Hỗn Tại Tam Quốc Làm Quân Phiệt

Q.2 - Chương 146 - Cuộc Chiến Sắp Bắt Đầu

/359


Ngày hôm sau tại điện Đức Dương.

Tư đồ Vương Doãn trình lên bản tấu nói: “ Bệ hạ, thần có bản tấu.”

“ Muốn tấu chuyện gì?”

Vương Doãn nói: “ Đêm qua, Viên Phùng lão đại nhân muốn xông vào cung gặp thánh thượng, lại bị trung thường thị Tống Điển, Trương Nhượng kiếm cớ bắt lại, bí mật giải vào thiên lao giết chết! Viên Phùng lão đại nhân tự tiên xông vào cấm cung là có tội, nhưng tội không đáng chết. Tống Điển, Trương Nhượng tự tiện sát hại lão thần, tội đáng chém đầu. Xin bệ hạ xem xét.”

Đôi mắt Hán Linh đế phút chốc lạnh hẳn lại, vỗ lên thành ngai hỏi Trương Nhượng: “ Trương Nhượng, có việc này không?”

Trương Nhượng không ngờ Vương Doãn sẽ tấu việc này, càng không ngờ thiên tử sẽ hỏi hắn, lúc này hắn cứ ngơ ngác nhìn Hán Linh đế không biết nên trả lời thế nào.

Hán Linh đế quát hỏi: “ Trương Nhượng, có việc này không?”

Trương Nhượng khẽ rùng mình một cái, không tự chủ được quỳ xuống dập đầu nói: “ Lão nô tội đáng muôn chết, lão nô tội đáng muôn chết.”

Tháng tám, năm Trung Bình thứ ba.

Trung thường thị Trương Nhượng, Triệu Trung, Tống Điển bởi vì mắc án hãm hại Viên Phùng mà bị đuổi về quê, quyền thế mất sạch, thập thường thị hoành hành một thời, Yêm đảng cũng tan rã. Hán Linh đế chỉ để lại Cảnh Thạc vẫn giữ chức thống lĩnh tân quân Tây Viên, đưa hà Tiến vào chia bớt quyền tránh để thế lực hoạn quan phục hồi và thế lực ngoại thích lại lớn mạnh như xưa.

Sau đó không lâu, Hán Linh đế lại một lần nữa trọng dụng Viên Ngỗi làm thái sư, Hoàng Uyển làm tư không, Vương Doãn làm tư đồ cùng xử lý việc triều chính, nạn tranh đấu giữa hai phe hoạn quan và ngoại thích thời Hán mạt tạm thời bị dẹp bỏ, Lưu đảng bắt đầu thể hiện vai trò của mình, hơn nữa gia tộc có truyền thống là Viên gia lại một lần nữa quật khởi, uy danh hiển hách.

Cùng lúc đó, thiên tử âm thầm ra lệnh cho Hộ Khương trung lang tướng Đổng trác, Lương châu thứ sử Cảnh Bỉ, Thứ sử Tịnh châu Đinh Nguyên cùng thứ sử Ký châu Hàn Phức chuẩn bị có hành động quân sự với Hà Sáo, bọn này cũng không kiềm chế nổi dã tâm nên khẩn trương chuẩn bị lương thảo binh mã, một cuộc chiến thảm thiết đày máu tanh vô ích giữa các thế lực quân phiệt chuẩn bị bắt đầu …



Thủ phủ của Ký châu.

Kỵ đô úy Trương Cáp, bộ binh đô úy Cao Lãm thân mặc nhung phục hiên ngang tiến vào phòng nghị sự, cả hai ôm quyền nói: “ Mạt tướng tham kiến đại nhân.”

Thứ sử Ky châu hàn Phức đứng dậy cười nói: “ Hai vị tướng quân đã tới rồi, mời ngồi.”

Tạ ơn đại nhân.

Trương Cáp, Cao Lãm tạ ơn Hàn Phức vừa ngồi vào chỗ thì có tiếng bước chân vang lên, đô úy Phan Phượng, Quan Thuần, Cảnh Vũ cùng biệt giá Ký châu Thư Thụ lần lượt nối đuôi nhau đi vào chào hỏi Hàn Phức xong thì ai ngồi vào chỗ của người nấy. Trương Cáp đứng lên quay về phía Hàn Phức chắp tay cao giọng nói: “ Chiến sự tại Hắc Sơn đang lúc quan trọng đại nhân cho người gọi mạt tướng về gấp chẳng hay có việc gì khẩn cấp?”

Hàn Phức nói: “ Hắc Sơn tặc cùng lắm chỉ là một đám đạo tặc vớ vẫn. không đáng nhắc tới, Trương Cáp tướng quân không cần bận tâm đến chúng.”

