Văn Lục quát lên một tiếng làm rung động hơn mấy ngàn người đang có mặt tại võ đài. Các đệ tử thực lực yếu cho dù Văn Lục không có nhằm vào nhưng nghe thấy tiếng quát như tiếng sấm rền bên tai cũng ong ong hôn mê lập tức. Từ bàn chân Văn Lục dậm xuống, phiến đá ngoằn ngèo những nét nứt lớn chạy ngang dọc như những tia chớp trong cơn dông tố.
Văn Lục hai mắt mở lớn chiếu tới vị trưởng lão đang lén sắc mặt trắng bệch, đầu óc mơ hồ ngẩn ngơ phía sau trưởng tộc Nguyễn thuật.
Văn Lục cũng không biết rằng lúc này hắn vô ý lộ ra một khí thế… đúng vậy, chính là khí thế cao ngạo như đứng trên trời nhìn chúng sinh thiên hạ. Khí thế hắn tỏa ra làm những người hiện tại còn chưa hôn mê cảm nhận được áp lực nặng nề dồn lên ngực, làm cho máu huyết lưu thông chậm chạp.
Trưởng tộc Nguyễn thuật sắc mặt cũng hoàn toàn biến đổi. Mặc dù hắn cấp chín nhưng giờ phút này hắn cũng cảm nhận được áp lực như sóng biển đông vỗ tới, liên miên từng lớp từng lớp.
Nhưng kẻ hứng chịu nhiều nhất không phải là những người ở đây mà là trưởng lão có cái tên Nguyễn Kiêm đang mơ mơ màng màng phía sau trưởng tộc. Lão lén lút vận dụng lực lượng cố gắng đẩy mũi phi đao của Kiệt Hào lao đi với tốc độ gần như “thuấn di” hòng sát tử thanh niên tu luyện hắc ám thuật của gia tộc Nguyễn kia.
May mắn là Kiệt Hào tâm tư nhạy bén, ngay lúc phát hiện ra tình huống không ổn liền vận toàn lực lượng kháng cự lại mới “với” về cho thanh niên kia một mạng.
Đang mải mê vận dụng lực lượng thúc đẩy phi đao, Nguyễn Kiêm không ngờ mình đã bị lọt vào ánh mắt của Văn Lục trước đó. Dưới linh hồn chấn nhiếp toàn lực của Văn Lục, Nguyễn Kiêm trực tiếp bị hôn mê.
Bóng ảnh lóe lên, Văn Lục đã xuất hiện trước mắt trưởng lão tên Nguyễn Kiêm kia.
Một cước vung lên, Nguyễn Kiêm bị Văn Lục đá bay vọt qua cả ngàn mét… rớt nhanh xuống mặt đất.
Toàn bộ những người còn tỉnh táo lúc này mở trừng mắt không thể tin nổi nhìn Văn Lục. Không hổ danh là đội trưởng tổ đội quái vật số mười hai. Một khi ra đòn liền chấn nhiếp toàn bộ võ đài. Đến trưởng lão hắn còn cho một cước nói gì tới tinh anh gia tộc. Mọi người phẫn nộ chừng chừng mắt đợi một lời giải thích của Văn Lục.
Văn Lục nhìn thấy ánh mắt muốn phóng hỏa của các trưởng lão và những đệ tử tinh anh còn đứng vững liền truyền âm ngắn gọn tới trưởng tộc Nguyễn thuật.
- Hắn vừa muốn giết tên tu luyện hắc ám kia…
Trưởng tộc Nguyễn đương nhiên cũng không phải dạng người bình thường có thể so sánh. Ngay lập tức các tình liết lướt qua, khuôn mặt hắn trở nên thâm trầm. Đôi mắt ánh lên những tia giận giữ.
- Chạy đi đâu?
Mọi người nghe tiếng quát của trưởng tộc thì ngẩn ra, tiếp đó lại thấy trưởng tộc phóng mình lao vút theo cái bóng đen phía xa xa. Sự việc nãy giờ xảy ra quá nhanh, quá đột ngột. Tất cả còn đang không biết xử lý thế nào, đều há hốc mồm nhìn Văn Lục và trưởng tộc đuổi theo trưởng lão Nguyễn Kiêm.
