Về đến căn phòng của mình, Minh Vy đóng cửa lại, thu người vào bóng tối. Người bạn cùng phòng với mình vẫn chưa về. Cô bé xem lại những tấm hình chụp bằng điện thoại, chúng đều trắng không thể nhìn thấy rõ. Nhanh chóng xóa hết đi, cô lấy ra một tập giấy, viết lại toàn bộ những ký tự còn nhớ trong đầu trước khi chúng thực sự biến mất. Khả năng đọc một lần là có thể nhớ rõ ràng từng đường nét có lẽ là không dễ đối với một người bình thường, còn với Minh Vy, đương nhiên khác.
Bởi cô không phải con người bình thường. Đó là thứ duy nhất về bản thân mà cô dám khẳng định.
Hai mươi năm trước, những người khách du lịch tìm thấy cô thoi thóp bên dòng suối trong khu rừng, một bên vai trái bị thương nặng, vết thương rộng kéo dài tới một phần ngực, đầu bị va đập mạnh ,máu chảy đầm đìa đến không nhìn rõ gương mặt. Cô được đưa về bệnh viện chữa trị trong tình trạng không mấy khả quan. Sau cuộc phẫu thuật không thành công, tim cô gái ngừng đập.
Người ta đưa cô vào nhà xác. Không tên. Không tuổi. Không chút thông tin cá nhân nào khác. Sự ra đi của cô không có gì ngoài một sự trống rỗng vô nghĩa khó hiểu.
Nhưng một tiếng đồng hồ sau, cái xác đó đã biến mất không chút dấu vết.
Cô không còn nhớ rõ đã rời khỏi căn phòng lạnh lẽo với những cơ thể nằm yên cứng đờ đó như thế nào, cũng không còn nhớ đã đi vất vưởng ra sao để cuối cùng bất tỉnh trước một cô nhi viện ở ngoại ô thành phố. Chỉ biết rằng lúc ấy, trong người cô chỉ còn một thôi thúc mãnh liệt, nó nối cô với sự sống còn mong manh yếu ớt: cô không thể chết. Cô nhất định phải sống. Còn rất nhiều việc quan trong chưa làm…
Tỉnh dậy trong một căn nhà gỗ, đôi mắt cô lạ lẫm nhìn thế giới xung quanh, một người phụ nữ tóc lốm đốm bạc nhìn cô trìu mến và những đứa trẻ gầy guộc nhìn cô bằng đôi mắt ngây thơ và non nớt. Thế là cô ở lại đây, cùng với những người phụ nữ ở đây chăm sóc bọn trẻ, vì cô lúc đó chỉ mang gương mặt của cô bé mười sáu tuổi ngây thơ và thánh thiện.
Cơ thể cô phục hồi nhanh đến không ngờ, một tháng sau vết thương đã khép lại và hoàn toàn không để lại sẹo, thêm tuần nữa để đi lại và hoạt động bình thường. Duy chỉ có trí nhớ của cô là không thể khôi phục. Nó hoàn toàn mất đi, không để lại chút giấu vết. Thứ duy nhất nối cô với quá khứ là sợi dây chuyền có gắn ngôi sao bạc khá lớn.
Thời gian cứ thế trôi đi, những người mẹ đó ngày càng già đi, có những người mới đến thay thế, những đứa trẻ ngây ngô ngày nào cũng lớn lên và trưởng thành, rời khỏi cô nhi viện. Nhưng cô sau hai mươi năm vẫn mang gương mặt thánh thiện và trong sáng của thiếu nữ tuổi mười tám, bất chấp sự công phá của thời gian. Người ta lúc đầu tò mò, sau là xa lánh, căm ghét và ghê sợ. Sự sợ hãi đó không nói ra thành lời nhưng nó lan tỏa dần trong không khi xung quanh, khiến Minh Vy thấy ngột ngạt. Cô bé thu mình về trong vỏ bọc, sống câm lặng và cô độc như một cái bóng, giấu hết mọi cảm xúc, mọi suy nghĩ đằng sau đôi mắt phẳng lặng và yên bình, cảnh giác với tất cả mọi người. Lạc lõng giữa một nơi không có đồng loại, cô khao khát muốn tìm lại chính mình, tìm lại nơi thuộc về mình, nó đốt cháy cô từng ngày và đến khi người phụ nữ hiền từ duy nhất yêu thương cô đã mất, thì cô quyết định đi khỏi đây, tự tìm phương hướng cho chính mình.
Tiếng lạch cạch cắt ngang những dòng suy nghĩ đứt đoạn, Minh Vy nhét vội tờ giấy vào trong một tập tài liệu giày cộp, vớ cho mình một quyển sách và làm như thể rất chăm chú đọc. Bảo Ngọc – cô bạn cùng phòng bước vào, liếc nhìn cô một cái không mấy thiện cảm, rồi buông người nằm vật ra giường.
Khi hơi thở của cô bạn đã sâu và nhịp nhàng hơn, Minh Vy lại lôi những từ giấy ấy ra đọc. Những nét ký tự này cô bé chưa từng gặp lần nào, nó giống như chữ viết của một thời đại xa xôi nào đó. Không một chút manh mối khá khẩm hơn, cô gấp chúng lại,giấu kỹ sau tờ bìa của cuốn tiểu thuyết dày cộp đã được khoét một lỗ rồi lấy giấy dán lại. Xong xuôi, cô tắt đèn, nằm vắt tay trên trán suy nghĩ rồi cũng thiếp đi trong cơn mộng mị.
