Cả một dãy núi rừng triền miên như tấm thảm tuyệt sắc muôn màu do tự nhiên đất Việt dệt nên thật huyền ảo. Thỉnh thoảng có những cây gỗ to lớn chĩa thẳng lên trời như những thiên binh kiêu dũng khiêu chiến mọi mây gió bốn phương.
Ánh mặt trời hoàng hôn xen kẽ qua những tán lá cây, cộng hưởng với những làn gió lùa nhẹ trên sườn núi đá vôi, cùng tiếng chim hót, tiếng vượn hú giữa đại ngàn làm cho người ta có cảm giác hòa mình với đất mẹ. Đất nước Đại Việt… quả là kỳ diệu
Bất quá giờ này có tới ba người dù có đi ngang qua đều không có tâm tình thưởng thức những cảnh quan tráng lệ đẹp đẽ đó.
Không đầy năm phút từ lúc bị phát hiện cả ba người Văn Lục, tộc trưởng Nguyễn thuật và Nguyễn Kiêm kẻ chạy, người rượt, kẻ đuổi… thoáng chốc đã chạy tới khu bảo tồn thiên nhiên Pù Hu trực thuộc tỉnh Thanh Hóa. Nguyễn Kiêm giờ này khuôn mặt tái nhợt, người khô quắt như nhúm củi khô. Vừa rồi hắn lại bị một chưởng kinh khủng của tộc trưởng Nguyễn Thuật cách không đả thương từ hơn ngàn mét phía sau. Vừa bay đi vun vút, tay trái ôm vết thương toang hoác… máu rỉ rỉ từng hồi. Tay phải Nguyễn Kiêm đưa lên cổ xoa xoa cái vòng đeo màu vàng xỉn, xem chừng tuổi thọ của cái vòng đã lâu năm lắm rồi.
Nguyễn Kiêm móc ra một viên tròn tròn màu đỏ như màu máu. Chần chừ một hồi, hắn cắn răng tung viên cầu màu máu đó vào trong miệng. Nguyễn Kiêm giờ này nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra mình sơ sót chỗ nào. Tính tình cẩn thận, không bao giờ hắn làm việc mà không chắc chắn. Cho nên khi bị Văn Lục đột ngột công kích, hắn còn đang bận “so lực” với Kiệt Hào nên hoàn toàn trúng hôn mê thuật của Văn Lục. Hắn mặc dù đánh giá thấp phản ứng của Kiệt Hào nhưng hắn hoàn toàn không tin có kẻ nào nhìn ra được ngay lực lượng vô hình của lão. Nhưng điều làm lão bực muốn hộc máu là cái tên tưởng “khù khờ” kia lại kinh khủng vậy, chỉ nháy mắt đã phát hiện ra lão.
Nguyễn Kiêm giờ này vẫn nghĩ rằng Văn Lục “tình cờ” phá hỏng “chuyện tốt” của lão.
- Hừ! Nợ này ngươi cứ đợi đi… ta nhất định cho ngươi sống không bằng chết.
Ngay lúc hắn tung viên cầu nho nhỏ bằng quả bóng bàn màu máu vào trong miệng. Lập tức toàn thân khô héo của hắn trở nên căng mọng, khắp các cơ bắp tràn đầy sinh lực, da dẻ chuyển từ “vỏ cây” sần sùi sang hồng hồng trơn bóng, vết thương cũng mau chóng khép lại.
Nguyễn Kiêm quay mặt ra phía sau, từ phía xa tít có một đốm sáng màu hồng di chuyển như tia chớp bắt ngang bầu trời. Hắn cười nhạt nhẽo, hai tay cấp tốc đưa lên vẽ ra những đồ án loằng ngoằng khó hiểu.
“Bụp…”
Một tiếng vỡ vụn vang lên, trong không trung nơi Nguyễn Kiêm vừa lướt qua giờ chỉ còn đám sương máu. Vừa lúc đó tộc trưởng Nguyễn thuật cũng bay vụt tới vị trí đó. Tộc trưởng đứng ngơ ngác một hồi, cuối cùng tà tà bay vòng vòng xung quanh tìm kiếm.
