Hôn Lễ Đệ Nhất Thiên Hạ

Chương 135 - Chương 134

/310


Mấy ngày nữa, chính là ngày đại hôn của An Lăng Vương Nhan Túc và Tô Vãn Hương.

Mấy ngày nay, bề ngoài Tần Cửu sống rất thanh thản.

Sáng sớm mỗi ngày, khi ánh mặt trời tươi đẹp trút xuống khoảng sân, nàng mới lười biếng thức dậy. Lệ Chi bưng hoa tươi ngậm sương đến thay cho đóa hoa héo úa đêm qua, nàng ngồi ở trước bàn trang điểm, chậm rãi vấn búi tóc. Buổi chiều, nàng sẽ ngồi ở dưới bóng râm trong sân, ngửi hương thơm của tường vi, trêu đùa Hoàng Mao, mỉm cười nhìn Hoàng Mao hắt rượu ngon màu hổ phách lên trên đóa hoa kiều diễm.

Nhìn qua, nàng vui vẻ như vậy, nhàn nhã như vậy.

Dường như đại hôn của An Lăng Vương khiến cho người cả Lệ Kinh chú ý cặn kẽ đến kia, không có ảnh hưởng đến nàng.

Rất nhanh, đã đến mùng bảy tháng tám.

An Lăng Vương phụng chỉ nạp vương phi, vốn là chuyện lớn chấn động Lệ Kinh, huống chi, đối phương còn là con gái Tô tướng Tô Thanh, tài nữ nổi tiếng của Lệ Kinh. Vì vậy, chuẩn bị hôn sự rất long trọng.

Canh ba vừa qua, từ bên phủ An Lăng Vương đã mơ hồ truyền đến tiếng trống nhạc.

Đúng canh ba Tần Cửu đã tỉnh, nằm mãi đến khi nắng chiếu rực rỡ mới dậy.

Trong Kiêm Gia viện, ánh nắng long lanh. Hoa tường vi nở, hương hoa nức người.

Tần Cửu đứng bất động ở bờ nước, cúi đầu nhìn cái bóng của mình trong nước.

Một chiếc váy đỏ tay dài bay múa theo gió, cài trâm san hô trên búi tóc, đong đưa theo trán nàng, dường như có thể lay động cả hồ nước sáng trong. Nàng đưa ngón tay thon dài mềm mại mẫn cảm, chậm rãi vuốt ve lông mày, đôi mắt, sống mũi và khuôn miệng của mình, khóe môi hiện lên chút ý cười buồn bã.

Nàng nghiêng đầu, nói với Hoàng Mao trên vai nàng: Hoàng Mao, phá hỏng nhân duyên của người khác là phải xuống địa ngục, ngươi biết không?

Xuống địa ngục, xuống địa ngục! Hoàng Mao rỉa lông vũ trắng như tuyết trên người, nói.

Vậy thì để ta xuống ngục đi! Tần Cửu híp mắt, nơi khóe mắt xếch lên, hiện ra chút màu sắc lạnh lùng nhàn nhạt, đưa ngón tay ra nhẹ nhàng điểm lên mặt nước, cái bóng thướt tha đó đã theo sóng gợn hóa thành vô số điểm sáng dao động.

Cửu gia không xuống địa ngục, Cửu gia không xuống địa ngục! Người xấu xuống địa ngục, người xấu xuống địa ngục! Hoàng Mao vỗ cánh phản đối.

Tần Cửu mỉm cười vuốt ve lông vũ của Hoàng Mao, cười nói: Hoàng Mao, ngươi cũng cảm thấy người xấu nên xuống địa ngục? Ta, cũng là một người xấu mà!

Đi đến đoạn đường này, trên tay nàng khó tránh khỏi đã dính máu của người vô tội, từ lâu đã không còn là nàng trước kia nữa.

Nàng ngẩng đầu nhìn bầu trời, cười nhạt như băng.

Hôm nay, đã định trước là một đại hôn khiến Nhan Túc cả đời khó quên. Vào lúc ánh sáng tươi đẹp nhất, nàng chỉ dẫn theo Lệ Chi và Tỳ Ba bên cạnh, ngồi xe ngựa ra ngoài.

Tần Cửu không nhận được thiếp mời của Nhan Túc, đương nhiên cũng không thể nhận được thiệp mời của Tô Vãn Hương, có điều, da mặt nàng cũng đủ dày, cho dù không có vinh hạnh như thế, nhưng nàng vẫn muốn đi. Mặc dù không có thiệp mời, nhưng có thể đi cùng Nhan Duật. Hôm qua, Tần Cửu đã hẹn với Nhan Duật, gặp mặt ở Linh Lung các, cùng đến phủ An Lăng Vương dự lễ.

Bây giờ, nàng đang ngồi ở vị trí cạnh cửa sổ của nhã thất ở Linh Lung các, sai Tỳ Ba mở cửa sổ chạm trổ hoa văn ra, cửa sổ lớn nhỏ khép mở, vừa khéo có thể nhìn thấy cảnh tượng trên đường phố.

Phố Thiên Môn là con phố mà mọi lễ mừng đi về phía hoàng cung nhất định phải qua, một lát nữa, An Lăng Vương Nhan Túc đón Tô Vãn Hương từ tướng phủ sẽ đi qua bên này đến hoàng cung hành lễ với Khánh Đế và Nhàn phi, sau đó sẽ đi qua phố Thiên Môn lần nữa, đến phủ An Lăng Vương của Nhan Túc.

Năm đó, nàng cũng từng ngồi loan kiệu tám người khiêng, đi qua con phố này vào hoàng cung. Chỉ là, đội ngũ tiễn gả không hề đến được hoàng cung, đi được nửa đường đã bị kiêu kỵ bao vây khống chế.

Khi đó, nàng đang ở trong loan kiệu, còn đang mang bệnh, mơ mơ hồ hồ lại không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng đối với hỗn loạn đột nhiên xảy đến này, nàng lại cảm thấy may mắt một chút.

Khi ấy, thậm chí trong lòng nàng đã nghĩ, mặc kệ đã xảy ra chuyện gì, náo nhiệt lớn một chút đi, tốt nhất là phá hỏng hôn sự của nàng, nàng sẽ không cần xuất giá nữa, bởi vì người nàng sắp lấy không phải người trong lòng nàng.

Thậm chí nàng còn khờ dại nghĩ, là Nhan Túc đến cướp người sao? Nếu như hắn cướp nàng, nàng sẽ vứt bỏ tất cả, phiêu bạt theo hắn đến tận chân trời.

Thật ra, nàng đã sớm chuẩn bị xong tất cả để bỏ trốn cùng hắn


/310

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status