Minh Vy bị kéo trượt dài cho đến khi tay túm vào một bụi cây dại, và cố gắng để không bị tuột ra. Cô cảm thấy những sinh vật ghê tởm đó lại bò lên người mình, và cắn lên da thịt cô, những mảnh răng nhọn hoắt đau điếng cắm sâu vào da thịt đang dần hút máu cô, và cô cảm thấy đầu óc tối dần.
Minh Vy cảm giác sự tê liệt lan tỏa trong cơ thể, mắt cô bé dần hoa lên và chân bị kéo tưởng chừng sắp đứt ra. Trong đầu óc đang dần mất đi ý thức, một giọng nói đầy tỉnh táo và kiên quyết vang lên, mệnh lệnh rõ ràng: “Tuyệt đối không được buông tay ra nếu còn muốn sống!”
“Tỉnh táo! Tỉnh táo! Nhất định phải tỉnh táo!”
Đôi mắt nặng trĩu lại mở to ra, kiên cường và mạnh mẽ. Một kẻ đơn độc như cô nếu không tự cứu mình thì cũng đừng mong có ai đến cứu. Không thể bỏ cuộc được. Cô bé cắn răng chịu cái đau tưởng như đứt rời chân đến nơi, cố gắng dùng dao cắt đứt cái thứ gớm ghiếc đang quấn nơi cổ chân ra.
Đúng lúc ấy, rễ cây mà cô túm lấy bật gốc.
Minh Vy chỉ cảm thấy thế giới quay cuồng, cơ thể đau buốt vì bị kéo chà trên mặt đất một cách thô bạo. Bàn tay rướm máu khi cố cào cấu vào đất đá. Đôi mắt cố gắng nhìn rõ cảnh vật xung quanh, nhưng chỉ là một màn đêm đen sâu và tĩnh mịch.
Đau quá.
Bỗng dưng cô cảm thấy mình thật yếu ớt và chơi vơi.
Bỗng dưng cô cười nhạt.
Mọi chuyện sẽ kết thúc như thế này ư? Vẫn là một sự trống hoác đến khó hiểu, ký ức của cô, cuộc sống của cô…thật xa vời. Cô trên cuộc đời này chẳng khác gì một lỗ hổng vô nghĩa.
Rừng cây nổi gió xào xạc, có lẽ lúc bình thường cô sẽ nghĩ đó là một bản nhạc du dương muôn thuở, nhưng giây phút này với cô lại là khúc nhạc bi ai.
Chợt một bàn tay của ai đó, một bàn tay chắc chắn và mạnh mẽ kéo cô lại. Bàn tay ai đó luồn qua eo, nhấc bổng cô lên. Những sinh vật kỳ dị bám lấy cô bị rơi xuống, quằn quại kinh hãi và bốc cháy. Đám rễ cây cũng bị cháy mất một nửa nếu không kịp chui lại xuống hồ. Mọi việc diễn ra nhanh đến mức không ngờ, đến khi định thần lại thì đã kết thúc rồi.
Minh Vy cố căng mắt ra nhìn. Dưới ánh trăng sáng chỉ thấy một mái tóc xoăn nhẹ hơi xù nhưng vẫn rất gọn gàng sẫm màu, gương mặt dài bị che hết mất bởi chiếc mặt nạ màu bạc, không thể nhìn ra bất cứ thứ gì, kể cả đôi mắt cũng được một lớp lưới mỏng choán mất.
- Thả tôi xuống!
Cô gái nói nhỏ, chất giọng như bị trầy xước, nhưng ẩn chứa sự cảnh giác. Người đeo mặt nạ từ từ đỡ cô bé xuống, yên lặng. Gió thổi làm mái tóc hơi rối và bồng bềnh hơn, mang một vẻ lãng tử. Khi đã đứng vững trên mặt đất, Minh Vy nhìn thẳng vào người đối diện.
- Anh là ai?
Chàng trai không nói gì, quay người bước đi, chiếc áo dạ đen dài khẽ bay trong gió, vóc dáng cao lớn và vững chãi lẩn khuất dưới ánh trăng bạc lốm đốm giữa rừng cây. Ánh sáng bỗng chốc mờ ảo và bóng tối bủa vây lấy con người đó, một sự hòa hợp kỳ lạ.
