Hôn Lễ Đệ Nhất Thiên Hạ

Chương 80 - Chương 79

/310


Editor: Xám

Nhan Duật và mấy nữ tử bắt đầu chơi nối thơ, vần bọn họ bắt buộc là vần thất dương.

Vương Ngọc Trân ngẩng đầu lên, bắt đầu bằng câu: Liễu xanh mọc thành đồi,

Một nữ tử áo lục khẽ cười nói tiếp: Hoa lê trắng tuyết tựa dải sóng. Thường ao ước sức xuân của thế gian,

Lông mày Tô Vãn Hương khẽ nhướng lên, cười nhẹ nói tiếp: Chi bằng như Trác Ngọc Lang. Quay về năm tháng tuổi xuân còn đầy, ngâm xong, vẻ mặt nàng thản nhiên nhìn về phía Nhan Duật.

Nhan Duật mỉm cười nhìn Tô Vãn Hương, khen câu này rất hay, ánh sáng dịu dàng xoay chuyển trong đôi mắt dài, hắn chậm rãi nói tiếp: Vạt áo phong trần tỏa hương. Thử hỏi lưu lạc đến nơi nào?

Lông mày Vương Ngọc Nhân nhíu lại, đang định nối tiếp câu này, Tô Vãn Hương đã giành nối trước: Nơi an lòng là quê hương ta. Mưa bụi sắc son cùng huyền thiết, ngâm xong vẻ mặt thuần khiết cao ngạo nhìn về phía Nhan Duật.

Vương Ngọc Trân và mấy nữ tử khác đưa mắt nhìn nhau, biết Tô Vãn Hương và Nhan Duật đang phân cao thấp với nhau, mặc dù trong lòng có chút không vui, nhưng từ sau sự kiện pháo hoa tỏ tình ở Tết Nguyên Tiêu, người trong kinh không ai không biết Nhan Duật ái mộ Tô Vãn Hương, bèn cười quan sát.

Câu này cũng hay, Vãn Hương không hổ là tài nữ nổi danh ở Lệ Kinh. Nhan Duật nghiêng người ngồi trên ghế, đôi mắt sáng lười biếng như mèo, trong lúc nhìn quanh cực kỳ mê người. Hắn gõ gõ bàn, mấy nữ tử khác liền trêu đùa: Lẽ nào câu này hoàng thúc không nối tiếp được nữa sao? Nhanh lên nào, nếu không phải phạt rượu đấy.

Đừng vội đừng vội, Nhan Duật mỉm cười, khẽ nhướng mày nói, Ta có rồi đây. Phong nguyệt cổ sắt thương. Ve kêu đến cuối hoàng hôn,

Mấy nữ tử đó đều không nói tiếp, chỉ nhìn Tô Vãn Hương, xem nàng nối tiếp thế nào. Tô Vãn Hương khép hờ mắt cười, nhẹ nhàng thong thả bước hai bước bên bàn, ngước mắt cười nói: Trăng sáng tỏa hàn quang. Một mình dạo bước quanh hồ,

Nhan Duật cười thản nhiên, ánh mắt sáng rực, dường như câu thơ Tô Vãn Hương làm càng hay, thì hắn càng cao hứng. Ánh mắt hắn đối diện với đôi mắt trong trẻo lóng lánh của nàng, nhíu mày nói: Ai da, câu này... rất khó nối tiếp. Để bản vương suy nghĩ một lát đã.

Một tràng tiếng cười duyên vang lên, Vương Ngọc Trân cười chạm vào ly rượu đầy trước mặt Nhan Duật, Lần này hoàng thúc thua tâm phục phải không, tài thơ phú của Vãn Hương đúng là nổi tiếng trong kinh thành, có thể gọi là Thi Tiên rồi!

Nhan Duật liên tục nói phải, bưng ly rượu lên uống một hơi cạn sạch.

Chúng nữ nhân kêu lên: Hoàng thúc, nên cài hoa chứ. Nói xong hái một đóa hoa yên chi từ trên dây yên chi xuống, cài lên cho Nhan Duật..

Chờ một chút! Điêu Thuyền trong số tứ đại mỹ nhân vẫn luôn đứng hầu phía sau Nhan Duật khẽ cười một tiếng nói, Có thể cài hoa, nhưng vương gia của chúng tôi thua trong tay Tô tiểu thư, dù thế nào Tô tiểu thư cũng phải tới cài đóa hoa này cho vương gia mới hợp quy củ, có đúng không.

Náo nhiệt bên này khiến cho mọi người trong sảnh tiếp khách đều nhìn qua, đến khi đã hiểu rõ chuyện gì xảy ra, có một số người nhiều chuyện đã giỡn cợt: Phải đó, thua trong tay ai thì phải do người ấy cài hoa, đó là quy củ của trò phạt rượu. Đều biết tửu lệnh như quân lệnh, không thể phá quy củ được.

Nói đúng rồi! Quả thật đóa hoa này của hoàng thúc phải do Tô tiểu thư tới cài! Có người cười đùa nói.

Tần Cửu và Thượng Sở Sở chậm rãi bước tới bên cạnh bàn rồi ngồi xuống, thờ ơ lạnh nhạt quan sát cơn náo nhiệt này. Trước đây Tần Cửu chỉ nghe nói tài thơ phú của Tô Vãn Hương rất giỏi, cuối cùng hôm nay đã xem như nhìn thấy tận mắt một lần. Quả thực là tài trí mẫn tiệp, câu thơ sáng tác ra đều không tầm thường. Nàng nhìn xung quanh một vòng, không hề thấy bóng dáng Nhan Túc trong sảnh tiếp khách. Nàng nhớ, đêm vừa đến Lệ Kinh, Tô Vãn Hương còn được Nhan Túc mời ra phố xem hoa đăng. Từ sau sự kiện Lưu Lai Thuận, nàng ta được Nhan Duật tới cứu, ngược lại đã đối đãi với Nhan Duật bằng con mắt khác rồi.

Dưới sự giục giã của mọi người, sắc mặt Tô Vãn Hương ửng hồng, giận dỗi trừng mắt nhìn Nhan Duật một cái, đưa tay nhận lấy hoa yên chi trong tay Vương Ngọc Trân, chậm rãi bước tới trước mặt Nhan Duật, nhẹ giọng nói: Hoàng thúc, đắc tội rồi !

Nhan Duật cười như không cười nhìn Tô Vãn Hương, ánh mắt có một chút quấn quýt si mê lại có vài phần lưu luyến, hắn nhíu mày nói: Bản vương, cầu còn không được.

Tô Vãn Hương khẽ cắn môi dưới, giơ tay lên, tay áo rộng sắc thu vàng trượt xuống, lộ ra cổ tay trắng muốt, nàng giơ tay cài hoa


/310

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status