“Diệp Phong.” Cảm thụ được khí thế hùng hồn dồn tới, Thiết Phong bất giác hít một hơi khí lạnh. Diệp Phong hiện thời, từ khí thế mà xét cũng tinh tiến hơn nhiều lúc ở thánh sơn, khi đó tu vi của hắn cao hơn gã, nhưng hiện giờ hắn may mắn tấn nhập võ hoàng mà tu vi đã bị gã bỏ xa.
Cách biệt khiến hắn khó lòng chấp nhận này khiến lòng hắn đau nhói, sao lại như thế? Dù gì ta cũng đã thành võ hoàng mà vẫn bị tên khốn này giẫm dưới chân sao? Ta không cam lòng, tuyệt không thể để hắn sống trên đời, bằng không vĩnh viễn ta sẽ không có cơ hội nở mày nở mặt.
“Dừng tay.” Diệp Phong cầm tay Thẩm Lan lướt đến cạnh Đông Phương Hồng Diệp, gã thò tay về phía hai võ hoàng sau lưng Thiết Phong, hai người như bị khí lưu ngưng kết va vào ngực, lực đạo hùng hậu bức họ phải dạt ra hai bên, không giữ nổi Đông Phương Minh nữa, nhếch nhác lăn ra ngoài.
Gã phất tay, không khí chợt sinh ra lực hút hùng hồn. Đông Phương Minh được bao trong một dải khí ngưng kết, đưa đến trước mặt Đông Phương Hồng Diệp.
Đông Phương Hồng Diệp thấy gã, mắt hơi đỏ lên, muốn bước tới trút hết nỗi niềm nhưng thấy Thẩm Lan vịn vai gã, cả hai cực kỳ thân mật thì lòng đầy chua xót, nhưng trong lúc nào đành đứng lại kiểm tra thương thế cho ngoại công.
“Cho ngoại công của thư thư uống viên đơn dược nay.” Diệp Phong cười ôn hòa xòe tay, một viên Sinh hóa đơn lăn lăn trong lòng tay.
Đông Phương Hồng Diệp định lên lấy thì Thẩm Lan đã lấy trước, mỉm cười bước đến đưa cho cô rồi gạt đầu đầy hữu hảo, Đông Phương Hồng Diệp không biết làm gì ngoài đáp lễ.
“Hồng Diệp thư thư yên tâm, thương thế của ngoại công thư thư không nặng, uống thuốc của Phong vào thì sẽ nhanh chóng lành lại.” Thẩm Lan tự đưa đơn dược cho Đông Phương Minh, dùng cực hàn chi khí ngưng lấy một ngụm nước chảy vào miệng đối phương. Cổ họng Đông Phương Minh chuyển động, nuốt thuốc xuống, một lúc sau thì sắc mặt trở lại hồng nhuận.
“Những kẻ vô lễ này cứ để Phong xử lý, Hồng Diệp thư thư không cần lo.” Thẩm Lan cười ôn nhu, nắm tay Đông Phương Hồng Diệp khẽ nói: “Thường nghe Phong nói về thư thư trước mặt muội, hôm nay mới được gặp, thư thư quả nhiên xinh đẹp. Chúng ta đợi xem Phong đòi lại công đạo cho thư thư, thuận tiện trò chuyện với tiểu muội, có được không?”
Đông Phương Hồng Diệp nghe nói Diệp Phong thường nhớ mình thì hổ thẹn, mặt ửng lên, còn Diệp Phong ở gần đó thầm kêu oan uổng. Sau khi kết hôn, gã chỉ nói với Thẩm Lan những gì đã trải qua trong mấy năm, có nhắc đến hai nữ tử nữa, sợ Thẩm Lan ghen mà không vui nên đời nào vô duyên vô cớ nhắc đến nữ tử khác trước mặt cô? Dù Thẩm Lan mặc nhân quan hệ đó, nam nhân như gã sao lại làm việc ngu xuẩn như thế.
