Editor: Xám
Không phải Cố Thừa Diệu này bị ám ảnh gì rồi chứ?
Diêu Hữu Thiên không lên tiếng, mở to đôi mắt trong veo như nước mùa thu, nhìn chằm chằm Cố Thừa Diệu giống như biến thành người khác ở trước mặt.
Không khí trong phòng khách rất yên tĩnh, vô cùng yên tĩnh.
Kim đồng hồ trên vách tường đã đi được một vạch, hai người đều không nói gì.
Cố Thừa Diệu bị Diêu Hữu Thiên nhìn thẳng như vậy, không hề chột dạ chút nào.
,
Anh vừa mới về nhà, trên người vẫn mặc áo sơ mi trắng, quần tây đen.
Cà vạt của áo sơ mi đã sớm bị anh kéo xuống. Cúc áo sơ mi đã tháo hai nút, lộ ra lồng ngực cường tráng ở bên trong.
Anh có một dáng người cực kỳ cao lớn.
Diêu Hữu Thiên nghĩ đến hai lần anh đánh nhau thô bạo với người ta, ngược lại không phải trong lòng không nghi ngờ.
,
Cố Thừa Diệu này, nhìn thì giống kẻ ăn chơi trác táng, nhưng thân thủ lại không phải tốt bình thường.
Thân thủ của anh ta là luyện ở đâu? Phải biết rằng lúc còn nhỏ anh hai đánh nhau với người ta cũng tính là hung hãn.
Vừa nghĩ tới anh hai, Diêu Hữu Thiên lập tức nhớ ra mục đích hôm nay mình đến đây.
Lúc này mới phát hiện ra, mình vẫn bị Cố Thừa Diệu nhìn chằm chằm.
,
Có chút mất tự nhiên hắng giọng một cái. Cô nói sang chuyện khác: Hôm nay tôi tới là có chút chuyện.
Cô thích gì xe? Cố Thừa Diệu không hỏi cô có chuyện gì, tiếp tục đề tài vừa rồi: Bentley? Porsche? Hay là Ferrari?
Diêu Hữu Thiên lại mất thoải mái lần nữa.
Lúc Cố Thừa Diệu hỏi, áp vào cô rất gần, người hơi cúi, nghiêng nhẹ khuôn mặt tuấn tú.
Và cả sự chân thành lấp lánh trong đôi mắt sáng kia ——
,
Nhịp tim không khỏi lỡ mất một nhịp. Nhưng cũng chỉ một lát.
Người đàn ông trước mặt tuyệt đối không phải người bạn có thể chọc vào.
Chớp chớp mắt, lúc mở mắt ra đã khôi phục lại sự bình tĩnh..
Không cần đâu. Cô cũng không điên. Mặc dù thành phố Y cũng được xem là thành phố cấp địa khu*, nhưng hiện giờ vừa mới khai phá.
*thành phố cấp địa khu: là một đơn vị hành chính tại Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa. Đây là cấp hành chính thứ hai trong thứ bậc các cấp hành chính, dưới cấp tỉnh nhưng trên cấp huyện. (Nguồn: wikipedia)
Lái chiếc xe Ferrari ở trên đường, rêu rao khắp nơi, tuyệt đối không phải là phong cách của cô.
Tôi không có hứng thú với xe cộ, chỗ ở hiện giờ của tôi cũng cách Chính Phát không xa, thật sự không cần dùng xe.
,
Hơn nữa, không có việc gì mà ân cần, không phải gian trá thì cũng là trộm cướp.
Thái độ của Cố Thừa Diệu như vậy, thậm chí có thể gọi là lấy lòng được rồi, nhất định có âm mưu.
Tạm thời Diêu Hữu Thiên không biết trong lòng anh có mưu đồ gì, nhưng lại biết nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện.
Hôm nay tôi tới tìm anh, là có chuyện chính đáng muốn nới với anh.
