách lẻo, ton hót). Anh mặc kệ chuyện của chú và cô gái đó, nhưng giúp cô ấy ly hôn xong chú cũng thu tay lại đi.”
Chu Cẩn Vũ không đứng đắn nói: “Anh trai, những lời này của anh là không đúng rồi, là do em trêu chọc người ta trước, em cũng không thể làm kẻ bạc tình đâu.”
Chu Cẩn Quốc cười mắng: “Mang cái tình đó của chú cút ra xa đi, tim chú còn phụ ít người lắm sao? Dù thế nào chú cũng đã ngần ấy tuổi rồi, sao vẫn còn muốn chơi đùa vô tội vạ thế hả?”
Chu Cẩn Vũ vẫn với cái giọng điệu ấy: “Đâu có, thực sự là nhìn như thế nào em cũng thấy cô ấy vừa mắt, một ngày không nhìn thấy cô ấy đã thấy khó chịu rồi, anh nói xem em phải làm sao bây giờ?”
Chu Cẩn Quốc nói: “Chú muốn làm gì thì làm, đừng có để rắc rối về sau là được."
Chu Cẩn Vũ cười nói: “Chuyện của em em sẽ tự mình lo liệu, anh nói cho bọn họ biết ít quan tâm đến chuyện này đi. Em cúp máy đây.” Nói xong anh liền trực tiếp cắt đứt cuộc điện thoại với vị lãnh đạo cấp cao của quốc gia.
Để điện thoại xuống, anh suy nghĩ một chút liền gọi điện thoại cho Hạ Chân Ngọc, sau khi máy được kết nối, anh hỏi: “Đang ở đâu vậy?”
Hạ Chân Ngọc cảm thấy câu hỏi này của Chu Cẩn Vũ có chút khang khác, cô nói: “Đi làm, còn có thể ở đâu được chứ, đương nhiên là ở đơn vị rồi.”
Chu Cẩn Vũ vui vẻ nói: “Không phải là do anh nhớ vợ yêu quá sao, tan tầm em về nhà luôn nhé, đừng có chạy lung tung.”
Hạ Chân Ngọc nói: “Không được, em còn phải về nhà mẹ ăn cơm đó.”
Chu Cẩn Vũ ảm đạm nói: “Hôm nay đừng đi, anh đưa em đi ăn món khác, chúng ta đi ——“
Không đợi anh nói xong, Hạ Chân Ngọc trực tiếp đánh gãy: “Không được, em phải đi qua nhà mẹ, trễ một chút sẽ về. Ngoài ra em còn muốn ở lại đó một đêm, đỡ phải quay về cho vất vả.”
Chu Cẩn Vũ hơi chút nóng nảy nói: “Anh để cho em về nhà mẹ ăn cơm còn không được sao? Trễ thế nào anh cũng đi đón em. Được rồi, anh có điện thoại, anh cụp máy trước.”
Cúp điện thoại xong Chu Cẩn Vũ đưa tay day day cái trán, lần trước bởi vì chuyện của Lưu Tân Kiệt, Hạ Chân Ngọc đã gây ầm ĩ với anh một trận, hiện tại anh vẫn còn có chút lo lắng Hạ Chân Ngọc sẽ lại cùng anh nháo loạn một phen, cô bé này bình thường nhìn không ra lại là người có thể ngang bướng như thế.
Lý Nguy bị Tống Quyên gọi điện thoại bảo về nhà có việc gấp, bà ta còn bảo hắn đi thẳng đến nhà bà ngoại để tập trung. Lý Nguy không biết lại tiếp tục xảy ra chuyện gì, hắn vội vàng trở về, vừa vào đến nhà đã thấy một đám người đang ngồi ở đó. Bọn họ cũng không đi làm sao?
Hắn vừa ngồi xuống liền thấy dì Hai và dì Ba đang lau nước mắt, hai người này ngồi bên cạnh ông ngoại và bà ngoại, mặc dù hắn cảm thấy rất khó hiểu nhưng cũng không hỏi, chỉ ngồi im chờ các dì ấy mở miệng trước.