- Này… là cái quỷ gì đây?
Một đệ tử cấp năm thổ thuật của gia tộc Nguyễn ngẩn ngơ hỏi. Mấy tên bên cạnh còn chưa hết bàng hoàng chỉ vô thức gật đầu theo bản năng… ánh mắt vẫn chiếu về hướng đang diễn ra cuộc rượt đuổi.
Văn Lục lúc này vừa bay, trong cười thầm.
“Đang tưởng không tìm ra manh mối. Ai ngờ lão này lỗ mãng ra tay ngầm… có khi phải cảm tạ lão một phen… haha…”
Văn Lục đang dạt dào đắc ý. Chuyện tổ đội mười hai tới Nguyễn Thiên Sơn để điều tra, “lôi” ra vài tên gián điệp hắn chỉ nói với trưởng tộc Nguyễn. Mà trưởng tộc cũng là người cực kỳ tinh minh nên hoàn toàn giấu nhẹm đi sự việc này. Cho nên Văn Lục tin tưởng mấy tên gián điệp vẫn còn không biết là mình đang bị “đưa vào danh sách đen”. Cho nên mới có vụ việc hành động lỗ mãng ngày hôm nay.
Những tên gián điệp nếu nắm bắt được cơ hội nào chia rẽ mối đoàn kết của tu thuật mà hắn không tận dụng mới chính là ngu ngốc đâu. Văn Lục cho hắn chính là cơ hội, cho nên mới bày ra cái “võ đài” giao lưu này.
Ngoài Văn Lục đuổi theo Nguyễn Kiêm, Mọi người trong tổ đội mười hai cũng đã tụ lại một chỗ. Những kinh nghiệm chiến đấu nói cho mấy người trẻ tuổi này biết, lúc này nên tụ lại để phòng tránh những “tai bay vạ gió” từ đâu ập tới, chẳng hạn như đồng bọn của tên Nguyễn Kiêm kia tập kích, hay mấy trưởng lão “chưa thông tình huống” kia lại vây bắt chẳng hạn… thì quả là phiền phức. Hương sát thủ cũng đã hiện thân đứng cạnh mọi người bên góc võ đài phía đông. Mọi người thấy một thân hắc y như ảo ảnh hiện ra như vậy thì đều sửng sốt, xém rớt chòng mắt… Xem ra thực lực của tổ đội quái vật này ngày càng sâu… khó dò. Từng tên lại từng tên xuất hiện lại càng thêm “biến thái”.
Na Na lúc này ôm tiểu A Lôi kỳ quái nhìn theo hướng ba bóng ảnh biến mất cuối chân trời phía bắc hỏi:
- Nếu Văn Lục đại ca đã một chiêu chế ngự tên gián điệp rồi thì bồi thêm một đòn nữa cho hắn “tê liệt” tại trận đi. Lại con vung chân đá bay hắn đi làm gì cho hắn có cơ hội chạy thoát?
Hương kiều diễm lắc đầu nói nhỏ:
- Tên này không đơn giản…
- Gián điệp đương nhiên là không đơn giản rồi.
Kiệt Hào lúc này cũng khôi phục lại vẻ “khinh đời, ngạo mạn” cố hữu nói. Hương “sát thủ” lắc đầu lần nữa nói:
- Ta không nói tên gián điệp mà nói tên “háo sắc” kia cơ.
Mọi người đều bị Hương gợi trí tò mò, nhịn không được hỏi lại:
- Lão đại làm sao?
Hương nhìn theo hướng bắc chậm dãi nói:
- Tên “háo sắc” này hoàn toàn có thể hai chiêu chế ngự tên Nguyễn Kiêm đó. Bất quá hắn láu cá liền thả Nguyễn Kiêm ngay lúc đó… Chiêu này quả thật cao tay…
Hương thở dài cảm khái, mọi người trong đội hai vẫn như lạc vào sương mù, chẳng hiểu ra làm sao. Thả đi gián điệp còn kêu cao tay?
