Cứ vậy, một mình thiếu nữ đấu ngang ngửa với ba lâu la thực lực cao hơn.
“Chuyện gì thế?” Lý Mưu lập tức quay sang nhìn, thấy thiếu nữ thoát khốn, bất giác nổi giận đùng đùng.
“Một con nhóc cũng không giữ được, các ngươi có tác dụng gì hả!” Lý Mưu liếc Hầu thị huynh đệ, đoán rằng cả hai vô lực hồi thiên, liền nhìn về phía thiếu nữ, lớn tiếng giận dữ.
Bốn người bị Diệp Phong chấn ngã, khí huyết sôi trào trong thể nội, cổ họng nhất thời không thể phát ra thanh âm, muốn bảo Lý Mưu là có người đánh lén nhưng không nói ra được.
Thấy đông người mà mãi không hạ được thiếu nữ, hắn giậm chân bực mình, sắc mặt sầm xuống, tự ra tay. Hắn vốn cách thiếu nữ chưa đầy mười thước, khoảnh khắc là đến sau lưng nàng ta, định khống chế cánh tay phải cầm kiếm.
Đồng thời, Diệp Phong nắm lấy tích tắc Lý Mưu chuyển chú ý đi, thân hình gã loáng lên, lao vào giữa hai vòng vây quanh Hầu thị huynh đệ.
Gã chỉ đợi cơ hội này. Nếu xuất thủ sớm, Lý Mưu khẳng định sẽ kịp phản ứng ngăn cản gã, trước mắt gã chưa phải đối thủ của hắn, nếu đột nhiên gia nhập vòng chiến, e rằng không cứu được Hầu thị huynh đệ mà còn tự sa chân vào. E rằng cả ba sẽ trở thành tù nhân hết.
Chỉ khi lôi kéo được sức chú ý của Lý Mưu, gã mới có cơ hội ngắn ngủi. Lợi dụng tích tắc này để tạo điều kiện cho Hầu thị huynh đệ liên thủ, chỉ thế cả ba mới may ra thoát thân được.
Bát điệp chấn!
Gã sử dụng uy thế cự sơn áp đỉnh, thân thể nhảy lên lưng chừng không rớt nhanh xuống, tay thò ra nắm chặt Chấn thiên chùy, thổ nguyên lực hồn hậu vạch qua không trung, dấy lên tiếng ầm ầm, không gian cơ hồ rung lên, không khí lắc lư, như những vòng sóng dấy lên trên mặt nước.
Ầm! Chấn thiên chùy đập xuống đất, tiếng nổ động trời.
Mặt đường lát đá xanh lập tức tan nát, một vết nứt vươn dài ra tứ phía, đạt tới mấy chục thước. Mặt đất rung lên trong mấy giây khiến chúng nhân đang kịch chiến rúng động.
Diệp Phong giơ Chấn thiên chùy vung mạnh sang mé phải, đuôi chùy nặng trịch trong lúc vũ động quét trúng ba nhị giai, tam giai võ sĩ, đối phương đột nhiên tối sầm mặt mũi rồi một cơn đau dội lên óc, huyết khí sôi trào, ngã gục xuống.
Áp lực dồn lên Hầu Kiệt lập tức giảm đi, hai cao giai võ sĩ vây công y cả kinh, xuất thủ do dự mấy phần, không ai ngờ được Hầu thị huynh đệ còn có viện binh.
“Hầu Kiệt! Mau hợp lại với Hầu Anh, tiểu đệ chặn hộ hai tên này.” Đến cạnh Hầu Kiệt, gã giục nhanh, chỉ có hai cao giai võ sĩ đủ khả năng chính diện ngạnh tiếp Hầu Kiệt, còn lại đều gom vào cho đủ số.
Hầu Kiệt hoan hỉ, cảm kích gật đầu, mặc kệ hai địch nhân sau lưng liên thủ công tới, giậm mạnh chân lướt về phía Hầu Anh. Y tin Diệp Phong nhất định có thể chặn hộ mình.
Diệp Phong nghiến răng, lại dốc ra thổ nguyên lực hùng hậu dồn vào Chấn thiên chùy.
