Dãy hành lang vẫn trải dài lặng lẽ, nhưng cái gì đó lạnh lẽo và nguy hiểm đang đến gần.
Minh Vy đi thẳng. Cảm giác có một bóng đen vô hình bám theo trở nên rõ nét. Sự cảnh giác cao độ trong cô gái trỗi dậy. Bằng một động tác ngã hết sức khéo léo, cô cúi người xuống buộc dây giày. Trong khoảnh khắc thận trọng liếc nhìn ra phía sau, thần kinh của cô như dựng đứng cả lên, bàn tay khô khốc khựng lại nơi múi dây, tê dại. Một cơn lạnh khủng khiếp đột ngột ập đến.
Đầu óc cô như đóng băng lại, tê cứng không thể suy nghĩ được gì. Bóng đen mù mịt bao phủ. Cô đưa tay loạng choạng vùng vẫy, chỉ thấy chạm vào khoảng không. Một mùi tanh tanh và lợn cợn của của bùn đất xộc thẳng vào mũi ngột ngạt. Minh Vy bắt đầu cảm nhận được cơn lạnh tỏa ra từ sau gáy mình, một vật gì đó lạnh lẽo như băng tuyết đang tóm lấy cổ cô như xách lên một con mồi đang thoi thóp.
Đột ngột, tiếng gió rít vun vút qua tai, và Minh Vy nhận thấy được cơ thể đang rơi tự do. Chưa bao giờ cô cảm giác trọng lực lại mạnh mẽ đến như vậy. Mọi việc xảy ra nhanh đến nỗi chưa kịp phản ứng, cô đã rơi bộp xuống mặt đất một cách thô bạo, từng khớp xương bị tác động mạnh, kêu lên đau đớn.
Thở dốc, đầu óc còn đang choáng váng, Minh Vy bị lại bị túm lấy cổ, siết chặt từ phía trước. Cô cố gắng mở to mắt, nhìn xem cái gì đang diễn ra, chợt điếng người khi phát hiện thứ ghìm chặt cổ họng mình là một bàn tay trắng bợt, trắng đến nỗi những đường gân xanh tím nổi lên kinh dị.
Trước mặt cô là một dáng người lọt thỏm trong tấm áo choàng kín mít có cái mũ rộng sụp xuống che kín gương mặt hệt như trang phục của thần chết mà cô từng thấy trong một bộ phim viễn tưởng. Dưới ánh sáng mờ nhạt ma quái của mặt trăng, một đôi môi tím tái đang từ từ mở ra, mùi tanh lợm của bùn đất lại xộc lên mũi cô gái.
- Cô đang giữ nó đúng không?
Minh Vy vùng vẫy cố thoát ra khỏi gọng kìm lạnh lẽo đang siết lấy cô mình, nói một cách khó khăn.
- C…cái…gì?
- Khốn kiếp!!! Còn giả vờ. Đưa nó đây…đưa nó đây…
Trong giọng nói khàn đục kỳ lạ ấy, Minh Vy nhận ra đây là âm sắc của một cô gái. Nhưng rốt cuộc là kẻ này muốn cái gì? Không suy nghĩ nhiều, cô dùng chân đạp vào bụng nó, lực khá mạnh và bất ngờ, khiến kẻ trong áo choàng bật ngã ra sau. Minh Vy cũng chới với thụt lùi, và tiếng thét kinh hoàng tắc nghẹn trong cuống họng khi nhìn thấy cánh tay bị đứt rời ra khỏi cơ thể kia vẫn đang giữ lấy cổ mình, phần thịt bở như bị thối rữa.
Cô gái điên cuồng hất thứ gớm ghiếc ở cổ mình ra, chạy.
Gió rít lên chát chúa. Những chiếc lá khô quay cuồng trong gió, tung lên rồi lại hạ xuống điên dại. Rừng cây gầm lên những âm thanh giận dữ, nối tiếp nhau như một đoàn tàu không có điểm dừng, lao vút đi xé toạc không gian.