Diệp Phong biết Thẩm Lan nói thế là có dụng ý riêng, quan hệ giữa nữ nhân với nhau thì để họ tự xử lý. Gã chỉ phải lo những vấn đề tương đối đơn giản, như ba kẻ không biết tốt xấu đến gây phiền cho Đông Phương gia hiển nhiên sẽ gặp xui xẻo.
“Độc Cô Diệt Phong... À, hiện tại ngươi đổi thành tên quái quỷ nào nhỉ?” Diệp Phong hé mí mắt lên, trào phúng: “Gọi thế nào cũng thế thôi. Ngươi đã biết Hồng Diệp là nữ nhân của ta mà còn dám nhắm vào, xem ra… lúc ở thánh sơn, lời ta cảnh cáo hình như ngươi không để trong lòng thì phải?”
“Đừng tưởng ngươi tấn nhập võ hoàng lại cậy có Ưng Thứu bang chống lưng là ghê gớm lắm, ta muốn diệt ngươi dễ như trở bàn tay.” Ánh mắt Diệp Phong chợt ngưng lại, năm ngón tay co thành trảo, một dòng khí ngưng kết xuất hiện trong lòng tay, càng lúc càng to.
"Thiếu chủ cẩn thận.” Tuy khí đoàn trong tay Diệp Phong không hề phát ra năng lượng khí tức nhưng trực giác đặc biệt của võ hoàng cho họ biết, món đồ chơi đó thập phần nguy hiểm, nên cùng chặn trước mặt Thiết Phong.
“Thứ này là Hỗn nguyên nhất khí đạn, để cho các ngươi chơi.” Gã mỉm cười, bạch sắc khí đoàn trong tay bay ra, từ từ hướng đến chỗ ba đối thủ.
Bọn Thiết Phong suýt rớt tròng mắt, đây là công kích kiểu gì? Một thứ trông như khí cầu lớn bằng quả dưa, lại rất đàn hồi đang từ từ nay tới với tốc độ rùa bò, hơn nữa họ cảm tri được khí cầu không hàm chứa năng lượng hùng hậu, nhưng vì sao lại tạo cho họ cảm giác phi thường nguy hiểm?
Cả ba không dám sơ ý, cùng thi triển lĩnh vực hộ thể, đồng thời thể nội khí hải quay tít, sẵn sàng hứng chịu đòn công kích của Diệp Phong.
Khí cần tiến về phía ba người với tốc độ từ từ cố định, tuy trong quá trình lướt đi trên không, tốc độ của khí cầu có tăng lên nhưng trong mắt ba võ hoàng thì chậm không khác gì rùa bò, dù uy lực kinh nhân thì cũng thật sự đả thương được địch nhân sao?
Bọn Thiết Phong đều có cảm giác như bị hí lộng, ngay cả võ hoàng Đông Phương gia ở ngoài xem náo nhiệt cũng bị Diệp Phong khiến cho dở khóc dở cười. Thanh niên này so với Diệp Phong trong lời đồn cách nhau quá xa thì phải? Họ chưa từng nghe nói Diệp Phong sử dụng thủ đoạn cổ quái này khi giao đấu.
“Hư trương thanh thế.” Thiết Phong giận cành hông, trường kiếm ngân lên từ trên đỉnh đầu bổ xuống, phát ra kiếm quang lăng lệ.
Keng. Kiếm quang va vào khí đoàn, không chẻ làm đôi như dự liệu, cũng không nổ tung như tưởng tượng, mà khí đoàn bị kiếm quang đánh trúng thì đột nhiên tốc độ tăng lên, từ chậm như rùa biến thành con lợn con đang chạy, đồng thời độ lớn của khí đoàn cũng biến hóa đầy quỷ dị. Kiếm quang của Thiết Phong như bị khí đoàn nuốt chửng, lớn lên gấp rưỡi.
“Thứ quỷ quái gì nhỉ?” Lúc này chúng nhân mới hiện, dải khí này không đơn giản như tưởng tượng.