Ở phía sau cả chục km, Văn Lục cũng giật mình không ít. Hắn thông qua khí tức lưu lại trên người Nguyễn Kiêm vẫn theo dõi tình hình truy đuổi trước mắt. Bỗng nhiên khí tức của tên gián điệp đùng cái… biến mất. Tiếp đó Văn Lục lại phát hiện ra luồng khí tức này xuất hiện ở phía tây cách vị trí vừa biến mất gần hơn hai trăm km. Qua linh thức, Văn Lục phát hiện ra vậy cũng không khỏi há hốc mồm. “Tên này sức cùng lực kiệt mà sao còn chạy kinh khủng vậy?”
Văn Lục cũng không suy nghĩ nhiều, liền vận ngũ hành tương sinh tuần hoàn của "Mầm Thế Giới", lao vút về hướng Nguyễn Kiêm vừa xuất hiện. Tên này đang chạy hướng bắc bỗng nhiên sử dụng “huyết độn”… độn một cái gần như thuấn di chạy biến. Bất quá còn may là vẫn trong phạm vi linh thức của Văn Lục.
Nguyễn Kiêm lúc này còn “thảm” hơn nhiều so với trước lúc sử dụng viên cầu nhỏ màu máu vừa nãy.
- Mẹ nó! Làm lão tử mất toi một viên Huyết Hoàn đan. Thù này không báo không xong.
Nguyễn Kiêm lẩm nhẩm một hồi, liền dáo dác nhìn quanh tìm chỗ trốn để chữa thương.
Huyết Hoàn đan… tên như công hiệu, chính là ngay lập tức hồi phục lượng máu đã mất. Viên đan được tạo bởi tinh hoa huyết khí của gần một trăm mạng người. Ma tông xưa có một công pháp gọi là “hấp huyết công”. Chính là thi triển công pháp hút lấy tinh hoa huyết khí của con người, hình thành một giọt máu tinh nguyên bổn mạng của người đó. Nếu ai nhìn thấy cảnh tượng ma tu giả thi triển công pháp đó chắc chắn sẽ sợ xanh mặt. Một người sống xù xù bỗng nhiên trở thành nhũn như chi chi nằm trên mặt đất. Sau một lúc thì cả da và xương cũng không còn mà chỉ xót lại quần áo nằm trên mặt đất như hình thù con người và… một giọt máu nho nhỏ nằm lơ lửng phía trên bộ quần áo đó. Quả là ghê tởm. Sau khi thu đủ chín chín giọt máu đó thì luyện chế thành viên Huyết Hoàn đan như vừa rồi Nguyễn Kiêm sử dụng. Nhiều tên ma tu giả còn biến thái đưa những giọt máu đó vào trong não, trong sọ của người sống. Tiếp đó dụng bí pháp kích phát ngọn lửa sinh mệnh của người nọ, làm cho hắn tự thiêu đốt sinh mệnh thành ngọn lửa để tôi luyện đan dược.
Xem ra Nguyễn Kiêm luyện chế viên Huyết Hoàn đan này cũng đã giết không ít người. Cũng may… viên Huyết Hoàn đan này cũng có tác dụng phụ. Chính là người ăn nó sẽ bị giảm hai tầng công pháp. Dù sao nó cũng không phải máu của mình… cho nên viên Huyết Hoàn đan trở thành đan bảo mệnh cứu nguy khi chủ nhân lâm bước đường cùng phải có lượng lớn máu huyết mới thi triển bí pháp “độn huyết” cấp cao để thuấn di bỏ chạy.
Nguyễn Kiêm đang vừa đi vừa văng tục, nguyền rủa Văn Lục… cái tên “phá hoại siêu cấp”, nếu không hắn đâu phải lâm vào bước đường này.
“Bịch…”
Nguyễn Kiêm bỗng nhiên thấy ngực mình như bị vỡ vụn… đau đớn vô cùng, hô hấp trì trệ. Hắn hoảng hốt ôm ngực, như lưu tinh rớt nhanh xuống mặt đất, tạo nên một cái hố rộng tới ba mét.
Lóp ngóp bò lên khỏi cái hố, Nguyễn Kiêm nhìn quanh. Đây dường như là rừng lâm nghiệp của một gia đình nông dân Lào.
- Thế nào? Một cước của ta không tệ chứ?
