Đao hổ tự biết muốn đột phá đến địa thánh, trong tình huống hồn lực sung túc cũng cần ít nhất nửa năm một năm. Khi Tiểu Hôi đột phá thánh giai thì huyết mạch yêu thú đặc hữu của nó đột nhiên như được dẫn động, lập tức bạo phát sức mạnh vô cùng. Vốn nó còn cách lĩnh ngộ địa thánh ý cảnh một khoảng nữa, đột nhiên đốn ngộ.
Hồn lực trong hồn thạch trước mặt Tiểu Hôi bị hút sạch trong tích tắc, thú hồn đột nhiên được tưới nhuần, huyết mạch thần bí được kích hoạt cực nhanh, bắt đầu đặt bước chân đầu tiên vào thánh giai.
“Tốc độ tu luyện của Tiểu Hôi quá đáng sợ, thật sự chỉ là tiểu hầu nhi mà huynh tìm được ở Võ Nguyên đại lục?” Bọn Thẩm Lan kinh ngạc, ấu thú còn chưa thành niên mà đã đạt đến thánh giai, dù Diệp Phong cũng không có tốc độ tu luyện kinh nhân cỡ đó.
“Ta cũng không rõ, lúc trước ta chỉ thấy Tiểu Hôi rất đặc thù nhưng không ngờ thiên phú đến mức đó.” Diệp Phong lắc đầu cảm khái: “Tốc độ tu luyện của yêu thú do huyết mạch quyết định. Trước khi đạt đến huyết mạch cực hạn thì tiến độ tu luyện cực nhanh, xem ra cực hạn huyết mạch của Tiểu Hôi là thiên thánh… Lẽ nào nó thật sự có liên hệ gì đó với thánh tôn của yêu thú nhất tộc?”
“Dù thế nào, Tiểu Hôi đạt đến hư thánh, thực lực của chúng ta tăng cao, còn Đao hổ đột phá địa thánh thì dù gặp địa thánh cường giả, chúng ta cũng không sợ.” Mộ Dung Tử Thanh thập phần hưng phấn.
“Xem ra chúng ta phải cố gắng lên.” Ba tháng khổ tu, chúng nữ lại tăng được một cấp, còn Diệp Phong vẫn chưa tìm được thời cơ đột phá khiến gã vô cùng phiền muộn.
Nửa ngày sau, Đao hổ thành công tấn nhập địa thánh, còn quá trình tấn cấp của Tiểu Hôi rất dài, vẫn còn tiếp tục.
“Tiểu Hôi đại nhân nhất định có liên hệ sâu sắc với thánh tôn đại nhân.” Trong quá trình Tiểu Hôi tấn cấp, Đao hổ cảm ứng rõ thấy thú hồn khí tức của thánh tôn, vì được thánh tôn thú hồn ảnh hưởng nên nó với đốn ngộ mà đột nhiên đột phá. Đao hổ càng kiên định quyết tâm đưa Tiểu Hôi về yêu thú nhất tộc hòng tìm tung tích của thánh tôn đại nhân.
"Ha ha ha, chúc mừng Đao hổ các hạ tấn nhập địa giai.” Diệp Phong bước lên chúc mừng, đồng thời thăm dò. Hiện tại ở đây thực lực mạnh nhất là Đao hổ mà Đao hổ hiển nhiên chưa phải đồng bạn có thể hoàn toàn tín nhiệm.
Đao hổ nheo mắt lại, hiển nhiên nhận ra Diệp Phong giới bị, tuy nó không có địch ý với bọn gã nhưng lại nhắm vào Tiểu Hôi. Nó trầm mặc một lúc rồi lên tiếng: “Diệp Phong, ta hy vọng có thể đưa Tiểu Hôi đại nhân về yêu thú nhất tộc một chuyến. Sau này mà tìm được thánh tôn đại nhân, các vị là bằng hữu vĩnh viễn của yêu thú nhất tộc.”
“Mỗ nghĩ… vấn đề này mỗ đã trả lời rồi, đợi thời cơ thích hợp, mỗ sẽ tự đến bái phỏng yêu thú nhất tộc.” Mắt gã ánh lên tinh quang, khí hải cũng bắt đầu tích tụ, chuẩn bị ứng phó với phản ứng của Đao hổ.
