Editor: Xám
Diêu Hữu Thiên nhìn Cố Thừa Diệu một cái, không ngờ cô nói nhiều vậy rồi, nhưng bà Đinh vẫn cố chấp như thế. Cô thật sự hết cách rồi.
Cố Thừa Diệu liếc cô một cái, không lên tiếng. Mà nhìn bà Đinh.
Bà Đinh, người thân của bà ở đâu?
Người thân?
Tôi, tôi —— Mắt bà Đinh đột nhiên đỏ lên, giơ bàn tay đầy nếp nhăn lên che mắt mình. Ngồi sụp xuống ngay trên nền đất.
Tôi, tôi có một đứa con trai, mười mấy năm trước đã thất lạc. Người bạn già của tôi nhớ con trai, tự mình đi tìm. Kết quả vừa đi đã không trở về nữa. Tôi già rồi, hàng ngày thu mua ve chai chính là muốn đi tìm con trai tôi, tìm người bạn già của tôi. Nhưng tôi đã đi rất nhiều nơi, người vừa già, đi đứng vừa chậm. Về sau đã tiêu hết tiền nhưng không tìm được con trai. Ông bạn già, ông bạn già cũng không thấy đâu.
,
Tôi không tìm được con trai, cũng không tìm được người bạn già. Tôi chỉ có thể trông coi nơi này, nếu ngộ nhỡ người bạn già và con trai tôi quay về thì còn có thể tìm được nhà mình.
Lúc nói, bà Đinh đột nhiên ngồi thụp xuống òa khóc: A Xương à. Ông đã đi mười mấy năm rồi, tại sao ông vẫn chưa đưa con trai chúng ta về.
Tôi già rồi, không sống được mấy ngày nữa, tôi thật sự sắp không gắng gượng được nữa rồi.
A Xương à, ông mà còn không về thì sẽ không nhìn thấy tôi nữa đâu.
,
Sống ở nơi có điều kiện kém nhiều năm như vậy, bà Đinh đã sớm mang bệnh trong người.
Nếu như không phải có ý chí mạnh mẽ chống đỡ cho bà, bà đã sớm ngã quỵ.
Bà Đinh lúc này đâu còn có khí thế lấy đồ ném Diêu Hữu Thiên như ngày hôm qua, bà ngồi đó, khóc vừa thảm thiết vừa đáng thương.
Cố Thừa Diệu và Diêu Hữu Thiên đều dừng động tác trên tay lại, đi đến sau lưng bà.
Diêu Hữu Thiên có chút áy náy. Cô không muốn gợi chuyện thương tâm của bà Đinh. Thật sự nhìn bà Đinh khóc thương tâm như vậy.
Lòng cô cũng khó chịu theo.
,
Bà Đinh. Cố Thừa Diệu vươn tay, vỗ vỗ lưng bà Đinh: Bà chờ ở đây cũng không chờ được con trai bà đâu.
Bà Đinh nghe thấy lời anh nói, càng khóc lớn tiếng hơn.
Diêu Hữu Thiên liếc Cố Thừa Diệu một cái, vừa mới định trách móc anh không có tình người, anh lại lên tiếng: Bà Đinh, bà xem bây giờ bà ở chỗ này, vừa bừa bộn vừa bẩn, điều kiện lại kém. Cháu tin nếu như con trai bà thật sự quay về, cũng sẽ hi vọng nhìn thấy bà sống tốt. Mà chẳng phải rõ ràng có thể thay đổi điều kiện sống sao, nhưng vẫn cứ bám chặt ở đây.
Nhưng, nhưng mà ——
,
Bà Đinh khóc thút thít, không nói nên lời.
Đương nhiên Cố Thừa Diệu hiểu suy nghĩ của bà, vỗ vỗ lưng bà Đinh: Bà xem thế này có được không? Trước tiên bà đến viện điều dưỡng ở đi, cháu sẽ bảo người ta chăm sóc bà thật tốt. Cháu nhất định sẽ cho người giúp bà tìm con trai bà.
Cậu, cậu có thể giúp tôi tìm con trai ư? Bà Đinh ngừng khóc, ngẩng đầu lên, khuôn mặt chờ mong nhìn Cố Thừa Diệu: Cậu, cậu thật sự có thể giúp tôi tìm con trai ư?