Lúc Diêu Hữu Thiên đến công trường vào xế chiều, mới phát hiện ra vấn đề. Hiện giờ, người phụ trách của Cố thị là Cố Thừa Diệu, xảy ra chuyện rồi, đương nhiên là phải nói với anh.
Hôm nay tôi đến công trường, phát hiện ra vẫn chưa khởi công. Tôi đã hỏi người của công ty chúng tôi, bọn họ nói, bên thi công là Cố thị mời tới, mà người của các anh vẫn chưa làm việc.
,
Đất hoàng kim tấc đất tấc vàng, công trình kéo dài thêm một ngày chính là tổn thất vài chục vạn.
Diêu Hữu Thiên không tin người của Cố thị không biết.
Vốn dĩ trên mặt Cố Thừa Diệu vẫn có chút vẻ đùa giỡn, lúc này đột nhiên ngồi thẳng người dậy.
Đã hỏi nguyên nhân chưa?
Chưa. Diêu Hữu Thiên lắc đầu một cái: Tôi không rõ là nguyên nhân gì, khiến công trình đến giờ vẫn chưa thi cồng. Nhưng lúc trước trên hợp đồng viết rất rõ ràng. Chuyện thi công giao cho Cố thị các anh. Nếu là như vậy, có phải các anh nên cho chúng tôi lời giải thích hay không?
,
Cố Thừa Diệu nheo mắt lại, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Diêu Hữu Thiên, anh đột nhiên cười cười: Cái gì mà Cố thị chúng tôi? Bây giờ cô đã gả vào nhà họ Cố, lẽ nào không phải là người nhà họ Cố sao?
Nếu là lúc bình thường, tất nhiên Diêu Hữu Thiên sẽ cãi lại, nhưng hôm nay cô lại không có tâm trạng đó.
Thân là quản lý chấp hành xí nghiệp Chính Phát, tôi có trách nhiệm, cũng có nghĩa vụ nói rõ với anh, chuyện này tiếp tục kéo dài thêm, đối với hai bên chúng ta đều có tổn thất rất lớn.
Cho dù tôi là người nhà họ Cố, hiện giờ tôi đang nhậm chức ở tập đoàn Chính Phát, cái tôi đại diện cho là lợi ích của xí nghiệp Chính Phát.
Cố Thừa Diệu. Tôi tin rằng mẹ và chị gái để anh đến thành phố Y, không phải để anh đến chơi.
,
Cố Thừa Diệu trầm mặc, chi nhánh công ty mới vừa mới thành lập, chuyện phải xử lý vốn rất nhiều.
Công trình đó, trước khi Cố Tĩnh Đình sinh con chính là do cô phụ trách, về sau cô sinh em bé, lại chưa nói giao chuyện này cho ai.
Vào trước kì họp hàng năm, Cố thị đã nhận vài công trình lớn ở Bắc Đô. Ngược lại cũng có khả năng nhất thời sơ sót ——
Tôi biết rồi. Lúc tôi mở cuộc họp vào ngày mai, tôi sẽ hỏi một chút .
Ngày mai Cố thị họp lúc mấy giờ? Diêu Hữu Thiên hỏi thêm một câu: Tôi muốn tham gia.
,
Sao? Cô không tin tôi à?
Lúc Cố Thừa Diệu hỏi câu này, không mang theo chút cảm xúc nào, nhưng trong mắt lại có ý uy hiếp nhàn nhạt.
Nếu Diêu Hữu Thiên dám nói không tin anh, anh tin rằng mình không dạy dỗ cô ta một chút không được.
Không phải. Diêu Hữu Thiên lắc đầu: Bao giờ thêm một người cũng là thêm một biện pháp. Nếu như Cố thị thật sự có khó khăn gì, chúng ta có thể nghĩ biện pháp giải quyết với nhau.
Không cần. Cố thị không thể bị bất kỳ kẻ nào làm khó.
Cố Thừa Diệu nói câu này, cũng không phải anh khoe khoang. Tại sao mấy năm nay anh có thể không vào công ty?
