Trên ngọc đài cao giữa đỉnh núi cực tây của tam cấp đồ án Văn Lang, nữ tử Trịnh Nhu Hương đang ngồi đánh đàn. Từng ngón tay trắng ngọc nhẹ nhàng lướt trên cây cầm tạo ra một cầm khúc trầm hùng hào tráng khiến người nghe muốn hưng phấn nhảy múa… cầm khúc cấp tám. Bất quá đối với những đệ tử thực lực thấp mà nói nếu không có trận pháp bao quanh thành một màng mỏng hình trứng xung quanh người thì “tiên nhạc” này lập tức sẽ thành “tiếng gọi của tử thần”. Trái ngược hẳn với dáng vẻ nhàn nhã của Nhu Hương, các đệ tử ở bên dưới còn trụ vững tới phút này đều cắn răng tấu khúc tuyệt chiêu của mình để chống lại áp lực do cầm khúc của Nhu Hương mang tới.
Âm nhạc đối với tu thuật giả mà nói chính là một lĩnh vực cực kỳ cao siêu, nhất là đối với linh hồn. Âm thanh được nhạc cụ phóng ra đều được phân cấp tùy theo độ ảnh hưởng của nó. Như cầm khúc mà Nhu Hương thi triển ra nếu người có linh hồn tới cấp sáu mà vẫn bị ảnh hưởng thì có nghĩa là cầm khúc đó ít nhất phải đạt tới cấp sáu. Dựa vào nhạc cụ, tu thuật giả hoàn toàn có thể tạo ra sức ảnh hưởng tới linh hồn thậm chí cao hơn nhiều so với linh hồn của chính mình. Lấy ví dụ đơn giản như lúc này thi đấu chính là một đệ tử cấp năm linh hồn hoàn toàn có thể dựa vào cầm khúc mà mình thi triển để tạo ra áp lực tới tận cấp sáu, cấp bảy… có thể kiên trì để chống lại áp lực của Nhu Hương.
Tuy nhiên để tấu được cầm khúc mà vượt hai cấp như vậy thì người đó tuyệt đối phải là thiên tài trong lĩnh vực âm nhạc rồi. Khả năng lĩnh ngộ của người đó đối với âm nhạc tuyệt đối là phải vượt trội thì mới có khả năng tấu ra cầm khúc cao hơn cấp bậc linh hồn mình như vậy.
Trên sân lúc này chỉ còn lại tám thí sinh trụ lại. Mỗi khi có một thí sinh không chống lại được tiếng cầm của nữ tử Nhu Hương thì lập tức trên bảng ngọc ở gần giữa đỉnh núi liền ghi tên thí sinh đó và số thứ tự của vị đó lại. Làm mọi người ngạc nhiên là không ngờ trong số hai mươi thí sinh trụ lại hầu hết đều có tu vi thuật pháp đạt tới cấp bảy trở lên, trong đó có ba người là cấp bảy đỉnh cấp. Nói như vậy để biết năm người còn lại hoàn toàn là dùng thiên phú âm nhạc của mình mà chống lại cầm khúc của Nhu Hương.
Đáng chú ý nhất trong số tám người còn trụ vững không phải là mấy vị thiên tài thuật pháp đạt tới đỉnh kia mà chính là một thiếu nữ nhỏ nhắn ngồi ở hàng cuối cùng. Xung quanh nàng hai ba ngàn mét, các thí sinh khác đều đã hôn mê hoặc bị cầm khúc điều khiển.
Chỉ riêng nàng như cây lau trụ vững trong giông bão, kiên cường, nặng nề giơ những ngón tay nhỏ nhắn vuốt trên dây đàn. Sở dĩ nàng được mọi người chú ý chính là bởi tu vi thuật pháp của nàng chỉ mới đạt tới …cấp sáu sơ cấp. Nghe thôi cũng đã đủ lạnh người rồi. Thử nghĩ xem, khi đối trận với địch thủ, nàng vác cây đàn ra, vung tay mấy cái thì dù cấp bảy đỉnh phong cũng bị nàng điều khiển như con rối. Điều này còn kinh khủng hơn cả người tu luyện hồn thuật chính chuyên là Văn Lục. Văn Lục nếu muốn thôi miên kẻ trên hai cấp như vậy thì tỉ lệ thành công cũng ít tới thảm thương, chứ không thể nhẹ nhàng như nàng được. Giả sử Văn Lục và nàng cùng cấp và cùng thôi miên một kẻ trên hai cấp, phần thắng chắc chắn thuộc về nàng. Một mình nàng ngồi đó khiến cho hơn ba vạn cặp mắt nhìn tới phải thán phục…
Bất quá Văn Lục giờ này hoàn toàn không chút nào lơ đãng, phân tâm để chú ý xem thí sinh nào trụ vững cuối cùng, mà hắn phải dồn hết tâm lực cho việc đột phá. Mặc dù mới tiến cấp không lâu, nhưng Văn Lục có vòng ngũ hành tương sinh tuần hoàn cho nên hắn luôn luôn thúc đẩy, mạnh mẽ cải tạo, nâng cao "Mầm Thế Giới".
