Một màn đêm dày đặc.
Lạnh lẽo.
Nước! Có thể nghe được tiếng quấy đạp và tiếng những bọt khí vỡ tan.
Rồi yên lặng, yên lặng đến nghẹt thở.
Một luồn sáng rọi từ trên cao xuống nước. Đôi mắt màu tím dưới làn nước càng trở nên lung linh huyễn hoặc. Cô chăm chú nhìn xung quanh, tìm kiếm.
Và kia, dưới ánh sáng mặt trời gay gắt dưới nước, một gương mặt trắng bợt và tím tái, khuôn miệng há hờ, những bọt khí cuối cùng đang tan dần. Những sợi tóc vàng óng bập bềnh giữa nước như rong biển phủ lên gương mặt, phía sau chúng là một đôi mắt xanh dương trợn trừng, mở to kinh hoàng, hình ảnh cuối cùng của sự sống trong đôi mắt ấy là một bóng người màu đen bí ẩn.
Minh Vy mở bừng mắt. Bàn tay cô cảm nhận sức nóng từ mặt dây chuyền hình sao bạc khá lớn mà trong giấc cơn mê man cô vô thức nắm chặt. Cô bỗng thấy sợ hãi và hoang mang, linh cảm mách bảo rằng dường như một bóng đen u ám nào đó sặp đổ sụp xuống nơi này.
*
Sáng.
Học viện Phương Đông xôn xao lên khi nhận được tin Jolie - một nữ sinh Mỹ du học ở đây đã chết đuối trong hồ nước nằm phía sau đồi, cách học viện một con đường ngắn. Một bầu không khí nặng nề bao trùm lấy các học viên, sự sôi động hằng ngày được thay bằng sự lặng lẽ đến nghẹt thở. Chính Minh Vy cũng cảm thấy khó thở và tê dại khi nhìn thấy thi thể của cô gái với mái tóc vàng óng bồng bềnh trong làn nước. Jolie – cô đã nhìn thấy cái chết ấy trong mơ.
Trong căn tin lớn, một nữ sinh tóc bím đánh rơi khay thức ăn của mình rơi “xoảng” một tiếng xuống sàn nhà. Nước sốt cà chua màu đỏ ối gay gắt loang lổ lan ra, truờn đi trên những viên đá xám. Cô bé ấy mặt tái mét, đôi mắt dại hẳn đi, đột ngột ngồi thụp xuống, ôm đầu hét lên.
-Tôi không chịu được nữa rồi. Cái trường học này bị quỷ ám rồi.
Câu nói ấy phát ra, những học viên gần đó trở nên sững sờ tê dại. Nỗi sợ hãi ngầm ngầm lan tỏa, truyền vào trong từng hơi thở của những người chứng kiến.
-Phải đi khỏi đây! Phải đi khỏi đây! Tôi phải đi khỏi đây!!!
Ào!!!
Nữ sinh tóc hung đỏ hắt nguyên ly nước lên người cô bé tóc bím tội nghiệp đang co ro dưới sàn nhà, gương mặt hoảng loạn, đôi mắt ánh lên tia nhìn khinh thường và giận dữ. Tóc đỏ ngồi xuống, nắm lấy tay tóc bím, siết chặt, giọng nói rít qua kẽ răng.
-Im đi! Cậu bị điên à? Cậu có hiểu vừa nói gì không?
Tóc bím sợ hãi khóc nấc lên. Những ám ảnh về cái chết của người bạn hiện lên rõ mồn một. Miệng cô bé không ngừng lẩm bẩm.
-Sẽ đến lúc thôi! Từng người, từng người một sẽ chết như thế đấy! Tôi không muốn chết, không muốn, không muốn!!!
Cô gái tóc hung đỏ ấy, Minh Vy nhận ra, không ai xa lạ chính là người bạn cùng phòng với mình – Nguyễn Bảo Ngọc - thẳng tay tát mạnh một cái vào mặt tóc bím, gằn giọng.
-Tỉnh lại chưa? Cậu đang làm gì vậy? điên rồi sao? Im lặng và nghe đây: tất cả chỉ là tai nạn. Không có chuyện ma quỷ gì cả. Đừng làm mọi người rối loạn vì những suy nghĩ điên rồ của cậu.
Tóc bím đột nhiên nổi giận, đôi mắt long sòng.
