Hôn Nhân Bí Mật Tình Yêu Thầm Kín
Q.2 - Chương 21 - Em Không Sợ Chúng Tôi Lên Tận Giường Nói Chuyện Sao?
/155
|
Editor: Phong Lữ
Chúng tôi đã hẹn nhau rồi mà.
Chử Nguyệt Tinh liên tục lặp đi lặp lại những lời này. Chử Đồng nhìn về phía lầu hai, Giản Trì Hoài đứng đó, bóng dáng cao lớn như trải dài trong màn đêm. Cô không muốn nhìn anh nhưng ngặt nỗi người bên cạnh kéo mãi cũng không chịu rời đi.
Chị, mưa lớn như vậy, chị nhìn em xem, em không có ô.
Chử Nguyệt Tinh nhìn vào đôi mắt của cô, bỗng nhiên đưa chiếc ô trong tay cho Chử Đồng: Em về đi, chị tự mình chờ ở đây.
Trước đây, chưa bao giờ cô nhìn thấy ánh mắt tuyệt vọng này của chị gái. Chử Đồng thở dài, luôn miệng khuyên nhủ: Chị, nếu anh ấy thật sự muốn gặp chị, sẽ tự mình đến, huống hồ bây giờ đã quá nửa đêm rồi lại bảo chị đến một mình, liệu có phải giở trò gì không?
Không thể trách anh ấy, là bản thân chị muốn đi. Chử Nguyệt Tinh không ngừng nói đỡ cho anh: Đồng Đồng, hai người đã xa nhau rồi, có một số việc em đừng quan tâm.
Hai người đứng dưới tán ô, mưa lại lớn như vậy, toàn bộ ống quần cùng vai áo của Chử Đồng đều ướt đẫm, chị gái thì kéo không đi, Chử Đồng chỉ có thể đứng đó đọ sức với người bên trong cửa sắt kia: Anh nói với anh ấy một tiếng, chúng tôi gặp mặt rồi sẽ đi ngay.
Người nọ vẫn còn xưng hô với cô như trước kia: Thiếu phu nhân à, cô đừng gây khó dễ cho tôi, đây là lời ông chủ đã dặn dò, hôm nay bất cứ ai không được bước vào cánh cửa này.
Lửa giận trong lòng Chử Đồng khó mà dập tắt: Nếu đã không cho phép người ta bước vào cửa, vì sao lại gọi chị gái tôi qua đây? Chị ấy không hề biết Giản Trì sống Hoài ở đây!
Người đàn ông miễn cưỡng chống chế, vẻ mặt không chút thay đổi nhìn hai người trước mắt: Tốt hơn hết hai người nên về đi.
Chử Đồng nắm bả vai Chử Nguyệt Tinh: Chị.
Chử Nguyệt Tinh do đứng lâu, hai chân nhũn ra, hai tay nắm chặt cửa sắt, gần như sắp không chịu nổi nhưng ngoài miệng vẫn ngang ngạnh nói: Không gặp anh ấy, chị không về.
Giản Trì Hoài nhìn một màn ở phía dưới, anh siết điện thoại di động trong lòng bàn tay, xoay người bước xuống lầu.
Chử Đồng ngẩng đầu, không còn trông thấy bóng dáng người đàn ông, cô cầm chiếc ô che bả vai của Chử Nguyệt Tinh, gió thổi qua, những hạt mưa tạt vào ướt hết hai cái đùi, lạnh đến nỗi rùng mình một cái.
Giản Trì Hoài miễn cưỡng rời khỏi phòng, giày da màu trắng nhàn nhã bước qua con đường nhỏ trong sân, giọt mưa cũng chưa kịp làm bẩn dù chỉ một chút, anh đi từ xa đến, so với bộ dạng nhếch nhác của các cô, đến một hạt bụi nhỏ anh cũng không bị bám vào.
Chử Đồng nghiến răng, đợi đến khi Giản Trì Hoài đến trước mặt mình, hai tay Chử Nguyệt Tinh không ngừng rung rung cửa sắt: Để em vào trong có được không?
Ánh mắt Giản Trì Hoài di chuyển từ Chử Đồng, nhìn sang Chử Nguyệt Tinh một chút: Cô nói muốn gặp tôi?
Đúng vậy. Chử Nguyệt Tinh gật đầu không chút do dự.
Bây giờ gặp rồi, cô cũng có thể trở về.
Chử Nguyệt Tinh nghe vậy, đương nhiên không thể chấp nhận: Em muốn nói chuyện với anh, có được không?
Chử Nguyệt Tinh đảo mắt xung quanh: Nơi này cũng là nhà của anh sao? Có phải trong sân cũng có hoa tường vi không?
Chử Nguyệt Tinh.
Giọng nói Giản Trì Hoài từ đầu đến cuối đều hờ hững lạnh nhạt: Cô đúng là điên rồi, hơn nửa đêm còn chạy đến đây, cũng không sợ bị người khác giày vò thành ra cái dạng gì.
Anh đang ở Bán Đảo Hào Môn, chẳng phải anh đã nói với chị ấy như vậy sao? Chử Đồng bất chợt chen vào một câu.
Tầm mắt Giản Trì Hoài khẽ di chuyển về phía cô: Đúng, cuối cùng cũng khiến cô ta mù quáng một mình ra ngoài tìm?
Anh lúc nào cũng có lý. Chử Đồng không khỏi cười khẩy: Chuyện đã đến nước này, anh để cho chị vào trong đi, đừng làm khó người khác như vậy.
Chử Đồng, quan hệ của chúng ta được tính là gì?
Nắm đấm của Giản Trì Hoài siết chặt, Chử Đồng lạnh đến phát run, người đàn ông choàng trên vai một chiếc áo lông, cả người nhìn qua nhàn nhã ung dung, mà khẩu khí lại hùng hổ dọa người như vậy. Chử Đồng cắn chặt cánh môi, đưa mắt nhìn về phía Chử Nguyệt Tinh: Chị, chúng ta về đi có được không? Chị cũng nhìn thấy rồi, hôm khác chúng ta trở lại.
Chử Nguyệt Tinh không muốn vậy, hai tay nắm chặt song cửa không buông. Khóe miệng Giản Trì Hoài khẽ giương lên, ánh mắt lại buông xuống nhìn chằm chằm chân mình, anh thờ ơ mở miệng: Không cần phải hôm khác, qua ngày mai, có khả năng là anh phải đi công tác.
Anh... Chử Đồng hận đến nghiến răng, quả nhiên khi Chử Nguyệt Tinh nghe được hai chữ 'công tác', lập tức bật người dậy: Anh muốn đi đâu? Muốn đi bao lâu? Có phải anh muốn tránh né em? Vì sao mọi người đều không muốn gặp em, anh cũng chê đầu óc em không tỉnh táo đúng không?
Chử Đồng nghe vậy, vội vàng ôm lấy Chử Nguyệt Tinh: Chị, chị đừng như vậy...
Chử Nguyệt Tinh đẩy mạnh cô ra, cơ thể tuy rằng yếu ớt, nhưng sức lực lại vô cùng lớn, Chử Đồng lùi về sau một bước, chiếc ô trong tay rớt xuống chân, gót chân giẫm vào bên trong bồn hoa. Chử Nguyệt Tinh nhìn cô, trông thấy Chử Đồng thiếu chút nữa ngã xuống, tay chân có phần luống cuống, mưa rơi xuống không ngừng, như muốn che lấp hai người bọn họ.
Chử Đồng thật vất vả mới đứng vững, hạt mưa như hạt ngọc nện lên mặt, giống như từng bàn tay nhỏ bé cứ thế vỗ lên mặt cô, cô lau lau hai mắt, cố gắng để cho tầm nhìn của mình được rõ hơn.