Giờ dướt áp lực cuồn cuộn từ đôi bàn tay Trịnh Nhu Hương lực lượng trong "Mầm Thế Giới" của Văn Lục cũng đang điên cuồng vận chuyển như muốn phá vỡ "Mầm Thế Giới" để chui ra. Tuy nhiên để đột phá được thể thuật là điều cực kỳ khó khăn. Tới cấp này thì phải trải qua quá trình tích lũy lâu dài, nếu không tinh anh trẻ tuổi tu thuật giả Đại Việt cấp tám cấp chín đã đông như cỏ mùa xuân rồi chứ làm gì ít ỏi như vậy.
Việc ngũ hành tuần hoàn tương sinh mặc dù hoàn toàn có thể cung cấp đủ lực lượng để "Mầm Thế Giới" của Văn Lục đột phá, tuy nhiên với lực lượng khổng lồ mà nó sinh ra, Văn Lục e sợ rằng hắn không thể thích ứng mà điểu khiển nối cho nên lập tức hắn buông tha đột phá thể thuật. Hơn nữa thời gian tích lũy e rằng phải trên hai ba ngày, lúc đó Nhu Hương kia đã dừng đàn từ đời “tám oánh” nào rồi ấy chứ. Dù sao cứ bình tĩnh, kiểu gì sau mấy tháng nữa hắn cũng đột phá thể thuật tầng tám sơ cấp lên tầng tám trung cấp nên hắn không cần vội vàng.
Tuy nhiên Văn Lục không đột phá thể thuật có nghĩa là hắn buông tha cơ hội ngàn năm có một này. Tác dụng lớn nhất của cầm khúc không phải là lực lượng mà chính là … linh hồn. Lại vừa đúng Văn Lục song tu cả thể thuật và hồn thuật. Cho nên Văn Lục không suy nghĩ nhiều mà chọn đột phá hồn thuật. Hắn ngồi xếp bằng vận chuyển tâm pháp hồn thuật tầng thứ tám do sư phụ hắn truyền cho.
Lại nói tới giám sát sử Nhu Hương kia quả không tầm thường chút nào. Cầm khúc mà nàng đàn ra thật thần kỳ. Áp lực mặc dù lớn mạnh nhưng nó giống như một liều thuốc kích thích. Nếu ngươi uống quá liều thì lập tức hôn mê, còn nếu ngươi biết sử dụng nó thỏa đáng thì tác dụng sẽ làm ngươi tràn ngập bất ngờ.
Linh hồn Văn Lục giờ như được thăng hoa, cảm giác, linh thức càng lúc càng trở nên minh mẫn. Tinh thần điều khiển lực lượng cũng đang tăng trưởng mạnh mẽ, nếu linh hồn Văn Lục đạt tới cấp chính thì hắn hoàn toàn có thể dụng tinh thần mạnh mẽ của mình mà khống chế sự cuồng bạo của lực lượng ngũ hành sinh ra, đánh sâu vào từng ngõ ngách của "Mầm Thế Giới" mà tăng cấp “ầm ầm”. Tuy nhiên đó chỉ là trên “lý thuyết” mà thôi.
Trên khu thí sinh giờ chỉ còn sót lại một người. Người đó là một vị nữ tử mặc chiếc áo dài truyền thống, khuôn mặt nhỏ đầy mồ hôi. Cả người ướt sũng, hiện lên những đường cong mờ ảo mê người. Quả nhiên ở kỳ này nữ tử có thiên phú về âm nhạc nhỉnh hơn nam giới một chút.
