Hôn Nhân Giá Ngàn Vàng

Q.5 - Chương 176 - Đại Kết Cục (Thượng) (2)

/392


Trong hành lang yên tĩnh đến đáng sợ.

Cận Tử Kỳ bước đi ở trên tấm thảm mềm mại, ngẩng đầu, đã thấy camera trong góc.

Cô tìm được nhà vệ sinh đi vào, tìm một gian ở giữa thì đóng cửa lại, gửi tin nhắn cho Tần Viễn.

Tần Viễn đã đến bên ngoài câu lạc bộ, đang chuẩn bị dẫn người vào.

Bây giờ, cô chỉ có thể dựa vào cũng chỉ có duy nhất Tần Viễn.

Cô chần chừ một lúc, gửi đi hai chữ Cảm ơn , sau đó từ trong gian vệ sinh đi ra ngoài.

Cận Tử Kỳ đến trước bệ rửa tay, trút ngược túi xách lại, bên trong không ít đồ bị rơi ra.

Cô mang toàn bộ thẻ tín dụng ra, để vào trong túi áo, sau đó dọn dẹp túi xách đẩy cửa đi ra ngoài.

Cận Tử Kỳ đứng ở cửa nhà vệ sinh một hồi, sau đó quẹo vào hướng ngược lại với chỗ sảnh đánh bạc.

Càng đi vào trong càng yên lặng, đều là những căn phòng làm việc đóng chặt cửa.

Lúc ở Australia, cô từng gặp một người ở thành phố S mở sòng bạc, lúc ấy cô được dẫn đến sòng bạc tham quan, trừ phía ngoài đại sảnh để kinh doanh, bình thường họ cũng sẽ có chỗ để tự mình xử lý công việc hành chính quản trị, cũng có phòng chuyên bắt giam người.

Về cơ bản cấu trúc của các sòng bạc đều được bố trí giống nhau.

Nếu như Tống Kỳ Diễn thật sự bị đánh bị thương rồi lôi vào trong đây, như vậy nhất định là ở một trong những căn phòng đang đóng chặt cửa này rồi.

Chỉ cần tìm được Tống Kỳ Diễn, cô có thể nghĩ mọi cách cứu hắn ra khỏi nơi này.

Cận Tử Kỳ siết chặt túi xách trong tay--

Có đôi khi, phiêu lưu mạo hiểm và hiệu ích sẽ cùng tồn tại.

Đây chính là đạo lý làm ăn kinh doanh, cuộc sống sao lại không giống vậy chứ?

Mặc kệ ở bên trong có phải là Tống Kỳ Diễn hay không, cô cũng sẽ sẵn lòng nhảy vào đầm rồng hang hổ này.

Không phải là hắn mà nói thì quá tốt, nhưng nếu thật sự là hắn, cô lại dùng lý trí mà đối đãi, đợi cô đứng ở bên ngoài dùng lý trí phân tích, tiếp theo hắn đã bị sát hại tàn nhẫn, có lẽ không chết, nhưng sẽ thiếu mất cánh tay hay cái chân.

Mà một khi cô đã dám một thân một mình đi vào, tất nhiên đã nắm chắc một chút cách thoát thân.

Tuy rằng ... Cũng có chút phiêu lưu mạo hiểm.

——— ———————

Cận Tử Kỳ vừa đi vào trong vừa chú ý động tĩnh trong tất cả các gian phòng.

Đột nhiên, cửa một căn phòng mở ra, một gã giang hồ có cơ thể rắn chắc cao lớn đi ra.

Lúc nhìn thấy Cận Tử Kỳ gã ta lập tức cảnh giác, cau mày lạnh lùng quát: Làm gì đây!

Ông anh... Tôi ... Tôi tới đây đưa tiền.

Cận Tử Kỳ sợ sệt mà cúi đầu, giọng nói theo đó cũng run rẩy, hai cánh tay cầm lấy túi của mình mặt mũi tràn đầy sợ hãi.

Gã giang hồ bảo kê không tin tưởng lắm: Nhưng chỗ này của chúng tôi người ngoài không thể vào.

Là vậy sao? Cận Tử Kỳ khó hiểu mà vành mắt đỏ hoe, Tôi không có biết, vừa rồi ở quầy bên đó tôi hỏi người ta, một người tên là Warner nói cho tôi biết, ông anh của tôi bị giam ở bên trong, chính là anh ta bảo tôi đi vào tìm lão đại của các anh.