Hương nhìn thấy vẻ mù mờ hiện rõ trên khuôn mặt bốn vị còn lại thì cần nhẫn giải thích:
- Nếu tên “háo sắc” đó mà ngay lập tức bắt Nguyễn Kiêm thì có thể tóm được tên gián điệp này. Bất quá có thể xảy ra những tình huống như, hoặc là trưởng tộc Nguyễn giận quá mất khôn một đòn chém chết hắn thì mất đi đầu mối điều tra. Nhỡ còn mấy tên gián điệp nữa thì sao? Sau vụ này chúng càng ẩn nấp sâu hơn lúc đó chúng ta có bới tung cả Thừa Thiên Huế lên cũng chẳng thể nào lôi ra được hết. Tình huống còn xấu hơn là chúng tung tin đồn nhảm rằng trưởng tộc Nguyễn cấu kết với tổ đội mười hai đương trường giết hại trưởng lão, làm thanh danh của gia tộc Nguyễn xuống dốc. Điều quan trọng là từ vấn đề này bắt đầu nảy sinh các mâu thuẫn khác.
Nói đoạn Hương ánh mắt không ngờ cũng ánh lên vẻ khâm phục:
- Nhưng thật không ngờ tên “háo sắc” này trong tình huống cấp bách như vậy hắn còn tính ra được một nước đi lợi hại như thế. Ta tự nhận thấy ta cũng không có làm ra phản ứng nhanh bằng hắn… Một cước kia nhìn thì mạnh mẽ, thực ra ta đoán tên “háo sắc” đó chỉ làm tỉnh Nguyễn Kiêm mà thôi. Nguyễn Kiêm trong lúc vừa tỉnh… trong lúc quýnh quáng liền thi triển công pháp “Hư Không” bỏ chạy. Điều này mới chính là điều tên “háo sắc” kia mong chờ.
Thứ nhất… có thể đánh tan nghi ngờ của tộc trưởng đối với quyết định của “háo sắc”. Người thi triển công pháp không phải của tu thuật thì ít nhất hắn đã có tật giật mình rồi.
Ta đoán điều thứ hai chính là “háo sắc” giờ này đang mong cho tên gián điệp kia trốn khỏi tay trưởng tộc Nguyễn thuật. Mặc dù trưởng tộc hơn tên gián điệp kia hai cấp, đã đạt tới tầng chín đỉnh phong. Bất quá tên kia không đơn giản là chỉ có một hai công pháp giữ mạng. Cho nên bắt được Nguyễn Kiêm hay không vẫn còn là vấn đề khó nói… Sau đó, tên “háo sắc” cứ tà tà mà đi thu gom gián điệp thôi.
Mọi người nghe vậy bất giác rùng mình mấy cái, ánh mắt nhìn về phía bắc lại thêm mấy phần sùng bái. Vân Trọng ngây ngô gãi đầu hỏi:
- Lão đại thả rồi, giả sử ngay cả tộc trưởng Nguyễn thuật cũng không bắt được thì sao lão đại bắt lại được tên Kiêm gì gì đó?
Hương quay lại nhìn Vân Trọng với ánh mắt kỳ quái, hồi lâu mới nói:
- Ngươi nghĩ một cước kia của Văn Lục chỉ đơn giản vậy thôi sao?
Mọi người lúc này mới giật mình hiểu ra… Văn Lục chắc chắn còn nhanh tay nhanh mắt lưu lên trên người tên Nguyễn Kiêm khí tức của hắn. Sau này chỉ việc dò theo thì dù hắn có chạy lên trời cũng không thoát được. Phải biết rằng linh thức của Văn Lục giờ bao chùm cả nửa đất nước Đại Việt không thành vấn đề. Trong phạm vi lớn như vậy thì một tia khí tức của Văn Lục lưu lại, không có lý nào là không tìm ra. Nhất là lúc này Văn Lục đang bám theo không rời. So tốc độ với “háo sắc” sao? Nguyễn Kiêm còn chưa có bản lĩnh đó. Theo phỏng đoán của Hương sát thủ thì cấp độ của trưởng lão Nguyễn Kiêm cũng mới chỉ đạt cấp bảy viên mãn mà thôi. Văn Lục vẫn chưa để vào mắt.