Trời lúc này đã trở về chiều, hoàng hôn buông xuống khắp nơi nơi. Nữ tử còn sót lại sau hơn tám giờ cũng đã kiệt lực. Ban đầu Trịnh Nhu Hương tấu cầm khúc cấp bốn thì thời gian dừng lại ở mỗi cấp là rất ngắn, tuy nhiên càng về sau thời gian nàng đàn càng dài ra, tới cấp sáu thì nàng kéo dài tới gần một giờ đồng hồ. Cầm khúc của Nhu Hương giờ cũng đạt tới cấp tám sơ cấp, có xu hướng vượt lên cấp tám trung cấp.
Trên ngọc đài, Trịnh Nhu Hương nhìn về vị trí thí sinh trụ vững cuối cùng mỉm cười. Năm nay có thể nói sơ khảo hạng mục cầm âm lâu hơn nhiều so với các kỳ trước… từ sáng cho tới chiều muộn.
Nữ thí sinh kia lúc sắp hôn mê, mọi người trong tổ đội Văn Lục tỉnh lại từ tu luyện đâm ra lo lắng. Văn Lục đang đến giái đoạn trọng yếu, nếu Nhu Hương mà dừng đàn lúc này, ngoài việc Văn Lục không đột phá lên được rất có thể hắn thậm chí còn có nguy cơ bị thương. Mà tổn thương linh hồn thì thời gian chữa lành lâu gấp nhiều lần so với bị thương thể xác…. Đúng là cấp cao hơn mọi người, cơ hội đột phá lại nhỏ đi a…
- Không biết đại ca có đột phá kịp không? Xem chừng Nhu Hương tiền bối sắp thu cầm rồi.
Na Na lo lắng vừa nhìn Văn Lục đang ngồi xếp bằng, vừa nhìn về phía ngọc đài ở giữa đỉnh núi nói. Lệ Thanh đứng bên cũng sốt ruột:
- Các chị mau mau nghĩ cách đi! Nếu không đại ca sẽ tổn thương đó.
Hương sát thủ đứng bên ngập ngừng một hồi, tiếp đó hạ giọng nói:
- Mọi người đứng đây… ta đi cầu xin tiền bối.
Nói đoạn, nàng phóng vút về phía ngọc đài, trên người còn tỏa ra quang mang dìu dịu chính là lớp màng bảo vệ mà vừa nãy Văn Lục tạo ra, giờ có xu hướng bị vỡ. Dù sao linh hồn của Văn Lục mới cấp tám sơ cấp, dù có mạnh hơn tu thuật giả bình thường thì cũng khó mà chống đỡ nổi so với cầm khúc sắp tăng lên cấp tám trung cấp kia.
Đi tới gần ngọc đài, áp lực của cầm khúc lại càng tăng, màng ngăn mà Văn Lục tạo ra lúc trước lập tức vỡ tan. Hương còn cách ngọc đài ba trăm mét lập tức phun ra một ngụm máu chỉ kịp truyền một tín hiệu tinh thần tới Nhu Hương rồi lăn ra ngất xỉu dưới ánh mắt của hơn ba mươi ngàn người.
- Ồ! Nàng ta làm gì vậy? Mọi người tránh cầm khúc đó còn không được nàng lại chạy tới.
- Ha… tổ đội này luôn luôn kỳ quái như vậy. Tên đội trưởng kỳ quặc giờ tới lượt các thành viên kỳ quặc nốt.
- Ngươi nói đúng… đội trưởng của bọn chúng không biết dùng pháp bảo gì mà có thể ngồi đó cho tới giờ. Thật không biết làm sao hắn lại có số đỏ như vậy? Sinh ra đã lọt ngay vào cái nôi vàng…
…
- Ừm… Ngươi xem, nữ tử còn sót lại ở góc phía tây kia quả là xinh đẹp, hơn nữa tài năng âm nhạc quả là kinh khủng. Năm nay chắc nàng đoạt giải rồi
Nhiều đệ tử đứng trong khu khán đài phía nam liền sôi nổi thảo luận. Có người kích động về việc người thân lọt vào tốp một trăm, có người khoe khoang vị trí của người thân mình cao hơn… Số đông mọi người đều hò hét cổ vũ cho nữ tử còn sót lại trụ vững lâu hơn. Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía nàng, chỉ có một số ít trưởng lão là vẫn nhìn chằm chằm về phía đông, nơi tổ đội Văn Lục và cô bé “cái bang “ đang ngồi. Lúc này nữ tử duy nhất còn trụ vững cũng đã kiệt sức lâm vào hôn mê, đồng thời lúc này cũng là lúc ý niệm của Hương truyền tới nữ tử có tên Nhu Hương kia.
