Hỗn Tại Tam Quốc Làm Quân Phiệt

Q.2 - Chương 116 - Lang Đồ Tể

/359


Bộ Độ Căn vội kêu lên: “Vương huynh không kịp rồi chạy mau.”

Ngao ô ~~

Bộ Độ Căn chưa dứt lời, thì chợt có tiếng sói tru ở không xa phía trước, Khôi Đầu sợ hãi quay đầu lại chỉ thấy một con ngựa như từ u linh hiện ra, toàn thân giáp trụ đen xì, ánh lửa phản chiếu từ bộ giáp phảng phất nét u ám, giống như con ngựa ma đến từ địa ngục đang nhằm hướng vương trướng xông thắng tới.

Trên lưng kỵ sĩ cũng mặc giáp đen, đầu là một cái đầu sói khổng lồ, miệng mở lớn lộ hai hàm răng sắc như dao, sau kỵ sĩ đó là một đoàn kỵ sĩ cũng mặc giáp đen đang như thủy triều hung hãn phi đến, trong bóng tối không thể nhận ra có bao nhiêu kỵ sĩ?

Lang đồ phu ~

Lang đồ phu tới ~~

Lang kỵ sĩ lướt qua, đám người Tiên Ti vừa mới vội vàng tỉnh ngủ nhìn thấy cảnh tượng đó dọa khiếp, Tát Mãn vu nữ với câu truyện và hình tượng kinh khủng của Lang kỵ sĩ trong khoảnh khắc hiện ra trong tâm trí họ, trong truyền thuyết lang kỵ sĩ trong đêm trăng tròn, phá vỡ mặt đất, từ địa ngục nóng bỏng đi đến nhân gian mang cho thảo nguyên sự chết chóc, máu chảy lập nên một trật tự mới.

“A” đôi mắt Khôi Đầu khẩn trương hẳn lên, từ cổ họng thốt ra những tiếng lạnh lẽo: “Lang đồ phu!”

“Cản ta sẽ chết.”

Hứa Chử quát lớn, đôi mắt hung bạo làm người khác hoảng sợ, cây đao sắc bén rít gió vù vù, hàn quang chói mắt, chém xuống một tên dũng sĩ Tiên Ti, tên dũng sĩ Tiên Ti tru lên như sói cố sức vung mã xoa trong tay chống lại thanh đao của Hứa Chử, tia lửa tung tóe dưới bầu trời đêm.

Thương ~

Trong tiếng va chạm kịch liệt khiến kẻ khác nghẹt thở, cây mã xoa của tên dũng sĩ Tiên Ti bị hất ngược trở về, cây đao của Hưa Chử thuận đà chem. xuống lạnh lùng chém. Từ vai trái xuống sườn phải tên dũng sĩ Tiên Ti, theo thế hất đao lên nửa thân mình tên dũng sĩ TiênTi cũng bị hất bay lên trời.

Oa nha ~

Oa nữa ~

Lại có hai dũng sĩ Tiên ti không sợ chết vung loan đao nghênh chiến, lao tới cản đường đi của Hứa Chử.

Cút ngay ~

Hứa Chử hét lên, cả người đứng thẳng trên lưng ngựa, trương đao nặng nề trong tay khua thành vòng lớn, vừa gào thét vừa nhằm hai người Tiên Ti kia chém tới.

Thương ~

Thương ~

Ách a ~

Trong tiếng loan đao bị chém gãy là hai tiếng hét thê lương của hai dũng sĩ Tiên Ti, ánh hồng xuyên từ trán đến giáp da ở ngực, một chút sau thì máu tràn từ lưng ngựa xuống, một người một ngựa, khó ai có thể ngăn ca Hứa Chử trong chốc lát!

Cáp ~

Hứa Chử hét một tiếng lại hung hăng thúc ngựa nhằm hướng vương trướng xông thẳng vào.

