Thánh địa thông đạo sâu thẳm thần bí như cự long há cái miệng khổng lồ, liên tục phun ra thiên địa linh khí nồng đượm. Trong sâu thẳm ánh lên tinh mang màu lục nhạt đặc biệt, năng lượng điên cuồng xoay chuyển trong đó như dòng xoáy đáng sợ khiến người ta không dám lại gần.
“Chúng ta cứ thế này tiến vào? Trong thông đạo có nguy hiểm không?” Diệp Phong nhíu mày, hỏi với vẻ không xác định. Gã không cự tuyệt Vũ Hân, cô vốn thuộc thánh tộc, giờ về Thánh điện tất nhiên không thành vấn đề.
“Từ đại lục tiến nhập thánh địa đi xuôi chiều thông đạo, võ giả thông thường không chịu nổi năng lượng phong bạo trong này, nhưng tu vi đạt đến võ hoàng có thể dựa vào lĩnh vực để an toàn qua được.” Hỏa nguyên thánh sứ kiên nhẫn giải thích, lão đang bị Phược thần chú chế ngự nên không dám nói dối.
“Ừ. Trừ Tiểu kỳ lạp và Vũ Hân, tất cả đều đạt đến võ hoàng. Thế này đi, Hỏa thánh bảo vệ Vũ Hân, mỗ bảo vệ Tiểu kỳ lạp, được không?” Thánh giai lĩnh vực cao hơn võ hoàng, bảo vệ thêm một người không thành vấn đề. Diệp Phong tuy không phải thánh giai nhưng thực lực còn cao hơn hư thánh, bảo vệ một người là nằm trong tầm tay.
Hỏa thánh ngẫm nghĩ một lúc rồi gật đầu: “Như thế cũng được. Vào trong thông đạo, các vị không được triển lĩnh vực xung kích năng lượng phong bạo, chỉ bảo vệ mình là được. Bằng không khiến năng lượng phong bạo tấn công ngược thì dù tu vi thiên thánh cũng không thoát được kiếp nạn.”
“Hiểu rồi.” Chúng nữ cùng gật đầu.
“Vậy xuất phát thôi, tất cả nên cẩn thận.” Diệp Phong hít sâu một hơi, cuốn Hạ Kỳ Lạp vào lĩnh vực. Chúng nhân cũng hoàn toàn thi triển lĩnh vực, được gã ra hiệu, cùng cẩn thận lướt vào thánh địa thông đạo.
Vào thông đạo là cảm nhân được linh khí dày đặc tràn tới khiến ai cũng cảm thán. Đoạn đầu không có năng lượng phong bạo nên chúng nhân tăng tốc.
“Cẩn thận, phía trước là khu vực năng lượng phong bạo. Nhất định phải nhớ, không được lỗ mãng công kích, áp lực xuôi dòng thì võ hoàng lĩnh vực là đủ bảo vệ rồi.” Hỏa thánh lại dặn, rồi đưa Vũ Hân lao vào năng lượng phong bạo.
Khi Hỏa thánh tiến vào, dòng năng lượng xoáy tròn lập tức tràn đến chỗ vị khách không mời, giáng lên lĩnh vực của lão phát ra tầng tầng hỏa quang, phạm vi lĩnh vực bị ép từ mỗi chiều hơn một trượng xuống còn mỗi chiều chừng nửa trượng. Bên ngoài Hỏa thánh và Vũ Hân, lĩnh vực như lớp giáp mỏng dính sát thân thể, chỉ đủ bảo vệ cho dòng năng lượng không ảnh hưởng đến thân thể.
“Thẩm Lan, muội và Tử Thanh, Hồng Diệp đi trước, ta đi sau đoạn hậu, Tiểu Hôi đi cạnh ta.” Diệp Phong gật đầu với ba cô, cả ba tiến vào dòng xoáy năng lượng.
