Trường An kinh ngạc quay đầu lại, nhìn gò má dịu dàng của người đàn ông đến thất thần, sau đó khẽ mỉm cười: “Anh tự mình vui vẻ đi.”
“Ái phi, ái phi, trẫm tới thăm ngươi đây, còn không mau ra tham kiến trẫm.”
Thanh âm cổ quái ly kỳ truyền đến, Trường An mất hồn lần nữa, sau đó nóng lòng từ trên giường đứng lên, lại trượt chân bước hụt té xuống, vẫn là cánh tay đó ngăn lại ở eo cô, hơi thở nóng rực ấm áp của người đàn ông phả vào da thịt tinh tế của cô, làm cho cô không thể không đỏ mặt.
“Không ngờ cô ta lại có tác dụng như vậy, đáng lẽ nên để Đồng Trác Khiêm mang cô ta đến đây từ sớm.”
Người đàn ông vừa nói như thế, Trường An liền xác định được thanh âm quỷ rống cay xè mới nghe được là của Mạnh Phục Linh.
Đang lúc hai người đắm đuối đưa tình nhìn vào mắt nhau, chỉ nghe” Bùm … “một tiếng, cửa lớn ngàn vàng của biệt thự Hồng Phong bị Mạnh tiểu thư một cước đá văng_______
Lúc này, Mạnh tiểu thư nhìn đôi nam nữ ôm nhau trong phòng, ánh sáng ngoài cửa sổ chiếu vào, Lạc Sâm ôm Trường An, bọn họ mặt hướng mặt, miệng hướng miệng, khóe mắt Phục Linh co quắp một cái, kêu lên.
“Ai nha chết tiệt, vừa vào đã là cảnh cấm trẻ em, Đồng Trác Khiêm_______” gọi Đồng thiếu gia, Phục Linh cười hai tiếng, xoay người, chạy đến bên cạnh Đồng Trác Khiêm, lôi kéo cánh tay của anh, cười có chút bỉ ổi nói.
“Đừng đi lên, phía trên đang trình diễn cảnh hạn chế tuổi.”
Ngải Tư buồn cười ho khan hai tiếng, nghe trên lầu truyền tới tiếng động, lập tức cùng Đồng thiếu gia nói bái bai.
“Đồng thiếu gia, mình đi đây, đợi hắn ta xuống không chừng lại muốn quăng mình tới cái xó nào.”
“Nếu như cậu nói thêm một câu, mình lập tức quăng cậu ra ngoài.” Thanh âm trong trẻo lạnh lùng truyền đến, người đàn ông lười biếng mặc bộ quần áo ở nhà màu đen , trên chân đi dép bước xuống.
Nghe tiếng nhìn, Phục Linh không khỏi ngây người.
Người đẹp như ngọc, có thể so với thiên nhiên, sóng mũi kia, ánh mắt kia, cái miệng mím chặt kia, trời ơi chết mất, quá sexy, quá đẹp.
Đang lúc ngắm mỹ nhân, đột nhiên Phục Linh cảm giác được một ánh mắt lạnh lùng, ánh mắt kia như mũi tên, lạnh lẽo xuyên qua tim, còn chưa quay đầu lại, vòng eo liền bị ôm chặt.
Ánh mắt Đồng Trác Khiêm khinh thường nhìn về phía Lạc Sâm, hừ lạnh nói: “Đem bộ dáng lẳng lơ của cậu thu lại cho bổn đại gia, muốn quyến rũ phụ nữ câu người trước mặt cậu đi, đừng câu ba đáp bốn.”
Phục Linh hít một hơi, thiếu chút phun một ngụm lên mặt Đồng Trác Khiêm.
Lạc Sâm lại không nghĩ vậy: “Chẳng lẽ cậu thiếu tự tin đối với “năng lực” của chính mình đến như vậy sao?”
Đồng thiếu gia lần nữa hừ lạnh nói: “Cậu có thể cỡi quần coi thử một chút.”
Lạc Sâm đen mặt.
“Phục Linh_____” trên lầu truyền đến một tiếng hô cẩn thận, Phục Linh nhìn lên, đáy mắt nhất thời tràn ngập vui mừng, lập tức leo lên cầu thang ôm lấy Trường An.
“Trường An cậu làm mình lo gần chết!”
Trường An dịu dàng cười một tiếng: “Không có chuyện gì, cậu đừng lo lắng.”
Nụ cười kia, xinh đẹp động lòng người như vậy, tinh tế giống như trẻ con mới sinh.
