Chử Đồng phanh xe lại. Nhưng chiếc xe ghẻ này của cô muốn quay đầu đuổi theo truy cứu tận cùng chắc chắn là mộng tưởng. Vả lại, sao Giản Trì Hoài có thể xuất hiện ở đây? Lúc này đáng nhẽ anh phải ở trường đại học nói chuyện cười đùa, chưa biết chừng bên cạnh còn có cô gái xinh đẹp kia.
Bực mình!
Ân Thiếu Trình lúc này đang đứng trong phòng làm việc, ánh mắt đăm đăm nhìn về phía trước. Tầng mây tích tụ trên đỉnh đầu, thời tiết thay đổi đến là nhanh. Hai tay anh đút vào túi quần, dáng người thẳng tắp, trút bỏ vẻ tếu táo, bỡn cợt thường ngày, trên gương mặt tuấn tú bỗng có một cảm giác âm u không thể xua tan.
Cậu Ân? Người đằng sau đã đứng hơn nửa tiếng đồng hồ, chân sắp đờ ra tới nơi: Một đoạn quảng cáo thì có thể nhận ra điều gì ạ? Cho dù hiệu quả có tốt, cũng là nhờ đám minh tinh kỳ cựu đó. À à, còn cả đạo diễn nữa. Lâu Mộc Ngôn chẳng qua chỉ là một người mới tới mức không thể mới hơn, thậm chí còn chưa từng lộ mặt trong cái giới này. Cho dù thật sự không ký được hợp đồng có lẽ cũng sẽ không tổn thất quá lớn.
Cậu thì hiểu cái gì! Ân Thiếu Trình nhẹ giọng nạt nộ: Cái cô Lâu Mộc Ngôn này sao có thể đơn giản? Nếu chỉ đơn thuần là một người mới có tiềm năng, vì cớ gì Giản Trì Hoài phải đứng ra tranh giành? Nhà họ Lâu ở Tây Thành, lẽ nào cậu chưa từng nghe danh?
Nhà... Nhà họ Lâu ạ? Lâu Mộc Ngôn là người nhà họ Lâu?
Cô con gái duy nhất của nhà đó.
Người đàn ông phía sau khó che giấu vẻ kinh ngạc: Cô ta còn cần vào làng giải trí sao?
Ha, có mấy người không thích cái vòng luẩn quẩn này chứ? Sự hấp dẫn khi được công chúng tâng bốc, có mấy người chống đỡ được? Trong đầu Ân Thiếu Trình chợt hiện lên câu nói đó của Chử Đồng, miệng anh bất giác chửi một tiếng ngốc nghếch .
Nhưng cậu chủ Ân, mấy ngày trước, Lâu Mộc Ngôn đã tới đại học thành phố, còn chính Giản Trì Hoài đưa cô ta tới. Em sợ... phía Dịch Sưu đã đàm phán thành công rồi.
Con cáo già Giản Trì Hoài này! Ân Thiếu Trình và anh ta oan gia ngõ hẹp không ít lần, thua nhiều thắng ít, lần này quyết không thể buông tay.
Rốt cuộc Dịch Sưu đã cho cô ta điều kiện gì? Hay là... Người đàn ông hơi ngừng lại, hỏi với vẻ thăm dò: Mỹ nam kế?
Ân Thiếu Trình bật cười: Chắc là khả năng giường chiếu của Giản Trì Hoài rất được. Nói xong câu này, Ân Thiếu Trình chẳng hề cảm thấy an ủi tinh thần. Anh suy nghĩ, đầu mày lại nhíu vào. Lẽ nào khả năng giường chiếu của anh còn kém hơn cả Giản Trì Hoài sao?
Cái này, đương nhiên anh chẳng thể kiểm chứng được. Ân Thiếu Trình cảm thấy cái đôi vợ chồng nhà này quả thật quá quắt. Một kẻ thì cướp nguồn hàng anh nhìn trúng, một người thì gảy mũi khinh thường anh, hoàn toàn không có ai coi anh ra gì.
Bán Đảo Hào Môn.
Chử Đồng về tới nơi, Giản Trì Hoài đã ở nhà từ lâu, tắm rửa, thay xong quần áo, đang ngồi ngoài ban công nhìn xa xăm. Chử Đồng đi vào phòng ngủ, bỏ túi xuống rồi bước ra: Nhìn gì vậy?
Xem khi nào thì em về.
Chử Đồng đi tới bên cạnh anh, nhìn thấy có hai cây hoa trong góc ban công đã rụng kha khá lá: Chiều nay anh không có tiết sao?
Có, tăng giờ đột xuất, trong khoa có một cô giáo sắp tới kỳ sinh đẻ, khoảng thời gian tiếp theo đây, có thể anh sẽ hơi bận một chút.
Chử Đồng ồ lên một tiếng. Giản Trì Hoài cúi xuống, hôn lên má cô một cái. Cô sờ sờ vào mặt mình, Giản Trì Hoài bất giác bật cười: Xem em ngày nào cũng ra ngoài săn tin, mặt đen sạm rồi kìa.
Đen lắm ư? Chử Đồng đưa hai tay lên che mặt: Liệu có khi nào tới hè sẽ thành cục than đen không?
Đừng làm nữa, làm phóng viên giải trí chẳng hay ho chút nào.
Chử Đồng buông tay xuống: Em phải làm thật tốt, tương lai có cơ hội sẽ chuyển sang dân sinh.
Giản Trì Hoài nhìn thấy sự tự tin đầy ắp trong ánh mắt cô nhưng lại âm thầm tạt cho cô một gáo nước lạnh: Em vẫn làm phóng viên giải trí là hơn. Theo dõi ngôi sao lấy chút scandal. Em tưởng mấy ký giả bên dân sinh dễ dàng sao, điều tra ngầm mà bị phát hiện cũng có thể bị đánh chết.
Một người thông minh lanh lợi như em có thể bị phát hiện sao? Huống hồ, nếu thực sự không ổn, em xinh đẹp như hoa thế này cũng có thể sử dụng mỹ nhân kế.
Giản Trì Hoài liếc mắt, bật cười. Chử Đồng nhíu mày hỏi: Trong nụ cười này của anh có mấy ý?
Xuống nhà ăn tối thôi. Giản Trì Hoài khẽ nắm lấy bả vai cô, xoay người dẫn cô vào nhà. Vừa đi tới cuối giường, liền nghe thấy tiếng di động anh rung lên từng hồi ở tủ đầu giường. Giản Trì Hoài buông tay đi tới, cầm lên xem tên hiển thị nhưng không nhận máy ngay mà ngẩng đầu nói với Chử Đồng vẫn còn đứng đó: Em xuống ăn trước đi.
Anh đang có ý muốn cô rời đi trước sao? Chử Đồng quay đi, gật đầu.
Xuống dưới nhà, người làm đã dọn cơm canh xong xuôi hết cả. Chử Đồng ngồi ở bàn ăn đợi anh. Khoảng 10 phút sau, cô nhìn thấy Giản Trì Hoài vội vội vàng vàng đi xuống. Chử Đồng bụng đói cồn cào, ngón tay gạt gạt lên đũa, thấy anh đi tới, cứ tưởng được ăn rồi. Nhưng Giản Trì Hoài lại vừa thay quần áo. Dáng chuẩn mặt đẹp, quả thật là mặc gì cũng đẹp. Anh rảo bước đi về phía cô: Em ăn đi, anh có chút việc phải ra ngoài.
Ăn cơm đã rồi hẵng đi?
Không kịp nữa. Anh xoa tay lên đầu cô: Em mau ăn đi.
Chử Đồng xị mặt, không giấu nổi sự hụt hẫng. Cô thấy Giản Trì Hoài sải bước đi khỏi nhà. Cô cảm thấy cô không cần ăn bữa cơm này nữa đã thấy no rồi.
Lúc Ân Thiếu Trình hẹn Lâu Mộc Ngôn, đợi cả tiếng đồng hồ mà đối phương vẫn chưa xuất hiện.
Người đàn ông ngồi trong căn phòng, hai tay khoanh trước ngực, ngón tay gõ nhè nhẹ lên cánh tay. Chưa từng có người nào dám cho anh leo cây, càng không có ai dám tới muộn hơn anh. Nhà họ Lâu có quyền có thế, càng muốn vào ngành giải trí thì càng không thể đắc tội với Ân Thiếu Trình này.
Anh nhắm mắt lại nghỉ ngơi, bên ngoài vọng tới tiếng gõ cửa khe khẽ, anh vẫn ngồi yên đó không nhúc nhích: Vào đi.
Quản lý của Lâu Mộc Ngôn mở cửa phòng ra cho cô ta. Sau khi cô ta đi vào, lúc ấy chị ta mới đi vào: Cậu chủ Ân, thật ngại quá, tắc đường, tắc đường.
Tắc cái mẹ gì, với khoảng cách này có bò cũng đến được, nhưng Ân Thiếu Trình không tiện giận dữ ra ngoài mặt nhưng vẫn rất ngạo nghễ. Anh mở mắt ra, ngữ khí lãnh đạm: Ngồi đi.
Quản lý của Lâu Mộc Ngôn kéo ghế cho cô ta. Cô bé ngũ quan rất xinh xẻo, bà nội cũng là ngôi sao điện ảnh một thời, hoa nhường nguyệt thẹn, gen chắc chắn không thua kém. Người quản lý ngồi bên cạnh cô ta, thấy cô ta không nói gì vội vàng ra hiệu: Cô Lâu, vị này là cậu chủ Ân.
Chào cậu chủ Ân.
Khóe miệng Ân Thiếu Trình hơi động đậy: Chào cô.
Ông Lâu từ lâu cũng từng có giao thiệp với cậu chủ Ân, ông ấy mong giúp cô Lâu chọn được một nơi 'an phận' thỏa đáng. Phía cậu và Dịch Sưu, ông ấy vẫn luôn cân nhắc. Tôi tin ông Lâu cũng từng nói với cậu, từ nay về sau bất kỳ một bộ phim nào có cô Lâu tham gia, cô ấy cũng phải làm nữ chính. Còn về mặt đầu tư, cậu hoàn toàn không cần lo lắng, nhà họ Lâu chính là...
Sức hấp dẫn này đã đủ lớn chưa? Dĩ nhiên là đủ, làm điện ảnh truyền hình, thứ gì quan trọng nhất? Chẳng phải là nhà đầu tư, là tiền sao?
Ân Thiếu Trình khẽ mỉm cười, phóng ra một ánh mắt mà bản thân tự nhiên là đầy ma lực: Vậy thì các người thật sự chọn đúng rồi. Tôi bảo đảm, một khi ký hợp đồng với cô Lâu, tôi sẽ lăng xê cô ấy trở thành ngôi sao lớn nhất cả nước, chỉ dành cho cô ấy kịch bản xuất sắc nhất và đạo diễn giỏi nhất.
Lúc này, Lâu Mộc Ngôn nãy giờ ngồi bên không nói không rằng cuối cùng cũng lên tiếng: Liệu có nổi tiếng hơn Giang Ý Duy không?
Rõ ràng Ân Thiếu Trình hơi sững người giây lát. Cái tên Giang Ý Duy này cứ thế ập tới không chút dự báo, lúc này anh mới nhớ ra mình cũng từng nói với Giang Ý Duy những lời như thế. Giang Ý Duy không được như Lâu Mộc Ngôn, cô ấy chỉ có một gia cảnh tầm thường nhất, có thể cắm rễ trong showbiz quả thực không hề dễ dàng. Có thể nói thế này, cô ấy đi tới được ngày hôm nay, thật ra từ lâu đã va đụng tới sứt đầu mẻ trán.
Lâu Mộc Ngôn thấy Ân Thiếu Trình không thể trả lời ngay lập tức, bèn thể hiện rõ sự bực bội ra nét mặt: Cậu chủ Ân, chuyện của anh và Giang Ý Duy tôi ít nhiều cũng có nghe phong thanh. Nếu anh vẫn còn muốn nâng đỡ chị ta thì sao có tài nguyên và sức lực dư thừa dành cho tôi nữa? Tôi cảm thấy chọn anh hoàn toàn không phù hợp.
Cổ họng Ân Thiếu Trình hơi khô: Chuyện của tôi và Giang Ý Duy đã qua lâu rồi.
Vẫn nên để tôi suy nghĩ thêm là hơn. Lâu Mộc Ngôn cũng chưa ăn liền đứng dậy: Tôi cũng gặp Tứ ca rồi, quan hệ của anh sạch sẽ hơn. Tôi nghĩ, tôi sẽ cảm mến anh ấy hơn.
Nói xong, cô ta cầm túi xách lên định đi. Đây là cái tình huống gì? Ân Thiếu Trình hoàn toàn ngây người, sự phẫn nộ trào dâng. Người quản lý thoạt nhìn, không hay rồi, cô Lâu này quả thật là đi tới đâu đắc tội tới đó. Chị ta vội vàng nhận lỗi: Cậu chủ Ân, thật ngại quá, thật ngại quá. Chuyện này hôm khác chúng ta bàn tiếp. Ý của ông Lâu cậu cũng hiểu rồi đấy, ông ấy rất coi trọng cậu.