Nguyễn Kiêm nghe thấy tiếng nói vang lên phía sau thì giận mình hoảng hốt quay lại. Văn Lục không biết từ lúc nào đã đứng mỉm cười với hắn làm Nguyễn Kiêm cảm thấy tuyệt vọng.
- Không thể nào… ngươi ngươi….
Nguyễn Kiêm lắp bắp một hồi chẳng nói nên lời nào. Hắn hoàn toàn không thể tin nổi Văn Lục lại có thể tìm thấy hắn. Thực không thể tưởng tượng nổi. Hắn đứng đơ ra đó không biết nên làm thế nào.
Đảo mắt qua Văn Lục phát hiện ra thực lực của Nguyễn Kiêm từ tầng bảy viên mãn tụt hẳn xuống tầng năm. Giờ thì Nguyễn Kiêm không cấu thành nổi tý uy hiếp nào đối với Văn Lục.
Văn Lục nhìn bộ dạng của Nguyễn Kiêm bật cười:
- Ngạc nhiên không?
Nguyễn Kiêm nhanh chóng khôi phục sự lãnh đạm vốn có hỏi:
- Làm sao ngươi có thể phát hiện ra ta. Ta mặc dù chỉ tầng bảy viên mãn, nhưng ta tự tin ta không hề mắc phải sai lầm nào. Làm sao ngươi phát hiện ra được?
Văn Lục cười cười hỏi lại:
- Ai bảo ngươi không mắc sai lầm nào?
Nguyễn Kiêm lập tức dỏng tai lên nghe, Văn Lục nhìn phía xa xa bên kia dãy đồi có vài người nông dân Lào đang cần mẫn làm nương nói:
- Nói cho ngươi biết… sai lầm lớn nhất của ngươi là dám sang Đại Việt ta làm gián điệp… haha…
Nguyễn Kiêm nghe tới đó thì tối sầm mặt mũi lại. Bóng Văn Lục chớp nháy đã đứng bên cạnh Nguyễn Kiêm, linh thức lập tức tràn vào trong não hải của hắn … điều tra…
Người tu chân có câu: Điều kinh khủng của Thuật pháp Đại Việt không phải mạnh mẽ về lực lượng, mà là linh hồn vạn năm trường tồn của bọn họ.
Đúng như các tu luyện giả khắp trái đất đánh giá. Linh hồn của người tu thuật pháp của Đại Việt cực kỳ khủng bố. Mỗi một cấp "Mầm Thế Giới" là một cấp linh hồn. Khi mà lúc nào cũng phải tính toán, tìm cách, đưa ra những phương pháp vận dụng lực lượng hữu hiệu, tìm cách hấp thu "Mầm Thế Giới" sao cho "Mầm Thế Giới" lớn mạnh chính là biện pháp tu luyện linh hồn của tu thuật giả. Thử tượng xem, nếu xuốt ngày ngươi cứ theo khuôn mẫu của công pháp rồi vận hành, liệu linh hồn ngươi có mạnh mẽ lên được không? Nhưng tu thuật thì khác, Mỗi giây mỗi phút đều phải cần mẫn tỉ mỉ cố gắng điều khiển xảo diệu linh khí đánh vào từng ngóc ngách "Mầm Thế Giới"… nào lốc xoáy, nào mũi khoan…. để mở rộng nó một cách nhanh nhất điều này chính nó đã là một biện pháp tu luyện linh hồn cao cấp rồi. Cũng như một người nông dân quanh năm xuốt tháng chỉ có mỗi mấy công việc lặp đi lặp lại, không phải vận dụng suy nghĩ thì linh hồn khó có thể nào mạnh mẽ bằng một thợ điêu khắc ngày đêm tỉ mỉ với ngàn vạn nét khắc to nhỏ được.