- Đợi đã…A!!!
Minh Vy vừa dợm bước đi, cổ chân đã nhói buốt. Cô bé khuỵu xuống, có lẽ là do lúc nãy cổ chân bị kéo mạnh quá. Người áo đen quay lại nhìn cô bé, rồi cũng không nói không rằng, bế cô bé lên. Một đôi cánh đen to lớn từ sau lưng xòe ra, cả hai người bay vút lên cao.
Minh Vy trợn mắt nhìn. Hắn…cũng không phải là người?
- Rốt cuộc… anh là ai?
Nhưng cô bé cảm thấy mọi thứ xung quanh dần mờ nhòe. Trong chút ý thức cuối cùng còn sót lại, cô chỉ kịp nhìn loáng thoáng đôi mắt màu đen sâu như bóng tối phảng phất sự lạnh lẽo nguy hiểm ấy, rồi đến đầu óc cô cũng đen kịt.
*
Minh Vy mở mắt ra, thấy mình nằm trên giường ở ký túc xá. Cô bé ngạc nhiên nhìn ra ngoài. Trời đã sáng. Bầu trời lác đác những cụm mây bị vo viên lại, dồn vào một chỗ, để ánh mặt trời thỏa sức chiếu sáng. Ánh nắng tinh khiết rọi qua tán cây bên ngoài cửa sổ, ánh lên một màu xanh tràn trề sức sống. Những tiếng động của khu túc xá vào buổi sáng vang lên đều đều và quen thuộc.
Quay sang bên phải, cô bạn Bảo Ngọc vừa thức dậy, đang ngáp ngắn ngáp dài. Gương mặt dễ thương nhưng kiêu kỳ vẫn còn đang ngái ngủ với mái tóc hung đỏ rối xù. Tuy là bạn cùng phòng, nhưng Minh Vy và Bảo Ngọc không hề thân nhau. Bảo Ngọc nghe đâu là tiểu thư giàu có, tính tình kênh kiệu khó gần. Minh Vy tuy không hách dịch nhưng lại trầm tính, không thích nói nhiều. Hai cô gái ở với nhau nhưng chỉ nói lúc cần thiết, còn lại việc ai nấy làm, miễn là không phiền đến nhau. Bảo Ngọc rất ít bạn, với ai cũng khoác lên vẻ mặt khinh khỉnh, trừ với Uyên Nhi ra. Cô nàng có vẻ rất yêu quý bạn, điều này cũng không khó hiểu lắm vì ở học viện này, gần như tất cả mọi học viên đều mến Uyên Nhi.
Minh Vy vẫn ngồi thừ trên giường, rồi đột ngột cất tiếng hỏi.
- Hôm qua tôi về đây lúc mấy giờ vậy?
Bảo Ngọc liếc mắt sang Minh Vy một cái.
- Ai biết! Tôi về lúc 10 giờ cậu đã cuộn chăn ngủ khì, còn không bật đèn ngủ nữa.
Rồi cô nàng tiểu thư nhanh chóng bắt tay vào việc làm đẹp, chả hơi sức đâu mà để ý người bạn cùng phòng ít nói của mình. Minh Vy co đầu gối, khoanh tay lại, đầu óc miên man suy nghĩ. Chiếc áo phông hình gấu trúc và váy màu kem đơn giản hoàn toàn bình thường, cơ thể cũng không có dấu hiệu nào trầy xước hay ê ẩm, cộng thêm về phòng trước Bảo Ngọc…tất cả chẳng lẽ chỉ là giấc mơ?
Lững thững bước vào phòng vệ sinh khi Bảo Ngọc đã xong việc, Minh Vy nhìn khuôn mặt của mình trong gương, một gương mặt như búp bê, xinh đẹp nhưng không sức sống, và dưới đáy mắt là một sự mệt mỏi không che giấu. Cô bé chạm tay vào mặt gương, cảm nhận sự lạnh lẽo truyền thẳng đến mình.
Không đúng!
Minh Vy nhìn chằm chằm trang phục của cô gái trong gương, một tia sáng vừa xoẹt qua đôi mắt. Cô luôn thay bộ đồ ngủ trước khi lên giường. Và đó là một thói quen cố định. Bất giác tay cô bé chạm vào túi váy và sững người: chiếc kẹp tóc kim loại chữ “N” vẫn nằm yên trong đó.
