Tần Cửu nhìn lại, thì ra là một đám khất cái chen lấn ở trước nha môn, chắc là muốn vào trong tỷ võ, bị thủ vệ ngăn lại. Tần Cửu nhìn kỹ khất cái đứng đầu nói chuyện kia, không khỏi mỉm cười, thì ra người nói chuyện đó, nàng biết.
Thật ra cũng chỉ là có duyên gặp mặt một lần, hôm đó ở Linh Lung các, Nhan Mẫn làm chủ mời Tần Cửu dùng cơm, Tần Cửu gọi toàn bộ món ăn trong thực đơn của Linh Lung các, cuối cùng đều không động vào, đã thưởng cho khất cái tụ tập ở bên ngoài. Người cầm đầu của đám khất cái đó chính là khất cái đang đang nói chuyện, Tần Cửu nhớ, hắn tên Chu Thắng. Hôm đó bởi hắn chịu ơn một bữa cơm của Tần Cửu, đặc biệt nói với nàng nếu như sau này có việc cần, nhất định sẽ tương trợ. Mặc dù người này là khất cái, nhưng nhìn ra quả thực hắn võ nghệ đầy mình.
Tần Cửu mỉm cười đi lên phía trước, hỏi: Có phải ngươi tên là Chu Thắng?
Chu Thắng đang tranh chấp với binh sĩ giữ cửa, nghe thấy Tần Cửu hỏi, quay đầu nhìn lại, nhếch miệng cười nói: Thì ra là Tần cô nương, cô vẫn nhận ra ta sao?
Tần Cửu nhìn kỹ Chu Thắng, nhìn thấy mặc dù ăn mặc nghèo nàn, nhưng mũi thẳng mồm vuông, dáng vẻ oai hùng, hai mắt lộ ra hào quang giảo hoạt khôn khéo, đó là vẻ láu cá mài giũa ra nhờ lăn lộn đã lâu ở tầng lớp thấp nhất, nhưng giữa lông mày hắn lại mơ hồ lộ ra khí thế quang minh chính đại. Nàng cười xinh đẹp: “Chu Thắng, ngươi đã có võ nghệ đầy mình, vì sao lại cam tâm làm khất cái lâu như vậy?
Chu Thắng gãi gãi đầu, hình như có chút ngượng ngùng cười nói: Tần cô nương, nếu không phải bị ép, ai nguyện ý cam tâm làm khất cái chứ. Từ lâu ta đã muốn dựa vào một thân võ nghệ để làm chút chuyện, nhưng hàng năm đến tham gia hội Thu Mộ, bọn họ đều không cho ta vào.
Tần Cửu nhíu mày: “Hàng năm ngươi đều đến sao? Vậy ngươi đã đến mấy năm rồi?
Chu Thắng suy nghĩ một chút: “Đã đến bốn năm rồi thì phải!
Binh sĩ giữ cửa thấy Tần Cửu hỏi, bèn nói với Tần Cửu: Tần môn chủ, hàng năm người này đều đến quấy nhiễu, đừng để ý đến hắn là được rồi.
Nhan Duật đi từng bước tao nhã đến, còn chưa đến trước người Chu Thắng, đã bịt mũi lại, nói với vẻ rất ghét bỏ: Cửu gia, ngươi để ý đến tên khất cái này làm gì? Mau theo ta vào trong.
Tần Cửu nói: Anh hùng không hỏi xuất thân, nếu như hội Thu Mộ là chiêu mộ anh hùng thiên hạ, vậy xin vương gia cho phép Chu Thắng báo danh đi.
Nhan Duật nhíu mày, bịt mũi nói: Nếu như Cửu gia đã nói vậy rồi, bản vương sẽ miễn cưỡng đáp ứng.
Tần Cửu cười, đột nhiên nhớ tới một chuyện, nói với Chu Thắng: Chu Thắng, chi bằng hôm nay ngươi cứ vào xem võ đi!
Chu Thắng nghe vậy mặt mày hớn hở nói: Đa tạ Tần cô nương.
Nhan Duật vừa nghe thấy, nhíu mày nói: Như vậy sao được? Chỉ với bộ dạng lôi thôi như hắn, không được không được. Hắn đi vào, người khác còn cho rằng hắn là tùy tùng của ta đấy, tự nhiên lại bôi nhọ bản vương.
Tần Cửu cười cười, nàng bảo Tỳ Ba cho một miếng bạc vụn, nói: Chu Thắng, số bạc này đủ cho ngươi mua vài bộ y phục rồi, tạm thời ngươi đi thay y phục, một lát nữa tới tìm ta. Chu Thắng thiên ân vạn tạ nhận lấy bạc rồi rời đi.
Tần Cửu nghiêng đầu nói với Nhan Duật: Ta bảo hắn rửa mặt một chút rồi thay y phục, ai còn biết được hắn là khất cái nữa, vương gia, như vậy có được không?
Nhan Duật và Tần Cửu đã vào trường diễn võ, chỉ thấy bên trong trường đặt rất nhiều trống đá khóa đá dùng để đọ sức, có không ít đệ tử trong kinh đánh bằng tay trần, đang ở đó di chuyển tạ đá. Mặt trời đã dời về tây, thời tiết đã không phải quá nóng bức nữa, nhưng trên người những người này lại đẫm mồ hôi.
Ở góc tây bắc của trường, dựng một cái giá cọc gỗ cực lớn. Cái giá này do vài cây cọc gỗ và thân trúc to dựng thành, tầng tầng lớp lớp vòng quanh dựng thẳng lên, nhìn từ xa giống như một tòa tháp bằng trúc.
Hàng mày dài của Nhan Duật nhướng lên, rất hiếu kỳ hỏi: Cái này dùng để làm gì?
Đây cũng là lần đầu Tần Cửu nhìn thấy đồ vật này, nàng nhìn cái giá cọc gỗ cao đến vài trượng kia từ xa một cái, nhíu mày nói: Cái này dùng để kiểm tra khinh công chăng.
Nghiêm Vương đến! Có thị vệ thông báo một tiếng, những nam tử trẻ tuổi đang đọ sức kia vội vàng ngừng tay, có người tiến lên thi lễ, có người vấn an hàn huyên. Dễ nhận thấy ba năm nay, xem như Nhan Duật hòa nhập vào đám đệ tử trong kinh rất tốt. Một nam tử trẻ tuổi quét mắt nhìn Tần Cửu một cái, tiến đến trước mặt Nhan Duật, thấp giọng nói: Vương gia, tại sao mấy ngày nay không thấy ngài
/310
|