Ầm, ầm, ầm. Thinh không vang lên tiếng gầm như sấm động, năng lượng xung kích tựa thủy triều liên tục khuếch tán giữa song phương.
Hải thiên mạc tường do ngũ hành chiến trận thi triển bị bức lui hơn trăm thước trước lực hung hãn của Nhất Bí. Màn nước trong veo vốn không tỳ vết giờ nét chằng nứt chịt rồi vỡ vụn, rơi rải rác phiêu tán trong không khí.
Nhưng dù thế nào, ngũ tông cũng chặn được đòn công kích của Diệp Phong, tuy sắc mặt ai cũng nhợt nhạt nhưng không thụ thương nghiêm trọng. Chúng nhân đều tỏ vẻ kinh hãi, không ngờ uy lực nhát bổng của đối phương lại đạt đến trình độ thánh giai công kích.
“Xem ra, các ngươi không cũng không quá kém cỏi.” Diệp Phong kỳ thật cũng kinh hãi, Nhất Bí vừa rồi cơ hồ là toàn lực của gã mà bị đối phương chặn được. Uy lực của cao giai chiến trận quả nhiên danh bất hư truyền, có được thánh giai thực lực.
“Nhưng các ngươi còn gượng được bao lâu nữa?” Diệp Phong cười lạnh, thi triển Nhất Bí với gã không có gì là gánh nặng, còn đối phương hiển nhiên không được vậy.
Ngũ tông nhìn nhau, mắt đều tỏ ra ngưng trọng. Diệp Phong mạnh hơn dự liệu, vốn họ cho rằng dù không giết được gã thì chít ít cũng cân tài cân sức. Nhưng lần giao phong vừa qua khiến họ nhận ra, cứ đấu tiếp thế này, có lẽ họ sẽ mất mạng tại trận.
“Chư vị, có khi phải thi triển chiêu đó.” Kim tông tông chủ truyền âm cho bốn người kia, mắt ánh lên quyết liệt.
“Nắm chắc không? Nếu thi triển chiêu đó, nguyên lực tiêu hao rất lớn. Nếu không trọng thương được Diệp Phong thì chúng ta sẽ không còn sức kháng cự nữa.” Thổ tông tông chủ ngần ngừ.
“Cứ đấu thế này, chúng ta sớm muộn cũng bại. Chi bằng dốc toàn lực liều một phen, bản nhân tán đồng ý kiến của Kim tông.” Ninh Thu Vũ hận gã thấu xương, tin rằng gã cũng vậy. Một khi ngũ tông lạc bại, bà ta là kẻ khó thoát nhất, nên bà ta tuyệt đối không thể bại trong tay gã.
Hỏa tông và Mộc tông còn trù trừ, không liều thì có thể vì không chống chọi được lâu mà thất bại, nhưng liều thì cực kỳ mạo hiểm. Nên cả hai không quyết được.
Nhưng Diệp Phong không đủ kiên nhân đợi họ thương lượng xong xuôi, khí trường quanh gã lại điên cuồng dâng lên, đòn Nhất Bí thứ hai mang theo âm ba vang vọng giáng tới.
Âm!
Ngũ tông vẫn thi triển Hải thiên mạc tường ngăn chặn công kích của gã, có điều thể nội chúng nhân càng lúc càng nhộn nhạo. Diệp Phong ngược lại không có vẻ gì bị ảnh hưởng, nếu cho gã cơ hội, ngũ tông không hoài nghi gã có thể liên tục giáng xuống mười mấy nhát. Họ, không đấu nổi.
“Chư vị còn do dự gì nữa? Lẽ nào định để địch nhân ép đến kiệt sức?” Ninh Thu Vũ rít lên. Là chủ đạo của hải thiên mạc tường, bà ta chịu xung kích lớn nhất, huyết mạch đang điên cuồng sôi lên, cảm giác khó chịu như muốn thổ huyết.