“Đi thôi, Phục Linh, lên phòng mình nói chuyện đi.”
“Được.”
Hai người phụ nữ rời đi, mà sắc mặt hai người đàn ông dưới lầu nháy mắt trầm lại, Đồng Trác Khiêm ngồi trên ghế salon, đốt một điếu thuốc hỏi: “Chuyện kia như thế nào?”
Lạc Sâm ngồi đối diện anh, bưng lên một ly rượu đỏ, lười biếng nói: “Chuyện như vậy có chút khó giải quyết, nhưng cũng không phải không thể xử lý, nhưng mà điều kiện tiên quyết là cậu có thể cho mình cái gì?”
“Đàn bà.”
Lạc Sâm lắc đầu: “Đồng thiếu gia, cậu thật là nông cạn.”
Một hớp khói từ trong miệng Đồng Trác Khiêm nhả ra, Đồng thiếu gia cười lạnh nói: “Bổn đại gia là nói đến người phụ nữ trên lầu, gọi là Trường An kia.”
Lạc Sâm cười vui vẻ: “Cô ấy vốn đã là của mình.”
“Hiện tại bổn đại gia lập tức đi lên, bảo vợ mình kêu cô ấy đi, cậu nghĩ xem cô ấy có đi hay không, không tin, cứ thử một chút.”
Theo như cảm giác của Trường An đối với hắn mấy ngày gần đây sống chung, Lạc Sâm tuyệt đối tin tưởng cô sẽ đi với bọn họ.
“Ở đây là Moscow, sẽ không ai có thể mang người của mình đi.”
Ánh mắt Đồng thiếu gia như một con báo đáp trả ánh mắt lạnh như băng của Lạc Sâm, đột nhiên mangg theo chút vui vẻ nói: “Cậu giúp mình, mình sẽ để cho vợ mình giúp cậu, người phụ nữ Trường An kia, tuy dịu dàng nhưng một khi đã bướng bỉnh, thì không ai ngăn cản được, mà Phục Linh _______”
Nghe vậy, mí mắt Lạc Sâm không khỏi giật giật, uống một ngụm rượu xuống bụng, cảm giác nóng rực truyền đến, đuôi lông mày của hắn nhảy lên: “Quên đi, giúp cậu là được, không giúp cậu, không chừng sau này mình có thể phải thành người cô đơn.”
“Ái phi, ái phi, trẫm tới thăm ngươi đây, còn không mau ra tham kiến trẫm.”
Thanh âm cổ quái ly kỳ truyền đến, Trường An mất hồn lần nữa, sau đó nóng lòng từ trên giường đứng lên, lại trượt chân bước hụt té xuống, vẫn là cánh tay đó ngăn lại ở eo cô, hơi thở nóng rực ấm áp của người đàn ông phả vào da thịt tinh tế của cô, làm cho cô không thể không đỏ mặt.
“Không ngờ cô ta lại có tác dụng như vậy, đáng lẽ nên để Đồng Trác Khiêm mang cô ta đến đây từ sớm.”
Người đàn ông vừa nói như thế, Trường An liền xác định được thanh âm quỷ rống cay xè mới nghe được là của Mạnh Phục Linh.
Đang lúc hai người đắm đuối đưa tình nhìn vào mắt nhau, chỉ nghe” Bùm … “một tiếng, cửa lớn ngàn vàng của biệt thự Hồng Phong bị Mạnh tiểu thư một cước đá văng_______
Lúc này, Mạnh tiểu thư nhìn đôi nam nữ ôm nhau trong phòng, ánh sáng ngoài cửa sổ chiếu vào, Lạc Sâm ôm Trường An, bọn họ mặt hướng mặt, miệng hướng miệng, khóe mắt Phục Linh co quắp một cái, kêu lên.
“Ai nha chết tiệt, vừa vào đã là cảnh cấm trẻ em, Đồng Trác Khiêm_______” gọi Đồng thiếu gia, Phục Linh cười hai tiếng, xoay người, chạy đến bên cạnh Đồng Trác Khiêm, lôi kéo cánh tay của anh, cười có chút bỉ ổi nói.
“Đừng đi lên, phía trên đang trình diễn cảnh hạn chế tuổi.”
Ngải Tư buồn cười ho khan hai tiếng, nghe trên lầu truyền tới tiếng động, lập tức cùng Đồng thiếu gia nói bái bai.
“Đồng thiếu gia, mình đi đây, đợi hắn ta xuống không chừng lại muốn quăng mình tới cái xó nào.”