Gã giang hồ nhìn Cận Tử Kỳ cảnh giác, Vậy cô đến trả nợ đánh bạc cho ai?

Chương Cường. Cận Tử Kỳ trả lời phải chút nào nghiêm túc: Không phải lão đại của các anh gọi điện về nhà của chúng tôi sao? Chị dâu tôi sợ tới mức phải nhập viện, ba mẹ lớn tuổi rồi, đành phải để cho tôi tới đây trả tiền, tôi cũng chưa từng tới nơi lớn như thế này, cho nên giống như ruồi bọ không có đi bậy đi bạ, có chỗ nào đã đắc tội, kính xin ông anh thứ lỗi.

Cận Tử Kỳ nói ra có tình có nghĩa còn đem hết toàn bộ thẻ đánh bạc còn lại cho gã bảo kê.

Gã bảo kê ung dung thản nhiên mà cất thẻ đánh bạc vào trong túi quần, sắc mặt cũng tốt hơn nhiều.

Cô là đến trả nợ đánh bạc, vậy hãy cùng tôi qua đây đi.

Cận Tử Kỳ cảm kích gật đầu, lau lau khóe mắt, Cảm ơn anh, ông anh, người tốt sẽ gặp may.

Gã giang hồ bảo kê nhìn thấy dáng vẻ cô là một đứa con gái ngốc nghếch, cũng thả lỏng cảnh giác.

Lão đại của chúng tôi có chuyện đi ra ngoài rồi, tạm thời vắng mặt, cô đã đến để trả tiền, vậy thì chờ một chút đi.

Cận Tử Kỳ phối hợp gật đầu: Dạ, vậy tôi ở chỗ này chờ là được rồi.

Nói xong cô liền ôm túi xách đứng trên hành lang lặng im bất động.

Gã giang hồ bảo kê vuốt ve cái trán, hiếu kỳ tại sao nhà họ Chương lại phái một đứa ngốc nghếch như vậy tới đây? Nhưng ngốc thì ngốc, ra tay đúng là vô cùng hào phóng.

Thôi, cô đến phòng làm việc của tôi chờ đi, tôi gọi điện thoại thông báo cho lão đại.

Cận Tử Kỳ mừng rỡ vội cúi đầu: Cảm ơn ông anh, anh đúng là người tốt.

Gã giang hồ khoát khoát tay, liền dẫn Cận Tử Kỳ đi đến phòng làm việc của mình, còn rót cho cô ly nước.

Ở đây đợi đi, đừng có chạy lung tung, tôi đi gọi điện thoại cho lão đại.

Anh yên tâm đi, tôi sẽ ngồi đợi ở đây.

Cận Tử Kỳ ngồi trên ghế sofa ôm túi xách, vẻ mặt hiền lành thành thật.

Đợi gã giang hồ khép cửa lại đi ra ngoài, tiếng bước chân mỗi lúc xa dần, Cận Tử Kỳ mới cẩn thận nhìn quanh phòng làm việc một vòng, xác định không có camera rồi mới rón ra rón rén mở cửa đi ra ngoài.

Bên cạnh có một căn phòng khép hờ cửa, bỗng vang lên tiếng rên đầy đau đớn khổ sở của đàn ông.

Nhịp tim của Cận Tử Kỳ hơi chậm lại, thậm chí còn có thể thông qua khe cửa mà ngửi thấy được mùi máu tanh.

Kêu la cái gì, không phải chỉ chặt của mày một ngón tay thôi sao! Uổng công mày vóc người cao lớn ...

Mày nhìn xem, đứa kia có thể chịu đựng giỏi hơn mày, không hề phát ra tiếng.

Cận Tử Kỳ có thể vững tin tiếng kêu la không ngừng kia không phải là Tống Kỳ Diễn, nhưng còn một người đang chịu đựng kia thì không chắc chắn lắm.

Cô hít vào một hơi thật sâu, liều lĩnh đẩy mạnh cửa ra.

Ầm một tiếng, cửa phòng dao động đụng mạnh vào tường.

Bên trong mấy tên đàn ông đang cầm gậy đều nhìn qua, cùng Cận Tử Kỳ bốn mắt nhìn nhau.

Ngay từ lúc mới đẩy cửa vào Cận Tử Kỳ đã nhanh chóng liếc nhìn hai người đàn ông trên mặt đất máu chảy đầm đìa.

Làm gì đó, biết đây là chỗ nào không?