Cô Lâu kia tự động mở cửa, đã ra phía ngoài. Ân Thiếu Trình tuy ngoài mặt tức giận nhưng cũng phải tiễn khách chứ? Tới hành lang, anh đi bên cạnh Lâu Mộc Ngôn: Ai cũng nói Tây Thành có một trường đại học, trong đó có giáo sư Giản, yêu kiều thướt tha, như hoa như ngọc, cô Lâu nghĩ sao?
Lâu Mộc Ngôn bất giác ngước nhìn anh: Anh dùng mấy chữ này để hình dung đàn ông sao?
Bênh nhau thế này xem ra là tốt đẹp rồi. Ân Thiếu Trình sao lại vui sướng đến thế? Anh đáp trả: Lẽ nào diện mạo của Giản Trì Hoài mấy chữ đó vẫn chưa đủ hình dung?
Lâu Mộc Ngôn cười thầm, dường như nghĩ tới chuyện gì đó, gương mặt trẻ trung tươi tắn dãn ra: Dĩ nhiên, anh ấy xứng chứ.
Ân Thiếu Trình thu toàn bộ biểu cảm của cô ta vào mắt, mụ mẫm thế kia, chắc chắn Giản Trì Hoài đã 'hiến thân' rồi. Nghĩ tới đây, lòng anh lại càng thoải mái. Thấy chưa, Ân Thiếu Trình này đường hoàng chính trực, đâu có cần dùng tới loại thủ đoạn ấy?
Hai người ra tới phía ngoài khách sạn, tài xế của Lâu Mộc Ngôn đã chờ sẵn ngoài cửa. Ân Thiếu Trình nhìn ra xa, bất thình lình thấy một cái bóng rất quen thuộc. Nếu anh không nhìn nhầm, người đang lén lén lút lút trốn trong xe chính là Chử Đồng.
Sao? Đoạn quảng cáo của Lâu Mộc Ngôn vừa mới tung ra đã được đám chó săn để mắt tới? Nhưng cũng phải, thơm nức như thế, ai chẳng thích.
Quản lý của Lâu Mộc Ngôn vẫn còn đang xin lỗi anh. Ân Thiếu Trình xua tay, chặn Lâu Mộc Ngôn lại trước khi cô ta lên xe: Cô Lâu này, tôi đưa cô đi gặp một người nhé, chắc chắn cô sẽ có hứng thú, ở ngay bãi đỗ xe kia thôi.
Ai vậy?
Gặp rồi cô sẽ biết ngay. Ân Thiếu Trình đi xuống thềm trước. Lâu Mộc Ngôn do dự giây lát, cuối cùng cũng đi theo sau.
Chử Đồng trốn trong xe, vừa mới chụp được ảnh của Lâu Mộc Ngôn và Ân Thiếu Trình, nhưng trông tình hình này, bị phát hiện rồi sao? Cô thấy Ân Thiếu Trình sải bước về phía này, mục tiêu chuẩn xác. Cô hạ ghế xuống, chưa tới nửa phút sau đã có người ở ngoài gõ cửa xe. Chử Đồng bất đắc dĩ, đành ngồi dậy, hạ kính xuống: Cậu chủ Ân, trùng... trùng hợp thật!
Phải, duyên phận... rất là kỳ diệu.
Chử Đồng kéo chiếc mũ trên đầu lên. Trời đất, vậy mà cũng bị phát hiện, mắt là tia X à? Ân Thiếu Trình nghiêng người, để bóng người phía sau xuất hiện. Anh chống tay lên xe của Chử Đồng, người hơi ngả ngón: Cô Lâu, tôi giới thiệu cho cô làm quen nhé?
Lâu Mộc Ngôn cho dù chưa bước chân vào giới này nhưng rất nhiều chuyện đã nắm rõ: Chẳng qua chỉ là một phóng viên giải trí thôi mà? Người của anh sao?
Cô cũng đề cao tôi quá rồi, cô ấy là Giản phu nhân.
Lâu Mộc Ngôn hơi hất cằm lên: Giản phu nhân gì?
Là vợ của Giản Trì Hoài.
Chử Đồng nhìn về phía anh ta, nghĩ bụng người này cũng thật kỳ lạ. Nhưng Lâu Mộc Ngôn rõ ràng sắc mặt rất kinh ngạc, trên mặt có vô vàn biểu cảm. Đáy lòng Chử Đồng chợt trầm xuống, nếu không phải giữa cô ta và Giản Trì Hoài thật sự có gì đó, cô ta hà tất phải có phản ứng này? Hai người đánh giá đối phương bằng khoảng cách chỉ vài ba bước chân. Ân Thiếu Trình thì nghiêng mặt xem kịch hay. Lâu Mộc Ngôn khẽ nắm tay lại: Ông nội và bố đang ở nhà đợi tôi, tôi phải về trước đây.
Cô Lâu, ăn cơm tối xong rồi hẵng đi. Nếu không ông Lâu chắc chắn sẽ trách tôi tiếp đón không chu đáo.
Lâu Mộc Ngôn lắc đầu, trước đi khi ánh mắt chưa hề rời khỏi Chử Đồng. Cô quay người đi, Chử Đồng xị mặt: Ân Thiếu Trình, tôi cảm giác chuyện gì anh cũng biết thật đấy. Anh nói với cô ta tôi là Giản phu nhân là có ý gì?
Cái gì mà có ý gì, cô ấy là bạn tôi, cô cũng vậy, tôi giới thiệu làm quen thôi. Ân Thiếu Trình mỉm cười nói.
Nhưng qua mặt Chử Đồng không dễ như vậy: Xem ra anh cũng biết giữa cô ta và Giản Trì Hoài có chuyện gì đó?
Người đàn ông nhìn về phía xa, thấy Lâu Mộc Ngôn đã ngồi lên xe rời đi, ánh mắt anh bèn dịu nhẹ hơn, hướng về phía Chử Đồng: Cô xem với tư chất của cô ta, vào làng giải trí thì thế nào?
Việc này còn cần hỏi tôi sao?
Ân Thiếu Trình khẽ cong môi, ánh mắt nhạt nhòa: Đối với một người đàn ông mà nói, đối mặt với một cô gái quá lâu, dù có rất xinh đẹp đi nữa cũng sẽ mất đi cảm giác mới mẻ. Mà đối với phụ nữ thì ngành giải trí chính là liều thuốc bảo đảm. Cô sẽ được trải nghiệm một cuộc đời khác, một vai trò khác, được mọi người ngưỡng mộ, được người cung phụng, nâng niu như thần vậy. Tới lúc đó, ánh mắt người đàn ông của cô tự nhiên cũng sẽ bị thu hút...
Ân Thiếu Trình, anh vẫn chưa chịu bỏ cuộc nhỉ! Tôi đã nói rồi, tôi không làm minh tinh gì hết! Chử Đồng đẩy cánh tay anh ta ra.
Ân Thiếu Trình đặt tay xuống trần xe, còn gõ nhẹ mấy cái: Phụ nữ như cô đúng là đần độn ngu dốt, cứ ngồi đó đợi chồng mình bị người ta giật mất đi.
Anh ta có cần ác vậy không? Chử Đồng mở cửa xe thật mạnh, đẩy một cái, Ân Thiếu Trình không kịp phòng bị, bị bắn ra ngoài mấy bước. Rồi cô lại hằn học đóng cửa xe lại, lao vút đi.
Gặp ma rồi! Ân Thiếu Trình phủi phủi người.
Trên đường trở về, Chử Đồng bất giác liếc nhìn chiếc máy ảnh bên ghế lái phụ. Cuộc hẹn gặp của Lâu Mộc Ngôn và Ân Thiếu Trình, những quan hệ bên trong sao rối rắm thế? Trở về Bán Đảo Hào Môn, cô đỗ xe, đi vào trong, nhìn thấy Giản Trì Hoài đứng ở cửa. Chử Đồng đeo balo đi tới: Anh ăn cơm chưa?
Vẫn chưa, đang đợi em.
Á? Muộn thế này rồi?
Giản Trì Hoài kéo tay cô: Vừa hay anh cũng không đói, để nhà bếp chuẩn bị muộn một chút.
Khi cô và Giản Trì Hoài cùng ăn tối, trên bàn hầu như đều là bốn món mặn một món canh, hai món chay, hai món thịt. Hơn nữa, biết Chử Đồng thích tôm, trong vòng một tuần, tôm chắc chắn sẽ xuất hiện trên bàn ít nhất hai lần.
Chử Đồng say sưa ăn uống. Giản Trì Hoài buông đũa xuống trước cô. Cô đói không tả nổi, lại xới thêm một bát. Giản Trì Hoài nhìn dáng vẻ của cô, bất chợt nhíu mày: Em lại ra ngoài săn tin rồi?
Đúng vậy, đi theo Lâu Mộc Ngôn. Chử Đồng nói xong còn không quên liếc mắt quan sát biểu cảm của Giản Trì Hoài.
Cô ta thì có gì để theo dõi?
Lẽ nào anh biết cô ta?
Giản Trì Hoài đặt hai tay lên mặt bàn, mười ngón tay đan vào nhau: Phản ứng của đoạn quảng cáo đó rất tốt, nhưng một người còn chưa được tính là ngôi sao, em tốn công tốn sức theo dõi thì có ích gì?
Vì em đã nhìn trúng tiềm lực của cô ta, hơn nữa bây giờ mọi người đều rất quan tâm cô ta sẽ ký hợp đồng với công ty giải trí nào. Chử Đồng bê bát canh lên, nếm thử một ngụm: Ngon quá. À, còn nữa, hôm nay em chụp được cô ta đi với Ân Thiếu Trình.
Thế ư? Giản Trì Hoài hờ hững.
Đúng vậy, chắc cũng đang bàn chuyện hợp tác. Nhưng có một chuyện em nghĩ mãi không hiểu. Giống như anh nói, một người còn chưa được tính là ngôi sao, có đến mức phải khiến Ân Thiếu Trình đích thân ra mặt không? Cho dù bát cơm lớn là Giang Ý Duy một ngày nào đó tính chuyển nghề cũng chưa kinh động đến ông chủ của làng giải trí chứ? Nét mặt Chử Đồng đầy nghi hoặc, rõ ràng không hiểu gì về gia cảnh của Lâu Mộc Ngôn. Giản Trì Hoài ngồi sát tới bên cạnh cô: Tối nay ăn canh gì vậy, anh chưa uống ngụm nào, ngon không?
Chử Đồng đánh mắt nhìn xuống bát canh của mình: Canh sườn heo nấu với hạt dẻ.
Bờ môi mỏng của anh ghé vào bát của cô, bản thân cũng không tự động tay mà đè miệng xuống, húp một ngụm: Mùi vị cũng không tồi.
Chử Đồng bê bát canh cho anh, Giản Trì Hoài uống canh rồi đưa tay ôm lấy eo cô: Uống no chưa?
Chử Đồng xoa xoa bụng: No rồi.
Nhưng anh vẫn đói.
Cô có lòng tốt cầm lấy bát cơm của Giản Trì Hoài: Để em xới cơm cho anh.
Không phải đói ở đây.
Chử Đồng run tay, lập tức hiểu ra. Đầu tiên cô đưa hai tay lên ôm mặt, sợ người ta nghe thấy bèn hạ thấp giọng: Anh lên gác trước đi.
Đây là nhà chúng ta, có cần phải lén la lén lút không?
Anh lên trước đi!
Em cự nự gì chứ! Giản Trì Hoài nắm chặt cổ tay cô, lập tức kéo cô bỏ chạy.
Con người Giản Trì Hoài đúng là giáo sư cầm thú, ngoài mặt chỉnh tề, bên trong cầm thú. Câu này dùng trên người anh, thật sự không còn từ nào phù hợp hơn! Anh sẽ không rung động với bạn ở một nơi tử tế, anh muốn ở đâu thì sẽ ở đó. Lúc này Chử Đồng đang bị giữ trong phòng chiếu phim, không thể nhúc nhích, bên dưới là chiếc ghế lông mềm mại. Anh tùy ý chọn một bộ phim nào đó rồi chỉnh volume thật lớn. Trong phòng không bật đèn, ánh sáng trên màn chiếu vừa đủ để khóa chặt hai người phía trước. Giản Trì Hoài cắn nhẹ lên cằm cô: Bây giờ em không cần nhẫn nhịn, tiếng súng của bộ phim cảnh sát này đủ để lấn át tiếng kêu của em.
Chử Đồng vùi mặt vào cổ anh: Cầm thú!
Giản Trì Hoài cười khẽ, bàn tay bắt đầu cởi áo cô. Chử Đồng bám chặt hai tay lên cánh tay anh: Giản Trì Hoài, ngoài đại học thành phố ra, bên ngoài anh còn sinh viên không?
Còn.
Vậy có khi nào anh để họ tới đại học thành phố học không?
Giản Trì Hoài tập trung vào động tác tay, vốn dĩ cả câu hỏi của Chử Đồng anh còn chưa hiểu. Anh mơ hồ đáp một tiếng có, sau đó nhào tới khóa miệng cô lại. Chử Đồng lập tức yên tâm. Giữa vợ chồng với nhau, cô vẫn lựa chọn tin tưởng, bất luận Lâu Mộc Ngôn có ý đồ gì với Giản Trì Hoài, chỉ cần anh không đặt tâm tư vào cô ta là được.
