Editor: tamthuonglac
Cận Chiêu Đông hiển nhiên cũng bị một tiếng gọi Bác trai này mà tác phong trở nên lộn xộn, khóe miệng co rút vài cái.
Lúc Cận Tử Kỳ nhìn Tống Kỳ Diễn, hắn cũng mới vừa đặt tách trà trong tay xuống ngẩng đầu chống lại ánh mắt của cô.
Bắt gặp được nét bối rối trong mắt cô, khoé môi hắn không khỏi nhếch lên, thoạt nhìn xem ra không có ác ý mà lễ độ.
Cận Chiêu Đông rất nhanh lấy lại tinh thần, đánh vỡ bầu không khí lúng túng, vỗ vỗ vai Tống Kỳ Diễn cười nói ha ha: Tống lão đệ, tôi cũng không dám chiếm tiện nghi của cậu, nếu để cho Tống lão biết rõ tiếng bác trai này của cậu, tôi không thể gánh nổi!
Tống Kỳ Diễn nâng tách trà lên che giấu nét tinh quái nơi đáy mắt, chân mày nhếch lên, Cận Chiêu Đông vừa dứt lời, hắn liền không nhanh không chậm nói tiếp: Bác trai nói đùa, ngài là trưởng bối tôi làm sao dám ở trước mặt ngài mà tự đại?
Lời này vừa nói ra, nụ cười trên mặt Cận Chiêu Đông lập tức đông cứng lại, không khí trong phòng khách cũng trở nên lúng túng.
Đối với việc Tống Kỳ Diễn kiên trì gọi mình là bác trai, Cận Chiêu Đông trăm mối tơ vò, lơ đãng quay đầu, lại chứng kiến Cận Tử Kỳ vẫn yên lặng ngồi bên cạnh.
Trong đầu đột nhiên hiện lên thông tin được nêu ra trong tư liệu trước kia, một ngàn vạn chỉ vì mời một người phụ nữ khiêu vũ?
Cáo già như Cận Chiêu Đông nhìn con gái nhà mình yên tĩnh như xử nữ, biểu tình trên mặt cũng càng thêm cổ quái.
Quay đầu lại ngó ngó Tống Kỳ Diễn thanh thản thoải mái uống trà xanh, chẳng lẽ tiểu tử Tống Kỳ Diễn này —
Chẳng qua vẫn chưa chờ suy đoán trong đầu Cận Chiêu Đông được rõ ràng, đã bị giọng nói non nớt tức giận cắt đứt: Thục thử quái dị tại sao chú ở trong nhà Mỗ Mỗ?!
Trượt gà trở về Cận Mỗ Mỗ chạy thình thịch vào phòng khách, bộ dạng giống như là gà mẹ bảo vệ gà con, cả người ôm lấy cổ Cận Tử Kỳ nghiêng đầu hướng Tống Kỳ Diễn hạ lệnh trục khách: Thục thử quái dị về nhà đi, Kỳ Kỳ không muốn nói chuyện với chú!
Cận Chiêu Đông nhìn thấy Cận Mỗ Mỗ chạy vào không nói hai lời đã lập tức xua đuổi Tống Kỳ Diễn, tâm tình vốn buồn bực lập tức chùn xuống, trầm mặt hướng Mỗ Mỗ thấp giọng giáo huấn: Nói vớ vẩn cái gì đó? Còn không cùng—
Sau đó nói đến, ngược lại bản thân Cận Chiêu Đông lời nói trước đó bỗng nhiên ngừng lại, thế nhưng không biết nên để cho Mỗ Mỗ gọi Tống Kỳ Diễn là gì.
Nếu gọi là chú, không phải thừa nhận mình và Tống lão đồng lứa sao? Nếu gọi là ông, xem chừng khuôn mặt của Tống Kỳ Diễn sẽ phải âm trầm xuống, có một người đàn ông nào mới ngoài ba mươi vui vẻ khi bị gọi là ông?
Bên kia Cận Chiêu Đông còn đang phiền não vấn đề xưng hô, bên này Tống Kỳ Diễn đã đứng lên, hướng Tô Ngưng Tuyết đang đi tới gật đầu khiêm tốn, không quên ân cần thăm hỏi: Bác gái khoẻ ạ!
Bàn tay Cận Tử Kỳ bưng cái ly nhoáng một cái, khuôn mặt rũ xuống không thấy rõ biểu tình.