Đặc tính của Chấn thiên chùy là gia tốc thêm hai thành cho quá trình tụ thổ nguyên lực, đủ cho Diệp Phong rút ngắn một phần mười tích tắc trong thời gian giãn cách giữa hai lần thi triển võ kỹ liên tục.
Lại là Bát điệp chấn, gã gầm lên trầm trầm, hổ khẩu rung mạnh, suýt nữa không cầm nổi Chấn thiên chùy. Đối diện với hai cao giai võ sĩ liên thủ công kích, gã tỏ ra hơi miễn cưỡng, lùi liền mấy bước mới đứng vững được, sắc mặt hơi nhợt nhạt.
Nói thì dài còn sự việc xảy ra như điện quang hỏa thạch. Diệp Phong giúp Hầu Kiệt giải khốn xong thì Lý Mưu mới kịp phản ứng. Bốn người bị gã chấn ngã đồng thời lên tiếng: “Tứ đương gia, ban nãy có người đánh lén.”
“Đáng chết!” Lý Mưu vừa nắm lấy cổ tay phải thiếu nữ, thấy tình hình có biến, bèn đẩy nàng ta cho thủ hạ, nhanh chóng lướt về phía bọn Diệp Phong.
“Tiểu tử này là thiếu niên hôm nọ liên tục đả thương lão đại, lão nhị?” Nhìn rõ mặt gã, Lý Mưu cả kinh. Theo công lực kích thương Lâm Đắc Ý, thực lực của gã quyết không kém hơn thất giai võ sĩ, còn ít tuổi mà đạt tới thực lực đó, vì sao gã lại là người của Hồng Diệp bang nhỏ xíu?
Lúc này gã không thể nghĩ nhiều như thế, nở nụ cười lạnh tanh, quát to: “Các ngươi tự tìm đến thì không cần quay lại nữa.”
Hầu Anh vẫn bị bảy, tám võ sĩ Lục Trúc bang vây công, hai cao giai võ sĩ cũng biết không thể để Hầu thị huynh đệ liên thủ, liền liên tục tấn công, bức y lùi lịa mấy bước, đoạn tự thân chặn giữa hai huynh đệ, không cho họ cơ hội liên thủ.
Hai cao giai võ sĩ vây công Hầu Kiệt đuổi sát Diệp Phong, không để gã có cơ hội chi viện cho Hầu thị huynh đệ. Lý Mưu lao nhanh tới, nếu hắn gia nhập vòng chiến, e rằng trường chiến đấu này khó giải quyết.
Diệp Phong đảo mắt, hơi chậm đà lại, ngoái đầu mỉm cười bình tĩnh, tỏ vẻ cung kính cao giọng: “Liễu bang chủ! Mau giúp tại hạ xử lý hai cái đuôi này.”
Cái gì? Liễu Hồng Diệp cũng tới.
Không chỉ Lý Mưu vỡ mật mà hai võ sĩ đang truy kích Diệp Phong cũng lạnh buốt trong lòng, thân hình bất giác ngừng lại.
Diệp Phong đã xuất hiện, Liễu Hồng Diệp có xuất hiện nữa cũng chưa hẳn không thể. Lẽ nào Hầu thị huynh đệ đến thanh lâu chỉ là mồi nhử Lục Trúc bang?
Tâm niệm hắn liên tục chuyển động. Nhị đương gia và tam đương gia thương thế nghiêm trọng, tạm thời không thể chiến đấu. Bang chủ Lâm Đắc Ý tuy thụ thương nhẹ hơn nhưng sức chiến đấu cũng bị ảnh hưởng phần nào, hôm nay Hồng Diệp bang dốc toàn lực, chả lẽ định đoạt hũ mỡ Xuân Ý thành? Lẽ nào Hồng Diệp bang thật sự mạo hiểm?
Đầu óc hắn loạn lên, hoảng hốt nhìn quanh, nào có bóng Liễu Hồng Diệp. Đang ngạc nhiên thì chợt tỉnh ngộ là mình mắc hỡm.