Mọi việc đang dần trở nên rắc rối hơn.
Minh Vy cảm giác sự tê liệt lan tỏa trong cơ thể, mắt cô bé dần hoa lên và chân bị kéo tưởng chừng sắp đứt ra. Trong đầu óc đang dần mất đi ý thức, một giọng nói đầy tỉnh táo và kiên quyết vang lên, mệnh lệnh rõ ràng: “Tuyệt đối không được buông tay ra nếu còn muốn sống!”
“Tỉnh táo! Tỉnh táo! Nhất định phải tỉnh táo!”
Đôi mắt nặng trĩu lại mở to ra, kiên cường và mạnh mẽ. Một kẻ đơn độc như cô nếu không tự cứu mình thì cũng đừng mong có ai đến cứu. Không thể bỏ cuộc được. Cô bé cắn răng chịu cái đau tưởng như đứt rời chân đến nơi, cố gắng dùng dao cắt đứt cái thứ gớm ghiếc đang quấn nơi cổ chân ra.
Đúng lúc ấy, rễ cây mà cô túm lấy bật gốc.
Minh Vy chỉ cảm thấy thế giới quay cuồng, cơ thể đau buốt vì bị kéo chà trên mặt đất một cách thô bạo. Bàn tay rướm máu khi cố cào cấu vào đất đá. Đôi mắt cố gắng nhìn rõ cảnh vật xung quanh, nhưng chỉ là một màn đêm đen sâu và tĩnh mịch.
Đau quá.
Bỗng dưng cô cảm thấy mình thật yếu ớt và chơi vơi.
Bỗng dưng cô cười nhạt.
Mọi chuyện sẽ kết thúc như thế này ư? Vẫn là một sự trống hoác đến khó hiểu, ký ức của cô, cuộc sống của cô…thật xa vời. Cô trên cuộc đời này chẳng khác gì một lỗ hổng vô nghĩa.
Rừng cây nổi gió xào xạc, có lẽ lúc bình thường cô sẽ nghĩ đó là một bản nhạc du dương muôn thuở, nhưng giây phút này với cô lại là khúc nhạc bi ai.
Chợt một bàn tay của ai đó, một bàn tay chắc chắn và mạnh mẽ kéo cô lại. Bàn tay ai đó luồn qua eo, nhấc bổng cô lên. Những sinh vật kỳ dị bám lấy cô bị rơi xuống, quằn quại kinh hãi và bốc cháy. Đám rễ cây cũng bị cháy mất một nửa nếu không kịp chui lại xuống hồ. Mọi việc diễn ra nhanh đến mức không ngờ, đến khi định thần lại thì đã kết thúc rồi.
Minh Vy cố căng mắt ra nhìn. Dưới ánh trăng sáng chỉ thấy một mái tóc xoăn nhẹ hơi xù nhưng vẫn rất gọn gàng sẫm màu, gương mặt dài bị che hết mất bởi chiếc mặt nạ màu bạc, không thể nhìn ra bất cứ thứ gì, kể cả đôi mắt cũng được một lớp lưới mỏng choán mất.
- Thả tôi xuống!
Cô gái nói nhỏ, chất giọng như bị trầy xước, nhưng ẩn chứa sự cảnh giác. Người đeo mặt nạ từ từ đỡ cô bé xuống, yên lặng. Gió thổi làm mái tóc hơi rối và bồng bềnh hơn, mang một vẻ lãng tử. Khi đã đứng vững trên mặt đất, Minh Vy nhìn thẳng vào người đối diện.
- Anh là ai?
Chàng trai không nói gì, quay người bước đi, chiếc áo dạ đen dài khẽ bay trong gió, vóc dáng cao lớn và vững chãi lẩn khuất dưới ánh trăng bạc lốm đốm giữa rừng cây. Ánh sáng bỗng chốc mờ ảo và bóng tối bủa vây lấy con người đó, một sự hòa hợp kỳ lạ.
- Đợi đã…A!!!
