Editor: Xám
Hổ Trảo bị Tạ Địch Trần buộc dưới giàn hoa trong sân, tức giận đến mức Hổ Trảo sủa nhặng lên vài tiếng, từ nhỏ Hổ Trảo đã cực thông minh, sẽ không tùy tiện cắn người, cũng không chạy loạn, cho nên vẫn chưa bao giờ bị buộc lại. Trong lòng Ngọc Băng và Phấn Tuyết cực kỳ không nỡ, đã bưng món thịt thăn nó thích ăn nhất đến cho nó ăn, không ngờ nó một cước đá đổ cái nồi, lười biếng nằm bò trên mặt đất, không để ý đến ai hết.
Nhưng Nhan Túc sớm đã không rảnh rỗi để ý đến Hổ Trảo nữa, dẫn theo Tạ Địch Trần đến sương phòng sát vách xem thích khách Thúy Lan đã bị thương. Ánh sáng trong sương phòng ảm đạm, Thúy Lan nằm ngửa trên giường, trên đầu quấn vải trắng, đã ngừng chảy máu.
Nhan Túc thản nhiên hỏi: Nàng ta thế nào rồi? Có nguy hiểm đến tính mạng không?
Ngự y nhìn thấy Nhan Túc tiến vào, vội vàng đứng dậy thi lễ, nói: Điện hạ không cần lo lắng, nhìn chung đã cứu chữa kịp thời, không nguy hiểm đến tính mạng, lão thần đã lệnh cho cung nữ đắp thuốc lên vết thương trên đầu, chỉ cần tĩnh dưỡng vài ngày sẽ lành lại.
Nhan Túc gật đầu, sai Ngọc Băng tiễn ngự y ra ngoài.
Thúy Lan đã tỉnh khỏi cơn hôn mê, nghe thấy tiếng nói chuyện của Nhan Túc, chống người dậy khỏi giường, xoa trán nhìn Nhan Túc nói: An Lăng Vương, tại sao ngươi muốn cứu ta? Ngươi giết ta đi!
Nhan Túc chậm rãi ngồi xuống ghế, đuôi mắt hơi nhướng lên, lộ ra ánh sáng sắc bén sâu xa, Phải không? Ngươi rất muốn ta giết ngươi? Nếu ngươi không sợ chết như vậy, tại sao vừa rồi lực va của ngươi không lớn hơn một chút? Nên biết rằng, từ nãy đến giờ ngươi có rất nhiều cách có thể chết, nhưng vì sao ngươi vẫn chưa chết?
Tay Thúy Lan hơi run run, đầu mày khẽ nhíu lại, từ từ ngẩng đầu lên, ánh mắt lóe sáng, đột nhiên nở nụ cười thảm nói: Bởi vì ta muốn giữ lại cái mạng tàn của mình, tới giết kẻ phụ bạc là ngươi.
Cơ thể nàng ta đột nhiên bật dậy khỏi giường, giữa ngón tay có một luồng ánh sáng sắc bén màu bạc lóe lên.
Ai cũng không ngờ nàng ta lại đột nhiên bật dậy, Tạ Địch Trần phản ứng cực nhanh, duỗi kiếm lập tức đâm về phía nàng ta.
Nhan Túc lại lạnh lùng nói: Đừng giết nàng ta.
Tạ Địch Trần nghe vậy, mũi kiếm nghiêng đi, đâm sượt ra ngoài người Thúy Lan. Cùng lúc đó, mũi nhọn trong tay Thúy Lan đã tới trước người Nhan Túc. Nhan Túc cười như không cười đưa tay ra, duỗi ngón tay kẹp lấy binh khí Thúy Lan đâm tới, lại là một cây trâm bạc.
Thúy Lan ngã ngồi xuống mặt đất, Tạ Địch Trần cực kỳ tức giận, cất bước tiến lên, một tay túm Thúy Lan đang ngã ngồi trên mặt đất dậy. Hắn đang định chất vấn, lại nghe thấy Nhan Túc ở sau lưng hỏi: Ngươi là người của Tố Y cục?
Tạ Địch Trần cả kinh, nhớ đến câu nói trong lời Thúy Lan vừa nãy: kẻ phụ bạc.