Tuy Đao hổ đã là địa giai yêu thánh nhưng gã có con bài để chống lại, có điều chưa đến lúc vạn bất đắc dĩ, gã không muốn trở mặt với nó.
“Hừ, khi nào mới là thời cơ thích hợp?” Đao hổ hỏi với vẻ bực dọc.
“Ít nhất, nếu yêu thú nhất tộc có gì bất lợi với Tiểu Hôi thì chúng ta phải có thực lực để giữ mình.” Gã lãnh đạm đáp.
“Phải đợi đến năm nào?” Yêu thú nhất tộc cũng có thiên giai yêu thánh, Diệp Phong và Tiểu Hôi muốn có thực lực giữ mình chí ít cũng phải có tu vi địa giai điên phong. Đạt đến cấp đó đâu phải nửa năm một năm mà được.
“Yêu thú các vị khổ nạn mấy vạn năm rồi, lẽ nào còn ngại chờ thêm một chút thời gian?” Diệp Phong cười nhạo: “Các hạ không hoài nghi huyết mạch thiên phú của Tiểu Hôi, tư chất của mỗ chắc các hạ cũng thấy, đạt đến mục tiêu chắc không phải đợi quá lâu.”
Đao hổ biến sắc liên tục, sau cùng bỏ ý định động thủ; không phải nó e dè thực lực của Diệp Phong mà cân nhắc đến quan hệ giữa gã và Tiểu Hôi, động thủ sẽ có những hậu quả không hay.
Đao hổ liếc Tiểu Hôi còn đang tấn cấp, sau cùng hạ khí thế xuống… Cứ đợi đấy, ta sẽ có biện pháp đưa Tiểu Hôi đại nhân về yêu thú nhất tộc.
Tiểu Hôi đột phá kéo dài ba ngày mới từ từ giảm đi. Sau khi thành công tấn cấp, nó lại ngủ say, Diệp Phong nhét nó vào ngực rồi lại dẫn chúng nhân đi tìm hồn khoáng.
Đội ngũ của họ đã có biến hóa vi diệu, Đao hổ và Diệp Phong đều có ý lợi dụng đối phương, lại đều giữ miếng với nhau. Bất quá có Tiểu Hôi, hai bên lại không ân oán gì, tạm thời quan hệ còn ổn định, nhưng ổn định đến bao giờ, chỉ ông trời mới biết…
“Hai mươi ngày nữa, khu vực này có thể xuất hiện hồn khoáng.” Cứ hai, ba ngày là Đao hổ lại phát hiện manh mối.
“Đao hổ các hạ có đoán được hàm lượng của hồn khoáng sắp xuất hiện?” Diệp Phong không vội làm dấu mà đột nhiên hỏi.
“Hàm lượng cụ thể thì ta không đoán được, nhưng có thể nhận ra chủng loại hồn khoáng.” Đao hổ không hiểu ý gã nên đáp như thật.
“Thế là đủ rồi.” Diệp Phong mỉm cười: “Sau này chúng ta không cần lãng phí nhiều thời gian vào bần tích và thứ đẳng hồn khoáng, chuyên tâm tìm từ trung đẳng trở lên.”
“Nhưng từ khi nhân loại ào ạt xâm nhập thánh địa, trung đẳng và phú nhiêu hồn khoáng cực kỳ hiếm khi xuất hiện, một khi xuất hiện sẽ khiến cả hai phe nhân loại tranh đoạt kịch liệt, đặc biệt là phú nhiêu hồn khoáng, lần nào cũng khiến Thánh điện và Vu võ giao chiến dữ dội, không ít thiên thánh cường giả cũng tham chiến.” Đao hổ cực kỳ kinh ngạc trước quyết định của gã.