Một tên đàn ông trên mặt mang đầy sẹo dữ tợn vung mạnh côn sắt muốn đi đến cửa.

Cận Tử Kỳ phản ứng chậm chạp nói: Ông anh, tôi muốn hỏi một chút, nhà vệ sinh ở đâu? Tôi tới đây trả nợ, đang ngồi chờ một ông anh khác ở phòng làm việc kế bên, anh ta nói đi gọi điện thoại, tôi lại không tìm được nhà vệ sinh ...

Mấy người đưa mắt nhìn nhau, phát hiện Cận Tử Kỳ ngơ ngác ôm túi xách đứng ở nơi đó, cũng không xoay người bỏ chạy.

Chẳng lẽ gặp phải một đứa đần độn rồi sao?

Tên đàn ông mặt sẹo kia quay đầu lại liếc nhìn các anh em, mới dùng côn sắt chỉa chỉa bên trái: Ra ngoài quẹo trái.

Lúc này Cận Tử Kỳ mới thoải mái mà khẽ cười: Cảm ơn. Nói xong, liền vui mừng lui ra.

Sau khi đóng cửa lại, cả người Cận Tử Kỳ đều dựa lên trên cửa, hai chân hơi run run, sau lưng bị mồ hôi lạnh thấm ướt.

Hai người kia không có một người nào là Tống Kỳ Diễn ...

Sao cô lại chạy đến đây? Không phải bảo cô chờ ở trong phòng sao?

Cận Tử Kỳ vừa quay đầu lại lập tức nhìn thấy gã giang hồ trước đó đi gọi điện thoại đã trở lại, vẻ mặt nhìn mình rất bất mãn.

Cận Tử Kỳ áy náy nói: Xin lỗi ông anh, vừa rồi tôi nghe thấy tiếng kêu, cho rằng trong này đang giữ anh trai của tôi, nhất thời nóng ruột liền xông vào, kết quả ... May mắn không phải anh trai của tôi, làm tôi sợ muốn chết.

Cận Tử Kỳ ra vẻ sợ hãi mà vuốt ngực một cái, sau đó khờ khạo nhìn về phía gã giang hồ: Ông anh ơi, anh của tôi bị nhốt ở đâu vậy?

Anh của cô bị giam trên lầu, lão đại nói cho cô đi lên đó.

Cận Tử Kỳ cũng không phải thật sự muốn đi trả nợ cho Chương Cường, mục đích của cô tìm đến xem người đó có phải Tống Kỳ Diễn không.

Một khi những người vừa rồi trong phòng kia không phải Tống Kỳ Diễn như vậy cô cũng không cần phải tiếp tục ở lại nơi này.

Huống hồ ... Nếu như cô thật sự đi lên đó, không phải khi gặp Chương Cường sẽ bị lộ rồi sao?

Ông anh, mỗi ngày chỗ các anh đều có mấy người chơi bạc thua tiền muốn ăn quịt giống anh trai của tôi vậy sao?

Gã giang hồ bảo kê liếc xéo cô một cái, Dù sao cũng không ít, nếu không phải cô đến đúng lúc, đôi chân của anh trai cô cũng không giữ được nữa.

Chờ một chút! Cận Tử Kỳ đột nhiên kêu lên một tiếng.

Thế nào nữa? Gã giang hồ nhìn Cận Tử Kỳ, không biết tại sao cô đủ chuyện như vậy.

Cận Tử Kỳ lấy ra một tấm thẻ tín dụng, Vừa rồi từ khách sạn tôi đi ra ngoài hơi gấp, hình như chỉ mang theo một tấm thẻ tín dụng, tiền bên trong này dường như không đủ để tôi trả nợ đánh bạc cho anh tôi, nếu không thì bây giờ tôi chạy về khách sạn một chuyến để lấy nha?

Gã giang hồ nhìn cô đầy nghi ngờ.

Cận Tử Kỳ: Nếu như anh không yên tâm, có thể đi theo tôi, tôi ở khách sạn Berlin.

Gã giang hồ muốn nói gì, đột nhiên phía sau có người gọi gã.

Thừa dịp lúc gã ta và người nọ nói chuyện, Cận Tử Kỳ lặng yên không một tiếng động bước nhanh về phía sảnh sòng bạc.

Chỉ là, cô vừa mới khom người đi qua, sau lưng liền vang lên giọng nói của gã giang hồ: Cô đi đâu vậy?