Thúy Lan nói An Lăng Vương phụ bạc, trên đời này chỉ có người của nàng ấy mới gọi vương gia là kẻ phụ bạc. Hơn nữa, nữ tử này có sở trường về dịch dung, hắn biết, phần lớn người trong Tố Y cục đều biết một chút tay nghề che giấu bản thân.
Tạ Địch Trần từ từ buông bàn tay túm Thúy Lan ra, nhìn lại Nhan Túc một cái.
Bên trong căn phòng ảm đạm, trong đôi mắt đen như mực của Nhan Túc lóe lên ánh sáng rực rỡ.
Thúy Lan hô câu nói kia xong, sắc mặt đã sớm trắng bệch, nhìn thấy thần sắc của Nhan Túc, nàng ta lùi về sau một bước, cười lạnh nói: Nếu đã bị ngươi phát hiện rồi, vốn ta cũng không muốn sống nữa. Nói xong đột nhiên rút một cây trâm cài khác trên đầu xuống, quay tay đâm về phía cổ mình.
Chân Nhan Túc di chuyển, chẳng mấy chốc đã đến trước mặt Thúy Lan không một tiếng động, đưa tay bắt lấy cổ tay Thúy Lan, vừa dùng sức, đã đoạt lại cây trâm trong tay nàng ta. Hắn từ trên cao nhìn xuống Thúy Lan ở trên giường, thản nhiên nói: Bản vương và Tố Y cục không đội trời chung, sao có thể để ngươi chết dễ dàng như vậy?
Hắn khoanh tay thong thả đi đến ghế dựa rồi lại ngồi xuống, cười lạnh hỏi: Ngươi vào cung năm đó sao? Vào Tố Y cục như thế nào, trong cung còn có ai là đồng đảng, phải thú nhận từng việc một.
Hàm răng Thúy Lan nghiến chặt kêu lên ken két, đôi mắt tựa như có thể phun ra lửa, nhìn chằm chằm Nhan Túc, cười nhạo nói: Năm đó, Tố Y cục bị nhổ tận gốc, từng người một bị âm thầm sát hại, sao
Hổ Trảo bị Tạ Địch Trần buộc dưới giàn hoa trong sân, tức giận đến mức Hổ Trảo sủa nhặng lên vài tiếng, từ nhỏ Hổ Trảo đã cực thông minh, sẽ không tùy tiện cắn người, cũng không chạy loạn, cho nên vẫn chưa bao giờ bị buộc lại. Trong lòng Ngọc Băng và Phấn Tuyết cực kỳ không nỡ, đã bưng món thịt thăn nó thích ăn nhất đến cho nó ăn, không ngờ nó một cước đá đổ cái nồi, lười biếng nằm bò trên mặt đất, không để ý đến ai hết.
Nhưng Nhan Túc sớm đã không rảnh rỗi để ý đến Hổ Trảo nữa, dẫn theo Tạ Địch Trần đến sương phòng sát vách xem thích khách Thúy Lan đã bị thương. Ánh sáng trong sương phòng ảm đạm, Thúy Lan nằm ngửa trên giường, trên đầu quấn vải trắng, đã ngừng chảy máu.
Nhan Túc thản nhiên hỏi: Nàng ta thế nào rồi? Có nguy hiểm đến tính mạng không?
Ngự y nhìn thấy Nhan Túc tiến vào, vội vàng đứng dậy thi lễ, nói: Điện hạ không cần lo lắng, nhìn chung đã cứu chữa kịp thời, không nguy hiểm đến tính mạng, lão thần đã lệnh cho cung nữ đắp thuốc lên vết thương trên đầu, chỉ cần tĩnh dưỡng vài ngày sẽ lành lại.
Nhan Túc gật đầu, sai Ngọc Băng tiễn ngự y ra ngoài.
Thúy Lan đã tỉnh khỏi cơn hôn mê, nghe thấy tiếng nói chuyện của Nhan Túc, chống người dậy khỏi giường, xoa trán nhìn Nhan Túc nói: An Lăng Vương, tại sao ngươi muốn cứu ta? Ngươi giết ta đi!
