“Vũ khí có đúc kèm tiên thiên kim nguyên?” Diệp Phong giật mình, chả trách gã có cảm giác quen thuộc lạ lùng với kim quang mà Sát Hoàng thi triển, hóa ra trường kiếm của ông ta có chứa tiên thiên kim nguyên.
Sát Hoàng chi kiếm và Tru Thần cung có công hiệu tương đồng, chả trách kiếm khí của ông ta lăng lệ không kém gì Tru thần tiễn.
“Ngươi có vũ khí sánh được với trường kiếm của bản hoàng thì trận này càng thêm thú vị.” Chiến ý của Sát Hoàng tăng dần, Diệp Phong quả nhiên không khiến ông ta thất vọng.
Sát Hoàng lại vung kiếm, tốc độ rất bình thường, dù Vũ Hân cũng nhìn rõ hướng thanh kiếm nhắm vào. Nhưng Diệp Phong lại có cảm giác không thể tránh né, quanh gã toàn là kiếm khí, lách về hướng nào cũng không thể thoát khỏi vòng vây của vô biên kiếm khí.
Nên gã bất động, phòng thủ chặt chẽ tiểu không gian quanh mình, mặc cho kiếm khí vây chặt chung quanh. Tuy nhìn bề ngoài gã bị phong tỏa hành động nhưng phòng ngự của gã cũng đạt mức cao nhất.
Đồng thời, tứ trọng kim chân nguyên chuyển thành tam trọng thổ chân nguyên, khí tức giảm xuống. Như ý bổng biến màu thành một lớp năng lượng tím đen bao bên ngoài, với tốc độ chậm rãi bất biến giáng mạnh vào kim quang của Sát Hoàng.
Bổng giáng ra, từ trung tâm là gã, lực đạo hùng hậu lan khắp bốn phương tám hướng, kịch liệt giao phong với kiếm khí bao quanh. Sức mạnh này rất giống với khí trường do thổ nguyên hình thành, khiến mắt Sát Hoàng sáng lên.
Choang. Trường kiếm và như ý bổng quỷ dị va nhau, chúng nhân đứng ngoài không nghe thấy âm thanh gì, chỉ có tiếng không khó chân động chọc vào tai, vang vọng trong óc.
Vòng gợn sóng vàng chóe từ vị trí hai người khuếch tán đi như chớp, trong vòng mười dặm đều bị năng lượng ảnh hưởng. Vòng gợn sóng hàm chứa vô số kiếm quang tàn dư khiến nhiều võ hoàng không kịp tránh, dù có nguyên lực hộ thân thì thân thể vẫn bị rạch nát nhiều chỗ, máu túa ra.
Sát Hoàng chỉ cảm thấy sức mạnh dao động kinh nhân từ thân kiếm truyền lên tay, dồn vào ngũ tạng lục phủ.
Bùng! Từ chỗ Sát Hoàng phát ra chấn ba, thân thể ông ta như mũi tên bay lùi hơn năm mươi trượng.
“Thống khoái! Võ kỹ của ngươi là gì?” Sát Hoàng tuy chỉ gánh gần nửa dư chấn nhưng cũng khiến ông ta đau đớn tận xương tủy. Không biết bao nhiêu năm rồi không biết tới cảm giác đau đớn, ông ta không giận mà hớn hở.
“Võ kỹ tại hạ tự sáng tạo - - Nhất Bí!” Diệp Phong cười có phần miễn cưỡng, bề ngoài thì gã bức lùi Sát Hoàng hơn năm mươi trượng nhưng thực lực công kích gã phải hứng chịu vượt xa ông ta. Nếu nhục thân gã không đủ trình độ, e rằng vừa rồi đã bị kiếm khí chẻ tan xác.
“Nghe có vẻ… là một môn thổ nguyên võ kỹ, thật ra ngươi tu luyện nguyên lực nào?” Ông ta nhớ lúc đấu với Huyết Ma, gã thi triển năng lượng sắc bén giống như kim nguyên, sao lúc đấu với mình lại hồn hậu như thổ nguyên?
“Tại hạ người song sinh khí hải, thổ và kim.” Thân thể Diệp Phong khôi phục rất nhanh, chân nguyên chảy qua những chỗ đau đớn là hóa giải được thương thế.