“Ha ha, việc đó thì mỗ đã cân nhắc. trung đẳng hồn khoáng xuất hiện sẽ khiến không gian dao động không quá mạnh, nếu chúng ta may mắn thì có thể nuốt trọn. Nếu gặp Vu võ thì có Đao hổ các hạ là địa thánh cường giả, tin rằng chúng ta có cơ hội đoạt được, ít nhất là đoạt được một phần. Còn về phú nhiêu hồn khoáng, mỗ sẽ chuyển tin tức cho Thánh điện, công huân giành được sẽ cực nhiều.” Diệp Phong tự tin.
Dù nuốt trọn trung đẳng khoáng mạch hay là báo tin phú nhiêu hồn khoáng thì công huân và hồn thạch mà bọn gã nhận được đều gấp mười mấy lần, không cần tháng nào cũng có thu hoạch. Chỉ cần mấy tháng có thu hoạch một lần cũng đã hơn nhiều trước, quan trọng hơn là không quá bắt mắt, không bị Thánh điện hoài nghi.
“Được, nơi này ngươi làm chủ, ta làm theo là được.” Đao hổ bắt đầu bỏ qua những nơi có bần tích và thứ đẳng hồn khoáng, chú ý tìm kiếm hồn mạch có hàm lượng cao.
oOo
Liên tục mấy tháng, bọn gã đều về tay trắng, Đao hổ tuy ba lần đoán rằng có khả năng xuất hiện trung đẳng hồn khoáng nhưng không thành công. Chúng nhân cũng không nóng lòng, hồn thạch vẫn đủ dùng cho họ.
“À… bên đó…” Đao hổ đột nhiên tỏ vẻ ngưng trọng, thân hình lướt tới.
“Hà, xem ra Đao hổ lại có phát hiện, hy vọng lần này không hụt nữa.” Diệp Phong đang cười nói với chúng nữ, tất cả đang chờ đợi trung đẳng hồn khoáng – khoáng mạch có hàm lượng hồn thạch gấp mấy chục lần thứ đẳng hồn khoáng.
“Dự cảm của muội cho thấy lần này không hụt nữa.” Mộ Dung Tử Thanh cười hì hì trêu.
“Tử Thanh muội muội lần nào cũng có dự cảm, nhưng chưa đúng bao giờ.” Đông Phương Hồng Diệp bật cười.
"Ha ha.” Thẩm Lan và Vũ Hân cùng cười, Mộ Dung Tử Thanh nghênh mặt giận: “Đợi đấy, lần này dự cảm của muội nhất định chuẩn xác.”
Diệp Phong cũng vui vẻ ôm có thơm nhẹ: “Nếu Tử Thanh lần này đoán trúng, bản đại gia trọng thưởng toàn bộ.”
“Lui.” Chúng nữ, kể cả Vũ Hân chưa có quan hệ với gã, đều đỏ mặt, đều hiểu ‘thưởng’ mà gã nói đến là việc gì. Vũ Hân thì tim đập thình thịch như trống trận, gã nói toàn bộ, tức là kể cả cô? Lẽ nào gã thật sự muốn… Nghĩ vậy thôi, mặt cô còn đỏ hơn ba người kia, hổ thẹn mãi không thôi.
Diệp Phong mà biết cô nghĩ như vậy tất sẽ kêu to oan uổng, gã nói vậy vì không chú ý đến có người ngoài là cô. Bất quá gã kỳ thật không coi cô là người ngoài, có điều không tiện nói ra.
Đao hổ nhanh chóng thăm dò có kết quả, quay lại bảo: “Khu vực này có tỷ suất xuất hiện trung đẳng hồn khoáng không nhỏ, thời gian chừng năm ngày nữa.”
“Năm ngày?” Thời gian này, Diệp Phong hiểu phần nào về thiên phú thăm dò của Đao hổ, thời gian càng gần thì tỷ lệ thành công càng cao. Thời giăn ngắn thế này, dự đoán của nó khá chắc chắn, xem ra lần này có cơ hội thành công.
“Vậy chúng ta tìm một nơi kín đáo gần đây tĩnh tu, đợi hồn khoáng xuất hiện, nếu không ai đi qua là hay nhất, còn gặp Vu võ nhất tộc hoặc tiểu đội thăm dò nào thì chúng ta cũng ở trong tối, tùy cơ ứng biến.”
