Bầu trời đêm sâu thẳm mịt mù, màu đen hoang vu cô quạnh nuốt trọn không gian. Ánh đèn vàng vọt hắt lên khuôn viên vắng lặng một màu ảm đạm buồn bã. Gió lạnh lẽo cuốn những chiếc lá khô rơi dưới thềm vào khoảng không mờ tối.
Đôi mắt nâu rất đẹp nhìn trừng trừng vào bóng cây phượng già loang dài một khoảng đen giữa sân trường lặng lẽ, trong đầu óc chứa đầy toan tính. Mái tóc hung đỏ bồng bềnh kiểu cách bị gió thổi xõa tung bay lòa xòa, khiến gương mặt cô dưới ánh đèn trắng đục mang một vẻ quái dị.
- Cậu đánh giá Minh Vy quá thấp.
Một giọng nói rất nhẹ nhàng và êm tai nhưng lại mang hơi lạnh phảng phất phía sau gáy cô, Bảo Ngọc thoáng giật mình nhưng không quay lại. Cô biết chủ nhân của nó là ai. Ngọc cười khẩy.
- Cậu nghĩ vậy sao?
Uyên Nhi chạm tay vào thanh sắt lạnh lẽo ở ban công. Cô dựa lưng vào cây cột bên cạnh, gương mặt khuất sau bóng tối. Đôi môi đỏ như màu máu chếch lên một nụ cười không rõ là giễu cợt hay vô tâm, nhưng ánh mắt của cô hoàn toàn lạnh lẽo.
- Cậu sẽ làm gì?
Bảo Ngọc mím môi lại, rồi đôi môi nhũ cam nhỏ nhắn nhả ra từng từ, rõ ràng và sắc lạnh.
- Đè bẹp, và nếu cần…cho cậu ta biến mất – nếu cậu muốn.
Một làn khói mỏng phả ra kèm theo một tiếng cười khe khẽ. Cô gái mang bộ mặt thiên thần quay lưng bước đi, không ngoái đầu lại.
- Sử dụng đầu óc một cách thông minh đi Nguyễn Bảo Ngọc. Đó là lời khuyên chân thành tớ dành cho người bạn yêu quý đấy.
Cái bóng màu trắng mất hút phía cuối hành lang dài hun hút.
Trần Minh Vy, ngay từ lần gặp đầu tiên, Uyên Nhi đã biết đây không phải là người đơn giản.
Dưới ánh đèn neon mờ đục, cô gái xinh đẹp chìa tay ra, môi vẽ lên một nụ cười mỉm rất đẹp. Nhưng điều khiến cô chú ý nhất là đôi mắt màu tím kỳ lạ, bí ẩn, cuốn hút…
Một đôi mắt không thể dò xét cảm xúc.
Chạm vào nắm đấm của kim loại, cảm giác lạnh lẽo theo đầu ngón tay truyền đến bất giác khiến cô cảm thấy phấn khích. Uyên Nhi bật công tắc điện, mắt liếc nhìn khung ảnh hai cô gái xinh xắn đặt trên bàn học, với một chiếc kẹp tóc chữ N dễ thương trên mái tóc màu đỏ tía, cười nhạt.
“Trần Minh Vy, cậu thật thú vị”.
*
Phòng 502, khu ký túc xá nữ.
Minh Vy nằm trên giường, đôi mắt nhìn mông lung ra ngoài cửa sổ. Màn đêm tĩnh mịch, thăm thẳm xa vời vợi. Cô bất giác đưa tay lên nắm lấy mặt dây chuyền lạnh lẽo.
Thật ra, cô đã từng muốn sống ở đây như một người bình thường. Nhưng rồi, liệu nó sẽ kéo dài được bao lâu? Năm năm, hay mười năm? Người ta rồi cũng sẽ phát hiện ra, và cô rồi sẽ phải chịu bao cái nhìn kỳ thị, săm soi dò xét, biết đâu được, họ sẽ coi cô là một thứ sinh vật ghê tởm, hoặc một thứ đại loại như mẫu vật sống để nghiên cứu khoa học…
Cô sợ. Những nỗi sợ hãi luôn ám ảnh sâu trong tim.
Minh Vy đã sống mười mấy năm như thế, cuối cùng phải trốn chạy. Cô khao khát hòa nhập với cuộc sống, nhưng không ai đón nhận, không ai cho phép. Bởi lẽ, cô không thuộc về thế giới này. Mang một chiếc mặt nạ vô cảm, một đôi mắt trống rỗng, một đôi môi chỉ biết nở nụ cười nhạt thếch, đến cái tên Trần Minh Vy cũng không phải là của cô.