Mà trong giới tu thuật giả, người có linh hồn cao hơn hoàn toàn có tư khả năng điều tra lục lọi ký ức của người có linh hồn thấp hơn. Đây mới chính là nguyên nhân tại sao khi những người trên võ đài nghe Kiệt Hào nói bắt gián điệp thì vội vã bỏ chạy. Bởi vì người tu thuật khi bắt được gián điệp… không phải là dụng hình tra khảo, hay hỏi han lề mề. Trực tiếp lục lọi ký ức của ngươi thì ngươi có giấu lên trời, ta cũng ra được…
Lúc này sắc mặt Văn Lục càng ngày càng khó coi. Giống như một cuốn phim được “tua” nhanh chóng lướt qua mặt hắn… Văn Lục vừa điều tra trong ký ức của Nguyễn Kiêm ra một sự thật “động trời” làm hắn đứng ngẩn ngơ một hồi, trên miệng không ngớt thì thào…
- Cao tay a… thật là cao tay…
Vừa lúc này sau lưng Văn Lục xuất hiện một bóng ảnh. Chính là tộc trưởng Nguyễn Thuật. Văn Lục xoay người thi lễ với trưởng tộc Nguyễn, nói:
- Đa tạ trưởng tộc giúp đỡ…
Văn Lục ngay từ lúc tộc Trưởng xuất hiện hắn cũng đã phát hiện ra. Hắn… ánh mắt đầy phức tạp nhìn trưởng tộc. Hóa ra không phải là trưởng tộc Nguyễn thuật bị Nguyễn Kiêm “bỏ rơi” lúc trước. Mà là lão cố ý rớt lại để cho Văn Lục đi trước… Xem ra lão đã đoán ra trong bụng Văn Lục nghĩ gì.
Nghĩ cũng đúng, với cấp chín của lão, linh thức phải lớn cỡ nào? Hơn hai trăm km đối với lão mà nói… không có chút ảnh hưởng. Văn Lục nghĩ lại một chưởng nhẹ nhàng của lão lúc trước đối với Nguyễn Kiêm, Văn Lục không tin trong đó không chứa một tia khí tức của lão hòng lưu lại trên người Nguyễn Kiêm. Một lão già thành tinh quả thật không dễ qua mặt chút nào. Văn Lục không muốn trưởng tộc túm được người này trước. Có vài nguyên nhân, thứ nhất là hắn sợ trưởng tộc đoạt được tin tức liền giết chết Nguyễn Kiêm. Sau đó từ từ thanh trừ gián điệp trong tộc để tránh việc này ảnh hưởng tới mặt mũi của gia tộc. Thứ hai là Văn Lục cũng muốn tự mình điều tra, để còn tìm tòi lục lọi ra những kẻ móc nối với tên gián điệp này ở ngoài gia tộc Nguyễn. Mục tiêu của Văn Lục là muốn lột cả một “đường dây” đi chứ không muốn đào một “điểm”.
Trưởng tộc Nguyễn cũng nhận ra ý nghĩ của Văn Lục nên khẳng khái thành toàn cho hắn. Văn Lục không ngờ trưởng tộc rộng dãi vậy. Nghĩ tới lòng dạ của mình hẹp hòi không tự chủ cảm thấy xấu hổ:
“Xem ra ta không nên đánh giá thấp bất cứ người ai… ”
Văn Lục thầm nghĩ. Trưởng tộc Nguyễn thuật đối với việc Văn Lục thi lễ chỉ gật đầu rồi nhìn Nguyễn Kiêm nói:
- Sao rồi?
Văn Lục giật mình buột miệng “phun” ra một câu làm trưởng tộc Nguyễn ngơ ngác:
- Di hồn đoạt xác…
Ánh mặt trời hoàng hôn xen kẽ qua những tán lá cây, cộng hưởng với những làn gió lùa nhẹ trên sườn núi đá vôi, cùng tiếng chim hót, tiếng vượn hú giữa đại ngàn làm cho người ta có cảm giác hòa mình với đất mẹ. Đất nước Đại Việt… quả là kỳ diệu
Bất quá giờ này có tới ba người dù có đi ngang qua đều không có tâm tình thưởng thức những cảnh quan tráng lệ đẹp đẽ đó.
Không đầy năm phút từ lúc bị phát hiện cả ba người Văn Lục, tộc trưởng Nguyễn thuật và Nguyễn Kiêm kẻ chạy, người rượt, kẻ đuổi… thoáng chốc đã chạy tới khu bảo tồn thiên nhiên Pù Hu trực thuộc tỉnh Thanh Hóa. Nguyễn Kiêm giờ này khuôn mặt tái nhợt, người khô quắt như nhúm củi khô. Vừa rồi hắn lại bị một chưởng kinh khủng của tộc trưởng Nguyễn Thuật cách không đả thương từ hơn ngàn mét phía sau. Vừa bay đi vun vút, tay trái ôm vết thương toang hoác… máu rỉ rỉ từng hồi. Tay phải Nguyễn Kiêm đưa lên cổ xoa xoa cái vòng đeo màu vàng xỉn, xem chừng tuổi thọ của cái vòng đã lâu năm lắm rồi.