Minh Vy vừa dợm bước đi, cổ chân đã nhói buốt. Cô bé khuỵu xuống, có lẽ là do lúc nãy cổ chân bị kéo mạnh quá. Người áo đen quay lại nhìn cô bé, rồi cũng không nói không rằng, bế cô bé lên. Một đôi cánh đen to lớn từ sau lưng xòe ra, cả hai người bay vút lên cao.
Minh Vy trợn mắt nhìn. Hắn…cũng không phải là người?
- Rốt cuộc… anh là ai?
Nhưng cô bé cảm thấy mọi thứ xung quanh dần mờ nhòe. Trong chút ý thức cuối cùng còn sót lại, cô chỉ kịp nhìn loáng thoáng đôi mắt màu đen sâu như bóng tối phảng phất sự lạnh lẽo nguy hiểm ấy, rồi đến đầu óc cô cũng đen kịt.
*
Minh Vy mở mắt ra, thấy mình nằm trên giường ở ký túc xá. Cô bé ngạc nhiên nhìn ra ngoài. Trời đã sáng. Bầu trời lác đác những cụm mây bị vo viên lại, dồn vào một chỗ, để ánh mặt trời thỏa sức chiếu sáng. Ánh nắng tinh khiết rọi qua tán cây bên ngoài cửa sổ, ánh lên một màu xanh tràn trề sức sống. Những tiếng động của khu túc xá vào buổi sáng vang lên đều đều và quen thuộc.
Quay sang bên phải, cô bạn Bảo Ngọc vừa thức dậy, đang ngáp ngắn ngáp dài. Gương mặt dễ thương nhưng kiêu kỳ vẫn còn đang ngái ngủ với mái tóc hung đỏ rối xù. Tuy là bạn cùng phòng, nhưng Minh Vy và Bảo Ngọc không hề thân nhau. Bảo Ngọc nghe đâu là tiểu thư giàu có, tính tình kênh kiệu khó gần. Minh Vy tuy không hách dịch nhưng lại trầm tính, không thích nói nhiều. Hai cô gái ở với nhau nhưng chỉ nói lúc cần thiết, còn lại việc ai nấy làm, miễn là không phiền đến nhau. Bảo Ngọc rất ít bạn, với ai cũng khoác lên vẻ mặt khinh khỉnh, trừ với Uyên Nhi ra. Cô nàng có vẻ rất yêu quý bạn, điều này cũng không khó hiểu lắm vì ở học viện này, gần như tất cả mọi học viên đều mến Uyên Nhi.
Minh Vy vẫn ngồi thừ trên giường, rồi đột ngột cất tiếng hỏi.
- Hôm qua tôi về đây lúc mấy giờ vậy?
Bảo Ngọc liếc mắt sang Minh Vy một cái.
- Ai biết! Tôi về lúc 10 giờ cậu đã cuộn chăn ngủ khì, còn không bật đèn ngủ nữa.
Rồi cô nàng tiểu thư nhanh chóng bắt tay vào việc làm đẹp, chả hơi sức đâu mà để ý người bạn cùng phòng ít nói của mình. Minh Vy co đầu gối, khoanh tay lại, đầu óc miên man suy nghĩ. Chiếc áo phông hình gấu trúc và váy màu kem đơn giản hoàn toàn bình thường, cơ thể cũng không có dấu hiệu nào trầy xước hay ê ẩm, cộng thêm về phòng trước Bảo Ngọc…tất cả chẳng lẽ chỉ là giấc mơ?
Lững thững bước vào phòng vệ sinh khi Bảo Ngọc đã xong việc, Minh Vy nhìn khuôn mặt của mình trong gương, một gương mặt như búp bê, xinh đẹp nhưng không sức sống, và dưới đáy mắt là một sự mệt mỏi không che giấu. Cô bé chạm tay vào mặt gương, cảm nhận sự lạnh lẽo truyền thẳng đến mình.
Không đúng!
Minh Vy nhìn chằm chằm trang phục của cô gái trong gương, một tia sáng vừa xoẹt qua đôi mắt. Cô luôn thay bộ đồ ngủ trước khi lên giường. Và đó là một thói quen cố định. Bất giác tay cô bé chạm vào túi váy và sững người: chiếc kẹp tóc kim loại chữ “N” vẫn nằm yên trong đó.
Mọi việc đang dần trở nên rắc rối hơn.
/33
|