Chử Nguyệt Tinh đứng trước cửa sắt, giống như đứa trẻ đã làm sai việc gì, hai tay cầm lấy vạt áo vo lại, đôi mắt căng thẳng chăm chú nhìn Chử Đồng, cũng không nói lời nào.
Chử Đồng trông thấy cô như vậy, trong lòng cũng khó chịu: Chị, chị không thể tiếp tục như vậy nữa, người đàn ông này không phải của chị, chị tội gì...
Chử Nguyệt Tinh từng bước lại gần cửa sắt, trên mặt có chút bi thương lan tràn ra: Không phải của chị, vậy của em chắc?
Trái tim Chử Đồng như bị ai hung hăng đâm ột nhát, cô cũng không phải người sắt, mặc dù cô luôn tự nhủ rằng bản thân mình phải kiên cường, nhưng sao cô có thể chịu một nỗi đau lặp đi lặp lại nhiều lần như vậy?
Tóc, quần áo, cả người đều ướt đẫm, Chử Đồng đứng ngây ra một chỗ không nói lời nào. Chử Nguyệt Tinh đứng đó, Chử Đồng nhìn về phía cô, nhưng cô đã đem toàn bộ ánh nhìn đặt vào Giản Trì Hoài.
Cánh tay người đàn ông giơ cao, duy trì động tác này rất lâu, anh trông thấy quần áo của Chử Đồng bám chặt vào da thịt. Cô sợ nhất là cái lạnh của mùa đông, chưa đến mùa đông mà trong phòng luôn bật máy điều hòa. Bàn tay Giản Trì Hoài nắm lại, cái nhìn như đóng băng, một đường xuyên suốt, đâm thẳng vào Chử Nguyệt Tinh trước mặt.
Chử Nguyệt Tinh cũng không khá hơn là bao, môi run lẩy bẩy, nói cũng không nên lời: Em muốn...
Giản Trì Hoài liếc thấy Chử Đồng cũng sang bên này, từng bước một như giày vò, như cầm một mũi khoan đâm sâu vào tim anh.
Vốn chỉ muốn cho Chử Đồng nhìn rõ hiện thực, cho dù bọn họ có xa cách, cô đưa Chử Nguyệt Tinh đi, cũng đừng mong sẽ đoạn tuyệt mọi quan hệ với anh. Mà biểu hiện này của Chử Nguyệt Tinh đúng là không làm anh thất vọng, chỉ là anh không muốn trông thấy Chử Đồng như thế này, yêu thương, đau lòng, chua xót, một loạt các cảm xúc không hiểu nổi tự mình ứa ra.
Một lần nữa, Chử Đồng nắm lấy bả vai của chị gái: Chị.
Lời nói vừa vọt ra khỏi miệng, giọng nói run rẩy kịch liệt, sắc mặt đã không tốt lại càng thêm tái nhợt. Chật vật khua tay, từng sợi từng sợi tóc bết dính vào khuôn mặt, hạt mưa như hạt ngọc theo cổ áo trượt thẳng xuống dưới.
Giản Trì Hoài có chút buồn bực, anh không muốn thấy cô như vậy, trái tim cũng không thể cứng rắn trở lại.
Anh xoay người: Mở cửa.
Người đàn ông giữ cửa nhìn anh: Vâng.
Chử Nguyệt Tinh rõ ràng vui hẳn lên, cô buông tay ra, vẻ mặt chờ đợi. Nhưng trong lòng Chử Đồng lại tràn đầy một nỗi bi thương, chị cô bây giờ, không thừa nhận ba mẹ, không thừa nhận em gái, chỉ biết có Giản Trì Hoài, nếu cứ tiếp tục như vậy, bệnh tình của cô sao có thể tốt lên được chứ?
Cửa sắt được mở ra, Chử Nguyệt Tinh vào trong trước, bước đi nhẹ nhàng thoải mái, một chút do dự cũng không có.
Chử Đồng đành phải theo sau cô, hai người đi vào trong phòng, Chử Nguyệt Tinh khom lưng đổi giày, khắp người đều là nước, cô mất tự nhiên đứng ở cửa: Đồng Đồng, làm sao bây giờ? Cứ như vậy đi vào trong có được không?
Chúng ta về nhà đi.
Không! Chử Nguyệt Tinh nghe được hai chữ 'về nhà', cực kỳ bài xích, cô bước nhanh vào trong, hơi ấm trong phòng ập đến, thế nhưng Chử Đồng lại rùng mình một cái, nước trên quần áo rơi lách tách, toàn thân đều khó chịu.
Giản Trì Hoài ngồi trên sô pha, Chử Nguyệt Tinh tò mò nhìn xung quanh, đối với Chử Đồng mọi thứ ở đây chẳng hề xa lạ, cô chỉ theo sát chị mình.
Người đàn ông ngẩng đầu, tầm mắt rơi xuống Chử Đồng: Trước tiên phải thay quần áo.
Chử Nguyệt Tinh mắt nhìn Chử Đồng: Sao anh ấy lại nói như vậy?
Chị, trước tiên theo em lên lầu thay quần áo, còn lại chút nữa hãy nói.
Chử Đồng kéo cánh tay Chử Nguyệt Tinh, cứ tiếp tục như vậy không thể không đổ bệnh. Thế nhưng Chử Nguyệt Tinh bướng bỉnh không chịu đi, cô đi đến bàn trà trước mặt, biết bản thân mình đang ướt sũng, cũng không ngồi xuống mà chỉ nhìn Giản Trì Hoài chằm chằm.
Hóa ra anh ở cách chỗ em cũng không xa, chạy xe một chút là đến.
Giản Trì Hoài bắt chéo hai chân, ánh mắt vẫn dừng trên người Chử Đồng: Thích mặc quần áo ướt sũng như thế này đúng không?
Chử Đồng thấy Chử Nguyệt Tinh không có ý định rời khỏi, cô xoay người đi lên lầu. Giản Trì Hoài cho rằng cô đi thay quần áo, không ngờ mấy phút sau cô đã bước xuống, trong tay ôm hai cái áo khoác và một cái khăn lông, cô khoác một cái áo cho Chử Nguyệt Tinh, đồng thời đưa khăn tắm cô ta: Lau tóc đi, đều ướt cả rồi.
Chử Nguyệt Tinh nắm chặt cái áo khoác, ngồi xuống sô pha, trong mắt và trong lòng đều là Giản Trì Hoài, ngay cả tay cũng không thò ra.
Chử Đồng để khăn tắm sang bên cạnh, cầm lấy một cái áo khoác mặc vào.
Hai chị em ngồi cùng một phía, Chử Đồng siết chặt cổ áo, bao bọc mình ở bên trong, tóc dán chặt vào cổ rất khó chịu nhưng Chử Nguyệt Tinh lại bày ra một bộ dạng hứng thú dạt dào. Ngẩng đầu nhìn chằm chằm khoảng không trước mặt: Cái đèn này thật là đẹp, ánh sáng cũng thật ấm áp.
Chử Đồng ngồi đó còn hơn cả bị giày vò, cô cố gắng không muốn nói ra suy nghĩ, Giản Trì Hoài nhìn lướt qua.
Chử Nguyệt Tinh lại nói ra câu được câu chăng: Đúng vậy, nửa đêm mở lên rất có cảm giác.
...
Hóa ra anh ở đây.
Chử Nguyệt Tinh ngó nghiêng, cảm thấy nơi này cùng những thứ khác, tất cả đều mới lạ: Dọc đường đi, em còn nghĩ Bán Đảo Hào Môn là nơi nào, chỉ cảm thấy cái tên này thật êm tai, không nghĩ tới điều kiện bên ngoài và bên trong lại tốt như vậy.
Giản Trì Hoài liếc xéo về phía Chử Đồng, cô co rút lại một góc, cũng không tham gia vào chủ đề của bọn họ, cô thường nhón nhón chân, hẳn là đang cảm thấy lạnh.
