Cái hẹn mười ngày của Diệp Phong, không có bao nhiêu thế lực dám không đến. Gã vốn thanh danh đầy mình, sau năm năm mới hiện thân đã hàng phục hai trong bốn thế lực mạnh nhất đại lục, chỉ thế thôi cũng khiến đầu não các thế lực sau khi cân nhắc mình với Hỏa Vân môn và cả Ưng Thứu bang thì đều phái đại biểu đến tham dự tụ hội.
Mộ Dung gia là chủ nhà nên phải chuẩn bị đầy đủ. Đồng thời cũng tuyên cáo với cả đại lục là Mộ Dung gia chính thức quật khởi, thành một thế lực đỉnh nhọn có vài võ hoàng tọa trấn.
Trước ngày ước định, đại biểu vài thế lực đã tới. Tư thế âm thầm đến nghe ngóng tin tức này phần lớn có khuynh hướng nguyện ý gia nhập Võ hoàng đồng minh. Gã thầm ghi nhớ, đến lúc sẽ dành cho họ sự trọng thị đúng mực.
Đa số thế lực đều đến trước một ngày, đây là những thế lực trung lập điển hình, không muốn đắc tội Diệp Phong nhưng lại không muốn đối địch với thánh sơn. Đương nhiên, nếu gã thể hiện thực lực cao hơn thánh sơn thì họ rất dễ dàng ngả theo đồng minh.
Những thế lực mãi ngày cuối mới tới hiển nhiên có ý riêng, trước khi chính diện tiếp xúc với đối phương thì không tiện suy đoán.
oOo
Trong đại điện rộng rãi sáng sủa của Mộ Dung gia, bao trùm là bầu không khí nặng nề. Mười mấy võ hoàng khí tức hồn hậu tĩnh tọa, thỉnh thoảng trò chuyện vài câu nghiêm túc, nhưng trong lúc đó thì rõ ràng họ đều không yên tâm, liên tục nhìn lên một thanh niên. Nhiều võ hoàng tại trường từng tung hoành đại lục ít nhất cũng mấy chục năm mà giờ bị chấp nhiếp trước một thanh niên, phải ngoan ngoãn ngồi quanh một chiếc bàn dài, thật là việc tuyên cổ chưa từng có.
“Ha ha ha! Vị này nhất định là Diệp môn chủ! Bách Thảo cốc bái kiến!” Những võ hoàng khác vào đại điện rồi thì thận trọng, thậm chí không dám lớn tiếng. Giờ người đến sau cùng lại thoải mái như thế khiến chúng nhân cùng nhìn ra cửa.
"Tạ cốc chủ?" Diệp Phong nhíu mày cười hỏi. Tạ cô nương đứng bên một trung niên chỉ chừng trên dưới bốn mươi, nếu không nhờ hai bên tóc mai chớm bạc, khóe mắt hơi có nếp nhăn thì khó tin được đó là một lão giả ngoài trăm tuổi.
“Nghe nói Diệp môn chủ muốn giao dịch với lão phu, không hiểu là chuyện gì?” Tạ cốc chủ được tôn nữ đưa đến gần Diệp Phong, hỏi với vẻ hứng thú.
“Đó là việc riêng của Diệp Phong, đợi khi đàm phán kết thúc, Tạ cốc chủ có thể gặp riêng tại hạ chăng?” Diệp Phong liếc nhiên Tạ cô nương, cô cắn môi trừng mắt, đồng thời lắc tay gia gia, tựa hồ làm nũng.
“Ha ha! Tất nhiên được. Tôn nữ Tú Phương của lão phu hình như trước đây có va chạm với Diệp môn chủ, mong môn chủ không chấp.” Tạ cô nương nghe gia gia nói vậy thì đỏ mặt vì giận.
“Gia gia! Sao lại nói nhăng gì vậy, rõ ràng hắn không đúng, coi thường y thuật của Bách Thảo cốc.” Tạ cô nương vẫn trừng mắt với Diệp Phong, giận dữ nói: “Tên đại ngốc đâu rồi? Ngươi chữa trị cho y thế nào rồi.”
