Editor: OanhVit
***
Đường Minh Lục ngồi vào trong xe, Giản Trì Hoài nhanh chóng muốn tiến lên nhưng lại bị Ân Thiếu Trình ngăn cản.
Giản Tứ ca, đừng như vậy.
Chiếc xe của Đường Minh Lục nhanh chóng rời đi, thân xe vút qua hai người. Người phụ nữ phía sau xe cũng không thèm ngoái đầu lại lấy một cái, thật đúng là coi trời bằng vung!
Giản Trì Hoài nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt, Ân Thiếu Trình cùng anh đối nghịch cho đến bây giờ, còn có thể ngăn cản anh như vậy, thật đúng là tự ình là đúng.
Giản Trì Hoài nhếch miệng: Cậu thật đúng là cũng biết diễn trò đấy.
Vậy cũng không diễn bằng anh đâu. Ân Thiếu Trình nhàn nhạt mở miệng: Dùng quy tắc ngầm để bôi đen vợ trước, thật là cao thủ.
Muốn bôi cũng là bị tôi bôi, tôi sợ cái gì?
Ân Thiếu Trình đứng ở trước mặt Giản Trì Hoài, vóc dáng hai người tương đương nhau, tầm mắt ngang hàng, đáy mắt bọn họ xoáy sâu vào đối phương.
Ân Thiếu Trình không quan tâm tới những người đi đường đang tò mò chụp ảnh.
Giản Trì Hoài, hai người đã ly hôn rồi, anh cũng nên để Chử Đồng đi con đường của cô ấy. Với điều kiện của Đường Minh Lục, chẳng lẽ còn có thể để vợ trước của anh thiệt thòi sao?
Giản Trì Hoài hừ nhẹ: Ai nói cho cậu biết chúng tôi đã ly hôn?
Tôi có người nghe ngóng, cái này là anh không đúng, hợp rồi lại tan, phụ nữ thôi mà, tuổi thanh xuân hoa qua đi rất nhanh đó nha.
Ân Thiếu Trình. Giản Trì Hoài cắt ngang lời của cậu ta: Cậu nói nhiều lời vô ích, có sức thì lo việc của cậu đi. Giang Ý Duy bán mạng kiếm tiền cho tôi là sự thực. Nhưng cô ấy cũng không còn ít tuổi nữa, cũng không biết bị gã nào đó làm lỡ dở tới hôm nay. Bắt đầu từ ngày mai, tôi sẽ phát động một chút, nếu Giang Ý Duy vẫn muốn tiếp tục độc thân, tôi sẽ không để cô ấy nhận thêm bộ phim nào nữa.
Đôi mắt đào hoa của Ân Thiếu Trình liếc qua, khóe mắt ẩn chứa tức giận cùng nguy hiểm, ngoài miệng lại nói: Thế thì có liên quan gì tới tôi đây?
Đương nhiên không liên quan. Giản Trì Hoài xoay người, bỏ lại một câu nói cho cậu ta: Chỉ là đem quyết định này tiết lộ cho cậu nghe một chút, để cậu sau này học theo. Hiện tại minh tinh có gia đình và có con càng nổi tiếng, tôi có thể lấy Giang Ý Duy làm thí nghiệm.
Giản Trì Hoài đi tới phía trước xe của mình, mở cửa xe ngồi xuống. Nét mặt Ân Thiếu Trình tái nhợt, năm ngón tay thon dài từ từ nắm chặt, nghĩ đến có thể Giang Ý Duy sẽ kết hôn, ngay cả ý nghĩ giết người cũng có.
Xe Đường Minh Lục tiến về phía trước, Chử Đồng thỉnh thoảng nhìn về phía ngoài cửa sổ: Ông chủ Đường, anh cho tôi xuống đây đi, xe của tôi còn đang ở cửa hàng của anh.
Không có việc gì, tôi sẽ cho người lái trở về, hôm nay quán bên kia khẳng định không yên ổn, tựa như sự kiện Uniqlo Bắc Kinh lúc trước. . .
Nói đến đây, bỗng dừng lại, ánh mắt anh không nén nổi ý muốn nhìn lên, tầm mắt xuyên qua kính chiếu hậu nhìn Chử Đồng chằm chằm.
Thông tin quá rầm rộ, có một số việc muốn không chú ý cũng khó.
Tôi hiểu. Chử Đồng không cảm thấy lúng túng. Những scandal như vậy, mọi người đều tò mò.
Đường Minh Lục khẽ cười gật đầu, không nhịn được lại liếc Chử Đồng, sắc mặt cô yên lặng nhu hòa, ung dung như vậy không giống như giả vờ.
Nhà em ở đâu?
Anh muốn đưa tôi về thật sao?
Ừ.
Chử Đồng nói địa chỉ nhà mình, Đường Minh Lục hối hận vừa rồi không để Chử Đồng ngồi bên cạnh mình. Anh lái xe cũng không nhanh, dọc theo đường đi nói với Chử Đồng, tới cửa tiểu khu, Chử Đồng ý bảo anh dừng xe: Muốn vào phải khai báo và đăng ký nữa, cứ dừng ở đây đi. Ông chủ Đường, cám ơn anh.
Đường Minh Lục xuống xe, mở cửa xe cho cô: Hôm khác lại gặp.
Chử Đồng im lặng, không thẳng thừng cự tuyệt. Cô cảm thấy có lẽ Đường Minh Lục chỉ nói một câu khách sáo, cô cầm theo túi vẫy tay với anh: Trên đường lái chậm một chút, hẹn gặp lại.
Chử Đồng muốn vội vàng về nhà viết bản thảo, cô báo gác cổng vào tiểu khu. Theo thang máy về đến cửa nhà, lấy chìa khóa mở cửa vào, lại bất ngờ nhìn thấy Giản Trì Hoài ngồi ở sô pha phòng khách.
Chử Đồng kinh ngạc rơi cả chìa khóa trong tay, bởi vì cô hoàn toàn không muốn sau này lại có một màn này xuất hiện. Rõ ràng là Giản Trì Hoài đi đường tắt lại lái xe nhanh nên lúc này mới có thể đuổi kịp, đến ngồi sẵn trong nhà cô.
Hai người im lặng không nói gì, Lý Tịnh Hương đi từ phòng bếp ra, tay chân luống cuống chuẩn bị giỏ hoa quả lớn.
Trì Hoài, để mẹ lấy cho con chén trà.
Chử Đồng tiến lên, bước vào nhà, Giản Trì Hoài liếc nhìn phía sau cô, nhưng cũng không thấy bóng dáng Đường Minh Lục đâu. Xem ra là anh đoán sai, cho rằng người kia sẽ đưa cô về tận nhà.
Chử Đồng đi tới trước bàn trà, vừa mới khom lưng đặt chìa khóa trên bàn, lại thấy người trước mắt bỗng nhiên tới gần. Cô ngước nhìn anh, nhìn thấy Giản Trì Hoài đứng lên, bước qua cô đi về phía trước, rõ ràng là muốn rời đi. Lý Tịnh Hương cũng không rõ tình hình, bà đuổi theo phía trước: Trì Hoài, ăn cơm tối rồi hãy đi? Uống chén trà đã.
Người đàn ông bỏ lại hai chữ Không cần , mở cửa ra nhanh chóng rời đi.
Lý Tịnh Hương cùng Chử Đồng đưa mắt nhìn nhau.
Lý Tịnh Hương vẫn còn ôm đĩa trái cây trong tay, bà hỏi: Chuyện gì xảy ra vậy?
Chử Đồng khẽ nhún đầu vai: Ai mà biết được, phát sốt hồ đồ, đi nhầm chỗ đi.
