Mây buồn nhạt nhòa trên khoảng trời xám đục. Gió vần vũ giữa không gian, thổi đám lá khô dưới thềm rải ngẫu hứng lên những viên đá hoa xám lạnh. Trên dãy hành lang trải dài, hai người vẫn lặng lẽ bước đi song song với nhau. Thi thoảng, đế giày của họ dẫm lên những chiếc lá khô, tạo nên những âm thanh lạo xạo rất mỏng, rất nhẹ, rồi tan vào khoảng không trầm mặc.
- Muốn nói gì sao?
Chàng trai lên tiếng, không muốn duy trì trạng thái ngột ngạt này nữđổi nhiêuua. Họ đã thay đổi nhiều sau ngần ấy năm trời. Không còn một cô bé lóc chóc vừa nhặt quả thông vừa huyên thuyên không ngừng, bên cạnh, một cậu con trai ngồi yên lặng nhìn những luồng sáng rọi từ trên cao xuyên qua kẽ lá trong khu rừng, tạo nên một khoảng trời hư huyền, mờ ảo, như chỉ gợn lên mà không có thực. Giữa họ, có một khoảng trống xa cách không chỉ của thời gian mà còn của những trái tim đã lớn, đã đau, đã bị vắt kiệt những yêu thương ít ỏi. Có kịp nữa không khi níu kéo lại những thứ chỉ còn là ký ức? Kịp nữa không khi đôi mắt cô ấy đã tắt ngấm ánh sáng của tinh nghịch và trong trẻo, thay vào đó là sự bình thản đến lạnh lùng? Kịp nữa không khi máu đã nhuộm tanh đôi tay này, trái tim này, để nó trở nên tàn nhẫn đến ghê tởm?
- Tôi...cảm ơn cậu.
Giọng nói tĩnh nhẹ mà xa cách. Ánh mắt ấy tĩnh lặng tựa một cõi u tịch xa xăm không thể nắm bắt. Một kẻ khôn ngoan, cẩn trọng và bí ẩn.
- Mưa rồi!
Cô gái buông ra một tiếng thở dài. Từ dãy nhà này trở về phòng học phải mất một quãng xa, không thể tránh khỏi chuyện bị ướt.
Nguyên Vũ trùm chiếc áo vét đồng phục của mình lên đầu Minh Vy, chợt lại thấy đôi mắt tím to tròn ngơ ngác của ngày xưa, ánh mắt lấp lánh ánh sáng trong trẻo và tinh khôi như sương sớm, chưa từng bị vấy bẩn...Nó là thứ ánh sáng duy nhất soi sáng cho cậu trong những ngày tăm tối, những cuộc chiến dành sự sống kéo dài triền miên, trong mùi tanh ngộp thở của máu và tội ác, sưởi ấm trái tim khô cằn vì thù hận và lạnh giá vì thiếu thốn yêu thương...
- Như vậy đỡ ướt hơn.
Cậu nói, rồi nắm lấy bàn tay ấy kéo đi. Hơi ấm từ đấy lan tỏa, len lỏi vào trái tim bấy lâu câm lặng như đã chết.
"Nếu đã không thể quay lại như xưa được, vậy, hãy cùng tôi đi tiếp..."
*
Bầu trời ngập màu trắng xóa. Những hạt nuớc xuyên qua không khí, xuyên qua chiếc áo thấm vào đầu cô ướt lạnh. Mưa đan chéo nhau như những mũi kim sắc lạnh. Mưa giăng kín trời như tấm lưới khồng lồ chụp lên tất cả. Mưa dịu dàng trầm lặng. Mưa cũng lạnh lùng và bí ẩn.
Minh Vy ngẩng đầu nhìn mái tóc bồng bềnh lấp lánh những hạt nước nhỏ xíu, nhìn chiếc áo len đen dày, nhìn bàn tay đang nắm lấy tay mình phía truớc, bỗng giật mình. Cô tự hỏi từ khi nào mình đã đánh mất sự cảnh giác vốn có, từ bao giờ lại cảm thấy an toàn và tin tưởng con người mà cô cũng không thể hiểu rõ này đến vậy. Mắt cô tím thẫm lại.
Một giọng nói lạnh lẽo, rõ ràng như một mệnh lệnh nghiêm khắc: "Không được tin ai, không được yêu ai, cũng không được tiết lộ với ai về mình. Nếu không, sẽ lại chuốc lấy bi kịch..."