Khí đoàn đổi hướng, lại bay đến chỗ ba ngời nhưng lần này nhanh hơn. Một trung giai võ hoàng thấy khí đoàn đến trước mắt thì rung động lĩnh vực thành một đạo thanh sắc năng lượng quật mạnh lên, hất văng khí đoàn đi.
Nhưng dị biến lại xảy ra, dải khí như đã no nê, thể tích tăng lên, biến hóa đa đoan hơn trước một mức.
“Đừng dùng nguyên lực công kích, món đồ chơi này có thể hút được ngũ hành năng lượng.” Một võ hoàng vội nhắc, tốc độ khí đoàn nhanh hơn nhưng không đáng gì với võ hoàng, tạm thời không có cách ứng phò thì tránh đi chẳng hơn sao?
Cả ba ngưng tụ lĩnh vực làm một, giảm bớt cơ hội tiếp xúc với khí đoàn, đồng thời lắc mình định tránh khỏi công kích. Tuy không hiểu khí đoàn đánh trúng mình có cảm giác gì nhưng không ai muốn mạo hiểm.
“Chơi chưa đã sao các vị lại định chạy?” Gã cười vang, thân hình loáng lên như chớp, đến trên đầu chúng nhân.
"Khí vực không gian.” Diệp Phong xòe hai tay rồi khẽ chập lại. Khí lưu quanh bọn Thiết Phonglập tức trì trệ, thân thể như ở trong nước, trở lực không lớn lắm nhưng đủ ảnh hưởng đến hành động. Hơn nữa trong vòng trăm thước như được lao lung bao trùm, thoát khỏi khu vực này là như va vào tường, công kích mãnh liệt đến đâu cũng không phá được chướng ngại.
Trong không gian, khí đoàn như đánh đến hưng phấn, tốc độ tăng nhanh, ban đầu ba người còn có thể ung dung tránh được trong không gian hữu hạn nhưng khí đoàn mỗi lúc một nhanh, thể tích lớn dần thì tình thế của họ cũng xấu đi.
Chát. Thiết Phong bất đắc dĩ phải thi triển thánh khí trường kiếm, lợi dụng nguyên lực chấn lùi dải khí.
Dải khí tăng vọt, đạt đến chừng trượng rưỡi thì giáng mạnh vào chướng ngại không gian rồi bắn nhanh lại, phương hướng xung kích là một vị trung giai võ hoàng khác.
“Đáng ghét.” Nếu không có khí vực không gian của Diệp Phong thì cả ba đã đào tẩu thật xa, tốc độ của khí đoàn tuy thập phần kinh nhân nhưng không thể sánh được với họ toàn lực phi hành. Nhưng hiện tại chỉ hoạt động được trong phạm vi mấy chục trượng, bọn Thiết Phong vừa nghĩ cách phá được không gian phong bế vừa cố găng không để khí đoàn đánh trúng, quả thật tâm lực kiệt quệ, tay chân luống cuống, khó lòng không va chạm với khí đoàn.
“Chúng ta cùng dốc toàn lực, không thành công cũng thành nhân.” Thiết Phong nghiến răng. Nếu cứ mặc khí cầu phồng lên thì uy lực của nó sau cùng sẽ đến mức không thể tưởng tượng được. Đợi đến lúc đó chi bằng hiện tại ra tay.
“Được.” Hai trung giai võ hoàng cũng biết đó là cách duy nhất hiện tại, lập tức điên cuồng thôi động khí hải, thiên địa chi lực hùng hồn tụ vào vị trí ba người, ba lĩnh vực bàng bạc khác màu xuất hện trong khí vực không gian của Diệp Phong.
“Hủy nó đi.” Tam đạo lĩnh vực phát ra uy năng vô vàn, từ ba góc độ khác nhau hung hãn nghênh đón khí đoàn khổng lồ. Bốn luồng năng lượng màu sắc khác nhau lập tức hòa vào nhau…
Không hề kinh thiên động địa, lay non dốc biển như trong tưởng tượng, các võ hoàng Đông Phương gia tộc ở ngoài không gian đờ người, há hốc miệng nhìn vào trung tâm, mắt đầy kinh ngạc và hoang đường? Sao lại như vậy?