Ánh mắt Diệp Phong hơi nhìn ra phía sau, tỏ vẻ trêu cợt nói: “Tên đại xấu xa nào? Tạ cô nương nói Trương huynh hả? Ở ngay sau lưng cô nương mà…”
Tạ Tú Phương cả kinh, vội ngoái lại thấy Trương Bách Cường đang cười cười sờ gáy, tỏ vẻ ngại ngần không dám tới. Tạ cô nương giậm chân lao đến trước mặt y, đưa tay sờ mó loạn xạ, lẩm bẩm.
“Thương thế của ngươi sao rồi? Để gia gia ta kiểm tra xem sao, nhỡ may có di chứng gì thì không được.”
"Tú Phương!" Tạ cốc chủ ngượng ngập, tôn nữ tử lớn mật quá, trước mặt ngần này người mà sờ mó loạn xạ một nam nhân thì thành thể thống gì?
Lão nhìn kỹ tu vi của Trương Bách Cường, biết quan hệ giữa y và Diệp Phong thì cho rằng tôn nữ gửi tình cho y cũng không tệ. Đương nhiên, phải xem Diệp Phong có thực lực đối kháng thánh sơn không đã rồi tính.
Trương Bách Cường cầm tay Tạ Tú Phương, đỏ mặt đáp: “Có Diệp huynh chữa trị, tại hạ không sao rồi.”
“Sao lại thế được? Thương thế của ngươi mấy hôm trước ta đã kiểm tra, dù gia gia tự thân xuất thủ, chí ít cũng một tháng ngươi mới lành lại.” Tạ cô nương bị cầm tay thì đỏ mặt, nhưng vẫn tỏ ra lo lắng: “Chỉ mấy ngày mà tên xấu xa kia đã chữa khỏi cho ngươi?”
Tạ cốc chủ cũng thấu hứng thú, cách không chụp khẽ, một dải thủy lam khí vụ bao lấy cổ tay Trương Bách Cường, ông ta nheo mắt một lúc rồi kinh ngạc lên tiếng: “Vị tiểu huynh đệ này thể khí hồn hậu, mạch tượng rất tốt, không giống với việc bị trọng thương trí mệnh như Tú Phương nói. Con không kiểm tra nhầm chứ?”
Liệu thương chi thuật của Tạ Tú Phương có lẽ không đủ hỏa hậu nhưng bản lĩnh kiểm nghiệm thương thế thì rất đến nơi đến chốn. Nếu không vì thể nội Trương Bách Cường hiện giờ quá tốt thì Tạ cốc chủ không sao tin được mấy hôm trước y còn là người sắp chết.
“Ta sao có thể chẩn đoán sai?” Tạ Tú Phương bĩu môi bất mãn.
Trương Bách Cường cũng cung kính thi lễ với Tạ cốc chủ: “Tại hạ lúc đó đích xác khí hải hao tận, lại trọng thương thoi thóp, nêu không có diệu thủ của Diệp huynh thì e đã đi gặp Diêm vương rồi.”
“Được rồi, việc này tạm gác lại, người đến đủ rồi, chúng ta nên thương nghị chính sự.” Diệp Phong mỉm cười, không để ý đến việc liệu thương nữa.
Nhưng trong mắt chúng nhân, Diệp Phong lại thêm phần thần bí. Gã không có thực lực siêu việt võ hoàng mà bản lĩnh liệu thương cứu người cũng hơn cả cốc chủ Bách Thảo cốc. Họ đương nhiên không cho rằng Tạ Tú Phương cố ý phóng đại thương thế của Trương Bách Cường, tâm tư cô bé đơn thuần này không thể nào che giấu được các võ hoàng ở đây. Hà huống, Diệp Phong không cần làm vậy, gã đủ thực lực chấp nhiếp bất kỳ cường giả nào tại trường.
Tạ cốc chủ cũng dậy sóng lòng, thật nghĩ không ra thần thông nào mới khiến một võ tôn khí hải khô kiệt, lại thân thụ trọng thương, chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi đã khối phục như thường? Võ Nguyên đại lục tựa hồ không có linh dược thần kỳ đến thế thì phải. Nhưng ông ta đành gác việc đó lại, còn việc chính phải bàn.