- Ôi lão đại… ta yêu ngươi chết mất…
Vân Trọng ánh mắt tỏa sáng nhìn theo hướng Văn Lục bay đi. Kiệt Hào đứng bên một cước trực tiếp đá văng Vân Trọng ra xa:
- Lượn đi… đồ biến thái… “xăng pha nhớt” sao lại lọt được vào tổ đội ta nhỉ?
Vừa lúc này một tia sáng lóe lên, chớp nháy đã tới đứng lơ lửng trước mặt mọi người. Hương vươn tay ra đón lấy, linh thức thẩm thấu vào trong. Một hồi liền quay sang nói với cả tổ đội:
- Phi tiễn truyền thư của “háo sắc”. Hắn muốn chúng ta nhanh chóng bắt toàn bộ những người có liên quan tới Nguyễn Kiêm, một người cũng không được để lọt.
Kiệt Hào hưng phấn nói:
- Không thành vấn đề…
Nói đoạn quay lại phía mọi người trong gia tộc Nguyễn hô lớn:
- Các vị… tộc trưởng của các ngươi và đội trưởng của tổ đội mười hai ta đang truy bắt Nguyễn Kiêm. Nói cho các vị một tin tức cực kỳ xấu. Tên Nguyễn Kiêm này chính là gián điệp trà trộn vào tu thuật Đại Việt ta. Tổ đội chúng ta chính là được lệnh từ Văn Lang Thiên bắt bọn “sâu mọt” này.
Toàn võ đài chưa hết kinh hoảng vì những sự việc vừa rồi. Lúc này lại muốn vỡ tung bởi tin tức “giật gân” mà Kiệt Hào vừa tung ra. Sau một hồi lập tức có mấy người trong số những đệ tử của gia tộc Nguyễn ù té chạy. Thậm chí các thành viên tổ đội mười hai còn phát hiện ra một vị tinh anh của gia tộc Nguyễn cũng nằm trong những người bỏ chạy đó.
Các trưởng lão của gia tộc Nguyễn quả thật không phải là những lão già lọm khọm tranh đoạt quyền lợi như Văn Lục hay tưởng tượng. Ngay khi thấy có những người liên quan toán gián điệp Nguyễn Kiêm bỏ chạy, các lão đã ra liên tiếp một loạt các mệnh lệnh, cũng tự mình đích thân đuổi theo. Những tinh anh đệ tử gia tộc nguyễn sau phút thất thần thì khuôn mặt cũng chuyển sang đỏ bừng giận giữ. Người Đại Việt ghét nhất chính là kẻ bán quốc, kẻ phản bội đồng bào. Giờ ngay trong nhà mình có một cái “đinh” nằm chổng ngược lên như vậy thì không ai có thể nuốt được mối giận này. Mệnh lệnh được phát ra bởi “phi tiễn truyền thư” cộng với mấy ngàn đệ tử và tinh anh của gia tộc… ngay lập tức toàn bộ những người bỏ chạy hoặc là tự sát, hoặc là bị bắt gọn gàng. Tính sơ sơ cũng tới hơn hai chục người… Quả là “con sâu” to…
Văn Lục lúc này đang nhàn nhã đủng đỉnh bay. Phía trước cách hắn tới cả trăm km, tộc trưởng Nguyễn tộc vài lần có gặp Nguyễn Kiêm nhưng đều để hắn dùng “huyết độn” hao tổn nguyên khí mà chạy thoát, khiến tộc trưởng luôn giữ khuôn mặt hòa ái lúc này cũng giận tím mặt.
Văn Lục lại càng kỳ quái hơn. Dựa vào linh thức và cảm ứng với tia khí tức hắn lưu lại sâu bên trong hông của Nguyễn Kiêm, Văn Lục phát hiện ra tên này quả là nhìn không thấu. Lúc thì dùng “Hư Không” của nhẫn giả Nhật Bản, lúc lại dùng “huyết độn” của tu chân. Lúc lại dùng “thiêu đốt máu huyết” của “dracula” loạn xì ngầu tùm lum.... Không biết hắn dùng pháp bảo gì hay hắn thực tế tu luyện nhiều công pháp vậy?