Ngày hôm sau, Chử Đồng ngồi trước máy tính, hai mắt thâm quầng, cổ họng đau rát khó chịu. Cô há miệng, nhét vào một viên kẹo ngậm thanh mát. Tối qua, Giản Trì Hoài không ngừng xúi giục cô, nói bên tai toàn là tiếng súng, không nghe rõ tiếng cô, bảo cô hét to lên một chút, lại to thêm chút nữa. Anh bị kích động mà trở nên mạnh mẽ, còn cô thì sao? Cô há hốc miệng, mình đúng là bị mắc bẫy giặc rồi.
Tổng biên tập tới, vỗ mạnh lên vai cô. Chử Đồng giật mình suýt nữa nhảy dựng lên. Tổng biên tập tươi cười, dựa sát mép bàn: Làm chuyện gì trái với lương tâm rồi mà sợ hãi đến mức này?
Tổng biên tập, đâu phải chị không biết em là thanh niên ưu tú, làm chuyện tốt còn không kịp nữa là.
Thôi đi, sao giọng lại khàn thế này?
Chử Đồng xoa xoa cổ: Đi hát đó mà.
Được rồi. Tổng biên tập hai tay bê cốc nước: Có phải tối qua cô theo dõi Lâu Mộc Ngôn không?
Đúng vậy. Chử Đồng dương dương tự đắc: Em đã chụp được ảnh của cô ta và Ân Thiếu Trình.
Bây giờ chưa thể tung được.
Vì sao ạ?
Tổng biên tập thẳng thừng kéo ghế ngồi xuống bên cạnh cô: Sáng sớm nay sếp gọi điện cho tôi, nói những tin tức liên quan đến Lâu Mộc Ngôn không được tiết lộ nửa lời, rất có thể Dịch Sưu sẽ bỏ ra một số tiền lớn để ký hợp đồng với cô ta. Lúc này mà tung tin của cô ta với Ân Thiếu Trình, há chẳng phải lót đường cho đối phương sao? Thế nên, cứ theo dõi sát sao vào, lại sắp không bình yên rồi.
Vâng. Dù sao cũng chỉ là tin vặt, dù gì danh tiếng của Lâu Mộc Ngôn vẫn còn chưa hình thành.
Đúng là kỳ quái, một con bé còn non nớt mà ai cũng giành giật, cái thế giới này đúng là say mê những thứ không đâu. Tổng biên tập nói xong, đứng dậy quay về phòng làm việc.
Ân Thiếu Trình là một người tinh ranh cỡ nào. Tối qua sau một hồi do thám đã biết rõ Lâu Mộc Ngôn gần như chắc chắn nghiêng về phía Dịch Sưu. Trái tim người con gái mà đã bị thu phục thì anh ta có tốn công nữa cũng vô ích.
Tới giờ tan làm, Chử Đồng nhận được điện thoại ở nhà, Chử Cát Bằng kích động tới nỗi lắp bắp: Đồng Đồng à, Đồng Đồng, chuyện tốt rồi, làm ăn như nước rồi.
Bố, làm ăn gì ạ?
Con về nhà một chuyến đi, bạn con nói sẽ lo cho chuyện làm ăn nhà chúng ta, mau về.
Chử Đồng chẳng hiểu đầu cua tai nheo thế nào. Có thể khiến Chử Cát Bằng phấn khích đến mức này chắc chắn là một vụ lớn, nhưng trong đám bạn bè của cô, ngoài nhà họ Giản ra làm gì còn hai giàu có? Cô vội vàng quay về nhà, từ xa đã nhìn thấy xe của Ân Thiếu Trình đỗ bừa bãi trước cửa hàng hoa quả của nhà cô.
Chử Đồng đi vào trong cửa hàng, Ân Thiếu Trình ngồi trước một chiếc bàn Lý Tịnh Hương vội bày ra, cắn một điếu thuốc, nheo mắt nhìn cô đi vào còn chào hỏi: Hi!
Chử Đồng nhìn thấy anh ta là đau đầu. Bố rót trà cho Ân Thiếu Trình. Khi thấy Chử Đồng đi tới, ông bèn vội vẫy tay: Đồng Đồng à, bạn con nói hoa quả tráng miệng sau này của công ty cậu ấy đều do bố đưa hàng, đây quả là một mối làm ăn lớn.
Đúng là làm ăn lớn. Chử Đồng bước lên, cười đểu: Cảm ơn anh quan tâm!
Nên mà, quan hệ của chúng ta tốt như vậy. Một người như anh ta quả thực không nên hạ cố tới đây. Chử Đồng còn cảm thấy anh ta nhàm chán, không lẽ còn muốn bắt cô đi làm ngôi sao?
Cô tới trước bàn, cầm một miếng táo được xiên vào que tăm, đưa vào miệng: Cậu chủ Ân, anh hạ cố tới chơi còn việc gì không?
Có chứ, cô lại đây, tôi nói cho cô biết.
Chử Đồng ngồi bên cạnh anh ta, Ân Thiếu Trình gõ ngón tay lên bàn: Tôi có một chuyện quan trọng muốn nói với cô, cô đi với tôi tới một nơi là biết rồi.
Anh lại muốn hại tôi đấy à?
Tôi hại cô khi nào rồi?
Chử Đồng còn lâu mới mắc bẫy, tập trung ăn hoa quả. Ân Thiếu Trình thấy vậy, nghiêng người nói: Đưa cô đi bắt gian Giản Trì Hoài, có đi không?
Miếng táo suýt nữa nghẹn lại trong cổ Chử Đồng, cô quắc mắt lườm anh ta: Bắt gian anh còn được đó.
Tôi đang ở đây, có gian díu gì cũng là với cô.
Chử Đồng ném cái tăm xuống, đứng dậy: Tôi còn phải về nhà ăn tối nữa, nhạt nhẽo.
Có đi không? Cô sợ gì chứ? Hay là bây giờ cô gọi luôn cho chồng cô đi, hỏi xem anh ta có ở nhà không? Ân Thiếu Trình ngồi cạnh xúi bẩy, Chử Đồng sờ soạng túi xách nhưng cuối cùng vẫn không thò vào: Đi thì đi, anh mà dám lừa tôi, tôi chắc chắn sẽ cho anh biết tay!
Lúc nói những lời này rõ ràng cô đã quên mất, cô chỉ là một phóng viên giải trí bé nhỏ, trứng sao có thể chọi với đá?
Sau khi rời khỏi cửa hàng hoa quả, Ân Thiếu Trình kiên quyết bắt Chử Đồng ngồi lên xe mình, ngón tay cô cứ gõ mãi vào chiếc túi xách, sắc mặt căng thẳng. Ân Thiếu Trình khẽ cong môi: Có phải rất sợ không?
Sợ gì chứ? Tôi tin anh ấy.
Ân Thiếu Trình cười khẩy: Vậy thì chúng ta thử cá cược xem, nếu cô thật sự nhìn thấy Giản Trì Hoài ở cùng với người con gái thì sao đây?
Sao gì chứ? Chử Đồng vẫn còn cứng miệng: Đó là chuyện giữa hai vợ chồng chúng tôi, không liên quan tới anh.
Ân Thiếu Trình ngẩn người trong giây lát, người gì không biết.
Tới trước một tòa nhà cao tầng, Ân Thiếu Trình đỗ xe, Chử Đồng cùng anh ta đi xuống, người trước cửa nhìn thấy anh ta, cung kính cúi chào: Cậu chủ Ân!
Người đàn ông ngoắc tay với Chử Đồng đứng sau rồi tự đi vào trong. Xuyên qua một hành lang dài thật dài, bước chân của Chử Đồng bất giác chậm lại. Những căn phòng hai bên như một mê cung, từng tạo hình nửa vòng cung gồ lên xuất hiện, còn Ân Thiếu Trình thì đã thuộc đường thuộc lối, đẩy một trong số những cánh cửa đó, đi vào trong.
Chử Đồng đứng ở cửa, trái tim bỗng chốc treo lơ lửng trên cổ họng. Cô sợ sẽ nhìn thấy những thứ không nên nhìn. Cô nắm chặt tay lại, Ân Thiếu Trình thấy thế, lùi ra sau: Vào đi chứ.
Cô hít sâu một hơi, vào theo. Ân Thiếu Trình chào hỏi người trước mặt. Chử Đồng nhìn xung quanh, làm gì có bóng Giản Trì Hoài. Cô nhíu mày: Anh!
Ân Thiếu Trình suỵt một tiếng: Lẽ nào cô định mặc thế nào đi bắt anh ta? Cô không sợ gặp phải một người phụ nữ ăn diện lộng lẫy rồi để bản thân thua kém sao? Chẹp chẹp chẹp, người với người sợ nhất chính là bị so sánh.
Chử Đồng khó khăn lắm mới bình tĩnh lại được. Nhà tạo mẫu bên trong kéo cô tới trước một giá quần áo, lấy từng bộ xuống ướm thử lên người cô, cuối cùng chọn được một chiếc váy ngắn hở vai.
Chử Đồng liếc nhìn: Tôi không mặc, hở chân hở vai, tôi không thích.
Cô bé à, thời đại nào rồi, lộ được tức là cô có 'hàng'. Nhà tạo mẫu nhét bộ váy vào người cô, Ân Thiếu Trình lại bắt đầu thêm dầu vào lửa: Cô cứ mặc cái áo phông với quần bò của cô đi đi. Cô Lâu Mộc Ngôn đó, cô gặp rồi phải không? Có lần nào không ăn diện lộng lẫy? Tóm lại tôi là đàn ông, tôi thích những người như vậy.
Nhà tạo mẫu thấy vậy, tiện thể đẩy Chử Đồng vào phòng thay đồ. Khi cô ra ngoài, cảm thấy rất khó chịu, không ngừng lấy tay kéo vạt váy xuống. Bờ vai gầy, trắng trẻo hở ra một nửa, lúc ẩn lúc hiện, làn da ở chân càng được tôn lên một cách hoàn hảo. Ân Thiếu Trình cất sự hài lòng trong ánh mắt đi: Cũng tạm được, thế còn đỡ.
Nhà tạo mẫu lại tiện tay tết tóc cho cô, còn trang điểm. Quả nhiên là phụ nữ cần biết làm đẹp, Chử Đồng nhìn vào trong gương, bất giác sờ tay lên mặt mình. Ân Thiếu Trình đứng sau lưng cô phì cười: Không cần véo nữa, chính là cô đấy.
Anh ta bước lên, tự nhiên khoác lấy vai cô: Nào, cùng chụp một kiểu ảnh.
Chử Đồng không thể không xoay người, nhìn thấy nhà tạo mẫu kia giơ cao chiếc máy ảnh trong tay. Cô đẩy Ân Thiếu Trình ra một cách khoa trương: Vì sao tôi phải chụo chung với anh?
Tôi đã tạo hình cô được thế này, không nên sao?
Ân Thiếu Trình, đừng tưởng tôi không biết, bụng anh chắc chắn đang âm mưu chuyện tồi tệ gì đó. Anh định dùng ảnh chụp chung của chúng ta làm gì?
Cô nhóc này có phải quá tinh ranh rồi không? Gặp phải cô, Ân Thiếu Trình cảm thấy đầu đau như búa bổ: Tôi còn làm gì được cô đây? Dứt lời, anh ta định đi lên, Chử Đồng giơ hai tay lên che ngực: Tôi đi thay quần áo đây.
Nhà tạo mẫu thấy vậy, đứng ra: Cô Chử, vậy để tôi chụp riêng cô một kiểu nhé? Bộ quần áo này rất hợp với cô, tôi muốn chụp lại, chụp ảnh riêng chắc không sao chứ?
Chử Đồng nghe nói vậy, cũng không thể tỏ ra khó chịu nữa, đành đứng đó cho anh ta chụp.
Ân Thiếu Trình ngồi xuống sofa bên cạnh quan sát, Chử Đồng kéo vạt váy xuống: Chẳng phải còn có việc sao? Anh ngồi đó làm gì?
Cô gấp gáp thật. Ân Thiếu Trình đứng dậy, nói với nhà tạo mẫu bên kia: Thầy Nghiêm, chúng tôi có việc, đi trước nhé.
Được.
Ra khỏi phòng, Chử Đồng đi thẳng về phía trước theo Ân Thiếu Trình, tới tận khi ra khỏi tòa nhà, tới bãi đỗ xe, Chử Đồng dừng bước: Không phải anh đang chơi tôi đấy chứ?
Tôi chơi cô làm gì? Đi, đi ngay bây giờ đây.
Bây giờ vừa hay là giờ tan tầm cao điểm, đường rất tắc, Chử Đồng sốt ruột. Khoảng một tiếng đồng hồ sau, chiếc xe dừng lại trước một khách sạn.
Hai người xuống xe, Ân Thiếu Trình vào trong khách sạn. Có nhân viên phục vụ đi trước dẫn đường, mở cửa phòng cho anh ta. Cửa vừa mở ra, bên trong chẳng có một ai cả. Sắc mặt Chử Đồng tái mét trong khoảnh khắc: Con người anh có phải rất vô vị không!