Giản Trì Hoài không khống chế được, đứng lên, cầm lấy chiếc khăn lông trên sô pha, anh đi vòng ra phía sau Chử Đồng, thoắt một cái lấy khăn lông bọc tóc của cô lại, sau đó nhẹ nhàng xoa.
Chử Đồng bị hù dọa không ít, kinh ngạc quay đầu lại: Anh làm gì vậy?
Bàn tay Giản Trì Hoài thong thả lặp lại động tác, hai tay anh nắm chặt, chiếc khăn lông hút ẩm rất tốt, những giọt nước rất nhanh được hút vào, Chử Đồng vươn tay, ấn ấn đỉnh đầu mình. Hai tay Giản Trì Hoài khẽ chà xát, trong mắt không chút nào là mất tự nhiên: Chuyện này cũng không phải làm lần đầu, còn kinh ngạc như vậy sao?
Chử Nguyệt Tinh nhướn mày, sắc mặt càng lúc càng trắng bệch.
Chử Đồng đứng lên, bỏ chiếc áo khoác trên người ra: Em đi trước, chị gái em muốn ở đây, anh cho chị ấy ở lại một đêm, tùy ý sắp xếp một căn phòng là được.
Cô không muốn tiếp tục đợi ở đây, mỗi một phút mỗi một giây đều là dằn vặt.
Chử Đồng muốn lướt qua bên cạnh Giản Trì Hoài đề rời đi, cô nhìn Chử Nguyệt Tinh: Chị, ngày mai em quay lại với chị.
Chử Nguyệt Tinh gật đầu: Được.
Chử Đồng bước qua Giản Trì Hoài, cũng không thèm liếc nhìn người đàn ông lấy một cái. Giản Trì Hoài vứt khăn lông trong tay xuống, đột nhiên đưa tay nắm lấy cổ tay cô: Em đi, lại để cô ta ở đây. Em muốn bọn anh nói chuyện gì?
Nói chuyện nhân sinh, nói chuyện triết học, những chuyện có thể nói đều nói đi. Chử Đồng nói, vẻ mặt không chút thay đổi.
Hai người đứng kề sát bên nhau, cánh tay Giản Trì Hoài cọ xát vào cô, anh nghiêng người qua, lời nói rót vào tai cô: Em không sợ anh nói, nói đến lên giường luôn?
Anh... Chử Đồng khó đè nén nổi cảm giác tức giận: Anh dám!
Giản Trì Hoài nhìn Chử Nguyệt Tinh, một lần nữa đè thấp giọng: Có cái gì mà anh không dám? Em nhìn tình trạng của chị gái em bây giờ đi, anh muốn lên giường cùng cô ta, dễ như trở bàn tay.
Bàn tay đang không ngừng giãy dụa, trong chớp mắt mềm oặt, Chử Đồng thả tay ra, nhìn thật sâu vào mắt Giản Trì Hoài, người đàn ông cảm thấy vô vị, xoay người trở lại chỗ cũ: Em gái cô nói cho cô ở lại đây, được chứ?
Đương nhiên là được. Chử Nguyệt Tinh gật đầu lần nữa.
Đầu Chử Đồng đau như muốn nứt ra, trong lòng không muốn nhưng cũng phải ngồi lại, cô nhặt áo khoác lên lại mặc vào, đối mặt với ánh mắt nghi hoặc của Chử Nguyệt Tinh, chỉ còn cách nói rõ: Chị, chị ở lại đây một mình, em rất lo.
Tại sao lại lo?
Chử Đồng ngập ngừng muốn nói rồi lại thôi, nhưng lại không thể làm khác đành nói: Chị là con gái.
Chử Nguyệt Tinh phì cười, chỉ vào Giản Trì Hoài ở đối diện: Anh ấy sẽ không làm gì chị đâu, khi trước chị cắt cổ tay, anh ấy cũng tới, hơn nữa trong lúc lòng chị khó chịu, anh ấy cũng từng kể chuyện cho chị, anh ấy sẽ không làm gì đâu.
Chị, đó là chị cắt cổ tay nên cơ thể suy yếu, không phải anh ấy không làm mà là anh ấy không thể làm. Khí nóng trong đầu Chử Đồng bốc lên, cứ thế tuôn ra.
Hai tay Giản Trì Hoài giang ra tựa vào lưng ghế dựa, tay nắm lại chống cằm, nghe được những lời này của cô, trong lòng không rõ đó là mùi vị gì.
Chử Nguyệt Tinh nghe nói vậy, có chút tức giận, vẻ mặt rõ ràng xị xuống: Đồng Đồng, em đừng nói anh ấy như vậy.
Chử Đồng nhìn chị gái, cũng không nói gì.
Giản Trì Hoài giơ đồng hồ lên trước mặt: Cũng không còn sớm nữa, mưa lại lớn như vậy, các người có thể ở lại đây, tự tìm một phòng khách mà ngủ đi.
Anh muốn ngủ sao?
Ừm. Giản Trì Hoài gật đầu.
Chử Đồng rốt cuộc cũng thở hắt ra: Chị, chúng ta cũng đi thôi.
Trong mắt Chử Nguyệt Tinh tràn đầy vẻ luyến tiếc, cô thật vất vả mới đến được đây, còn chưa nói được mấy câu.
Em thực sự không ngủ được, muốn nghe giọng nói của anh một chút, em không biết tình trạng này còn có thể duy trì đến khi nào, nếu thực sự không được, có phải là sau này em chỉ có thể dựa vào thuốc hay không?
Chử Đồng đến bên cạnh cô: Từ từ sẽ tốt thôi, chỉ là bây giờ chưa quen.
Đồng Đồng, chị muốn ở đây. Chử Nguyệt Tinh nghiêng đầu nhìn em gái: Bây giờ chị không buồn ngủ, nói không chừng đây lại là liệu pháp tinh thần, ngủ ở chỗ của anh ấy, chị lại có thể ngủ ngon.
Chị! Chử Đồng dù có kiên cường cách mấy cũng sắp phát điên.
Giản Trì Hoài nhìn hai người, sau đó chẳng nói chẳng rằng đứng dậy đi thẳng lên lầu, chỉ cần Chử Đồng có thể thuận lợi đem Chử Nguyệt Tinh đi, cũng coi như cô có bản lĩnh.
Phòng khách to như vậy chỉ còn lại hai người họ, đối với nơi này Chử Nguyệt Tinh hiếu kỳ không thôi. Sau khi Giản Trì Hoài lên lầu, cô khoác áo khoác đi tới đi lui, kéo rèm đứng trước cửa sổ sát sàn, cô hưng phấn mãi: Chử Đồng em xem, bên ngoài có hồ bơi, còn có ghế mây, đều là những thứ chị thích.
Chử Đồng ngồi bất động trên sô pha, ở chỗ này mỗi một cảnh mỗi một vật được bố trí như thế nào, chỉ cần nhắm mắt lại là cô đều có thể tưởng tượng ra. Cô có chút bất đắc dĩ nhìn chị gái, với tình trạng này của Chử Nguyệt Tinh, cho dù đêm nay ở lại đây thì thế nào, còn đêm mai, sau này?
Cuối cùng cũng không thể mãi mãi ở lại Bán Đảo Hào Môn được.
Chử Nguyệt Tinh tham quan hết lầu một, lại muốn đi tiếp lên lầu hai, Chử Đồng buộc lòng phải theo sau cô. Cô đẩy cửa đi vào một gian phòng, Chử Đồng trông thấy cô đi đến chỗ cánh cửa phòng đang khép chặt trước mặt mình, vội vàng ngăn lại: Chị, không được vào trong.
Vì sao?
Giản Trì Hoài đang ở bên trong.
Chử Nguyệt Tinh thu tay lại, xoay người lại nhớ đến căn phòng trước: Chị ở lại phòng này.
Chử Đồng đi về hướng cô: Chị, có muốn em ngủ cùng chị ở đây không?