Còn không vì phía trên có
Không phải Cố Thừa Diệu này bị ám ảnh gì rồi chứ?
Diêu Hữu Thiên không lên tiếng, mở to đôi mắt trong veo như nước mùa thu, nhìn chằm chằm Cố Thừa Diệu giống như biến thành người khác ở trước mặt.
Không khí trong phòng khách rất yên tĩnh, vô cùng yên tĩnh.
Kim đồng hồ trên vách tường đã đi được một vạch, hai người đều không nói gì.
Cố Thừa Diệu bị Diêu Hữu Thiên nhìn thẳng như vậy, không hề chột dạ chút nào.
,
Anh vừa mới về nhà, trên người vẫn mặc áo sơ mi trắng, quần tây đen.
Cà vạt của áo sơ mi đã sớm bị anh kéo xuống. Cúc áo sơ mi đã tháo hai nút, lộ ra lồng ngực cường tráng ở bên trong.
Anh có một dáng người cực kỳ cao lớn.
Diêu Hữu Thiên nghĩ đến hai lần anh đánh nhau thô bạo với người ta, ngược lại không phải trong lòng không nghi ngờ.
,
Cố Thừa Diệu này, nhìn thì giống kẻ ăn chơi trác táng, nhưng thân thủ lại không phải tốt bình thường.
Thân thủ của anh ta là luyện ở đâu? Phải biết rằng lúc còn nhỏ anh hai đánh nhau với người ta cũng tính là hung hãn.
Vừa nghĩ tới anh hai, Diêu Hữu Thiên lập tức nhớ ra mục đích hôm nay mình đến đây.
Lúc này mới phát hiện ra, mình vẫn bị Cố Thừa Diệu nhìn chằm chằm.
,
Có chút mất tự nhiên hắng giọng một cái. Cô nói sang chuyện khác: Hôm nay tôi tới là có chút chuyện.
Cô thích gì xe? Cố Thừa Diệu không hỏi cô có chuyện gì, tiếp tục đề tài vừa rồi: Bentley? Porsche? Hay là Ferrari?
Diêu Hữu Thiên lại mất thoải mái lần nữa.
Lúc Cố Thừa Diệu hỏi, áp vào cô rất gần, người hơi cúi, nghiêng nhẹ khuôn mặt tuấn tú.
Và cả sự chân thành lấp lánh trong đôi mắt sáng kia ——
,
Nhịp tim không khỏi lỡ mất một nhịp. Nhưng cũng chỉ một lát.
Người đàn ông trước mặt tuyệt đối không phải người bạn có thể chọc vào.
Chớp chớp mắt, lúc mở mắt ra đã khôi phục lại sự bình tĩnh..
Không cần đâu. Cô cũng không điên. Mặc dù thành phố Y cũng được xem là thành phố cấp địa khu*, nhưng hiện giờ vừa mới khai phá.
*thành phố cấp địa khu: là một đơn vị hành chính tại Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa. Đây là cấp hành chính thứ hai trong thứ bậc các cấp hành chính, dưới cấp tỉnh nhưng trên cấp huyện. (Nguồn: wikipedia)
Lái chiếc xe Ferrari ở trên đường, rêu rao khắp nơi, tuyệt đối không phải là phong cách của cô.
Tôi không có hứng thú với xe cộ, chỗ ở hiện giờ của tôi cũng cách Chính Phát không xa, thật sự không cần dùng xe.
,
Hơn nữa, không có việc gì mà ân cần, không phải gian trá thì cũng là trộm cướp.
Thái độ của Cố Thừa Diệu như vậy, thậm chí có thể gọi là lấy lòng được rồi, nhất định có âm mưu.
Tạm thời Diêu Hữu Thiên không biết trong lòng anh có mưu đồ gì, nhưng lại biết nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện.
Hôm nay tôi tới tìm anh, là có chuyện chính đáng muốn nới với anh.