Dòng năng lượng không xung kích lĩnh vực của ba cô kịch liệt như Hỏa thánh, Tử Thanh và Hồng Diệp mới tấn nhập võ hoàng nên chỉ cần không xảy ra việc gì kinh tâm động phách, lĩnh vực của ba cô đủ giữ an toàn.
Diệp Phong thở phào, đưa Hạ Kỳ Lạp tiến vào sau cùng. Tiểu Hôi hiếu kỳ đi trước, thực lực của nó chỉ đứng sau Diệp Phong và hỏa thành, thuộc nhóm đỉnh nhọn trong các võ hoàng nên dòng xoáy năng lượng không làm gì được.
Dòng xoáy năng lượng chảy về hướng thánh địa, vô hình trung đánh động chúng nhân. Không hiểu thánh địa thông đạo này sâu bao nhiêu, chúng nhân phi hành một lúc thì Hỏa thánh lên tiếng.
“Sắp đến khu trung tâm của năng lượng phong bạo, ở đây phải áp chế lĩnh vực chặt chẽ, dù có áp lực cũng chỉ cần không thụ thương là được. Qua được là cơ bản an toàn.”
Diệp Phong đi trong dòng năng lượng, lúc đầu vẻ mặt còn bình thản, sau đó không hiểu sao nhíu mày trầm tư. Càng đi vào sâu trong thông đạo, gã càng tỏ vẻ ngưng trọng và nghi hoặc.
“Kỳ quái! Tình hình của Hỏa thánh và bọn Thẩm Lan cho thấy họ đều bị dòng năng lượng áp bức, nhưng vì sao khi ta thi triển lĩnh vực thì dòng năng lượng lại không phản ứng gì?” Gã nhớ lời Hỏa thánh dặn, chỉ thi triển không khí ngưng áp lĩnh vực bao phủ lấy mình và Hạ Kỳ Lạp. Tuy gã không cố ý cảm nhận nhưng thấy rõ lĩnh vực không hề bị năng lượng xâm thực.
Gã như đang bơi từ từ trong không gian, cực kỳ thoải mái.
“Lẽ nào… vì lĩnh vực của ta không do năng lượng hình thành?” Gã thầm đoán, nhưng tình huống hiện tại không thể chứng thực.
Sau rốt gã không nén được lòng hiếu kỳ, để Hạ Kỳ Lạp ở lại trong lĩnh vực còn mình thì hơi thò thân thể ra ngoài. Theo gã đoán, dòng năng lượng chỉ phản ứng với năng lượng tiến vào thì nhục thân ngang với võ hoàng lĩnh vực của mình chắc sẽ không bị dòng năng lượng công kích.
Nhưng sự thật không như gã dự liệu. Một đợt sóng năng lượng dữ dội xung kích vào, nửa thân thể gã hứng chịu công kích cực kỳ hung hãn, buộc gã phải thu thân thể vào trong lĩnh vực mới không bị thương nặng hơn.
“Ca ca định làm gì?” Hạ Kỳ Lạp ở bên, giật mình, vai trái gã liên tục rỉ máu.
“Không sao! Chỉ định thử xem năng lượng phong bạo lợi hại đến thế nào!” Gã đỏ mặt, không tiện thừa nhận mình đoán sai mà nếm đòn. Nếu không nhờ thân thể sánh với hoàng cấp lĩnh vực thì một tích tắc vừa rồi đủ khiến vai gã hóa thành hư vô.
Xem ra năng lượng phong bạo trong thông đạo quả nhiên quỷ dị! Tuy chưa dò ra ảo bí nhưng gã không buồn, chỉ cần thuận lợi đến được thánh địa thì những thứ khác đều chỉ là thứ yếu. Xuôi chiều trong thông đạo mà năng lượng đã như thế thì khi từ thánh địa ngược dòng, năng lượng phong bạo sẽ mạnh đến mức nào? Chả trách thiên thánh cao hơn hư thánh hai đẳng cấp không thể đi ngược thông đạo mà về Võ Nguyên đại lục.