Không. Thứ cảm xúc khó hiểu này không nên ttòn tại. Cô chỉ vô tình đi qua cuộc đời cậu ấy một quãng ngăn ngủi, rồi sớm muộn cũng sẽ biến mất. Thế giới này không dành cho cô, tin tưởng một ai đó thật quá nguy hiểm. Cô mãi mãi là một kẻ trơ trọi đến mức cô độc, không được phép tin bất cứ ai, không được phép để trái tim lưu luyến vì bất cứ tình cảm nào mà đánh mất lý trí. Trong tâm thức của trái tim, trốn chạy sự xao động như là một bản năng ám ảnh.
Tay cô lạnh dần, không hẳn vì mưa.
*
Đêm.
TRời tạnh hẳn. Hơi nước ẩm ướt vẫn ứ đầy trong không khí, cộng thêm cái buốt giá của mùa đông khiến mọi người không có chút hứng thú đi dạo ngaòi trời như mọi ngày. Sân trường im ắng, thâm trầm.
Ở một góc tối, nới ánh đèn ở khuôn viên không thể chạm tới được, bóng đêm đặc quánh lạnh lẽo nuốt lấy không gian, một cô gái vẫn đứng yên lặng nhìn chằm chằm vào bóng lưng trước mătj chờ đợi câu trả lời. Cô đang rất nôn nóng, và sự chờ đợi kéo dài làm thần kinh cô căng lên từng hồi. Đến lúc cô tưởng không thể chịu đựng được nữa, bóng đen ấy bất ngờ lên tiếng.
- Cậu muốn tớ dùng "nó" để đối phó với cô ta thật sao?
Cô gái trả lời, cố gắng để giọng nói không trở nên gấp gáp.
- Đúng vậy. Nên giải quyết từ sớm. Cô ta đã đi quá giứoi hạn, và tớ nghĩ nó không tốt cho cậu...
- Là quá giới hạn của cậu, không phải của tớ.
Bóng đen quay lại đối mặt vứoi cô. Không thể nhìn rõ mặt, nhưng cô biết một nụ cười nửa miệng vừa thoáng qua trong bóng tối.
- Cậu đã nói sẽ giúp tớ.
Lần này, bóng đen tiến đến gàn cô hơn một bước, khuôn mặt lộ ra ngoài sáng, hơi lạnh phảng phất khiến cô đột nhiên rùng mình. Nỗi sợ hãi mơ hồ truyền theo hơi lạnh lên mặt cô, khiến nó tái đi trông thấy.
- Vậy cậu cũng quên tớ đã nhắc nhở gì rồi sao?
- "sử dụng đầu óc một cách thông minh"
- Tốt lắm.- Bóng đen gật đầu hài lòng.
- Nhưng...
- Đừng có ngăt lời tớ.
Giọng nói ấy rõ ràng rất nhẹ nhàng, nhưng cô lại chỉ cảm thấy nó rất đáng sợ. Hơi run, nhưng cô vẫn đứng yên tại chỗ, cố gắng tìm hiểu xem đàng sau đôi mắt đen láy có vẻ thánh thiện ấy là những suy nghĩ hiểm độc gì. Và như mọi lần, nó vô ích.
- Nếu dùng "nó", trò chơi sẽ kết thúc quá nhanh, chẳng còn gì hấp dẫ nữa. Với kẻ thú vị như Minh Vy, tớ không muốn đơn giản như thế. Hãy tiếp tục trò chơi đi.
- Nhưng...- Cô muốn nói gì đó, nhưng lại không dám - ...Được.
- Hơn nữa, tớ đang có việc cần phải làm.
Đôi môi màu đỏ như máu chếch lên cười lạnh. Ánh mắt ấy vừa lóe lên vẻ tàn khốc khi nhìn vào mảnh đá vỡ với những hoa văn kỳ dị đặt giữa chiếc hộp nhưng đỏ, tỏa ra thứ ánh sáng xanh lục ma quái.
*
Thụy Du rời mắt khỏi trang sách dày, nhìn ra ngoài. Bóng đêm ập đến từ lúc nào đã trùm lấy khuôn viên vắng lặng, nuốt chửng lấy ánh đèn nhợt nhạt. Gió thi thoảng rít lên, luồn qua những cành cây trụi lá, trơ ra như những cánh tay đen đúa quỷ dị lắc lư tómlấy con mồi. Cô nở nụ cười khó hiểu. Đêm là thời điểm đcô rất thích thú. Nó đẹp, và rất nguy hiểm.
9 giờ 30 tối.
Cô rời thư viện, trở về căn phòng căn phòng yên tĩnh. Buông người xuống tấm nệm êm ái, mặc căn phòng chìm trong bóng tối, mắt cô dần khép lại. Nhưng một cảm giác quái quỷ nào đó đột ngột xuất hiện trong đầu, một sự bất thường nào đó đang hiện diện trong căn phòng này. Cô mở bừng mắt. Chếch bên phía cửa sổ, nới có ánh sáng lờ mờ hắt vào huyền ảo, một đôi mắt quái dị với hai con ngươi khác màu đang nhìn xoáy vào cô, cái nhìn lãnh lẽo và sắc lẻm.