Trương Bách Cường dẫn Tạ Tú Phương đơn độc đến ước hội, Tạ cốc chủ ở lại đại điện.
Đàm phám chính thức bắt đầu.
Mộ Dung gia là chủ nhà nên phải chuẩn bị đầy đủ. Đồng thời cũng tuyên cáo với cả đại lục là Mộ Dung gia chính thức quật khởi, thành một thế lực đỉnh nhọn có vài võ hoàng tọa trấn.
Trước ngày ước định, đại biểu vài thế lực đã tới. Tư thế âm thầm đến nghe ngóng tin tức này phần lớn có khuynh hướng nguyện ý gia nhập Võ hoàng đồng minh. Gã thầm ghi nhớ, đến lúc sẽ dành cho họ sự trọng thị đúng mực.
Đa số thế lực đều đến trước một ngày, đây là những thế lực trung lập điển hình, không muốn đắc tội Diệp Phong nhưng lại không muốn đối địch với thánh sơn. Đương nhiên, nếu gã thể hiện thực lực cao hơn thánh sơn thì họ rất dễ dàng ngả theo đồng minh.
Những thế lực mãi ngày cuối mới tới hiển nhiên có ý riêng, trước khi chính diện tiếp xúc với đối phương thì không tiện suy đoán.
oOo
Trong đại điện rộng rãi sáng sủa của Mộ Dung gia, bao trùm là bầu không khí nặng nề. Mười mấy võ hoàng khí tức hồn hậu tĩnh tọa, thỉnh thoảng trò chuyện vài câu nghiêm túc, nhưng trong lúc đó thì rõ ràng họ đều không yên tâm, liên tục nhìn lên một thanh niên. Nhiều võ hoàng tại trường từng tung hoành đại lục ít nhất cũng mấy chục năm mà giờ bị chấp nhiếp trước một thanh niên, phải ngoan ngoãn ngồi quanh một chiếc bàn dài, thật là việc tuyên cổ chưa từng có.
“Ha ha ha! Vị này nhất định là Diệp môn chủ! Bách Thảo cốc bái kiến!” Những võ hoàng khác vào đại điện rồi thì thận trọng, thậm chí không dám lớn tiếng. Giờ người đến sau cùng lại thoải mái như thế khiến chúng nhân cùng nhìn ra cửa.
"Tạ cốc chủ?" Diệp Phong nhíu mày cười hỏi. Tạ cô nương đứng bên một trung niên chỉ chừng trên dưới bốn mươi, nếu không nhờ hai bên tóc mai chớm bạc, khóe mắt hơi có nếp nhăn thì khó tin được đó là một lão giả ngoài trăm tuổi.
“Nghe nói Diệp môn chủ muốn giao dịch với lão phu, không hiểu là chuyện gì?” Tạ cốc chủ được tôn nữ đưa đến gần Diệp Phong, hỏi với vẻ hứng thú.
“Đó là việc riêng của Diệp Phong, đợi khi đàm phán kết thúc, Tạ cốc chủ có thể gặp riêng tại hạ chăng?” Diệp Phong liếc nhiên Tạ cô nương, cô cắn môi trừng mắt, đồng thời lắc tay gia gia, tựa hồ làm nũng.
“Ha ha! Tất nhiên được. Tôn nữ Tú Phương của lão phu hình như trước đây có va chạm với Diệp môn chủ, mong môn chủ không chấp.” Tạ cô nương nghe gia gia nói vậy thì đỏ mặt vì giận.
“Gia gia! Sao lại nói nhăng gì vậy, rõ ràng hắn không đúng, coi thường y thuật của Bách Thảo cốc.” Tạ cô nương vẫn trừng mắt với Diệp Phong, giận dữ nói: “Tên đại ngốc đâu rồi? Ngươi chữa trị cho y thế nào rồi.”
Ánh mắt Diệp Phong hơi nhìn ra phía sau, tỏ vẻ trêu cợt nói: “Tên đại xấu xa nào? Tạ cô nương nói Trương huynh hả? Ở ngay sau lưng cô nương mà…”
Tạ Tú Phương cả kinh, vội ngoái lại thấy Trương Bách Cường đang cười cười sờ gáy, tỏ vẻ ngại ngần không dám tới. Tạ cô nương giậm chân lao đến trước mặt y, đưa tay sờ mó loạn xạ, lẩm bẩm.
