Hôn Nhân Tái Sinh: Lục Thiếu Cưng Chiều Cô Vợ Bác Sĩ Bí Ẩn Tận Trời

Chương 1: Cùng nhau chết

/361


Xưởng trống trải bỏ hoang bên trong, không ngừng có súng tiếng va chạm truyền tới, địa phương vắng lặng như vậy, vẫn như cũ có thể ngửi được mùi máu tanh nồng nặc, Cố Vân Tịch kéo thân thể đã bị trọng thương, núp ở một cây phía sau cây cột, động tác nhanh chóng trốn đạn!

Cảm giác mệt mỏi từng trận ùa tới, nhưng là lúc này Cố Vân Tịch vẫn rõ ràng, mình phải nâng cao tinh thần, nếu không, mạng nhỏ rất có thể liền bỏ ở chỗ này!

Bảy năm!

Những người đó đuổi giết cô không sai biệt lắm đã bảy năm, nhưng mà buồn cười là, cho tới bây giờ cô cũng không biết, những người đó rốt cuộc tại sao điên cuồng đuổi giết cô như vậy.

Cố Vân Tịch bất quá là một người không cha không mẹ khinh thường, một cô nhi thôi, lại có thể chọc ba phương đội ngũ vì cô mà điên cuồng!

Cũng coi là một loại bản lãnh đi!

A a!

Một trong ba người liều mạng muốn giết cô, khác với một trong ba người, hẳn chỉ là muốn bắt cóc cô, còn lại khác với các người kia, Cố Vân Tịch nhíu mày một cái, có một người tồn tại, cô cảm giác được, một mực len lén đi theo cô, nhưng tựa hồ.. Lại là đang bảo vệ cô, cho tới bây giờ cô cũng không hiểu rõ.

Chỉ bất quá những thứ này, Cố Vân Tịch tạm thời không có thời gian suy nghĩ, bởi vì bây giờ, cô rất xui xẻo gặp phải chính là ba người kia điên cuồng muốn giết cô!

Đuổi theo cô ba ngày ba đêm, cô đã tiêu diệt nhiều người, lại vẫn như vậy đuổi tận cùng không buông, làm Cố Vân Tịch cũng đang kỳ quái, cô có phải hay không đời trước đào mộ tổ tiên những người này?

Nghe thanh âm đến gần, Cố Vân Tịch đột nhiên hướng đối phương bắn mấy phát súng, nhìn như tùy ý nhưng đạn vô tình bắn, thành công lần nữa đánh ngã mấy người, đem những người đó ép toàn bộ tìm cây cột ẩn núp, những xưởng bỏ hoang này vô cùng trống trải, chỉ có số ít mấy cây cột còn có một chút tường ngăn cách có thể cho người ẩn nắp, nếu như không trốn, như vậy Cố Vân Tịch đã sớm muộn phải đem bọn họ toàn bộ chết!

Thừa dịp lúc này, Cố Vân Tịch nhấc chân chạy, tìm một địa điểm ẩn núp.

Nhưng là đang cấp tốc chạy băng băng, cô bước chân bỗng nhiên dừng lại, trong thân thể đột nhiên tràn ra đau đớn kịch liệt để cho cô dù sớm đã thành thói quen, vẫn như cũ là không cách nào nhịn được!

Đau!

Thật là đau!

Sâu tận xương tủy đau!

Giống như là từ mỗi một cá tế bào mỗi một nơi xương tủy chỗ sâu tản mát ra đau đớn vậy, để cho cô ngay cả tiếp tục đi mấy bước cũng không làm được.

Độc phát ra!

Trong thân thể cô đích thực có độc mấy năm, đau đớn tới không có quy luật chút nào, duy nhất có thể khẳng định, chính là một lần so với một lần đau dữ dội, bất quá mấy giây, trán Cố Vân Tịch liền toát ra mồ hôi lạnh!

Đáng chết!

Lại đang lúc này nguy cấp độc lại phát ra!

Đoàng đoàng đoàng..

Sau lưng truyền tới tiếng súng vang, "Ngô.." Cố Vân Tịch phát ra mấy tiếng rên rỉ thống khổ, đạn vào cơ thể cảm giác thật một chút cũng không tốt!