- Muốn nói gì sao?
Chàng trai lên tiếng, không muốn duy trì trạng thái ngột ngạt này nữđổi nhiêuua. Họ đã thay đổi nhiều sau ngần ấy năm trời. Không còn một cô bé lóc chóc vừa nhặt quả thông vừa huyên thuyên không ngừng, bên cạnh, một cậu con trai ngồi yên lặng nhìn những luồng sáng rọi từ trên cao xuyên qua kẽ lá trong khu rừng, tạo nên một khoảng trời hư huyền, mờ ảo, như chỉ gợn lên mà không có thực. Giữa họ, có một khoảng trống xa cách không chỉ của thời gian mà còn của những trái tim đã lớn, đã đau, đã bị vắt kiệt những yêu thương ít ỏi. Có kịp nữa không khi níu kéo lại những thứ chỉ còn là ký ức? Kịp nữa không khi đôi mắt cô ấy đã tắt ngấm ánh sáng của tinh nghịch và trong trẻo, thay vào đó là sự bình thản đến lạnh lùng? Kịp nữa không khi máu đã nhuộm tanh đôi tay này, trái tim này, để nó trở nên tàn nhẫn đến ghê tởm?
- Tôi...cảm ơn cậu.
Giọng nói tĩnh nhẹ mà xa cách. Ánh mắt ấy tĩnh lặng tựa một cõi u tịch xa xăm không thể nắm bắt. Một kẻ khôn ngoan, cẩn trọng và bí ẩn.
- Mưa rồi!
Cô gái buông ra một tiếng thở dài. Từ dãy nhà này trở về phòng học phải mất một quãng xa, không thể tránh khỏi chuyện bị ướt.
Nguyên Vũ trùm chiếc áo vét đồng phục của mình lên đầu Minh Vy, chợt lại thấy đôi mắt tím to tròn ngơ ngác của ngày xưa, ánh mắt lấp lánh ánh sáng trong trẻo và tinh khôi như sương sớm, chưa từng bị vấy bẩn...Nó là thứ ánh sáng duy nhất soi sáng cho cậu trong những ngày tăm tối, những cuộc chiến dành sự sống kéo dài triền miên, trong mùi tanh ngộp thở của máu và tội ác, sưởi ấm trái tim khô cằn vì thù hận và lạnh giá vì thiếu thốn yêu thương...
- Như vậy đỡ ướt hơn.
Cậu nói, rồi nắm lấy bàn tay ấy kéo đi. Hơi ấm từ đấy lan tỏa, len lỏi vào trái tim bấy lâu câm lặng như đã chết.
"Nếu đã không thể quay lại như xưa được, vậy, hãy cùng tôi đi tiếp..."
*
Bầu trời ngập màu trắng xóa. Những hạt nuớc xuyên qua không khí, xuyên qua chiếc áo thấm vào đầu cô ướt lạnh. Mưa đan chéo nhau như những mũi kim sắc lạnh. Mưa giăng kín trời như tấm lưới khồng lồ chụp lên tất cả. Mưa dịu dàng trầm lặng. Mưa cũng lạnh lùng và bí ẩn.
Minh Vy ngẩng đầu nhìn mái tóc bồng bềnh lấp lánh những hạt nước nhỏ xíu, nhìn chiếc áo len đen dày, nhìn bàn tay đang nắm lấy tay mình phía truớc, bỗng giật mình. Cô tự hỏi từ khi nào mình đã đánh mất sự cảnh giác vốn có, từ bao giờ lại cảm thấy an toàn và tin tưởng con người mà cô cũng không thể hiểu rõ này đến vậy. Mắt cô tím thẫm lại.
Một giọng nói lạnh lẽo, rõ ràng như một mệnh lệnh nghiêm khắc: "Không được tin ai, không được yêu ai, cũng không được tiết lộ với ai về mình. Nếu không, sẽ lại chuốc lấy bi kịch..."
Không. Thứ cảm xúc khó hiểu này không nên ttòn tại. Cô chỉ vô tình đi qua cuộc đời cậu ấy một quãng ngăn ngủi, rồi sớm muộn cũng sẽ biến mất. Thế giới này không dành cho cô, tin tưởng một ai đó thật quá nguy hiểm. Cô mãi mãi là một kẻ trơ trọi đến mức cô độc, không được phép tin bất cứ ai, không được phép để trái tim lưu luyến vì bất cứ tình cảm nào mà đánh mất lý trí. Trong tâm thức của trái tim, trốn chạy sự xao động như là một bản năng ám ảnh.