An bài cặn kẽ xong, bọn gã ẩn thân tại một lục đảo cách hồn khoáng hai trăm dặm, chỉ cần không để lộ động tĩnh quá rõ thì sẽ không bị ai chú ý.
Hồn lực trong hồn thạch trước mặt Tiểu Hôi bị hút sạch trong tích tắc, thú hồn đột nhiên được tưới nhuần, huyết mạch thần bí được kích hoạt cực nhanh, bắt đầu đặt bước chân đầu tiên vào thánh giai.
“Tốc độ tu luyện của Tiểu Hôi quá đáng sợ, thật sự chỉ là tiểu hầu nhi mà huynh tìm được ở Võ Nguyên đại lục?” Bọn Thẩm Lan kinh ngạc, ấu thú còn chưa thành niên mà đã đạt đến thánh giai, dù Diệp Phong cũng không có tốc độ tu luyện kinh nhân cỡ đó.
“Ta cũng không rõ, lúc trước ta chỉ thấy Tiểu Hôi rất đặc thù nhưng không ngờ thiên phú đến mức đó.” Diệp Phong lắc đầu cảm khái: “Tốc độ tu luyện của yêu thú do huyết mạch quyết định. Trước khi đạt đến huyết mạch cực hạn thì tiến độ tu luyện cực nhanh, xem ra cực hạn huyết mạch của Tiểu Hôi là thiên thánh… Lẽ nào nó thật sự có liên hệ gì đó với thánh tôn của yêu thú nhất tộc?”
“Dù thế nào, Tiểu Hôi đạt đến hư thánh, thực lực của chúng ta tăng cao, còn Đao hổ đột phá địa thánh thì dù gặp địa thánh cường giả, chúng ta cũng không sợ.” Mộ Dung Tử Thanh thập phần hưng phấn.
“Xem ra chúng ta phải cố gắng lên.” Ba tháng khổ tu, chúng nữ lại tăng được một cấp, còn Diệp Phong vẫn chưa tìm được thời cơ đột phá khiến gã vô cùng phiền muộn.
Nửa ngày sau, Đao hổ thành công tấn nhập địa thánh, còn quá trình tấn cấp của Tiểu Hôi rất dài, vẫn còn tiếp tục.
“Tiểu Hôi đại nhân nhất định có liên hệ sâu sắc với thánh tôn đại nhân.” Trong quá trình Tiểu Hôi tấn cấp, Đao hổ cảm ứng rõ thấy thú hồn khí tức của thánh tôn, vì được thánh tôn thú hồn ảnh hưởng nên nó với đốn ngộ mà đột nhiên đột phá. Đao hổ càng kiên định quyết tâm đưa Tiểu Hôi về yêu thú nhất tộc hòng tìm tung tích của thánh tôn đại nhân.
"Ha ha ha, chúc mừng Đao hổ các hạ tấn nhập địa giai.” Diệp Phong bước lên chúc mừng, đồng thời thăm dò. Hiện tại ở đây thực lực mạnh nhất là Đao hổ mà Đao hổ hiển nhiên chưa phải đồng bạn có thể hoàn toàn tín nhiệm.
Đao hổ nheo mắt lại, hiển nhiên nhận ra Diệp Phong giới bị, tuy nó không có địch ý với bọn gã nhưng lại nhắm vào Tiểu Hôi. Nó trầm mặc một lúc rồi lên tiếng: “Diệp Phong, ta hy vọng có thể đưa Tiểu Hôi đại nhân về yêu thú nhất tộc một chuyến. Sau này mà tìm được thánh tôn đại nhân, các vị là bằng hữu vĩnh viễn của yêu thú nhất tộc.”
“Mỗ nghĩ… vấn đề này mỗ đã trả lời rồi, đợi thời cơ thích hợp, mỗ sẽ tự đến bái phỏng yêu thú nhất tộc.” Mắt gã ánh lên tinh quang, khí hải cũng bắt đầu tích tụ, chuẩn bị ứng phó với phản ứng của Đao hổ.