Nguyễn Kiêm móc ra một viên tròn tròn màu đỏ như màu máu. Chần chừ một hồi, hắn cắn răng tung viên cầu màu máu đó vào trong miệng. Nguyễn Kiêm giờ này nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra mình sơ sót chỗ nào. Tính tình cẩn thận, không bao giờ hắn làm việc mà không chắc chắn. Cho nên khi bị Văn Lục đột ngột công kích, hắn còn đang bận “so lực” với Kiệt Hào nên hoàn toàn trúng hôn mê thuật của Văn Lục. Hắn mặc dù đánh giá thấp phản ứng của Kiệt Hào nhưng hắn hoàn toàn không tin có kẻ nào nhìn ra được ngay lực lượng vô hình của lão. Nhưng điều làm lão bực muốn hộc máu là cái tên tưởng “khù khờ” kia lại kinh khủng vậy, chỉ nháy mắt đã phát hiện ra lão.
Nguyễn Kiêm giờ này vẫn nghĩ rằng Văn Lục “tình cờ” phá hỏng “chuyện tốt” của lão.
- Hừ! Nợ này ngươi cứ đợi đi… ta nhất định cho ngươi sống không bằng chết.
Ngay lúc hắn tung viên cầu nho nhỏ bằng quả bóng bàn màu máu vào trong miệng. Lập tức toàn thân khô héo của hắn trở nên căng mọng, khắp các cơ bắp tràn đầy sinh lực, da dẻ chuyển từ “vỏ cây” sần sùi sang hồng hồng trơn bóng, vết thương cũng mau chóng khép lại.
Nguyễn Kiêm quay mặt ra phía sau, từ phía xa tít có một đốm sáng màu hồng di chuyển như tia chớp bắt ngang bầu trời. Hắn cười nhạt nhẽo, hai tay cấp tốc đưa lên vẽ ra những đồ án loằng ngoằng khó hiểu.
“Bụp…”
Một tiếng vỡ vụn vang lên, trong không trung nơi Nguyễn Kiêm vừa lướt qua giờ chỉ còn đám sương máu. Vừa lúc đó tộc trưởng Nguyễn thuật cũng bay vụt tới vị trí đó. Tộc trưởng đứng ngơ ngác một hồi, cuối cùng tà tà bay vòng vòng xung quanh tìm kiếm.
Ở phía sau cả chục km, Văn Lục cũng giật mình không ít. Hắn thông qua khí tức lưu lại trên người Nguyễn Kiêm vẫn theo dõi tình hình truy đuổi trước mắt. Bỗng nhiên khí tức của tên gián điệp đùng cái… biến mất. Tiếp đó Văn Lục lại phát hiện ra luồng khí tức này xuất hiện ở phía tây cách vị trí vừa biến mất gần hơn hai trăm km. Qua linh thức, Văn Lục phát hiện ra vậy cũng không khỏi há hốc mồm. “Tên này sức cùng lực kiệt mà sao còn chạy kinh khủng vậy?”
Văn Lục cũng không suy nghĩ nhiều, liền vận ngũ hành tương sinh tuần hoàn của "Mầm Thế Giới", lao vút về hướng Nguyễn Kiêm vừa xuất hiện. Tên này đang chạy hướng bắc bỗng nhiên sử dụng “huyết độn”… độn một cái gần như thuấn di chạy biến. Bất quá còn may là vẫn trong phạm vi linh thức của Văn Lục.
Nguyễn Kiêm lúc này còn “thảm” hơn nhiều so với trước lúc sử dụng viên cầu nhỏ màu máu vừa nãy.
- Mẹ nó! Làm lão tử mất toi một viên Huyết Hoàn đan. Thù này không báo không xong.
Nguyễn Kiêm lẩm nhẩm một hồi, liền dáo dác nhìn quanh tìm chỗ trốn để chữa thương.