Tê ~~

Thấy Lang kỵ sĩ (Hứa Chử) xong vào lại không ai ngăn cản được Khôi Đầu không khỏi hít sâu một hơi lạnh, thúc ngựa liên hồi chạy đi. Phía sau Khôi Đầu, Bộ Độ Căn cũng hít sâu một hơi lạnh quay sang dũng sĩ Tiên Ti bên cạnh gào lên: “Thề bảo vệ Đại vương, dù chết cũng không lùi.”

“Dù chết cũng không lùi.”

“Dù chết cũng không lùi.”

“Dù chết cũng không lùi.”

Mấy trăm kỵ binh TiênTi điên cuồng hưởng ứng, Bộ Độ Căn cầm mã xoa lao lên trước vung lên hét lớn: “Giết sạch bọn người Hán hèn hạ vô sỉ đi, giết.”

Giết ~~

Mấy trăm kỵ binh TiênTi hét lên theo, không quản tính mạng điên cuồng lao vào đội hình quân Hán hai đội kỵ binh lao vào nhau, giao chiến ác liệt, dưới trời đêm vang lên tiếng ngựa hí, người kêu ầm ĩ.

“Cản ta là chết.”

Hứa Chử rít gào, trường đao trong tay múa tít, hàn quan lóe lên liên tục. Hắn đi đến đâu kỵ binh Tiên Ti dạt ra đến đấy, không ai ngăn được. Hơn trăm kỵ binh Hứa gia trang hò hét theo sau Hứa Chử tạo thành một mũi nhọn sắc bén xuyên thẳng vào trong trận của người Tiên Ti.

Quản Hợi như u linh từ sau toán kỵ binh hiện ra trong tay cầm Thiết thai cung, thấy Khôi Đầu trong sự bảo vệ của hơn mười dũng sĩ TiênTi đang chạy chối chết. Đôi mắt thoáng hiện vẻ hung ác, sát cơ bừng lên, muốn chạy à? Còn phải hỏi cây cung trong tay ông nội người có đồng ý không đã!

Hắc ~

Quản Hợi khẽ quát một tiếng thân hình đứng thẳng trên lưng ngựa, hai mũi tên đã đặt vào dây cung, một tiếng thở ra cùng lúc với tiếng rít chói tai, Thiết thai cung đang được kéo căng ra, chỉ cần giết chết người này người Tiên Ti sẽ xong.

Bọn chó chết Tiên Ti này, cho các người nếm thử tài bắn cung của ông nội ngươi đây!

Quản Hợi nín hơi, tập trung, dây cung căng lên, chiến trường hỗn loạn hoàn toàn biến khỏi ý niệm của Quản Hợi, cả thế giới đột nhiên yên tĩnh. Quản Hợi cuối cùng cũng tiến vào cảnh giới quên tất cả, hắn chỉ còn thấy có Đại vương Tiên Ti đang thúc ngựa chạy như điên.

“Hây.”

Quản Hợi thở ra một hơi, con mắt đang nheo lại đột nhiên mở ra. Tia lạnh lẽo thoáng qua trong mắt, đồng thời tay phải buông ra.

Ông ~

Tiếng dây cung bật mạnh, hai mũi tên từ Thiết thai cung của quản Hợi, lập tức phóng ra, chỉ thoáng chốc đã vượt trăm bộ nhằm lưng Khôi Đầu bắn tới.

“Đại vương cần thận.”

Phốc ~ phốc ~

Ách a ~~

Một tên dũng sĩ Tiên Ti, từ trên lưng ngựa dướn người sang dùng chính thân thể cường tráng của mình vất vả che phía sau Khôi Đầu, chưa kịp vung đao ra thì hai mũi tên đã nhanh chóng cắm sâu vào thân thể hắn, lực bắn quá mạnh làm cả thân thể kỵ sĩ này bắn ngược về phía sau nặng nề va vào lưng Khôi Đầu.

Hừ ~

Khôi Đầu bị va phải muốn thổ huyết suýt nữa ngã xuống ngựa, nhưng cuối cùng cũng thoát được một mạng.