Cách biệt khiến hắn khó lòng chấp nhận này khiến lòng hắn đau nhói, sao lại như thế? Dù gì ta cũng đã thành võ hoàng mà vẫn bị tên khốn này giẫm dưới chân sao? Ta không cam lòng, tuyệt không thể để hắn sống trên đời, bằng không vĩnh viễn ta sẽ không có cơ hội nở mày nở mặt.
“Dừng tay.” Diệp Phong cầm tay Thẩm Lan lướt đến cạnh Đông Phương Hồng Diệp, gã thò tay về phía hai võ hoàng sau lưng Thiết Phong, hai người như bị khí lưu ngưng kết va vào ngực, lực đạo hùng hậu bức họ phải dạt ra hai bên, không giữ nổi Đông Phương Minh nữa, nhếch nhác lăn ra ngoài.
Gã phất tay, không khí chợt sinh ra lực hút hùng hồn. Đông Phương Minh được bao trong một dải khí ngưng kết, đưa đến trước mặt Đông Phương Hồng Diệp.
Đông Phương Hồng Diệp thấy gã, mắt hơi đỏ lên, muốn bước tới trút hết nỗi niềm nhưng thấy Thẩm Lan vịn vai gã, cả hai cực kỳ thân mật thì lòng đầy chua xót, nhưng trong lúc nào đành đứng lại kiểm tra thương thế cho ngoại công.
“Cho ngoại công của thư thư uống viên đơn dược nay.” Diệp Phong cười ôn hòa xòe tay, một viên Sinh hóa đơn lăn lăn trong lòng tay.
Đông Phương Hồng Diệp định lên lấy thì Thẩm Lan đã lấy trước, mỉm cười bước đến đưa cho cô rồi gạt đầu đầy hữu hảo, Đông Phương Hồng Diệp không biết làm gì ngoài đáp lễ.
“Hồng Diệp thư thư yên tâm, thương thế của ngoại công thư thư không nặng, uống thuốc của Phong vào thì sẽ nhanh chóng lành lại.” Thẩm Lan tự đưa đơn dược cho Đông Phương Minh, dùng cực hàn chi khí ngưng lấy một ngụm nước chảy vào miệng đối phương. Cổ họng Đông Phương Minh chuyển động, nuốt thuốc xuống, một lúc sau thì sắc mặt trở lại hồng nhuận.
“Những kẻ vô lễ này cứ để Phong xử lý, Hồng Diệp thư thư không cần lo.” Thẩm Lan cười ôn nhu, nắm tay Đông Phương Hồng Diệp khẽ nói: “Thường nghe Phong nói về thư thư trước mặt muội, hôm nay mới được gặp, thư thư quả nhiên xinh đẹp. Chúng ta đợi xem Phong đòi lại công đạo cho thư thư, thuận tiện trò chuyện với tiểu muội, có được không?”
Đông Phương Hồng Diệp nghe nói Diệp Phong thường nhớ mình thì hổ thẹn, mặt ửng lên, còn Diệp Phong ở gần đó thầm kêu oan uổng. Sau khi kết hôn, gã chỉ nói với Thẩm Lan những gì đã trải qua trong mấy năm, có nhắc đến hai nữ tử nữa, sợ Thẩm Lan ghen mà không vui nên đời nào vô duyên vô cớ nhắc đến nữ tử khác trước mặt cô? Dù Thẩm Lan mặc nhân quan hệ đó, nam nhân như gã sao lại làm việc ngu xuẩn như thế.
Diệp Phong biết Thẩm Lan nói thế là có dụng ý riêng, quan hệ giữa nữ nhân với nhau thì để họ tự xử lý. Gã chỉ phải lo những vấn đề tương đối đơn giản, như ba kẻ không biết tốt xấu đến gây phiền cho Đông Phương gia hiển nhiên sẽ gặp xui xẻo.