Trên mặt Tô Ngưng Tuyết chợt lóe lên kinh ngạc, nhưng vẫn là lạnh nhạt gật đầu, sau đó quay lại dịu dàng cười cười nói với Cận Mỗ Mỗ đang liều chết ôm lấy Cận Tử Kỳ: Ngoan, mẹ đang cùng ông ngoại và chú đàm luận chuyện riêng, Mỗ Mỗ và bà ngoại lên lầu trước.
Không muốn không muốn nha! Cái mông nặng trịch của Cận Mỗ Mỗ cọ qua cọ lại trên đùi của Cận Tử Kỳ, khuôn mặt nhỏ nhắn phồng lên hàng lông mày nhỏ nhíu nhíu: Mỗ Mỗ muốn ở một chỗ với Kỳ Kỳ!
Tô Ngưng Tuyết nhìn thấy lời nói và việc làm của tiểu vô lại Cận Mỗ Mỗ mà nhức đầu không biết phải làm sao, quay sang Tống Kỳ Diễn áy náy cười một tiếng: Để cho anh chê cười rồi.
Tống Kỳ Diễn làm ra một bộ dạng không sao cả cười nói Ngài yên tâm, trẻ nhỏ mà, tôi sẽ không để ý .
Lúc nói những lời này, ánh mắt không tự chủ được dừng trên mặt Cận Tử Kỳ.
Cận Tử Kỳ giống như bị cái gì đó dẫn dắt, ngẩng đầu lên, nhìn vào con ngươi đen sâu không thấy đáy của hắn.
Sau đó ma xui quỷ khiến nhớ tới cảnh tượng đêm đó ở trong bể bơi, hai gò má nóng lên, người cũng không tự nhiên.
Phản ứng của cô tựa hồ làm Tống Kỳ Diễn rất hài lòng, hắn nhếch miệng cười cười, lộ ra hàm răng trắng, xoay đầu đi trước tiên, đối diện với Cận Chiêu Đông nói: Thời gian không còn sớm, tôi xin cáo từ trước.
Cận Chiêu Đông kỳ thật liên tục chú ý hành động mật thiết giữa Tống Kỳ Diễn và Cận Tử Kỳ, khi phát hiện Cận Tử Kỳ bị Tống Kỳ Diễn nhìn đến thì đỏ mặt, sắc mặt nhất thời trở nên khó coi.
—Thực sự đừng để cho ông nói trúng, tiểu tử này đối với con gái của ông.......
Cận Chiêu Đông trong lòng nặng nề, nói không nên lời đây là tư vị gì, nhìn thấy Tống Kỳ Diễn đứng dậy cáo từ, cũng đứng lên theo, cố gắng đưa ra một nụ cười: Giờ cơm tối cũng sắp đến, nếu không thì dùng cơm rồi hãy trở về?
Cận Chiêu Đông nói những lời này tuyệt đối đơn thuần là lời khách sáo, nhưng mà câu trả lời của Tống Kỳ Diễn lại ngoài dự liệu của ông.
Tống Kỳ Diễn liếc mắt nhìn phòng ăn thức ăn đã bắt đầu dọn lên bàn, hoàn toàn không đếm xỉa đến vẻ mặt của Cận Chiêu Đông ám chỉ hận không thể để hắn đi sớm một chút, gật gật đầu: Nếu ngài đã nói như thế, vậy tôi sẽ không khách sáo.
Khuôn mặt Cận Chiêu Đông so với đáy nồi còn muốn đen hơn vài phần, nếu nói đâm lao phải theo lao chính là loại trạng thái hiện tại của ông.
Khóe miệng hơi run lên, quả thực chịu đựng để không phá hỏng việc lớn, nặn ra một nụ cười cứng ngắc, ngoài miệng vẫn là tiếp tục thân thiện cười nói: Nếu không phải anh còn lái xe, tôi đã cùng anh uống thêm mấy chén thử xem tửu lượng của anh!
Lái xe? Tống Kỳ Diễn cau lại lông mày, hơi chút sững sờ sau đó nhếch miệng cười cười: Tôi quên nói cho ngài, tôi hôm nay đây đến chơi với thân phận là hàng xóm.
Hàng xóm? Đây là câu nói đầu tiên của Cận Tử Kỳ từ sau khi đi vào phòng khách.