Nhất Bí là do gã kết hợp đặc điểm của Thập bát điệp chấn, đồn mười tám lớp chấn động vào một điểm công kích, được thần thông ảo nghĩa của Vu võ Chân không pháo phụ trợ để tạo ra một đòn siêu cấp.
Bản nguyên khí hải của gã là thổ, loại võ kỹ gã quen thuộc nhất, thấu triệt nhất cũng là về thổ nguyên lĩnh vực, vì thế mới dựa vào đó là võ kỹ cơ sở mà sáng tạo ra kỹ năng kết hợp với Vu võ Thần thông thuật.
Tuy nhiên muốn thi triển Nhất Bí cần điều kiện là thổ hệ chân nguyên, gã chỉ có thể sử dụng được trong trạng thái tam trọng Thần thông biến, nhưng uy lực không kém kim chân nguyên tứ trọng Thần thông biến dốc toàn lực. Như ý bổng có trọng lượng bất phàm kết hợp với thổ hệ chân nguyên là thích hợp nhất.
“Hóa ra là vậy, chả trách lúc trước Huyết Ma dùng món đồ chơi đó cũng không hoàn toàn phong bế được thực lực của các hạ, vì các hạ có tới hai khí hải.” Sát Hoàng mỉm cười, trường kiếm lại ngân lên.
“Chỉ tiếc thổ nguyên khí tức của các hạ tựa hồ không bằng kim nguyên, bằng không chiêu Nhất Bí đó đủ trọng thương bản hoàng.” Sát Hoàng còn tiếc nuối hơn gã, nhãn quang của ông ta thấu triệt, nhìn một lần là hiểu rõ thực lực của gã.
“Thực lực của tôn giá khiến Diệp Phong thập phần thán phục, trước mắt tại hạ chỉ là võ tôn, tất nhiên không thể sánh với tôn giá.” Diệp Phong “khiêm hư”, ngấm ngầm chê trách: Ngươi ỷ lớn hiếp nhỏ.
“Ngươi không cần đả kích bản hoàng, bản hoàng hành sự theo sở thích, ta cho rằng ngươi đáng đấu một trận thì ngươi phải tiếp nhận khiêu chiến.” Sát Hoàng thản nhiên nói: “Hà huống chiêu Nhất Bí ban nãy cho thấy ngươi đã bước đầu nắm được võ hoàng chi cảnh, lại có đủ năng lượng để thi triển.”
Diệp Phong biết rõ Nhất Bí đích xác khiến gã cảm thụ được thổ nguyên khí trường. Nhưng gã không phải thổ nguyên tu luyện giả chân chính, thổ nguyên khí trường không phải cảnh giới mà gã theo đuổi.
“Khi các hạ đột phá đến võ hoàng, lão phu không còn tư cách khiêu chiến nữa. Nên không thể lỡ cơ hội này.” Lời Sát Hoàng chấn kinh toàn trường.
Mọi võ hoàng tại trường không sao ngờ rằng Sát Hoàng lại đánh giá Diệp Phong cao như vậy. Chỉ cần đột phá võ hoàng thì ông ta không còn tư cách đấu với gã? Tức là gì thì chỉ cần cường giả nào hiểu rõ sự tích ông ta là biết.
Cả đời Sát Hoàng kinh qua mấy nghìn trận chiến, đối thủ được chọn không vì ông ta nắm chắc phần thắng mới khiêu chiến. Ngược lại, phần lớn đối thủ được ông ta chọn đều có thực lực đánh bại thậm chí giết chết ông ta. Nhưng Sát Hoàng chưa từng sợ, nhiều lần đứng lên từ tử vong, đẩy đối thủ xuống vực sâu không đáy.
Nhưng Sát Hoàng chưa từng không biết tự lượng sức, đối thủ ông ta chọn đều là người ông ta thấy mình có một tia hy vọng thủ thắng. Nếu đối thủ mạnh đến độ ông ta thấy mình không có mảy may cơ cơ hội thì Sát Hoàng tuyệt đối không tìm đường chết. Lời ông ta vừa nói tiết lộ một thông tin quan trọng, một khi Diệp Phong đột phá đến võ hoàng, thì Sát Hoàng không còn cơ hội thắng nữa.
