Minh Vy chậm rãi bước lên cầu thang ký túc xá. Bước chân đều đều vô thức. Dưới ánh đèn trắng đục, cái bóng mỏng manh đổ dài xuống những bậc thang đá đầy đơn độc và lẻ loi.
Đã từ lâu, Minh Vy không còn tự hỏi sự mệt mỏi này bao giờ mới kết thúc. Nước mắt không buồn rơi, nụ cười nhạt môi trở nên thường trực. Sự cô độc gặm nhấm cô từng ngày nay cũng không còn đủ sức làm cô phiền lòng nữa. Mọi thứ cảm xúc đều trôi qua nhàn nhạt và vô nghĩa, thoáng đi rồi chẳng đọng lại nhiều. Trống hoác. Cũ kỹ. Như căn nhà bỏ hoang.
Nhiều lúc cô tự hỏi, cuộc sống trước đây của cô có như thế này không? Và tại sao ký ức của cô lại không phục hồi, là không thể hay chính bản ngã trong cô không muốn nhớ? Sự u uẩn trong tim rốt cuộc bao giờ mới có thể chấm dứt?
Những bậc thang đá tẻ nhạt và dài dằng dặc cứ tiếp nối lẫn nhau. Cầu thang tầng 2, rồi tầng 3.
-Uyên Nhi, cậu không chứ?
-Không sao. Chân tớ khỏi rồi mà.
-Nhưng cậu còn chưa…
-Thật là…
Cô gái tóc xoăn đen mềm mượt, gương mặt đẹp thuần khiết tựa thiên thần vòng tay ôm lấy cô gái tóc hung đỏ, thơm nhẹ lên má, khiến cô gái tóc hung đỏ bỗng chốc màu tóc lan ra cả mặt.
-Tớ đã bảo khỏe rồi. Cậu đi đi mà.
Uyên Nhi mỉm cười tuyệt đẹp. Đôi mắt đen láy thuần khiết cong nhẹ như trăng khuyết, hàng mi dài cong vút càng khiến nó trở nên mê hồn hơn. Tóc đỏ Bảo Ngọc sau một hồi ngần ngừ, nhưng thấy nụ cười tươi đó của bạn, dặn dò cẩn thận rồi nhanh chóng chạy đi.
Minh Vy thoáng nhếch môi cười. “Dùng nụ cười ấy mua chuộc người khác, nguy hiểm thật”.
Tiếp tục bước trên cầu thang bộ, Minh Vy đi thẳng, lướt qua cô gái xinh đẹp. Nhưng bước chân cô chậm dần, rồi quay đầu lại. Gương mặt thiên thần của cô gái đó có chút nhăn nhó, đôi giày búp bê trắng dễ thương đang rỉ ra một chút máu.
-Không sao chứ?
Uyên Nhi ngước đôi mắt đen láy lên nhìn, có chút giật mình. Một cái gì đó kỳ lạ vừa xoẹt ngang qua đôi mắt đẹp ấy, rồi biến mất một cách mơ hồ như chưa từng xuất hiện. Cô mỉm cười nhẹ, nụ cười thuần khiết đã làm mềm lòng biết bao nhiêu người.
-Không sao.
Minh Vy cúi đầu nhìn xuống, chất giọng đều đều, gương mặt vẫn tĩnh lặng như làn nước mùa thu.
- Chân cậu đang có sao kìa.
Rồi cô bé chìa tay ra trước mặt bạn, môi hơi cười.
-Có cần mượn không?
…
Trên dãy hành lang dài hun hút với ánh đèn neon mờ đục, những cánh cửa và bức tường xám nối tiếp lẫn nhau tẻ nhạt, những viên gạch men với hoa văn đủ loại trải xen kẽ và dài tít tắp, thi thoảng vang lên tiếng bước chân chậm rãi và tiếng trò chuyện khe khẽ.
-Cậu là học sinh mới sao? Chắc chắn là thế rồi. Với gương mặt của cậu, nếu biết cách chăm chút hơn tí nữa, ở trường này cậu sẽ nhanh chóng nổi bật. Đương nhiên thành tích cũng không kém phần quan trọng.
-Ờ. Trần Minh Vy – học sinh mới lớp 12E - Không màu mè, không khiêm tốn giả tạo, ngắn gọn và đầy đủ nội dung.
- Tên hay quá. Tớ là Đỗ Uyên Nhi, lớp 12A. Đến phòng của tớ rồi. Cậu vào chơi chút chứ?