Cửa phòng ngủ bỗng nhiên bị mở ra, Chử Nguyệt Tinh còn ngái ngủ bước ra, cô một bên nhíu mắt, một bên nhìn hai mẹ con đang ở phía bên trong phòng khách.
Có phải vừa có người tới, con nghe hình như có giọng ai nói.
Chử Đồng lắc đầu, nói: Không có, em mở ti vi, sau đó mẹ nói chị đang ngủ, em liền tắt ti vi.
À. Chử Nguyệt Tinh xoay người: Vậy chị đi ngủ tiếp đây.
Giản Trì Hoài đi tới dưới lầu, xe của anh dừng ở nhà để xe dưới hầm, anh dừng ở cửa gara năm giây, vốn cho là Đường Minh Lục sẽ lên lầu, nhưng bây giờ lại nghĩ, nếu anh ta lên lầu đụng phải anh thì phải làm thế nào đây?
Việc ly hôn, không phải chính anh ta nói sao?
Rốt cuộc chuyện làm anh tức giận chính là thái độ của Chử Đồng, còn là trong khoảng thời gian ngắn như vậy cô đã có thể hấp dẫn người khác?
Nhưng có vẻ như Giản Trì Hoài đã xem nhẹ một điểm, Chử Đồng còn trẻ, tướng mạo cũng xuất chúng, nếu Ân Thiếu Trình không bỏ ngay cái ý nghĩ muốn cô tiến vào thế giới giải trí, hơn nữa tâm trạng cô điều chỉnh lại không tệ, tích cực hướng về phía trước. . .
Ánh mắt Giản Trì Hoài lạnh lẽo, bước dài về phía trước.
---
Ngày hôm sau
Giang Ý Duy cầm một tờ giấy, nhìn từ trên xuống dưới, vẻ mặt tối tăm. Cô ngồi trong phòng ăn của một nhà hàng, thỉnh thoảng giơ tay lên xem giờ, có vẻ rất không kiên nhẫn.
Một tràng tiếng gõ cửa truyền đến, Giang Ý Duy còn chưa nói mời vào, Chử Đồng cũng đã đẩy cửa đi vào.
Trên vai cô đeo một cái túi thật lớn, bên trong nhét đủ các thứ linh tinh, Chử Đồng bỏ túi xuống ghế, người còn chưa ngồi xuống, hai tay chống trên bàn.
Có việc gì mà gọi tớ ra đây?
Có phải hai ngày nay cậu đã làm gì đắc tội Giản Trì Hoài?
Chử Đồng nghe không hiểu: Không có mà.
Giang Ý Duy đem tờ giấy trong tay cho cô nhìn, Chử Đồng nhận lấy, xem qua một lượt từ trên xuống dưới, đại thể ý tứ rất rõ ràng, lại làm cho người ta cảm thấy rất khó hiểu.
Đây là Dịch Sưu đưa cậu?
Đúng vậy. Giang Ý Duy khẳng định, dùng ngón tay chỉ tờ giấy kia. Ý này là của Giản Trì Hoài, cậu nói xem, anh ta có ý gì?
Bị rút não đi. Chử Đồng ngồi trở lại ghế. Vì lo con đường sau này của cậu, rõ ràng yêu cầu trong vòng ba tháng cậu phải có người yêu, còn nói đó là việc quan trọng, nếu không, sau này giảm các vai diễn? Giảm bớt các hoạt động? Giảm bớt các hoạt động là người đại diện? Đây là cái quái quỷ gì vậy?
Tớ cũng muốn hỏi, này rốt cuộc cái quỷ gì? Giản Trì Hoài phát bệnh thần kinh à? Giang Ý Duy mở miệng khó chịu không có chỗ phát tiết.
Tớ tuy là công cụ kiếm tiền của Dịch Sưu, kiếm tiền là kiếm tiền! Giản Trì Hoài cam lòng chặt đứt tiền tài, nhất định là bị cái gì đó kích động.
Chử Đồng đem tờ giấy đặt trên bàn ăn, sắc mặt Giang Ý Duy đanh lại: Người quản lý của tớ nói, còn có thiếp mời, Dịch Sưu cầm tư liệu của tớ phát cho các công ty quản lý lớn nhỏ, nói muốn tìm rể cho tớ. Hứ, đây là coi tớ là con gái mà đối xử à? Ngày mai tớ mà xuất hiện, nhất định sẽ là trò cười trong giới giải trí.
Chử Đồng nghe vậy, không nhịn được phì cười ra tiếng, cô vội dùng bàn tay che miệng lại: Không phải tớ cố ý muốn cười.
Giang Ý Duy nhíu chặt chân mày: Cậu cảm thấy rất buồn cười có phải không?
Chử Đồng vẫn cố nhịn cười, cô hít sâu hai cái, cố gắng làm ình ổn định lại: Ý Duy, cậu nghĩ tích cực mà xem. Hiện tại khán giả thích những chuyện giật gân, nói không chừng Dịch Sưu có ý tưởng này đi?
Cậu đang nói giúp cho Giản Trì Hoài sao? Cậu xem một chút, đây là muốn tạo scandal cho tớ sao? Phía sau còn có bổ sung một câu, nói yêu đương lập tức kết hôn!
Chử Đồng thấy Giang Ý Duy đang tức giận, cũng không đùa cô ấy nữa.
Tớ cũng không hiểu, một khi nghệ sĩ có tình yêu, công ty lại đem hết toàn lực làm sáng tỏ, cậu như vậy thật đúng là hiếm thấy.
Chử Đồng. Giang Ý Duy nhíu mày nhìn cô: Tớ cảm thấy tự nhiên Giản Trì Hoài lại hạ mệnh lệnh như vậy, khả năng duy nhất chính là tớ bị liên lụy. Tớ nghĩ tới nghĩ lui, khẳng định vấn đề là từ cậu.
Tớ? Ngón trỏ Chử Đồng chỉ chính mình, từ sau khi rời khỏi cục dân chính đến nay, ngày hôm qua cô cũng mới gặp Giản Trì Hoài, chờ một chút. . .
Chử Đồng nghĩ lại nghĩ, tựa như tìm ra một chút manh mối: Tớ biết rồi.
Cái gì?
Sợ là đắc tội anh ta không phải tớ, là Ân Thiếu Trình.
Nghe thấy cái tên này, sắc mặt Giang Ý Duy khẽ thay đổi. Mặc dù có diễn xuất tốt đến mấy cũng không che giấu được vẻ bối rối lúc này. Nhưng Chử Đồng cũng không phải là người ngoài, nhìn cũng đã nhìn thấy.
Hôm qua, lúc tớ chạy tin tức vô ý đụng phải Ân Thiếu Trình cùng Giản Trì Hoài, chúng tớ còn đang trên bàn ăn cơm, sau đó Ân Thiếu Trình lại giới thiệu bạn trai cho tớ.
Đó là chuyện tốt mà. Giang Ý Duy vô thức tiếp lời, lại nghĩ lại, lập tức ngồi thẳng dậy. Giản Trì Hoài ngứa mắt Ân Thiếu Trình giới thiệu bạn trai cho cậu, quay lại hại tớ?
Không liên quan tới chuyện giữa tớ và anh ta. Chắc chắn anh ta không phải là ngứa mắt chuyện tớ được giới thiệu bạn trai, là ngứa mắt Ân Thiếu Trình ấy.
Vậy kéo tớ vào làm gì?