Thanh niên tên Diệp Phong này có thể với tu vi nhất giai võ hoàng khiến Sát Hoàng đã đạt tới hoàng cấp điên phong phải cam bái hạ phong? Không thể tin nổi. Nên biết Sát Hoàng là yêu nghiệt chuyên vượt cấp chiến đấu, chẳng hóa ra Diệp Phong còn yêu nghiệt hơn?
Dù trận chiến này có kết quả thế nào, cái tên do sẽ khắc sâu vào lòng các võ hoàng cường giả lớp trước, vĩnh viễn không xóa được. Đợi khi họ thoát khỏi ngục sơn, quay về Võ Nguyên đại lục, cái tên đó sẽ vang lừng khắp cửu châu.
“Cẩn thận, bản hoàng chuẩn bị dốc toàn lực.” Sát Hoàng không hứng thú gì với phản ứng của người khác, toàn bộ chú ý đền tập trung vào Diệp Phong.
Kiếm khí lĩnh vực, mở ra!
Mấy vạn đạo kim quang từ khí trường của ông ta vút lên, bay múa chung quanh hình thành một phi kiếm trận thế cực kỳ đặc biệt. Vô số kim quang vây quanh Sát Hoàng cấp tốc quay tít, từ kiếm trận toát lên sát khí rợn người.
Nhất Bí! Cự bổng trong tay Diệp Phong quật ra. Sát Hoàng xưa nay nổi danh kiếm khí công kích lăng lệ, nhiều đối thủ không hẳn thực lực kém hơn ông ta nhưng vì bị kiếm khí liên miên bất tuyệt lại uy lực kinh nhân dồn ép liên tục mà gục ngã.
Phòng ngự là nhược điểm của Sát Hoàng, từng có khán giả nhận xét nếu đối thủ chống nổi kiếm khí công kích của ông ta, đồng thời phản kích đủ độ uy hiếp thì có thể chiến thắng Sát Hoàng. Chỉ là cường giả như thế chưa xuất hiện.
Kiếm khí lĩnh vực rung lên, mấy trăm đạo kiếm khí bay ra, dày đặc vây lấy như ý bổng.
Ầm! Diệp Phong như đập vào một tấm lưới vàng đàn hồi, lực đạo kinh nhân của chấn ba tiêu tan hết trong kim quang.
“Lẽ nào các hạ chỉ có bản lĩnh này?” Sát Hoàng lạnh lùng phất tay, kiếm khí lĩnh vực bắn ra mấy nghìn đạo kim quang, như kim sắc hồng lưu đổ tới.
Chiêu này ban nãy đã phá hủy ngũ hành chiến trận!
Diệp Phong không dám chậm trễ, nhanh chóng ngửa tay cầm Tru Thần cung, đồng thời chân nguyên lại sôi lên, chuyển thành tử kim sắc - - tứ trọng Thần thông biến!
"Tập quang tiễn thúc!" Đồng dạng là mấy nghìn tia kim quang nghênh đón kiếm khí của Sát Hoàng.
Hai luồng khí thế bàng bạc kinh nhân va nhau trong tích tắc, trường địa xuất hiện một xoáy kim nguyên như sấm sét. Một quả kim sắc cự cầu xuất hiện ở chính giữa, quay tít giữa hai luồng công kích giáp công, càng lúc càng lớn.
“Không ổn.” Một số võ hoàng ở gần lập tức căng thẳng hẳn lên, nhanh chóng bắn lùi lại thật xa như con thỏ lao đi.
Tiếng rít chói tai vang lên ở chân trời thoáng đãng. Kim sắc cự cầu nổ tung, quang mang che khuất thái dương, khiến tâm thần tất thảy run lên sợ hãi.
Sau tiếng nổ là kim nguyên phun lên như núi lửa. Hai đạo năng lượng hung hãn ngang ngửa nhau, điên cuồng phát ra uy lực kinh nhân. Kim sắc năng lượng như hồng thủy khuếch tán ra bốn phương tám hướng, khí thế lăng lệ vô vàn, phảng phất không gian cũng bị năng lượng van chạm nhau làm cho cong queo.
Xoạt!
Xoạt!
Dòng kim sắc năng lượng nhanh chóng bắt kịp một bộ phận võ hoàng, kình khí lăng lệ hoàn toàn xuyên thâu lĩnh vực của họ, xé tan hộ thể nguyên lực, đồng thời không ít người bị kim quang dày đặc đâm vào thân thể đến tóe máu. Cũng may họ đều là cường giả kinh nghiệm phong phú, ít nhất cũng bảo vệ được nơi yếu hại của mình nên không mất mạng.