“Liều thôi.” Hỏa tông và Mộc tông cũng nhận ra lay lắt chống chọi không phải cách, sau rốt mắt họ cũng ánh lên quyết liệt.
“Dù chiêu này không thể chiến bại gã thì chúng ta vẫn có cơ hội thoát thân.” Lời Kim tông lập tức thu hút chú ý của chúng nhân. Tứ tông đều gật đầu, hiển nhiên lòng tin đã cao hơn.
Diệp Phong ở gần đó, thấy khóe môi ngũ tông mấp máy, nhưng không biết họ thương thảo điều gì. Có điều không cần đoán cũng biết, nhất định đang tính sách lược phản kích hoặc chạy trốn. Diệp Phong tuy chiếm ưu thế nhưng không dám lơ là trước Ngũ hành tông truyền thừa mấy vạn năm mà thi triển ngũ hành chiến trận.
Gã không còn là tay mơ lần đầu đại chiến, biết cách đối diện với địch nhân hùng mạnh. Trước khi đối phương không còn uy hiếp thì không được thả lỏng.
“Tiếp thêm mỗ một chiêu.” Như ý bổng lại phát ra tiếng ong ong, đòn Nhất Bí thứ ba cấp tốc ngưng tụ.
Đồng thời, ngũ tông cũng thể hiện động tĩnh khác thường.
Bắt đầu từ Kim tông, đơn điền sang lên kim sắc kích quang chói lòa, hóa thành một sợi tơ vàng rực, cực kỳ chuẩn xác bắn trúng đơn điền khí hải của Ninh Thu Vũ. Tiểu phúc bà ta dấy lên một vòng gợn sóng nhẹ, kim ti tràn vào thì dần biến thành màu nước biếc, rồi một sợi tơ màu lam xạ vào Mộc tông.
Tình hình tương tự tiếp tục xảy ra với tam tông còn lại, thanh ti của Mộc tông xạ và Hỏa tông, hồng ti của Hỏa tông xạ vào Thổ tông, sau cùng một đạo hắc ti của Thổ tông bắn vào thể nội Kim tông. Năm người, năm đạo năng lượng ti hình thành một hình ngũ giác khổng lồ khiến nguyên lực gần đó sôi lên kịch liệt, khí tức phảng phất tăng lên mấy lần trong tích tắc, uy thế cực kỳ kinh nhân.
Cường giả Võ hoàng đồng minh ở ngoài xa đều tỏ vẻ kinh hãi. Trước đây họ đấu với ngũ tông, chưa được lình giáp áp lực cỡ này. Nếu đang giao chiến, họ không hề hoài nghi dòng năng lượng cuồng bạo đó đủ xé tan xác mọi cao giai võ hoàng tại trường.
“Sức mạnh thánh giai thật sự…” Vệ lão lẩm bẩm: “Không ngờ Diệp Phong lại bức được ngũ tông đến mức này, nếu không trừ hắn đi thì sau này hắn sẽ là ác mộng lớn nhất của thánh sơn.”
“Nhưng ngũ tông nhất định sẽ thắng chứ?” Võ hoàng đứng cạnh Vệ lão, cẩn thận hỏi.
“Lão phu cũng không biết… theo lý thì Diệp Phong không phải thánh giai thật sự, không tiếp nổi sức mạnh đó.” Ngữ khí Vệ lão không dám xác định.
Chỉ mấy hơi thở, song phương đều hoàn thành chuẩn bị cho đòn công kích sau cùng. Diệp Phong cũng cảm thụ rõ khí thế bất phàm của đối phương, lần giao phong này không thể nhẹ nhàng như trước. Gã phải dốc toàn lực.
“Chịu chết đi. Ngũ hành diệt thức ấn!” Kim tông trừng hau mắt, lĩnh vực hùng hồn trong sát na biến thành rực rỡ kim quang, không khí đầy kim nguyên lăng lệ, một đạo kim quang trông như thánh ấn vút ra.