Tống Kỳ Diễn cúi đầu mắt nhìn xuống mái tóc dài đen nhánh trên vai cô, ý cười trên khóe miệng sâu hơn.
Sau đó dưới ánh mắt khó hiểu của Cận Chiêu Đông và Tô Ngưng Tuyết, mặt không đỏ hơi thở không gấp mà giải thích: Lâm lão tiên sinh gần đây chuẩn bị di cư sang Mỹ, bên này biệt thự muốn bán đi, đúng lúc tôi ở trong thành phố này không có chỗ ở, liền sang lại.
Cho nên bọn họ về sau sớm chiều đối mặt, là ý này sao?
Trong phòng khách mọi người vẫn còn kinh ngạc với tin tức này, ở cửa lại vang lên một tiếng va chạm, chẳng biết từ lúc nào Kiều Niệm Chiêu đứng ở đó đỡ lấy bình hoa lung lay, trên mặt hoảng loạn sau đó nháy mắt là nụ cười gượng gạo.
Khi tầm mắt lướt qua Tống Kỳ Diễn, Kiều Niệm Chiêu làm ra một bộ dáng kinh ngạc: A? Tống tiên sinh? Ông ngoại còn nói không tìm thấy ngài, thì ra là ngài ở chỗ này.
Hai tay Tống Kỳ Diễn đút vào trong túi quần, híp mắt cười nhìn qua Kiều Niệm Chiêu đứng ở cạnh cửa: Tìm tôi làm gì?
Kiều Niệm Chiêu được hắn nhìn gò má ửng hồng, ánh mắt vụt sáng nói không nên lời, điển hình là dáng điệu của người con gái nhỏ thẹn thùng.
Phản ứng như thế vừa vặn lần nữa chứng minh Tống Kỳ Diễn là người đàn ông thành thục có sức quyến rũ đặc biệt mê hoặc chết người không đền mạng.
Nhưng rất nhanh bờ môi Tống Kỳ Diễn đã kéo căng, nụ cười trên mặt cũng dần dần thu lại, trở mặt so với lật sách còn nhanh hơn, khuôn mặt rét lạnh cứng rắn giống như ụp xuống một tầng sương lạnh, làm cho người ta không dám nhìn thẳng.
Tôi là một người ba mươi mấy tuổi làm việc còn phải đi qua sự cho phép của người khác sao?
Tống tiên sinh, tôi không có ý này... Kiều Niệm Chiêu vội vàng giải thích, đôi mắt đẹp đã hiện lên hơi nước.
Nhìn ở trong mắt Tống Kỳ Diễn, chỉ là cau chặt lông mày, liếc mắt cũng không thèm liếc thêm một cái, ngược lại Tô Ngưng Tuyết trước đi lên phá vỡ cục diện bế tắc: Nếu mọi người đã đến đông đủ, vậy thì ăn cơm đi.
Tô Ngưng Tuyết vừa dứt lời, Cận Tử Kỳ cũng đã ôm Cận Mỗ Mỗ ra khỏi phòng khách.
Cùng Tống Kỳ Diễn lướt qua nhau, hương trà nhàn nhạt trên người khiến cho trong lòng hắn khẽ động, ánh mắt cũng không nhịn được mà đi theo.
Tống lão....... Cận Chiêu Đông chần chờ, chính là sửa lại xưng hô: Kỳ Diễn, chúng ta cũng đi qua đi.
Tống Kỳ Diễn giương giương khóe miệng, lập tức cùng Cận Chiêu Đông đi vào phòng ăn, lúc đi ngang qua cửa con mắt cũng không nghiêng một chút.
Kiều Niệm Chiêu một thân một mình đứng lặng im ở cửa, sau lưng một trận gió đêm lạnh như băng thổi quét qua.
Cô nhìn bóng lưng cao ngất của Tống Kỳ Diễn, nhớ tới bộ dạng của hắn vừa rồi nhìn chằm chằm Cận Tử Kỳ tư tưởng không tập trung, mười ngón tay nắm thành quyền, nhưng chỉ chốc lát sau, lập tức buông lỏng tay ra, cũng đi đến phòng ăn.
Chỉ là hai lòng bàn tay vốn trắng nõn, cũng đã để lại dấu móng tay nhìn thấy mà giật mình.