Sát Hoàng chi kiếm và Tru Thần cung có công hiệu tương đồng, chả trách kiếm khí của ông ta lăng lệ không kém gì Tru thần tiễn.
“Ngươi có vũ khí sánh được với trường kiếm của bản hoàng thì trận này càng thêm thú vị.” Chiến ý của Sát Hoàng tăng dần, Diệp Phong quả nhiên không khiến ông ta thất vọng.
Sát Hoàng lại vung kiếm, tốc độ rất bình thường, dù Vũ Hân cũng nhìn rõ hướng thanh kiếm nhắm vào. Nhưng Diệp Phong lại có cảm giác không thể tránh né, quanh gã toàn là kiếm khí, lách về hướng nào cũng không thể thoát khỏi vòng vây của vô biên kiếm khí.
Nên gã bất động, phòng thủ chặt chẽ tiểu không gian quanh mình, mặc cho kiếm khí vây chặt chung quanh. Tuy nhìn bề ngoài gã bị phong tỏa hành động nhưng phòng ngự của gã cũng đạt mức cao nhất.
Đồng thời, tứ trọng kim chân nguyên chuyển thành tam trọng thổ chân nguyên, khí tức giảm xuống. Như ý bổng biến màu thành một lớp năng lượng tím đen bao bên ngoài, với tốc độ chậm rãi bất biến giáng mạnh vào kim quang của Sát Hoàng.
Bổng giáng ra, từ trung tâm là gã, lực đạo hùng hậu lan khắp bốn phương tám hướng, kịch liệt giao phong với kiếm khí bao quanh. Sức mạnh này rất giống với khí trường do thổ nguyên hình thành, khiến mắt Sát Hoàng sáng lên.
Choang. Trường kiếm và như ý bổng quỷ dị va nhau, chúng nhân đứng ngoài không nghe thấy âm thanh gì, chỉ có tiếng không khó chân động chọc vào tai, vang vọng trong óc.
Vòng gợn sóng vàng chóe từ vị trí hai người khuếch tán đi như chớp, trong vòng mười dặm đều bị năng lượng ảnh hưởng. Vòng gợn sóng hàm chứa vô số kiếm quang tàn dư khiến nhiều võ hoàng không kịp tránh, dù có nguyên lực hộ thân thì thân thể vẫn bị rạch nát nhiều chỗ, máu túa ra.
Sát Hoàng chỉ cảm thấy sức mạnh dao động kinh nhân từ thân kiếm truyền lên tay, dồn vào ngũ tạng lục phủ.
Bùng! Từ chỗ Sát Hoàng phát ra chấn ba, thân thể ông ta như mũi tên bay lùi hơn năm mươi trượng.
“Thống khoái! Võ kỹ của ngươi là gì?” Sát Hoàng tuy chỉ gánh gần nửa dư chấn nhưng cũng khiến ông ta đau đớn tận xương tủy. Không biết bao nhiêu năm rồi không biết tới cảm giác đau đớn, ông ta không giận mà hớn hở.
“Võ kỹ tại hạ tự sáng tạo - - Nhất Bí!” Diệp Phong cười có phần miễn cưỡng, bề ngoài thì gã bức lùi Sát Hoàng hơn năm mươi trượng nhưng thực lực công kích gã phải hứng chịu vượt xa ông ta. Nếu nhục thân gã không đủ trình độ, e rằng vừa rồi đã bị kiếm khí chẻ tan xác.
“Nghe có vẻ… là một môn thổ nguyên võ kỹ, thật ra ngươi tu luyện nguyên lực nào?” Ông ta nhớ lúc đấu với Huyết Ma, gã thi triển năng lượng sắc bén giống như kim nguyên, sao lúc đấu với mình lại hồn hậu như thổ nguyên?
“Tại hạ người song sinh khí hải, thổ và kim.” Thân thể Diệp Phong khôi phục rất nhanh, chân nguyên chảy qua những chỗ đau đớn là hóa giải được thương thế.
Nhất Bí là do gã kết hợp đặc điểm của Thập bát điệp chấn, đồn mười tám lớp chấn động vào một điểm công kích, được thần thông ảo nghĩa của Vu võ Chân không pháo phụ trợ để tạo ra một đòn siêu cấp.