"Nhất Bí!" Khí tức của Diệp Phong cũng bùng lên, không hề e dè nghênh đón.
Nơi kim ấn vạch qua, đuôi quỹ tích kéo theo một vệt đen nhánh, đấy là hiệu quả đáng sợ sau khi không gian bị hủy diệt. Còn mạnh hơn chấn động không gian do cự bổng của Diệp Phong tạo thành.
Chát. Song phương lại lao vào nhau. Như ý bổng giáng lên kim ấn, thân bổng dội lại kình khí lăng lệ khó kháng cự lại, rung chấn thổ nguyên trên đó lập tức như bị cá bị bóc vảy, tan đi từng lớp, rồi biến mất trong không khí.
Vừa tiếp xúc, chuông cảnh báo trong đầu gã rung lên liên hồi, liền kinh hãi thôi động hỗn nguyên lực bảo vệ quanh mình.
Kim ấn đánh tan uy lực của Nhất Bí thì cũng tan mất quả nửa năng lượng, phần còn lại lập tức bị hỗn nguyên lực hấp thu sạch sẽ, không tạo thành uy hiếp với Diệp Phong.
Nhưng không hiểu sao cảnh báo trong lòng gã không tan mất càng lúc càng rõ. Nguồn gốc của cảnh báo là khí thế vẫn dâng lên ào ạt từ vị trí ngũ tông.
Sắc mặt ngũ tông đều ngạo nghễ, hiển nhiên không quá bất ngờ trước việc kim ấn bất lợi, chiêu Ngũ hành diệt thức ấn này không đơn giản như thế.
Xoạt. Khí tức của ngũ tông lĩnh vực lại đạt đến đỉnh điểm, một đạo thanh sắc mộc ấn có uy lực không kém gì kim ấn lại vút đến trước mặt gã.
“Lẽ nào…” Diệp Phong chợt nảy ra dự cảm không lành, chiêu này là Ngũ hành diệt thức ấn, có phải cùng uy lực với thánh ấn, lại liên tục xuất ra năm đạo?
Một đạo thánh ấn, bằng vào thực lực của gã hiện giờ không khó đón được, kim ấn đã nghiệm chứng điều đó. Nhưng liên tục năm đạo trong lúc gã không kịp lấy hơi mà công kích không ngớt thì không phải phổ thông thánh giai có nổi thực lực đó.
Tuy uy lực thánh ấn không vượt được phổ thông thánh giai nhưng uy lực tổng hòa của Ngũ hành diệt thức ấn lại vượt thanh ấn đơn lẻ. Khó trách lòng tin của ngũ tông với chiêu này lại lớn đến thế, nếu Diệp Phong chỉ có trình độ như lúc chặn kim ấn thì năm thánh ấn này đủ trọng thương, thậm chí giết gã.
"Hỗn nguyên nhất khí thuẫn!" Trong lúc bất ngờ, gã chỉ kịp phát ra hỗn nguyên lực còn lại, bố trí phòng ngự trước mặt.
Ầm! Mộc ấn bổ xuống, Hỗn nguyên nhất khí thuẫn hóa thành cuồng phong thổi mạnh thân thể gã bị khí lưu thổi xa. Dù thân thể cứng như thép luyện nhưng gã cũng bị mộc ấn khiến cho choáng váng, mấy chỗ trên mình tóe máu, thập phần thê thảm.
“Thắng rồi hả?” Vệ lão hoan hỉ, cường giả của Võ hoàng đồng minh đều nhợt nhạt mặt mày.
Gã mà bại trước Ngũ hành diệt thức ấn thì cũng không trách được, bởi chiêu thức này quá biến thái. Liên tục năm luồng công kích sánh ngang thánh giai toàn lực, thì dù gã có thánh giai thực lực cũng không thể hoàn toàn tiếp nổi.