Quả nhiên dì Ba là người không nhịn được trước tiên, bà ta vừa khóc vừa nói: “Lý Nguy, sao cháu lại có thể tàn nhẫn không để ý đến em họ của mình như vậy chứ? Nhà cháu hiện tại thì tốt rồi, muốn đề bạt được đề bạt, muốn thăng chức được thăng chức, chỉ có San San nhà dì là khổ thôi, nó có làm phiền đến ai đâu mà bị vạ lây như vậy chứ, chỉ tại dính dáng đến nhà cháu mà phải chịu liên lụy.”
Lý Nguy nghĩ thầm, không phải như vậy chứ? Chẳng lẽ thật sự là Chu Cẩn Vũ đã xuống tay với nhà chồng San San ở bên kia rồi hả? Chuyện này thật bất hợp lý mà.
Lúc này dì Hai cũng khóc lóc nói theo: “Còn cả Lộ Lộ nhà dì nữa, cháu cũng biết đó, công việc của con bé cũng là do bên thông gia nhà dì Ba giúp sắp xếp, nếu chuyện này không được giải quyết tốt, công việc của Lộ Lộ nhà dì cũng không còn. Cháu liền thực nhẫn tâm vì một người phụ nữ mà mặc kệ mọi người trong gia đình như vậy hả?”
Lý Nguy thực sự không biết rõ mọi chuyện, hắn liền hỏi lại: “Rốt cuộc sao lại thế này?”
Chồng dì Ba cũng lên tiếng, nói: “Mấy ngày nay San San nhà dượng ngày nào cũng gọi điện thoại về nhà, nó nói công việc của cha chồng nó ở miền Nam có vấn đề, tra đi tra lại thì nhận thấy việc này có chút liên quan tới Chu Cẩn Vũ, cũng có người tiết lộ nói là người bên nhà mẹ đẻ của San San đắc tội với Chu Cẩn Vũ. Vì thế nhà bọn họ liền phái người nghe ngóng tin tức, cuối cùng dò la ra được chuyện này của cháu. Lúc đó nhà bọn họ đã rất không hài lòng, oán trách San San, nói nhà chúng ta bên này rất không hiểu chuyện, cũng không có mắt nhìn người.”
Nói đến đây ông ta thở dài một cái rồi tiếp tục nói: “Kỳ thật chuyện này chúng ta đều biết, với cháu có ly hôn hay không thì thật ra cũng không phải là chuyện lớn, nhưng em họ của cháu vừa sinh một đứa bé gái, cháu cũng biết đó, người Triều Châu quý cháu trai như trời, đây đã là làm khó San San, lại còn thêm loại chuyện thế này, nếu bọn họ lấy cớ nữa thì chúng ta còn gì để ăn nói với họ, nếu cháu chịu ly hôn, bên phía Chu Cẩn Vũ có thể bình ổn lại thì có lẽ cha chồng của San San còn có thể chừa cho San San một con đường.”
Lý Nguy nghe xong vẫn là không quá tin tưởng, nếu thật sự đúng là đấu tranh chính trị, đâu có thể nào là vì chuyện của Hạ Chân Ngọc, chẳng qua đó chỉ là một lý do để khai đao mà thôi, nghĩ như vậy hắn liền do dự mà không nói lời nào.
Vẻ mặt này của hắn trong mắt mọi người xung quanh đương nhiên là không muốn đồng ý rồi, dì Hai và dì Ba khóc sướt mướt, không ngừng nắm lấy cánh tay cha mẹ mình mà khóc lóc kể lể.