Dù thế nào, cô cũng chỉ có con đường duy nhất là tìm lại ký ức của mình, tìm nơi mình thuộc về. Huống hồ, sợi dây chuyền dù có xảy ra bao nhiêu tai nạn vẫn không đứt này chính là định mệnh đã gắn chặt số phận của cô với viên đá Lama huyền bí.
Bất chợt, cô lại nhớ đến một đôi mắt dịu dàng và chất chứa những nỗi buồn sâu thẳm thẳm, dưới cơn mưa ảm đạm lại mang thêm vẻ cô độc bi thương.
Là cô quá nhạy cảm, hay là quá cô đơn nên bị nó ám ảnh, khiển hình ảnh ấy thi thoảng lại hiện về trong tâm trí? Hay là từ lâu đã không ai nhìn cô với ánh mắt ấm áp và đầy quan tâm ấy, nên cô thấy xao động? Minh Vy không lý giải nổi. Chỉ biết một điều, chàng trai đó đem đến cho cô một cảm giác tin cậy và an toàn mà trước nay chưa từng có, chưa từng xuất hiện.
Những tán cây rậm in lòe nhòe giữa khoảng không u tối như những nét mực uốn lượn trên bức tranh thủy mặc. Gió làm chúng đung đưa nhè nhẹ, rồi lại chìm vào hiu hắt, lặng lẽ.
Đột nhiên, Minh Vy cảm thấy hơi thở trong lồng ngực tê cứng lại. Đôi mắt tím trong bóng tối lóe lên vẻ cảnh giác cao độ.
Phía xa, thấp thoáng sau những bóng cây rậm, một đôi mắt xanh lè nhìn xoáy vào cô, trừng trừng và lạnh lẽo như mắt của ác thú. Nó sáng lên giữa màn đêm đen đặc và mang vẻ đe dọa vô cùng nguy hiểm.
Minh Vy từ từ ngồi dậy. Cô cảm giác những đường vân máu li ti đang hiện lên trên mắt mình.
Thoắt cái, đôi mắt bí ẩn ấy đã vụt biến mất.
Gió lùa vào căn phòng lạnh lẽo. Cô gái ngồi yên bất động sau cánh cửa sổ. Những dòng suy nghĩ lộn xộn ngổn ngang trong đầu. Có cái gì đó nguy hiểm đang bám lấy cô không rời. Minh Vy siết mạnh sợi dậy chuyền trên cổ, ánh sáng thì lờ mờ u ám mà đôi mắt cô vừa lóe lên những vệt sắc lạnh.
Đôi mắt nâu rất đẹp nhìn trừng trừng vào bóng cây phượng già loang dài một khoảng đen giữa sân trường lặng lẽ, trong đầu óc chứa đầy toan tính. Mái tóc hung đỏ bồng bềnh kiểu cách bị gió thổi xõa tung bay lòa xòa, khiến gương mặt cô dưới ánh đèn trắng đục mang một vẻ quái dị.
- Cậu đánh giá Minh Vy quá thấp.
Một giọng nói rất nhẹ nhàng và êm tai nhưng lại mang hơi lạnh phảng phất phía sau gáy cô, Bảo Ngọc thoáng giật mình nhưng không quay lại. Cô biết chủ nhân của nó là ai. Ngọc cười khẩy.
- Cậu nghĩ vậy sao?
Uyên Nhi chạm tay vào thanh sắt lạnh lẽo ở ban công. Cô dựa lưng vào cây cột bên cạnh, gương mặt khuất sau bóng tối. Đôi môi đỏ như màu máu chếch lên một nụ cười không rõ là giễu cợt hay vô tâm, nhưng ánh mắt của cô hoàn toàn lạnh lẽo.
- Cậu sẽ làm gì?
Bảo Ngọc mím môi lại, rồi đôi môi nhũ cam nhỏ nhắn nhả ra từng từ, rõ ràng và sắc lạnh.
- Đè bẹp, và nếu cần…cho cậu ta biến mất – nếu cậu muốn.
Một làn khói mỏng phả ra kèm theo một tiếng cười khe khẽ. Cô gái mang bộ mặt thiên thần quay lưng bước đi, không ngoái đầu lại.
- Sử dụng đầu óc một cách thông minh đi Nguyễn Bảo Ngọc. Đó là lời khuyên chân thành tớ dành cho người bạn yêu quý đấy.
Cái bóng màu trắng mất hút phía cuối hành lang dài hun hút.
Trần Minh Vy, ngay từ lần gặp đầu tiên, Uyên Nhi đã biết đây không phải là người đơn giản.