Ân Thiếu Trình đứng chắn phía sau cô, chặn đường cô lại: Chắc chắn là vì tắc đường, Giản Trì Hoài đã sớm đưa người đi rồi, lần sau nhé.
Anh...
Ân Thiếu Trình đứng dựa vào khung cửa, đẩy Chử Đồng vào trong: Còn nữa, cô quên à? Ban nãy thầy Nghiêm để cô cầm chiếc túi xách này ra, túi của cô vẫn còn ở đó, trên người không có tiền, cũng không thể lái xe, lẽ nào cô tự đi về?
Lúc này Chử Đồng mới chú ý tới đôi tay mình. Cô nghiến răng kèn kẹt. Coi như cô đen đủi, một lần nữa bị anh ta lừa.
Sau khi đưa hai người họ đi, thầy Nghiêm yên lặng pha một bình trà ngồi đợi.
Khi Giản Trì Hoài đưa Lâu Mộc Ngôn tới, cũng là lúc hương trà ngập tràn căn phòng. Thầy Nghiêm đón hai người vào trong, quan sát tỉ mỉ Lâu Mộc Ngôn: Quả nhiên là căn bản rất tốt.
Thầy chọn cho cô ấy hai bộ quần áo, lát nữa chúng tôi còn ra ngoài có việc. Giản Trì Hoài ngồi xuống sofa. Thật ra anh không thích làm việc này nhất. Lâu Mộc Ngôn nhìn xung quanh: Vì sao phải tới đây chọn quần áo vậy?
Vì quần áo của thầy Nghiêm đây ngàn vàng khó kiếm, một bộ chỉ có một kích cỡ, chưa bao giờ đặt riêng ột ai. Có thể mặc toát lên được mùi vị của nó coi như có duyên. Giản Trì Hoài lãnh đạm giải thích.
Lâu Mộc Ngôn đại khái đã hiểu bèn gật đầu: Vậy phiền thầy Nghiêm ạ.
Giản Trì Hoài tùy ý lật xem mấy cuốn tạp chí. Lâu Mộc Ngôn thay quần áo xong đi ra. Cô ta có điều kiện tốt, đương nhiên mặc gì cũng đẹp, sắc đẹp có thừa, nói là kiều diễm vẫn chưa đủ. Giản Trì Hoài khẽ gật đầu: Không tồi. Anh đặt tạp chí lên mặt bàn, ánh mắt vô thức liếc qua một bức ảnh bày trên bàn. Anh tiện tay cầm lên, ban đầu chưa nhận ra người đó là ai, chỉ cảm thấy trông rất quen, sau đó nhìn kỹ hơn mới phát hiện người này té ra là Chử Đồng!
Thầy Nghiêm phát hiện ra anh đang xem bức ảnh này, cười hỏi: Đẹp không?
Giản Trì Hoài không nói gì, thầy Nghiêm kết hợp trang sức cho Lâu Mộc Ngôn: Ân Thiếu Trình đưa tới đấy, để tôi xem xem điều kiện có được không. Cô bé này cá tính lắm, cả diện mạo và khí chất đều đầy đủ. Cậu Tứ, lần này cậu chậm một bước rồi.
Cái gì mà chậm một bước? Giản Trì Hoài ngước mắt lên nhìn.
Ân Thiếu Trình muốn ký hợp đồng với cô ấy, có lẽ bây giờ đã đưa ra ngoài ăn cơm rồi. Cậu không giành được, hạt giống tốt này coi như rơi vào tay cậu ấy rồi.
Lâu Mộc Ngôn nghe tới đây, trong bụng có chút tức tối. Cô ta đương nhiên phải xem xem điều kiện của đối phương tốt đến mức nào. Khi đi qua nhìn, ngẫm nghĩ nửa ngày mới nhớ ra, người này chẳng phải người cô ta đụng phải hôm ở bãi đỗ xe sao? Ân Thiếu Trình còn nói đây là Giản phu nhân!
Lâu Mộc Ngôn lẳng lặng đánh mắt về phía Giản Trì Hoài. Ngón tay mảnh khảnh của anh cầm lấy bức ảnh. Góc chụp của thầy Nghiêm rất đẹp, cô ấy lại mặc váy siêu ngắn, đôi chân xinh đẹp lộ ra không sót chút nào. Đợi đã! Ánh mắt Giản Trì Hoài đột nhiên giá lạnh. Cô cứ mặc thế này mà rời đi cùng Ân Thiếu Trình sao?
Lâu Mộc Ngôn quan sát sắc mặt của Giản Trì Hoài: Cô ấy... cũng là người mới sao?
Thầy Nghiêm tiếp lời: Phải.
Giản Trì Hoài giơ thứ trong tay lên: Bức ảnh này tôi cầm đi.
Làm gì? Lại định cướp người? Thầy Nghiêm khoác lên vai Lâu Mộc Ngôn chiếc áo choàng đã chọn trước.
Giản Trì Hoài đút bức ảnh vào túi: Cậu ta giành được với tôi sao? Trừ phi mặt trời mọc đằng Tây rồi.
Cậu Tứ, cậu... quá tự phụ rồi! Thầy Nghiêm kết hợp xong xuôi cho Lâu Mộc Ngôn, hài lòng gật đầu, lúc này mới nói với Giản Trì Hoài: Nhưng mà cô gái này thì thật sự chưa nói trước được. Người mới Ân Thiếu Trình đích thân đưa tới, quan hệ bên trong nhất định không đơn giản.
Giản Trì Hoài nghe mà ong đầu, đứng dậy chuẩn bị đi. Lâu Mộc Ngôn ngoan ngoãn đi theo sau anh. Hai người ra khỏi phòng, Lâu Mộc Ngôn thở hỏi dò: Anh định sẽ chia đôi toàn bộ tài nguyên dùng để lăng xê em cho cô ta một nửa sao?
Giản Trì Hoài đút một tay vào túi, sắc mặt bình thản, chỉ hờ hững liếc nhìn cô ta: Cô yên tâm đi, cô ấy sẽ không bước chân vào showbiz đâu.
Vì sao vậy? Lâu Mộc Ngôn hỏi.
Bờ môi mỏng của Giản Trì Hoài mím lại thành một đường thẳng, vì anh không cho phép, đơn giản vậy thôi. Lâu Mộc Ngôn không có được đáp án từ anh nhưng trong lòng cô hiểu rõ vì Chử Đồng là Giản phu nhân, chỉ đơn giản như vậy.
Chử Đồng ăn cơm xong cũng sắp chín giờ hơn. Hai người ra khỏi khách sạn. Cô ăn mặc như vậy, gió thổi qua là lạnh đến run cầm cập. Ân Thiếu Trình định cởi áo khoác thì Chử Đồng né tránh: Ai cần mặc áo của anh.
Quần áo của tôi không phải ai cũng được mặc đâu.
Chử Đồng đứng trước cửa khách sạn, xe của Ân Thiếu Trình đi đến. Cô giơ tay về phía người đàn ông: Cho tôi mượn một trăm đồng.
Làm gì?
Tôi bắt xe về nhà.
Ân Thiếu Trình đón lấy chìa khóa xe từ tay nhân viên phục vụ: Còn cần bắt xe gì nữa, tôi đưa cô về.
Khỏi cần, tôi tự đi được rồi. Cho tôi mượn 100, hôm khác trả anh. Chử Đồng xòe tay ra, ngoắc ngoắc ngón tay.
Ân Thiếu Trình sờ soạng túi: Không có, tôi chỉ có thẻ thôi. Cứ để tôi đưa cô về, chúng ta có gian díu gì đâu, cô sợ Giản Trì Hoài phát hiện ra vậy sao?
Chử Đồng thu tay lại: Vậy anh đưa tôi về chỗ vừa nãy, tôi thay quần áo, còn cả túi xách của tôi nữa.
Chỗ thầy Nghiêm đúng 9 giờ đóng cửa, bây giờ qua đó là bị đứng ngoài.
Chử Đồng giậm chân bình bịch: Anh không cho vay thì thôi, tôi bắt xe về nhà bảo người ta trả tiền cho tôi.
Ân Thiếu Trình nghe xong bèn móc trong túi ra một tờ 50 đồng: Này.
Chử Đồng cầm lấy, thật sự cảm thấy... hành vi này của anh ta có xứng với danh tổng giám đốc không? 50 đồng, quá đáng lắm rồi. Cô bắt một chiếc taxi trước cửa, cất 50 đồng quý báu đó đi rồi ngồi lên.
Ân Thiếu Trình cười khẽ. Số tiền này chắc là vừa đủ để cô về nhà. Như vậy thì bộ quần áo trên người cô cũng không thay được.
Nhà họ Lâu.
Xe của Giản Trì Hoài đỗ lại trước cửa nhà họ Lâu. Anh đi qua mở cửa xe cho Lâu Mộc Ngôn. Lâu Mộc Ngôn nhìn ngó: Sao anh không vào?
Tôi về nhà còn có việc.
Lâu Mộc Ngôn nắm chặt chiếc túi xách: Bố và ông nội em đều ở nhà, anh vào nhà đã.
Thôi. Giản Trì Hoài kiên quyết: Để hôm khác rảnh rỗi, tôi sẽ hẹn riêng họ.
Lâu Mộc Ngôn thấy vậy, đành phải xuống xe. Bóng hình Giản Trì Hoài cao lớn, thẳng tắp, Lâu Mộc Ngôn dù có đi giày cao gót, đứng trước mặt anh vẫn lùn hơn. Cô ta ngước lên nhìn anh: Tứ ca, anh đã thích ai chưa?
Giản Trì Hoài hơi nhìn xuống, ánh mắt đụng phải cô ta: Tôi đã kết hôn rồi.
Gương mặt Lâu Mộc Ngôn biến sắc, cắn răng nói: Thế ư? Đúng là không nhìn ra.
Giản Trì Hoài đứng dựa vào cửa xe: Cô ấy không phải người trong giới này, vì thế tôi muốn để cô ấy có không gian riêng tư của mình.
Với diện mạo này của Giản Trì Hoài, chưa cần nói tới gia thế đã đủ để khiến bất kỳ cô gái trẻ nào cũng phải điên đảo. Lâu Mộc Ngôn cũng không ngoại lệ. Cô ta muốn vào showbiz thì nhất định phải dựa vào Giản Trì Hoài. Mà Giản Trì Hoài muốn ký được hợp đồng với cô ta cũng chỉ có cách đôi bên đều có lợi. Mặc dù anh có ý thu nhận cô ta làm người dưới quyền mình nhưng thái độ ngoài mặt vẫn phải không nóng không lạnh, tựa hồ cô ta chỉ cần được nước lên thêm một bước, anh lập tức sẽ thu lại hết vẻ hòa bình của mình.
Thật là, rõ ràng người muốn ký hợp đồng là anh, thế mà người bày ra cái vẻ cao ngạo cũng vẫn là anh. Nhưng Lâu Mộc Ngôn lại thích cái tư thế ngưỡng vọng này. Cô ta không dám sinh sự lúc này, bèn ngoan ngoãn quay vào nhà.
Chử Đồng ngồi xe quay về Bán Đảo Hào Môn. Dọc đường, cô luôn nhìn ra ngoài cửa sổ, càng ngày càng gần về tới nhà. Cô nhìn giờ trên xe taxi, cũng không biết hôm nay Giản Trì Hoài có ở nhà không? Nếu anh ở nhà mà nhìn thấy bộ quần áo này của cô liệu có xé xác cô ngay không?
Ở phía trước ạ? Có cần lái vào trong không ạ? Người tài xế bất ngờ hỏi.
Chử Đồng nhìn số km, trên đó hiển thị con số 48 đồng. Thiệt tình, Ân Thiếu Trình làm thầy bói à? Đưa tiền cho cô còn chưa đủ đi vào tận cửa nữa.
Dừng, dừng dừng dừng! Chử Đồng giơ tay làm tài xế giật nảy mình, phanh kít lại. Cả người cô bổ nhào về phía trước, đồng 50 trong tay bị nắm chặt tới nhăn nheo. Nhìn thấy giá tiền nhảy lên con số 49, Chử Đồng thở phào: Sư phụ, tiền của anh đây.
Người tài xế đón lấy, nhìn cô từ trên xuống dưới: Được rồi, dù sao lái vào trong cũng phiền phức.
Cô cầm chặt đồng xu 1 đồng bước xuống xe. Từ cửa đi vào nhà còn cả một đoạn đường rất dài. Chử Đồng đóng cửa xe lại, cử động bàn chân.
Giản Trì Hoài lái xe về nhà. Bức ảnh kia vẫn được đặt ở gần ngực anh, ngón tay anh gõ nhẹ lên vô lăng, từ xa nhìn thấy có bóng một người đứng ngay trước cửa, tay không ngừng giật giật cho tà váy thấp xuống. Nhưng trên người chỉ có một nhúm vải, che được chân nhiều hơn thì bên trên ắt sẽ lộ nhiều hơn. Anh không khỏi phì cười, thầm nghĩ không biết là cô gái nhà nào, mất mặt quá đi mất. Chiếc xe từ từ đi về phía trước, rồi anh bỗng nhận ra, bộ quần áo kia chẳng phải chính là bộ Chử Đồng mặc trong bức ảnh sao?