Bà ngoại của Lý Nguy cũng lấy tay lau nước mắt nói: “Lý Nguy à, cháu đã lớn lên trong sự chăm sóc yêu thương của những người lớn trong nhà. Nói một cách công bằng thì những năm gần đây dì Hai và dì Ba của cháu đối xử với cháu cũng như gia đình cháu thật sự là một chút cũng không có không quan tâm. Lúc điều kiện nhà cháu không tốt, thì tiền sinh hoạt và cả tiền học phí của cháu cũng là hai dì đưa cho. Còn nữa, khi cháu kết hôn, tiền mua nhà không phải đều là do các dì cho mượn hay sao? Hơn nữa cho tới bây giờ các dì ấy cũng chưa từng đòi hỏi nhà cháu phải trả lại. Hiện tại bà và ông ngoại cháu cũng đã nghe nói rồi, loại cháu dâu như vậy chúng ta không cần, cũng không muốn níu giữ cô ta. Cháu hãy nghe lời bà ngoại, mau chóng ly hôn thôi, chẳng lẽ cháu thật sự muốn hai em họ vì cháu mà chịu thiệt?”
Lý Nguy cũng không dám nói điều gì khác nữa, chỉ là trong lòng không cam tâm, nhưng mà bề ngoài hắn vẫn phải đáp ứng, hắn nói: “Bà ngoại, bà không cần phải nói nữa, cháu ly hôn còn không được sao? Nhưng mà khoản nợ của các dì một người cháu cũng sẽ không thiếu, cháu sẽ bắt cô ta phải trả xong khoản tiền nợ này rồi mới ly hôn. Nếu không cháu thật không cam lòng bị làm người chồng đội nón xanh lên đầu mà còn phải nén giận tác thành cho cô ta. Nếu bà vẫn còn thương đưa cháu ngoại này của bà thì bà hãy đáp ứng điều kiện đó đi.”
Lý Nguy thầm tính toán, trong khoảng thời gian này tiền mượn để mua nhà ở, tiền hối lộ của mình bị Trâu Chí Toàn lừa gạt, tất cả tính ra cũng phải đến 50 vạn, không bằng bắt Hạ Chân Ngọc lấy từ trên người Chu Cẩn Vũ để đền bù cho mình. Có lẽ hắn nên đòi 100 vạn mới được, dù sao số tiền này với Chu Cẩn Vũ cũng chỉ là chín trâu mất sợi lông, mặc dù hắn không cam lòng nhưng như thế cũng là quá hời cho bọn họ lắm rồi.
Dì Hai và dì Ba của Lý Nguy vốn định nói là không cần tiền, nhưng thấy thần sắc âm tình bất định của Lý Nguy, thì những lời định nói đến bên miệng liền nuốt trở vào, hiện tại cũng chỉ có thể cầu mong hắn đồng ý ly hôn là tốt rồi.
Vì thế toàn bộ mọi người trong nhà không ai nói gì nữa, bọn họ ngồi thêm một chút rồi lần lượt giải tán.
Hạ Chân Ngọc về bên nhà mẹ đẻ ăn cơm, hơn tám giờ thì Chu Cẩn Vũ liền gọi điện thoại tới hỏi, làm cho cô không còn kiên nhẫn, đành phải bảo Chu Cẩn Vũ lái xe qua đây đón cô. Cô từ trong nhà mẹ đẻ đi ra, sau khi ngồi vào trong xe liền oán giận nói: “Bây giờ vẫn còn sớm mà sao anh cứ giục rối lên thế, anh không đi xã giao à?”
Chu Cẩn Vũ cười nói: “Anh nào dám tùy tiện đi xã giao nữa, anh chưa ăn cơm đâu, hay là một lát nữa mua chút đồ ăn về nhà em ăn cùng với anh nhé?”
Hạ Chân Ngọc nghe xong gật gật đầu rồi lại hoi: “Chuyện ly hôn anh xử lý thế nào rồi? Còn muốn kéo dài thêm thời gian à?”
Chu Cẩn Vũ vươn một bàn tay ra, nhéo nhéo má Hạ Chân Ngọc nói: “Tuần sau em hãy khởi tố đi.”
Hạ Chân Ngọc gạt tay Chu Cẩn Vũ ra, có chút giật mình hỏi: “Làm sao lại phải khởi tố?”
Chu Cẩn Vũ liếc mắt nhìn Hạ Chân Ngọc rồi cười nói: “Một lần vất vả suốt đời nhàn nhã, em hãy nghe lời ông xã của em là anh đi, anh sẽ không để cho em chịu một chút xíu thiệt thòi nào đâu.
/67
|