Không ngờ uy lực của cao giai chiến trận lại đến mức đó.
Hải thiên mạc tường do ngũ hành chiến trận thi triển bị bức lui hơn trăm thước trước lực hung hãn của Nhất Bí. Màn nước trong veo vốn không tỳ vết giờ nét chằng nứt chịt rồi vỡ vụn, rơi rải rác phiêu tán trong không khí.
Nhưng dù thế nào, ngũ tông cũng chặn được đòn công kích của Diệp Phong, tuy sắc mặt ai cũng nhợt nhạt nhưng không thụ thương nghiêm trọng. Chúng nhân đều tỏ vẻ kinh hãi, không ngờ uy lực nhát bổng của đối phương lại đạt đến trình độ thánh giai công kích.
“Xem ra, các ngươi không cũng không quá kém cỏi.” Diệp Phong kỳ thật cũng kinh hãi, Nhất Bí vừa rồi cơ hồ là toàn lực của gã mà bị đối phương chặn được. Uy lực của cao giai chiến trận quả nhiên danh bất hư truyền, có được thánh giai thực lực.
“Nhưng các ngươi còn gượng được bao lâu nữa?” Diệp Phong cười lạnh, thi triển Nhất Bí với gã không có gì là gánh nặng, còn đối phương hiển nhiên không được vậy.
Ngũ tông nhìn nhau, mắt đều tỏ ra ngưng trọng. Diệp Phong mạnh hơn dự liệu, vốn họ cho rằng dù không giết được gã thì chít ít cũng cân tài cân sức. Nhưng lần giao phong vừa qua khiến họ nhận ra, cứ đấu tiếp thế này, có lẽ họ sẽ mất mạng tại trận.
“Chư vị, có khi phải thi triển chiêu đó.” Kim tông tông chủ truyền âm cho bốn người kia, mắt ánh lên quyết liệt.
“Nắm chắc không? Nếu thi triển chiêu đó, nguyên lực tiêu hao rất lớn. Nếu không trọng thương được Diệp Phong thì chúng ta sẽ không còn sức kháng cự nữa.” Thổ tông tông chủ ngần ngừ.
“Cứ đấu thế này, chúng ta sớm muộn cũng bại. Chi bằng dốc toàn lực liều một phen, bản nhân tán đồng ý kiến của Kim tông.” Ninh Thu Vũ hận gã thấu xương, tin rằng gã cũng vậy. Một khi ngũ tông lạc bại, bà ta là kẻ khó thoát nhất, nên bà ta tuyệt đối không thể bại trong tay gã.
Hỏa tông và Mộc tông còn trù trừ, không liều thì có thể vì không chống chọi được lâu mà thất bại, nhưng liều thì cực kỳ mạo hiểm. Nên cả hai không quyết được.
Nhưng Diệp Phong không đủ kiên nhân đợi họ thương lượng xong xuôi, khí trường quanh gã lại điên cuồng dâng lên, đòn Nhất Bí thứ hai mang theo âm ba vang vọng giáng tới.
Âm!
Ngũ tông vẫn thi triển Hải thiên mạc tường ngăn chặn công kích của gã, có điều thể nội chúng nhân càng lúc càng nhộn nhạo. Diệp Phong ngược lại không có vẻ gì bị ảnh hưởng, nếu cho gã cơ hội, ngũ tông không hoài nghi gã có thể liên tục giáng xuống mười mấy nhát. Họ, không đấu nổi.
“Chư vị còn do dự gì nữa? Lẽ nào định để địch nhân ép đến kiệt sức?” Ninh Thu Vũ rít lên. Là chủ đạo của hải thiên mạc tường, bà ta chịu xung kích lớn nhất, huyết mạch đang điên cuồng sôi lên, cảm giác khó chịu như muốn thổ huyết.