Biệt giá Thư Thụ không suy nghĩ nhiều thẳng thắn khuyên nhủ: “ Đại nhân nói vậy sai rồi, sau khi Trương Ngưu Giác chết. Trương Yến lên làm thủ lĩnh Hắc Sơn tặc, người này còn trẻ nhưng rất có mưu lược, biết lung lạc lòng người, ngày nay Hắc Sơn thập bát bộ đều trung thành với đại thủ lĩnh, có hơn vạn nhân mã, thanh thế cực lớn. Sao lại coi thường chúng?”

Hàn Phức cau mày, thầm nghĩ Thư Thụ này tài trí hơn người, tài năng xuất chúng, rất có phong độ quốc sĩ, chỉ có điều vô cùng trực tính, những điều nên nói thì nói, có những điều thì không nên nói cũng nói ra, chẳng chút giữ gìn thể diện và quan tâm đến cảm xúc của quan trên, luôn luôn làm kẻ khác không vừa lòng.

“ Tắc Chú( tự của Thư Thụ), việc thảo phạt Hắc Sơn tặc, bản quan đã có chủ ý.”

Thư Thụ không đồng ý hỏi: “ Vậy đại nhân sắp xếp thế nào?”

Hàn Phức càng cảm thấy không hài lòng, cố nén giận đáp: “ Bản quan cho đô úy Phan Phượng thay Trương Cáp dẫn quân đi thảo phạt sơn tặc. Tắc Chú nghĩ sao?”

Thư Thụ không chút suy nghĩ nói luôn: “ Đại nhân không thể được, tướng quân Phan Phương mặc dù khỏe có tiếng trong ba quân, cũng tinh thông binh pháp giỏi cầm quân, phong làm tướng tiên phong thì không vấn đề gì nhưng dùng để cầm quân ngăn giặc thì không đủ sức.”

Thư Thụ nói một loạt đắc tội với cả Hàn Phức và Phan Phượng, Hàn Phức sắc mặt đã trở nên rất khó coi, Phan Phượng mặt cũng lộ vẻ không vui, dù ai đi chăng nữa bị người khác chê ngay trước mặt là mình không có tài cầm quân trong lòng không thể vui vẻ được! Nếu như không phải bình thường rất kính trọng Thư thụ, Phan Phượng sợ rằng đã rút kiếm quyết đấu rồi.

Trương Cáp bình thường rất kính trọng nhân phẩm của Thư thụ, lúc này thấy Hàn Phức mặt mày không vui liền khuyên nhủ: “ Đại nhân, Phan Phượng tướng quân chính là đại tướng dưới tay ngài, không nên khinh động, mạt tướng cho là nếu quân ta mà thua trong tay tặc khấu thì lòng quân giảm sút, nếu Phan Phượng có đều sơ xuất, thì sẽ ảnh hưởng tới nhuệ khí của quân ta, xin đại nhân nghĩ lại.”

“ Cũng được!” Hàn Phức nói: “ Nếu vậy, vẫn để Trương cáp dẫn quân đi thảo phạt Hắc Sơn Tặc.”

Trương Cáp đứng dậy ôm quyền cao giọng nói: “ Mạt tướng tuân lệnh.”

Hàn Phức gật nhẹ đầu, đột nhiên lớn tiếng nói: “ Phan Phượng, Cao Lãm, Quan Thuần, Cảnh Vũ nghe lệnh.”

Phan Phượng đứng thẳng dậy nghiêm giọng nói: “ Có mạt tướng.”

Hàn Phức nói: “ Phan Phượng làm chủ tướng, Cao Lãm, Quan Thuần, Cảnh Vũ làm phó dẫn tám ngàn quân kỵ, hai vạn quân bộ mười ngày sau xuất quân thảo phạt Mã Dược!”

Phan Phượng, Quan Thuần, Cảnh Vũ ầm ầm ứng thanh: “ Mạt tướng xin nhận lệnh.”

Trương Cáp, Cao Lãm đều biến sắc, Thư Thụ cả kinh giật bắn người la lên: “ Đại nhân không được, vạn lần không làm thế được!”

Hàn Phức cả giận nói: “ Thư Thụ, ngươi không nên cứ đối đầu với bản quan mãi thế được không?”

Thư Thụ vội la lên: “ Đại nhân sao lại nói vậy? Hạ quan cũng chỉ có sao nói vậy, tuyệt không có ý mạo phạm.”

“ Chưa có ý mạo phạm thì tốt.” Hàn Phức lớn tiếng nói: “ Việc thảo phạt Mã Dược cứ quyết định như vậy đừng nói nhiều lời.”

Thư Thụ thờ dài nói: “ Nếu vậy, Thụ xin theo quân xuất chinh.”

“ Bản quan đồng ý.”

Hàn Phức lạnh băng trả lời một câu, rồi đứng dậy phất áo đi luôn, Phan Phượng, Quan Thuần, Cảnh Vũ ba tướng cũng lần lượt rời đi, Cao Lãm chậm rãi đứng dậy quay sang Thư Thụ chắp tay như muốn nói đều gì, nhưng cuối cùng lại không nói chỉ thở dài rồi quay đi, lúc này trong đại sảnh chỉ còn hai người Thư Thụ và Trương Cáp.