Xem ra hôm nay, cuộc sống cô thật chấm dứt, nhưng cô thật không cam lòng như thế

Cô quay đầu, liền thấy những người đó tiến về phía trước có một người đàn bà đang giơ súng hướng cô đi tới.

Đoàng đoàng đoàng..

Lại là mấy tiếng súng vang, mấy phát súng này đánh vào tay chân của cô, để cho cô hoàn toàn mất đi năng lực hành động.

"Vân Tịch.. Vân Tịch.." Bên tai truyền tới tiếng rống to tràn đầy lo lắng, thanh âm này quen thuộc như vậy, tựa hồ mỗi một lần cô gặp nạn, hắn cũng sẽ xuất hiện.

Cố Vân Tịch khóe miệng nâng lên một nụ cười, Hạo Đình ca..

Thấy Cố Vân Tịch bị thương thành như vậy, Lục Hạo Đình giận dữ, hắn nâng cô vào lòng, cô lại bị những người này làm bị thương thành như vậy, súng một trận bắn càn quét, "Đoàng đoàng đoàng.."

Kia làm da đầu tê dại với âm thanh của phát súng, thành công đem đối phương toàn bộ đánh ngã, Lục Hạo Đình xuất hiện đột nhiên, đối phương căn bản cũng không có phòng bị, hơn nữa súng công kích quá mạnh, cho nên thành công giải quyết người của đối phương.

Lục Hạo Đình vội vàng chạy nhanh tới bên người Cố Vân Tịch, đem cô nhẹ nhàng đỡ lên, thấy hai bên bả vai Cố Vân Tịch còn có tứ chi toàn bộ trúng đạn bị thương, đối phương là cố ý, cố ý muốn hành hạ Vân Tịch!

Đáng ghét!

"Đừng sợ, có Hạo Đình ca ở đây!" Lục Hạo Đình lên tiếng an ủi Cố Vân Tịch một chút, liền đưa tay muốn đỡ cô, cõng cô rời đi nơi này.

Giọng trầm thấp chững chạc, để cho Cố Vân Tịch bất thình lình liền quên mất tất cả sợ hãy, hắn nói, đừng sợ, có Hạo Đình ca ở đây!

Đúng vậy!

Như vậy nhiều năm, cho dù cô một mực đang trốn tránh, một mực ẩn núp hắn, nhưng là hắn vẫn luôn ở đây!

Nam nhân trước mặt đã bước vào trung niên, đã sớm không còn trẻ nữa, nhưng từ trên mặt mũi hắn vẫn như cũ có thể nhìn ra đã từng có phong thái phi phàm.

Gương mặt vẫn mê người như vậy, ánh mắt đen nhánh thâm thúy, sâu thẳm, nhưng luôn là có thể cho cô cảm giác an toàn, có thể chính là một người đàn ông dung mạo xuất chúng, giờ phút này trên mặt phủ đầy tang thương!

Sự tang thương để cho thời khắc này Cố Vân Tịch càng đau tim, cô bị hắn làm trễ nãi nửa đời..

Nước mắt vào giờ khắc này bỗng nhiên liền tuột xuống, Cố Vân Tịch giờ phút này, trên mặt chợt lộ ra một nụ cười tuyệt đẹp.

Cô muốn lần này trở về, cô cũng không lần nữa cần trốn tránh hắn, đã bỏ lỡ nhiều như vậy thanh xuân, thật ra thì những năm này, cô đã sớm yêu hắn.

Chẳng qua là cô một mực không dám thừa nhận thôi!

Trước mặt dáng người cao to, Cố Vân Tịch bỗng nhiên có ý muốn dựa vào một chút đích thực xúc động, đã nhiều năm như vậy, cô thật đã.. Mệt mỏi hết sức!

"Đau! Hạo Đình ca, thật là đau.."

Lục Hạo Đình hai tay đột nhiên ngừng một lát, người cũng cứng lên một chút, hắn ngẩng đầu, có chút không dám tin tưởng nhìn Cố Vân Tịch.