Chử Đồng khẽ nhún vai: Còn không rõ ràng sao? Mặc dù Ân Thiếu Trình đã đính hôn, nhưng nhất định anh ta với cậu là nhớ mãi không quên. Vậy nên Giản Trì Hoài bắt cậu mau tìm bạn trai, tức chết Ân Thiếu Trình.
Chử Đồng phân tích xong, cầm đũa ăn một chút.
Sắc mặt Giang Ý Duy thay đổi mạnh mẽ: Tớ con mẹ nó chính là vật hi sinh.
Chử Đồng bật cười: Đại minh tinh kiềm chế chút đi, không cho nói thô tục.
Chẳng lẽ không đúng sao? Giang Ý Duy dựa vào lưng ghế.
Chử Đồng cầm đôi đũa gẩy gẩy trong bát: Cậu cũng đừng nóng giận, ba tháng sau ai biết sự tình phát triển thành thế nào đâu? Nếu cậu không tìm được người nào, Giản Trì Hoài còn có thể ép cậu sao?
Cái này cũng có lý.
Người quản lý của Giang Ý Duy nói không sai, tờ giấy này từ Dịch Sưu, thậm chí còn có cả con dấu đỏ tươi, là nghiêm túc phát đi. Hơn nữa còn fax một phần đến công ty của Ân Thiếu Trình.
Thư ký của Ân Thiếu Trình gõ cửa tiến vào phòng làm việc, đem trang giấy này đặt tới tay Ân Thiếu Trình, người đàn ông nhìn qua, ngay lập tức giữa hai hàng lông mày nhăn lại thành hình xuyên: Cái gì vậy!
Dịch Sưu fax tới. Thư ký nói xong, vội vàng đi mất.
Ân Thiếu Trình cầm lấy giấy, đọc từng chữ từ trên xuống, cho đến câu cuối cùng, đôi mắt anh trợn tròn, ngón cái vì dùng sức mà xuyên thủng tờ giấy A4 mỏng manh.
Anh cảm thấy buồn cười, lại còn có loại sự tình này?
Anh hung hăng đập tờ giấy trên phía bàn làm việc.
Ý đồ của Giản Trì Hoài quá mức rõ ràng, nhưng anh ta cũng không muốn nghĩ thêm, quá khứ của anh và Giang Ý Duy đã sớm đã là chuyện từ đời nào, anh ta lại còn. . .
Ân Thiếu Trình cũng không có tâm tư làm chuyện khác, hai tay đan vào nhau, cả người lạc lõng giữa phòng làm việc.
Đôi mắt khép hờ, hai ngón tay cái không ngừng xoa vào nhau, anh phải thừa nhận, Giản Trì Hoài chỉ ra một đòn liền giẫm nát trên chỗ đau của anh, anh ta không ngừng giẫm, còn nhiều lần nghiền nát, đủ độc ác.
Qua một lúc, anh ngồi dậy, cầm lấy di động, ngón cái vô thức miết qua ở trên màn hình, dãy số Giang Ý Duy là số duy nhất anh thuộc, nhưng thế thì thế nào, có gọi cô ấy cũng sẽ không nghe.
---
Chử Đồng cùng Giang Ý Duy ăn cơm xong, cô đem tờ giấy kia thả vào trong túi xách của Giang Ý Duy.
Yên tâm đi, muốn đấu, để hai người đàn ông bọn họ đấu đi, ai sống ai chết đều không liên quan tới chúng ta.
Giang Ý Duy đeo kính râm, hai người đi ra phòng ăn, Chử Đồng xách túi lên, nói tạm biệt: Tớ còn phải đi bệnh viện, hôm qua tin tức vẫn chưa xong, xem hôm nay tình huống thế nào.
Rõ số khổ. Giang Ý Duy lầm bầm một câu: Cậu đi đi.
Chử Đồng lái xe tới đến bệnh viện, tên nhân viên cửa hàng kia đã sớm bị cảnh sát mang đi, đề tài này cũng được thảo luận rất sôi nổi trên Weibo. Chử Đồng đi tới khu phòng bệnh, nhìn thấy bên trong chật ních người, tiếng nói rất ầm ĩ, tựa như tiến vào chợ bán thức ăn vậy.
Cô gái hôm qua đi cùng bệnh nhân nhìn thấy Chử Đồng, liếc mắt một cái liền nhận ra cô, cô gái đó hô lên: Nhà báo tới.
Những người đó đều không nói thêm gì nữa, cô gái kia đi tới trước mặt Chử Đồng.
Hôm nay chị lại đến phỏng vấn sao?
Phải, tôi muốn nhìn một chút vết thương của cô ấy thế nào rồi.
Đứng trước giường bệnh, một người thanh niên thân hình lực lưỡng, nói chuyện với vẻ rất tức giận: Bỏng nặng thành như vậy, cô không thấy sao? Cô nhất định phải viết tin tức chính xác, ngàn vạn đừng thiên vị cái tên biến thái kia, hại em họ tôi thành như vậy, tôi...
Đứa gái kia ngước mắt nhìn anh ta, ngăn lại nói tiếp theo, rồi lại quay sang nói với Chử Đồng: Chị hẳn là muốn chụp ảnh đi? Để tôi bảo mọi người đi ra.
Người bên trong phòng bệnh phối hợp đi ra ngoài, dù sao bọn họ cũng ở vào thế yếu, nhiều thêm một tấm hình do phóng viên tung ra, bọn họ là thêm một phần lực lên án.
Chử Đồng chủ yếu chụp ảnh phía sau lưng cùng mặt cô gái, hơn một nửa da thịt trực tiếp bị bỏng, hé ra màu da non đỏ tươi bên dưới.
Chử Đồng cất máy ảnh. Thái độ của nhà hàng bên kia thế nào, người phụ trách liên quan có đến không? Còn có, họ có chịu trách nhiệm tiền thuốc men không?
Đây không chỉ là vấn đề tiền. Cô gái kia nói với vẻ tức giận: Bạn của tôi vốn tiền đồ rộng mở, nhưng bây giờ đều bị phá hủy.
Nhưng chuyện này đã xảy ra, vấn đề nên quan tâm hàng đầu bây giờ là nhìn thái độ của bên kia.
Cô gái tức giận bất bình: Dù có bắn chết tên nhân viên phục vụ kia thì cũng chẳng ích gì, cái nhà hàng kia tồn tại vốn đã là sai lầm. . .
Chử Đồng không ở lại đó bao lâu, cô đi ra cửa phòng bệnh, người thanh niên vừa rồi chặn trước mặt cô: Tin tức hôm qua chính là cô tung ra phải không?
Phải. Chử Đồng không có chút nào sợ hãi.
Người thanh niên kia liếc cô một cái từ trên xuống dưới: Hôm nay cô cũng thấy bộ dạng em họ tôi rồi, cô phải lôi những người đó ra ánh sáng!
Chử Đồng muốn đi về phía trước, nhưng lại bị gia đình và bạn bè người bệnh ngăn lại, cô khẽ cười: Tôi cũng không thiên vị bất luận kẻ nào, chỉ dựa theo sự thực mà thôi, xin tránh ra một chút, đừng chậm trễ thời gian tôi gửi bản thảo!
Người thanh niên kia nghe vậy, lúc này mới tránh ra.
Chử Đồng đi xuống lầu, cũng không rời bệnh viện ngay, cô đi tới phòng làm việc của bác sĩ điều trị chính, cô xuất trình thẻ phóng viên, bác sĩ cũng rất phối hợp chấp nhận phỏng vấn.
Chử Đồng chủ yếu hỏi một chút vấn đề vết thương của bệnh nhân, vấn đề trên mạng quan tâm nhất hiện nay là chi phí trị liệu.