~Hết chương 60~
Bực mình!
Ân Thiếu Trình lúc này đang đứng trong phòng làm việc, ánh mắt đăm đăm nhìn về phía trước. Tầng mây tích tụ trên đỉnh đầu, thời tiết thay đổi đến là nhanh. Hai tay anh đút vào túi quần, dáng người thẳng tắp, trút bỏ vẻ tếu táo, bỡn cợt thường ngày, trên gương mặt tuấn tú bỗng có một cảm giác âm u không thể xua tan.
Cậu Ân? Người đằng sau đã đứng hơn nửa tiếng đồng hồ, chân sắp đờ ra tới nơi: Một đoạn quảng cáo thì có thể nhận ra điều gì ạ? Cho dù hiệu quả có tốt, cũng là nhờ đám minh tinh kỳ cựu đó. À à, còn cả đạo diễn nữa. Lâu Mộc Ngôn chẳng qua chỉ là một người mới tới mức không thể mới hơn, thậm chí còn chưa từng lộ mặt trong cái giới này. Cho dù thật sự không ký được hợp đồng có lẽ cũng sẽ không tổn thất quá lớn.
Cậu thì hiểu cái gì! Ân Thiếu Trình nhẹ giọng nạt nộ: Cái cô Lâu Mộc Ngôn này sao có thể đơn giản? Nếu chỉ đơn thuần là một người mới có tiềm năng, vì cớ gì Giản Trì Hoài phải đứng ra tranh giành? Nhà họ Lâu ở Tây Thành, lẽ nào cậu chưa từng nghe danh?
Nhà... Nhà họ Lâu ạ? Lâu Mộc Ngôn là người nhà họ Lâu?
Cô con gái duy nhất của nhà đó.
Người đàn ông phía sau khó che giấu vẻ kinh ngạc: Cô ta còn cần vào làng giải trí sao?
Ha, có mấy người không thích cái vòng luẩn quẩn này chứ? Sự hấp dẫn khi được công chúng tâng bốc, có mấy người chống đỡ được? Trong đầu Ân Thiếu Trình chợt hiện lên câu nói đó của Chử Đồng, miệng anh bất giác chửi một tiếng ngốc nghếch .
Nhưng cậu chủ Ân, mấy ngày trước, Lâu Mộc Ngôn đã tới đại học thành phố, còn chính Giản Trì Hoài đưa cô ta tới. Em sợ... phía Dịch Sưu đã đàm phán thành công rồi.
Con cáo già Giản Trì Hoài này! Ân Thiếu Trình và anh ta oan gia ngõ hẹp không ít lần, thua nhiều thắng ít, lần này quyết không thể buông tay.
Rốt cuộc Dịch Sưu đã cho cô ta điều kiện gì? Hay là... Người đàn ông hơi ngừng lại, hỏi với vẻ thăm dò: Mỹ nam kế?
Ân Thiếu Trình bật cười: Chắc là khả năng giường chiếu của Giản Trì Hoài rất được. Nói xong câu này, Ân Thiếu Trình chẳng hề cảm thấy an ủi tinh thần. Anh suy nghĩ, đầu mày lại nhíu vào. Lẽ nào khả năng giường chiếu của anh còn kém hơn cả Giản Trì Hoài sao?
Cái này, đương nhiên anh chẳng thể kiểm chứng được. Ân Thiếu Trình cảm thấy cái đôi vợ chồng nhà này quả thật quá quắt. Một kẻ thì cướp nguồn hàng anh nhìn trúng, một người thì gảy mũi khinh thường anh, hoàn toàn không có ai coi anh ra gì.
Bán Đảo Hào Môn.
Chử Đồng về tới nơi, Giản Trì Hoài đã ở nhà từ lâu, tắm rửa, thay xong quần áo, đang ngồi ngoài ban công nhìn xa xăm. Chử Đồng đi vào phòng ngủ, bỏ túi xuống rồi bước ra: Nhìn gì vậy?
Xem khi nào thì em về.
Chử Đồng đi tới bên cạnh anh, nhìn thấy có hai cây hoa trong góc ban công đã rụng kha khá lá: Chiều nay anh không có tiết sao?
Có, tăng giờ đột xuất, trong khoa có một cô giáo sắp tới kỳ sinh đẻ, khoảng thời gian tiếp theo đây, có thể anh sẽ hơi bận một chút.
Chử Đồng ồ lên một tiếng. Giản Trì Hoài cúi xuống, hôn lên má cô một cái. Cô sờ sờ vào mặt mình, Giản Trì Hoài bất giác bật cười: Xem em ngày nào cũng ra ngoài săn tin, mặt đen sạm rồi kìa.
Đen lắm ư? Chử Đồng đưa hai tay lên che mặt: Liệu có khi nào tới hè sẽ thành cục than đen không?
Đừng làm nữa, làm phóng viên giải trí chẳng hay ho chút nào.
Chử Đồng buông tay xuống: Em phải làm thật tốt, tương lai có cơ hội sẽ chuyển sang dân sinh.
Giản Trì Hoài nhìn thấy sự tự tin đầy ắp trong ánh mắt cô nhưng lại âm thầm tạt cho cô một gáo nước lạnh: Em vẫn làm phóng viên giải trí là hơn. Theo dõi ngôi sao lấy chút scandal. Em tưởng mấy ký giả bên dân sinh dễ dàng sao, điều tra ngầm mà bị phát hiện cũng có thể bị đánh chết.
Một người thông minh lanh lợi như em có thể bị phát hiện sao? Huống hồ, nếu thực sự không ổn, em xinh đẹp như hoa thế này cũng có thể sử dụng mỹ nhân kế.
Giản Trì Hoài liếc mắt, bật cười. Chử Đồng nhíu mày hỏi: Trong nụ cười này của anh có mấy ý?
Xuống nhà ăn tối thôi. Giản Trì Hoài khẽ nắm lấy bả vai cô, xoay người dẫn cô vào nhà. Vừa đi tới cuối giường, liền nghe thấy tiếng di động anh rung lên từng hồi ở tủ đầu giường. Giản Trì Hoài buông tay đi tới, cầm lên xem tên hiển thị nhưng không nhận máy ngay mà ngẩng đầu nói với Chử Đồng vẫn còn đứng đó: Em xuống ăn trước đi.
Anh đang có ý muốn cô rời đi trước sao? Chử Đồng quay đi, gật đầu.
Xuống dưới nhà, người làm đã dọn cơm canh xong xuôi hết cả. Chử Đồng ngồi ở bàn ăn đợi anh. Khoảng 10 phút sau, cô nhìn thấy Giản Trì Hoài vội vội vàng vàng đi xuống. Chử Đồng bụng đói cồn cào, ngón tay gạt gạt lên đũa, thấy anh đi tới, cứ tưởng được ăn rồi. Nhưng Giản Trì Hoài lại vừa thay quần áo. Dáng chuẩn mặt đẹp, quả thật là mặc gì cũng đẹp. Anh rảo bước đi về phía cô: Em ăn đi, anh có chút việc phải ra ngoài.
Ăn cơm đã rồi hẵng đi?
Không kịp nữa. Anh xoa tay lên đầu cô: Em mau ăn đi.
Chử Đồng xị mặt, không giấu nổi sự hụt hẫng. Cô thấy Giản Trì Hoài sải bước đi khỏi nhà. Cô cảm thấy cô không cần ăn bữa cơm này nữa đã thấy no rồi.
Lúc Ân Thiếu Trình hẹn Lâu Mộc Ngôn, đợi cả tiếng đồng hồ mà đối phương vẫn chưa xuất hiện.
Người đàn ông ngồi trong căn phòng, hai tay khoanh trước ngực, ngón tay gõ nhè nhẹ lên cánh tay. Chưa từng có người nào dám cho anh leo cây, càng không có ai dám tới muộn hơn anh. Nhà họ Lâu có quyền có thế, càng muốn vào ngành giải trí thì càng không thể đắc tội với Ân Thiếu Trình này.
Anh nhắm mắt lại nghỉ ngơi, bên ngoài vọng tới tiếng gõ cửa khe khẽ, anh vẫn ngồi yên đó không nhúc nhích: Vào đi.
Quản lý của Lâu Mộc Ngôn mở cửa phòng ra cho cô ta. Sau khi cô ta đi vào, lúc ấy chị ta mới đi vào: Cậu chủ Ân, thật ngại quá, tắc đường, tắc đường.
Tắc cái mẹ gì, với khoảng cách này có bò cũng đến được, nhưng Ân Thiếu Trình không tiện giận dữ ra ngoài mặt nhưng vẫn rất ngạo nghễ. Anh mở mắt ra, ngữ khí lãnh đạm: Ngồi đi.
Quản lý của Lâu Mộc Ngôn kéo ghế cho cô ta. Cô bé ngũ quan rất xinh xẻo, bà nội cũng là ngôi sao điện ảnh một thời, hoa nhường nguyệt thẹn, gen chắc chắn không thua kém. Người quản lý ngồi bên cạnh cô ta, thấy cô ta không nói gì vội vàng ra hiệu: Cô Lâu, vị này là cậu chủ Ân.
Chào cậu chủ Ân.
Khóe miệng Ân Thiếu Trình hơi động đậy: Chào cô.
Ông Lâu từ lâu cũng từng có giao thiệp với cậu chủ Ân, ông ấy mong giúp cô Lâu chọn được một nơi 'an phận' thỏa đáng. Phía cậu và Dịch Sưu, ông ấy vẫn luôn cân nhắc. Tôi tin ông Lâu cũng từng nói với cậu, từ nay về sau bất kỳ một bộ phim nào có cô Lâu tham gia, cô ấy cũng phải làm nữ chính. Còn về mặt đầu tư, cậu hoàn toàn không cần lo lắng, nhà họ Lâu chính là...
Sức hấp dẫn này đã đủ lớn chưa? Dĩ nhiên là đủ, làm điện ảnh truyền hình, thứ gì quan trọng nhất? Chẳng phải là nhà đầu tư, là tiền sao?
Ân Thiếu Trình khẽ mỉm cười, phóng ra một ánh mắt mà bản thân tự nhiên là đầy ma lực: Vậy thì các người thật sự chọn đúng rồi. Tôi bảo đảm, một khi ký hợp đồng với cô Lâu, tôi sẽ lăng xê cô ấy trở thành ngôi sao lớn nhất cả nước, chỉ dành cho cô ấy kịch bản xuất sắc nhất và đạo diễn giỏi nhất.
Lúc này, Lâu Mộc Ngôn nãy giờ ngồi bên không nói không rằng cuối cùng cũng lên tiếng: Liệu có nổi tiếng hơn Giang Ý Duy không?
Rõ ràng Ân Thiếu Trình hơi sững người giây lát. Cái tên Giang Ý Duy này cứ thế ập tới không chút dự báo, lúc này anh mới nhớ ra mình cũng từng nói với Giang Ý Duy những lời như thế. Giang Ý Duy không được như Lâu Mộc Ngôn, cô ấy chỉ có một gia cảnh tầm thường nhất, có thể cắm rễ trong showbiz quả thực không hề dễ dàng. Có thể nói thế này, cô ấy đi tới được ngày hôm nay, thật ra từ lâu đã va đụng tới sứt đầu mẻ trán.
Lâu Mộc Ngôn thấy Ân Thiếu Trình không thể trả lời ngay lập tức, bèn thể hiện rõ sự bực bội ra nét mặt: Cậu chủ Ân, chuyện của anh và Giang Ý Duy tôi ít nhiều cũng có nghe phong thanh. Nếu anh vẫn còn muốn nâng đỡ chị ta thì sao có tài nguyên và sức lực dư thừa dành cho tôi nữa? Tôi cảm thấy chọn anh hoàn toàn không phù hợp.
Cổ họng Ân Thiếu Trình hơi khô: Chuyện của tôi và Giang Ý Duy đã qua lâu rồi.
Vẫn nên để tôi suy nghĩ thêm là hơn. Lâu Mộc Ngôn cũng chưa ăn liền đứng dậy: Tôi cũng gặp Tứ ca rồi, quan hệ của anh sạch sẽ hơn. Tôi nghĩ, tôi sẽ cảm mến anh ấy hơn.
Nói xong, cô ta cầm túi xách lên định đi. Đây là cái tình huống gì? Ân Thiếu Trình hoàn toàn ngây người, sự phẫn nộ trào dâng. Người quản lý thoạt nhìn, không hay rồi, cô Lâu này quả thật là đi tới đâu đắc tội tới đó. Chị ta vội vàng nhận lỗi: Cậu chủ Ân, thật ngại quá, thật ngại quá. Chuyện này hôm khác chúng ta bàn tiếp. Ý của ông Lâu cậu cũng hiểu rồi đấy, ông ấy rất coi trọng cậu.
Cô Lâu kia tự động mở cửa, đã ra phía ngoài. Ân Thiếu Trình tuy ngoài mặt tức giận nhưng cũng phải tiễn khách chứ? Tới hành lang, anh đi bên cạnh Lâu Mộc Ngôn: Ai cũng nói Tây Thành có một trường đại học, trong đó có giáo sư Giản, yêu kiều thướt tha, như hoa như ngọc, cô Lâu nghĩ sao?