Huyết Hoàn đan… tên như công hiệu, chính là ngay lập tức hồi phục lượng máu đã mất. Viên đan được tạo bởi tinh hoa huyết khí của gần một trăm mạng người. Ma tông xưa có một công pháp gọi là “hấp huyết công”. Chính là thi triển công pháp hút lấy tinh hoa huyết khí của con người, hình thành một giọt máu tinh nguyên bổn mạng của người đó. Nếu ai nhìn thấy cảnh tượng ma tu giả thi triển công pháp đó chắc chắn sẽ sợ xanh mặt. Một người sống xù xù bỗng nhiên trở thành nhũn như chi chi nằm trên mặt đất. Sau một lúc thì cả da và xương cũng không còn mà chỉ xót lại quần áo nằm trên mặt đất như hình thù con người và… một giọt máu nho nhỏ nằm lơ lửng phía trên bộ quần áo đó. Quả là ghê tởm. Sau khi thu đủ chín chín giọt máu đó thì luyện chế thành viên Huyết Hoàn đan như vừa rồi Nguyễn Kiêm sử dụng. Nhiều tên ma tu giả còn biến thái đưa những giọt máu đó vào trong não, trong sọ của người sống. Tiếp đó dụng bí pháp kích phát ngọn lửa sinh mệnh của người nọ, làm cho hắn tự thiêu đốt sinh mệnh thành ngọn lửa để tôi luyện đan dược.
Xem ra Nguyễn Kiêm luyện chế viên Huyết Hoàn đan này cũng đã giết không ít người. Cũng may… viên Huyết Hoàn đan này cũng có tác dụng phụ. Chính là người ăn nó sẽ bị giảm hai tầng công pháp. Dù sao nó cũng không phải máu của mình… cho nên viên Huyết Hoàn đan trở thành đan bảo mệnh cứu nguy khi chủ nhân lâm bước đường cùng phải có lượng lớn máu huyết mới thi triển bí pháp “độn huyết” cấp cao để thuấn di bỏ chạy.
Nguyễn Kiêm đang vừa đi vừa văng tục, nguyền rủa Văn Lục… cái tên “phá hoại siêu cấp”, nếu không hắn đâu phải lâm vào bước đường này.
“Bịch…”
Nguyễn Kiêm bỗng nhiên thấy ngực mình như bị vỡ vụn… đau đớn vô cùng, hô hấp trì trệ. Hắn hoảng hốt ôm ngực, như lưu tinh rớt nhanh xuống mặt đất, tạo nên một cái hố rộng tới ba mét.
Lóp ngóp bò lên khỏi cái hố, Nguyễn Kiêm nhìn quanh. Đây dường như là rừng lâm nghiệp của một gia đình nông dân Lào.
- Thế nào? Một cước của ta không tệ chứ?
Nguyễn Kiêm nghe thấy tiếng nói vang lên phía sau thì giận mình hoảng hốt quay lại. Văn Lục không biết từ lúc nào đã đứng mỉm cười với hắn làm Nguyễn Kiêm cảm thấy tuyệt vọng.
- Không thể nào… ngươi ngươi….
Nguyễn Kiêm lắp bắp một hồi chẳng nói nên lời nào. Hắn hoàn toàn không thể tin nổi Văn Lục lại có thể tìm thấy hắn. Thực không thể tưởng tượng nổi. Hắn đứng đơ ra đó không biết nên làm thế nào.
Đảo mắt qua Văn Lục phát hiện ra thực lực của Nguyễn Kiêm từ tầng bảy viên mãn tụt hẳn xuống tầng năm. Giờ thì Nguyễn Kiêm không cấu thành nổi tý uy hiếp nào đối với Văn Lục.
Văn Lục nhìn bộ dạng của Nguyễn Kiêm bật cười:
- Ngạc nhiên không?
Nguyễn Kiêm nhanh chóng khôi phục sự lãnh đạm vốn có hỏi:
- Làm sao ngươi có thể phát hiện ra ta. Ta mặc dù chỉ tầng bảy viên mãn, nhưng ta tự tin ta không hề mắc phải sai lầm nào. Làm sao ngươi phát hiện ra được?
Văn Lục cười cười hỏi lại:
- Ai bảo ngươi không mắc sai lầm nào?