Dưới ánh đèn neon mờ đục, cô gái xinh đẹp chìa tay ra, môi vẽ lên một nụ cười mỉm rất đẹp. Nhưng điều khiến cô chú ý nhất là đôi mắt màu tím kỳ lạ, bí ẩn, cuốn hút…
Một đôi mắt không thể dò xét cảm xúc.
Chạm vào nắm đấm của kim loại, cảm giác lạnh lẽo theo đầu ngón tay truyền đến bất giác khiến cô cảm thấy phấn khích. Uyên Nhi bật công tắc điện, mắt liếc nhìn khung ảnh hai cô gái xinh xắn đặt trên bàn học, với một chiếc kẹp tóc chữ N dễ thương trên mái tóc màu đỏ tía, cười nhạt.
“Trần Minh Vy, cậu thật thú vị”.
*
Phòng 502, khu ký túc xá nữ.
Minh Vy nằm trên giường, đôi mắt nhìn mông lung ra ngoài cửa sổ. Màn đêm tĩnh mịch, thăm thẳm xa vời vợi. Cô bất giác đưa tay lên nắm lấy mặt dây chuyền lạnh lẽo.
Thật ra, cô đã từng muốn sống ở đây như một người bình thường. Nhưng rồi, liệu nó sẽ kéo dài được bao lâu? Năm năm, hay mười năm? Người ta rồi cũng sẽ phát hiện ra, và cô rồi sẽ phải chịu bao cái nhìn kỳ thị, săm soi dò xét, biết đâu được, họ sẽ coi cô là một thứ sinh vật ghê tởm, hoặc một thứ đại loại như mẫu vật sống để nghiên cứu khoa học…
Cô sợ. Những nỗi sợ hãi luôn ám ảnh sâu trong tim.
Minh Vy đã sống mười mấy năm như thế, cuối cùng phải trốn chạy. Cô khao khát hòa nhập với cuộc sống, nhưng không ai đón nhận, không ai cho phép. Bởi lẽ, cô không thuộc về thế giới này. Mang một chiếc mặt nạ vô cảm, một đôi mắt trống rỗng, một đôi môi chỉ biết nở nụ cười nhạt thếch, đến cái tên Trần Minh Vy cũng không phải là của cô.
Dù thế nào, cô cũng chỉ có con đường duy nhất là tìm lại ký ức của mình, tìm nơi mình thuộc về. Huống hồ, sợi dây chuyền dù có xảy ra bao nhiêu tai nạn vẫn không đứt này chính là định mệnh đã gắn chặt số phận của cô với viên đá Lama huyền bí.
Bất chợt, cô lại nhớ đến một đôi mắt dịu dàng và chất chứa những nỗi buồn sâu thẳm thẳm, dưới cơn mưa ảm đạm lại mang thêm vẻ cô độc bi thương.
Là cô quá nhạy cảm, hay là quá cô đơn nên bị nó ám ảnh, khiển hình ảnh ấy thi thoảng lại hiện về trong tâm trí? Hay là từ lâu đã không ai nhìn cô với ánh mắt ấm áp và đầy quan tâm ấy, nên cô thấy xao động? Minh Vy không lý giải nổi. Chỉ biết một điều, chàng trai đó đem đến cho cô một cảm giác tin cậy và an toàn mà trước nay chưa từng có, chưa từng xuất hiện.
Những tán cây rậm in lòe nhòe giữa khoảng không u tối như những nét mực uốn lượn trên bức tranh thủy mặc. Gió làm chúng đung đưa nhè nhẹ, rồi lại chìm vào hiu hắt, lặng lẽ.
Đột nhiên, Minh Vy cảm thấy hơi thở trong lồng ngực tê cứng lại. Đôi mắt tím trong bóng tối lóe lên vẻ cảnh giác cao độ.
Phía xa, thấp thoáng sau những bóng cây rậm, một đôi mắt xanh lè nhìn xoáy vào cô, trừng trừng và lạnh lẽo như mắt của ác thú. Nó sáng lên giữa màn đêm đen đặc và mang vẻ đe dọa vô cùng nguy hiểm.
Minh Vy từ từ ngồi dậy. Cô cảm giác những đường vân máu li ti đang hiện lên trên mắt mình.
Thoắt cái, đôi mắt bí ẩn ấy đã vụt biến mất.
Gió lùa vào căn phòng lạnh lẽo. Cô gái ngồi yên bất động sau cánh cửa sổ. Những dòng suy nghĩ lộn xộn ngổn ngang trong đầu. Có cái gì đó nguy hiểm đang bám lấy cô không rời. Minh Vy siết mạnh sợi dậy chuyền trên cổ, ánh sáng thì lờ mờ u ám mà đôi mắt cô vừa lóe lên những vệt sắc lạnh.
/33
|