Lúc đó, thành viên Lục Trúc bang hỗn loạn lên, nếu Liễu Hồng Diệp xuất hiện, tất thảy hợp lực lại cũng không phải đối thủ của cô. Nhưng chúng không nghĩ ra rằng với sắc đẹp của cô, nếu đến Xuân Ý thành, làm cách nào kín đáo như vậy được?
Hầu Anh, Hầu Kiệt cũng ngẩn người trước câu nói của Diệp Phong, bất quá cả hai tâm ý tương thông, lập tức hiểu ngay. Nhân lúc áp lực hơi giảm, thể nội khí hải cấp tốc chuyển động, thi triển tuyệt chiêu thành danh, bức thành viên Lục Trúc bang gần đó không kịp trở tay, nhi nhao ngã nhào.
Hai người cách nhau không đầy bốn thước, đứng giữa chỉ có hai cao giai võ sĩ chặn lối.
“Tất cả đừng mắc lừa, Liễu Hồng Diệp không thể nào có mặt tại Xuân Ý thành!” Lý Mưu lớn tiếng nhắc nhở thủ hạ, ban nãy vì sợ Liễu Hồng Diệp nên hắn dừng lại, giờ cấp tốc gia nhập vòng chiến.
Diệp Phong hiểu rõ hơn ai hết, vừa dứt lời liền nhân lúc hai cao giai võ sĩ hoảng sợ, triệt để thoát khỏi vông vây. Thấy Hầu Kiệt và Hầu Anh sắp hợp lại, gã lướt lên, chân giậm mạnh liên tục: Điệp động xung phong!
Tuy gã cách Lý Mưu không xa, tốc độ Điệp động xung phong chưa khởi động hoàn toàn nhưng lần này gã không định lợi dụng tốc độ mà là uy lực của đà xung phong.
“Xem chiêu!” Mang theo uy thế Thổ hùng xung phong, Bát điệp chấn dồn vào Chấn thiên chùy, từng đọa thổ nguyên lực lấp lánh u quang lưu chuyển, uy thế kinh nhân. Đại chùy đen ngòm quét ngang, cực kỳ hung mãn nhắm vào tiểu phúc Lý Mưu.
Cảm thụ được khí tức nghẹt thở, Lý Mưu hơi biến sắc, tròng mắt co rút lại, nhìn chằm chằm cự chùy liên tục khuếch đại. Hai tay hắn đột nhiên thò ra, vỗ cực kỳ chuẩn xác lên Chấn thiên chùy, kim sắc nguyên lực cấp tốc ngưng tụ lên song chưởng, hàm chứa năng lượng đáng sợ khiến Diệp Phong cũng giật mình. Xét uy thế còn cao hơn Bát điệp chấn của gã.
Gã nghiến răng bất chấp tất cả ngạnh tiếp, tất phải tranh thủ thời gian cho Hầu thị huynh đệ. Như thế này tuy sẽ thiệt thòi nhưng không đến nỗi trọng thương.
Bùng!
Gã lùi liền mười mấy thước, sắc mặt trắng nhợt. Chấn thiên chùy vuột tay, bao phủ bên ngoài là một lớp thổ nguyên lực có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Cũng may trong khoảnh khắc phản chấn cuối cùng, gã ném vũ khí đi để giảm bớt một phần lực đạo, bằng không tạm thời hai cánh tay coi như vô dụng.
Lý Mưu cũng không khá hơn, Diệp Phong chuẩn bị hồi lâu mới phát đòn, toàn bộ nguyên lực của hắn đều tụ lại trên song chưởng, tuy kim nguyên lực đã tiêu trừ đại bộ phận uy lực nhưng dao động điệp chấn quỷ dị đó liên tục xung kích tám lần vào thể nội khiến hắn cực kỳ khó chịu. Điệp chấn công kích có thể bỏ qua một phần nguyên lực phòng ngự, làn sóng điệp chấn xung kích đó, đối với khí hải tu luyện giả nhục thể không mạnh thì có ảnh hưởng không nhỏ.
