Tầng 10 dãy nhà Hiệu bộ.
Cốc cốc cốc.
Tiếng gõ cửa khô khốc lọt thỏm vào khoảng không yên tĩnh rồi chìm hẳn. Ở tầng thứ 10 này dường như rất ít người qua lại và chỉ có một căn phòng duy nhất, bên ngoài là tấm bảng “PHÒNG HIỆU TRƯỞNG”.
-Vào đi.
Nữ giám thị mở cửa, ra hiệu cho Minh Vy cùng vào trong.
Căn phòng rất rộng rãi với các đày đủ tiện nghi, được thiết kế trang nhã và hiện đại. Trên bàn làm việc, một người đàn ông mái tóc bạc quá nửa đang nghe điện thoại, vẫn kịp nở nụ cười xã giao quen thuộc.
Một cơn gió mạnh đột ngột ùa vào từ ô cửa sổ mở rộng, thổi bay tấm rèm của màu xanh dương nhạt, làm những trang giấy ố vàng theo trầm tích của thời gian trên quyển sách dày cộp còn đang đọc dở đặt trên bàn làm việc bay lòa xòa.
Cùng lúc, Minh Vy bỏ mũ xuống.
Trong vài giây, đôi mắt màu tím chăm chú vào hình một tấm phù điêu bằng đá có những hoa văn kỳ lạ, vẽ tay và bằng một loại mực màu đất sét đặc biệt trên trang giấy cũ kỹ.
Hàng mi dài khẽ rung lên nhè nhẹ, như một nụ cười mờ ảo thoảng qua như có như không.
“LAMA”
Trên bức tranh trừu tượng khổ lớn đặt bên chiếc bàn làm việc, giữa những mảnh màu gay gắt loang lổ, một chấm đen trắng kéo dài phần đuôi như con mắt đang mở to, trừng trừng lạnh lẽo nhìn về phía người đối diện.
*
Một màu xanh ngắt của rừng cây bao trùm lấy cô, xanh đến kỳ dị. Hơi ẩm phủ dầy dưới mặt đất, nơi đầy lá rụng đã trở nên mềm và mục nát, khiến những bước chân dẫm lên chúng chỉ nghe được tiếng sột soạt rất khẽ. Gió lùa vào những tán cây rậm nghe âm u đến rợn người.
Đột ngột mọi thứ trờ nên mờ nhòa đi, những màu sắc loang lổ trộn lẫn với nhau tạo nên một chất lỏng sánh đen sền sệt quyện lại thành một cái hố sâu thẳm không thể nhìn rõ đáy, hình ảnh những cây thông trở nên méo mó, quằn quại, rồi tan chảy thành bức tường rêu đặc, từ trong đó, những cánh tay dài trắng bệch kỳ dị túm lấy cô, siết chặt, nhấn cô chìm xuống dưới hố đen không đáy.
Trong cơn hoảng hốt, một mảnh kim loại vừa lóe lên trên đầu cô. Một hình bóng mờ ảo không thể nhìn rõ, một làn sương lạnh lẽo dần đặc quánh lại che mờ đi đôi mắt. Thứ duy nhất có thể nhìn rõ được là một lưỡi hái sắc nhọn, sắc đến vô tình, nhọn đến đau đớn.
Máu.
Bàng hoàng.
Đau thương.
Và tuyệt vọng.
Đôi mắt màu tím đột ngột mở to, trừng trừng nhìn vào khoảng không gian đen kịt. Minh Vy ngồi bật dậy, thở dốc. Bàn tay vô thức bấm chặt đến bật máu. Những hình ảnh ấy vẫn điên cuồng bám riết lấy cô, giày xéo cô từng ngày, những hình ảnh vụn vỡ rời rạc không đầu không cuối của một ký ức cô đã đánh rơi và vỡ tan ở đâu đó.
Vy giật mạnh chốt, mở toang cánh cửa sổ. Hơi lạnh của sương đêm xộc vào căn phòng, tấp vào khuôn mặt, giúp cô bé dần điều hòa lại nhịp thở. Cô nhận thức trở lại rằng mình đang ở trong một căn phòng của khu ký túc xa nữ. Hơi thở của cô bạn mới cùng phòng vẫn đều đều phả ra trong căn phòng nhỏ với ánh sáng mờ mờ phát ra từ chiếc cửa sổ. Đôi mắt thủy tinh màu tím đăm chiêu hướng ra bầu trời đêm đen đặc, chỉ có một ngôi sao trơ trọi tỏa đóm sáng mờ ảo như con đóm đêm yếu ớt. Trên những tán cây xà cừ cổ thụ rậm rạp, thỉnh thoảng cành cây rung nhẹ sột soạt, một bóng đen bay vút lên không trung.
Con quạ đen.
Hơi thở trong lồng ngực Minh Vy trở nên tê dại, bàn tay khô khốc bấu chặt lấy thành cửa khi nhìn thoáng thấy đôi mắt phát ra những tia màu đỏ đáng sợ. Một cái gì đó dội thẳng vào đầu, khiến cô đau nhói.
Ký ức của cô, chẳng lẽ chỉ toàn đau thương và đáng sợ?