Cận Chiêu Đông hiển nhiên cũng bị một tiếng gọi Bác trai này mà tác phong trở nên lộn xộn, khóe miệng co rút vài cái.
Lúc Cận Tử Kỳ nhìn Tống Kỳ Diễn, hắn cũng mới vừa đặt tách trà trong tay xuống ngẩng đầu chống lại ánh mắt của cô.
Bắt gặp được nét bối rối trong mắt cô, khoé môi hắn không khỏi nhếch lên, thoạt nhìn xem ra không có ác ý mà lễ độ.
Cận Chiêu Đông rất nhanh lấy lại tinh thần, đánh vỡ bầu không khí lúng túng, vỗ vỗ vai Tống Kỳ Diễn cười nói ha ha: Tống lão đệ, tôi cũng không dám chiếm tiện nghi của cậu, nếu để cho Tống lão biết rõ tiếng bác trai này của cậu, tôi không thể gánh nổi!
Tống Kỳ Diễn nâng tách trà lên che giấu nét tinh quái nơi đáy mắt, chân mày nhếch lên, Cận Chiêu Đông vừa dứt lời, hắn liền không nhanh không chậm nói tiếp: Bác trai nói đùa, ngài là trưởng bối tôi làm sao dám ở trước mặt ngài mà tự đại?
Lời này vừa nói ra, nụ cười trên mặt Cận Chiêu Đông lập tức đông cứng lại, không khí trong phòng khách cũng trở nên lúng túng.
Đối với việc Tống Kỳ Diễn kiên trì gọi mình là bác trai, Cận Chiêu Đông trăm mối tơ vò, lơ đãng quay đầu, lại chứng kiến Cận Tử Kỳ vẫn yên lặng ngồi bên cạnh.
Trong đầu đột nhiên hiện lên thông tin được nêu ra trong tư liệu trước kia, một ngàn vạn chỉ vì mời một người phụ nữ khiêu vũ?
Cáo già như Cận Chiêu Đông nhìn con gái nhà mình yên tĩnh như xử nữ, biểu tình trên mặt cũng càng thêm cổ quái.
Quay đầu lại ngó ngó Tống Kỳ Diễn thanh thản thoải mái uống trà xanh, chẳng lẽ tiểu tử Tống Kỳ Diễn này —
Chẳng qua vẫn chưa chờ suy đoán trong đầu Cận Chiêu Đông được rõ ràng, đã bị giọng nói non nớt tức giận cắt đứt: Thục thử quái dị tại sao chú ở trong nhà Mỗ Mỗ?!
Trượt gà trở về Cận Mỗ Mỗ chạy thình thịch vào phòng khách, bộ dạng giống như là gà mẹ bảo vệ gà con, cả người ôm lấy cổ Cận Tử Kỳ nghiêng đầu hướng Tống Kỳ Diễn hạ lệnh trục khách: Thục thử quái dị về nhà đi, Kỳ Kỳ không muốn nói chuyện với chú!
Cận Chiêu Đông nhìn thấy Cận Mỗ Mỗ chạy vào không nói hai lời đã lập tức xua đuổi Tống Kỳ Diễn, tâm tình vốn buồn bực lập tức chùn xuống, trầm mặt hướng Mỗ Mỗ thấp giọng giáo huấn: Nói vớ vẩn cái gì đó? Còn không cùng—
Sau đó nói đến, ngược lại bản thân Cận Chiêu Đông lời nói trước đó bỗng nhiên ngừng lại, thế nhưng không biết nên để cho Mỗ Mỗ gọi Tống Kỳ Diễn là gì.
Nếu gọi là chú, không phải thừa nhận mình và Tống lão đồng lứa sao? Nếu gọi là ông, xem chừng khuôn mặt của Tống Kỳ Diễn sẽ phải âm trầm xuống, có một người đàn ông nào mới ngoài ba mươi vui vẻ khi bị gọi là ông?
Bên kia Cận Chiêu Đông còn đang phiền não vấn đề xưng hô, bên này Tống Kỳ Diễn đã đứng lên, hướng Tô Ngưng Tuyết đang đi tới gật đầu khiêm tốn, không quên ân cần thăm hỏi: Bác gái khoẻ ạ!
Bàn tay Cận Tử Kỳ bưng cái ly nhoáng một cái, khuôn mặt rũ xuống không thấy rõ biểu tình.