Hỏng ăn à? Quản Hợi buồn bã la lớn rút bốn mũi tên còn lại lắp vào dây cung đang muốn bắn thì đột nhiên cảm nhận thấy sát khí lạnh băng từ bên trái ép tới. Quản Hợi rùng mình quay ngoắt dầu lại. Quản Hợi thấy dưới ánh trăng là một tên Tiên Ti đang giương cung, cây cung đang cong như vầng trăm đầu tháng, ngay lúc đó hàn quang lóe lên, mũi tên rít gió như xé không gian lao tới.

Ngao ~~

Quản Hợi tru lên như sói vội vã khom lưng né tránh.

Hưu ~

Hưu ~

Hưu ~

Phốc ~

Ba mũi tên xẹt qua người Quản Hợi, nhưng hắn cũng không tránh được mũi thứ tư, mũi tên đâm xuyên vào da thịt, Quản Hợi thấy vai trái đột nhiên tê rần, kinh hãi cúi nhìn chỉ thấy một mũi tên nhọn hoắt đã xuyên thủng cả trọng giáp ở vai hắn, mũi tên vẫn còn rung bần bật.

Mẹ kiếp, tài bắn cung của tên người Tiên Ti kia thật kinh khủng! Quản Hợi hoảng sợ trong long, thúc ngựa trốn đi.

“Chạy à. Nếm thêm một mũi tên của Ngột Lực Đột nữa đây!”

Dũng sĩ Tiên Ti nọ giục ngựa đuổi theo không ngừng, lại dùng tiếng Hán thách đấu Quản Hợi. Ngột Lực Đột!? Quản Hợi trong lòng thầm nói, ta nhớ kỹ ngươi rồi, một ngày nào đó ta sẽ trả lại sự sỉ nhục hôm nay. Hừ!

“Đại vương đừng sợ đã có Kha Bỉ Năng đế hộ giá đây.”

Thảo nguyên u ám đột nhiên hiện lên hơn mười ngọn đuốc sáng ngời, một dũng sĩ trông rất dũng mãnh chỉ huy hơn mười kỵ sĩ gào thét xong đến cản đường truy đuổi của quân Hán. Khôi Đầu cuối cùng thoải mái cũng chạy thoát được.

Đứng sau trận của quân Hán, Mã Dược thoáng nét thất vọng, vì đại quân Tiên Ti đóng trại phân tán, Hán quân cũng không thể nào tạo hỗn loạn cả các doanh trại khác, những doanh trại ở xa chưa bị tập kích đã tập hợp thành đoàn, bắt đầu hướng tới vương trướng của Khôi Đầu kéo đến. Cơ hội giết Khôi Đầu đã mất rồi.

“Truyền lệnh rút lui.”

Thời cơ đã qua rồi, đánh tiếp cũng vô ích, Mã Dược rất nhanh quyết định rút quân.

Ô ô ô ~~

Dưới bầu trời u ám nổi lên tiếng tù hiệu. Đang thỏa sức chém giết tướng sĩ Hán quân vội vã quay ngựa rút lui có trật tự, chỉ chốc lát đã rút lui hết, toàn quân ẩn vào trong bóng tối mịt mù, chỉ còn lại doanh trại của người Tiên Ti lửa vẫn cháy đùng đùng, vẫn chìm trong hỗn loạn.

Lạc Dương, phủ Đại tướng quân.

Giả Hủ lạnh nhạt nói: “Việc bãi quan, không cân Đại tướng quân rat ay tương trợ, tướng quân nhà tôi đã có sự tính toán, tại hạ đến đây thăm phủ chỉ muốn nói cùng Đại tướng quân một việc, hiện nay Đại tướng quân và tướng quân nhà ta như chân với tay, cùng chung lợi ích, vinh cùng vinh, nhục cùng nhục, chỉ vậy mà thôi.”

“Như chân với tay, cùng chung lợi ích?” Hứa Du khẽ biến sắc thì thầm nói: “Vinh cùng vinh, nhục cùn nhục!”