Chúng nhân đi chừng hơn mười phút, sau cùng thấy một tia sáng khác với năng lượng phong bạo đập vào mắt. Dòng năng lượng chảy hung hãn quanh mình dần hiền hòa, thậm chí tan biến.
“Nơi này… đã là phạm vi thánh địa rồi.” Hỏa thánh tỏ vẻ nhăn nhó giới thiệu. Không ngờ khi quay lại thánh địa lại với thân phận phản bội, bất giác lão cũng ủ ê.
Không bị năng lượng phong bạo quấy rối, áp lực quanh chúng nhân nhẹ hẳn, rồi lập tức cảm thụ được thiên địa linh khí nồng đượm. Nồng độ linh khí ở đây không hiểu gấp bao nhiêu lần cửa vào thánh địa thông đạo, chỉ hí một hơi mà Thẩm Lan, Tử Thanh và Hồng Diệp đã cảm giác được tu vi có dấu hiệu tăng tiến một chút xíu.
“Chả trách được xưng là thánh địa. Quả nhiên là chốn tu luyện tuyệt vời.” Tam nữ đến nơi mới, lập tức hoan hô lên. Tiểu Hôi cũng hưng phấn, triệt thoái lĩnh vực, lộn nhào mấy vòng trên không.
“Chư vị nhìn cho kỹ. Lục địa của thánh địa khác hẳn Võ Nguyên đại lục.” Hỏa thánh cảm khái một chốc thì chấp nhận sự thật. Lão mỉm cười chỉ quanh, khẽ nói.
Chúng nhân lúc đó mới quan sát chung quanh, kể cả Diệp Phong và Tiểu Hôi, mỗi người từ Võ Nguyên đại lục đến thánh địa lần đầu đều ngẩn người.
Trên thinh không ngoài xa, giữa vân vụ mông lung hiện lên vô số vùng đất như đỉnh núi, chỉ là đỉnh núi này nổi lơ lửng trên không theo chiều ngược lại, phần chân núi bằng phẳng vốn tiếp xúc với mặt đất thì ở đây lại thành mặt trên của tiểu đảo.
Những đỉnh núi ngược này cũng không bằng nhau mà gần xa, cao thấp, to nhỏ đủ cả, theo quy mô của đỉnh núi mà diện tích đất bằng cũng khác nhau. Ngoài xa tắp, Diệp Phong loáng thoáng thấy một đường thẳng tắp đen ngòm, chắc đó là một vùng đất cực kỳ rộng lớn.
Thánh địa là một khu vực thinh không lập thể, chỉ là trong đó có nhiều lục đảo lơ lửng. Có lục đảo ở chỗ rất cao nhưng có lục đảo lại nằm ở rất thấp. Cả thánh địa cực kỳ rộng lớn, ngay cả Hỏa thánh ở đây mấy ngàn năm rồi cũng không biết nơi cao nhất và thấp nhất của thánh địa ở đâu.
Nhưng có thể chắc chắn rằng khu vực tập trung lục đảo là nơi Thánh điện cùng Vu võ sinh tồn và đấu tranh, nằm ở trung tâm. Cơ hồ mọi lục đảo đều dồn hết lại trong khu vực đó, hồn lực – nguồn tranh chấp của hai bên cũng tập trung phần lớn ở đấy.
Thánh địa tuy mênh mông nhưng nơi thật sự có ý nghĩa với nhân loại chỉ là khu vực Thánh điện và Vu võ chiếm cứ. Cách xa nơi đó, trừ thiên địa linh khí vô cùng vô tận thì là hư không. Thánh điện từng phái nhân thủ đi tìm nhưng nơi có thể có lục đảo nhưng đều công cốc, thậm chí nhân thủ phái đi không trở về, có lẽ đã lạc đường trong hư không vô tận.
“Ha ha ha! Lần này là ai về đây?” Ngoài xa vang lên âm thanh thập phần hùng hồn, khí tức không kém gì Hỏa thánh lướt đến chỗ bọn Diệp Phong trong tích tắc.