Những bước chân cuồng loạn dồn dập đuổi sát sau lưng, buộc Minh Vy không thể dừng lại. Đôi chân nhanh lẹn lao qua những bụi rậm, băng qua những giây leo chằng chịt, dẫm lên những mảnh đá sắc nhọn dần đuối sức, hơi thở trở nên hỗn loạn và gấp gáp. Đôi bả vai gầy gắng sức đưa lên rồi hạ xuống theo nhịp của tay, mắt cô mở to, mặc kệ những giọt mồ hôi mặn chát đang làm chúng cay xè, cố gắng nhìn đường để không bị va vào thân cây hay vấp ngã.
Chợt, những hình ảnh kỳ lạ lại hiện lên trong đầu cô gái. Đột ngột như một cơn lốc xoáy, nhòe nhoẹt như một thước phim đen trắng cũ kỹ, rồi dần dần trở nên rõ nét, rõ nét đến rất sắc, như một vết cắt từ khoảng ký ức câm lặng.
Thịch.
Thịch.
Một cô gái đang không ngừng chạy.
Một bóng đen ma quái đang đuổi theo.
Đôi mắt cô gái mở to tuyệt vọng, sắc tím kinh hoàng và đau đớn.
Hạt nước ấm nóng, trong suốt như pha lê trên khóe mắt rơi bộp xuống nền đất lạnh, thảng thốt và căm giận.
Cô gái lao ra giữa không trung, khoảnh khắc chơi vơi giữa khoảng trời mênh mông lồng lộng ấy, cô nhìn lại một lần nữa bóng lạnh lùng dáng tàn nhẫn đứng trên bờ vực, một nỗi thù hận đau đớn găm sâu vào tim cô một khoảng tối chết chóc.
Máu tanh ngập trời, đỏ lòm nhấn chìm không gian trong một vẻ đẹp hoang dại và bi thảm. Những cánh hoa anh đào bị gió làm dập nát, bay tả tơi, mang theo nỗi đau không hóa thành nước mắt mà hóa thành máu…
Minh Vy đã dừng lại từ lúc nào, đầu óc cô hoàn toàn trống rỗng, đôi mắt tím mở to ngây dại và đờ đẫn tựa như trong phút chốc bị rút hết sinh lực. Trái tim đột ngột đau thắt lại, hệt như một con dao vừa xuyên qua ngực cô, xoáy sâu vào đó một vết thương đau đớn.
Chuyện gì…vừa xảy ra vậy?
Cô…vừa nhìn thấy cái chết của chính mình? Đó là kết thúc của cô hay là quá khứ đã từng xảy ra?
Một bóng mặc áo choàng đen lao mạnh vào Minh Vy từ phía sau, khiến đầu cô đập vào tảng đá. Một dòng máu đặc sánh chảy ra, từ từ bò xuống gương mặt trắng xanh xao, trườn qua cổ, một giọt thấm vào áo len, chạm đến mặt giây chuyền hình sao bạc, khiến nó sáng lên một màu xanh lục quỷ dị.
Mảnh vỡ Lama đang nóng dần lên.
Bóng áo choàng đen rít lên như một nụ cười phấn khích cuồng dại, lao vụt đến Minh Vy. Bỗng nhiên một vật gì đó luồn qua eo, cuốn lấy thân hình mảnh khảnh, lôi bật về phía sau. Lưng cô đập mạnh vào thân cây cứng chắc và gồ ghề, từng đốt xương ở sống lưng đau như bị vặn gãy, kêu lên răng rắc.
Bị hụt con mồi, bóng đen rú lên một tiếng ghê rợn. Một cơn gió mạnh thổi thốc qua chiếc mũ đang kéo sụp khiến nó bay ngược ra sau, lộ ra một khuôn mặt trắng bợt như xác chết với những đường gân tím nổi lên gồ ghề, cơ mặt cử động một cách khó khăn để cái miệng chếch lên một nụ cười man dại. Minh Vy chợt điếng người khi nhìn ra đôi mắt màu xanh dương bất động như không còn nhìn thấy gì, không còn ghi nhận được gì của sự sống ấy …
Đôi môi tái nhợt khô khốc của cô mấp máy một cách khó khăn, từng chữ một như bị trầy xước.