Lâu Mộc Ngôn bất giác ngước nhìn anh: Anh dùng mấy chữ này để hình dung đàn ông sao?
Bênh nhau thế này xem ra là tốt đẹp rồi. Ân Thiếu Trình sao lại vui sướng đến thế? Anh đáp trả: Lẽ nào diện mạo của Giản Trì Hoài mấy chữ đó vẫn chưa đủ hình dung?
Lâu Mộc Ngôn cười thầm, dường như nghĩ tới chuyện gì đó, gương mặt trẻ trung tươi tắn dãn ra: Dĩ nhiên, anh ấy xứng chứ.
Ân Thiếu Trình thu toàn bộ biểu cảm của cô ta vào mắt, mụ mẫm thế kia, chắc chắn Giản Trì Hoài đã 'hiến thân' rồi. Nghĩ tới đây, lòng anh lại càng thoải mái. Thấy chưa, Ân Thiếu Trình này đường hoàng chính trực, đâu có cần dùng tới loại thủ đoạn ấy?
Hai người ra tới phía ngoài khách sạn, tài xế của Lâu Mộc Ngôn đã chờ sẵn ngoài cửa. Ân Thiếu Trình nhìn ra xa, bất thình lình thấy một cái bóng rất quen thuộc. Nếu anh không nhìn nhầm, người đang lén lén lút lút trốn trong xe chính là Chử Đồng.
Sao? Đoạn quảng cáo của Lâu Mộc Ngôn vừa mới tung ra đã được đám chó săn để mắt tới? Nhưng cũng phải, thơm nức như thế, ai chẳng thích.
Quản lý của Lâu Mộc Ngôn vẫn còn đang xin lỗi anh. Ân Thiếu Trình xua tay, chặn Lâu Mộc Ngôn lại trước khi cô ta lên xe: Cô Lâu này, tôi đưa cô đi gặp một người nhé, chắc chắn cô sẽ có hứng thú, ở ngay bãi đỗ xe kia thôi.
Ai vậy?
Gặp rồi cô sẽ biết ngay. Ân Thiếu Trình đi xuống thềm trước. Lâu Mộc Ngôn do dự giây lát, cuối cùng cũng đi theo sau.
Chử Đồng trốn trong xe, vừa mới chụp được ảnh của Lâu Mộc Ngôn và Ân Thiếu Trình, nhưng trông tình hình này, bị phát hiện rồi sao? Cô thấy Ân Thiếu Trình sải bước về phía này, mục tiêu chuẩn xác. Cô hạ ghế xuống, chưa tới nửa phút sau đã có người ở ngoài gõ cửa xe. Chử Đồng bất đắc dĩ, đành ngồi dậy, hạ kính xuống: Cậu chủ Ân, trùng... trùng hợp thật!
Phải, duyên phận... rất là kỳ diệu.
Chử Đồng kéo chiếc mũ trên đầu lên. Trời đất, vậy mà cũng bị phát hiện, mắt là tia X à? Ân Thiếu Trình nghiêng người, để bóng người phía sau xuất hiện. Anh chống tay lên xe của Chử Đồng, người hơi ngả ngón: Cô Lâu, tôi giới thiệu cho cô làm quen nhé?
Lâu Mộc Ngôn cho dù chưa bước chân vào giới này nhưng rất nhiều chuyện đã nắm rõ: Chẳng qua chỉ là một phóng viên giải trí thôi mà? Người của anh sao?
Cô cũng đề cao tôi quá rồi, cô ấy là Giản phu nhân.
Lâu Mộc Ngôn hơi hất cằm lên: Giản phu nhân gì?
Là vợ của Giản Trì Hoài.
Chử Đồng nhìn về phía anh ta, nghĩ bụng người này cũng thật kỳ lạ. Nhưng Lâu Mộc Ngôn rõ ràng sắc mặt rất kinh ngạc, trên mặt có vô vàn biểu cảm. Đáy lòng Chử Đồng chợt trầm xuống, nếu không phải giữa cô ta và Giản Trì Hoài thật sự có gì đó, cô ta hà tất phải có phản ứng này? Hai người đánh giá đối phương bằng khoảng cách chỉ vài ba bước chân. Ân Thiếu Trình thì nghiêng mặt xem kịch hay. Lâu Mộc Ngôn khẽ nắm tay lại: Ông nội và bố đang ở nhà đợi tôi, tôi phải về trước đây.
Cô Lâu, ăn cơm tối xong rồi hẵng đi. Nếu không ông Lâu chắc chắn sẽ trách tôi tiếp đón không chu đáo.
Lâu Mộc Ngôn lắc đầu, trước đi khi ánh mắt chưa hề rời khỏi Chử Đồng. Cô quay người đi, Chử Đồng xị mặt: Ân Thiếu Trình, tôi cảm giác chuyện gì anh cũng biết thật đấy. Anh nói với cô ta tôi là Giản phu nhân là có ý gì?
Cái gì mà có ý gì, cô ấy là bạn tôi, cô cũng vậy, tôi giới thiệu làm quen thôi. Ân Thiếu Trình mỉm cười nói.
Nhưng qua mặt Chử Đồng không dễ như vậy: Xem ra anh cũng biết giữa cô ta và Giản Trì Hoài có chuyện gì đó?
Người đàn ông nhìn về phía xa, thấy Lâu Mộc Ngôn đã ngồi lên xe rời đi, ánh mắt anh bèn dịu nhẹ hơn, hướng về phía Chử Đồng: Cô xem với tư chất của cô ta, vào làng giải trí thì thế nào?
Việc này còn cần hỏi tôi sao?
Ân Thiếu Trình khẽ cong môi, ánh mắt nhạt nhòa: Đối với một người đàn ông mà nói, đối mặt với một cô gái quá lâu, dù có rất xinh đẹp đi nữa cũng sẽ mất đi cảm giác mới mẻ. Mà đối với phụ nữ thì ngành giải trí chính là liều thuốc bảo đảm. Cô sẽ được trải nghiệm một cuộc đời khác, một vai trò khác, được mọi người ngưỡng mộ, được người cung phụng, nâng niu như thần vậy. Tới lúc đó, ánh mắt người đàn ông của cô tự nhiên cũng sẽ bị thu hút...
Ân Thiếu Trình, anh vẫn chưa chịu bỏ cuộc nhỉ! Tôi đã nói rồi, tôi không làm minh tinh gì hết! Chử Đồng đẩy cánh tay anh ta ra.
Ân Thiếu Trình đặt tay xuống trần xe, còn gõ nhẹ mấy cái: Phụ nữ như cô đúng là đần độn ngu dốt, cứ ngồi đó đợi chồng mình bị người ta giật mất đi.
Anh ta có cần ác vậy không? Chử Đồng mở cửa xe thật mạnh, đẩy một cái, Ân Thiếu Trình không kịp phòng bị, bị bắn ra ngoài mấy bước. Rồi cô lại hằn học đóng cửa xe lại, lao vút đi.
Gặp ma rồi! Ân Thiếu Trình phủi phủi người.
Trên đường trở về, Chử Đồng bất giác liếc nhìn chiếc máy ảnh bên ghế lái phụ. Cuộc hẹn gặp của Lâu Mộc Ngôn và Ân Thiếu Trình, những quan hệ bên trong sao rối rắm thế? Trở về Bán Đảo Hào Môn, cô đỗ xe, đi vào trong, nhìn thấy Giản Trì Hoài đứng ở cửa. Chử Đồng đeo balo đi tới: Anh ăn cơm chưa?
Vẫn chưa, đang đợi em.
Á? Muộn thế này rồi?
Giản Trì Hoài kéo tay cô: Vừa hay anh cũng không đói, để nhà bếp chuẩn bị muộn một chút.
Khi cô và Giản Trì Hoài cùng ăn tối, trên bàn hầu như đều là bốn món mặn một món canh, hai món chay, hai món thịt. Hơn nữa, biết Chử Đồng thích tôm, trong vòng một tuần, tôm chắc chắn sẽ xuất hiện trên bàn ít nhất hai lần.
Chử Đồng say sưa ăn uống. Giản Trì Hoài buông đũa xuống trước cô. Cô đói không tả nổi, lại xới thêm một bát. Giản Trì Hoài nhìn dáng vẻ của cô, bất chợt nhíu mày: Em lại ra ngoài săn tin rồi?
Đúng vậy, đi theo Lâu Mộc Ngôn. Chử Đồng nói xong còn không quên liếc mắt quan sát biểu cảm của Giản Trì Hoài.
Cô ta thì có gì để theo dõi?
Lẽ nào anh biết cô ta?
Giản Trì Hoài đặt hai tay lên mặt bàn, mười ngón tay đan vào nhau: Phản ứng của đoạn quảng cáo đó rất tốt, nhưng một người còn chưa được tính là ngôi sao, em tốn công tốn sức theo dõi thì có ích gì?
Vì em đã nhìn trúng tiềm lực của cô ta, hơn nữa bây giờ mọi người đều rất quan tâm cô ta sẽ ký hợp đồng với công ty giải trí nào. Chử Đồng bê bát canh lên, nếm thử một ngụm: Ngon quá. À, còn nữa, hôm nay em chụp được cô ta đi với Ân Thiếu Trình.
Thế ư? Giản Trì Hoài hờ hững.
Đúng vậy, chắc cũng đang bàn chuyện hợp tác. Nhưng có một chuyện em nghĩ mãi không hiểu. Giống như anh nói, một người còn chưa được tính là ngôi sao, có đến mức phải khiến Ân Thiếu Trình đích thân ra mặt không? Cho dù bát cơm lớn là Giang Ý Duy một ngày nào đó tính chuyển nghề cũng chưa kinh động đến ông chủ của làng giải trí chứ? Nét mặt Chử Đồng đầy nghi hoặc, rõ ràng không hiểu gì về gia cảnh của Lâu Mộc Ngôn. Giản Trì Hoài ngồi sát tới bên cạnh cô: Tối nay ăn canh gì vậy, anh chưa uống ngụm nào, ngon không?
Chử Đồng đánh mắt nhìn xuống bát canh của mình: Canh sườn heo nấu với hạt dẻ.
Bờ môi mỏng của anh ghé vào bát của cô, bản thân cũng không tự động tay mà đè miệng xuống, húp một ngụm: Mùi vị cũng không tồi.
Chử Đồng bê bát canh cho anh, Giản Trì Hoài uống canh rồi đưa tay ôm lấy eo cô: Uống no chưa?
Chử Đồng xoa xoa bụng: No rồi.
Nhưng anh vẫn đói.
Cô có lòng tốt cầm lấy bát cơm của Giản Trì Hoài: Để em xới cơm cho anh.
Không phải đói ở đây.
Chử Đồng run tay, lập tức hiểu ra. Đầu tiên cô đưa hai tay lên ôm mặt, sợ người ta nghe thấy bèn hạ thấp giọng: Anh lên gác trước đi.
Đây là nhà chúng ta, có cần phải lén la lén lút không?
Anh lên trước đi!
Em cự nự gì chứ! Giản Trì Hoài nắm chặt cổ tay cô, lập tức kéo cô bỏ chạy.
Con người Giản Trì Hoài đúng là giáo sư cầm thú, ngoài mặt chỉnh tề, bên trong cầm thú. Câu này dùng trên người anh, thật sự không còn từ nào phù hợp hơn! Anh sẽ không rung động với bạn ở một nơi tử tế, anh muốn ở đâu thì sẽ ở đó. Lúc này Chử Đồng đang bị giữ trong phòng chiếu phim, không thể nhúc nhích, bên dưới là chiếc ghế lông mềm mại. Anh tùy ý chọn một bộ phim nào đó rồi chỉnh volume thật lớn. Trong phòng không bật đèn, ánh sáng trên màn chiếu vừa đủ để khóa chặt hai người phía trước. Giản Trì Hoài cắn nhẹ lên cằm cô: Bây giờ em không cần nhẫn nhịn, tiếng súng của bộ phim cảnh sát này đủ để lấn át tiếng kêu của em.
Chử Đồng vùi mặt vào cổ anh: Cầm thú!
Giản Trì Hoài cười khẽ, bàn tay bắt đầu cởi áo cô. Chử Đồng bám chặt hai tay lên cánh tay anh: Giản Trì Hoài, ngoài đại học thành phố ra, bên ngoài anh còn sinh viên không?
Còn.
Vậy có khi nào anh để họ tới đại học thành phố học không?
Giản Trì Hoài tập trung vào động tác tay, vốn dĩ cả câu hỏi của Chử Đồng anh còn chưa hiểu. Anh mơ hồ đáp một tiếng có, sau đó nhào tới khóa miệng cô lại. Chử Đồng lập tức yên tâm. Giữa vợ chồng với nhau, cô vẫn lựa chọn tin tưởng, bất luận Lâu Mộc Ngôn có ý đồ gì với Giản Trì Hoài, chỉ cần anh không đặt tâm tư vào cô ta là được.