“Nếu như cậu nói thêm một câu, mình lập tức quăng cậu ra ngoài.” Thanh âm trong trẻo lạnh lùng truyền đến, người đàn ông lười biếng mặc bộ quần áo ở nhà màu đen , trên chân đi dép bước xuống.
Nghe tiếng nhìn, Phục Linh không khỏi ngây người.
Người đẹp như ngọc, có thể so với thiên nhiên, sóng mũi kia, ánh mắt kia, cái miệng mím chặt kia, trời ơi chết mất, quá sexy, quá đẹp.
Đang lúc ngắm mỹ nhân, đột nhiên Phục Linh cảm giác được một ánh mắt lạnh lùng, ánh mắt kia như mũi tên, lạnh lẽo xuyên qua tim, còn chưa quay đầu lại, vòng eo liền bị ôm chặt.
Ánh mắt Đồng Trác Khiêm khinh thường nhìn về phía Lạc Sâm, hừ lạnh nói: “Đem bộ dáng lẳng lơ của cậu thu lại cho bổn đại gia, muốn quyến rũ phụ nữ câu người trước mặt cậu đi, đừng câu ba đáp bốn.”
Phục Linh hít một hơi, thiếu chút phun một ngụm lên mặt Đồng Trác Khiêm.
Lạc Sâm lại không nghĩ vậy: “Chẳng lẽ cậu thiếu tự tin đối với “năng lực” của chính mình đến như vậy sao?”
Đồng thiếu gia lần nữa hừ lạnh nói: “Cậu có thể cỡi quần coi thử một chút.”
Lạc Sâm đen mặt.
“Phục Linh_____” trên lầu truyền đến một tiếng hô cẩn thận, Phục Linh nhìn lên, đáy mắt nhất thời tràn ngập vui mừng, lập tức leo lên cầu thang ôm lấy Trường An.
“Trường An cậu làm mình lo gần chết!”
Trường An dịu dàng cười một tiếng: “Không có chuyện gì, cậu đừng lo lắng.”
Nụ cười kia, xinh đẹp động lòng người như vậy, tinh tế giống như trẻ con mới sinh.
“Đi thôi, Phục Linh, lên phòng mình nói chuyện đi.”
“Được.”
Hai người phụ nữ rời đi, mà sắc mặt hai người đàn ông dưới lầu nháy mắt trầm lại, Đồng Trác Khiêm ngồi trên ghế salon, đốt một điếu thuốc hỏi: “Chuyện kia như thế nào?”
Lạc Sâm ngồi đối diện anh, bưng lên một ly rượu đỏ, lười biếng nói: “Chuyện như vậy có chút khó giải quyết, nhưng cũng không phải không thể xử lý, nhưng mà điều kiện tiên quyết là cậu có thể cho mình cái gì?”
“Đàn bà.”
Lạc Sâm lắc đầu: “Đồng thiếu gia, cậu thật là nông cạn.”
Một hớp khói từ trong miệng Đồng Trác Khiêm nhả ra, Đồng thiếu gia cười lạnh nói: “Bổn đại gia là nói đến người phụ nữ trên lầu, gọi là Trường An kia.”
Lạc Sâm cười vui vẻ: “Cô ấy vốn đã là của mình.”
“Hiện tại bổn đại gia lập tức đi lên, bảo vợ mình kêu cô ấy đi, cậu nghĩ xem cô ấy có đi hay không, không tin, cứ thử một chút.”
Theo như cảm giác của Trường An đối với hắn mấy ngày gần đây sống chung, Lạc Sâm tuyệt đối tin tưởng cô sẽ đi với bọn họ.
“Ở đây là Moscow, sẽ không ai có thể mang người của mình đi.”
Ánh mắt Đồng thiếu gia như một con báo đáp trả ánh mắt lạnh như băng của Lạc Sâm, đột nhiên mangg theo chút vui vẻ nói: “Cậu giúp mình, mình sẽ để cho vợ mình giúp cậu, người phụ nữ Trường An kia, tuy dịu dàng nhưng một khi đã bướng bỉnh, thì không ai ngăn cản được, mà Phục Linh _______”
Nghe vậy, mí mắt Lạc Sâm không khỏi giật giật, uống một ngụm rượu xuống bụng, cảm giác nóng rực truyền đến, đuôi lông mày của hắn nhảy lên: “Quên đi, giúp cậu là được, không giúp cậu, không chừng sau này mình có thể phải thành người cô đơn.”
/155
|