Bởi cô không phải con người bình thường. Đó là thứ duy nhất về bản thân mà cô dám khẳng định.
Hai mươi năm trước, những người khách du lịch tìm thấy cô thoi thóp bên dòng suối trong khu rừng, một bên vai trái bị thương nặng, vết thương rộng kéo dài tới một phần ngực, đầu bị va đập mạnh ,máu chảy đầm đìa đến không nhìn rõ gương mặt. Cô được đưa về bệnh viện chữa trị trong tình trạng không mấy khả quan. Sau cuộc phẫu thuật không thành công, tim cô gái ngừng đập.
Người ta đưa cô vào nhà xác. Không tên. Không tuổi. Không chút thông tin cá nhân nào khác. Sự ra đi của cô không có gì ngoài một sự trống rỗng vô nghĩa khó hiểu.
Nhưng một tiếng đồng hồ sau, cái xác đó đã biến mất không chút dấu vết.
Cô không còn nhớ rõ đã rời khỏi căn phòng lạnh lẽo với những cơ thể nằm yên cứng đờ đó như thế nào, cũng không còn nhớ đã đi vất vưởng ra sao để cuối cùng bất tỉnh trước một cô nhi viện ở ngoại ô thành phố. Chỉ biết rằng lúc ấy, trong người cô chỉ còn một thôi thúc mãnh liệt, nó nối cô với sự sống còn mong manh yếu ớt: cô không thể chết. Cô nhất định phải sống. Còn rất nhiều việc quan trong chưa làm…
Tỉnh dậy trong một căn nhà gỗ, đôi mắt cô lạ lẫm nhìn thế giới xung quanh, một người phụ nữ tóc lốm đốm bạc nhìn cô trìu mến và những đứa trẻ gầy guộc nhìn cô bằng đôi mắt ngây thơ và non nớt. Thế là cô ở lại đây, cùng với những người phụ nữ ở đây chăm sóc bọn trẻ, vì cô lúc đó chỉ mang gương mặt của cô bé mười sáu tuổi ngây thơ và thánh thiện.
Cơ thể cô phục hồi nhanh đến không ngờ, một tháng sau vết thương đã khép lại và hoàn toàn không để lại sẹo, thêm tuần nữa để đi lại và hoạt động bình thường. Duy chỉ có trí nhớ của cô là không thể khôi phục. Nó hoàn toàn mất đi, không để lại chút giấu vết. Thứ duy nhất nối cô với quá khứ là sợi dây chuyền có gắn ngôi sao bạc khá lớn.
Thời gian cứ thế trôi đi, những người mẹ đó ngày càng già đi, có những người mới đến thay thế, những đứa trẻ ngây ngô ngày nào cũng lớn lên và trưởng thành, rời khỏi cô nhi viện. Nhưng cô sau hai mươi năm vẫn mang gương mặt thánh thiện và trong sáng của thiếu nữ tuổi mười tám, bất chấp sự công phá của thời gian. Người ta lúc đầu tò mò, sau là xa lánh, căm ghét và ghê sợ. Sự sợ hãi đó không nói ra thành lời nhưng nó lan tỏa dần trong không khi xung quanh, khiến Minh Vy thấy ngột ngạt. Cô bé thu mình về trong vỏ bọc, sống câm lặng và cô độc như một cái bóng, giấu hết mọi cảm xúc, mọi suy nghĩ đằng sau đôi mắt phẳng lặng và yên bình, cảnh giác với tất cả mọi người. Lạc lõng giữa một nơi không có đồng loại, cô khao khát muốn tìm lại chính mình, tìm lại nơi thuộc về mình, nó đốt cháy cô từng ngày và đến khi người phụ nữ hiền từ duy nhất yêu thương cô đã mất, thì cô quyết định đi khỏi đây, tự tìm phương hướng cho chính mình.
Tiếng lạch cạch cắt ngang những dòng suy nghĩ đứt đoạn, Minh Vy nhét vội tờ giấy vào trong một tập tài liệu giày cộp, vớ cho mình một quyển sách và làm như thể rất chăm chú đọc. Bảo Ngọc – cô bạn cùng phòng bước vào, liếc nhìn cô một cái không mấy thiện cảm, rồi buông người nằm vật ra giường.
Khi hơi thở của cô bạn đã sâu và nhịp nhàng hơn, Minh Vy lại lôi những từ giấy ấy ra đọc. Những nét ký tự này cô bé chưa từng gặp lần nào, nó giống như chữ viết của một thời đại xa xôi nào đó. Không một chút manh mối khá khẩm hơn, cô gấp chúng lại,giấu kỹ sau tờ bìa của cuốn tiểu thuyết dày cộp đã được khoét một lỗ rồi lấy giấy dán lại. Xong xuôi, cô tắt đèn, nằm vắt tay trên trán suy nghĩ rồi cũng thiếp đi trong cơn mộng mị.
/33
|