Văn Lục hai mắt mở lớn chiếu tới vị trưởng lão đang lén sắc mặt trắng bệch, đầu óc mơ hồ ngẩn ngơ phía sau trưởng tộc Nguyễn thuật.
Văn Lục cũng không biết rằng lúc này hắn vô ý lộ ra một khí thế… đúng vậy, chính là khí thế cao ngạo như đứng trên trời nhìn chúng sinh thiên hạ. Khí thế hắn tỏa ra làm những người hiện tại còn chưa hôn mê cảm nhận được áp lực nặng nề dồn lên ngực, làm cho máu huyết lưu thông chậm chạp.
Trưởng tộc Nguyễn thuật sắc mặt cũng hoàn toàn biến đổi. Mặc dù hắn cấp chín nhưng giờ phút này hắn cũng cảm nhận được áp lực như sóng biển đông vỗ tới, liên miên từng lớp từng lớp.
Nhưng kẻ hứng chịu nhiều nhất không phải là những người ở đây mà là trưởng lão có cái tên Nguyễn Kiêm đang mơ mơ màng màng phía sau trưởng tộc. Lão lén lút vận dụng lực lượng cố gắng đẩy mũi phi đao của Kiệt Hào lao đi với tốc độ gần như “thuấn di” hòng sát tử thanh niên tu luyện hắc ám thuật của gia tộc Nguyễn kia.
May mắn là Kiệt Hào tâm tư nhạy bén, ngay lúc phát hiện ra tình huống không ổn liền vận toàn lực lượng kháng cự lại mới “với” về cho thanh niên kia một mạng.
Đang mải mê vận dụng lực lượng thúc đẩy phi đao, Nguyễn Kiêm không ngờ mình đã bị lọt vào ánh mắt của Văn Lục trước đó. Dưới linh hồn chấn nhiếp toàn lực của Văn Lục, Nguyễn Kiêm trực tiếp bị hôn mê.
Bóng ảnh lóe lên, Văn Lục đã xuất hiện trước mắt trưởng lão tên Nguyễn Kiêm kia.
Một cước vung lên, Nguyễn Kiêm bị Văn Lục đá bay vọt qua cả ngàn mét… rớt nhanh xuống mặt đất.
Toàn bộ những người còn tỉnh táo lúc này mở trừng mắt không thể tin nổi nhìn Văn Lục. Không hổ danh là đội trưởng tổ đội quái vật số mười hai. Một khi ra đòn liền chấn nhiếp toàn bộ võ đài. Đến trưởng lão hắn còn cho một cước nói gì tới tinh anh gia tộc. Mọi người phẫn nộ chừng chừng mắt đợi một lời giải thích của Văn Lục.
Văn Lục nhìn thấy ánh mắt muốn phóng hỏa của các trưởng lão và những đệ tử tinh anh còn đứng vững liền truyền âm ngắn gọn tới trưởng tộc Nguyễn thuật.
- Hắn vừa muốn giết tên tu luyện hắc ám kia…
Trưởng tộc Nguyễn đương nhiên cũng không phải dạng người bình thường có thể so sánh. Ngay lập tức các tình liết lướt qua, khuôn mặt hắn trở nên thâm trầm. Đôi mắt ánh lên những tia giận giữ.
- Chạy đi đâu?
Mọi người nghe tiếng quát của trưởng tộc thì ngẩn ra, tiếp đó lại thấy trưởng tộc phóng mình lao vút theo cái bóng đen phía xa xa. Sự việc nãy giờ xảy ra quá nhanh, quá đột ngột. Tất cả còn đang không biết xử lý thế nào, đều há hốc mồm nhìn Văn Lục và trưởng tộc đuổi theo trưởng lão Nguyễn Kiêm.
- Này… là cái quỷ gì đây?
