Hôn Lễ Đệ Nhất Thiên Hạ

Chương 124 - Chương 123

/310


Editor: Xám

Vết thương này là vừa rồi khi Tần Cửu đi theo Liên Ngọc Nhân, đã dùng nội lực chấn thương vết thương cũ.

Ánh mắt Liên Ngọc Nhân dõi lên người Tần Cửu, y phục của nàng tuột xuống eo, thân trên chỉ còn lại cái yếm màu trắng như tuyết sát người, nửa lưng để trần, có vài vết sẹo bắt mắt, thứ bắt mắt hơn là vết thương mới ở eo nàng.

Da thịt của nàng trắng nõn, lóng lánh trong suốt tựa như một đóa hoa mẫu đơn trong trắng nở rộ, mỗi một tấc đều sạch sẽ như vậy, cho nên vết sẹo trên lưng và miệng vết thương chảy máu lại càng bắt mắt.

Mắt Liên Ngọc Nhân hơi híp lại, đáy mắt tối đen, hiện ra chút màu lam lạnh. Hắn nhìn về phía khuôn mặt Tần Cửu, nhưng nàng cúi thấp nửa đầu, được tóc xanh che phủ, hắn không nhìn rõ thần sắc trên mặt nàng. Khóe môi Liên Ngọc Nhân từ từ hiện lên một nét cười, đứng dậy di chuyển đến trước mặt nàng, đưa ngón tay lạnh băng ra nâng cằm nàng lên, ép nàng đối mặt với hắn.

A Cửu, tại sao lại là cả người đầy sẹo, may mà ta đã quen nhìn thấy những thứ này. Nếu không, chẳng phải là khiến bản tông chủ đau lòng muốn chết sao? Tại sao vết sẹo cũ vẫn còn? Là cao Vô Ngân ta cho nàng không có tác dụng, hay là Lệ Chi không đưa cao Vô Ngân cho nàng? Làn môi mỏng của hắn kề sát gương mặt nàng, thấp giọng, dùng giọng điệu mang theo một chút mờ ám.

Tần Cửu ngẩng đầu, mỉm cười rất ảo não: “Tông chủ đừng hiểu lầm, Lệ Chi đã đưa thuốc cho ta, chỉ là...

Vậy chính là cao Vô Ngân không có tác dụng rồi? Hắn híp mắt lại, lạnh lùng cười: “Thuốc này mua từ hiệu thuốc nào vậy? Chủ tiệm vô dụng như thế, xem ra không giữ lại được rồi.

Tần Cửu ngẩng đầu lên nói: Vẫn có tác dụng, là có đôi khi ta sơ sót, quên thoa thuốc.

Liên Ngọc Nhân cúi người lại tinh tế xem kỹ lưng Tần Cửu: “Nàng nói như vậy, ta phát hiện, quả thực vết sẹo đã ít hơn lúc trước. Sau này nàng phải nhớ thoa thuốc, ta hi vọng sớm ngày nhìn thấy A Cửu hoàn mĩ.

Tần Cửu gật gật đầu, khép y phục lại. Liên Ngọc Nhân thò tay lấy từ trong ống tay áo của mình ra một chiếc bình nhỏ bằng ngọc Dương Chi, đưa đến trước mặt Tần Cửu: “Cũng may bất cứ lúc nào chỗ ta cũng chuẩn bị cao Vô Ngân.

Liên Ngọc Nhân mở nắp bình ra, cao màu trắng ngà mang theo mùi thuốc đổ ra đầu ngón tay, nhíu mày nói: Xoay người, ta thoa lên cho nàng. Liên Ngọc Nhân cười tủm tỉm nói, nhìn qua nụ cười của hắn rất vô hại, nhưng dù sao vẫn lộ ra một luồng tà khí lạnh như băng, người ta nhìn không rõ cũng không phân biệt nổi.

Trong lòng Tần Cửu không vui, nhưng vẫn mím môi cười nhạt: “Làm sao dám làm phiền tông chủ chứ, ta tự làm là được.

Liên Ngọc Nhân nhíu mày nhìn Tần Cửu chằm chằm: “Nghe lời! Xoay người!

Tần Cửu chậm rãi xoay người lại, cảm giác được Liên Ngọc Nhân đã vén y phục của nàng lên, ngón tay thấm lạnh nhẹ nhàng đặt lên miệng vết thương của nàng, cảm xúc này khiến người Tần Cửu run lên, nàng kêu to một tiếng “A”.

Tiếng kêu của nàng quá đột ngột, ngón tay Liên Ngọc Nhân run lên, lập tức rụt về: “Sao, đau không? Bản tông chủ đã rất dịu dàng rồi.

Tần Cửu hít một ngụm khí, kiên cường quay đầu đi, điềm đạm đáng yêu dùng ống tay áo lau khóe mắt không có đến một giọt lệ, mày đen nhíu rất chặt: “Tông chủ, vừa rồi khi ta đánh nhau với Diêu môn chủ, không cẩn thận đã dùng nội lực, miệng vết thương vừa mới vỡ ra, bây giờ đang rất đau! Mặc dù tông chủ không dùng sức, nhưng dù sao ngài cũng là nam tử, sức lực vốn lớn hơn nữ tử nhiều.

Liên Ngọc Nhân than nhẹ một tiếng, đặt bình ngọc Dương Chi vào lòng bàn tay Tần Cửu: “Ta để thị nữ đến thoa thuốc cho nàng.

Nội tâm Tần Cửu thả lỏng, trong lúc lơ đãng, nhẹ nhàng thở ra một hơi. Liên Ngọc Nhân nghe thấy, màu mắt lập tức ảm đạm.

Hai thị nữ thoa thuốc cho Tần Cửu, băng bó vết thương, ngay sau đó lui ra ngoài. Tần Cửu mặc y phục xong, ngồi lên ghế dựa khắc hoa văn. Liên Ngọc Nhân nghiêng người dựa lên cột giường bên cạnh, khép hờ mắt chăm chú nhìn nàng. Đôi đồng tử đen trắng rõ ràng đó sâu thăm thẳm, mà lại hiện ra màu lam băng giá.

Hắn nhìn Tần Cửu cười khe khẽ: “A Cửu, lần này bản tông chủ đến đây, chính là để đưa nàng về. Đến Thiên Thần tông rồi, ta muốn ngày ngày nhìn nàng thoa thuốc.

Trong lòng Tần Cửu cả kinh, nhưng nàng đã sớm có chuẩn bị, ngẩng đầu cười nói: Ta hiểu tâm ý của tông chủ, nhưng tông chủ lại không hiểu tâm ý của ta. Với tư cách môn chủ của Kiêm Gia




/310

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status