Không cần, chị có thể ở một mình, nếu em ngủ cùng chị, ngược lại chị càng không tự nhiên.
Chử Nguyệt Tinh tới trước giường, trên giường đều là những vật dụng có sẵn, cô ngồi ở mép giường, nhìn bóng dáng Chử Đồng đi qua đi lại: Đồng Đồng, mẹ nói với chị, Giản Trì Hoài là em rể của chị, hai người mới là một đôi. Thực ra, chuyện này chị biết rõ, tựa như khi nãy, ngay cả phòng anh ấy ở đâu em cũng biết, nhưng có một số việc chị cũng không có cách nào nói rõ. Em nói hai người đã chia tay, vậy thì không còn vấn đề gì. Chị không thể xác định anh ấy đối với chị là thứ tình cảm gì, nhưng chỉ bằng chuyện trước kia anh ấy đối với chị, giúp chị vượt qua khoảng thời gian khó khăn ấy, nói anh ấy một chút tình cảm đối với chị cũng không có, chị thực sự không tin.
Chị, em hiểu. Chử Đồng đưa tay vỗ nhẹ bờ vai Chử Nguyệt Tinh: Bây giờ đừng nghĩ đến những việc này nữa, mau tắm rửa đi.
Đồng Đồng, không có anh ấy, cuộc sống sau này của chị rất khó vượt qua.
Chử Đồng không biết trả lời cô thế nào, suy cho cùng Giản Trì Hoài cũng không phải đồ vật, không phải cô muốn cho là có thể đem cho, hơn nữa, bây giờ người đàn ông này còn thuộc về cô sao?
Cô gượng cười vui vẻ, mở miệng nói: Chị, Giản Trì Hoài không phải người tốt, sau này chị sẽ thấy, rồi chị sẽ cảm nhận được thôi.
Chử Nguyệt Tinh dĩ nhiên không muốn nghe những lời không hay về Giản Trì Hoài, cô gục đầu xuống, toàn thân khó chịu: Chị tắm, nhưng lại không có quần áo để thay.
Để em lấy cho chị. Chử Đồng buột miệng nói ra, hoàn toàn quên mất đây là Bán Đảo Hào Môn.
Chử Nguyệt Tinh ngẩng đầu lên một chút: Vậy chị đi tắm trước, em mang quần áo để trước cửa được không? Bây giờ thật lạnh, thật muốn ngâm mình trong nước nóng.
Chử Đồng đồng ý, ra khỏi phòng cô mới nhớ tất cả quần áo đều cất trong phòng thay đồ ở trong phòng ngủ chính. Cô quay lại, tranh thủ lúc Giản Trì Hoài còn chưa ngủ lấy hai bộ quần áo. Chử Đồng gõ cửa phòng, bên trong không có người trả lời, đúng như dự đoán của cô, Chử Đồng khẽ nói: Giản Trì Hoài, anh ngủ chưa?
Chưa. Giọng nói trầm thấp truyền đến tai cô.
Chử Đồng cảm thấy người này thật là...
Cô tiếp tục gõ cửa: Em vào lấy quần áo.
Cửa không khóa.
Chử Đồng đẩy cửa đi vào, thấy Giản Trì Hoài ngồi ở mép giường phía xa, trời lạnh như thế này, nhưng nửa thân dưới chỉ quấn độc một chiếc khăn lông, xem ra vừa mới tắm xong.
Chử Đồng đi thẳng vào phòng thay đồ, đẩy cửa bước vào, bên trong vẫn còn quần áo của cô. Trước tiên cô tìm đồ lót, may là vẫn còn hai bộ mới tinh, khi trước mua về đã giặt sạch đặt ở đó nhưng chưa từng mặc qua, để cho chị mặc tạm. Chử Đồng lấy một cái túi, nhét vài bộ quần áo cùng đồ dùng hàng ngày vào trong. Một bóng đen bất thình lình xuất hiện che lấp đỉnh đầu cô, trống ngực đập dồn dập, cô khẩn trương quay đầu lại. Giản Trì Hoài chẳng nói chẳng rằng bước vào, chỉ tùy ý dựa vào cửa, ngọn đèn chiếu sáng làm bóng anh kéo dài, tạo thành một loại cảm giáp bức bách.
Chử Đồng ôm cái túi trong tay: Em và chị gái ngày mai sẽ đi.
Có bản lĩnh, thì bây giờ em dẫn cô ta đi luôn đi.
Sắc mặt Chử Đồng khẽ thay đổi: Em không biết vì sao bây giờ chị ấy lại ỷ lại vào anh như vậy, chắc là khoảng thời gian chị ấy tuyệt vọng nhất, chỉ có anh ở bên cạnh. Nếu em biết chị ấy còn sống, em sẽ không để chị ấy tuyệt vọng, cũng không để chị ấy cắt cổ tay, càng không để chị ấy phát điên!
Cho nên, em đem hết hậu quả này của cô ta, toàn bộ đổ hết lên người anh. So với vẻ kích động của Chử Đồng, Giản Trì Hoài thì ngược lại, vô cùng bình tĩnh.
Chử Đồng muốn ôm quần áo về phòng, khi đi đến bên cạnh người đàn ông, Giản Trì Hoài giơ tay ngăn cản cô lại: Em biết anh yêu thương nhất, chính là Lệ Đề, tựa như em yêu thương chị gái em, bây giờ, Lệ Đề ở nhà không dám tùy tiện ra ngoài, chị em cũng được thả ra, có một số việc, có thể bỏ qua không?
Hàm răng Chử Đồng run lên cầm cập, đầu óc mơ hồ, có một số việc, có thể tùy tiện bỏ qua sao?
Cô cắn chặt môi không nói lời nào, Giản Trì Hoài nắm lấy vai cô: Anh đồng ý với em, chắc chắn sẽ làm được. Tình trạng này của chị em sau này cũng có thể hồi phục tốt, Chử Đồng, trong lúc đó chúng ta còn có trở ngại gì sao?
Chử Đồng bỗng nhiên đứng ngẩn ra tại chỗ, cô không muốn nói tiếp chuyện này, cô đẩy bàn tay đang đặt trên vai của Giản Trì Hoài ra: Chị đang đợi em, em phải mang quần áo cho chị.
Người đàn ông ngăn cản, kéo cô đến trước mặt mình, hai ngón tay như rễ cây cắm chặt lấy quai hàm của cô, cô có thể đoán ra bước tiếp theo anh sẽ làm gì, Chử Đồng hất tay anh ra, đẩy anh qua một bên rồi bước ra ngoài.
Trở lại phòng khách, Chử Nguyệt Tinh vẫn còn đang gội đầu, Chử Đồng đặt quần áo ở cửa: Chị, chị sớm nghỉ ngơi một chút.
Được rồi.
Chử Đồng quay người, khép cánh cửa lại đi đến một gian phòng khác. Chử Đồng vội vàng cởi quần áo ướt sũng, trên người nổi lên tầng tầng gai ốc, lỗ mũi tắc nghẽn, cô trốn vào toilet, mở nước nóng. Tắm rửa xong, cơ thể rõ ràng thoải mái hơn rất nhiều, Chử Đồng khóa trái cửa, giày vò đến tận bây giờ, cũng không rời khỏi đây được, cô không thèm vén mền lên, trực tiếp ngã xuống giường.
Không rõ thời gian, ngay cả tiếng mở cửa cũng không có, Chử Đồng vô thức trở mình một cái, đem chăn mền cuộn tròn trên người, bây giờ cô mới hiểu được ngủ một giấc thật ngon hạnh phúc biết bao nhiêu.
Đột nhiên cô cảm thấy trên đùi hơi lạnh, có một thứ gì đó chui vào trong chăn, men theo chân của cô đi lên, cô vô cùng hoảng sợ, hai chân duỗi thẳng, đây không phải nơi thôn quê hoang dã, lẽ nào cũng có rắn sao?