Bác sĩ gọi điện thoại kêu một y tá qua đây, cô ấy là người phụ trách giường bệnh nên biết rõ ràng nhất.
Đêm qua, người phụ trách liên quan có qua đây, thái độ rất tốt, nghe nói là người quản lý nhà hàng kia. Cô ấy đến nhận lỗi, thanh toán toàn bộ tiền thuốc men, còn tạm ứng không ít tiền, đủ để sử dụng đến khi bệnh nhân xuất viện. Nhưng tối hôm qua người nhà bệnh nhân rất kích động, trái lại còn nói rất nhiều lời không lọt tai, còn đuổi người ta ra khỏi phòng bệnh. Lúc đó tôi ở ngay cửa, lúc người quản lý rời đi còn nói, ông chủ đã phân phó, muốn dùng loại thuốc tốt nhất, giảm thiểu tối đa thương tổn cho người bệnh.
Chử Đồng gật gật đầu: Vậy là rất tốt.
Đúng vậy. Y tá tiếp lời, Làm cái nghề này tới nay, tôi là lần đầu gặp được chuyện tốt như vậy, đại đa số người ta cũng là bỏ ra mấy ngàn tệ, sau đó bỏ lại một câu làm theo trình tự pháp luật liền bỏ đi.
Chử Đồng phỏng vấn xong, vội vã đi ra bệnh viện, cô chạy cả ngày, trở lại công ty, lại vội vàng viết tin tức, sau đó tung tin.
Làm xong một loạt chuyện xong, Chử Đồng nằm bò ở trên bàn làm việc nghỉ ngơi, bất giác lại ngủ thiếp đi. Khi tỉnh lại, cánh tay bị gối đến tê mỏi, cô đứng thẳng dậy, hai cái tay không có cách nào nhúc nhích, đợi cho đỡ hơn một chút, cô mở trang web, theo thói quen tin nhắn trên mạng.
Cô tự nhận là mỗi một tin tức cô viết đều rất công chính, một số chuyện biết được, cũng chưa bao giờ tận lực giấu giếm. Tựa như hôm nay, cô tung ảnh chụp người bị hại, nhưng người phụ trách có mặt xin lỗi cùng với trị liệu phí, cô cũng đều báo cáo.
Phía dưới nhắn lại, đại bộ phận là khách quan, khiển trách nhân viên phục vụ đồng thời tiêu tán không ít vì thái độ của chủ cửa hàng.
Xem ra, ông chủ này cũng là xui xẻo, chót nhận nhân viên phục vụ như vậy không nói, còn phải trả tiền thuốc men nhiều như vậy.
Ông chủ này cũng là người có trách nhiệm, cư nhiên có thể thanh toán tiền thuốc men trước. . .
Đúng vậy, nhân viên phục vụ tố chất quá kém, nhưng ông chủ nhận người một thời gian cũng không nhận ra để nghiêm trị nhân viên phục vụ đi. . .
Chử Đồng tắt đi trang web, ngáp một cái đứng dậy, lại vừa nhìn thời gian đã hơn tám giờ, đã đói bụng không chịu nổi, Chử Đồng cầm di động, nhìn thấy trên màn hình báo mấy cuộc gọi nhỡ. Dãy số, cô không lưu, nhưng lại gọi nhiều lần, không giống như là quảng cáo chào hàng. Chử Đồng vừa thu dọn đồ đạc vừa gọi lại, cuộc gọi vừa thông, chỉ một tiếng A lô, Chử Đồng liền nhớ lại là ai.
Giọng nói của Đường Minh Lục, không thể không công nhận, thuần hậu, bình tĩnh, phát âm cực chuẩn, thấy cô không nói lời nào, Đường Minh Lục cười khẽ mở miệng, Đang bận sao?
Chử Đồng lấy lại tinh thần, em đã hết bận rồi, chuẩn bị tan tầm.
Còn chưa có ăn cơm chiều đi, cùng đi ăn đi?
Chử Đồng đương nhiên sẽ không đáp ứng, Không, không cần, tôi còn ở công ty.
Vừa vặn, tôi ngay dưới công ty em, đừng khách sáo, tôi chờ em. Anh nói xong, liền cúp máy.
Người đàn ông này, cũng bá đạo đấy chứ, Chử Đồng ra khỏi công ty, quả nhiên thấy chiếc xe hôm qua đưa cô về đang đợi ven. Chử Đồng bước nhanh ra, Đường Minh Lục nhìn thấy cô, đẩy cửa xe bước xuống.
Cô cảm thấy có chút lúng túng, Chính tôi có xe.
Chỉ là đi ăn cơm chiều mà thôi, không cần phải khách sáo như vậy chứ? Đường Minh Lục đi về phía ghế phụ, sau đó mở cửa xe, Chử Đồng nghiêng đầu, Đường tiên sinh, anh như vậy làm tôi cảm thấy được sủng mà lo lắng đấy.
Vì sao?
Chử Đồng đi lên phía trước, Hôm qua kỳ thực không đúng, Ân thiếu nói chuyện không chuẩn, có mấy lời anh đừng để trong lòng
Tỷ như đâu?
Tỷ như. . . Đương nhiên là chuyện giới thiệu đối tượng, nhưng Đường Minh Lục còn chưa có biểu hiện ra tầng ý tứ kia, Chử Đồng cũng thể nói rõ, Kia như vậy đi, hôm qua ở quán lẩu anh làm ông chủ, hôm nay tôi mời khách có được không?
Không được, Đường Minh Lục cự tuyệt thẳng thắn, Tôi không để phụ nữ mời cơm bao giờ.
Được rồi, Cũng đã chờ tới cổng công ty, không thoải mái bỏ đi cũng không được, Vậy cảm ơn anh trước.
Đường Minh Lục thắt chặt dây an toàn, không khỏi bật cười, người đàn ông mỉm cười rạng rỡ, Ân Thiếu Trình kia không giới thiệu với em đầy đủ đi, em theo tôi ra ngoài, ăn cơm không cần dùng tiền.
Chử Đồng lúc này mới nghĩ tới, người này chính là phiếu cơm dài hạn a, cô mỉm môi, tùy ý Đường Minh Lục lái xe. Hai người im bặt không hề nói chuyện, xe đi tới trước một nhà hàng, Chử Đồng theo Đường Minh Lục đi vào, nhân viên phục vụ khom lưng một góc chín mươi độ tiêu chuẩn, tựa như lấy thước đo làm chuẩn.
Đi vào phòng khách, bên trong ồn ào, không một chỗ tróng, kinh doanh tốt vô cùng, người quản lý phòng khách tự tới, dẫn Đường Minh Lục đi vào trong, có một phòng riêng là cố ý giữ lại cho anh, Đường Minh Lục nhường Chử Đồng đi vào trước, sau đó nói với người quản lý, Cho tôi xem qua thực đơn một chút.
Vâng.
Chử Đồng ngồi ở trước bàn tròn, trầm trồ nội thất xa hoa trong phòng, di động trong túi lại bỗng vang lên. Chử Đồng nói một câu xin lỗi, lấy điện thoại di động ra xem, lại là điện thoại của Giản Lệ Đề.
Chử Đồng cúi người nghe, a lô?
A lô, chị dâu, Chị có ở nhà không?
Chử Đồng nhìn vào mắt người đối diện, sao lại trùng hợp như thế, cơm còn chưa kịp ăn một miếng, điện thoại của Giản Lệ Đề đã tới rồi, hơn nữa cô bé chắc chắn sẽ không vô duyên vô cớ gọi điện thoại cho cô.