Ngày hôm sau, Chử Đồng ngồi trước máy tính, hai mắt thâm quầng, cổ họng đau rát khó chịu. Cô há miệng, nhét vào một viên kẹo ngậm thanh mát. Tối qua, Giản Trì Hoài không ngừng xúi giục cô, nói bên tai toàn là tiếng súng, không nghe rõ tiếng cô, bảo cô hét to lên một chút, lại to thêm chút nữa. Anh bị kích động mà trở nên mạnh mẽ, còn cô thì sao? Cô há hốc miệng, mình đúng là bị mắc bẫy giặc rồi.
Tổng biên tập tới, vỗ mạnh lên vai cô. Chử Đồng giật mình suýt nữa nhảy dựng lên. Tổng biên tập tươi cười, dựa sát mép bàn: Làm chuyện gì trái với lương tâm rồi mà sợ hãi đến mức này?
Tổng biên tập, đâu phải chị không biết em là thanh niên ưu tú, làm chuyện tốt còn không kịp nữa là.
Thôi đi, sao giọng lại khàn thế này?
Chử Đồng xoa xoa cổ: Đi hát đó mà.
Được rồi. Tổng biên tập hai tay bê cốc nước: Có phải tối qua cô theo dõi Lâu Mộc Ngôn không?
Đúng vậy. Chử Đồng dương dương tự đắc: Em đã chụp được ảnh của cô ta và Ân Thiếu Trình.
Bây giờ chưa thể tung được.
Vì sao ạ?
Tổng biên tập thẳng thừng kéo ghế ngồi xuống bên cạnh cô: Sáng sớm nay sếp gọi điện cho tôi, nói những tin tức liên quan đến Lâu Mộc Ngôn không được tiết lộ nửa lời, rất có thể Dịch Sưu sẽ bỏ ra một số tiền lớn để ký hợp đồng với cô ta. Lúc này mà tung tin của cô ta với Ân Thiếu Trình, há chẳng phải lót đường cho đối phương sao? Thế nên, cứ theo dõi sát sao vào, lại sắp không bình yên rồi.
Vâng. Dù sao cũng chỉ là tin vặt, dù gì danh tiếng của Lâu Mộc Ngôn vẫn còn chưa hình thành.
Đúng là kỳ quái, một con bé còn non nớt mà ai cũng giành giật, cái thế giới này đúng là say mê những thứ không đâu. Tổng biên tập nói xong, đứng dậy quay về phòng làm việc.
Ân Thiếu Trình là một người tinh ranh cỡ nào. Tối qua sau một hồi do thám đã biết rõ Lâu Mộc Ngôn gần như chắc chắn nghiêng về phía Dịch Sưu. Trái tim người con gái mà đã bị thu phục thì anh ta có tốn công nữa cũng vô ích.
Tới giờ tan làm, Chử Đồng nhận được điện thoại ở nhà, Chử Cát Bằng kích động tới nỗi lắp bắp: Đồng Đồng à, Đồng Đồng, chuyện tốt rồi, làm ăn như nước rồi.
Bố, làm ăn gì ạ?
Con về nhà một chuyến đi, bạn con nói sẽ lo cho chuyện làm ăn nhà chúng ta, mau về.
Chử Đồng chẳng hiểu đầu cua tai nheo thế nào. Có thể khiến Chử Cát Bằng phấn khích đến mức này chắc chắn là một vụ lớn, nhưng trong đám bạn bè của cô, ngoài nhà họ Giản ra làm gì còn hai giàu có? Cô vội vàng quay về nhà, từ xa đã nhìn thấy xe của Ân Thiếu Trình đỗ bừa bãi trước cửa hàng hoa quả của nhà cô.
Chử Đồng đi vào trong cửa hàng, Ân Thiếu Trình ngồi trước một chiếc bàn Lý Tịnh Hương vội bày ra, cắn một điếu thuốc, nheo mắt nhìn cô đi vào còn chào hỏi: Hi!
Chử Đồng nhìn thấy anh ta là đau đầu. Bố rót trà cho Ân Thiếu Trình. Khi thấy Chử Đồng đi tới, ông bèn vội vẫy tay: Đồng Đồng à, bạn con nói hoa quả tráng miệng sau này của công ty cậu ấy đều do bố đưa hàng, đây quả là một mối làm ăn lớn.
Đúng là làm ăn lớn. Chử Đồng bước lên, cười đểu: Cảm ơn anh quan tâm!
Nên mà, quan hệ của chúng ta tốt như vậy. Một người như anh ta quả thực không nên hạ cố tới đây. Chử Đồng còn cảm thấy anh ta nhàm chán, không lẽ còn muốn bắt cô đi làm ngôi sao?
Cô tới trước bàn, cầm một miếng táo được xiên vào que tăm, đưa vào miệng: Cậu chủ Ân, anh hạ cố tới chơi còn việc gì không?
Có chứ, cô lại đây, tôi nói cho cô biết.
Chử Đồng ngồi bên cạnh anh ta, Ân Thiếu Trình gõ ngón tay lên bàn: Tôi có một chuyện quan trọng muốn nói với cô, cô đi với tôi tới một nơi là biết rồi.
Anh lại muốn hại tôi đấy à?
Tôi hại cô khi nào rồi?
Chử Đồng còn lâu mới mắc bẫy, tập trung ăn hoa quả. Ân Thiếu Trình thấy vậy, nghiêng người nói: Đưa cô đi bắt gian Giản Trì Hoài, có đi không?
Miếng táo suýt nữa nghẹn lại trong cổ Chử Đồng, cô quắc mắt lườm anh ta: Bắt gian anh còn được đó.
Tôi đang ở đây, có gian díu gì cũng là với cô.
Chử Đồng ném cái tăm xuống, đứng dậy: Tôi còn phải về nhà ăn tối nữa, nhạt nhẽo.
Có đi không? Cô sợ gì chứ? Hay là bây giờ cô gọi luôn cho chồng cô đi, hỏi xem anh ta có ở nhà không? Ân Thiếu Trình ngồi cạnh xúi bẩy, Chử Đồng sờ soạng túi xách nhưng cuối cùng vẫn không thò vào: Đi thì đi, anh mà dám lừa tôi, tôi chắc chắn sẽ cho anh biết tay!
Lúc nói những lời này rõ ràng cô đã quên mất, cô chỉ là một phóng viên giải trí bé nhỏ, trứng sao có thể chọi với đá?
Sau khi rời khỏi cửa hàng hoa quả, Ân Thiếu Trình kiên quyết bắt Chử Đồng ngồi lên xe mình, ngón tay cô cứ gõ mãi vào chiếc túi xách, sắc mặt căng thẳng. Ân Thiếu Trình khẽ cong môi: Có phải rất sợ không?
Sợ gì chứ? Tôi tin anh ấy.
Ân Thiếu Trình cười khẩy: Vậy thì chúng ta thử cá cược xem, nếu cô thật sự nhìn thấy Giản Trì Hoài ở cùng với người con gái thì sao đây?
Sao gì chứ? Chử Đồng vẫn còn cứng miệng: Đó là chuyện giữa hai vợ chồng chúng tôi, không liên quan tới anh.
Ân Thiếu Trình ngẩn người trong giây lát, người gì không biết.
Tới trước một tòa nhà cao tầng, Ân Thiếu Trình đỗ xe, Chử Đồng cùng anh ta đi xuống, người trước cửa nhìn thấy anh ta, cung kính cúi chào: Cậu chủ Ân!
Người đàn ông ngoắc tay với Chử Đồng đứng sau rồi tự đi vào trong. Xuyên qua một hành lang dài thật dài, bước chân của Chử Đồng bất giác chậm lại. Những căn phòng hai bên như một mê cung, từng tạo hình nửa vòng cung gồ lên xuất hiện, còn Ân Thiếu Trình thì đã thuộc đường thuộc lối, đẩy một trong số những cánh cửa đó, đi vào trong.
Chử Đồng đứng ở cửa, trái tim bỗng chốc treo lơ lửng trên cổ họng. Cô sợ sẽ nhìn thấy những thứ không nên nhìn. Cô nắm chặt tay lại, Ân Thiếu Trình thấy thế, lùi ra sau: Vào đi chứ.
Cô hít sâu một hơi, vào theo. Ân Thiếu Trình chào hỏi người trước mặt. Chử Đồng nhìn xung quanh, làm gì có bóng Giản Trì Hoài. Cô nhíu mày: Anh!
Ân Thiếu Trình suỵt một tiếng: Lẽ nào cô định mặc thế nào đi bắt anh ta? Cô không sợ gặp phải một người phụ nữ ăn diện lộng lẫy rồi để bản thân thua kém sao? Chẹp chẹp chẹp, người với người sợ nhất chính là bị so sánh.
Chử Đồng khó khăn lắm mới bình tĩnh lại được. Nhà tạo mẫu bên trong kéo cô tới trước một giá quần áo, lấy từng bộ xuống ướm thử lên người cô, cuối cùng chọn được một chiếc váy ngắn hở vai.
Chử Đồng liếc nhìn: Tôi không mặc, hở chân hở vai, tôi không thích.
Cô bé à, thời đại nào rồi, lộ được tức là cô có 'hàng'. Nhà tạo mẫu nhét bộ váy vào người cô, Ân Thiếu Trình lại bắt đầu thêm dầu vào lửa: Cô cứ mặc cái áo phông với quần bò của cô đi đi. Cô Lâu Mộc Ngôn đó, cô gặp rồi phải không? Có lần nào không ăn diện lộng lẫy? Tóm lại tôi là đàn ông, tôi thích những người như vậy.
Nhà tạo mẫu thấy vậy, tiện thể đẩy Chử Đồng vào phòng thay đồ. Khi cô ra ngoài, cảm thấy rất khó chịu, không ngừng lấy tay kéo vạt váy xuống. Bờ vai gầy, trắng trẻo hở ra một nửa, lúc ẩn lúc hiện, làn da ở chân càng được tôn lên một cách hoàn hảo. Ân Thiếu Trình cất sự hài lòng trong ánh mắt đi: Cũng tạm được, thế còn đỡ.
Nhà tạo mẫu lại tiện tay tết tóc cho cô, còn trang điểm. Quả nhiên là phụ nữ cần biết làm đẹp, Chử Đồng nhìn vào trong gương, bất giác sờ tay lên mặt mình. Ân Thiếu Trình đứng sau lưng cô phì cười: Không cần véo nữa, chính là cô đấy.
Anh ta bước lên, tự nhiên khoác lấy vai cô: Nào, cùng chụp một kiểu ảnh.
Chử Đồng không thể không xoay người, nhìn thấy nhà tạo mẫu kia giơ cao chiếc máy ảnh trong tay. Cô đẩy Ân Thiếu Trình ra một cách khoa trương: Vì sao tôi phải chụo chung với anh?
Tôi đã tạo hình cô được thế này, không nên sao?
Ân Thiếu Trình, đừng tưởng tôi không biết, bụng anh chắc chắn đang âm mưu chuyện tồi tệ gì đó. Anh định dùng ảnh chụp chung của chúng ta làm gì?
Cô nhóc này có phải quá tinh ranh rồi không? Gặp phải cô, Ân Thiếu Trình cảm thấy đầu đau như búa bổ: Tôi còn làm gì được cô đây? Dứt lời, anh ta định đi lên, Chử Đồng giơ hai tay lên che ngực: Tôi đi thay quần áo đây.
Nhà tạo mẫu thấy vậy, đứng ra: Cô Chử, vậy để tôi chụp riêng cô một kiểu nhé? Bộ quần áo này rất hợp với cô, tôi muốn chụp lại, chụp ảnh riêng chắc không sao chứ?
Chử Đồng nghe nói vậy, cũng không thể tỏ ra khó chịu nữa, đành đứng đó cho anh ta chụp.
Ân Thiếu Trình ngồi xuống sofa bên cạnh quan sát, Chử Đồng kéo vạt váy xuống: Chẳng phải còn có việc sao? Anh ngồi đó làm gì?
Cô gấp gáp thật. Ân Thiếu Trình đứng dậy, nói với nhà tạo mẫu bên kia: Thầy Nghiêm, chúng tôi có việc, đi trước nhé.
Được.
Ra khỏi phòng, Chử Đồng đi thẳng về phía trước theo Ân Thiếu Trình, tới tận khi ra khỏi tòa nhà, tới bãi đỗ xe, Chử Đồng dừng bước: Không phải anh đang chơi tôi đấy chứ?
Tôi chơi cô làm gì? Đi, đi ngay bây giờ đây.
Bây giờ vừa hay là giờ tan tầm cao điểm, đường rất tắc, Chử Đồng sốt ruột. Khoảng một tiếng đồng hồ sau, chiếc xe dừng lại trước một khách sạn.
Hai người xuống xe, Ân Thiếu Trình vào trong khách sạn. Có nhân viên phục vụ đi trước dẫn đường, mở cửa phòng cho anh ta. Cửa vừa mở ra, bên trong chẳng có một ai cả. Sắc mặt Chử Đồng tái mét trong khoảnh khắc: Con người anh có phải rất vô vị không!
Ân Thiếu Trình đứng chắn phía sau cô, chặn đường cô lại: Chắc chắn là vì tắc đường, Giản Trì Hoài đã sớm đưa người đi rồi, lần sau nhé.