Trương Cáp đứng dậy sắc mặt cung kính hỏi: “ Tiên sinh vì sao lại phản đối thảo phạt Mã Dược?”

Thư Thụ thờ dài một tiếng lắc đầu nói: “ Tất cả là số trời, sức người sao chống nổi, khí số của Mã Dược chưa hết.”

“ Hả!” Trương Cáp giật mình nói: “ Khí số của Mã Dược chưa hết?”

Thư Thụ gật đầu đáp: “ Tại hạ đêm xem thiên tượng, thấy có hung tinh xuất hiện ở hướng bắc, chiếu sáng cả cửu châu, lần này tất ứng trên người Mã Dược, đại nhân lúc này lại mang quân thảo phạt thì chỉ hao binh tổn tướng, tự chuốc lấy thất bại thôi ….”

Tiên sinh!

Trương Cáp vội ngăn lời Thư Thụ, không để hắn nói hết, lời này mà để Hàn Phức đại nhân nghe thấy, chỉ sợ sẽ trách tội Thư Thụ nói vô căn cứ, nhiễu loạn lòng quân.



Lũng huyền, quận Hán Dương.

Trong một ngôi nhà bình dân ở phía đông thành, đột nhiên truyền ra tiếng trẻ nhỏ.

“ Oa a a … thẩm mẫu, a ca bắt nạt con, oa a a …”

Cùng với tiéng khóc, một đứa bé khoảng năm, sáu , bảy tuổi chạy ra, tóc tai tán loạn, khuôn mặt non nớt nhỏ nhắn tràn đầy nước mắt, vừa chạy vừa lau nước mắt, hóc lóc kể tội kẻ ăn hiếp nó.

“ Hầy, thật là vô dụng, ngã một cái là khóc, cha đã nói rồi, nam tử hán đại trượng phu, chỉ nhỏ máu chứ không nhỏ lệ.”

Đứa trẻ khóc còn chưa nín, sau bức tường thấp uất hiện một đứa bé khoảng mười một, mười hai tuổi, dáng điệu ngang tang, mày kiếm mắt sáng, mặt đẹp như ngọc, lớn lên chắc chắn sẽ cực kỳ uy vũ bất phàm, đằng sau thiếu niên đó là một đứa bé khoảng ba bốn tuổi miệng vẫn còn chảy dãi.

Thiếu niên vỗ vỗ vào đầu đứa bé phía sau giọng giáo huấn nói: “ Hưu đệ, sau này ngươi lớn thì không được giống như tên Mã phế vật kia đâu đấy, ngã một cái đã khóc, thật là mất mặt nhà họ Mã ta, nhớ chưa?”

“ Dạ.”

Đứa bé kia nửa hiểu nửa không gật đầu.

Đang khi ấy, một thiếu phụ từ phòng trong đi ra, thiếu phụ ôm một đứa bé mấy tháng tuổi, đang vén áo lộ ra một bộ ngực đầy đặn cho đứa bé bú, đứa bé họ Mã tiến đến ôm đùi thiếu phụ khóc mach: “ Thẩm mẫu, a ca bắt nạt con.”

Thiếu phụ trợn mắt nhìn thiếu niên một cái, khiển trách: “ Siêu nhi, sao con lại bắt nạt người khác?’

“ Con có bắt nạt nó đâu.” Mã Siêu nói xong hung dữ trợn mắt nhìn cậu em họ một cái rồi lôi đứa bé sau lưng ra để giả thích: “ Không tin mẫu thân có thể hỏi Hưu đệ, Hưu đệ hãy mau nói với mẫu thân xem đại ca có bắt nạt tên họ Mã kia không?”

Đứa bé vội nói: “ Đại ca không có .. không có bắt nạt Nhị ca … chỉ là đẩy … chỉ đẩy Nhị ca một cái … Nhị ca ngã từ trên tường xuống, liền khóc ngay.”

Thiếu phụ nói: “ Còn nói không bắt nạt à, để ta nói với cha của ngươi.”

“ Cái thằng ngu ngốc này.” Mã Siêu cốc một cái vào cái đầu nhỏ của Mã Hưu, mắng: “ Nói dối cũng không nên thân. Sau này đừng đi theo ta nữa.”

Hí luật luật ~~

Lúc đó ngoài đường cái đột nhiên vang lên tiếng ngựa hí. Một loạt tiếng vó ngựa từ xa phi lại, Mã Siêu mắt lập tức lộ vẻ vui mừng, quay người chạy ra khỏi cửa. Vừa chạy vừa gọi lớn: “ Phụ thân đã về!”

Chỉ chốc lát, Mã Siêu đã vác về một cây thương lớn uy phong lẫm liệt đi vào sân, đầu tiên là giơ thương lên trời với thức “ Kim kê độc lập” tiếp theo là chiêu “ Hoành tảo bát phương” thiết thương nặng nề quét một vòng lớn rồi từ trên không trung nện mạnh xuống kêu “ Bá” thật lớn trên nền sân bằng đá xanh.


/359

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status