~Hết chương 31
~
***
Đường Minh Lục ngồi vào trong xe, Giản Trì Hoài nhanh chóng muốn tiến lên nhưng lại bị Ân Thiếu Trình ngăn cản.
Giản Tứ ca, đừng như vậy.
Chiếc xe của Đường Minh Lục nhanh chóng rời đi, thân xe vút qua hai người. Người phụ nữ phía sau xe cũng không thèm ngoái đầu lại lấy một cái, thật đúng là coi trời bằng vung!
Giản Trì Hoài nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt, Ân Thiếu Trình cùng anh đối nghịch cho đến bây giờ, còn có thể ngăn cản anh như vậy, thật đúng là tự ình là đúng.
Giản Trì Hoài nhếch miệng: Cậu thật đúng là cũng biết diễn trò đấy.
Vậy cũng không diễn bằng anh đâu. Ân Thiếu Trình nhàn nhạt mở miệng: Dùng quy tắc ngầm để bôi đen vợ trước, thật là cao thủ.
Muốn bôi cũng là bị tôi bôi, tôi sợ cái gì?
Ân Thiếu Trình đứng ở trước mặt Giản Trì Hoài, vóc dáng hai người tương đương nhau, tầm mắt ngang hàng, đáy mắt bọn họ xoáy sâu vào đối phương.
Ân Thiếu Trình không quan tâm tới những người đi đường đang tò mò chụp ảnh.
Giản Trì Hoài, hai người đã ly hôn rồi, anh cũng nên để Chử Đồng đi con đường của cô ấy. Với điều kiện của Đường Minh Lục, chẳng lẽ còn có thể để vợ trước của anh thiệt thòi sao?
Giản Trì Hoài hừ nhẹ: Ai nói cho cậu biết chúng tôi đã ly hôn?
Tôi có người nghe ngóng, cái này là anh không đúng, hợp rồi lại tan, phụ nữ thôi mà, tuổi thanh xuân hoa qua đi rất nhanh đó nha.
Ân Thiếu Trình. Giản Trì Hoài cắt ngang lời của cậu ta: Cậu nói nhiều lời vô ích, có sức thì lo việc của cậu đi. Giang Ý Duy bán mạng kiếm tiền cho tôi là sự thực. Nhưng cô ấy cũng không còn ít tuổi nữa, cũng không biết bị gã nào đó làm lỡ dở tới hôm nay. Bắt đầu từ ngày mai, tôi sẽ phát động một chút, nếu Giang Ý Duy vẫn muốn tiếp tục độc thân, tôi sẽ không để cô ấy nhận thêm bộ phim nào nữa.
Đôi mắt đào hoa của Ân Thiếu Trình liếc qua, khóe mắt ẩn chứa tức giận cùng nguy hiểm, ngoài miệng lại nói: Thế thì có liên quan gì tới tôi đây?
Đương nhiên không liên quan. Giản Trì Hoài xoay người, bỏ lại một câu nói cho cậu ta: Chỉ là đem quyết định này tiết lộ cho cậu nghe một chút, để cậu sau này học theo. Hiện tại minh tinh có gia đình và có con càng nổi tiếng, tôi có thể lấy Giang Ý Duy làm thí nghiệm.
Giản Trì Hoài đi tới phía trước xe của mình, mở cửa xe ngồi xuống. Nét mặt Ân Thiếu Trình tái nhợt, năm ngón tay thon dài từ từ nắm chặt, nghĩ đến có thể Giang Ý Duy sẽ kết hôn, ngay cả ý nghĩ giết người cũng có.
Xe Đường Minh Lục tiến về phía trước, Chử Đồng thỉnh thoảng nhìn về phía ngoài cửa sổ: Ông chủ Đường, anh cho tôi xuống đây đi, xe của tôi còn đang ở cửa hàng của anh.
Không có việc gì, tôi sẽ cho người lái trở về, hôm nay quán bên kia khẳng định không yên ổn, tựa như sự kiện Uniqlo Bắc Kinh lúc trước. . .
Nói đến đây, bỗng dừng lại, ánh mắt anh không nén nổi ý muốn nhìn lên, tầm mắt xuyên qua kính chiếu hậu nhìn Chử Đồng chằm chằm.
Thông tin quá rầm rộ, có một số việc muốn không chú ý cũng khó.
Tôi hiểu. Chử Đồng không cảm thấy lúng túng. Những scandal như vậy, mọi người đều tò mò.
Đường Minh Lục khẽ cười gật đầu, không nhịn được lại liếc Chử Đồng, sắc mặt cô yên lặng nhu hòa, ung dung như vậy không giống như giả vờ.
Nhà em ở đâu?
Anh muốn đưa tôi về thật sao?
Ừ.
Chử Đồng nói địa chỉ nhà mình, Đường Minh Lục hối hận vừa rồi không để Chử Đồng ngồi bên cạnh mình. Anh lái xe cũng không nhanh, dọc theo đường đi nói với Chử Đồng, tới cửa tiểu khu, Chử Đồng ý bảo anh dừng xe: Muốn vào phải khai báo và đăng ký nữa, cứ dừng ở đây đi. Ông chủ Đường, cám ơn anh.
Đường Minh Lục xuống xe, mở cửa xe cho cô: Hôm khác lại gặp.
Chử Đồng im lặng, không thẳng thừng cự tuyệt. Cô cảm thấy có lẽ Đường Minh Lục chỉ nói một câu khách sáo, cô cầm theo túi vẫy tay với anh: Trên đường lái chậm một chút, hẹn gặp lại.
Chử Đồng muốn vội vàng về nhà viết bản thảo, cô báo gác cổng vào tiểu khu. Theo thang máy về đến cửa nhà, lấy chìa khóa mở cửa vào, lại bất ngờ nhìn thấy Giản Trì Hoài ngồi ở sô pha phòng khách.
Chử Đồng kinh ngạc rơi cả chìa khóa trong tay, bởi vì cô hoàn toàn không muốn sau này lại có một màn này xuất hiện. Rõ ràng là Giản Trì Hoài đi đường tắt lại lái xe nhanh nên lúc này mới có thể đuổi kịp, đến ngồi sẵn trong nhà cô.
Hai người im lặng không nói gì, Lý Tịnh Hương đi từ phòng bếp ra, tay chân luống cuống chuẩn bị giỏ hoa quả lớn.
Trì Hoài, để mẹ lấy cho con chén trà.
Chử Đồng tiến lên, bước vào nhà, Giản Trì Hoài liếc nhìn phía sau cô, nhưng cũng không thấy bóng dáng Đường Minh Lục đâu. Xem ra là anh đoán sai, cho rằng người kia sẽ đưa cô về tận nhà.
Chử Đồng đi tới trước bàn trà, vừa mới khom lưng đặt chìa khóa trên bàn, lại thấy người trước mắt bỗng nhiên tới gần. Cô ngước nhìn anh, nhìn thấy Giản Trì Hoài đứng lên, bước qua cô đi về phía trước, rõ ràng là muốn rời đi. Lý Tịnh Hương cũng không rõ tình hình, bà đuổi theo phía trước: Trì Hoài, ăn cơm tối rồi hãy đi? Uống chén trà đã.
Người đàn ông bỏ lại hai chữ Không cần , mở cửa ra nhanh chóng rời đi.
Lý Tịnh Hương cùng Chử Đồng đưa mắt nhìn nhau.
Lý Tịnh Hương vẫn còn ôm đĩa trái cây trong tay, bà hỏi: Chuyện gì xảy ra vậy?
Chử Đồng khẽ nhún đầu vai: Ai mà biết được, phát sốt hồ đồ, đi nhầm chỗ đi.