Nhất thời, cả hai đều đứng im, cấp tốc điều động nguyên lực trong thân thể hồi phục chấn độn
“Chuyện gì thế?” Lý Mưu lập tức quay sang nhìn, thấy thiếu nữ thoát khốn, bất giác nổi giận đùng đùng.
“Một con nhóc cũng không giữ được, các ngươi có tác dụng gì hả!” Lý Mưu liếc Hầu thị huynh đệ, đoán rằng cả hai vô lực hồi thiên, liền nhìn về phía thiếu nữ, lớn tiếng giận dữ.
Bốn người bị Diệp Phong chấn ngã, khí huyết sôi trào trong thể nội, cổ họng nhất thời không thể phát ra thanh âm, muốn bảo Lý Mưu là có người đánh lén nhưng không nói ra được.
Thấy đông người mà mãi không hạ được thiếu nữ, hắn giậm chân bực mình, sắc mặt sầm xuống, tự ra tay. Hắn vốn cách thiếu nữ chưa đầy mười thước, khoảnh khắc là đến sau lưng nàng ta, định khống chế cánh tay phải cầm kiếm.
Đồng thời, Diệp Phong nắm lấy tích tắc Lý Mưu chuyển chú ý đi, thân hình gã loáng lên, lao vào giữa hai vòng vây quanh Hầu thị huynh đệ.
Gã chỉ đợi cơ hội này. Nếu xuất thủ sớm, Lý Mưu khẳng định sẽ kịp phản ứng ngăn cản gã, trước mắt gã chưa phải đối thủ của hắn, nếu đột nhiên gia nhập vòng chiến, e rằng không cứu được Hầu thị huynh đệ mà còn tự sa chân vào. E rằng cả ba sẽ trở thành tù nhân hết.
Chỉ khi lôi kéo được sức chú ý của Lý Mưu, gã mới có cơ hội ngắn ngủi. Lợi dụng tích tắc này để tạo điều kiện cho Hầu thị huynh đệ liên thủ, chỉ thế cả ba mới may ra thoát thân được.
Bát điệp chấn!
Gã sử dụng uy thế cự sơn áp đỉnh, thân thể nhảy lên lưng chừng không rớt nhanh xuống, tay thò ra nắm chặt Chấn thiên chùy, thổ nguyên lực hồn hậu vạch qua không trung, dấy lên tiếng ầm ầm, không gian cơ hồ rung lên, không khí lắc lư, như những vòng sóng dấy lên trên mặt nước.
Ầm! Chấn thiên chùy đập xuống đất, tiếng nổ động trời.
Mặt đường lát đá xanh lập tức tan nát, một vết nứt vươn dài ra tứ phía, đạt tới mấy chục thước. Mặt đất rung lên trong mấy giây khiến chúng nhân đang kịch chiến rúng động.
Diệp Phong giơ Chấn thiên chùy vung mạnh sang mé phải, đuôi chùy nặng trịch trong lúc vũ động quét trúng ba nhị giai, tam giai võ sĩ, đối phương đột nhiên tối sầm mặt mũi rồi một cơn đau dội lên óc, huyết khí sôi trào, ngã gục xuống.
Áp lực dồn lên Hầu Kiệt lập tức giảm đi, hai cao giai võ sĩ vây công y cả kinh, xuất thủ do dự mấy phần, không ai ngờ được Hầu thị huynh đệ còn có viện binh.
“Hầu Kiệt! Mau hợp lại với Hầu Anh, tiểu đệ chặn hộ hai tên này.” Đến cạnh Hầu Kiệt, gã giục nhanh, chỉ có hai cao giai võ sĩ đủ khả năng chính diện ngạnh tiếp Hầu Kiệt, còn lại đều gom vào cho đủ số.
Hầu Kiệt hoan hỉ, cảm kích gật đầu, mặc kệ hai địch nhân sau lưng liên thủ công tới, giậm mạnh chân lướt về phía Hầu Anh. Y tin Diệp Phong nhất định có thể chặn hộ mình.
Diệp Phong nghiến răng, lại dốc ra thổ nguyên lực hùng hậu dồn vào Chấn thiên chùy.