“Độc Cô Diệt Phong... À, hiện tại ngươi đổi thành tên quái quỷ nào nhỉ?” Diệp Phong hé mí mắt lên, trào phúng: “Gọi thế nào cũng thế thôi. Ngươi đã biết Hồng Diệp là nữ nhân của ta mà còn dám nhắm vào, xem ra… lúc ở thánh sơn, lời ta cảnh cáo hình như ngươi không để trong lòng thì phải?”
“Đừng tưởng ngươi tấn nhập võ hoàng lại cậy có Ưng Thứu bang chống lưng là ghê gớm lắm, ta muốn diệt ngươi dễ như trở bàn tay.” Ánh mắt Diệp Phong chợt ngưng lại, năm ngón tay co thành trảo, một dòng khí ngưng kết xuất hiện trong lòng tay, càng lúc càng to.
"Thiếu chủ cẩn thận.” Tuy khí đoàn trong tay Diệp Phong không hề phát ra năng lượng khí tức nhưng trực giác đặc biệt của võ hoàng cho họ biết, món đồ chơi đó thập phần nguy hiểm, nên cùng chặn trước mặt Thiết Phong.
“Thứ này là Hỗn nguyên nhất khí đạn, để cho các ngươi chơi.” Gã mỉm cười, bạch sắc khí đoàn trong tay bay ra, từ từ hướng đến chỗ ba đối thủ.
Bọn Thiết Phong suýt rớt tròng mắt, đây là công kích kiểu gì? Một thứ trông như khí cầu lớn bằng quả dưa, lại rất đàn hồi đang từ từ nay tới với tốc độ rùa bò, hơn nữa họ cảm tri được khí cầu không hàm chứa năng lượng hùng hậu, nhưng vì sao lại tạo cho họ cảm giác phi thường nguy hiểm?
Cả ba không dám sơ ý, cùng thi triển lĩnh vực hộ thể, đồng thời thể nội khí hải quay tít, sẵn sàng hứng chịu đòn công kích của Diệp Phong.
Khí cần tiến về phía ba người với tốc độ từ từ cố định, tuy trong quá trình lướt đi trên không, tốc độ của khí cầu có tăng lên nhưng trong mắt ba võ hoàng thì chậm không khác gì rùa bò, dù uy lực kinh nhân thì cũng thật sự đả thương được địch nhân sao?
Bọn Thiết Phong đều có cảm giác như bị hí lộng, ngay cả võ hoàng Đông Phương gia ở ngoài xem náo nhiệt cũng bị Diệp Phong khiến cho dở khóc dở cười. Thanh niên này so với Diệp Phong trong lời đồn cách nhau quá xa thì phải? Họ chưa từng nghe nói Diệp Phong sử dụng thủ đoạn cổ quái này khi giao đấu.
“Hư trương thanh thế.” Thiết Phong giận cành hông, trường kiếm ngân lên từ trên đỉnh đầu bổ xuống, phát ra kiếm quang lăng lệ.
Keng. Kiếm quang va vào khí đoàn, không chẻ làm đôi như dự liệu, cũng không nổ tung như tưởng tượng, mà khí đoàn bị kiếm quang đánh trúng thì đột nhiên tốc độ tăng lên, từ chậm như rùa biến thành con lợn con đang chạy, đồng thời độ lớn của khí đoàn cũng biến hóa đầy quỷ dị. Kiếm quang của Thiết Phong như bị khí đoàn nuốt chửng, lớn lên gấp rưỡi.
“Thứ quỷ quái gì nhỉ?” Lúc này chúng nhân mới hiện, dải khí này không đơn giản như tưởng tượng.
Khí đoàn đổi hướng, lại bay đến chỗ ba ngời nhưng lần này nhanh hơn. Một trung giai võ hoàng thấy khí đoàn đến trước mắt thì rung động lĩnh vực thành một đạo thanh sắc năng lượng quật mạnh lên, hất văng khí đoàn đi.
