Sáng đầu tuần.
Trời xám đặc. Những tảng ây nặng nề phủ dày đặc, đôi chỗ đùn lại, đôi chỗ mỏng tang khiến bầu trời trở nên nhăn nhúm khó coi. Ánh nắng cố lách qua chúng, trải những tia vàng hiếm hoi chưa kịp tỏa sáng đã vội vàng tắt lụi.
Gió lạnh đầu mùa tràn ngập khắp nơi, những chiếc lá khô rúm vào nhau, nằm co ro trong không gian để rồi bị cuốn đi, bay tứ tung trên sân trường. Trên lối đi dẫn vào căng tin, hàng cây già trước những cơn gió mang hơi lạnh buốt đứng trầm mặc ung dung. Mùi thức ăn nóng hổi bốc lên phả vào không khí, lôi kéo càng ngày càng nhiều người đến, chuyện trò rôm rả.
Một tuần trôi qua, và bảng điểm xếp hạng đã có sự thay đổi.
Hoàng Nguyên Vũ đứng đầu với số điểm tuyệt đối, tiếp theo là Đỗ Uyên Nhi kém hai điểm và bám sát đó là cái tên gây sóng gió tuần trước Trần Minh Vy với khoảng cách một điểm.
Bảo Ngọc trừng mắt nhìn tấm bảng điện tử với những hàng chữ đỏ chói nhảy múa trước mắt mà cảm thấy ruột gan trào lên từng đợt. Cô bóp chặt chiếc ly nhựa trong tay, khiến nó trở nên méo mó làm chất lỏng sóng sánh trong đó tràn ra ngoài, bẩn cả chiếc váy đồng phục. Cái tên Nguyễn Bảo Ngọc quý tộc và kiêu kỳ lại thảm hại ở vị trí số sáu, cách xa Minh Vy mười mấy điểm.
Máu trong cơ thể cô sôi lên sùng sục, những đường gân xanh nổi lên khiến gương mặt vốn dễ thương lại mang vẻ dữ dội đáng sợ. Cô nghiến chặt răng.
“Trần Minh Vy…”
Một bàn tay đặt lên vai. Nụ cuời trên môi Uyên Nhi thấp thoáng chút giễu cợt khi bắt gặp sự tức giận đang cố kìm nén sắp sửa trào ra trong đôi mắt của cô gái tóc đỏ.
- Bạn không sao chứ? Sao mặt trắng bệch vậy?
Bảo Ngọc chầm chậm lắc đầu, mắt tối dần lại.
- Không sao.
- Không thì tốt. – Nụ cười thánh thiện trên môi dường như không ăn nhập gì với đôi mắt ánh lên vẻ lạnh lẽo khó hiểu khi cô ghé sát vào tai Bảo Ngọc, đôi môi màu máu phả hơi lạnh ra những lọn tóc đỏ lòa xòa – Trò chơi còn dài mà.
Nói rồi, cô buông tay bạn ra, ánh mắt vụt trở lại vẻ thuần khiết, hệt như chưa từng có sự thay đổi nào. Nét cười thánh thiện như một thiên thần chưa từng bị vấy bẩn, chưa từng nổi giận, rực rỡ trong sáng vô cùng.
Bảo Ngọc đột nhiên thấy sợ nụ cười ấy. Bằng linh tính, cô biết nó không mang tới điều tốt đẹp.
Phía cửa căn tin, một người xuất hiện khiến cô gái tóc đỏ phải chú ý.
Người con trai đó có dáng người cao cao gầy gầy nhưng toát ra một vẻ điềm tĩnh, lãnh đạm và lành lạnh. Mái tóc nâu sẫm bồng bềnh phủ xuống vầng trán cao, nổi bật lên một đôi mắt sắc bén, đen đặc sâu không cùng như bóng tối, tỏa ra một sự lạnh lẽo vô hình.
Bảo Ngọc biết tim mình đang đập mạnh.
*
Phía góc căn tin, cũng có một đôi mắt màu hổ phách đang hướng ra phía cửa.
Những bước chân sải dài chợt chậm lại và dừng hẳn. Chàng trai đứng yên, tay đút túi quần, người hơi quay lại có ý chờ ai đó. Ánh mắt hờ hững quét qua cô vô tình, và cô ngạc nhiên thấy sự lạnh lẽo dửng hưng trong đó không còn.
Nhưng cô thấy cứng người lại khi cô gái đó xuất hiện.
Chiếc mũ len xám đội lệch trên maic tóc nâu mềm xõa xuống vai. Đôi mắt tím biếc huyễn hoặc trên làn da trắng xanh mang một vẻ đẹp cuốn hút dị thường. Môi cô gái màu hồng tươi nở một nụ cười nhẹ, rất đẹp, rất kiêu sa lại dịu dàng…
Hai người đó cùng sánh bước với nhau.
Cô thấy không gian chỉ còn một màu đỏ quái dị, đỏ như ngọn lửa điên cuồng, như những vệt máu hiện lên trong đôi mắt hổ phách của cô, như dòng máu giận dữ đang sôi sùng sục trong huyết quản bị dồn ép đang chực trào ra làm những đường gân trên mặt, trên cổ căng lên như sợi dây đàn.