“Liều thôi.” Hỏa tông và Mộc tông cũng nhận ra lay lắt chống chọi không phải cách, sau rốt mắt họ cũng ánh lên quyết liệt.
“Dù chiêu này không thể chiến bại gã thì chúng ta vẫn có cơ hội thoát thân.” Lời Kim tông lập tức thu hút chú ý của chúng nhân. Tứ tông đều gật đầu, hiển nhiên lòng tin đã cao hơn.
Diệp Phong ở gần đó, thấy khóe môi ngũ tông mấp máy, nhưng không biết họ thương thảo điều gì. Có điều không cần đoán cũng biết, nhất định đang tính sách lược phản kích hoặc chạy trốn. Diệp Phong tuy chiếm ưu thế nhưng không dám lơ là trước Ngũ hành tông truyền thừa mấy vạn năm mà thi triển ngũ hành chiến trận.
Gã không còn là tay mơ lần đầu đại chiến, biết cách đối diện với địch nhân hùng mạnh. Trước khi đối phương không còn uy hiếp thì không được thả lỏng.
“Tiếp thêm mỗ một chiêu.” Như ý bổng lại phát ra tiếng ong ong, đòn Nhất Bí thứ ba cấp tốc ngưng tụ.
Đồng thời, ngũ tông cũng thể hiện động tĩnh khác thường.
Bắt đầu từ Kim tông, đơn điền sang lên kim sắc kích quang chói lòa, hóa thành một sợi tơ vàng rực, cực kỳ chuẩn xác bắn trúng đơn điền khí hải của Ninh Thu Vũ. Tiểu phúc bà ta dấy lên một vòng gợn sóng nhẹ, kim ti tràn vào thì dần biến thành màu nước biếc, rồi một sợi tơ màu lam xạ vào Mộc tông.
Tình hình tương tự tiếp tục xảy ra với tam tông còn lại, thanh ti của Mộc tông xạ và Hỏa tông, hồng ti của Hỏa tông xạ vào Thổ tông, sau cùng một đạo hắc ti của Thổ tông bắn vào thể nội Kim tông. Năm người, năm đạo năng lượng ti hình thành một hình ngũ giác khổng lồ khiến nguyên lực gần đó sôi lên kịch liệt, khí tức phảng phất tăng lên mấy lần trong tích tắc, uy thế cực kỳ kinh nhân.
Cường giả Võ hoàng đồng minh ở ngoài xa đều tỏ vẻ kinh hãi. Trước đây họ đấu với ngũ tông, chưa được lình giáp áp lực cỡ này. Nếu đang giao chiến, họ không hề hoài nghi dòng năng lượng cuồng bạo đó đủ xé tan xác mọi cao giai võ hoàng tại trường.
“Sức mạnh thánh giai thật sự…” Vệ lão lẩm bẩm: “Không ngờ Diệp Phong lại bức được ngũ tông đến mức này, nếu không trừ hắn đi thì sau này hắn sẽ là ác mộng lớn nhất của thánh sơn.”
“Nhưng ngũ tông nhất định sẽ thắng chứ?” Võ hoàng đứng cạnh Vệ lão, cẩn thận hỏi.
“Lão phu cũng không biết… theo lý thì Diệp Phong không phải thánh giai thật sự, không tiếp nổi sức mạnh đó.” Ngữ khí Vệ lão không dám xác định.
Chỉ mấy hơi thở, song phương đều hoàn thành chuẩn bị cho đòn công kích sau cùng. Diệp Phong cũng cảm thụ rõ khí thế bất phàm của đối phương, lần giao phong này không thể nhẹ nhàng như trước. Gã phải dốc toàn lực.
“Chịu chết đi. Ngũ hành diệt thức ấn!” Kim tông trừng hau mắt, lĩnh vực hùng hồn trong sát na biến thành rực rỡ kim quang, không khí đầy kim nguyên lăng lệ, một đạo kim quang trông như thánh ấn vút ra.