Chẳng những cháu có thể giúp bà tìm con trai, cháu còn có thể giúp bà tìm được người bạn già của bà nữa. Cố Thừa Diệu rất thận trọng gật đầu: Ngồi chờ như bà là vô ích, cháu có thể mời đài truyền hình làm cho bà một bản tin. Công bố hình con trai bà và người bạn già ra ngoài. Đến lúc đó nhất định có thể tìm được con trai bà.
Có thật không? Bà Đinh bắt đầu kích động. Nắm tay Cố Thừa Diệu: Tôi, tôi còn có thể tìm được con trai tôi? Tìm được người bạn già của tôi?
,
Có thể. Cố Thừa Diệu gật đầu rất chắc chắn, cho bà lòng tin: Hiện giờ internet phát triển như vậy, chỉ cần công bố hình ra ngoài, nhất định sẽ có tin tức.
Tôi. Tôi —— Bà Đinh nói không ra lời, khóc dữ dội hơn. Nhưng nắm chặt tay Cố Thừa Diệu, không ngừng rơi lệ.
Có điều. Cháu đồng ý giúp bà tìm con trai, bà cũng phải đồng ý với cháu một chuyện mới được.
Chuyện gì? Chuyện gì vậy? Đinh bà bà không khóc nữa, nhìn Diêu Hữu Thiên một cái: Có phải các người muốn mảnh đất này không? Các người lấy đi. Chỉ cần cậu có thể giúp tôi tìm được con trai, tôi chẳng cần gì hết.
Bà Đinh. Cố Thừa Diệu cười cười: Bà nghĩ đi đâu thế? Vừa nãy cháu đã nghe thấy bà ho mấy tiếng. Điều kiện của cháu chính là, bà nhất định phải đồng ý với cháu đến bệnh viện làm một bài kiểm tra toàn thân. Sau đó nhất định phải đến viện điều dưỡng chúng cháu sắp xếp cho bà.
,
Bà cũng hi vọng sau khi con trai bà và người bạn
Diêu Hữu Thiên nhìn Cố Thừa Diệu một cái, không ngờ cô nói nhiều vậy rồi, nhưng bà Đinh vẫn cố chấp như thế. Cô thật sự hết cách rồi.
Cố Thừa Diệu liếc cô một cái, không lên tiếng. Mà nhìn bà Đinh.
Bà Đinh, người thân của bà ở đâu?
Người thân?
Tôi, tôi —— Mắt bà Đinh đột nhiên đỏ lên, giơ bàn tay đầy nếp nhăn lên che mắt mình. Ngồi sụp xuống ngay trên nền đất.
Tôi, tôi có một đứa con trai, mười mấy năm trước đã thất lạc. Người bạn già của tôi nhớ con trai, tự mình đi tìm. Kết quả vừa đi đã không trở về nữa. Tôi già rồi, hàng ngày thu mua ve chai chính là muốn đi tìm con trai tôi, tìm người bạn già của tôi. Nhưng tôi đã đi rất nhiều nơi, người vừa già, đi đứng vừa chậm. Về sau đã tiêu hết tiền nhưng không tìm được con trai. Ông bạn già, ông bạn già cũng không thấy đâu.
,
Tôi không tìm được con trai, cũng không tìm được người bạn già. Tôi chỉ có thể trông coi nơi này, nếu ngộ nhỡ người bạn già và con trai tôi quay về thì còn có thể tìm được nhà mình.
Lúc nói, bà Đinh đột nhiên ngồi thụp xuống òa khóc: A Xương à. Ông đã đi mười mấy năm rồi, tại sao ông vẫn chưa đưa con trai chúng ta về.
Tôi già rồi, không sống được mấy ngày nữa, tôi thật sự sắp không gắng gượng được nữa rồi.
A Xương à, ông mà còn không về thì sẽ không nhìn thấy tôi nữa đâu.
,
Sống ở nơi có điều kiện kém nhiều năm như vậy, bà Đinh đã sớm mang bệnh trong người.
Nếu như không phải có ý chí mạnh mẽ chống đỡ cho bà, bà đã sớm ngã quỵ.