~Hết chương 21
~
Chúng tôi đã hẹn nhau rồi mà.
Chử Nguyệt Tinh liên tục lặp đi lặp lại những lời này. Chử Đồng nhìn về phía lầu hai, Giản Trì Hoài đứng đó, bóng dáng cao lớn như trải dài trong màn đêm. Cô không muốn nhìn anh nhưng ngặt nỗi người bên cạnh kéo mãi cũng không chịu rời đi.
Chị, mưa lớn như vậy, chị nhìn em xem, em không có ô.
Chử Nguyệt Tinh nhìn vào đôi mắt của cô, bỗng nhiên đưa chiếc ô trong tay cho Chử Đồng: Em về đi, chị tự mình chờ ở đây.
Trước đây, chưa bao giờ cô nhìn thấy ánh mắt tuyệt vọng này của chị gái. Chử Đồng thở dài, luôn miệng khuyên nhủ: Chị, nếu anh ấy thật sự muốn gặp chị, sẽ tự mình đến, huống hồ bây giờ đã quá nửa đêm rồi lại bảo chị đến một mình, liệu có phải giở trò gì không?
Không thể trách anh ấy, là bản thân chị muốn đi. Chử Nguyệt Tinh không ngừng nói đỡ cho anh: Đồng Đồng, hai người đã xa nhau rồi, có một số việc em đừng quan tâm.
Hai người đứng dưới tán ô, mưa lại lớn như vậy, toàn bộ ống quần cùng vai áo của Chử Đồng đều ướt đẫm, chị gái thì kéo không đi, Chử Đồng chỉ có thể đứng đó đọ sức với người bên trong cửa sắt kia: Anh nói với anh ấy một tiếng, chúng tôi gặp mặt rồi sẽ đi ngay.
Người nọ vẫn còn xưng hô với cô như trước kia: Thiếu phu nhân à, cô đừng gây khó dễ cho tôi, đây là lời ông chủ đã dặn dò, hôm nay bất cứ ai không được bước vào cánh cửa này.
Lửa giận trong lòng Chử Đồng khó mà dập tắt: Nếu đã không cho phép người ta bước vào cửa, vì sao lại gọi chị gái tôi qua đây? Chị ấy không hề biết Giản Trì sống Hoài ở đây!
Người đàn ông miễn cưỡng chống chế, vẻ mặt không chút thay đổi nhìn hai người trước mắt: Tốt hơn hết hai người nên về đi.
Chử Đồng nắm bả vai Chử Nguyệt Tinh: Chị.
Chử Nguyệt Tinh do đứng lâu, hai chân nhũn ra, hai tay nắm chặt cửa sắt, gần như sắp không chịu nổi nhưng ngoài miệng vẫn ngang ngạnh nói: Không gặp anh ấy, chị không về.
Giản Trì Hoài nhìn một màn ở phía dưới, anh siết điện thoại di động trong lòng bàn tay, xoay người bước xuống lầu.
Chử Đồng ngẩng đầu, không còn trông thấy bóng dáng người đàn ông, cô cầm chiếc ô che bả vai của Chử Nguyệt Tinh, gió thổi qua, những hạt mưa tạt vào ướt hết hai cái đùi, lạnh đến nỗi rùng mình một cái.
Giản Trì Hoài miễn cưỡng rời khỏi phòng, giày da màu trắng nhàn nhã bước qua con đường nhỏ trong sân, giọt mưa cũng chưa kịp làm bẩn dù chỉ một chút, anh đi từ xa đến, so với bộ dạng nhếch nhác của các cô, đến một hạt bụi nhỏ anh cũng không bị bám vào.
Chử Đồng nghiến răng, đợi đến khi Giản Trì Hoài đến trước mặt mình, hai tay Chử Nguyệt Tinh không ngừng rung rung cửa sắt: Để em vào trong có được không?
Ánh mắt Giản Trì Hoài di chuyển từ Chử Đồng, nhìn sang Chử Nguyệt Tinh một chút: Cô nói muốn gặp tôi?
Đúng vậy. Chử Nguyệt Tinh gật đầu không chút do dự.
Bây giờ gặp rồi, cô cũng có thể trở về.
Chử Nguyệt Tinh nghe vậy, đương nhiên không thể chấp nhận: Em muốn nói chuyện với anh, có được không?
Chử Nguyệt Tinh đảo mắt xung quanh: Nơi này cũng là nhà của anh sao? Có phải trong sân cũng có hoa tường vi không?
Chử Nguyệt Tinh.
Giọng nói Giản Trì Hoài từ đầu đến cuối đều hờ hững lạnh nhạt: Cô đúng là điên rồi, hơn nửa đêm còn chạy đến đây, cũng không sợ bị người khác giày vò thành ra cái dạng gì.
Anh đang ở Bán Đảo Hào Môn, chẳng phải anh đã nói với chị ấy như vậy sao? Chử Đồng bất chợt chen vào một câu.
Tầm mắt Giản Trì Hoài khẽ di chuyển về phía cô: Đúng, cuối cùng cũng khiến cô ta mù quáng một mình ra ngoài tìm?
Anh lúc nào cũng có lý. Chử Đồng không khỏi cười khẩy: Chuyện đã đến nước này, anh để cho chị vào trong đi, đừng làm khó người khác như vậy.
Chử Đồng, quan hệ của chúng ta được tính là gì?
Nắm đấm của Giản Trì Hoài siết chặt, Chử Đồng lạnh đến phát run, người đàn ông choàng trên vai một chiếc áo lông, cả người nhìn qua nhàn nhã ung dung, mà khẩu khí lại hùng hổ dọa người như vậy. Chử Đồng cắn chặt cánh môi, đưa mắt nhìn về phía Chử Nguyệt Tinh: Chị, chúng ta về đi có được không? Chị cũng nhìn thấy rồi, hôm khác chúng ta trở lại.
Chử Nguyệt Tinh không muốn vậy, hai tay nắm chặt song cửa không buông. Khóe miệng Giản Trì Hoài khẽ giương lên, ánh mắt lại buông xuống nhìn chằm chằm chân mình, anh thờ ơ mở miệng: Không cần phải hôm khác, qua ngày mai, có khả năng là anh phải đi công tác.
Anh... Chử Đồng hận đến nghiến răng, quả nhiên khi Chử Nguyệt Tinh nghe được hai chữ 'công tác', lập tức bật người dậy: Anh muốn đi đâu? Muốn đi bao lâu? Có phải anh muốn tránh né em? Vì sao mọi người đều không muốn gặp em, anh cũng chê đầu óc em không tỉnh táo đúng không?
Chử Đồng nghe vậy, vội vàng ôm lấy Chử Nguyệt Tinh: Chị, chị đừng như vậy...
Chử Nguyệt Tinh đẩy mạnh cô ra, cơ thể tuy rằng yếu ớt, nhưng sức lực lại vô cùng lớn, Chử Đồng lùi về sau một bước, chiếc ô trong tay rớt xuống chân, gót chân giẫm vào bên trong bồn hoa. Chử Nguyệt Tinh nhìn cô, trông thấy Chử Đồng thiếu chút nữa ngã xuống, tay chân có phần luống cuống, mưa rơi xuống không ngừng, như muốn che lấp hai người bọn họ.
Chử Đồng thật vất vả mới đứng vững, hạt mưa như hạt ngọc nện lên mặt, giống như từng bàn tay nhỏ bé cứ thế vỗ lên mặt cô, cô lau lau hai mắt, cố gắng để cho tầm nhìn của mình được rõ hơn.
Chử Nguyệt Tinh đứng trước cửa sắt, giống như đứa trẻ đã làm sai việc gì, hai tay cầm lấy vạt áo vo lại, đôi mắt căng thẳng chăm chú nhìn Chử Đồng, cũng không nói lời nào.