Nhưng dị biến lại xảy ra, dải khí như đã no nê, thể tích tăng lên, biến hóa đa đoan hơn trước một mức.
“Đừng dùng nguyên lực công kích, món đồ chơi này có thể hút được ngũ hành năng lượng.” Một võ hoàng vội nhắc, tốc độ khí đoàn nhanh hơn nhưng không đáng gì với võ hoàng, tạm thời không có cách ứng phò thì tránh đi chẳng hơn sao?
Cả ba ngưng tụ lĩnh vực làm một, giảm bớt cơ hội tiếp xúc với khí đoàn, đồng thời lắc mình định tránh khỏi công kích. Tuy không hiểu khí đoàn đánh trúng mình có cảm giác gì nhưng không ai muốn mạo hiểm.
“Chơi chưa đã sao các vị lại định chạy?” Gã cười vang, thân hình loáng lên như chớp, đến trên đầu chúng nhân.
"Khí vực không gian.” Diệp Phong xòe hai tay rồi khẽ chập lại. Khí lưu quanh bọn Thiết Phonglập tức trì trệ, thân thể như ở trong nước, trở lực không lớn lắm nhưng đủ ảnh hưởng đến hành động. Hơn nữa trong vòng trăm thước như được lao lung bao trùm, thoát khỏi khu vực này là như va vào tường, công kích mãnh liệt đến đâu cũng không phá được chướng ngại.
Trong không gian, khí đoàn như đánh đến hưng phấn, tốc độ tăng nhanh, ban đầu ba người còn có thể ung dung tránh được trong không gian hữu hạn nhưng khí đoàn mỗi lúc một nhanh, thể tích lớn dần thì tình thế của họ cũng xấu đi.
Chát. Thiết Phong bất đắc dĩ phải thi triển thánh khí trường kiếm, lợi dụng nguyên lực chấn lùi dải khí.
Dải khí tăng vọt, đạt đến chừng trượng rưỡi thì giáng mạnh vào chướng ngại không gian rồi bắn nhanh lại, phương hướng xung kích là một vị trung giai võ hoàng khác.
“Đáng ghét.” Nếu không có khí vực không gian của Diệp Phong thì cả ba đã đào tẩu thật xa, tốc độ của khí đoàn tuy thập phần kinh nhân nhưng không thể sánh được với họ toàn lực phi hành. Nhưng hiện tại chỉ hoạt động được trong phạm vi mấy chục trượng, bọn Thiết Phong vừa nghĩ cách phá được không gian phong bế vừa cố găng không để khí đoàn đánh trúng, quả thật tâm lực kiệt quệ, tay chân luống cuống, khó lòng không va chạm với khí đoàn.
“Chúng ta cùng dốc toàn lực, không thành công cũng thành nhân.” Thiết Phong nghiến răng. Nếu cứ mặc khí cầu phồng lên thì uy lực của nó sau cùng sẽ đến mức không thể tưởng tượng được. Đợi đến lúc đó chi bằng hiện tại ra tay.
“Được.” Hai trung giai võ hoàng cũng biết đó là cách duy nhất hiện tại, lập tức điên cuồng thôi động khí hải, thiên địa chi lực hùng hồn tụ vào vị trí ba người, ba lĩnh vực bàng bạc khác màu xuất hện trong khí vực không gian của Diệp Phong.
“Hủy nó đi.” Tam đạo lĩnh vực phát ra uy năng vô vàn, từ ba góc độ khác nhau hung hãn nghênh đón khí đoàn khổng lồ. Bốn luồng năng lượng màu sắc khác nhau lập tức hòa vào nhau…
Không hề kinh thiên động địa, lay non dốc biển như trong tưởng tượng, các võ hoàng Đông Phương gia tộc ở ngoài không gian đờ người, há hốc miệng nhìn vào trung tâm, mắt đầy kinh ngạc và hoang đường? Sao lại như vậy?
/672
|