Anh...
Ân Thiếu Trình đứng dựa vào khung cửa, đẩy Chử Đồng vào trong: Còn nữa, cô quên à? Ban nãy thầy Nghiêm để cô cầm chiếc túi xách này ra, túi của cô vẫn còn ở đó, trên người không có tiền, cũng không thể lái xe, lẽ nào cô tự đi về?
Lúc này Chử Đồng mới chú ý tới đôi tay mình. Cô nghiến răng kèn kẹt. Coi như cô đen đủi, một lần nữa bị anh ta lừa.
Sau khi đưa hai người họ đi, thầy Nghiêm yên lặng pha một bình trà ngồi đợi.
Khi Giản Trì Hoài đưa Lâu Mộc Ngôn tới, cũng là lúc hương trà ngập tràn căn phòng. Thầy Nghiêm đón hai người vào trong, quan sát tỉ mỉ Lâu Mộc Ngôn: Quả nhiên là căn bản rất tốt.
Thầy chọn cho cô ấy hai bộ quần áo, lát nữa chúng tôi còn ra ngoài có việc. Giản Trì Hoài ngồi xuống sofa. Thật ra anh không thích làm việc này nhất. Lâu Mộc Ngôn nhìn xung quanh: Vì sao phải tới đây chọn quần áo vậy?
Vì quần áo của thầy Nghiêm đây ngàn vàng khó kiếm, một bộ chỉ có một kích cỡ, chưa bao giờ đặt riêng ột ai. Có thể mặc toát lên được mùi vị của nó coi như có duyên. Giản Trì Hoài lãnh đạm giải thích.
Lâu Mộc Ngôn đại khái đã hiểu bèn gật đầu: Vậy phiền thầy Nghiêm ạ.
Giản Trì Hoài tùy ý lật xem mấy cuốn tạp chí. Lâu Mộc Ngôn thay quần áo xong đi ra. Cô ta có điều kiện tốt, đương nhiên mặc gì cũng đẹp, sắc đẹp có thừa, nói là kiều diễm vẫn chưa đủ. Giản Trì Hoài khẽ gật đầu: Không tồi. Anh đặt tạp chí lên mặt bàn, ánh mắt vô thức liếc qua một bức ảnh bày trên bàn. Anh tiện tay cầm lên, ban đầu chưa nhận ra người đó là ai, chỉ cảm thấy trông rất quen, sau đó nhìn kỹ hơn mới phát hiện người này té ra là Chử Đồng!
Thầy Nghiêm phát hiện ra anh đang xem bức ảnh này, cười hỏi: Đẹp không?
Giản Trì Hoài không nói gì, thầy Nghiêm kết hợp trang sức cho Lâu Mộc Ngôn: Ân Thiếu Trình đưa tới đấy, để tôi xem xem điều kiện có được không. Cô bé này cá tính lắm, cả diện mạo và khí chất đều đầy đủ. Cậu Tứ, lần này cậu chậm một bước rồi.
Cái gì mà chậm một bước? Giản Trì Hoài ngước mắt lên nhìn.
Ân Thiếu Trình muốn ký hợp đồng với cô ấy, có lẽ bây giờ đã đưa ra ngoài ăn cơm rồi. Cậu không giành được, hạt giống tốt này coi như rơi vào tay cậu ấy rồi.
Lâu Mộc Ngôn nghe tới đây, trong bụng có chút tức tối. Cô ta đương nhiên phải xem xem điều kiện của đối phương tốt đến mức nào. Khi đi qua nhìn, ngẫm nghĩ nửa ngày mới nhớ ra, người này chẳng phải người cô ta đụng phải hôm ở bãi đỗ xe sao? Ân Thiếu Trình còn nói đây là Giản phu nhân!
Lâu Mộc Ngôn lẳng lặng đánh mắt về phía Giản Trì Hoài. Ngón tay mảnh khảnh của anh cầm lấy bức ảnh. Góc chụp của thầy Nghiêm rất đẹp, cô ấy lại mặc váy siêu ngắn, đôi chân xinh đẹp lộ ra không sót chút nào. Đợi đã! Ánh mắt Giản Trì Hoài đột nhiên giá lạnh. Cô cứ mặc thế này mà rời đi cùng Ân Thiếu Trình sao?
Lâu Mộc Ngôn quan sát sắc mặt của Giản Trì Hoài: Cô ấy... cũng là người mới sao?
Thầy Nghiêm tiếp lời: Phải.
Giản Trì Hoài giơ thứ trong tay lên: Bức ảnh này tôi cầm đi.
Làm gì? Lại định cướp người? Thầy Nghiêm khoác lên vai Lâu Mộc Ngôn chiếc áo choàng đã chọn trước.
Giản Trì Hoài đút bức ảnh vào túi: Cậu ta giành được với tôi sao? Trừ phi mặt trời mọc đằng Tây rồi.
Cậu Tứ, cậu... quá tự phụ rồi! Thầy Nghiêm kết hợp xong xuôi cho Lâu Mộc Ngôn, hài lòng gật đầu, lúc này mới nói với Giản Trì Hoài: Nhưng mà cô gái này thì thật sự chưa nói trước được. Người mới Ân Thiếu Trình đích thân đưa tới, quan hệ bên trong nhất định không đơn giản.
Giản Trì Hoài nghe mà ong đầu, đứng dậy chuẩn bị đi. Lâu Mộc Ngôn ngoan ngoãn đi theo sau anh. Hai người ra khỏi phòng, Lâu Mộc Ngôn thở hỏi dò: Anh định sẽ chia đôi toàn bộ tài nguyên dùng để lăng xê em cho cô ta một nửa sao?
Giản Trì Hoài đút một tay vào túi, sắc mặt bình thản, chỉ hờ hững liếc nhìn cô ta: Cô yên tâm đi, cô ấy sẽ không bước chân vào showbiz đâu.
Vì sao vậy? Lâu Mộc Ngôn hỏi.
Bờ môi mỏng của Giản Trì Hoài mím lại thành một đường thẳng, vì anh không cho phép, đơn giản vậy thôi. Lâu Mộc Ngôn không có được đáp án từ anh nhưng trong lòng cô hiểu rõ vì Chử Đồng là Giản phu nhân, chỉ đơn giản như vậy.
Chử Đồng ăn cơm xong cũng sắp chín giờ hơn. Hai người ra khỏi khách sạn. Cô ăn mặc như vậy, gió thổi qua là lạnh đến run cầm cập. Ân Thiếu Trình định cởi áo khoác thì Chử Đồng né tránh: Ai cần mặc áo của anh.
Quần áo của tôi không phải ai cũng được mặc đâu.
Chử Đồng đứng trước cửa khách sạn, xe của Ân Thiếu Trình đi đến. Cô giơ tay về phía người đàn ông: Cho tôi mượn một trăm đồng.
Làm gì?
Tôi bắt xe về nhà.
Ân Thiếu Trình đón lấy chìa khóa xe từ tay nhân viên phục vụ: Còn cần bắt xe gì nữa, tôi đưa cô về.
Khỏi cần, tôi tự đi được rồi. Cho tôi mượn 100, hôm khác trả anh. Chử Đồng xòe tay ra, ngoắc ngoắc ngón tay.
Ân Thiếu Trình sờ soạng túi: Không có, tôi chỉ có thẻ thôi. Cứ để tôi đưa cô về, chúng ta có gian díu gì đâu, cô sợ Giản Trì Hoài phát hiện ra vậy sao?
Chử Đồng thu tay lại: Vậy anh đưa tôi về chỗ vừa nãy, tôi thay quần áo, còn cả túi xách của tôi nữa.
Chỗ thầy Nghiêm đúng 9 giờ đóng cửa, bây giờ qua đó là bị đứng ngoài.
Chử Đồng giậm chân bình bịch: Anh không cho vay thì thôi, tôi bắt xe về nhà bảo người ta trả tiền cho tôi.
Ân Thiếu Trình nghe xong bèn móc trong túi ra một tờ 50 đồng: Này.
Chử Đồng cầm lấy, thật sự cảm thấy... hành vi này của anh ta có xứng với danh tổng giám đốc không? 50 đồng, quá đáng lắm rồi. Cô bắt một chiếc taxi trước cửa, cất 50 đồng quý báu đó đi rồi ngồi lên.
Ân Thiếu Trình cười khẽ. Số tiền này chắc là vừa đủ để cô về nhà. Như vậy thì bộ quần áo trên người cô cũng không thay được.
Nhà họ Lâu.
Xe của Giản Trì Hoài đỗ lại trước cửa nhà họ Lâu. Anh đi qua mở cửa xe cho Lâu Mộc Ngôn. Lâu Mộc Ngôn nhìn ngó: Sao anh không vào?
Tôi về nhà còn có việc.
Lâu Mộc Ngôn nắm chặt chiếc túi xách: Bố và ông nội em đều ở nhà, anh vào nhà đã.
Thôi. Giản Trì Hoài kiên quyết: Để hôm khác rảnh rỗi, tôi sẽ hẹn riêng họ.
Lâu Mộc Ngôn thấy vậy, đành phải xuống xe. Bóng hình Giản Trì Hoài cao lớn, thẳng tắp, Lâu Mộc Ngôn dù có đi giày cao gót, đứng trước mặt anh vẫn lùn hơn. Cô ta ngước lên nhìn anh: Tứ ca, anh đã thích ai chưa?
Giản Trì Hoài hơi nhìn xuống, ánh mắt đụng phải cô ta: Tôi đã kết hôn rồi.
Gương mặt Lâu Mộc Ngôn biến sắc, cắn răng nói: Thế ư? Đúng là không nhìn ra.
Giản Trì Hoài đứng dựa vào cửa xe: Cô ấy không phải người trong giới này, vì thế tôi muốn để cô ấy có không gian riêng tư của mình.
Với diện mạo này của Giản Trì Hoài, chưa cần nói tới gia thế đã đủ để khiến bất kỳ cô gái trẻ nào cũng phải điên đảo. Lâu Mộc Ngôn cũng không ngoại lệ. Cô ta muốn vào showbiz thì nhất định phải dựa vào Giản Trì Hoài. Mà Giản Trì Hoài muốn ký được hợp đồng với cô ta cũng chỉ có cách đôi bên đều có lợi. Mặc dù anh có ý thu nhận cô ta làm người dưới quyền mình nhưng thái độ ngoài mặt vẫn phải không nóng không lạnh, tựa hồ cô ta chỉ cần được nước lên thêm một bước, anh lập tức sẽ thu lại hết vẻ hòa bình của mình.
Thật là, rõ ràng người muốn ký hợp đồng là anh, thế mà người bày ra cái vẻ cao ngạo cũng vẫn là anh. Nhưng Lâu Mộc Ngôn lại thích cái tư thế ngưỡng vọng này. Cô ta không dám sinh sự lúc này, bèn ngoan ngoãn quay vào nhà.
Chử Đồng ngồi xe quay về Bán Đảo Hào Môn. Dọc đường, cô luôn nhìn ra ngoài cửa sổ, càng ngày càng gần về tới nhà. Cô nhìn giờ trên xe taxi, cũng không biết hôm nay Giản Trì Hoài có ở nhà không? Nếu anh ở nhà mà nhìn thấy bộ quần áo này của cô liệu có xé xác cô ngay không?
Ở phía trước ạ? Có cần lái vào trong không ạ? Người tài xế bất ngờ hỏi.
Chử Đồng nhìn số km, trên đó hiển thị con số 48 đồng. Thiệt tình, Ân Thiếu Trình làm thầy bói à? Đưa tiền cho cô còn chưa đủ đi vào tận cửa nữa.
Dừng, dừng dừng dừng! Chử Đồng giơ tay làm tài xế giật nảy mình, phanh kít lại. Cả người cô bổ nhào về phía trước, đồng 50 trong tay bị nắm chặt tới nhăn nheo. Nhìn thấy giá tiền nhảy lên con số 49, Chử Đồng thở phào: Sư phụ, tiền của anh đây.
Người tài xế đón lấy, nhìn cô từ trên xuống dưới: Được rồi, dù sao lái vào trong cũng phiền phức.
Cô cầm chặt đồng xu 1 đồng bước xuống xe. Từ cửa đi vào nhà còn cả một đoạn đường rất dài. Chử Đồng đóng cửa xe lại, cử động bàn chân.
Giản Trì Hoài lái xe về nhà. Bức ảnh kia vẫn được đặt ở gần ngực anh, ngón tay anh gõ nhẹ lên vô lăng, từ xa nhìn thấy có bóng một người đứng ngay trước cửa, tay không ngừng giật giật cho tà váy thấp xuống. Nhưng trên người chỉ có một nhúm vải, che được chân nhiều hơn thì bên trên ắt sẽ lộ nhiều hơn. Anh không khỏi phì cười, thầm nghĩ không biết là cô gái nhà nào, mất mặt quá đi mất. Chiếc xe từ từ đi về phía trước, rồi anh bỗng nhận ra, bộ quần áo kia chẳng phải chính là bộ Chử Đồng mặc trong bức ảnh sao?
~Hết chương 60~
/155
|