Uyên Nhi với tay bật công tắc đèn. Khác hẳn với ánh sáng lờ mờ bên ngoài, căn phòng dễ thương trở nên sáng trưng. Tường màu hồng nhạt, trang trí đẹp mắt với những món đồ nhỏ xinh, không quá cầu kỳ kiểu cách nhưng vẫn tạo ra vẻ lung linh đúng như chủ nhân vậy.
Tập tễnh ngồi xuống giường, Uyên Nhi khéo léo tháo chiếc giày ra, tác phong nhanh nhẹn nhưng vẫn toát ra sự duyên dáng và khéo léo. Minh Vy ngồi ung dung trên chiếc bàn học, mắt lơ đãng nhìn xung quanh.
- Cậu ở một mình sao?
- Trước đây là cùng với một người chị khóa trước, nhưng chị ấy mất rồi.
- Hả?
- Nhảy từ tầng mười của một tòa nhà. Chị ấy để lại một bức thư tuyệt vọng về tình yêu của mình.
Minh Vy lặng yên, cảm thấy không biết nói gì. Chợt cô bé nhìn thấy một bức ảnh đặt bên chiếc bàn học, đôi mắt tím sáng lên kỳ dị trong tích tắc.
- Đây là cậu và Bảo Ngọc?
Uyên Nhi đang mải miết xem cái bàn chân trắng hồng nhỏ nhắn dẫm phải đá nhọn của mình, vội ngẩng đầu lên, cười dịu dàng.
- Ừ. Cái này chụp hồi hai chúng tớ cuối lớp 11. Cậu cùng phòng với Bảo Ngọc chắc cũng có hiểu chút về bạn ấy. Khó gần và hơi kiêu ngạo. Nhưng đó chỉ là bề ngoài thôi. Kỳ thực bạn ấy tốt bụng và cũng rất nhiệt tình.
Minh Vy không hề để ý đến lời cô bạn vừa nói, chỉ nhìn xoáy vào cô gái có chiếc kẹp tóc hình chữ “N” dễ thương trên mái tóc nhuộm màu đỏ tía. Đôi mắt tím huyễn hoặc tối sẫm lại. Bàn tay khô khốc đặt khung ảnh xuống. Gương mặt vẫn mang vẻ bình thản, nhưng những suy nghĩ đang không ngừng xáo trộn trong đầu.
“Nguyễn Bảo Ngọc, là cậu sao?”
Đã từ lâu, Minh Vy không còn tự hỏi sự mệt mỏi này bao giờ mới kết thúc. Nước mắt không buồn rơi, nụ cười nhạt môi trở nên thường trực. Sự cô độc gặm nhấm cô từng ngày nay cũng không còn đủ sức làm cô phiền lòng nữa. Mọi thứ cảm xúc đều trôi qua nhàn nhạt và vô nghĩa, thoáng đi rồi chẳng đọng lại nhiều. Trống hoác. Cũ kỹ. Như căn nhà bỏ hoang.
Nhiều lúc cô tự hỏi, cuộc sống trước đây của cô có như thế này không? Và tại sao ký ức của cô lại không phục hồi, là không thể hay chính bản ngã trong cô không muốn nhớ? Sự u uẩn trong tim rốt cuộc bao giờ mới có thể chấm dứt?
Những bậc thang đá tẻ nhạt và dài dằng dặc cứ tiếp nối lẫn nhau. Cầu thang tầng 2, rồi tầng 3.
-Uyên Nhi, cậu không chứ?
-Không sao. Chân tớ khỏi rồi mà.
-Nhưng cậu còn chưa…
-Thật là…
Cô gái tóc xoăn đen mềm mượt, gương mặt đẹp thuần khiết tựa thiên thần vòng tay ôm lấy cô gái tóc hung đỏ, thơm nhẹ lên má, khiến cô gái tóc hung đỏ bỗng chốc màu tóc lan ra cả mặt.
-Tớ đã bảo khỏe rồi. Cậu đi đi mà.
Uyên Nhi mỉm cười tuyệt đẹp. Đôi mắt đen láy thuần khiết cong nhẹ như trăng khuyết, hàng mi dài cong vút càng khiến nó trở nên mê hồn hơn. Tóc đỏ Bảo Ngọc sau một hồi ngần ngừ, nhưng thấy nụ cười tươi đó của bạn, dặn dò cẩn thận rồi nhanh chóng chạy đi.
Minh Vy thoáng nhếch môi cười. “Dùng nụ cười ấy mua chuộc người khác, nguy hiểm thật”.