Một đệ tử cấp năm thổ thuật của gia tộc Nguyễn ngẩn ngơ hỏi. Mấy tên bên cạnh còn chưa hết bàng hoàng chỉ vô thức gật đầu theo bản năng… ánh mắt vẫn chiếu về hướng đang diễn ra cuộc rượt đuổi.
Văn Lục lúc này vừa bay, trong cười thầm.
“Đang tưởng không tìm ra manh mối. Ai ngờ lão này lỗ mãng ra tay ngầm… có khi phải cảm tạ lão một phen… haha…”
Văn Lục đang dạt dào đắc ý. Chuyện tổ đội mười hai tới Nguyễn Thiên Sơn để điều tra, “lôi” ra vài tên gián điệp hắn chỉ nói với trưởng tộc Nguyễn. Mà trưởng tộc cũng là người cực kỳ tinh minh nên hoàn toàn giấu nhẹm đi sự việc này. Cho nên Văn Lục tin tưởng mấy tên gián điệp vẫn còn không biết là mình đang bị “đưa vào danh sách đen”. Cho nên mới có vụ việc hành động lỗ mãng ngày hôm nay.
Những tên gián điệp nếu nắm bắt được cơ hội nào chia rẽ mối đoàn kết của tu thuật mà hắn không tận dụng mới chính là ngu ngốc đâu. Văn Lục cho hắn chính là cơ hội, cho nên mới bày ra cái “võ đài” giao lưu này.
Ngoài Văn Lục đuổi theo Nguyễn Kiêm, Mọi người trong tổ đội mười hai cũng đã tụ lại một chỗ. Những kinh nghiệm chiến đấu nói cho mấy người trẻ tuổi này biết, lúc này nên tụ lại để phòng tránh những “tai bay vạ gió” từ đâu ập tới, chẳng hạn như đồng bọn của tên Nguyễn Kiêm kia tập kích, hay mấy trưởng lão “chưa thông tình huống” kia lại vây bắt chẳng hạn… thì quả là phiền phức. Hương sát thủ cũng đã hiện thân đứng cạnh mọi người bên góc võ đài phía đông. Mọi người thấy một thân hắc y như ảo ảnh hiện ra như vậy thì đều sửng sốt, xém rớt chòng mắt… Xem ra thực lực của tổ đội quái vật này ngày càng sâu… khó dò. Từng tên lại từng tên xuất hiện lại càng thêm “biến thái”.
Na Na lúc này ôm tiểu A Lôi kỳ quái nhìn theo hướng ba bóng ảnh biến mất cuối chân trời phía bắc hỏi:
- Nếu Văn Lục đại ca đã một chiêu chế ngự tên gián điệp rồi thì bồi thêm một đòn nữa cho hắn “tê liệt” tại trận đi. Lại con vung chân đá bay hắn đi làm gì cho hắn có cơ hội chạy thoát?
Hương kiều diễm lắc đầu nói nhỏ:
- Tên này không đơn giản…
- Gián điệp đương nhiên là không đơn giản rồi.
Kiệt Hào lúc này cũng khôi phục lại vẻ “khinh đời, ngạo mạn” cố hữu nói. Hương “sát thủ” lắc đầu lần nữa nói:
- Ta không nói tên gián điệp mà nói tên “háo sắc” kia cơ.
Mọi người đều bị Hương gợi trí tò mò, nhịn không được hỏi lại:
- Lão đại làm sao?
Hương nhìn theo hướng bắc chậm dãi nói:
- Tên “háo sắc” này hoàn toàn có thể hai chiêu chế ngự tên Nguyễn Kiêm đó. Bất quá hắn láu cá liền thả Nguyễn Kiêm ngay lúc đó… Chiêu này quả thật cao tay…
Hương thở dài cảm khái, mọi người trong đội hai vẫn như lạc vào sương mù, chẳng hiểu ra làm sao. Thả đi gián điệp còn kêu cao tay?