Tuy Đao hổ đã là địa giai yêu thánh nhưng gã có con bài để chống lại, có điều chưa đến lúc vạn bất đắc dĩ, gã không muốn trở mặt với nó.
“Hừ, khi nào mới là thời cơ thích hợp?” Đao hổ hỏi với vẻ bực dọc.
“Ít nhất, nếu yêu thú nhất tộc có gì bất lợi với Tiểu Hôi thì chúng ta phải có thực lực để giữ mình.” Gã lãnh đạm đáp.
“Phải đợi đến năm nào?” Yêu thú nhất tộc cũng có thiên giai yêu thánh, Diệp Phong và Tiểu Hôi muốn có thực lực giữ mình chí ít cũng phải có tu vi địa giai điên phong. Đạt đến cấp đó đâu phải nửa năm một năm mà được.
“Yêu thú các vị khổ nạn mấy vạn năm rồi, lẽ nào còn ngại chờ thêm một chút thời gian?” Diệp Phong cười nhạo: “Các hạ không hoài nghi huyết mạch thiên phú của Tiểu Hôi, tư chất của mỗ chắc các hạ cũng thấy, đạt đến mục tiêu chắc không phải đợi quá lâu.”
Đao hổ biến sắc liên tục, sau cùng bỏ ý định động thủ; không phải nó e dè thực lực của Diệp Phong mà cân nhắc đến quan hệ giữa gã và Tiểu Hôi, động thủ sẽ có những hậu quả không hay.
Đao hổ liếc Tiểu Hôi còn đang tấn cấp, sau cùng hạ khí thế xuống… Cứ đợi đấy, ta sẽ có biện pháp đưa Tiểu Hôi đại nhân về yêu thú nhất tộc.
Tiểu Hôi đột phá kéo dài ba ngày mới từ từ giảm đi. Sau khi thành công tấn cấp, nó lại ngủ say, Diệp Phong nhét nó vào ngực rồi lại dẫn chúng nhân đi tìm hồn khoáng.
Đội ngũ của họ đã có biến hóa vi diệu, Đao hổ và Diệp Phong đều có ý lợi dụng đối phương, lại đều giữ miếng với nhau. Bất quá có Tiểu Hôi, hai bên lại không ân oán gì, tạm thời quan hệ còn ổn định, nhưng ổn định đến bao giờ, chỉ ông trời mới biết…
“Hai mươi ngày nữa, khu vực này có thể xuất hiện hồn khoáng.” Cứ hai, ba ngày là Đao hổ lại phát hiện manh mối.
“Đao hổ các hạ có đoán được hàm lượng của hồn khoáng sắp xuất hiện?” Diệp Phong không vội làm dấu mà đột nhiên hỏi.
“Hàm lượng cụ thể thì ta không đoán được, nhưng có thể nhận ra chủng loại hồn khoáng.” Đao hổ không hiểu ý gã nên đáp như thật.
“Thế là đủ rồi.” Diệp Phong mỉm cười: “Sau này chúng ta không cần lãng phí nhiều thời gian vào bần tích và thứ đẳng hồn khoáng, chuyên tâm tìm từ trung đẳng trở lên.”
“Nhưng từ khi nhân loại ào ạt xâm nhập thánh địa, trung đẳng và phú nhiêu hồn khoáng cực kỳ hiếm khi xuất hiện, một khi xuất hiện sẽ khiến cả hai phe nhân loại tranh đoạt kịch liệt, đặc biệt là phú nhiêu hồn khoáng, lần nào cũng khiến Thánh điện và Vu võ giao chiến dữ dội, không ít thiên thánh cường giả cũng tham chiến.” Đao hổ cực kỳ kinh ngạc trước quyết định của gã.
“Ha ha, việc đó thì mỗ đã cân nhắc. trung đẳng hồn khoáng xuất hiện sẽ khiến không gian dao động không quá mạnh, nếu chúng ta may mắn thì có thể nuốt trọn. Nếu gặp Vu võ thì có Đao hổ các hạ là địa thánh cường giả, tin rằng chúng ta có cơ hội đoạt được, ít nhất là đoạt được một phần. Còn về phú nhiêu hồn khoáng, mỗ sẽ chuyển tin tức cho Thánh điện, công huân giành được sẽ cực nhiều.” Diệp Phong tự tin.