-Cậu là cái thá gì? Cậu biết gì mà nói? Rồi sẽ đến lượt cậu thôi, ngày cậu chết như thế ấy, cậu cũng sẽ chết như thế đấy.
-Cậu…
-Đủ rồi.
Một giọng nói nhẹ nhàng nhưng đầy uy lực vang lên cắt ngang cuộc đối thoại hỗn loạn. Tất cả mọi người trong căn tin đều ngoái lại nhìn.
Gương mặt xinh đẹp như thiên thần, mái tóc đen mượt xoăn nhẹ dịu dàng, đôi mắt to đen láy cuốn hút, hàng mi cong sắc sảo – Uyên Nhi, bông hoa tuyệt đẹp của học viện Phương Đông.
-Bảo Ngọc! Cậu làm ồn đủ chưa?
Nữ sinh tóc hung đỏ ngước mắt lên nhìn, tay vội thụt lại, đứng thẳng người.
-Xin lỗi cậu Uyên Nhi. Nhưng cậu ta…
- Cậu không biết Tiểu Mai có bệnh sao? Sao lại còn đối xử với cậu ấy như thế?
Bảo Ngọc cúi đầu, mái tóc hung đỏ xõa xuống che lấp khuôn mặt, nhưng sự sợ hãi hiện lên dưới đáy mắt, vương lại chút ít trong giọng nói.
-Xin lỗi, tớ…
Uyên Nhi thở hắt ra, dịu dàng vỗ vai tóc bím, rồi dỗ nhẹ nhàng, đưa cô bé vào phòng y tế, không quên quay ra cười nhẹ với mọi người. Nụ cười ấy lọt vào mắt Minh Vy, người đang ngồi ở một góc khá xa nhưng đủ nhạy cảm để quan sát hết tất cả.
-Không sao rồi. Mọi người đừng bận tâm. Không có gì đâu. Cậu ấy vốn bị bệnh như thế mà.
Mọi người trong căn tin bình tâm lại. Trong mắt họ, Uyên Nhi là thiên sứ, cô ấy nói không sao là không sao hết. Tất cả thở phào, quay lại ăn uống. Họ không hề biết rằng, chiếc bàn trong góc khuất khá xa vừa mới vài giây trước đây có người ngồi đã hoàn toàn trống trơn và sạch sẽ.
Lạnh lẽo.
Nước! Có thể nghe được tiếng quấy đạp và tiếng những bọt khí vỡ tan.
Rồi yên lặng, yên lặng đến nghẹt thở.
Một luồn sáng rọi từ trên cao xuống nước. Đôi mắt màu tím dưới làn nước càng trở nên lung linh huyễn hoặc. Cô chăm chú nhìn xung quanh, tìm kiếm.
Và kia, dưới ánh sáng mặt trời gay gắt dưới nước, một gương mặt trắng bợt và tím tái, khuôn miệng há hờ, những bọt khí cuối cùng đang tan dần. Những sợi tóc vàng óng bập bềnh giữa nước như rong biển phủ lên gương mặt, phía sau chúng là một đôi mắt xanh dương trợn trừng, mở to kinh hoàng, hình ảnh cuối cùng của sự sống trong đôi mắt ấy là một bóng người màu đen bí ẩn.
Minh Vy mở bừng mắt. Bàn tay cô cảm nhận sức nóng từ mặt dây chuyền hình sao bạc khá lớn mà trong giấc cơn mê man cô vô thức nắm chặt. Cô bỗng thấy sợ hãi và hoang mang, linh cảm mách bảo rằng dường như một bóng đen u ám nào đó sặp đổ sụp xuống nơi này.
*
Sáng.
Học viện Phương Đông xôn xao lên khi nhận được tin Jolie - một nữ sinh Mỹ du học ở đây đã chết đuối trong hồ nước nằm phía sau đồi, cách học viện một con đường ngắn. Một bầu không khí nặng nề bao trùm lấy các học viên, sự sôi động hằng ngày được thay bằng sự lặng lẽ đến nghẹt thở. Chính Minh Vy cũng cảm thấy khó thở và tê dại khi nhìn thấy thi thể của cô gái với mái tóc vàng óng bồng bềnh trong làn nước. Jolie – cô đã nhìn thấy cái chết ấy trong mơ.
Trong căn tin lớn, một nữ sinh tóc bím đánh rơi khay thức ăn của mình rơi “xoảng” một tiếng xuống sàn nhà. Nước sốt cà chua màu đỏ ối gay gắt loang lổ lan ra, truờn đi trên những viên đá xám. Cô bé ấy mặt tái mét, đôi mắt dại hẳn đi, đột ngột ngồi thụp xuống, ôm đầu hét lên.