Đợi đối phương đến gần, cả bọn mới thấy một lão mập gần như tròn ung ủng, mặt mũi hồng hào đáp xuống gần Hỏa thánh.
“Chúng ta cứ thế này tiến vào? Trong thông đạo có nguy hiểm không?” Diệp Phong nhíu mày, hỏi với vẻ không xác định. Gã không cự tuyệt Vũ Hân, cô vốn thuộc thánh tộc, giờ về Thánh điện tất nhiên không thành vấn đề.
“Từ đại lục tiến nhập thánh địa đi xuôi chiều thông đạo, võ giả thông thường không chịu nổi năng lượng phong bạo trong này, nhưng tu vi đạt đến võ hoàng có thể dựa vào lĩnh vực để an toàn qua được.” Hỏa nguyên thánh sứ kiên nhẫn giải thích, lão đang bị Phược thần chú chế ngự nên không dám nói dối.
“Ừ. Trừ Tiểu kỳ lạp và Vũ Hân, tất cả đều đạt đến võ hoàng. Thế này đi, Hỏa thánh bảo vệ Vũ Hân, mỗ bảo vệ Tiểu kỳ lạp, được không?” Thánh giai lĩnh vực cao hơn võ hoàng, bảo vệ thêm một người không thành vấn đề. Diệp Phong tuy không phải thánh giai nhưng thực lực còn cao hơn hư thánh, bảo vệ một người là nằm trong tầm tay.
Hỏa thánh ngẫm nghĩ một lúc rồi gật đầu: “Như thế cũng được. Vào trong thông đạo, các vị không được triển lĩnh vực xung kích năng lượng phong bạo, chỉ bảo vệ mình là được. Bằng không khiến năng lượng phong bạo tấn công ngược thì dù tu vi thiên thánh cũng không thoát được kiếp nạn.”
“Hiểu rồi.” Chúng nữ cùng gật đầu.
“Vậy xuất phát thôi, tất cả nên cẩn thận.” Diệp Phong hít sâu một hơi, cuốn Hạ Kỳ Lạp vào lĩnh vực. Chúng nhân cũng hoàn toàn thi triển lĩnh vực, được gã ra hiệu, cùng cẩn thận lướt vào thánh địa thông đạo.
Vào thông đạo là cảm nhân được linh khí dày đặc tràn tới khiến ai cũng cảm thán. Đoạn đầu không có năng lượng phong bạo nên chúng nhân tăng tốc.
“Cẩn thận, phía trước là khu vực năng lượng phong bạo. Nhất định phải nhớ, không được lỗ mãng công kích, áp lực xuôi dòng thì võ hoàng lĩnh vực là đủ bảo vệ rồi.” Hỏa thánh lại dặn, rồi đưa Vũ Hân lao vào năng lượng phong bạo.
Khi Hỏa thánh tiến vào, dòng năng lượng xoáy tròn lập tức tràn đến chỗ vị khách không mời, giáng lên lĩnh vực của lão phát ra tầng tầng hỏa quang, phạm vi lĩnh vực bị ép từ mỗi chiều hơn một trượng xuống còn mỗi chiều chừng nửa trượng. Bên ngoài Hỏa thánh và Vũ Hân, lĩnh vực như lớp giáp mỏng dính sát thân thể, chỉ đủ bảo vệ cho dòng năng lượng không ảnh hưởng đến thân thể.
“Thẩm Lan, muội và Tử Thanh, Hồng Diệp đi trước, ta đi sau đoạn hậu, Tiểu Hôi đi cạnh ta.” Diệp Phong gật đầu với ba cô, cả ba tiến vào dòng xoáy năng lượng.
Dòng năng lượng không xung kích lĩnh vực của ba cô kịch liệt như Hỏa thánh, Tử Thanh và Hồng Diệp mới tấn nhập võ hoàng nên chỉ cần không xảy ra việc gì kinh tâm động phách, lĩnh vực của ba cô đủ giữ an toàn.