Chử Đồng trông thấy cô như vậy, trong lòng cũng khó chịu: Chị, chị không thể tiếp tục như vậy nữa, người đàn ông này không phải của chị, chị tội gì...
Chử Nguyệt Tinh từng bước lại gần cửa sắt, trên mặt có chút bi thương lan tràn ra: Không phải của chị, vậy của em chắc?
Trái tim Chử Đồng như bị ai hung hăng đâm ột nhát, cô cũng không phải người sắt, mặc dù cô luôn tự nhủ rằng bản thân mình phải kiên cường, nhưng sao cô có thể chịu một nỗi đau lặp đi lặp lại nhiều lần như vậy?
Tóc, quần áo, cả người đều ướt đẫm, Chử Đồng đứng ngây ra một chỗ không nói lời nào. Chử Nguyệt Tinh đứng đó, Chử Đồng nhìn về phía cô, nhưng cô đã đem toàn bộ ánh nhìn đặt vào Giản Trì Hoài.
Cánh tay người đàn ông giơ cao, duy trì động tác này rất lâu, anh trông thấy quần áo của Chử Đồng bám chặt vào da thịt. Cô sợ nhất là cái lạnh của mùa đông, chưa đến mùa đông mà trong phòng luôn bật máy điều hòa. Bàn tay Giản Trì Hoài nắm lại, cái nhìn như đóng băng, một đường xuyên suốt, đâm thẳng vào Chử Nguyệt Tinh trước mặt.
Chử Nguyệt Tinh cũng không khá hơn là bao, môi run lẩy bẩy, nói cũng không nên lời: Em muốn...
Giản Trì Hoài liếc thấy Chử Đồng cũng sang bên này, từng bước một như giày vò, như cầm một mũi khoan đâm sâu vào tim anh.
Vốn chỉ muốn cho Chử Đồng nhìn rõ hiện thực, cho dù bọn họ có xa cách, cô đưa Chử Nguyệt Tinh đi, cũng đừng mong sẽ đoạn tuyệt mọi quan hệ với anh. Mà biểu hiện này của Chử Nguyệt Tinh đúng là không làm anh thất vọng, chỉ là anh không muốn trông thấy Chử Đồng như thế này, yêu thương, đau lòng, chua xót, một loạt các cảm xúc không hiểu nổi tự mình ứa ra.
Một lần nữa, Chử Đồng nắm lấy bả vai của chị gái: Chị.
Lời nói vừa vọt ra khỏi miệng, giọng nói run rẩy kịch liệt, sắc mặt đã không tốt lại càng thêm tái nhợt. Chật vật khua tay, từng sợi từng sợi tóc bết dính vào khuôn mặt, hạt mưa như hạt ngọc theo cổ áo trượt thẳng xuống dưới.
Giản Trì Hoài có chút buồn bực, anh không muốn thấy cô như vậy, trái tim cũng không thể cứng rắn trở lại.
Anh xoay người: Mở cửa.
Người đàn ông giữ cửa nhìn anh: Vâng.
Chử Nguyệt Tinh rõ ràng vui hẳn lên, cô buông tay ra, vẻ mặt chờ đợi. Nhưng trong lòng Chử Đồng lại tràn đầy một nỗi bi thương, chị cô bây giờ, không thừa nhận ba mẹ, không thừa nhận em gái, chỉ biết có Giản Trì Hoài, nếu cứ tiếp tục như vậy, bệnh tình của cô sao có thể tốt lên được chứ?
Cửa sắt được mở ra, Chử Nguyệt Tinh vào trong trước, bước đi nhẹ nhàng thoải mái, một chút do dự cũng không có.
Chử Đồng đành phải theo sau cô, hai người đi vào trong phòng, Chử Nguyệt Tinh khom lưng đổi giày, khắp người đều là nước, cô mất tự nhiên đứng ở cửa: Đồng Đồng, làm sao bây giờ? Cứ như vậy đi vào trong có được không?
Chúng ta về nhà đi.
Không! Chử Nguyệt Tinh nghe được hai chữ 'về nhà', cực kỳ bài xích, cô bước nhanh vào trong, hơi ấm trong phòng ập đến, thế nhưng Chử Đồng lại rùng mình một cái, nước trên quần áo rơi lách tách, toàn thân đều khó chịu.
Giản Trì Hoài ngồi trên sô pha, Chử Nguyệt Tinh tò mò nhìn xung quanh, đối với Chử Đồng mọi thứ ở đây chẳng hề xa lạ, cô chỉ theo sát chị mình.
Người đàn ông ngẩng đầu, tầm mắt rơi xuống Chử Đồng: Trước tiên phải thay quần áo.
Chử Nguyệt Tinh mắt nhìn Chử Đồng: Sao anh ấy lại nói như vậy?
Chị, trước tiên theo em lên lầu thay quần áo, còn lại chút nữa hãy nói.
Chử Đồng kéo cánh tay Chử Nguyệt Tinh, cứ tiếp tục như vậy không thể không đổ bệnh. Thế nhưng Chử Nguyệt Tinh bướng bỉnh không chịu đi, cô đi đến bàn trà trước mặt, biết bản thân mình đang ướt sũng, cũng không ngồi xuống mà chỉ nhìn Giản Trì Hoài chằm chằm.
Hóa ra anh ở cách chỗ em cũng không xa, chạy xe một chút là đến.
Giản Trì Hoài bắt chéo hai chân, ánh mắt vẫn dừng trên người Chử Đồng: Thích mặc quần áo ướt sũng như thế này đúng không?
Chử Đồng thấy Chử Nguyệt Tinh không có ý định rời khỏi, cô xoay người đi lên lầu. Giản Trì Hoài cho rằng cô đi thay quần áo, không ngờ mấy phút sau cô đã bước xuống, trong tay ôm hai cái áo khoác và một cái khăn lông, cô khoác một cái áo cho Chử Nguyệt Tinh, đồng thời đưa khăn tắm cô ta: Lau tóc đi, đều ướt cả rồi.
Chử Nguyệt Tinh nắm chặt cái áo khoác, ngồi xuống sô pha, trong mắt và trong lòng đều là Giản Trì Hoài, ngay cả tay cũng không thò ra.
Chử Đồng để khăn tắm sang bên cạnh, cầm lấy một cái áo khoác mặc vào.
Hai chị em ngồi cùng một phía, Chử Đồng siết chặt cổ áo, bao bọc mình ở bên trong, tóc dán chặt vào cổ rất khó chịu nhưng Chử Nguyệt Tinh lại bày ra một bộ dạng hứng thú dạt dào. Ngẩng đầu nhìn chằm chằm khoảng không trước mặt: Cái đèn này thật là đẹp, ánh sáng cũng thật ấm áp.
Chử Đồng ngồi đó còn hơn cả bị giày vò, cô cố gắng không muốn nói ra suy nghĩ, Giản Trì Hoài nhìn lướt qua.
Chử Nguyệt Tinh lại nói ra câu được câu chăng: Đúng vậy, nửa đêm mở lên rất có cảm giác.
...
Hóa ra anh ở đây.
Chử Nguyệt Tinh ngó nghiêng, cảm thấy nơi này cùng những thứ khác, tất cả đều mới lạ: Dọc đường đi, em còn nghĩ Bán Đảo Hào Môn là nơi nào, chỉ cảm thấy cái tên này thật êm tai, không nghĩ tới điều kiện bên ngoài và bên trong lại tốt như vậy.
Giản Trì Hoài liếc xéo về phía Chử Đồng, cô co rút lại một góc, cũng không tham gia vào chủ đề của bọn họ, cô thường nhón nhón chân, hẳn là đang cảm thấy lạnh.
Giản Trì Hoài không khống chế được, đứng lên, cầm lấy chiếc khăn lông trên sô pha, anh đi vòng ra phía sau Chử Đồng, thoắt một cái lấy khăn lông bọc tóc của cô lại, sau đó nhẹ nhàng xoa.