Đặc tính của Chấn thiên chùy là gia tốc thêm hai thành cho quá trình tụ thổ nguyên lực, đủ cho Diệp Phong rút ngắn một phần mười tích tắc trong thời gian giãn cách giữa hai lần thi triển võ kỹ liên tục.
Lại là Bát điệp chấn, gã gầm lên trầm trầm, hổ khẩu rung mạnh, suýt nữa không cầm nổi Chấn thiên chùy. Đối diện với hai cao giai võ sĩ liên thủ công kích, gã tỏ ra hơi miễn cưỡng, lùi liền mấy bước mới đứng vững được, sắc mặt hơi nhợt nhạt.
Nói thì dài còn sự việc xảy ra như điện quang hỏa thạch. Diệp Phong giúp Hầu Kiệt giải khốn xong thì Lý Mưu mới kịp phản ứng. Bốn người bị gã chấn ngã đồng thời lên tiếng: “Tứ đương gia, ban nãy có người đánh lén.”
“Đáng chết!” Lý Mưu vừa nắm lấy cổ tay phải thiếu nữ, thấy tình hình có biến, bèn đẩy nàng ta cho thủ hạ, nhanh chóng lướt về phía bọn Diệp Phong.
“Tiểu tử này là thiếu niên hôm nọ liên tục đả thương lão đại, lão nhị?” Nhìn rõ mặt gã, Lý Mưu cả kinh. Theo công lực kích thương Lâm Đắc Ý, thực lực của gã quyết không kém hơn thất giai võ sĩ, còn ít tuổi mà đạt tới thực lực đó, vì sao gã lại là người của Hồng Diệp bang nhỏ xíu?
Lúc này gã không thể nghĩ nhiều như thế, nở nụ cười lạnh tanh, quát to: “Các ngươi tự tìm đến thì không cần quay lại nữa.”
Hầu Anh vẫn bị bảy, tám võ sĩ Lục Trúc bang vây công, hai cao giai võ sĩ cũng biết không thể để Hầu thị huynh đệ liên thủ, liền liên tục tấn công, bức y lùi lịa mấy bước, đoạn tự thân chặn giữa hai huynh đệ, không cho họ cơ hội liên thủ.
Hai cao giai võ sĩ vây công Hầu Kiệt đuổi sát Diệp Phong, không để gã có cơ hội chi viện cho Hầu thị huynh đệ. Lý Mưu lao nhanh tới, nếu hắn gia nhập vòng chiến, e rằng trường chiến đấu này khó giải quyết.
Diệp Phong đảo mắt, hơi chậm đà lại, ngoái đầu mỉm cười bình tĩnh, tỏ vẻ cung kính cao giọng: “Liễu bang chủ! Mau giúp tại hạ xử lý hai cái đuôi này.”
Cái gì? Liễu Hồng Diệp cũng tới.
Không chỉ Lý Mưu vỡ mật mà hai võ sĩ đang truy kích Diệp Phong cũng lạnh buốt trong lòng, thân hình bất giác ngừng lại.
Diệp Phong đã xuất hiện, Liễu Hồng Diệp có xuất hiện nữa cũng chưa hẳn không thể. Lẽ nào Hầu thị huynh đệ đến thanh lâu chỉ là mồi nhử Lục Trúc bang?
Tâm niệm hắn liên tục chuyển động. Nhị đương gia và tam đương gia thương thế nghiêm trọng, tạm thời không thể chiến đấu. Bang chủ Lâm Đắc Ý tuy thụ thương nhẹ hơn nhưng sức chiến đấu cũng bị ảnh hưởng phần nào, hôm nay Hồng Diệp bang dốc toàn lực, chả lẽ định đoạt hũ mỡ Xuân Ý thành? Lẽ nào Hồng Diệp bang thật sự mạo hiểm?
Đầu óc hắn loạn lên, hoảng hốt nhìn quanh, nào có bóng Liễu Hồng Diệp. Đang ngạc nhiên thì chợt tỉnh ngộ là mình mắc hỡm.