Nhu Hương sau khi nhận được tinh thần truyền âm thì khá sửng sốt, tiếp đó ánh mắt nhìn về phía Văn Lục tăng thêm một chút ngạc nhiên, kỳ dị.
Tuy nhiên nàng vẫn mỉm cười, ngón tay lại tăng thêm lực đạo, khiến cho cầm khúc vượt từ sơ cấp lên trung cấp cấp tám...
Âm nhạc đối với tu thuật giả mà nói chính là một lĩnh vực cực kỳ cao siêu, nhất là đối với linh hồn. Âm thanh được nhạc cụ phóng ra đều được phân cấp tùy theo độ ảnh hưởng của nó. Như cầm khúc mà Nhu Hương thi triển ra nếu người có linh hồn tới cấp sáu mà vẫn bị ảnh hưởng thì có nghĩa là cầm khúc đó ít nhất phải đạt tới cấp sáu. Dựa vào nhạc cụ, tu thuật giả hoàn toàn có thể tạo ra sức ảnh hưởng tới linh hồn thậm chí cao hơn nhiều so với linh hồn của chính mình. Lấy ví dụ đơn giản như lúc này thi đấu chính là một đệ tử cấp năm linh hồn hoàn toàn có thể dựa vào cầm khúc mà mình thi triển để tạo ra áp lực tới tận cấp sáu, cấp bảy… có thể kiên trì để chống lại áp lực của Nhu Hương.
Tuy nhiên để tấu được cầm khúc mà vượt hai cấp như vậy thì người đó tuyệt đối phải là thiên tài trong lĩnh vực âm nhạc rồi. Khả năng lĩnh ngộ của người đó đối với âm nhạc tuyệt đối là phải vượt trội thì mới có khả năng tấu ra cầm khúc cao hơn cấp bậc linh hồn mình như vậy.
Trên sân lúc này chỉ còn lại tám thí sinh trụ lại. Mỗi khi có một thí sinh không chống lại được tiếng cầm của nữ tử Nhu Hương thì lập tức trên bảng ngọc ở gần giữa đỉnh núi liền ghi tên thí sinh đó và số thứ tự của vị đó lại. Làm mọi người ngạc nhiên là không ngờ trong số hai mươi thí sinh trụ lại hầu hết đều có tu vi thuật pháp đạt tới cấp bảy trở lên, trong đó có ba người là cấp bảy đỉnh cấp. Nói như vậy để biết năm người còn lại hoàn toàn là dùng thiên phú âm nhạc của mình mà chống lại cầm khúc của Nhu Hương.
Đáng chú ý nhất trong số tám người còn trụ vững không phải là mấy vị thiên tài thuật pháp đạt tới đỉnh kia mà chính là một thiếu nữ nhỏ nhắn ngồi ở hàng cuối cùng. Xung quanh nàng hai ba ngàn mét, các thí sinh khác đều đã hôn mê hoặc bị cầm khúc điều khiển.
Chỉ riêng nàng như cây lau trụ vững trong giông bão, kiên cường, nặng nề giơ những ngón tay nhỏ nhắn vuốt trên dây đàn. Sở dĩ nàng được mọi người chú ý chính là bởi tu vi thuật pháp của nàng chỉ mới đạt tới …cấp sáu sơ cấp. Nghe thôi cũng đã đủ lạnh người rồi. Thử nghĩ xem, khi đối trận với địch thủ, nàng vác cây đàn ra, vung tay mấy cái thì dù cấp bảy đỉnh phong cũng bị nàng điều khiển như con rối. Điều này còn kinh khủng hơn cả người tu luyện hồn thuật chính chuyên là Văn Lục. Văn Lục nếu muốn thôi miên kẻ trên hai cấp như vậy thì tỉ lệ thành công cũng ít tới thảm thương, chứ không thể nhẹ nhàng như nàng được. Giả sử Văn Lục và nàng cùng cấp và cùng thôi miên một kẻ trên hai cấp, phần thắng chắc chắn thuộc về nàng. Một mình nàng ngồi đó khiến cho hơn ba vạn cặp mắt nhìn tới phải thán phục…
Bất quá Văn Lục giờ này hoàn toàn không chút nào lơ đãng, phân tâm để chú ý xem thí sinh nào trụ vững cuối cùng, mà hắn phải dồn hết tâm lực cho việc đột phá. Mặc dù mới tiến cấp không lâu, nhưng Văn Lục có vòng ngũ hành tương sinh tuần hoàn cho nên hắn luôn luôn thúc đẩy, mạnh mẽ cải tạo, nâng cao "Mầm Thế Giới".