Thân hình Cận Tử Kỳ khẽ giật mình, quay người trở lại, Tôi trở về lấy thẻ tín dụng.

Gã giang hồ gật đầu: Vậy tôi đi về với cô cũng được.

Cận Tử Kỳ không ngờ hắn ta sẽ nói và làm như vậy, nhất thời có chút giật mình kinh ngạc, nhưng ngay sau đó liền tỉnh táo lại.

Được, vậy chúng ta mau chạy qua đó, tránh cho bị chậm trễ thời gian.

Một khi tình hình đã thế này, chỉ có thể chờ sau khi rời khỏi đây lại thoát khỏi hắn ta...

Cận Tử Kỳ mang theo tâm tư xoay người, mới vừa đi hai bước, bỗng từ trên vách tường thấy được ảnh ngược gã giang hồ bảo kê từ phía sau đi đến cầm một miếng gì đó giống như khăn mặt muốn xuống tay với cô...

Cận Tử Kỳ siết chặt túi xách trong tay, chuẩn bị xuất kỳ bất ý (hành động bất ngờ ngoài dự liệu của người khác) mà đánh về phía gã giang hồ kia.

Gã giang hồ kia lại bỗng nhiên kêu đau một tiếng, rồi mới ngã xuống đất.

Chuyện gì thế này?

Cận Tử Kỳ vừa muốn quay đầu, chỗ tối góc nghiêng đột nhiên có một bàn tay duỗi ra, vững vàng bắt được cổ tay của cô.

Ai? Cận Tử Kỳ giãy giụa nhìn về phía chỗ bóng tối.

Bàn tay to lớn cầm lấy cổ tay cô, trên ngón áp út là một chiếc nhẫn cưới Ruby.

Cận Tử Kỳ nhìn chằm chằm chiếc nhẫn cưới đó, đột nhiên nước mắt lưng tròng, cô vội vàng ngẩng đầu nhìn vào chỗ bóng tối.

Thân thể mỏng manh không thể kiềm chế được mà run rẩy.

Một bóng dáng cao lớn từ trong bóng tối đi ra.

Hình dáng Tống Kỳ Diễn phong độ tuấn tú đầy căng thẳng, hắn mím chặt môi mỏng, đôi con ngươi đen thẫm tựa như mực đậm không thể tan, liếc nhìn cô một cái, tay chậm rãi dời xuống, giữ chặt năm ngón tay của cô, dẫn cô xoay người rời đi.

Hắn còn sống ... Kỳ Diễn thật sự còn sống ...

Cận Tử Kỳ sững sờ nhìn Tống Kỳ Diễn, mặc cho hắn dẫn mình bước nhanh đi về phía đại sảnh sòng bạc.

Bàn tay vốn hơi rét run, ở trong bàn tay ấm áp mạnh mẽ của hắn, dường như cũng trở nên nóng bỏng.

Cận Tử Kỳ không nhịn được lấy tay còn lại cũng bao trùm đôi bàn tay của họ đang đan xen vào nhau thật chặt, dường như chỉ có không ngừng giữ lấy hắn, mới có thể tin tưởng hắn thật sự không có rời khỏi mình, thậm chí vẫn luôn âm thầm bảo vệ mình.

Một bên mặt Tống Kỳ Diễn ở trong ánh sáng loáng thoáng lờ mờ kiên nghị mà lạnh lùng, thân hình của hắn kiên cường như núi, mỗi một bước hắn bước ra, cũng giống như giẫm bước ở trong lòng cô, tất cả khủng hoảng cũng đều lập tức tan thành mây khói.

Trên hành lang, tiếng bước chân càng lúc càng nhiều, càng ngày càng lộn xộn, trong ánh sáng mờ mờ tỏ tỏ, dường như có bóng người không ngừng hiện lên.

Dường như không đến một phút đồng hồ, Cận Tử Kỳ đã nhìn thấy phía trước và phía sau họ tụ tập đầy bọn du côn.

May là ở trong phòng làm việc của lão đại tao thấy được hình của mày, nếu không thật sự bị mày lừa!

Gã giang hồ trước đó bị Tống Kỳ Diễn quật ngã trên mặt đất, ôm lấy cái ót sưng đỏ, đẩy những người khác ra đi tới.

Gã cười quỷ dị liếc nhìn Tống Kỳ Diễn: Lão đại nói nếu như mày không chết, nhất định sẽ xuất hiện, thật đúng là đã đến rồi.

/392

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status