Hương nhìn thấy vẻ mù mờ hiện rõ trên khuôn mặt bốn vị còn lại thì cần nhẫn giải thích:
- Nếu tên “háo sắc” đó mà ngay lập tức bắt Nguyễn Kiêm thì có thể tóm được tên gián điệp này. Bất quá có thể xảy ra những tình huống như, hoặc là trưởng tộc Nguyễn giận quá mất khôn một đòn chém chết hắn thì mất đi đầu mối điều tra. Nhỡ còn mấy tên gián điệp nữa thì sao? Sau vụ này chúng càng ẩn nấp sâu hơn lúc đó chúng ta có bới tung cả Thừa Thiên Huế lên cũng chẳng thể nào lôi ra được hết. Tình huống còn xấu hơn là chúng tung tin đồn nhảm rằng trưởng tộc Nguyễn cấu kết với tổ đội mười hai đương trường giết hại trưởng lão, làm thanh danh của gia tộc Nguyễn xuống dốc. Điều quan trọng là từ vấn đề này bắt đầu nảy sinh các mâu thuẫn khác.
Nói đoạn Hương ánh mắt không ngờ cũng ánh lên vẻ khâm phục:
- Nhưng thật không ngờ tên “háo sắc” này trong tình huống cấp bách như vậy hắn còn tính ra được một nước đi lợi hại như thế. Ta tự nhận thấy ta cũng không có làm ra phản ứng nhanh bằng hắn… Một cước kia nhìn thì mạnh mẽ, thực ra ta đoán tên “háo sắc” đó chỉ làm tỉnh Nguyễn Kiêm mà thôi. Nguyễn Kiêm trong lúc vừa tỉnh… trong lúc quýnh quáng liền thi triển công pháp “Hư Không” bỏ chạy. Điều này mới chính là điều tên “háo sắc” kia mong chờ.
Thứ nhất… có thể đánh tan nghi ngờ của tộc trưởng đối với quyết định của “háo sắc”. Người thi triển công pháp không phải của tu thuật thì ít nhất hắn đã có tật giật mình rồi.
Ta đoán điều thứ hai chính là “háo sắc” giờ này đang mong cho tên gián điệp kia trốn khỏi tay trưởng tộc Nguyễn thuật. Mặc dù trưởng tộc hơn tên gián điệp kia hai cấp, đã đạt tới tầng chín đỉnh phong. Bất quá tên kia không đơn giản là chỉ có một hai công pháp giữ mạng. Cho nên bắt được Nguyễn Kiêm hay không vẫn còn là vấn đề khó nói… Sau đó, tên “háo sắc” cứ tà tà mà đi thu gom gián điệp thôi.
Mọi người nghe vậy bất giác rùng mình mấy cái, ánh mắt nhìn về phía bắc lại thêm mấy phần sùng bái. Vân Trọng ngây ngô gãi đầu hỏi:
- Lão đại thả rồi, giả sử ngay cả tộc trưởng Nguyễn thuật cũng không bắt được thì sao lão đại bắt lại được tên Kiêm gì gì đó?
Hương quay lại nhìn Vân Trọng với ánh mắt kỳ quái, hồi lâu mới nói:
- Ngươi nghĩ một cước kia của Văn Lục chỉ đơn giản vậy thôi sao?
Mọi người lúc này mới giật mình hiểu ra… Văn Lục chắc chắn còn nhanh tay nhanh mắt lưu lên trên người tên Nguyễn Kiêm khí tức của hắn. Sau này chỉ việc dò theo thì dù hắn có chạy lên trời cũng không thoát được. Phải biết rằng linh thức của Văn Lục giờ bao chùm cả nửa đất nước Đại Việt không thành vấn đề. Trong phạm vi lớn như vậy thì một tia khí tức của Văn Lục lưu lại, không có lý nào là không tìm ra. Nhất là lúc này Văn Lục đang bám theo không rời. So tốc độ với “háo sắc” sao? Nguyễn Kiêm còn chưa có bản lĩnh đó. Theo phỏng đoán của Hương sát thủ thì cấp độ của trưởng lão Nguyễn Kiêm cũng mới chỉ đạt cấp bảy viên mãn mà thôi. Văn Lục vẫn chưa để vào mắt.