Lúc đó, thành viên Lục Trúc bang hỗn loạn lên, nếu Liễu Hồng Diệp xuất hiện, tất thảy hợp lực lại cũng không phải đối thủ của cô. Nhưng chúng không nghĩ ra rằng với sắc đẹp của cô, nếu đến Xuân Ý thành, làm cách nào kín đáo như vậy được?
Hầu Anh, Hầu Kiệt cũng ngẩn người trước câu nói của Diệp Phong, bất quá cả hai tâm ý tương thông, lập tức hiểu ngay. Nhân lúc áp lực hơi giảm, thể nội khí hải cấp tốc chuyển động, thi triển tuyệt chiêu thành danh, bức thành viên Lục Trúc bang gần đó không kịp trở tay, nhi nhao ngã nhào.
Hai người cách nhau không đầy bốn thước, đứng giữa chỉ có hai cao giai võ sĩ chặn lối.
“Tất cả đừng mắc lừa, Liễu Hồng Diệp không thể nào có mặt tại Xuân Ý thành!” Lý Mưu lớn tiếng nhắc nhở thủ hạ, ban nãy vì sợ Liễu Hồng Diệp nên hắn dừng lại, giờ cấp tốc gia nhập vòng chiến.
Diệp Phong hiểu rõ hơn ai hết, vừa dứt lời liền nhân lúc hai cao giai võ sĩ hoảng sợ, triệt để thoát khỏi vông vây. Thấy Hầu Kiệt và Hầu Anh sắp hợp lại, gã lướt lên, chân giậm mạnh liên tục: Điệp động xung phong!
Tuy gã cách Lý Mưu không xa, tốc độ Điệp động xung phong chưa khởi động hoàn toàn nhưng lần này gã không định lợi dụng tốc độ mà là uy lực của đà xung phong.
“Xem chiêu!” Mang theo uy thế Thổ hùng xung phong, Bát điệp chấn dồn vào Chấn thiên chùy, từng đọa thổ nguyên lực lấp lánh u quang lưu chuyển, uy thế kinh nhân. Đại chùy đen ngòm quét ngang, cực kỳ hung mãn nhắm vào tiểu phúc Lý Mưu.
Cảm thụ được khí tức nghẹt thở, Lý Mưu hơi biến sắc, tròng mắt co rút lại, nhìn chằm chằm cự chùy liên tục khuếch đại. Hai tay hắn đột nhiên thò ra, vỗ cực kỳ chuẩn xác lên Chấn thiên chùy, kim sắc nguyên lực cấp tốc ngưng tụ lên song chưởng, hàm chứa năng lượng đáng sợ khiến Diệp Phong cũng giật mình. Xét uy thế còn cao hơn Bát điệp chấn của gã.
Gã nghiến răng bất chấp tất cả ngạnh tiếp, tất phải tranh thủ thời gian cho Hầu thị huynh đệ. Như thế này tuy sẽ thiệt thòi nhưng không đến nỗi trọng thương.
Bùng!
Gã lùi liền mười mấy thước, sắc mặt trắng nhợt. Chấn thiên chùy vuột tay, bao phủ bên ngoài là một lớp thổ nguyên lực có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Cũng may trong khoảnh khắc phản chấn cuối cùng, gã ném vũ khí đi để giảm bớt một phần lực đạo, bằng không tạm thời hai cánh tay coi như vô dụng.
Lý Mưu cũng không khá hơn, Diệp Phong chuẩn bị hồi lâu mới phát đòn, toàn bộ nguyên lực của hắn đều tụ lại trên song chưởng, tuy kim nguyên lực đã tiêu trừ đại bộ phận uy lực nhưng dao động điệp chấn quỷ dị đó liên tục xung kích tám lần vào thể nội khiến hắn cực kỳ khó chịu. Điệp chấn công kích có thể bỏ qua một phần nguyên lực phòng ngự, làn sóng điệp chấn xung kích đó, đối với khí hải tu luyện giả nhục thể không mạnh thì có ảnh hưởng không nhỏ.
Nhất thời, cả hai đều đứng im, cấp tốc điều động nguyên lực trong thân thể hồi phục chấn độn
/672
|