Bà Đinh lúc này đâu còn có khí thế lấy đồ ném Diêu Hữu Thiên như ngày hôm qua, bà ngồi đó, khóc vừa thảm thiết vừa đáng thương.
Cố Thừa Diệu và Diêu Hữu Thiên đều dừng động tác trên tay lại, đi đến sau lưng bà.
Diêu Hữu Thiên có chút áy náy. Cô không muốn gợi chuyện thương tâm của bà Đinh. Thật sự nhìn bà Đinh khóc thương tâm như vậy.
Lòng cô cũng khó chịu theo.
,
Bà Đinh. Cố Thừa Diệu vươn tay, vỗ vỗ lưng bà Đinh: Bà chờ ở đây cũng không chờ được con trai bà đâu.
Bà Đinh nghe thấy lời anh nói, càng khóc lớn tiếng hơn.
Diêu Hữu Thiên liếc Cố Thừa Diệu một cái, vừa mới định trách móc anh không có tình người, anh lại lên tiếng: Bà Đinh, bà xem bây giờ bà ở chỗ này, vừa bừa bộn vừa bẩn, điều kiện lại kém. Cháu tin nếu như con trai bà thật sự quay về, cũng sẽ hi vọng nhìn thấy bà sống tốt. Mà chẳng phải rõ ràng có thể thay đổi điều kiện sống sao, nhưng vẫn cứ bám chặt ở đây.
Nhưng, nhưng mà ——
,
Bà Đinh khóc thút thít, không nói nên lời.
Đương nhiên Cố Thừa Diệu hiểu suy nghĩ của bà, vỗ vỗ lưng bà Đinh: Bà xem thế này có được không? Trước tiên bà đến viện điều dưỡng ở đi, cháu sẽ bảo người ta chăm sóc bà thật tốt. Cháu nhất định sẽ cho người giúp bà tìm con trai bà.
Cậu, cậu có thể giúp tôi tìm con trai ư? Bà Đinh ngừng khóc, ngẩng đầu lên, khuôn mặt chờ mong nhìn Cố Thừa Diệu: Cậu, cậu thật sự có thể giúp tôi tìm con trai ư?
Chẳng những cháu có thể giúp bà tìm con trai, cháu còn có thể giúp bà tìm được người bạn già của bà nữa. Cố Thừa Diệu rất thận trọng gật đầu: Ngồi chờ như bà là vô ích, cháu có thể mời đài truyền hình làm cho bà một bản tin. Công bố hình con trai bà và người bạn già ra ngoài. Đến lúc đó nhất định có thể tìm được con trai bà.
Có thật không? Bà Đinh bắt đầu kích động. Nắm tay Cố Thừa Diệu: Tôi, tôi còn có thể tìm được con trai tôi? Tìm được người bạn già của tôi?
,
Có thể. Cố Thừa Diệu gật đầu rất chắc chắn, cho bà lòng tin: Hiện giờ internet phát triển như vậy, chỉ cần công bố hình ra ngoài, nhất định sẽ có tin tức.
Tôi. Tôi —— Bà Đinh nói không ra lời, khóc dữ dội hơn. Nhưng nắm chặt tay Cố Thừa Diệu, không ngừng rơi lệ.
Có điều. Cháu đồng ý giúp bà tìm con trai, bà cũng phải đồng ý với cháu một chuyện mới được.
Chuyện gì? Chuyện gì vậy? Đinh bà bà không khóc nữa, nhìn Diêu Hữu Thiên một cái: Có phải các người muốn mảnh đất này không? Các người lấy đi. Chỉ cần cậu có thể giúp tôi tìm được con trai, tôi chẳng cần gì hết.
Bà Đinh. Cố Thừa Diệu cười cười: Bà nghĩ đi đâu thế? Vừa nãy cháu đã nghe thấy bà ho mấy tiếng. Điều kiện của cháu chính là, bà nhất định phải đồng ý với cháu đến bệnh viện làm một bài kiểm tra toàn thân. Sau đó nhất định phải đến viện điều dưỡng chúng cháu sắp xếp cho bà.
,
Bà cũng hi vọng sau khi con trai bà và người bạn
/916
|