- J…Jolie…
Minh Vy đi thẳng. Cảm giác có một bóng đen vô hình bám theo trở nên rõ nét. Sự cảnh giác cao độ trong cô gái trỗi dậy. Bằng một động tác ngã hết sức khéo léo, cô cúi người xuống buộc dây giày. Trong khoảnh khắc thận trọng liếc nhìn ra phía sau, thần kinh của cô như dựng đứng cả lên, bàn tay khô khốc khựng lại nơi múi dây, tê dại. Một cơn lạnh khủng khiếp đột ngột ập đến.
Đầu óc cô như đóng băng lại, tê cứng không thể suy nghĩ được gì. Bóng đen mù mịt bao phủ. Cô đưa tay loạng choạng vùng vẫy, chỉ thấy chạm vào khoảng không. Một mùi tanh tanh và lợn cợn của của bùn đất xộc thẳng vào mũi ngột ngạt. Minh Vy bắt đầu cảm nhận được cơn lạnh tỏa ra từ sau gáy mình, một vật gì đó lạnh lẽo như băng tuyết đang tóm lấy cổ cô như xách lên một con mồi đang thoi thóp.
Đột ngột, tiếng gió rít vun vút qua tai, và Minh Vy nhận thấy được cơ thể đang rơi tự do. Chưa bao giờ cô cảm giác trọng lực lại mạnh mẽ đến như vậy. Mọi việc xảy ra nhanh đến nỗi chưa kịp phản ứng, cô đã rơi bộp xuống mặt đất một cách thô bạo, từng khớp xương bị tác động mạnh, kêu lên đau đớn.
Thở dốc, đầu óc còn đang choáng váng, Minh Vy bị lại bị túm lấy cổ, siết chặt từ phía trước. Cô cố gắng mở to mắt, nhìn xem cái gì đang diễn ra, chợt điếng người khi phát hiện thứ ghìm chặt cổ họng mình là một bàn tay trắng bợt, trắng đến nỗi những đường gân xanh tím nổi lên kinh dị.
Trước mặt cô là một dáng người lọt thỏm trong tấm áo choàng kín mít có cái mũ rộng sụp xuống che kín gương mặt hệt như trang phục của thần chết mà cô từng thấy trong một bộ phim viễn tưởng. Dưới ánh sáng mờ nhạt ma quái của mặt trăng, một đôi môi tím tái đang từ từ mở ra, mùi tanh lợm của bùn đất lại xộc lên mũi cô gái.
- Cô đang giữ nó đúng không?
Minh Vy vùng vẫy cố thoát ra khỏi gọng kìm lạnh lẽo đang siết lấy cô mình, nói một cách khó khăn.
- C…cái…gì?
- Khốn kiếp!!! Còn giả vờ. Đưa nó đây…đưa nó đây…
Trong giọng nói khàn đục kỳ lạ ấy, Minh Vy nhận ra đây là âm sắc của một cô gái. Nhưng rốt cuộc là kẻ này muốn cái gì? Không suy nghĩ nhiều, cô dùng chân đạp vào bụng nó, lực khá mạnh và bất ngờ, khiến kẻ trong áo choàng bật ngã ra sau. Minh Vy cũng chới với thụt lùi, và tiếng thét kinh hoàng tắc nghẹn trong cuống họng khi nhìn thấy cánh tay bị đứt rời ra khỏi cơ thể kia vẫn đang giữ lấy cổ mình, phần thịt bở như bị thối rữa.
Cô gái điên cuồng hất thứ gớm ghiếc ở cổ mình ra, chạy.
Gió rít lên chát chúa. Những chiếc lá khô quay cuồng trong gió, tung lên rồi lại hạ xuống điên dại. Rừng cây gầm lên những âm thanh giận dữ, nối tiếp nhau như một đoàn tàu không có điểm dừng, lao vút đi xé toạc không gian.