Trên mặt Tô Ngưng Tuyết chợt lóe lên kinh ngạc, nhưng vẫn là lạnh nhạt gật đầu, sau đó quay lại dịu dàng cười cười nói với Cận Mỗ Mỗ đang liều chết ôm lấy Cận Tử Kỳ: Ngoan, mẹ đang cùng ông ngoại và chú đàm luận chuyện riêng, Mỗ Mỗ và bà ngoại lên lầu trước.
Không muốn không muốn nha! Cái mông nặng trịch của Cận Mỗ Mỗ cọ qua cọ lại trên đùi của Cận Tử Kỳ, khuôn mặt nhỏ nhắn phồng lên hàng lông mày nhỏ nhíu nhíu: Mỗ Mỗ muốn ở một chỗ với Kỳ Kỳ!
Tô Ngưng Tuyết nhìn thấy lời nói và việc làm của tiểu vô lại Cận Mỗ Mỗ mà nhức đầu không biết phải làm sao, quay sang Tống Kỳ Diễn áy náy cười một tiếng: Để cho anh chê cười rồi.
Tống Kỳ Diễn làm ra một bộ dạng không sao cả cười nói Ngài yên tâm, trẻ nhỏ mà, tôi sẽ không để ý .
Lúc nói những lời này, ánh mắt không tự chủ được dừng trên mặt Cận Tử Kỳ.
Cận Tử Kỳ giống như bị cái gì đó dẫn dắt, ngẩng đầu lên, nhìn vào con ngươi đen sâu không thấy đáy của hắn.
Sau đó ma xui quỷ khiến nhớ tới cảnh tượng đêm đó ở trong bể bơi, hai gò má nóng lên, người cũng không tự nhiên.
Phản ứng của cô tựa hồ làm Tống Kỳ Diễn rất hài lòng, hắn nhếch miệng cười cười, lộ ra hàm răng trắng, xoay đầu đi trước tiên, đối diện với Cận Chiêu Đông nói: Thời gian không còn sớm, tôi xin cáo từ trước.
Cận Chiêu Đông kỳ thật liên tục chú ý hành động mật thiết giữa Tống Kỳ Diễn và Cận Tử Kỳ, khi phát hiện Cận Tử Kỳ bị Tống Kỳ Diễn nhìn đến thì đỏ mặt, sắc mặt nhất thời trở nên khó coi.
—Thực sự đừng để cho ông nói trúng, tiểu tử này đối với con gái của ông.......
Cận Chiêu Đông trong lòng nặng nề, nói không nên lời đây là tư vị gì, nhìn thấy Tống Kỳ Diễn đứng dậy cáo từ, cũng đứng lên theo, cố gắng đưa ra một nụ cười: Giờ cơm tối cũng sắp đến, nếu không thì dùng cơm rồi hãy trở về?
Cận Chiêu Đông nói những lời này tuyệt đối đơn thuần là lời khách sáo, nhưng mà câu trả lời của Tống Kỳ Diễn lại ngoài dự liệu của ông.
Tống Kỳ Diễn liếc mắt nhìn phòng ăn thức ăn đã bắt đầu dọn lên bàn, hoàn toàn không đếm xỉa đến vẻ mặt của Cận Chiêu Đông ám chỉ hận không thể để hắn đi sớm một chút, gật gật đầu: Nếu ngài đã nói như thế, vậy tôi sẽ không khách sáo.
Khuôn mặt Cận Chiêu Đông so với đáy nồi còn muốn đen hơn vài phần, nếu nói đâm lao phải theo lao chính là loại trạng thái hiện tại của ông.
Khóe miệng hơi run lên, quả thực chịu đựng để không phá hỏng việc lớn, nặn ra một nụ cười cứng ngắc, ngoài miệng vẫn là tiếp tục thân thiện cười nói: Nếu không phải anh còn lái xe, tôi đã cùng anh uống thêm mấy chén thử xem tửu lượng của anh!
Lái xe? Tống Kỳ Diễn cau lại lông mày, hơi chút sững sờ sau đó nhếch miệng cười cười: Tôi quên nói cho ngài, tôi hôm nay đây đến chơi với thân phận là hàng xóm.
Hàng xóm? Đây là câu nói đầu tiên của Cận Tử Kỳ từ sau khi đi vào phòng khách.