“Thương thế của ngươi sao rồi? Để gia gia ta kiểm tra xem sao, nhỡ may có di chứng gì thì không được.”
"Tú Phương!" Tạ cốc chủ ngượng ngập, tôn nữ tử lớn mật quá, trước mặt ngần này người mà sờ mó loạn xạ một nam nhân thì thành thể thống gì?
Lão nhìn kỹ tu vi của Trương Bách Cường, biết quan hệ giữa y và Diệp Phong thì cho rằng tôn nữ gửi tình cho y cũng không tệ. Đương nhiên, phải xem Diệp Phong có thực lực đối kháng thánh sơn không đã rồi tính.
Trương Bách Cường cầm tay Tạ Tú Phương, đỏ mặt đáp: “Có Diệp huynh chữa trị, tại hạ không sao rồi.”
“Sao lại thế được? Thương thế của ngươi mấy hôm trước ta đã kiểm tra, dù gia gia tự thân xuất thủ, chí ít cũng một tháng ngươi mới lành lại.” Tạ cô nương bị cầm tay thì đỏ mặt, nhưng vẫn tỏ ra lo lắng: “Chỉ mấy ngày mà tên xấu xa kia đã chữa khỏi cho ngươi?”
Tạ cốc chủ cũng thấu hứng thú, cách không chụp khẽ, một dải thủy lam khí vụ bao lấy cổ tay Trương Bách Cường, ông ta nheo mắt một lúc rồi kinh ngạc lên tiếng: “Vị tiểu huynh đệ này thể khí hồn hậu, mạch tượng rất tốt, không giống với việc bị trọng thương trí mệnh như Tú Phương nói. Con không kiểm tra nhầm chứ?”
Liệu thương chi thuật của Tạ Tú Phương có lẽ không đủ hỏa hậu nhưng bản lĩnh kiểm nghiệm thương thế thì rất đến nơi đến chốn. Nếu không vì thể nội Trương Bách Cường hiện giờ quá tốt thì Tạ cốc chủ không sao tin được mấy hôm trước y còn là người sắp chết.
“Ta sao có thể chẩn đoán sai?” Tạ Tú Phương bĩu môi bất mãn.
Trương Bách Cường cũng cung kính thi lễ với Tạ cốc chủ: “Tại hạ lúc đó đích xác khí hải hao tận, lại trọng thương thoi thóp, nêu không có diệu thủ của Diệp huynh thì e đã đi gặp Diêm vương rồi.”
“Được rồi, việc này tạm gác lại, người đến đủ rồi, chúng ta nên thương nghị chính sự.” Diệp Phong mỉm cười, không để ý đến việc liệu thương nữa.
Nhưng trong mắt chúng nhân, Diệp Phong lại thêm phần thần bí. Gã không có thực lực siêu việt võ hoàng mà bản lĩnh liệu thương cứu người cũng hơn cả cốc chủ Bách Thảo cốc. Họ đương nhiên không cho rằng Tạ Tú Phương cố ý phóng đại thương thế của Trương Bách Cường, tâm tư cô bé đơn thuần này không thể nào che giấu được các võ hoàng ở đây. Hà huống, Diệp Phong không cần làm vậy, gã đủ thực lực chấp nhiếp bất kỳ cường giả nào tại trường.
Tạ cốc chủ cũng dậy sóng lòng, thật nghĩ không ra thần thông nào mới khiến một võ tôn khí hải khô kiệt, lại thân thụ trọng thương, chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi đã khối phục như thường? Võ Nguyên đại lục tựa hồ không có linh dược thần kỳ đến thế thì phải. Nhưng ông ta đành gác việc đó lại, còn việc chính phải bàn.
Trương Bách Cường dẫn Tạ Tú Phương đơn độc đến ước hội, Tạ cốc chủ ở lại đại điện.
Đàm phám chính thức bắt đầu.
/672
|