- Ôi lão đại… ta yêu ngươi chết mất…
Vân Trọng ánh mắt tỏa sáng nhìn theo hướng Văn Lục bay đi. Kiệt Hào đứng bên một cước trực tiếp đá văng Vân Trọng ra xa:
- Lượn đi… đồ biến thái… “xăng pha nhớt” sao lại lọt được vào tổ đội ta nhỉ?
Vừa lúc này một tia sáng lóe lên, chớp nháy đã tới đứng lơ lửng trước mặt mọi người. Hương vươn tay ra đón lấy, linh thức thẩm thấu vào trong. Một hồi liền quay sang nói với cả tổ đội:
- Phi tiễn truyền thư của “háo sắc”. Hắn muốn chúng ta nhanh chóng bắt toàn bộ những người có liên quan tới Nguyễn Kiêm, một người cũng không được để lọt.
Kiệt Hào hưng phấn nói:
- Không thành vấn đề…
Nói đoạn quay lại phía mọi người trong gia tộc Nguyễn hô lớn:
- Các vị… tộc trưởng của các ngươi và đội trưởng của tổ đội mười hai ta đang truy bắt Nguyễn Kiêm. Nói cho các vị một tin tức cực kỳ xấu. Tên Nguyễn Kiêm này chính là gián điệp trà trộn vào tu thuật Đại Việt ta. Tổ đội chúng ta chính là được lệnh từ Văn Lang Thiên bắt bọn “sâu mọt” này.
Toàn võ đài chưa hết kinh hoảng vì những sự việc vừa rồi. Lúc này lại muốn vỡ tung bởi tin tức “giật gân” mà Kiệt Hào vừa tung ra. Sau một hồi lập tức có mấy người trong số những đệ tử của gia tộc Nguyễn ù té chạy. Thậm chí các thành viên tổ đội mười hai còn phát hiện ra một vị tinh anh của gia tộc Nguyễn cũng nằm trong những người bỏ chạy đó.
Các trưởng lão của gia tộc Nguyễn quả thật không phải là những lão già lọm khọm tranh đoạt quyền lợi như Văn Lục hay tưởng tượng. Ngay khi thấy có những người liên quan toán gián điệp Nguyễn Kiêm bỏ chạy, các lão đã ra liên tiếp một loạt các mệnh lệnh, cũng tự mình đích thân đuổi theo. Những tinh anh đệ tử gia tộc nguyễn sau phút thất thần thì khuôn mặt cũng chuyển sang đỏ bừng giận giữ. Người Đại Việt ghét nhất chính là kẻ bán quốc, kẻ phản bội đồng bào. Giờ ngay trong nhà mình có một cái “đinh” nằm chổng ngược lên như vậy thì không ai có thể nuốt được mối giận này. Mệnh lệnh được phát ra bởi “phi tiễn truyền thư” cộng với mấy ngàn đệ tử và tinh anh của gia tộc… ngay lập tức toàn bộ những người bỏ chạy hoặc là tự sát, hoặc là bị bắt gọn gàng. Tính sơ sơ cũng tới hơn hai chục người… Quả là “con sâu” to…
Văn Lục lúc này đang nhàn nhã đủng đỉnh bay. Phía trước cách hắn tới cả trăm km, tộc trưởng Nguyễn tộc vài lần có gặp Nguyễn Kiêm nhưng đều để hắn dùng “huyết độn” hao tổn nguyên khí mà chạy thoát, khiến tộc trưởng luôn giữ khuôn mặt hòa ái lúc này cũng giận tím mặt.
Văn Lục lại càng kỳ quái hơn. Dựa vào linh thức và cảm ứng với tia khí tức hắn lưu lại sâu bên trong hông của Nguyễn Kiêm, Văn Lục phát hiện ra tên này quả là nhìn không thấu. Lúc thì dùng “Hư Không” của nhẫn giả Nhật Bản, lúc lại dùng “huyết độn” của tu chân. Lúc lại dùng “thiêu đốt máu huyết” của “dracula” loạn xì ngầu tùm lum.... Không biết hắn dùng pháp bảo gì hay hắn thực tế tu luyện nhiều công pháp vậy?
/382
|