Cửa phòng ngủ bỗng nhiên bị mở ra, Chử Nguyệt Tinh còn ngái ngủ bước ra, cô một bên nhíu mắt, một bên nhìn hai mẹ con đang ở phía bên trong phòng khách.
Có phải vừa có người tới, con nghe hình như có giọng ai nói.
Chử Đồng lắc đầu, nói: Không có, em mở ti vi, sau đó mẹ nói chị đang ngủ, em liền tắt ti vi.
À. Chử Nguyệt Tinh xoay người: Vậy chị đi ngủ tiếp đây.
Giản Trì Hoài đi tới dưới lầu, xe của anh dừng ở nhà để xe dưới hầm, anh dừng ở cửa gara năm giây, vốn cho là Đường Minh Lục sẽ lên lầu, nhưng bây giờ lại nghĩ, nếu anh ta lên lầu đụng phải anh thì phải làm thế nào đây?
Việc ly hôn, không phải chính anh ta nói sao?
Rốt cuộc chuyện làm anh tức giận chính là thái độ của Chử Đồng, còn là trong khoảng thời gian ngắn như vậy cô đã có thể hấp dẫn người khác?
Nhưng có vẻ như Giản Trì Hoài đã xem nhẹ một điểm, Chử Đồng còn trẻ, tướng mạo cũng xuất chúng, nếu Ân Thiếu Trình không bỏ ngay cái ý nghĩ muốn cô tiến vào thế giới giải trí, hơn nữa tâm trạng cô điều chỉnh lại không tệ, tích cực hướng về phía trước. . .
Ánh mắt Giản Trì Hoài lạnh lẽo, bước dài về phía trước.
---
Ngày hôm sau
Giang Ý Duy cầm một tờ giấy, nhìn từ trên xuống dưới, vẻ mặt tối tăm. Cô ngồi trong phòng ăn của một nhà hàng, thỉnh thoảng giơ tay lên xem giờ, có vẻ rất không kiên nhẫn.
Một tràng tiếng gõ cửa truyền đến, Giang Ý Duy còn chưa nói mời vào, Chử Đồng cũng đã đẩy cửa đi vào.
Trên vai cô đeo một cái túi thật lớn, bên trong nhét đủ các thứ linh tinh, Chử Đồng bỏ túi xuống ghế, người còn chưa ngồi xuống, hai tay chống trên bàn.
Có việc gì mà gọi tớ ra đây?
Có phải hai ngày nay cậu đã làm gì đắc tội Giản Trì Hoài?
Chử Đồng nghe không hiểu: Không có mà.
Giang Ý Duy đem tờ giấy trong tay cho cô nhìn, Chử Đồng nhận lấy, xem qua một lượt từ trên xuống dưới, đại thể ý tứ rất rõ ràng, lại làm cho người ta cảm thấy rất khó hiểu.
Đây là Dịch Sưu đưa cậu?
Đúng vậy. Giang Ý Duy khẳng định, dùng ngón tay chỉ tờ giấy kia. Ý này là của Giản Trì Hoài, cậu nói xem, anh ta có ý gì?
Bị rút não đi. Chử Đồng ngồi trở lại ghế. Vì lo con đường sau này của cậu, rõ ràng yêu cầu trong vòng ba tháng cậu phải có người yêu, còn nói đó là việc quan trọng, nếu không, sau này giảm các vai diễn? Giảm bớt các hoạt động? Giảm bớt các hoạt động là người đại diện? Đây là cái quái quỷ gì vậy?
Tớ cũng muốn hỏi, này rốt cuộc cái quỷ gì? Giản Trì Hoài phát bệnh thần kinh à? Giang Ý Duy mở miệng khó chịu không có chỗ phát tiết.
Tớ tuy là công cụ kiếm tiền của Dịch Sưu, kiếm tiền là kiếm tiền! Giản Trì Hoài cam lòng chặt đứt tiền tài, nhất định là bị cái gì đó kích động.
Chử Đồng đem tờ giấy đặt trên bàn ăn, sắc mặt Giang Ý Duy đanh lại: Người quản lý của tớ nói, còn có thiếp mời, Dịch Sưu cầm tư liệu của tớ phát cho các công ty quản lý lớn nhỏ, nói muốn tìm rể cho tớ. Hứ, đây là coi tớ là con gái mà đối xử à? Ngày mai tớ mà xuất hiện, nhất định sẽ là trò cười trong giới giải trí.
Chử Đồng nghe vậy, không nhịn được phì cười ra tiếng, cô vội dùng bàn tay che miệng lại: Không phải tớ cố ý muốn cười.
Giang Ý Duy nhíu chặt chân mày: Cậu cảm thấy rất buồn cười có phải không?
Chử Đồng vẫn cố nhịn cười, cô hít sâu hai cái, cố gắng làm ình ổn định lại: Ý Duy, cậu nghĩ tích cực mà xem. Hiện tại khán giả thích những chuyện giật gân, nói không chừng Dịch Sưu có ý tưởng này đi?
Cậu đang nói giúp cho Giản Trì Hoài sao? Cậu xem một chút, đây là muốn tạo scandal cho tớ sao? Phía sau còn có bổ sung một câu, nói yêu đương lập tức kết hôn!
Chử Đồng thấy Giang Ý Duy đang tức giận, cũng không đùa cô ấy nữa.
Tớ cũng không hiểu, một khi nghệ sĩ có tình yêu, công ty lại đem hết toàn lực làm sáng tỏ, cậu như vậy thật đúng là hiếm thấy.
Chử Đồng. Giang Ý Duy nhíu mày nhìn cô: Tớ cảm thấy tự nhiên Giản Trì Hoài lại hạ mệnh lệnh như vậy, khả năng duy nhất chính là tớ bị liên lụy. Tớ nghĩ tới nghĩ lui, khẳng định vấn đề là từ cậu.
Tớ? Ngón trỏ Chử Đồng chỉ chính mình, từ sau khi rời khỏi cục dân chính đến nay, ngày hôm qua cô cũng mới gặp Giản Trì Hoài, chờ một chút. . .
Chử Đồng nghĩ lại nghĩ, tựa như tìm ra một chút manh mối: Tớ biết rồi.
Cái gì?
Sợ là đắc tội anh ta không phải tớ, là Ân Thiếu Trình.
Nghe thấy cái tên này, sắc mặt Giang Ý Duy khẽ thay đổi. Mặc dù có diễn xuất tốt đến mấy cũng không che giấu được vẻ bối rối lúc này. Nhưng Chử Đồng cũng không phải là người ngoài, nhìn cũng đã nhìn thấy.
Hôm qua, lúc tớ chạy tin tức vô ý đụng phải Ân Thiếu Trình cùng Giản Trì Hoài, chúng tớ còn đang trên bàn ăn cơm, sau đó Ân Thiếu Trình lại giới thiệu bạn trai cho tớ.
Đó là chuyện tốt mà. Giang Ý Duy vô thức tiếp lời, lại nghĩ lại, lập tức ngồi thẳng dậy. Giản Trì Hoài ngứa mắt Ân Thiếu Trình giới thiệu bạn trai cho cậu, quay lại hại tớ?
Không liên quan tới chuyện giữa tớ và anh ta. Chắc chắn anh ta không phải là ngứa mắt chuyện tớ được giới thiệu bạn trai, là ngứa mắt Ân Thiếu Trình ấy.
Vậy kéo tớ vào làm gì?