*
Không gian đột nhiên đông cứng lại. Khối không khí bị dồn ép trở nên đặc quánh và ngột ngạt chèn vào khí quản, đánh thức bản năng trong Minh Vy trỗi dậy. Linh cảm mách bảo cô nguy hiểm đang đến rất gần.
Xoảng.
Có tiếng vỡ nát vang lên nghe sắc ngọn đến rợn người. Âm thanh ấy cứa vào thị giác làm thần kinh cô dựng đứng lên. Chưa kịp định hình, một bàn tay đã tóm lấy cô kéo bật lại. Thế giới xung quanh đen kịt, chao đảo quay cuồng. Thứ duy nhất cô còn nhận thức được khi ấy là mùi hương bạc hà mát lạnh quen thuộc xông vào mũi.
Có tiếng la hét chói tai. Rồi sau đó là tiếng xôn xao, tiếng bước chân vội vã. Minh Vy từ từ mở mắt ra.
- Có sao không?
Cô gái trợn mắt nhìn cổ áo len đen dày sau chiếc áo vét đồng phục thanh lịch bị lấm bẩn. Cô đang nằm dưới đất, trong lòng một bàn tay an toàn và chắc chắn, phía xung quanh vương đầy những mảnh vỡ…
- Có sao không? – Giọng nói ấy kiên nhẫn lặp lại, có phần hơi gay gắt.
- Không…không sao. – Minh Vy đờ đẫn trả lời.
Bàn tay nhẹ nhàng đỡ cô dậy. Tay áo cũng bị lấm bẩn.
- Không sao thì tốt.
Nguyên Vũ nhìn cô, vẫn cái nhìn trầm uất dịu dàng ấy, vẫn sự quan tâm lo lắng không che dấu hiện lên sâu trong đáy mắt. Minh Vy cảm thấy bối rối. Những cảm xúc hỗn loạn lại chạy qua tim cô, nghe ấm áp dễ chịu.
Chàng trai ấy đã bảo vệ cô. Khi chiếc bóng đèn dài phía trên đầu cô đột ngột bị vỡ, dù bị ngã, dù có thể bị mảnh vỡ đâm vào người vẫn bao bọc lấy cô, giữ cho cô sự an toàn tuyệt đối. Khoảnh khắc nằm trong vòng tay ấy, lần đầu tiên sau hai mươi năm cô có cảm giác yên bình kỳ lạ.
Một người mới quen biết, tại sao lại cho cô cảm giác ấy?
Trời xám đặc. Những tảng ây nặng nề phủ dày đặc, đôi chỗ đùn lại, đôi chỗ mỏng tang khiến bầu trời trở nên nhăn nhúm khó coi. Ánh nắng cố lách qua chúng, trải những tia vàng hiếm hoi chưa kịp tỏa sáng đã vội vàng tắt lụi.
Gió lạnh đầu mùa tràn ngập khắp nơi, những chiếc lá khô rúm vào nhau, nằm co ro trong không gian để rồi bị cuốn đi, bay tứ tung trên sân trường. Trên lối đi dẫn vào căng tin, hàng cây già trước những cơn gió mang hơi lạnh buốt đứng trầm mặc ung dung. Mùi thức ăn nóng hổi bốc lên phả vào không khí, lôi kéo càng ngày càng nhiều người đến, chuyện trò rôm rả.
Một tuần trôi qua, và bảng điểm xếp hạng đã có sự thay đổi.
Hoàng Nguyên Vũ đứng đầu với số điểm tuyệt đối, tiếp theo là Đỗ Uyên Nhi kém hai điểm và bám sát đó là cái tên gây sóng gió tuần trước Trần Minh Vy với khoảng cách một điểm.
Bảo Ngọc trừng mắt nhìn tấm bảng điện tử với những hàng chữ đỏ chói nhảy múa trước mắt mà cảm thấy ruột gan trào lên từng đợt. Cô bóp chặt chiếc ly nhựa trong tay, khiến nó trở nên méo mó làm chất lỏng sóng sánh trong đó tràn ra ngoài, bẩn cả chiếc váy đồng phục. Cái tên Nguyễn Bảo Ngọc quý tộc và kiêu kỳ lại thảm hại ở vị trí số sáu, cách xa Minh Vy mười mấy điểm.
Máu trong cơ thể cô sôi lên sùng sục, những đường gân xanh nổi lên khiến gương mặt vốn dễ thương lại mang vẻ dữ dội đáng sợ. Cô nghiến chặt răng.
“Trần Minh Vy…”
Một bàn tay đặt lên vai. Nụ cuời trên môi Uyên Nhi thấp thoáng chút giễu cợt khi bắt gặp sự tức giận đang cố kìm nén sắp sửa trào ra trong đôi mắt của cô gái tóc đỏ.
- Bạn không sao chứ? Sao mặt trắng bệch vậy?
Bảo Ngọc chầm chậm lắc đầu, mắt tối dần lại.
- Không sao.