Dù nuốt trọn trung đẳng khoáng mạch hay là báo tin phú nhiêu hồn khoáng thì công huân và hồn thạch mà bọn gã nhận được đều gấp mười mấy lần, không cần tháng nào cũng có thu hoạch. Chỉ cần mấy tháng có thu hoạch một lần cũng đã hơn nhiều trước, quan trọng hơn là không quá bắt mắt, không bị Thánh điện hoài nghi.
“Được, nơi này ngươi làm chủ, ta làm theo là được.” Đao hổ bắt đầu bỏ qua những nơi có bần tích và thứ đẳng hồn khoáng, chú ý tìm kiếm hồn mạch có hàm lượng cao.
oOo
Liên tục mấy tháng, bọn gã đều về tay trắng, Đao hổ tuy ba lần đoán rằng có khả năng xuất hiện trung đẳng hồn khoáng nhưng không thành công. Chúng nhân cũng không nóng lòng, hồn thạch vẫn đủ dùng cho họ.
“À… bên đó…” Đao hổ đột nhiên tỏ vẻ ngưng trọng, thân hình lướt tới.
“Hà, xem ra Đao hổ lại có phát hiện, hy vọng lần này không hụt nữa.” Diệp Phong đang cười nói với chúng nữ, tất cả đang chờ đợi trung đẳng hồn khoáng – khoáng mạch có hàm lượng hồn thạch gấp mấy chục lần thứ đẳng hồn khoáng.
“Dự cảm của muội cho thấy lần này không hụt nữa.” Mộ Dung Tử Thanh cười hì hì trêu.
“Tử Thanh muội muội lần nào cũng có dự cảm, nhưng chưa đúng bao giờ.” Đông Phương Hồng Diệp bật cười.
"Ha ha.” Thẩm Lan và Vũ Hân cùng cười, Mộ Dung Tử Thanh nghênh mặt giận: “Đợi đấy, lần này dự cảm của muội nhất định chuẩn xác.”
Diệp Phong cũng vui vẻ ôm có thơm nhẹ: “Nếu Tử Thanh lần này đoán trúng, bản đại gia trọng thưởng toàn bộ.”
“Lui.” Chúng nữ, kể cả Vũ Hân chưa có quan hệ với gã, đều đỏ mặt, đều hiểu ‘thưởng’ mà gã nói đến là việc gì. Vũ Hân thì tim đập thình thịch như trống trận, gã nói toàn bộ, tức là kể cả cô? Lẽ nào gã thật sự muốn… Nghĩ vậy thôi, mặt cô còn đỏ hơn ba người kia, hổ thẹn mãi không thôi.
Diệp Phong mà biết cô nghĩ như vậy tất sẽ kêu to oan uổng, gã nói vậy vì không chú ý đến có người ngoài là cô. Bất quá gã kỳ thật không coi cô là người ngoài, có điều không tiện nói ra.
Đao hổ nhanh chóng thăm dò có kết quả, quay lại bảo: “Khu vực này có tỷ suất xuất hiện trung đẳng hồn khoáng không nhỏ, thời gian chừng năm ngày nữa.”
“Năm ngày?” Thời gian này, Diệp Phong hiểu phần nào về thiên phú thăm dò của Đao hổ, thời gian càng gần thì tỷ lệ thành công càng cao. Thời giăn ngắn thế này, dự đoán của nó khá chắc chắn, xem ra lần này có cơ hội thành công.
“Vậy chúng ta tìm một nơi kín đáo gần đây tĩnh tu, đợi hồn khoáng xuất hiện, nếu không ai đi qua là hay nhất, còn gặp Vu võ nhất tộc hoặc tiểu đội thăm dò nào thì chúng ta cũng ở trong tối, tùy cơ ứng biến.”
An bài cặn kẽ xong, bọn gã ẩn thân tại một lục đảo cách hồn khoáng hai trăm dặm, chỉ cần không để lộ động tĩnh quá rõ thì sẽ không bị ai chú ý.
/672
|