Lúc Diêu Hữu Thiên đến công trường vào xế chiều, mới phát hiện ra vấn đề. Hiện giờ, người phụ trách của Cố thị là Cố Thừa Diệu, xảy ra chuyện rồi, đương nhiên là phải nói với anh.
Hôm nay tôi đến công trường, phát hiện ra vẫn chưa khởi công. Tôi đã hỏi người của công ty chúng tôi, bọn họ nói, bên thi công là Cố thị mời tới, mà người của các anh vẫn chưa làm việc.
,
Đất hoàng kim tấc đất tấc vàng, công trình kéo dài thêm một ngày chính là tổn thất vài chục vạn.
Diêu Hữu Thiên không tin người của Cố thị không biết.
Vốn dĩ trên mặt Cố Thừa Diệu vẫn có chút vẻ đùa giỡn, lúc này đột nhiên ngồi thẳng người dậy.
Đã hỏi nguyên nhân chưa?
Chưa. Diêu Hữu Thiên lắc đầu một cái: Tôi không rõ là nguyên nhân gì, khiến công trình đến giờ vẫn chưa thi cồng. Nhưng lúc trước trên hợp đồng viết rất rõ ràng. Chuyện thi công giao cho Cố thị các anh. Nếu là như vậy, có phải các anh nên cho chúng tôi lời giải thích hay không?
,
Cố Thừa Diệu nheo mắt lại, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Diêu Hữu Thiên, anh đột nhiên cười cười: Cái gì mà Cố thị chúng tôi? Bây giờ cô đã gả vào nhà họ Cố, lẽ nào không phải là người nhà họ Cố sao?
Nếu là lúc bình thường, tất nhiên Diêu Hữu Thiên sẽ cãi lại, nhưng hôm nay cô lại không có tâm trạng đó.
Thân là quản lý chấp hành xí nghiệp Chính Phát, tôi có trách nhiệm, cũng có nghĩa vụ nói rõ với anh, chuyện này tiếp tục kéo dài thêm, đối với hai bên chúng ta đều có tổn thất rất lớn.
Cho dù tôi là người nhà họ Cố, hiện giờ tôi đang nhậm chức ở tập đoàn Chính Phát, cái tôi đại diện cho là lợi ích của xí nghiệp Chính Phát.
Cố Thừa Diệu. Tôi tin rằng mẹ và chị gái để anh đến thành phố Y, không phải để anh đến chơi.
,
Cố Thừa Diệu trầm mặc, chi nhánh công ty mới vừa mới thành lập, chuyện phải xử lý vốn rất nhiều.
Công trình đó, trước khi Cố Tĩnh Đình sinh con chính là do cô phụ trách, về sau cô sinh em bé, lại chưa nói giao chuyện này cho ai.
Vào trước kì họp hàng năm, Cố thị đã nhận vài công trình lớn ở Bắc Đô. Ngược lại cũng có khả năng nhất thời sơ sót ——
Tôi biết rồi. Lúc tôi mở cuộc họp vào ngày mai, tôi sẽ hỏi một chút .
Ngày mai Cố thị họp lúc mấy giờ? Diêu Hữu Thiên hỏi thêm một câu: Tôi muốn tham gia.
,
Sao? Cô không tin tôi à?
Lúc Cố Thừa Diệu hỏi câu này, không mang theo chút cảm xúc nào, nhưng trong mắt lại có ý uy hiếp nhàn nhạt.
Nếu Diêu Hữu Thiên dám nói không tin anh, anh tin rằng mình không dạy dỗ cô ta một chút không được.
Không phải. Diêu Hữu Thiên lắc đầu: Bao giờ thêm một người cũng là thêm một biện pháp. Nếu như Cố thị thật sự có khó khăn gì, chúng ta có thể nghĩ biện pháp giải quyết với nhau.
Không cần. Cố thị không thể bị bất kỳ kẻ nào làm khó.
Cố Thừa Diệu nói câu này, cũng không phải anh khoe khoang. Tại sao mấy năm nay anh có thể không vào công ty?
Còn không vì phía trên có
/916
|