Chử Đồng khẽ nhún vai: Còn không rõ ràng sao? Mặc dù Ân Thiếu Trình đã đính hôn, nhưng nhất định anh ta với cậu là nhớ mãi không quên. Vậy nên Giản Trì Hoài bắt cậu mau tìm bạn trai, tức chết Ân Thiếu Trình.
Chử Đồng phân tích xong, cầm đũa ăn một chút.
Sắc mặt Giang Ý Duy thay đổi mạnh mẽ: Tớ con mẹ nó chính là vật hi sinh.
Chử Đồng bật cười: Đại minh tinh kiềm chế chút đi, không cho nói thô tục.
Chẳng lẽ không đúng sao? Giang Ý Duy dựa vào lưng ghế.
Chử Đồng cầm đôi đũa gẩy gẩy trong bát: Cậu cũng đừng nóng giận, ba tháng sau ai biết sự tình phát triển thành thế nào đâu? Nếu cậu không tìm được người nào, Giản Trì Hoài còn có thể ép cậu sao?
Cái này cũng có lý.
Người quản lý của Giang Ý Duy nói không sai, tờ giấy này từ Dịch Sưu, thậm chí còn có cả con dấu đỏ tươi, là nghiêm túc phát đi. Hơn nữa còn fax một phần đến công ty của Ân Thiếu Trình.
Thư ký của Ân Thiếu Trình gõ cửa tiến vào phòng làm việc, đem trang giấy này đặt tới tay Ân Thiếu Trình, người đàn ông nhìn qua, ngay lập tức giữa hai hàng lông mày nhăn lại thành hình xuyên: Cái gì vậy!
Dịch Sưu fax tới. Thư ký nói xong, vội vàng đi mất.
Ân Thiếu Trình cầm lấy giấy, đọc từng chữ từ trên xuống, cho đến câu cuối cùng, đôi mắt anh trợn tròn, ngón cái vì dùng sức mà xuyên thủng tờ giấy A4 mỏng manh.
Anh cảm thấy buồn cười, lại còn có loại sự tình này?
Anh hung hăng đập tờ giấy trên phía bàn làm việc.
Ý đồ của Giản Trì Hoài quá mức rõ ràng, nhưng anh ta cũng không muốn nghĩ thêm, quá khứ của anh và Giang Ý Duy đã sớm đã là chuyện từ đời nào, anh ta lại còn. . .
Ân Thiếu Trình cũng không có tâm tư làm chuyện khác, hai tay đan vào nhau, cả người lạc lõng giữa phòng làm việc.
Đôi mắt khép hờ, hai ngón tay cái không ngừng xoa vào nhau, anh phải thừa nhận, Giản Trì Hoài chỉ ra một đòn liền giẫm nát trên chỗ đau của anh, anh ta không ngừng giẫm, còn nhiều lần nghiền nát, đủ độc ác.
Qua một lúc, anh ngồi dậy, cầm lấy di động, ngón cái vô thức miết qua ở trên màn hình, dãy số Giang Ý Duy là số duy nhất anh thuộc, nhưng thế thì thế nào, có gọi cô ấy cũng sẽ không nghe.
---
Chử Đồng cùng Giang Ý Duy ăn cơm xong, cô đem tờ giấy kia thả vào trong túi xách của Giang Ý Duy.
Yên tâm đi, muốn đấu, để hai người đàn ông bọn họ đấu đi, ai sống ai chết đều không liên quan tới chúng ta.
Giang Ý Duy đeo kính râm, hai người đi ra phòng ăn, Chử Đồng xách túi lên, nói tạm biệt: Tớ còn phải đi bệnh viện, hôm qua tin tức vẫn chưa xong, xem hôm nay tình huống thế nào.
Rõ số khổ. Giang Ý Duy lầm bầm một câu: Cậu đi đi.
Chử Đồng lái xe tới đến bệnh viện, tên nhân viên cửa hàng kia đã sớm bị cảnh sát mang đi, đề tài này cũng được thảo luận rất sôi nổi trên Weibo. Chử Đồng đi tới khu phòng bệnh, nhìn thấy bên trong chật ních người, tiếng nói rất ầm ĩ, tựa như tiến vào chợ bán thức ăn vậy.
Cô gái hôm qua đi cùng bệnh nhân nhìn thấy Chử Đồng, liếc mắt một cái liền nhận ra cô, cô gái đó hô lên: Nhà báo tới.
Những người đó đều không nói thêm gì nữa, cô gái kia đi tới trước mặt Chử Đồng.
Hôm nay chị lại đến phỏng vấn sao?
Phải, tôi muốn nhìn một chút vết thương của cô ấy thế nào rồi.
Đứng trước giường bệnh, một người thanh niên thân hình lực lưỡng, nói chuyện với vẻ rất tức giận: Bỏng nặng thành như vậy, cô không thấy sao? Cô nhất định phải viết tin tức chính xác, ngàn vạn đừng thiên vị cái tên biến thái kia, hại em họ tôi thành như vậy, tôi...
Đứa gái kia ngước mắt nhìn anh ta, ngăn lại nói tiếp theo, rồi lại quay sang nói với Chử Đồng: Chị hẳn là muốn chụp ảnh đi? Để tôi bảo mọi người đi ra.
Người bên trong phòng bệnh phối hợp đi ra ngoài, dù sao bọn họ cũng ở vào thế yếu, nhiều thêm một tấm hình do phóng viên tung ra, bọn họ là thêm một phần lực lên án.
Chử Đồng chủ yếu chụp ảnh phía sau lưng cùng mặt cô gái, hơn một nửa da thịt trực tiếp bị bỏng, hé ra màu da non đỏ tươi bên dưới.
Chử Đồng cất máy ảnh. Thái độ của nhà hàng bên kia thế nào, người phụ trách liên quan có đến không? Còn có, họ có chịu trách nhiệm tiền thuốc men không?
Đây không chỉ là vấn đề tiền. Cô gái kia nói với vẻ tức giận: Bạn của tôi vốn tiền đồ rộng mở, nhưng bây giờ đều bị phá hủy.
Nhưng chuyện này đã xảy ra, vấn đề nên quan tâm hàng đầu bây giờ là nhìn thái độ của bên kia.
Cô gái tức giận bất bình: Dù có bắn chết tên nhân viên phục vụ kia thì cũng chẳng ích gì, cái nhà hàng kia tồn tại vốn đã là sai lầm. . .
Chử Đồng không ở lại đó bao lâu, cô đi ra cửa phòng bệnh, người thanh niên vừa rồi chặn trước mặt cô: Tin tức hôm qua chính là cô tung ra phải không?
Phải. Chử Đồng không có chút nào sợ hãi.
Người thanh niên kia liếc cô một cái từ trên xuống dưới: Hôm nay cô cũng thấy bộ dạng em họ tôi rồi, cô phải lôi những người đó ra ánh sáng!
Chử Đồng muốn đi về phía trước, nhưng lại bị gia đình và bạn bè người bệnh ngăn lại, cô khẽ cười: Tôi cũng không thiên vị bất luận kẻ nào, chỉ dựa theo sự thực mà thôi, xin tránh ra một chút, đừng chậm trễ thời gian tôi gửi bản thảo!
Người thanh niên kia nghe vậy, lúc này mới tránh ra.
Chử Đồng đi xuống lầu, cũng không rời bệnh viện ngay, cô đi tới phòng làm việc của bác sĩ điều trị chính, cô xuất trình thẻ phóng viên, bác sĩ cũng rất phối hợp chấp nhận phỏng vấn.
Chử Đồng chủ yếu hỏi một chút vấn đề vết thương của bệnh nhân, vấn đề trên mạng quan tâm nhất hiện nay là chi phí trị liệu.