Giờ dướt áp lực cuồn cuộn từ đôi bàn tay Trịnh Nhu Hương lực lượng trong "Mầm Thế Giới" của Văn Lục cũng đang điên cuồng vận chuyển như muốn phá vỡ "Mầm Thế Giới" để chui ra. Tuy nhiên để đột phá được thể thuật là điều cực kỳ khó khăn. Tới cấp này thì phải trải qua quá trình tích lũy lâu dài, nếu không tinh anh trẻ tuổi tu thuật giả Đại Việt cấp tám cấp chín đã đông như cỏ mùa xuân rồi chứ làm gì ít ỏi như vậy.
Việc ngũ hành tuần hoàn tương sinh mặc dù hoàn toàn có thể cung cấp đủ lực lượng để "Mầm Thế Giới" của Văn Lục đột phá, tuy nhiên với lực lượng khổng lồ mà nó sinh ra, Văn Lục e sợ rằng hắn không thể thích ứng mà điểu khiển nối cho nên lập tức hắn buông tha đột phá thể thuật. Hơn nữa thời gian tích lũy e rằng phải trên hai ba ngày, lúc đó Nhu Hương kia đã dừng đàn từ đời “tám oánh” nào rồi ấy chứ. Dù sao cứ bình tĩnh, kiểu gì sau mấy tháng nữa hắn cũng đột phá thể thuật tầng tám sơ cấp lên tầng tám trung cấp nên hắn không cần vội vàng.
Tuy nhiên Văn Lục không đột phá thể thuật có nghĩa là hắn buông tha cơ hội ngàn năm có một này. Tác dụng lớn nhất của cầm khúc không phải là lực lượng mà chính là … linh hồn. Lại vừa đúng Văn Lục song tu cả thể thuật và hồn thuật. Cho nên Văn Lục không suy nghĩ nhiều mà chọn đột phá hồn thuật. Hắn ngồi xếp bằng vận chuyển tâm pháp hồn thuật tầng thứ tám do sư phụ hắn truyền cho.
Lại nói tới giám sát sử Nhu Hương kia quả không tầm thường chút nào. Cầm khúc mà nàng đàn ra thật thần kỳ. Áp lực mặc dù lớn mạnh nhưng nó giống như một liều thuốc kích thích. Nếu ngươi uống quá liều thì lập tức hôn mê, còn nếu ngươi biết sử dụng nó thỏa đáng thì tác dụng sẽ làm ngươi tràn ngập bất ngờ.
Linh hồn Văn Lục giờ như được thăng hoa, cảm giác, linh thức càng lúc càng trở nên minh mẫn. Tinh thần điều khiển lực lượng cũng đang tăng trưởng mạnh mẽ, nếu linh hồn Văn Lục đạt tới cấp chính thì hắn hoàn toàn có thể dụng tinh thần mạnh mẽ của mình mà khống chế sự cuồng bạo của lực lượng ngũ hành sinh ra, đánh sâu vào từng ngõ ngách của "Mầm Thế Giới" mà tăng cấp “ầm ầm”. Tuy nhiên đó chỉ là trên “lý thuyết” mà thôi.
Trên khu thí sinh giờ chỉ còn sót lại một người. Người đó là một vị nữ tử mặc chiếc áo dài truyền thống, khuôn mặt nhỏ đầy mồ hôi. Cả người ướt sũng, hiện lên những đường cong mờ ảo mê người. Quả nhiên ở kỳ này nữ tử có thiên phú về âm nhạc nhỉnh hơn nam giới một chút.
Trời lúc này đã trở về chiều, hoàng hôn buông xuống khắp nơi nơi. Nữ tử còn sót lại sau hơn tám giờ cũng đã kiệt lực. Ban đầu Trịnh Nhu Hương tấu cầm khúc cấp bốn thì thời gian dừng lại ở mỗi cấp là rất ngắn, tuy nhiên càng về sau thời gian nàng đàn càng dài ra, tới cấp sáu thì nàng kéo dài tới gần một giờ đồng hồ. Cầm khúc của Nhu Hương giờ cũng đạt tới cấp tám sơ cấp, có xu hướng vượt lên cấp tám trung cấp.