-Tôi không chịu được nữa rồi. Cái trường học này bị quỷ ám rồi.
Câu nói ấy phát ra, những học viên gần đó trở nên sững sờ tê dại. Nỗi sợ hãi ngầm ngầm lan tỏa, truyền vào trong từng hơi thở của những người chứng kiến.
-Phải đi khỏi đây! Phải đi khỏi đây! Tôi phải đi khỏi đây!!!
Ào!!!
Nữ sinh tóc hung đỏ hắt nguyên ly nước lên người cô bé tóc bím tội nghiệp đang co ro dưới sàn nhà, gương mặt hoảng loạn, đôi mắt ánh lên tia nhìn khinh thường và giận dữ. Tóc đỏ ngồi xuống, nắm lấy tay tóc bím, siết chặt, giọng nói rít qua kẽ răng.
-Im đi! Cậu bị điên à? Cậu có hiểu vừa nói gì không?
Tóc bím sợ hãi khóc nấc lên. Những ám ảnh về cái chết của người bạn hiện lên rõ mồn một. Miệng cô bé không ngừng lẩm bẩm.
-Sẽ đến lúc thôi! Từng người, từng người một sẽ chết như thế đấy! Tôi không muốn chết, không muốn, không muốn!!!
Cô gái tóc hung đỏ ấy, Minh Vy nhận ra, không ai xa lạ chính là người bạn cùng phòng với mình – Nguyễn Bảo Ngọc - thẳng tay tát mạnh một cái vào mặt tóc bím, gằn giọng.
-Tỉnh lại chưa? Cậu đang làm gì vậy? điên rồi sao? Im lặng và nghe đây: tất cả chỉ là tai nạn. Không có chuyện ma quỷ gì cả. Đừng làm mọi người rối loạn vì những suy nghĩ điên rồ của cậu.
Tóc bím đột nhiên nổi giận, đôi mắt long sòng.
-Cậu là cái thá gì? Cậu biết gì mà nói? Rồi sẽ đến lượt cậu thôi, ngày cậu chết như thế ấy, cậu cũng sẽ chết như thế đấy.
-Cậu…
-Đủ rồi.
Một giọng nói nhẹ nhàng nhưng đầy uy lực vang lên cắt ngang cuộc đối thoại hỗn loạn. Tất cả mọi người trong căn tin đều ngoái lại nhìn.
Gương mặt xinh đẹp như thiên thần, mái tóc đen mượt xoăn nhẹ dịu dàng, đôi mắt to đen láy cuốn hút, hàng mi cong sắc sảo – Uyên Nhi, bông hoa tuyệt đẹp của học viện Phương Đông.
-Bảo Ngọc! Cậu làm ồn đủ chưa?
Nữ sinh tóc hung đỏ ngước mắt lên nhìn, tay vội thụt lại, đứng thẳng người.
-Xin lỗi cậu Uyên Nhi. Nhưng cậu ta…
- Cậu không biết Tiểu Mai có bệnh sao? Sao lại còn đối xử với cậu ấy như thế?
Bảo Ngọc cúi đầu, mái tóc hung đỏ xõa xuống che lấp khuôn mặt, nhưng sự sợ hãi hiện lên dưới đáy mắt, vương lại chút ít trong giọng nói.
-Xin lỗi, tớ…
Uyên Nhi thở hắt ra, dịu dàng vỗ vai tóc bím, rồi dỗ nhẹ nhàng, đưa cô bé vào phòng y tế, không quên quay ra cười nhẹ với mọi người. Nụ cười ấy lọt vào mắt Minh Vy, người đang ngồi ở một góc khá xa nhưng đủ nhạy cảm để quan sát hết tất cả.
-Không sao rồi. Mọi người đừng bận tâm. Không có gì đâu. Cậu ấy vốn bị bệnh như thế mà.
Mọi người trong căn tin bình tâm lại. Trong mắt họ, Uyên Nhi là thiên sứ, cô ấy nói không sao là không sao hết. Tất cả thở phào, quay lại ăn uống. Họ không hề biết rằng, chiếc bàn trong góc khuất khá xa vừa mới vài giây trước đây có người ngồi đã hoàn toàn trống trơn và sạch sẽ.
/33
|