Bản nguyên khí hải của gã là thổ, loại võ kỹ gã quen thuộc nhất, thấu triệt nhất cũng là về thổ nguyên lĩnh vực, vì thế mới dựa vào đó là võ kỹ cơ sở mà sáng tạo ra kỹ năng kết hợp với Vu võ Thần thông thuật.
Tuy nhiên muốn thi triển Nhất Bí cần điều kiện là thổ hệ chân nguyên, gã chỉ có thể sử dụng được trong trạng thái tam trọng Thần thông biến, nhưng uy lực không kém kim chân nguyên tứ trọng Thần thông biến dốc toàn lực. Như ý bổng có trọng lượng bất phàm kết hợp với thổ hệ chân nguyên là thích hợp nhất.
“Hóa ra là vậy, chả trách lúc trước Huyết Ma dùng món đồ chơi đó cũng không hoàn toàn phong bế được thực lực của các hạ, vì các hạ có tới hai khí hải.” Sát Hoàng mỉm cười, trường kiếm lại ngân lên.
“Chỉ tiếc thổ nguyên khí tức của các hạ tựa hồ không bằng kim nguyên, bằng không chiêu Nhất Bí đó đủ trọng thương bản hoàng.” Sát Hoàng còn tiếc nuối hơn gã, nhãn quang của ông ta thấu triệt, nhìn một lần là hiểu rõ thực lực của gã.
“Thực lực của tôn giá khiến Diệp Phong thập phần thán phục, trước mắt tại hạ chỉ là võ tôn, tất nhiên không thể sánh với tôn giá.” Diệp Phong “khiêm hư”, ngấm ngầm chê trách: Ngươi ỷ lớn hiếp nhỏ.
“Ngươi không cần đả kích bản hoàng, bản hoàng hành sự theo sở thích, ta cho rằng ngươi đáng đấu một trận thì ngươi phải tiếp nhận khiêu chiến.” Sát Hoàng thản nhiên nói: “Hà huống chiêu Nhất Bí ban nãy cho thấy ngươi đã bước đầu nắm được võ hoàng chi cảnh, lại có đủ năng lượng để thi triển.”
Diệp Phong biết rõ Nhất Bí đích xác khiến gã cảm thụ được thổ nguyên khí trường. Nhưng gã không phải thổ nguyên tu luyện giả chân chính, thổ nguyên khí trường không phải cảnh giới mà gã theo đuổi.
“Khi các hạ đột phá đến võ hoàng, lão phu không còn tư cách khiêu chiến nữa. Nên không thể lỡ cơ hội này.” Lời Sát Hoàng chấn kinh toàn trường.
Mọi võ hoàng tại trường không sao ngờ rằng Sát Hoàng lại đánh giá Diệp Phong cao như vậy. Chỉ cần đột phá võ hoàng thì ông ta không còn tư cách đấu với gã? Tức là gì thì chỉ cần cường giả nào hiểu rõ sự tích ông ta là biết.
Cả đời Sát Hoàng kinh qua mấy nghìn trận chiến, đối thủ được chọn không vì ông ta nắm chắc phần thắng mới khiêu chiến. Ngược lại, phần lớn đối thủ được ông ta chọn đều có thực lực đánh bại thậm chí giết chết ông ta. Nhưng Sát Hoàng chưa từng sợ, nhiều lần đứng lên từ tử vong, đẩy đối thủ xuống vực sâu không đáy.
Nhưng Sát Hoàng chưa từng không biết tự lượng sức, đối thủ ông ta chọn đều là người ông ta thấy mình có một tia hy vọng thủ thắng. Nếu đối thủ mạnh đến độ ông ta thấy mình không có mảy may cơ cơ hội thì Sát Hoàng tuyệt đối không tìm đường chết. Lời ông ta vừa nói tiết lộ một thông tin quan trọng, một khi Diệp Phong đột phá đến võ hoàng, thì Sát Hoàng không còn cơ hội thắng nữa.
Thanh niên tên Diệp Phong này có thể với tu vi nhất giai võ hoàng khiến Sát Hoàng đã đạt tới hoàng cấp điên phong phải cam bái hạ phong? Không thể tin nổi. Nên biết Sát Hoàng là yêu nghiệt chuyên vượt cấp chiến đấu, chẳng hóa ra Diệp Phong còn yêu nghiệt hơn?