Nhan Túc chậm rãi ngồi xuống ghế, đuôi mắt hơi nhướng lên, lộ ra ánh sáng sắc bén sâu xa, Phải không? Ngươi rất muốn ta giết ngươi? Nếu ngươi không sợ chết như vậy, tại sao vừa rồi lực va của ngươi không lớn hơn một chút? Nên biết rằng, từ nãy đến giờ ngươi có rất nhiều cách có thể chết, nhưng vì sao ngươi vẫn chưa chết?
Tay Thúy Lan hơi run run, đầu mày khẽ nhíu lại, từ từ ngẩng đầu lên, ánh mắt lóe sáng, đột nhiên nở nụ cười thảm nói: Bởi vì ta muốn giữ lại cái mạng tàn của mình, tới giết kẻ phụ bạc là ngươi.
Cơ thể nàng ta đột nhiên bật dậy khỏi giường, giữa ngón tay có một luồng ánh sáng sắc bén màu bạc lóe lên.
Ai cũng không ngờ nàng ta lại đột nhiên bật dậy, Tạ Địch Trần phản ứng cực nhanh, duỗi kiếm lập tức đâm về phía nàng ta.
Nhan Túc lại lạnh lùng nói: Đừng giết nàng ta.
Tạ Địch Trần nghe vậy, mũi kiếm nghiêng đi, đâm sượt ra ngoài người Thúy Lan. Cùng lúc đó, mũi nhọn trong tay Thúy Lan đã tới trước người Nhan Túc. Nhan Túc cười như không cười đưa tay ra, duỗi ngón tay kẹp lấy binh khí Thúy Lan đâm tới, lại là một cây trâm bạc.
Thúy Lan ngã ngồi xuống mặt đất, Tạ Địch Trần cực kỳ tức giận, cất bước tiến lên, một tay túm Thúy Lan đang ngã ngồi trên mặt đất dậy. Hắn đang định chất vấn, lại nghe thấy Nhan Túc ở sau lưng hỏi: Ngươi là người của Tố Y cục?
Tạ Địch Trần cả kinh, nhớ đến câu nói trong lời Thúy Lan vừa nãy: kẻ phụ bạc.
Thúy Lan nói An Lăng Vương phụ bạc, trên đời này chỉ có người của nàng ấy mới gọi vương gia là kẻ phụ bạc. Hơn nữa, nữ tử này có sở trường về dịch dung, hắn biết, phần lớn người trong Tố Y cục đều biết một chút tay nghề che giấu bản thân.
Tạ Địch Trần từ từ buông bàn tay túm Thúy Lan ra, nhìn lại Nhan Túc một cái.
Bên trong căn phòng ảm đạm, trong đôi mắt đen như mực của Nhan Túc lóe lên ánh sáng rực rỡ.
Thúy Lan hô câu nói kia xong, sắc mặt đã sớm trắng bệch, nhìn thấy thần sắc của Nhan Túc, nàng ta lùi về sau một bước, cười lạnh nói: Nếu đã bị ngươi phát hiện rồi, vốn ta cũng không muốn sống nữa. Nói xong đột nhiên rút một cây trâm cài khác trên đầu xuống, quay tay đâm về phía cổ mình.
Chân Nhan Túc di chuyển, chẳng mấy chốc đã đến trước mặt Thúy Lan không một tiếng động, đưa tay bắt lấy cổ tay Thúy Lan, vừa dùng sức, đã đoạt lại cây trâm trong tay nàng ta. Hắn từ trên cao nhìn xuống Thúy Lan ở trên giường, thản nhiên nói: Bản vương và Tố Y cục không đội trời chung, sao có thể để ngươi chết dễ dàng như vậy?
Hắn khoanh tay thong thả đi đến ghế dựa rồi lại ngồi xuống, cười lạnh hỏi: Ngươi vào cung năm đó sao? Vào Tố Y cục như thế nào, trong cung còn có ai là đồng đảng, phải thú nhận từng việc một.
Hàm răng Thúy Lan nghiến chặt kêu lên ken két, đôi mắt tựa như có thể phun ra lửa, nhìn chằm chằm Nhan Túc, cười nhạo nói: Năm đó, Tố Y cục bị nhổ tận gốc, từng người một bị âm thầm sát hại, sao
/310
|