Bác sĩ gọi điện thoại kêu một y tá qua đây, cô ấy là người phụ trách giường bệnh nên biết rõ ràng nhất.
Đêm qua, người phụ trách liên quan có qua đây, thái độ rất tốt, nghe nói là người quản lý nhà hàng kia. Cô ấy đến nhận lỗi, thanh toán toàn bộ tiền thuốc men, còn tạm ứng không ít tiền, đủ để sử dụng đến khi bệnh nhân xuất viện. Nhưng tối hôm qua người nhà bệnh nhân rất kích động, trái lại còn nói rất nhiều lời không lọt tai, còn đuổi người ta ra khỏi phòng bệnh. Lúc đó tôi ở ngay cửa, lúc người quản lý rời đi còn nói, ông chủ đã phân phó, muốn dùng loại thuốc tốt nhất, giảm thiểu tối đa thương tổn cho người bệnh.
Chử Đồng gật gật đầu: Vậy là rất tốt.
Đúng vậy. Y tá tiếp lời, Làm cái nghề này tới nay, tôi là lần đầu gặp được chuyện tốt như vậy, đại đa số người ta cũng là bỏ ra mấy ngàn tệ, sau đó bỏ lại một câu làm theo trình tự pháp luật liền bỏ đi.
Chử Đồng phỏng vấn xong, vội vã đi ra bệnh viện, cô chạy cả ngày, trở lại công ty, lại vội vàng viết tin tức, sau đó tung tin.
Làm xong một loạt chuyện xong, Chử Đồng nằm bò ở trên bàn làm việc nghỉ ngơi, bất giác lại ngủ thiếp đi. Khi tỉnh lại, cánh tay bị gối đến tê mỏi, cô đứng thẳng dậy, hai cái tay không có cách nào nhúc nhích, đợi cho đỡ hơn một chút, cô mở trang web, theo thói quen tin nhắn trên mạng.
Cô tự nhận là mỗi một tin tức cô viết đều rất công chính, một số chuyện biết được, cũng chưa bao giờ tận lực giấu giếm. Tựa như hôm nay, cô tung ảnh chụp người bị hại, nhưng người phụ trách có mặt xin lỗi cùng với trị liệu phí, cô cũng đều báo cáo.
Phía dưới nhắn lại, đại bộ phận là khách quan, khiển trách nhân viên phục vụ đồng thời tiêu tán không ít vì thái độ của chủ cửa hàng.
Xem ra, ông chủ này cũng là xui xẻo, chót nhận nhân viên phục vụ như vậy không nói, còn phải trả tiền thuốc men nhiều như vậy.
Ông chủ này cũng là người có trách nhiệm, cư nhiên có thể thanh toán tiền thuốc men trước. . .
Đúng vậy, nhân viên phục vụ tố chất quá kém, nhưng ông chủ nhận người một thời gian cũng không nhận ra để nghiêm trị nhân viên phục vụ đi. . .
Chử Đồng tắt đi trang web, ngáp một cái đứng dậy, lại vừa nhìn thời gian đã hơn tám giờ, đã đói bụng không chịu nổi, Chử Đồng cầm di động, nhìn thấy trên màn hình báo mấy cuộc gọi nhỡ. Dãy số, cô không lưu, nhưng lại gọi nhiều lần, không giống như là quảng cáo chào hàng. Chử Đồng vừa thu dọn đồ đạc vừa gọi lại, cuộc gọi vừa thông, chỉ một tiếng A lô, Chử Đồng liền nhớ lại là ai.
Giọng nói của Đường Minh Lục, không thể không công nhận, thuần hậu, bình tĩnh, phát âm cực chuẩn, thấy cô không nói lời nào, Đường Minh Lục cười khẽ mở miệng, Đang bận sao?
Chử Đồng lấy lại tinh thần, em đã hết bận rồi, chuẩn bị tan tầm.
Còn chưa có ăn cơm chiều đi, cùng đi ăn đi?
Chử Đồng đương nhiên sẽ không đáp ứng, Không, không cần, tôi còn ở công ty.
Vừa vặn, tôi ngay dưới công ty em, đừng khách sáo, tôi chờ em. Anh nói xong, liền cúp máy.
Người đàn ông này, cũng bá đạo đấy chứ, Chử Đồng ra khỏi công ty, quả nhiên thấy chiếc xe hôm qua đưa cô về đang đợi ven. Chử Đồng bước nhanh ra, Đường Minh Lục nhìn thấy cô, đẩy cửa xe bước xuống.
Cô cảm thấy có chút lúng túng, Chính tôi có xe.
Chỉ là đi ăn cơm chiều mà thôi, không cần phải khách sáo như vậy chứ? Đường Minh Lục đi về phía ghế phụ, sau đó mở cửa xe, Chử Đồng nghiêng đầu, Đường tiên sinh, anh như vậy làm tôi cảm thấy được sủng mà lo lắng đấy.
Vì sao?
Chử Đồng đi lên phía trước, Hôm qua kỳ thực không đúng, Ân thiếu nói chuyện không chuẩn, có mấy lời anh đừng để trong lòng
Tỷ như đâu?
Tỷ như. . . Đương nhiên là chuyện giới thiệu đối tượng, nhưng Đường Minh Lục còn chưa có biểu hiện ra tầng ý tứ kia, Chử Đồng cũng thể nói rõ, Kia như vậy đi, hôm qua ở quán lẩu anh làm ông chủ, hôm nay tôi mời khách có được không?
Không được, Đường Minh Lục cự tuyệt thẳng thắn, Tôi không để phụ nữ mời cơm bao giờ.
Được rồi, Cũng đã chờ tới cổng công ty, không thoải mái bỏ đi cũng không được, Vậy cảm ơn anh trước.
Đường Minh Lục thắt chặt dây an toàn, không khỏi bật cười, người đàn ông mỉm cười rạng rỡ, Ân Thiếu Trình kia không giới thiệu với em đầy đủ đi, em theo tôi ra ngoài, ăn cơm không cần dùng tiền.
Chử Đồng lúc này mới nghĩ tới, người này chính là phiếu cơm dài hạn a, cô mỉm môi, tùy ý Đường Minh Lục lái xe. Hai người im bặt không hề nói chuyện, xe đi tới trước một nhà hàng, Chử Đồng theo Đường Minh Lục đi vào, nhân viên phục vụ khom lưng một góc chín mươi độ tiêu chuẩn, tựa như lấy thước đo làm chuẩn.
Đi vào phòng khách, bên trong ồn ào, không một chỗ tróng, kinh doanh tốt vô cùng, người quản lý phòng khách tự tới, dẫn Đường Minh Lục đi vào trong, có một phòng riêng là cố ý giữ lại cho anh, Đường Minh Lục nhường Chử Đồng đi vào trước, sau đó nói với người quản lý, Cho tôi xem qua thực đơn một chút.
Vâng.
Chử Đồng ngồi ở trước bàn tròn, trầm trồ nội thất xa hoa trong phòng, di động trong túi lại bỗng vang lên. Chử Đồng nói một câu xin lỗi, lấy điện thoại di động ra xem, lại là điện thoại của Giản Lệ Đề.
Chử Đồng cúi người nghe, a lô?
A lô, chị dâu, Chị có ở nhà không?
Chử Đồng nhìn vào mắt người đối diện, sao lại trùng hợp như thế, cơm còn chưa kịp ăn một miếng, điện thoại của Giản Lệ Đề đã tới rồi, hơn nữa cô bé chắc chắn sẽ không vô duyên vô cớ gọi điện thoại cho cô.
~Hết chương 31
~
/155
|