"Nhất Bí!" Khí tức của Diệp Phong cũng bùng lên, không hề e dè nghênh đón.
Nơi kim ấn vạch qua, đuôi quỹ tích kéo theo một vệt đen nhánh, đấy là hiệu quả đáng sợ sau khi không gian bị hủy diệt. Còn mạnh hơn chấn động không gian do cự bổng của Diệp Phong tạo thành.
Chát. Song phương lại lao vào nhau. Như ý bổng giáng lên kim ấn, thân bổng dội lại kình khí lăng lệ khó kháng cự lại, rung chấn thổ nguyên trên đó lập tức như bị cá bị bóc vảy, tan đi từng lớp, rồi biến mất trong không khí.
Vừa tiếp xúc, chuông cảnh báo trong đầu gã rung lên liên hồi, liền kinh hãi thôi động hỗn nguyên lực bảo vệ quanh mình.
Kim ấn đánh tan uy lực của Nhất Bí thì cũng tan mất quả nửa năng lượng, phần còn lại lập tức bị hỗn nguyên lực hấp thu sạch sẽ, không tạo thành uy hiếp với Diệp Phong.
Nhưng không hiểu sao cảnh báo trong lòng gã không tan mất càng lúc càng rõ. Nguồn gốc của cảnh báo là khí thế vẫn dâng lên ào ạt từ vị trí ngũ tông.
Sắc mặt ngũ tông đều ngạo nghễ, hiển nhiên không quá bất ngờ trước việc kim ấn bất lợi, chiêu Ngũ hành diệt thức ấn này không đơn giản như thế.
Xoạt. Khí tức của ngũ tông lĩnh vực lại đạt đến đỉnh điểm, một đạo thanh sắc mộc ấn có uy lực không kém gì kim ấn lại vút đến trước mặt gã.
“Lẽ nào…” Diệp Phong chợt nảy ra dự cảm không lành, chiêu này là Ngũ hành diệt thức ấn, có phải cùng uy lực với thánh ấn, lại liên tục xuất ra năm đạo?
Một đạo thánh ấn, bằng vào thực lực của gã hiện giờ không khó đón được, kim ấn đã nghiệm chứng điều đó. Nhưng liên tục năm đạo trong lúc gã không kịp lấy hơi mà công kích không ngớt thì không phải phổ thông thánh giai có nổi thực lực đó.
Tuy uy lực thánh ấn không vượt được phổ thông thánh giai nhưng uy lực tổng hòa của Ngũ hành diệt thức ấn lại vượt thanh ấn đơn lẻ. Khó trách lòng tin của ngũ tông với chiêu này lại lớn đến thế, nếu Diệp Phong chỉ có trình độ như lúc chặn kim ấn thì năm thánh ấn này đủ trọng thương, thậm chí giết gã.
"Hỗn nguyên nhất khí thuẫn!" Trong lúc bất ngờ, gã chỉ kịp phát ra hỗn nguyên lực còn lại, bố trí phòng ngự trước mặt.
Ầm! Mộc ấn bổ xuống, Hỗn nguyên nhất khí thuẫn hóa thành cuồng phong thổi mạnh thân thể gã bị khí lưu thổi xa. Dù thân thể cứng như thép luyện nhưng gã cũng bị mộc ấn khiến cho choáng váng, mấy chỗ trên mình tóe máu, thập phần thê thảm.
“Thắng rồi hả?” Vệ lão hoan hỉ, cường giả của Võ hoàng đồng minh đều nhợt nhạt mặt mày.
Gã mà bại trước Ngũ hành diệt thức ấn thì cũng không trách được, bởi chiêu thức này quá biến thái. Liên tục năm luồng công kích sánh ngang thánh giai toàn lực, thì dù gã có thánh giai thực lực cũng không thể hoàn toàn tiếp nổi.
Không ngờ uy lực của cao giai chiến trận lại đến mức đó.
/672
|