Chử Đồng bị hù dọa không ít, kinh ngạc quay đầu lại: Anh làm gì vậy?
Bàn tay Giản Trì Hoài thong thả lặp lại động tác, hai tay anh nắm chặt, chiếc khăn lông hút ẩm rất tốt, những giọt nước rất nhanh được hút vào, Chử Đồng vươn tay, ấn ấn đỉnh đầu mình. Hai tay Giản Trì Hoài khẽ chà xát, trong mắt không chút nào là mất tự nhiên: Chuyện này cũng không phải làm lần đầu, còn kinh ngạc như vậy sao?
Chử Nguyệt Tinh nhướn mày, sắc mặt càng lúc càng trắng bệch.
Chử Đồng đứng lên, bỏ chiếc áo khoác trên người ra: Em đi trước, chị gái em muốn ở đây, anh cho chị ấy ở lại một đêm, tùy ý sắp xếp một căn phòng là được.
Cô không muốn tiếp tục đợi ở đây, mỗi một phút mỗi một giây đều là dằn vặt.
Chử Đồng muốn lướt qua bên cạnh Giản Trì Hoài đề rời đi, cô nhìn Chử Nguyệt Tinh: Chị, ngày mai em quay lại với chị.
Chử Nguyệt Tinh gật đầu: Được.
Chử Đồng bước qua Giản Trì Hoài, cũng không thèm liếc nhìn người đàn ông lấy một cái. Giản Trì Hoài vứt khăn lông trong tay xuống, đột nhiên đưa tay nắm lấy cổ tay cô: Em đi, lại để cô ta ở đây. Em muốn bọn anh nói chuyện gì?
Nói chuyện nhân sinh, nói chuyện triết học, những chuyện có thể nói đều nói đi. Chử Đồng nói, vẻ mặt không chút thay đổi.
Hai người đứng kề sát bên nhau, cánh tay Giản Trì Hoài cọ xát vào cô, anh nghiêng người qua, lời nói rót vào tai cô: Em không sợ anh nói, nói đến lên giường luôn?
Anh... Chử Đồng khó đè nén nổi cảm giác tức giận: Anh dám!
Giản Trì Hoài nhìn Chử Nguyệt Tinh, một lần nữa đè thấp giọng: Có cái gì mà anh không dám? Em nhìn tình trạng của chị gái em bây giờ đi, anh muốn lên giường cùng cô ta, dễ như trở bàn tay.
Bàn tay đang không ngừng giãy dụa, trong chớp mắt mềm oặt, Chử Đồng thả tay ra, nhìn thật sâu vào mắt Giản Trì Hoài, người đàn ông cảm thấy vô vị, xoay người trở lại chỗ cũ: Em gái cô nói cho cô ở lại đây, được chứ?
Đương nhiên là được. Chử Nguyệt Tinh gật đầu lần nữa.
Đầu Chử Đồng đau như muốn nứt ra, trong lòng không muốn nhưng cũng phải ngồi lại, cô nhặt áo khoác lên lại mặc vào, đối mặt với ánh mắt nghi hoặc của Chử Nguyệt Tinh, chỉ còn cách nói rõ: Chị, chị ở lại đây một mình, em rất lo.
Tại sao lại lo?
Chử Đồng ngập ngừng muốn nói rồi lại thôi, nhưng lại không thể làm khác đành nói: Chị là con gái.
Chử Nguyệt Tinh phì cười, chỉ vào Giản Trì Hoài ở đối diện: Anh ấy sẽ không làm gì chị đâu, khi trước chị cắt cổ tay, anh ấy cũng tới, hơn nữa trong lúc lòng chị khó chịu, anh ấy cũng từng kể chuyện cho chị, anh ấy sẽ không làm gì đâu.
Chị, đó là chị cắt cổ tay nên cơ thể suy yếu, không phải anh ấy không làm mà là anh ấy không thể làm. Khí nóng trong đầu Chử Đồng bốc lên, cứ thế tuôn ra.
Hai tay Giản Trì Hoài giang ra tựa vào lưng ghế dựa, tay nắm lại chống cằm, nghe được những lời này của cô, trong lòng không rõ đó là mùi vị gì.
Chử Nguyệt Tinh nghe nói vậy, có chút tức giận, vẻ mặt rõ ràng xị xuống: Đồng Đồng, em đừng nói anh ấy như vậy.
Chử Đồng nhìn chị gái, cũng không nói gì.
Giản Trì Hoài giơ đồng hồ lên trước mặt: Cũng không còn sớm nữa, mưa lại lớn như vậy, các người có thể ở lại đây, tự tìm một phòng khách mà ngủ đi.
Anh muốn ngủ sao?
Ừm. Giản Trì Hoài gật đầu.
Chử Đồng rốt cuộc cũng thở hắt ra: Chị, chúng ta cũng đi thôi.
Trong mắt Chử Nguyệt Tinh tràn đầy vẻ luyến tiếc, cô thật vất vả mới đến được đây, còn chưa nói được mấy câu.
Em thực sự không ngủ được, muốn nghe giọng nói của anh một chút, em không biết tình trạng này còn có thể duy trì đến khi nào, nếu thực sự không được, có phải là sau này em chỉ có thể dựa vào thuốc hay không?
Chử Đồng đến bên cạnh cô: Từ từ sẽ tốt thôi, chỉ là bây giờ chưa quen.
Đồng Đồng, chị muốn ở đây. Chử Nguyệt Tinh nghiêng đầu nhìn em gái: Bây giờ chị không buồn ngủ, nói không chừng đây lại là liệu pháp tinh thần, ngủ ở chỗ của anh ấy, chị lại có thể ngủ ngon.
Chị! Chử Đồng dù có kiên cường cách mấy cũng sắp phát điên.
Giản Trì Hoài nhìn hai người, sau đó chẳng nói chẳng rằng đứng dậy đi thẳng lên lầu, chỉ cần Chử Đồng có thể thuận lợi đem Chử Nguyệt Tinh đi, cũng coi như cô có bản lĩnh.
Phòng khách to như vậy chỉ còn lại hai người họ, đối với nơi này Chử Nguyệt Tinh hiếu kỳ không thôi. Sau khi Giản Trì Hoài lên lầu, cô khoác áo khoác đi tới đi lui, kéo rèm đứng trước cửa sổ sát sàn, cô hưng phấn mãi: Chử Đồng em xem, bên ngoài có hồ bơi, còn có ghế mây, đều là những thứ chị thích.
Chử Đồng ngồi bất động trên sô pha, ở chỗ này mỗi một cảnh mỗi một vật được bố trí như thế nào, chỉ cần nhắm mắt lại là cô đều có thể tưởng tượng ra. Cô có chút bất đắc dĩ nhìn chị gái, với tình trạng này của Chử Nguyệt Tinh, cho dù đêm nay ở lại đây thì thế nào, còn đêm mai, sau này?
Cuối cùng cũng không thể mãi mãi ở lại Bán Đảo Hào Môn được.
Chử Nguyệt Tinh tham quan hết lầu một, lại muốn đi tiếp lên lầu hai, Chử Đồng buộc lòng phải theo sau cô. Cô đẩy cửa đi vào một gian phòng, Chử Đồng trông thấy cô đi đến chỗ cánh cửa phòng đang khép chặt trước mặt mình, vội vàng ngăn lại: Chị, không được vào trong.
Vì sao?
Giản Trì Hoài đang ở bên trong.
Chử Nguyệt Tinh thu tay lại, xoay người lại nhớ đến căn phòng trước: Chị ở lại phòng này.
Chử Đồng đi về hướng cô: Chị, có muốn em ngủ cùng chị ở đây không?
Không cần, chị có thể ở một mình, nếu em ngủ cùng chị, ngược lại chị càng không tự nhiên.