Giả Hủ quay sang Hứa Du chắp tay nói: “Hứa Du tiên sinh, tại hạ xin cáo từ.”

Hứa Du đưa tay ra nói: “Tiên sinh xin cứ tự nhiên.”

Giả Hủ ra ngoài một lát, Hà Tiến từ sau bức bình phong bước ra, hỏi Hứa Du: “Tử Viễn nghĩ như thế nào?”

Hứa Du suy nghĩ chốc lát, thấp giọng nói: “Tại hạ cho là Giả Hủ nói rất có lý.”

Ngày hôm sau, ở chợ ngựa phía đông Lạc Dương.

Từ khi tám trăm lưu khấu bị triều đình chiêu an đi tới U châu, Lạc Dương lại yên ổn, kinh kỳ lại hồi phục lại không khí ngày trước, chợ ngựa ở phía đông vẫn đông đúc lái buôn từ Tây Vực, Liêu Đông đem ngựa tốt đến đổi lấy hàng hóa. Ích Dương công chúa ở trong cung rảnh rỗi, đột nhiên nảy ra ý muốn học cách cưỡi ngựa, liền đem theo thị tỳ đến chợ ngựa mua ngựa, xe ngựa mới ra cửa đông Lạc Dương chợt thấy có người cản đường.

Kim ngô vệ đi theo bảo vệ công chúa giận dữ nói: “Người kia, mau tránh ra!”

Người nọ khẽ mỉm cười, lấy từ trong tay áo ra một đồ trang sức cũ cho tên Kim ngô vệ nói: “Phiền ngài đem vật này trình lên công chúa điện hạ, chắc chắn công chúa sẽ không trách tội tại hạ lỗ mãng chặn đường.”

“Ồ, ngươi chờ ở đây không được bỏ đi đâu đấy!”

Kim ngô vệ cảnh giác nhìn người nọi vài lần, rồi nhận đồ trang sức đi lại xe ngựa của Lưu Minh, ghé vào cửa sổ xe nói vài câu, rèm xe vém lên rồi một cách tay trắng như ngọc từ trong đưa ra nhận lấy đồ trang sức đó, sau đó rèm xe hạ xuống kín đáo như ban đầu.

Kim ngô vệ thu tay về, đặt lên chuôi kiếm trông chừng người kia, một khi công chúa nổi giận lập tức khép tội kinh động loan giá chém đầu người kia thị chúng. Nhưng người nọ ánh mắt vẫn bình tĩnh thản nhiên. Không lâu sau, trong xe ngựa đột nhiên truyền ra một âm thanh thánh thót dễ nghe nói: “Công chúa có lệnh, phiền Giả Hủ tiên sinh đến quán trà, nói chuyện.”

Lát sau, tại một quán trà bên đường.

Giả Hủ cung kính hướng về phía công chúa Lưu Minh vái thật sâu, cất cao giọng nói: “Giả Hủ bái kiến công chúa.”

Ngọc thủ của Lưu Minh phất nhẹ ôn nhu nói: “Tiên sinh miễn lễ.”

Tạ ơn Công Chúa.

Đôi mắt đẹp của Lưu Minh chợt lóe sang hỏi: “Tiên sinh, Mã Dược có khỏe không?”

Giả Hủ đôi mắt thoáng nét mập mờ cười khẽ rồi cực kỳ nghiêm túc nói: “Thưa công chúa, Mã Dược tướng quân rất mạnh khỏe.”

“Vậy, vậy hắn có từng, có từng …”

Thấy Lưu Minh ăn nói ngấp ngừng, sắc mặt ngượng nghịu, Giả Hủ trong lòng buồn cười không thôi. Lão hồ ly tinh quái này sao lại nhìn không ra, Lưu Minh đang vội vã muốn biết Mã Dược có gửi thư cho nàng hay không? Lúc này mới bình tĩnh lấy từ trong tay áo ra một phong thư đưa đến trước mặt Lưu Minh cười nói: “Tướng quân có một phong thư, xin các hạ chuyển giùm cho côgn chúa.”