Cốc cốc cốc.
Tiếng gõ cửa khô khốc lọt thỏm vào khoảng không yên tĩnh rồi chìm hẳn. Ở tầng thứ 10 này dường như rất ít người qua lại và chỉ có một căn phòng duy nhất, bên ngoài là tấm bảng “PHÒNG HIỆU TRƯỞNG”.
-Vào đi.
Nữ giám thị mở cửa, ra hiệu cho Minh Vy cùng vào trong.
Căn phòng rất rộng rãi với các đày đủ tiện nghi, được thiết kế trang nhã và hiện đại. Trên bàn làm việc, một người đàn ông mái tóc bạc quá nửa đang nghe điện thoại, vẫn kịp nở nụ cười xã giao quen thuộc.
Một cơn gió mạnh đột ngột ùa vào từ ô cửa sổ mở rộng, thổi bay tấm rèm của màu xanh dương nhạt, làm những trang giấy ố vàng theo trầm tích của thời gian trên quyển sách dày cộp còn đang đọc dở đặt trên bàn làm việc bay lòa xòa.
Cùng lúc, Minh Vy bỏ mũ xuống.
Trong vài giây, đôi mắt màu tím chăm chú vào hình một tấm phù điêu bằng đá có những hoa văn kỳ lạ, vẽ tay và bằng một loại mực màu đất sét đặc biệt trên trang giấy cũ kỹ.
Hàng mi dài khẽ rung lên nhè nhẹ, như một nụ cười mờ ảo thoảng qua như có như không.
“LAMA”
Trên bức tranh trừu tượng khổ lớn đặt bên chiếc bàn làm việc, giữa những mảnh màu gay gắt loang lổ, một chấm đen trắng kéo dài phần đuôi như con mắt đang mở to, trừng trừng lạnh lẽo nhìn về phía người đối diện.
*
Một màu xanh ngắt của rừng cây bao trùm lấy cô, xanh đến kỳ dị. Hơi ẩm phủ dầy dưới mặt đất, nơi đầy lá rụng đã trở nên mềm và mục nát, khiến những bước chân dẫm lên chúng chỉ nghe được tiếng sột soạt rất khẽ. Gió lùa vào những tán cây rậm nghe âm u đến rợn người.
Đột ngột mọi thứ trờ nên mờ nhòa đi, những màu sắc loang lổ trộn lẫn với nhau tạo nên một chất lỏng sánh đen sền sệt quyện lại thành một cái hố sâu thẳm không thể nhìn rõ đáy, hình ảnh những cây thông trở nên méo mó, quằn quại, rồi tan chảy thành bức tường rêu đặc, từ trong đó, những cánh tay dài trắng bệch kỳ dị túm lấy cô, siết chặt, nhấn cô chìm xuống dưới hố đen không đáy.
Trong cơn hoảng hốt, một mảnh kim loại vừa lóe lên trên đầu cô. Một hình bóng mờ ảo không thể nhìn rõ, một làn sương lạnh lẽo dần đặc quánh lại che mờ đi đôi mắt. Thứ duy nhất có thể nhìn rõ được là một lưỡi hái sắc nhọn, sắc đến vô tình, nhọn đến đau đớn.
Máu.
Bàng hoàng.
Đau thương.
Và tuyệt vọng.
Đôi mắt màu tím đột ngột mở to, trừng trừng nhìn vào khoảng không gian đen kịt. Minh Vy ngồi bật dậy, thở dốc. Bàn tay vô thức bấm chặt đến bật máu. Những hình ảnh ấy vẫn điên cuồng bám riết lấy cô, giày xéo cô từng ngày, những hình ảnh vụn vỡ rời rạc không đầu không cuối của một ký ức cô đã đánh rơi và vỡ tan ở đâu đó.
Vy giật mạnh chốt, mở toang cánh cửa sổ. Hơi lạnh của sương đêm xộc vào căn phòng, tấp vào khuôn mặt, giúp cô bé dần điều hòa lại nhịp thở. Cô nhận thức trở lại rằng mình đang ở trong một căn phòng của khu ký túc xa nữ. Hơi thở của cô bạn mới cùng phòng vẫn đều đều phả ra trong căn phòng nhỏ với ánh sáng mờ mờ phát ra từ chiếc cửa sổ. Đôi mắt thủy tinh màu tím đăm chiêu hướng ra bầu trời đêm đen đặc, chỉ có một ngôi sao trơ trọi tỏa đóm sáng mờ ảo như con đóm đêm yếu ớt. Trên những tán cây xà cừ cổ thụ rậm rạp, thỉnh thoảng cành cây rung nhẹ sột soạt, một bóng đen bay vút lên không trung.
Con quạ đen.
Hơi thở trong lồng ngực Minh Vy trở nên tê dại, bàn tay khô khốc bấu chặt lấy thành cửa khi nhìn thoáng thấy đôi mắt phát ra những tia màu đỏ đáng sợ. Một cái gì đó dội thẳng vào đầu, khiến cô đau nhói.
Ký ức của cô, chẳng lẽ chỉ toàn đau thương và đáng sợ?
/33
|