Tiếp tục bước trên cầu thang bộ, Minh Vy đi thẳng, lướt qua cô gái xinh đẹp. Nhưng bước chân cô chậm dần, rồi quay đầu lại. Gương mặt thiên thần của cô gái đó có chút nhăn nhó, đôi giày búp bê trắng dễ thương đang rỉ ra một chút máu.
-Không sao chứ?
Uyên Nhi ngước đôi mắt đen láy lên nhìn, có chút giật mình. Một cái gì đó kỳ lạ vừa xoẹt ngang qua đôi mắt đẹp ấy, rồi biến mất một cách mơ hồ như chưa từng xuất hiện. Cô mỉm cười nhẹ, nụ cười thuần khiết đã làm mềm lòng biết bao nhiêu người.
-Không sao.
Minh Vy cúi đầu nhìn xuống, chất giọng đều đều, gương mặt vẫn tĩnh lặng như làn nước mùa thu.
- Chân cậu đang có sao kìa.
Rồi cô bé chìa tay ra trước mặt bạn, môi hơi cười.
-Có cần mượn không?
…
Trên dãy hành lang dài hun hút với ánh đèn neon mờ đục, những cánh cửa và bức tường xám nối tiếp lẫn nhau tẻ nhạt, những viên gạch men với hoa văn đủ loại trải xen kẽ và dài tít tắp, thi thoảng vang lên tiếng bước chân chậm rãi và tiếng trò chuyện khe khẽ.
-Cậu là học sinh mới sao? Chắc chắn là thế rồi. Với gương mặt của cậu, nếu biết cách chăm chút hơn tí nữa, ở trường này cậu sẽ nhanh chóng nổi bật. Đương nhiên thành tích cũng không kém phần quan trọng.
-Ờ. Trần Minh Vy – học sinh mới lớp 12E - Không màu mè, không khiêm tốn giả tạo, ngắn gọn và đầy đủ nội dung.
- Tên hay quá. Tớ là Đỗ Uyên Nhi, lớp 12A. Đến phòng của tớ rồi. Cậu vào chơi chút chứ?
Uyên Nhi với tay bật công tắc đèn. Khác hẳn với ánh sáng lờ mờ bên ngoài, căn phòng dễ thương trở nên sáng trưng. Tường màu hồng nhạt, trang trí đẹp mắt với những món đồ nhỏ xinh, không quá cầu kỳ kiểu cách nhưng vẫn tạo ra vẻ lung linh đúng như chủ nhân vậy.
Tập tễnh ngồi xuống giường, Uyên Nhi khéo léo tháo chiếc giày ra, tác phong nhanh nhẹn nhưng vẫn toát ra sự duyên dáng và khéo léo. Minh Vy ngồi ung dung trên chiếc bàn học, mắt lơ đãng nhìn xung quanh.
- Cậu ở một mình sao?
- Trước đây là cùng với một người chị khóa trước, nhưng chị ấy mất rồi.
- Hả?
- Nhảy từ tầng mười của một tòa nhà. Chị ấy để lại một bức thư tuyệt vọng về tình yêu của mình.
Minh Vy lặng yên, cảm thấy không biết nói gì. Chợt cô bé nhìn thấy một bức ảnh đặt bên chiếc bàn học, đôi mắt tím sáng lên kỳ dị trong tích tắc.
- Đây là cậu và Bảo Ngọc?
Uyên Nhi đang mải miết xem cái bàn chân trắng hồng nhỏ nhắn dẫm phải đá nhọn của mình, vội ngẩng đầu lên, cười dịu dàng.
- Ừ. Cái này chụp hồi hai chúng tớ cuối lớp 11. Cậu cùng phòng với Bảo Ngọc chắc cũng có hiểu chút về bạn ấy. Khó gần và hơi kiêu ngạo. Nhưng đó chỉ là bề ngoài thôi. Kỳ thực bạn ấy tốt bụng và cũng rất nhiệt tình.
Minh Vy không hề để ý đến lời cô bạn vừa nói, chỉ nhìn xoáy vào cô gái có chiếc kẹp tóc hình chữ “N” dễ thương trên mái tóc nhuộm màu đỏ tía. Đôi mắt tím huyễn hoặc tối sẫm lại. Bàn tay khô khốc đặt khung ảnh xuống. Gương mặt vẫn mang vẻ bình thản, nhưng những suy nghĩ đang không ngừng xáo trộn trong đầu.
“Nguyễn Bảo Ngọc, là cậu sao?”
/33
|