Lập tức có thị tì đến nhận lá thư trong thay Giả Hủ đưa đến cho Lưu Minh.

Từ lúc tám trăm lưu khấu còn ở Lạc Dương, Lưu Minh đã nhờ Hà Tiến gửi cho Mã Dược một phong thư, Mã Dược cũng hồi âm từ đó hai người thường xuyên trao đổi thư từ với nhau.

Lưu Minh sống trong gia đình đế vương, được nuông chiều từ nhỏ, thương kiêu căng ngạo mạn, bình thường không có ai dám làm phật ý nàng, ngay cả sau khi xuất giá, cũng rất được nhà chồng tôn kính, ngay cả những khi làm chuyện vợ chồng, phò mã đáng thương cũng vừa làm vừa run, không dám bừa bãi.

Tất nhiên dần dần Lưu Minh cảm thấy nhàm chán.

Cho đến khi gặp Mã Dược, Mã đồ tể không biết thương hương tiếc ngọc chút nào, hơn nữa không chút sợ hãi, thô bạo khinh bạc, tất nhiên lại làm cho Lưu Minh biết mùi vị thực sự của việc ân ái, một đêm điên cuồng đó đã khắc sâu vào tâm khảm, khiến Lưu Minh động lòng thậm chí vì dục sinh yêu. Do vậy mới nhờ Hà Tiến chuyển hộ thư cho Mã Dược.

Trước khi đi, Mã Dược nói với Giả Hủ về quan hệ mập mờ với Lưu Minh, Giả Hủ không thể hiểu được vì sao Mã Dược không cưới Lưu Minh và đem theo bên người, một khi có quan chức là Phục Ba tướng quân của đại Hán lại có danh nghĩ là Phò mã, tình cảnh của Mã Dược đã khác, Lưu Ngu trước khi xuống tay cũng còn phải lo lắng đến hậu quả về sau.

Nhưng mà hiện tại, Giả Hủ không thể không bội phục tầm nhìn xa trông rộng của Mã Dược, cưới Lưu Minh, đem công chúa đại Hán bên người không hữu dụng như để nàng lại Lạc Dương, Lưu Minh không thể tham gia triều chính, nhưng nàng có thân phận là công chúa có thể đem lại những lợi ích rất lớn cho Mã Dược.

Giả Hủ đột nhiên nói: “Công chúa có biết tướng quân đang sắp gặp đại nạn không?”

Lưu Minh nghe vậy giật mình hỏi: “Tiên sinh sao lại nói thế?”

Giả Hủ nói: “Gian đảng Viên Phùng, Viên Ngỗi, Hoàng Uyển, Thái Ung, Vương Doãn đang cấu kết với đám thứ sử U châu Lưu Ngu, thứ sử Ký châu Hàn Phức, thái thú Bột Hải Viên Thiệu tìm cách hãm hại Mã Dược tướng quân, muốn đổ tội cho tướng quân, tướng quân sắp bị ép đến đường cùng chắc sẽ dẫn quân chạy lên Mạc Bắc tránh họa, đời này khó mà trở lại Trung nguyên được nữa.”

“A!” Lưu Minh khiếp sợ không thôi, hỏi: “Mã Dược, hắn đã gây ra đại họa gì thế?”

Lưu Minh thường ngày chỉ biết vui đùa, không quan tâm đến triều chính nên không biết được trong triều đã phát sinh chuyện lớn, chín mươi bảy viên quan đã gửi tấu thư lên thiên tử kể tội Mã Dược. Nhóm Viên Phùng đã tập hợp được mười tội lớn của Mã Dược. Trong đó có tội Mã Dược cố ý khơi mào cho cuộc chiến tranh giữa người Hán và người Tiên Ti, tâm địa xảo quyệt định từ đó mà ngư ông đắc lợi.