Trên ngọc đài, Trịnh Nhu Hương nhìn về vị trí thí sinh trụ vững cuối cùng mỉm cười. Năm nay có thể nói sơ khảo hạng mục cầm âm lâu hơn nhiều so với các kỳ trước… từ sáng cho tới chiều muộn.
Nữ thí sinh kia lúc sắp hôn mê, mọi người trong tổ đội Văn Lục tỉnh lại từ tu luyện đâm ra lo lắng. Văn Lục đang đến giái đoạn trọng yếu, nếu Nhu Hương mà dừng đàn lúc này, ngoài việc Văn Lục không đột phá lên được rất có thể hắn thậm chí còn có nguy cơ bị thương. Mà tổn thương linh hồn thì thời gian chữa lành lâu gấp nhiều lần so với bị thương thể xác…. Đúng là cấp cao hơn mọi người, cơ hội đột phá lại nhỏ đi a…
- Không biết đại ca có đột phá kịp không? Xem chừng Nhu Hương tiền bối sắp thu cầm rồi.
Na Na lo lắng vừa nhìn Văn Lục đang ngồi xếp bằng, vừa nhìn về phía ngọc đài ở giữa đỉnh núi nói. Lệ Thanh đứng bên cũng sốt ruột:
- Các chị mau mau nghĩ cách đi! Nếu không đại ca sẽ tổn thương đó.
Hương sát thủ đứng bên ngập ngừng một hồi, tiếp đó hạ giọng nói:
- Mọi người đứng đây… ta đi cầu xin tiền bối.
Nói đoạn, nàng phóng vút về phía ngọc đài, trên người còn tỏa ra quang mang dìu dịu chính là lớp màng bảo vệ mà vừa nãy Văn Lục tạo ra, giờ có xu hướng bị vỡ. Dù sao linh hồn của Văn Lục mới cấp tám sơ cấp, dù có mạnh hơn tu thuật giả bình thường thì cũng khó mà chống đỡ nổi so với cầm khúc sắp tăng lên cấp tám trung cấp kia.
Đi tới gần ngọc đài, áp lực của cầm khúc lại càng tăng, màng ngăn mà Văn Lục tạo ra lúc trước lập tức vỡ tan. Hương còn cách ngọc đài ba trăm mét lập tức phun ra một ngụm máu chỉ kịp truyền một tín hiệu tinh thần tới Nhu Hương rồi lăn ra ngất xỉu dưới ánh mắt của hơn ba mươi ngàn người.
- Ồ! Nàng ta làm gì vậy? Mọi người tránh cầm khúc đó còn không được nàng lại chạy tới.
- Ha… tổ đội này luôn luôn kỳ quái như vậy. Tên đội trưởng kỳ quặc giờ tới lượt các thành viên kỳ quặc nốt.
- Ngươi nói đúng… đội trưởng của bọn chúng không biết dùng pháp bảo gì mà có thể ngồi đó cho tới giờ. Thật không biết làm sao hắn lại có số đỏ như vậy? Sinh ra đã lọt ngay vào cái nôi vàng…
…
- Ừm… Ngươi xem, nữ tử còn sót lại ở góc phía tây kia quả là xinh đẹp, hơn nữa tài năng âm nhạc quả là kinh khủng. Năm nay chắc nàng đoạt giải rồi
Nhiều đệ tử đứng trong khu khán đài phía nam liền sôi nổi thảo luận. Có người kích động về việc người thân lọt vào tốp một trăm, có người khoe khoang vị trí của người thân mình cao hơn… Số đông mọi người đều hò hét cổ vũ cho nữ tử còn sót lại trụ vững lâu hơn. Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía nàng, chỉ có một số ít trưởng lão là vẫn nhìn chằm chằm về phía đông, nơi tổ đội Văn Lục và cô bé “cái bang “ đang ngồi. Lúc này nữ tử duy nhất còn trụ vững cũng đã kiệt sức lâm vào hôn mê, đồng thời lúc này cũng là lúc ý niệm của Hương truyền tới nữ tử có tên Nhu Hương kia.
Nhu Hương sau khi nhận được tinh thần truyền âm thì khá sửng sốt, tiếp đó ánh mắt nhìn về phía Văn Lục tăng thêm một chút ngạc nhiên, kỳ dị.
Tuy nhiên nàng vẫn mỉm cười, ngón tay lại tăng thêm lực đạo, khiến cho cầm khúc vượt từ sơ cấp lên trung cấp cấp tám...
/382
|