- Không thì tốt. – Nụ cười thánh thiện trên môi dường như không ăn nhập gì với đôi mắt ánh lên vẻ lạnh lẽo khó hiểu khi cô ghé sát vào tai Bảo Ngọc, đôi môi màu máu phả hơi lạnh ra những lọn tóc đỏ lòa xòa – Trò chơi còn dài mà.
Nói rồi, cô buông tay bạn ra, ánh mắt vụt trở lại vẻ thuần khiết, hệt như chưa từng có sự thay đổi nào. Nét cười thánh thiện như một thiên thần chưa từng bị vấy bẩn, chưa từng nổi giận, rực rỡ trong sáng vô cùng.
Bảo Ngọc đột nhiên thấy sợ nụ cười ấy. Bằng linh tính, cô biết nó không mang tới điều tốt đẹp.
Phía cửa căn tin, một người xuất hiện khiến cô gái tóc đỏ phải chú ý.
Người con trai đó có dáng người cao cao gầy gầy nhưng toát ra một vẻ điềm tĩnh, lãnh đạm và lành lạnh. Mái tóc nâu sẫm bồng bềnh phủ xuống vầng trán cao, nổi bật lên một đôi mắt sắc bén, đen đặc sâu không cùng như bóng tối, tỏa ra một sự lạnh lẽo vô hình.
Bảo Ngọc biết tim mình đang đập mạnh.
*
Phía góc căn tin, cũng có một đôi mắt màu hổ phách đang hướng ra phía cửa.
Những bước chân sải dài chợt chậm lại và dừng hẳn. Chàng trai đứng yên, tay đút túi quần, người hơi quay lại có ý chờ ai đó. Ánh mắt hờ hững quét qua cô vô tình, và cô ngạc nhiên thấy sự lạnh lẽo dửng hưng trong đó không còn.
Nhưng cô thấy cứng người lại khi cô gái đó xuất hiện.
Chiếc mũ len xám đội lệch trên maic tóc nâu mềm xõa xuống vai. Đôi mắt tím biếc huyễn hoặc trên làn da trắng xanh mang một vẻ đẹp cuốn hút dị thường. Môi cô gái màu hồng tươi nở một nụ cười nhẹ, rất đẹp, rất kiêu sa lại dịu dàng…
Hai người đó cùng sánh bước với nhau.
Cô thấy không gian chỉ còn một màu đỏ quái dị, đỏ như ngọn lửa điên cuồng, như những vệt máu hiện lên trong đôi mắt hổ phách của cô, như dòng máu giận dữ đang sôi sùng sục trong huyết quản bị dồn ép đang chực trào ra làm những đường gân trên mặt, trên cổ căng lên như sợi dây đàn.
*
Không gian đột nhiên đông cứng lại. Khối không khí bị dồn ép trở nên đặc quánh và ngột ngạt chèn vào khí quản, đánh thức bản năng trong Minh Vy trỗi dậy. Linh cảm mách bảo cô nguy hiểm đang đến rất gần.
Xoảng.
Có tiếng vỡ nát vang lên nghe sắc ngọn đến rợn người. Âm thanh ấy cứa vào thị giác làm thần kinh cô dựng đứng lên. Chưa kịp định hình, một bàn tay đã tóm lấy cô kéo bật lại. Thế giới xung quanh đen kịt, chao đảo quay cuồng. Thứ duy nhất cô còn nhận thức được khi ấy là mùi hương bạc hà mát lạnh quen thuộc xông vào mũi.
Có tiếng la hét chói tai. Rồi sau đó là tiếng xôn xao, tiếng bước chân vội vã. Minh Vy từ từ mở mắt ra.
- Có sao không?
Cô gái trợn mắt nhìn cổ áo len đen dày sau chiếc áo vét đồng phục thanh lịch bị lấm bẩn. Cô đang nằm dưới đất, trong lòng một bàn tay an toàn và chắc chắn, phía xung quanh vương đầy những mảnh vỡ…
- Có sao không? – Giọng nói ấy kiên nhẫn lặp lại, có phần hơi gay gắt.
- Không…không sao. – Minh Vy đờ đẫn trả lời.
Bàn tay nhẹ nhàng đỡ cô dậy. Tay áo cũng bị lấm bẩn.
- Không sao thì tốt.
Nguyên Vũ nhìn cô, vẫn cái nhìn trầm uất dịu dàng ấy, vẫn sự quan tâm lo lắng không che dấu hiện lên sâu trong đáy mắt. Minh Vy cảm thấy bối rối. Những cảm xúc hỗn loạn lại chạy qua tim cô, nghe ấm áp dễ chịu.
Chàng trai ấy đã bảo vệ cô. Khi chiếc bóng đèn dài phía trên đầu cô đột ngột bị vỡ, dù bị ngã, dù có thể bị mảnh vỡ đâm vào người vẫn bao bọc lấy cô, giữ cho cô sự an toàn tuyệt đối. Khoảnh khắc nằm trong vòng tay ấy, lần đầu tiên sau hai mươi năm cô có cảm giác yên bình kỳ lạ.
Một người mới quen biết, tại sao lại cho cô cảm giác ấy?
/33
|