Tay cô lạnh dần, không hẳn vì mưa.
*
Đêm.
TRời tạnh hẳn. Hơi nước ẩm ướt vẫn ứ đầy trong không khí, cộng thêm cái buốt giá của mùa đông khiến mọi người không có chút hứng thú đi dạo ngaòi trời như mọi ngày. Sân trường im ắng, thâm trầm.
Ở một góc tối, nới ánh đèn ở khuôn viên không thể chạm tới được, bóng đêm đặc quánh lạnh lẽo nuốt lấy không gian, một cô gái vẫn đứng yên lặng nhìn chằm chằm vào bóng lưng trước mătj chờ đợi câu trả lời. Cô đang rất nôn nóng, và sự chờ đợi kéo dài làm thần kinh cô căng lên từng hồi. Đến lúc cô tưởng không thể chịu đựng được nữa, bóng đen ấy bất ngờ lên tiếng.
- Cậu muốn tớ dùng "nó" để đối phó với cô ta thật sao?
Cô gái trả lời, cố gắng để giọng nói không trở nên gấp gáp.
- Đúng vậy. Nên giải quyết từ sớm. Cô ta đã đi quá giứoi hạn, và tớ nghĩ nó không tốt cho cậu...
- Là quá giới hạn của cậu, không phải của tớ.
Bóng đen quay lại đối mặt vứoi cô. Không thể nhìn rõ mặt, nhưng cô biết một nụ cười nửa miệng vừa thoáng qua trong bóng tối.
- Cậu đã nói sẽ giúp tớ.
Lần này, bóng đen tiến đến gàn cô hơn một bước, khuôn mặt lộ ra ngoài sáng, hơi lạnh phảng phất khiến cô đột nhiên rùng mình. Nỗi sợ hãi mơ hồ truyền theo hơi lạnh lên mặt cô, khiến nó tái đi trông thấy.
- Vậy cậu cũng quên tớ đã nhắc nhở gì rồi sao?
- "sử dụng đầu óc một cách thông minh"
- Tốt lắm.- Bóng đen gật đầu hài lòng.
- Nhưng...
- Đừng có ngăt lời tớ.
Giọng nói ấy rõ ràng rất nhẹ nhàng, nhưng cô lại chỉ cảm thấy nó rất đáng sợ. Hơi run, nhưng cô vẫn đứng yên tại chỗ, cố gắng tìm hiểu xem đàng sau đôi mắt đen láy có vẻ thánh thiện ấy là những suy nghĩ hiểm độc gì. Và như mọi lần, nó vô ích.
- Nếu dùng "nó", trò chơi sẽ kết thúc quá nhanh, chẳng còn gì hấp dẫ nữa. Với kẻ thú vị như Minh Vy, tớ không muốn đơn giản như thế. Hãy tiếp tục trò chơi đi.
- Nhưng...- Cô muốn nói gì đó, nhưng lại không dám - ...Được.
- Hơn nữa, tớ đang có việc cần phải làm.
Đôi môi màu đỏ như máu chếch lên cười lạnh. Ánh mắt ấy vừa lóe lên vẻ tàn khốc khi nhìn vào mảnh đá vỡ với những hoa văn kỳ dị đặt giữa chiếc hộp nhưng đỏ, tỏa ra thứ ánh sáng xanh lục ma quái.
*
Thụy Du rời mắt khỏi trang sách dày, nhìn ra ngoài. Bóng đêm ập đến từ lúc nào đã trùm lấy khuôn viên vắng lặng, nuốt chửng lấy ánh đèn nhợt nhạt. Gió thi thoảng rít lên, luồn qua những cành cây trụi lá, trơ ra như những cánh tay đen đúa quỷ dị lắc lư tómlấy con mồi. Cô nở nụ cười khó hiểu. Đêm là thời điểm đcô rất thích thú. Nó đẹp, và rất nguy hiểm.
9 giờ 30 tối.
Cô rời thư viện, trở về căn phòng căn phòng yên tĩnh. Buông người xuống tấm nệm êm ái, mặc căn phòng chìm trong bóng tối, mắt cô dần khép lại. Nhưng một cảm giác quái quỷ nào đó đột ngột xuất hiện trong đầu, một sự bất thường nào đó đang hiện diện trong căn phòng này. Cô mở bừng mắt. Chếch bên phía cửa sổ, nới có ánh sáng lờ mờ hắt vào huyền ảo, một đôi mắt quái dị với hai con ngươi khác màu đang nhìn xoáy vào cô, cái nhìn lãnh lẽo và sắc lẻm.
/33
|