Giả Hủ thở dài nói: “Công chúa biết không, tướng quân chẳng những vô tội mà còn có công nữa! Trước đây không lâu, Mã Dược tướng quân đem người đi bình định bộ lạc Khứ Cân người Tiên Ti chém đầu mấy vạn quân địch, nêu cao uy danh của đại Hán, liên tục đánh đuổi bọn man di, khiến chúng trốn chạy không ngừng, từ thời Quang Vũ trung hưng đến nay chỉ có duy nhất tướng quân có công mở mang bờ cõi. Nhưng mà lại khiến Viên Phùng, Lưu Ngu sinh lòng đố kị hiền tài, hãm hại trung thần, cố ý giấu diếm sự thật, cố ý lấy những lời giả dối tâu lên thiên tử, thiên tử không rõ việc này, chỉ sợ bất lợi cho tướng quân.”

Lưu Minh bị chọc giận đến tái mặt, giọng căm hận nói: “Viên Phùng, Viên Ngỗi làm đến tam công địa vị cao như vậy mà lại làm việc đê tiện như thế, Lưu Ngu cũng là dòng dõi hoàng thất lại có lòng dạ đen tối thế thật là đáng hận, tiên sinh hãy kể cho ta việc xảy ra cụ thể thế nào, bản cung lật tức trở về tìm hoàng huynh bẩm rõ hết thảy.”

Giả Hủ vái thật sau, cảm kích rơi nước mắt nói: “Được như vậy, cả đời tướng quân sẽ mang ơn công chúa.”

Có Lưu Minh ra mặt nói với Lưu Hoành, bên cạnh có Trương Nhượng, Triệu Trung nói thêm vào Viên Phùng, Viên Ngỗi, Lưu Ngu muốn làm khó dễ chúa công chỉ là vọng tưởng. Nhưng mà tiếp sau nên đi tìm Trương Nhượng, Triệu Trung hai tên thái giám, hai lão thái giám này rất âm hiểm xảo trá, chắc lại phải phí nhiều công sức đây, nhưng mà ai chẳng có nhược điểm, có nhược điểm là có thể lợi dụng được. Chỉ cần nắm được yếu điểm của hai lão thái giám kia, là có thể làm cho họ biết diều, ở trước mặt thiên tử có thể nói tốt cho chúa công.

Giả Hủ đang nghĩ ngợi, Lưu Minh phất tay nói: “Tiên sinh hay ngồi đi, có gì từ từ nói tiếp.”

Hẻm núi A lạp, quân doanh quân Hán.

Mã Dược hất áo choàng, ngồi xuống ghế da hổ, kim đao để bên cạnh, Bùi Nguyên Thiệu, Quản Hợi, Chu Thương, Cao Thuận, Hứa Chử chư tướng đứng hai bên. Tất cả đề chằm chằm nhìn Mã Dược, đôi mắt tràn đầy nhiệt huyết, dù là Bù Nguyên Thiệu là đại tướng thân tín hai là binh lính bình thường nhất, thậm chí cả những binh sĩ Ô Hoàn, Mã Dược trong mắt họ càng ngày càng đến gần với địa vị thần linh.

Kể từ khi Mã Dược trở thành đầu lĩnh của tám trăm Lưu khấu gần như chưa từng chiến bại! Như là chỉ cần sự có mặt của Mã Dược, tất cả đều có hi vọng, dù trời có sập xuống họ cũng tin là Mã Dược có thể cứu được họ. Tóm lại trên đời này chưa có việc gì làm khó được Mã Dược, chưa có kẻ nào đánh bại được Mã Dược.

“Chu Thương, thi thể của các tướng sĩ bỏ mình đều đem về hết rồi chứ?”

Chu Thương sắc mặt cung kính đáp: “Báo cáo chúa công, các tướng sĩ bỏ mình tất cả có 137 người, trong đó tướng sĩ Ô Hoàn là 109 người, thi thể đều đã được mang về.”