Chử Nguyệt Tinh tới trước giường, trên giường đều là những vật dụng có sẵn, cô ngồi ở mép giường, nhìn bóng dáng Chử Đồng đi qua đi lại: Đồng Đồng, mẹ nói với chị, Giản Trì Hoài là em rể của chị, hai người mới là một đôi. Thực ra, chuyện này chị biết rõ, tựa như khi nãy, ngay cả phòng anh ấy ở đâu em cũng biết, nhưng có một số việc chị cũng không có cách nào nói rõ. Em nói hai người đã chia tay, vậy thì không còn vấn đề gì. Chị không thể xác định anh ấy đối với chị là thứ tình cảm gì, nhưng chỉ bằng chuyện trước kia anh ấy đối với chị, giúp chị vượt qua khoảng thời gian khó khăn ấy, nói anh ấy một chút tình cảm đối với chị cũng không có, chị thực sự không tin.
Chị, em hiểu. Chử Đồng đưa tay vỗ nhẹ bờ vai Chử Nguyệt Tinh: Bây giờ đừng nghĩ đến những việc này nữa, mau tắm rửa đi.
Đồng Đồng, không có anh ấy, cuộc sống sau này của chị rất khó vượt qua.
Chử Đồng không biết trả lời cô thế nào, suy cho cùng Giản Trì Hoài cũng không phải đồ vật, không phải cô muốn cho là có thể đem cho, hơn nữa, bây giờ người đàn ông này còn thuộc về cô sao?
Cô gượng cười vui vẻ, mở miệng nói: Chị, Giản Trì Hoài không phải người tốt, sau này chị sẽ thấy, rồi chị sẽ cảm nhận được thôi.
Chử Nguyệt Tinh dĩ nhiên không muốn nghe những lời không hay về Giản Trì Hoài, cô gục đầu xuống, toàn thân khó chịu: Chị tắm, nhưng lại không có quần áo để thay.
Để em lấy cho chị. Chử Đồng buột miệng nói ra, hoàn toàn quên mất đây là Bán Đảo Hào Môn.
Chử Nguyệt Tinh ngẩng đầu lên một chút: Vậy chị đi tắm trước, em mang quần áo để trước cửa được không? Bây giờ thật lạnh, thật muốn ngâm mình trong nước nóng.
Chử Đồng đồng ý, ra khỏi phòng cô mới nhớ tất cả quần áo đều cất trong phòng thay đồ ở trong phòng ngủ chính. Cô quay lại, tranh thủ lúc Giản Trì Hoài còn chưa ngủ lấy hai bộ quần áo. Chử Đồng gõ cửa phòng, bên trong không có người trả lời, đúng như dự đoán của cô, Chử Đồng khẽ nói: Giản Trì Hoài, anh ngủ chưa?
Chưa. Giọng nói trầm thấp truyền đến tai cô.
Chử Đồng cảm thấy người này thật là...
Cô tiếp tục gõ cửa: Em vào lấy quần áo.
Cửa không khóa.
Chử Đồng đẩy cửa đi vào, thấy Giản Trì Hoài ngồi ở mép giường phía xa, trời lạnh như thế này, nhưng nửa thân dưới chỉ quấn độc một chiếc khăn lông, xem ra vừa mới tắm xong.
Chử Đồng đi thẳng vào phòng thay đồ, đẩy cửa bước vào, bên trong vẫn còn quần áo của cô. Trước tiên cô tìm đồ lót, may là vẫn còn hai bộ mới tinh, khi trước mua về đã giặt sạch đặt ở đó nhưng chưa từng mặc qua, để cho chị mặc tạm. Chử Đồng lấy một cái túi, nhét vài bộ quần áo cùng đồ dùng hàng ngày vào trong. Một bóng đen bất thình lình xuất hiện che lấp đỉnh đầu cô, trống ngực đập dồn dập, cô khẩn trương quay đầu lại. Giản Trì Hoài chẳng nói chẳng rằng bước vào, chỉ tùy ý dựa vào cửa, ngọn đèn chiếu sáng làm bóng anh kéo dài, tạo thành một loại cảm giáp bức bách.
Chử Đồng ôm cái túi trong tay: Em và chị gái ngày mai sẽ đi.
Có bản lĩnh, thì bây giờ em dẫn cô ta đi luôn đi.
Sắc mặt Chử Đồng khẽ thay đổi: Em không biết vì sao bây giờ chị ấy lại ỷ lại vào anh như vậy, chắc là khoảng thời gian chị ấy tuyệt vọng nhất, chỉ có anh ở bên cạnh. Nếu em biết chị ấy còn sống, em sẽ không để chị ấy tuyệt vọng, cũng không để chị ấy cắt cổ tay, càng không để chị ấy phát điên!
Cho nên, em đem hết hậu quả này của cô ta, toàn bộ đổ hết lên người anh. So với vẻ kích động của Chử Đồng, Giản Trì Hoài thì ngược lại, vô cùng bình tĩnh.
Chử Đồng muốn ôm quần áo về phòng, khi đi đến bên cạnh người đàn ông, Giản Trì Hoài giơ tay ngăn cản cô lại: Em biết anh yêu thương nhất, chính là Lệ Đề, tựa như em yêu thương chị gái em, bây giờ, Lệ Đề ở nhà không dám tùy tiện ra ngoài, chị em cũng được thả ra, có một số việc, có thể bỏ qua không?
Hàm răng Chử Đồng run lên cầm cập, đầu óc mơ hồ, có một số việc, có thể tùy tiện bỏ qua sao?
Cô cắn chặt môi không nói lời nào, Giản Trì Hoài nắm lấy vai cô: Anh đồng ý với em, chắc chắn sẽ làm được. Tình trạng này của chị em sau này cũng có thể hồi phục tốt, Chử Đồng, trong lúc đó chúng ta còn có trở ngại gì sao?
Chử Đồng bỗng nhiên đứng ngẩn ra tại chỗ, cô không muốn nói tiếp chuyện này, cô đẩy bàn tay đang đặt trên vai của Giản Trì Hoài ra: Chị đang đợi em, em phải mang quần áo cho chị.
Người đàn ông ngăn cản, kéo cô đến trước mặt mình, hai ngón tay như rễ cây cắm chặt lấy quai hàm của cô, cô có thể đoán ra bước tiếp theo anh sẽ làm gì, Chử Đồng hất tay anh ra, đẩy anh qua một bên rồi bước ra ngoài.
Trở lại phòng khách, Chử Nguyệt Tinh vẫn còn đang gội đầu, Chử Đồng đặt quần áo ở cửa: Chị, chị sớm nghỉ ngơi một chút.
Được rồi.
Chử Đồng quay người, khép cánh cửa lại đi đến một gian phòng khác. Chử Đồng vội vàng cởi quần áo ướt sũng, trên người nổi lên tầng tầng gai ốc, lỗ mũi tắc nghẽn, cô trốn vào toilet, mở nước nóng. Tắm rửa xong, cơ thể rõ ràng thoải mái hơn rất nhiều, Chử Đồng khóa trái cửa, giày vò đến tận bây giờ, cũng không rời khỏi đây được, cô không thèm vén mền lên, trực tiếp ngã xuống giường.
Không rõ thời gian, ngay cả tiếng mở cửa cũng không có, Chử Đồng vô thức trở mình một cái, đem chăn mền cuộn tròn trên người, bây giờ cô mới hiểu được ngủ một giấc thật ngon hạnh phúc biết bao nhiêu.
Đột nhiên cô cảm thấy trên đùi hơi lạnh, có một thứ gì đó chui vào trong chăn, men theo chân của cô đi lên, cô vô cùng hoảng sợ, hai chân duỗi thẳng, đây không phải nơi thôn quê hoang dã, lẽ nào cũng có rắn sao?
~Hết chương 21
~
/155
|