Những bước chân cuồng loạn dồn dập đuổi sát sau lưng, buộc Minh Vy không thể dừng lại. Đôi chân nhanh lẹn lao qua những bụi rậm, băng qua những giây leo chằng chịt, dẫm lên những mảnh đá sắc nhọn dần đuối sức, hơi thở trở nên hỗn loạn và gấp gáp. Đôi bả vai gầy gắng sức đưa lên rồi hạ xuống theo nhịp của tay, mắt cô mở to, mặc kệ những giọt mồ hôi mặn chát đang làm chúng cay xè, cố gắng nhìn đường để không bị va vào thân cây hay vấp ngã.
Chợt, những hình ảnh kỳ lạ lại hiện lên trong đầu cô gái. Đột ngột như một cơn lốc xoáy, nhòe nhoẹt như một thước phim đen trắng cũ kỹ, rồi dần dần trở nên rõ nét, rõ nét đến rất sắc, như một vết cắt từ khoảng ký ức câm lặng.
Thịch.
Thịch.
Một cô gái đang không ngừng chạy.
Một bóng đen ma quái đang đuổi theo.
Đôi mắt cô gái mở to tuyệt vọng, sắc tím kinh hoàng và đau đớn.
Hạt nước ấm nóng, trong suốt như pha lê trên khóe mắt rơi bộp xuống nền đất lạnh, thảng thốt và căm giận.
Cô gái lao ra giữa không trung, khoảnh khắc chơi vơi giữa khoảng trời mênh mông lồng lộng ấy, cô nhìn lại một lần nữa bóng lạnh lùng dáng tàn nhẫn đứng trên bờ vực, một nỗi thù hận đau đớn găm sâu vào tim cô một khoảng tối chết chóc.
Máu tanh ngập trời, đỏ lòm nhấn chìm không gian trong một vẻ đẹp hoang dại và bi thảm. Những cánh hoa anh đào bị gió làm dập nát, bay tả tơi, mang theo nỗi đau không hóa thành nước mắt mà hóa thành máu…
Minh Vy đã dừng lại từ lúc nào, đầu óc cô hoàn toàn trống rỗng, đôi mắt tím mở to ngây dại và đờ đẫn tựa như trong phút chốc bị rút hết sinh lực. Trái tim đột ngột đau thắt lại, hệt như một con dao vừa xuyên qua ngực cô, xoáy sâu vào đó một vết thương đau đớn.
Chuyện gì…vừa xảy ra vậy?
Cô…vừa nhìn thấy cái chết của chính mình? Đó là kết thúc của cô hay là quá khứ đã từng xảy ra?
Một bóng mặc áo choàng đen lao mạnh vào Minh Vy từ phía sau, khiến đầu cô đập vào tảng đá. Một dòng máu đặc sánh chảy ra, từ từ bò xuống gương mặt trắng xanh xao, trườn qua cổ, một giọt thấm vào áo len, chạm đến mặt giây chuyền hình sao bạc, khiến nó sáng lên một màu xanh lục quỷ dị.
Mảnh vỡ Lama đang nóng dần lên.
Bóng áo choàng đen rít lên như một nụ cười phấn khích cuồng dại, lao vụt đến Minh Vy. Bỗng nhiên một vật gì đó luồn qua eo, cuốn lấy thân hình mảnh khảnh, lôi bật về phía sau. Lưng cô đập mạnh vào thân cây cứng chắc và gồ ghề, từng đốt xương ở sống lưng đau như bị vặn gãy, kêu lên răng rắc.
Bị hụt con mồi, bóng đen rú lên một tiếng ghê rợn. Một cơn gió mạnh thổi thốc qua chiếc mũ đang kéo sụp khiến nó bay ngược ra sau, lộ ra một khuôn mặt trắng bợt như xác chết với những đường gân tím nổi lên gồ ghề, cơ mặt cử động một cách khó khăn để cái miệng chếch lên một nụ cười man dại. Minh Vy chợt điếng người khi nhìn ra đôi mắt màu xanh dương bất động như không còn nhìn thấy gì, không còn ghi nhận được gì của sự sống ấy …
Đôi môi tái nhợt khô khốc của cô mấp máy một cách khó khăn, từng chữ một như bị trầy xước.
- J…Jolie…
/33
|