Tống Kỳ Diễn cúi đầu mắt nhìn xuống mái tóc dài đen nhánh trên vai cô, ý cười trên khóe miệng sâu hơn.
Sau đó dưới ánh mắt khó hiểu của Cận Chiêu Đông và Tô Ngưng Tuyết, mặt không đỏ hơi thở không gấp mà giải thích: Lâm lão tiên sinh gần đây chuẩn bị di cư sang Mỹ, bên này biệt thự muốn bán đi, đúng lúc tôi ở trong thành phố này không có chỗ ở, liền sang lại.
Cho nên bọn họ về sau sớm chiều đối mặt, là ý này sao?
Trong phòng khách mọi người vẫn còn kinh ngạc với tin tức này, ở cửa lại vang lên một tiếng va chạm, chẳng biết từ lúc nào Kiều Niệm Chiêu đứng ở đó đỡ lấy bình hoa lung lay, trên mặt hoảng loạn sau đó nháy mắt là nụ cười gượng gạo.
Khi tầm mắt lướt qua Tống Kỳ Diễn, Kiều Niệm Chiêu làm ra một bộ dáng kinh ngạc: A? Tống tiên sinh? Ông ngoại còn nói không tìm thấy ngài, thì ra là ngài ở chỗ này.
Hai tay Tống Kỳ Diễn đút vào trong túi quần, híp mắt cười nhìn qua Kiều Niệm Chiêu đứng ở cạnh cửa: Tìm tôi làm gì?
Kiều Niệm Chiêu được hắn nhìn gò má ửng hồng, ánh mắt vụt sáng nói không nên lời, điển hình là dáng điệu của người con gái nhỏ thẹn thùng.
Phản ứng như thế vừa vặn lần nữa chứng minh Tống Kỳ Diễn là người đàn ông thành thục có sức quyến rũ đặc biệt mê hoặc chết người không đền mạng.
Nhưng rất nhanh bờ môi Tống Kỳ Diễn đã kéo căng, nụ cười trên mặt cũng dần dần thu lại, trở mặt so với lật sách còn nhanh hơn, khuôn mặt rét lạnh cứng rắn giống như ụp xuống một tầng sương lạnh, làm cho người ta không dám nhìn thẳng.
Tôi là một người ba mươi mấy tuổi làm việc còn phải đi qua sự cho phép của người khác sao?
Tống tiên sinh, tôi không có ý này... Kiều Niệm Chiêu vội vàng giải thích, đôi mắt đẹp đã hiện lên hơi nước.
Nhìn ở trong mắt Tống Kỳ Diễn, chỉ là cau chặt lông mày, liếc mắt cũng không thèm liếc thêm một cái, ngược lại Tô Ngưng Tuyết trước đi lên phá vỡ cục diện bế tắc: Nếu mọi người đã đến đông đủ, vậy thì ăn cơm đi.
Tô Ngưng Tuyết vừa dứt lời, Cận Tử Kỳ cũng đã ôm Cận Mỗ Mỗ ra khỏi phòng khách.
Cùng Tống Kỳ Diễn lướt qua nhau, hương trà nhàn nhạt trên người khiến cho trong lòng hắn khẽ động, ánh mắt cũng không nhịn được mà đi theo.
Tống lão....... Cận Chiêu Đông chần chờ, chính là sửa lại xưng hô: Kỳ Diễn, chúng ta cũng đi qua đi.
Tống Kỳ Diễn giương giương khóe miệng, lập tức cùng Cận Chiêu Đông đi vào phòng ăn, lúc đi ngang qua cửa con mắt cũng không nghiêng một chút.
Kiều Niệm Chiêu một thân một mình đứng lặng im ở cửa, sau lưng một trận gió đêm lạnh như băng thổi quét qua.
Cô nhìn bóng lưng cao ngất của Tống Kỳ Diễn, nhớ tới bộ dạng của hắn vừa rồi nhìn chằm chằm Cận Tử Kỳ tư tưởng không tập trung, mười ngón tay nắm thành quyền, nhưng chỉ chốc lát sau, lập tức buông lỏng tay ra, cũng đi đến phòng ăn.
Chỉ là hai lòng bàn tay vốn trắng nõn, cũng đã để lại dấu móng tay nhìn thấy mà giật mình.
/392
|