Diệp Phong thở phào, đưa Hạ Kỳ Lạp tiến vào sau cùng. Tiểu Hôi hiếu kỳ đi trước, thực lực của nó chỉ đứng sau Diệp Phong và hỏa thành, thuộc nhóm đỉnh nhọn trong các võ hoàng nên dòng xoáy năng lượng không làm gì được.
Dòng xoáy năng lượng chảy về hướng thánh địa, vô hình trung đánh động chúng nhân. Không hiểu thánh địa thông đạo này sâu bao nhiêu, chúng nhân phi hành một lúc thì Hỏa thánh lên tiếng.
“Sắp đến khu trung tâm của năng lượng phong bạo, ở đây phải áp chế lĩnh vực chặt chẽ, dù có áp lực cũng chỉ cần không thụ thương là được. Qua được là cơ bản an toàn.”
Diệp Phong đi trong dòng năng lượng, lúc đầu vẻ mặt còn bình thản, sau đó không hiểu sao nhíu mày trầm tư. Càng đi vào sâu trong thông đạo, gã càng tỏ vẻ ngưng trọng và nghi hoặc.
“Kỳ quái! Tình hình của Hỏa thánh và bọn Thẩm Lan cho thấy họ đều bị dòng năng lượng áp bức, nhưng vì sao khi ta thi triển lĩnh vực thì dòng năng lượng lại không phản ứng gì?” Gã nhớ lời Hỏa thánh dặn, chỉ thi triển không khí ngưng áp lĩnh vực bao phủ lấy mình và Hạ Kỳ Lạp. Tuy gã không cố ý cảm nhận nhưng thấy rõ lĩnh vực không hề bị năng lượng xâm thực.
Gã như đang bơi từ từ trong không gian, cực kỳ thoải mái.
“Lẽ nào… vì lĩnh vực của ta không do năng lượng hình thành?” Gã thầm đoán, nhưng tình huống hiện tại không thể chứng thực.
Sau rốt gã không nén được lòng hiếu kỳ, để Hạ Kỳ Lạp ở lại trong lĩnh vực còn mình thì hơi thò thân thể ra ngoài. Theo gã đoán, dòng năng lượng chỉ phản ứng với năng lượng tiến vào thì nhục thân ngang với võ hoàng lĩnh vực của mình chắc sẽ không bị dòng năng lượng công kích.
Nhưng sự thật không như gã dự liệu. Một đợt sóng năng lượng dữ dội xung kích vào, nửa thân thể gã hứng chịu công kích cực kỳ hung hãn, buộc gã phải thu thân thể vào trong lĩnh vực mới không bị thương nặng hơn.
“Ca ca định làm gì?” Hạ Kỳ Lạp ở bên, giật mình, vai trái gã liên tục rỉ máu.
“Không sao! Chỉ định thử xem năng lượng phong bạo lợi hại đến thế nào!” Gã đỏ mặt, không tiện thừa nhận mình đoán sai mà nếm đòn. Nếu không nhờ thân thể sánh với hoàng cấp lĩnh vực thì một tích tắc vừa rồi đủ khiến vai gã hóa thành hư vô.
Xem ra năng lượng phong bạo trong thông đạo quả nhiên quỷ dị! Tuy chưa dò ra ảo bí nhưng gã không buồn, chỉ cần thuận lợi đến được thánh địa thì những thứ khác đều chỉ là thứ yếu. Xuôi chiều trong thông đạo mà năng lượng đã như thế thì khi từ thánh địa ngược dòng, năng lượng phong bạo sẽ mạnh đến mức nào? Chả trách thiên thánh cao hơn hư thánh hai đẳng cấp không thể đi ngược thông đạo mà về Võ Nguyên đại lục.
Chúng nhân đi chừng hơn mười phút, sau cùng thấy một tia sáng khác với năng lượng phong bạo đập vào mắt. Dòng năng lượng chảy hung hãn quanh mình dần hiền hòa, thậm chí tan biến.