Trong ấn tượng, đây là Cố Vân Tịch lần đầu tiên đối với hắn lộ ra như vậy nhu nhược một mặt, giống như là đang đối với hắn nũng nịu, muốn tìm hắn làm dựa vào!

Không đúng, không phải lần thứ nhất!

Vân Tịch lần đầu tiên đối với hắn lộ ra một mặt của người con gái, là lần đó hắn uống rượu say, mượn rượu tìm cơ hội đem nàng ôm lên giường lần đó..

Về sau mấy lần, cũng không sai biệt lắm đều là ở dưới tình huống như vậy xuất hiện, chân chính lúc thanh tỉnh, Vân Tịch đây là lần đầu tiên như vậy đối với hắn!

Cho dù người đàn bà này để cho hắn rất không biết làm sao, để cho hắn cả đời đều ở đây đuổi theo cô bước chân, chưa bao giờ cho hắn sắc mặt tốt, cho dù là vợ hắn, cũng chưa từng đem hắn làm chồng nhưng là hắn vẫn là không nhịn được đau lòng nàng!

Bởi vì hắn biết, người đàn bà này, thật không qua một ngày ngày tốt là hắn không bảo vệ tốt cô gái này!

"Đừng sợ! Ta mang ngươi về nhà!" Lục Hạo Đình không có quá nhiều lời nói, những năm này cùng Cố Vân Tịch coi như vợ chồng, nhưng vẫn thuộc về bộ dạng lãnh đạo, càng phát ra để cho hắn trầm mặc ít nói, nhưng mỗi một câu nói cũng để cho Cố Vân Tịch có nồng nặc cảm giác an toàn!

Nhà!

Cô còn có nhà, có chồng!

"Ừ!" Lần này trở về, cô nữa cũng không cần trốn tránh hắn.

Bỗng nhiên..

Phanh!

Lục Hạo Đình bỗng nhiên thân hình cứng đờ, lưng.. Chợt lạnh!

Cố Vân Tịch trong nháy mắt ngây người!

Phanh!

Lại là một phát súng, Lục Hạo Đình lần nữa cứng lên một chút, hắn nhìn về phía Cố Vân Tịch, thâm trầm, không thôi, lo âu.. Chưa kịp nói một câu, hắn liền thẳng tắp.. Té xuống!

Cố Vân Tịch ngơ ngác nhìn hắn thân hình cao lớn ở trước mặt ngã xuống, cô vừa nhấc mắt, liền thấy đối diện, mới vừa đang đuổi giết cô đám người kia, có một người đàn bà còn chưa tắt hơi, trong tay hướng về phía cô súng lục còn bốc khói!

Người đàn bà kia bắt lại trên đầu mặt nạ, lộ ra một mặt cùng Cố Vân Tịch chừng bảy phần mặt tương tự!

Cố Vân Tịch trợn to hai mắt.

Phanh!

Nàng thấy cây súng lục kia lần nữa xuất một làn khói, tim mình thật giống như chui vào thứ gì.

Nhìn mặt đàn ông mình, Cố Vân Tịch chợt cười một tiếng, ngã xuống bên người hắn.

Không nghĩ tới mới vừa nghĩ thông suốt, cũng đã bị mất mạng, Hạo Đình ca, ta còn chưa kịp làm vợ của ngươi thật tốt mà đã chết..

Ở sinh mạng một khắc cuối cùng, trong đầu Cố Vân Tịch đều là hình ảnh Lục Hạo Đình, mà ở ý thức hoàn toàn biến mất cuối cùng, cô tựa hồ còn thấy được một người đàn ông hướng về phía người đàn bà kia giết cô điên cuồng nổ súng, ôm cô tựa hồ là phải đánh thức cô, người đàn ông này mặt cùng cô cũng có mấy phần tương tự..

Nhưng cô cái gì cũng không nghe được, cô chỉ nhớ, Lục Hạo Đình mỗi lần thời điểm kêu tên cô, thanh âm kia, rất trầm thấp, thật ấm áp, rất êm tai..

Vân Tịch.. Vân Tịch..

/361

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status