Dù trận chiến này có kết quả thế nào, cái tên do sẽ khắc sâu vào lòng các võ hoàng cường giả lớp trước, vĩnh viễn không xóa được. Đợi khi họ thoát khỏi ngục sơn, quay về Võ Nguyên đại lục, cái tên đó sẽ vang lừng khắp cửu châu.
“Cẩn thận, bản hoàng chuẩn bị dốc toàn lực.” Sát Hoàng không hứng thú gì với phản ứng của người khác, toàn bộ chú ý đền tập trung vào Diệp Phong.
Kiếm khí lĩnh vực, mở ra!
Mấy vạn đạo kim quang từ khí trường của ông ta vút lên, bay múa chung quanh hình thành một phi kiếm trận thế cực kỳ đặc biệt. Vô số kim quang vây quanh Sát Hoàng cấp tốc quay tít, từ kiếm trận toát lên sát khí rợn người.
Nhất Bí! Cự bổng trong tay Diệp Phong quật ra. Sát Hoàng xưa nay nổi danh kiếm khí công kích lăng lệ, nhiều đối thủ không hẳn thực lực kém hơn ông ta nhưng vì bị kiếm khí liên miên bất tuyệt lại uy lực kinh nhân dồn ép liên tục mà gục ngã.
Phòng ngự là nhược điểm của Sát Hoàng, từng có khán giả nhận xét nếu đối thủ chống nổi kiếm khí công kích của ông ta, đồng thời phản kích đủ độ uy hiếp thì có thể chiến thắng Sát Hoàng. Chỉ là cường giả như thế chưa xuất hiện.
Kiếm khí lĩnh vực rung lên, mấy trăm đạo kiếm khí bay ra, dày đặc vây lấy như ý bổng.
Ầm! Diệp Phong như đập vào một tấm lưới vàng đàn hồi, lực đạo kinh nhân của chấn ba tiêu tan hết trong kim quang.
“Lẽ nào các hạ chỉ có bản lĩnh này?” Sát Hoàng lạnh lùng phất tay, kiếm khí lĩnh vực bắn ra mấy nghìn đạo kim quang, như kim sắc hồng lưu đổ tới.
Chiêu này ban nãy đã phá hủy ngũ hành chiến trận!
Diệp Phong không dám chậm trễ, nhanh chóng ngửa tay cầm Tru Thần cung, đồng thời chân nguyên lại sôi lên, chuyển thành tử kim sắc - - tứ trọng Thần thông biến!
"Tập quang tiễn thúc!" Đồng dạng là mấy nghìn tia kim quang nghênh đón kiếm khí của Sát Hoàng.
Hai luồng khí thế bàng bạc kinh nhân va nhau trong tích tắc, trường địa xuất hiện một xoáy kim nguyên như sấm sét. Một quả kim sắc cự cầu xuất hiện ở chính giữa, quay tít giữa hai luồng công kích giáp công, càng lúc càng lớn.
“Không ổn.” Một số võ hoàng ở gần lập tức căng thẳng hẳn lên, nhanh chóng bắn lùi lại thật xa như con thỏ lao đi.
Tiếng rít chói tai vang lên ở chân trời thoáng đãng. Kim sắc cự cầu nổ tung, quang mang che khuất thái dương, khiến tâm thần tất thảy run lên sợ hãi.
Sau tiếng nổ là kim nguyên phun lên như núi lửa. Hai đạo năng lượng hung hãn ngang ngửa nhau, điên cuồng phát ra uy lực kinh nhân. Kim sắc năng lượng như hồng thủy khuếch tán ra bốn phương tám hướng, khí thế lăng lệ vô vàn, phảng phất không gian cũng bị năng lượng van chạm nhau làm cho cong queo.
Xoạt!
Xoạt!
Dòng kim sắc năng lượng nhanh chóng bắt kịp một bộ phận võ hoàng, kình khí lăng lệ hoàn toàn xuyên thâu lĩnh vực của họ, xé tan hộ thể nguyên lực, đồng thời không ít người bị kim quang dày đặc đâm vào thân thể đến tóe máu. Cũng may họ đều là cường giả kinh nghiệm phong phú, ít nhất cũng bảo vệ được nơi yếu hại của mình nên không mất mạng.
/672
|