“Được.” ghi công cho họ, tất cả gia đình họ mỗi gia đình hưởng ba con trâu, mười con dê, tất cả con cái đều do phủ tướng quân nuôi dưỡng đến trưởng thành, nữ thì lo lập gia đình cho, nam thì cho nhập ngũ.”

Chu thương mắt hiện tia ấm áp, trầm giọng nói: “Mạt tướng tuân lệnh.”

Mã Dược quay sang nhìn Bùi Nguyên Thiệu, hỏi: “Lão Bùi nhóm ba trăm người Lang Hào ngươi đã thả chưa?”

Bùi NguyênThiệu đáp: “Bá Tề yên tâm, tất cả đều đã thả trở về rồi.”

Ừ.

Mã Dược gật đầu, thả cho Lang Hào và ba trăm tù binh Tiên Ti chạy đi là bước trọng yếu nhất của kế hoạch “Lang đồ tể” , tối nay đi cướp trại rồi thả Lang Hào cùng ba trăm tù binh Tiên Ti đi truyền tin tức, chắc chắn không bao lâu nữa tin đại Hán Hộ Ô Hoàn giáo úy Mã Dược là “Lang đồ tể” chuyển thế sẽ lan nhanh như gió khắp cả đại mạc. Đến lúc đó tất cả các bộ lạc trên thảo nguyên đối mặt với Mã Dược đều phát sinh sự sợ hãi.

Kế hoạch này thoáng nhìn có vẻ như hoang đường kì quái, nhưng ở nơi ngu muội, dã man lạc hậu này lại có thể phát huy được sức mạnh không nhỏ, có lẽ bây giờ nó chưa phát huy được uy lực nhưng tương lai, một lúc nào đó kế hoạch này sẽ có tác dụng.

“Người Tiên Ti đã nếm mùi thất bại, ngày mai chắc không dám trở lại nữa.”

Quản Hợi hung hăng vung mạnh hai tay, không cẩn thận làm động đến vết thương, đau đớn đến nhăn nhó mặt mày.

Cao Thuận!

Mã Dược đưa mắt nhìn Cao Thuận.

Cao Thuận hiên ngang tiến lên, cao giọng nói: “Có mạt tướng.”

“Ngày mai trong cậy vào Hãm trận doanh đấy!”

“Xin chúa công yên tâm, chỉ cần Cao Thuận còn một hơi thở, sẽ không để người TiênTi bước qua trường thành một bước.”

Vương trướng người Tiên Ti

Cây đuốc cháy sang làm cả đại trướng da trâu sang như ban ngày, Khôi Đầu chưa hết kinh hoàng ngồi trên ghế da hổ, Bộ Độ Căn, Thác Bạt Khiết Phấn và các thủ lĩnh bộ lạc khác chia nhau ngồi hai bên, vóc người hung tráng của Kha Bỉ Năng cùng Ngột Lực Đột đang ngồi ở ngoài cùng gần cửa trướng.

Bộ Độ Căn thấp giọng nói: “Vương huynh, dũng sĩ trong tộc bỏ mình là sáu trăm người, trọng thương hơn ba trăm.”

Khôi Đầu sắc mặt không vui hỏi: “Quân Hán thương vong thế nào?

...

Tại sao không nói?

Bộ Độ Căn bất đắc dĩ đáp: “Thưa vương huynh trên chiến trường không phát hiện thi thể quân Hán nào.”

“Hả?”

Không chỉ Khôi Đầu, mà tất cả các thủ lĩnh bộ lạc trong trướng nghe vậy đều biến sắc khiếp sợ không thôi, một đêm hỗn chiến người Hán không thương vong một người nào, việc này thật là đáng sợ. Khôi Đầu mắt lạnh lùng nhìn qua thủ lĩnh các bộ lạc ngồi trong trướng, khi ánh mắt nhìn đến Kha Bỉ Năng thì sắc mặt hòa hoãn hơn khẽ nhẹ gật đầu.


/359

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status