“Nơi này… đã là phạm vi thánh địa rồi.” Hỏa thánh tỏ vẻ nhăn nhó giới thiệu. Không ngờ khi quay lại thánh địa lại với thân phận phản bội, bất giác lão cũng ủ ê.
Không bị năng lượng phong bạo quấy rối, áp lực quanh chúng nhân nhẹ hẳn, rồi lập tức cảm thụ được thiên địa linh khí nồng đượm. Nồng độ linh khí ở đây không hiểu gấp bao nhiêu lần cửa vào thánh địa thông đạo, chỉ hí một hơi mà Thẩm Lan, Tử Thanh và Hồng Diệp đã cảm giác được tu vi có dấu hiệu tăng tiến một chút xíu.
“Chả trách được xưng là thánh địa. Quả nhiên là chốn tu luyện tuyệt vời.” Tam nữ đến nơi mới, lập tức hoan hô lên. Tiểu Hôi cũng hưng phấn, triệt thoái lĩnh vực, lộn nhào mấy vòng trên không.
“Chư vị nhìn cho kỹ. Lục địa của thánh địa khác hẳn Võ Nguyên đại lục.” Hỏa thánh cảm khái một chốc thì chấp nhận sự thật. Lão mỉm cười chỉ quanh, khẽ nói.
Chúng nhân lúc đó mới quan sát chung quanh, kể cả Diệp Phong và Tiểu Hôi, mỗi người từ Võ Nguyên đại lục đến thánh địa lần đầu đều ngẩn người.
Trên thinh không ngoài xa, giữa vân vụ mông lung hiện lên vô số vùng đất như đỉnh núi, chỉ là đỉnh núi này nổi lơ lửng trên không theo chiều ngược lại, phần chân núi bằng phẳng vốn tiếp xúc với mặt đất thì ở đây lại thành mặt trên của tiểu đảo.
Những đỉnh núi ngược này cũng không bằng nhau mà gần xa, cao thấp, to nhỏ đủ cả, theo quy mô của đỉnh núi mà diện tích đất bằng cũng khác nhau. Ngoài xa tắp, Diệp Phong loáng thoáng thấy một đường thẳng tắp đen ngòm, chắc đó là một vùng đất cực kỳ rộng lớn.
Thánh địa là một khu vực thinh không lập thể, chỉ là trong đó có nhiều lục đảo lơ lửng. Có lục đảo ở chỗ rất cao nhưng có lục đảo lại nằm ở rất thấp. Cả thánh địa cực kỳ rộng lớn, ngay cả Hỏa thánh ở đây mấy ngàn năm rồi cũng không biết nơi cao nhất và thấp nhất của thánh địa ở đâu.
Nhưng có thể chắc chắn rằng khu vực tập trung lục đảo là nơi Thánh điện cùng Vu võ sinh tồn và đấu tranh, nằm ở trung tâm. Cơ hồ mọi lục đảo đều dồn hết lại trong khu vực đó, hồn lực – nguồn tranh chấp của hai bên cũng tập trung phần lớn ở đấy.
Thánh địa tuy mênh mông nhưng nơi thật sự có ý nghĩa với nhân loại chỉ là khu vực Thánh điện và Vu võ chiếm cứ. Cách xa nơi đó, trừ thiên địa linh khí vô cùng vô tận thì là hư không. Thánh điện từng phái nhân thủ đi tìm nhưng nơi có thể có lục đảo nhưng đều công cốc, thậm chí nhân thủ phái đi không trở về, có lẽ đã lạc đường trong hư không vô tận.
“Ha ha ha! Lần này là ai về đây?” Ngoài xa vang lên âm thanh thập phần hùng hồn, khí tức không kém gì Hỏa thánh lướt đến chỗ bọn Diệp Phong trong tích tắc.
Đợi đối phương đến gần, cả bọn mới thấy một lão mập gần như tròn ung ủng, mặt mũi hồng hào đáp xuống gần Hỏa thánh.
/672
|