Nguyễn Kiêm lập tức dỏng tai lên nghe, Văn Lục nhìn phía xa xa bên kia dãy đồi có vài người nông dân Lào đang cần mẫn làm nương nói:
- Nói cho ngươi biết… sai lầm lớn nhất của ngươi là dám sang Đại Việt ta làm gián điệp… haha…
Nguyễn Kiêm nghe tới đó thì tối sầm mặt mũi lại. Bóng Văn Lục chớp nháy đã đứng bên cạnh Nguyễn Kiêm, linh thức lập tức tràn vào trong não hải của hắn … điều tra…
Người tu chân có câu: Điều kinh khủng của Thuật pháp Đại Việt không phải mạnh mẽ về lực lượng, mà là linh hồn vạn năm trường tồn của bọn họ.
Đúng như các tu luyện giả khắp trái đất đánh giá. Linh hồn của người tu thuật pháp của Đại Việt cực kỳ khủng bố. Mỗi một cấp "Mầm Thế Giới" là một cấp linh hồn. Khi mà lúc nào cũng phải tính toán, tìm cách, đưa ra những phương pháp vận dụng lực lượng hữu hiệu, tìm cách hấp thu "Mầm Thế Giới" sao cho "Mầm Thế Giới" lớn mạnh chính là biện pháp tu luyện linh hồn của tu thuật giả. Thử tượng xem, nếu xuốt ngày ngươi cứ theo khuôn mẫu của công pháp rồi vận hành, liệu linh hồn ngươi có mạnh mẽ lên được không? Nhưng tu thuật thì khác, Mỗi giây mỗi phút đều phải cần mẫn tỉ mỉ cố gắng điều khiển xảo diệu linh khí đánh vào từng ngóc ngách "Mầm Thế Giới"… nào lốc xoáy, nào mũi khoan…. để mở rộng nó một cách nhanh nhất điều này chính nó đã là một biện pháp tu luyện linh hồn cao cấp rồi. Cũng như một người nông dân quanh năm xuốt tháng chỉ có mỗi mấy công việc lặp đi lặp lại, không phải vận dụng suy nghĩ thì linh hồn khó có thể nào mạnh mẽ bằng một thợ điêu khắc ngày đêm tỉ mỉ với ngàn vạn nét khắc to nhỏ được.
Mà trong giới tu thuật giả, người có linh hồn cao hơn hoàn toàn có tư khả năng điều tra lục lọi ký ức của người có linh hồn thấp hơn. Đây mới chính là nguyên nhân tại sao khi những người trên võ đài nghe Kiệt Hào nói bắt gián điệp thì vội vã bỏ chạy. Bởi vì người tu thuật khi bắt được gián điệp… không phải là dụng hình tra khảo, hay hỏi han lề mề. Trực tiếp lục lọi ký ức của ngươi thì ngươi có giấu lên trời, ta cũng ra được…
Lúc này sắc mặt Văn Lục càng ngày càng khó coi. Giống như một cuốn phim được “tua” nhanh chóng lướt qua mặt hắn… Văn Lục vừa điều tra trong ký ức của Nguyễn Kiêm ra một sự thật “động trời” làm hắn đứng ngẩn ngơ một hồi, trên miệng không ngớt thì thào…
- Cao tay a… thật là cao tay…
Vừa lúc này sau lưng Văn Lục xuất hiện một bóng ảnh. Chính là tộc trưởng Nguyễn Thuật. Văn Lục xoay người thi lễ với trưởng tộc Nguyễn, nói:
- Đa tạ trưởng tộc giúp đỡ…
Văn Lục ngay từ lúc tộc Trưởng xuất hiện hắn cũng đã phát hiện ra. Hắn… ánh mắt đầy phức tạp nhìn trưởng tộc. Hóa ra không phải là trưởng tộc Nguyễn thuật bị Nguyễn Kiêm “bỏ rơi” lúc trước. Mà là lão cố ý rớt lại để cho Văn Lục đi trước… Xem ra lão đã đoán ra trong bụng Văn Lục nghĩ gì.
Nghĩ cũng đúng, với cấp chín của lão, linh thức phải lớn cỡ nào? Hơn hai trăm km đối với lão mà nói… không có chút ảnh hưởng. Văn Lục nghĩ lại một chưởng nhẹ nhàng của lão lúc trước đối với Nguyễn Kiêm, Văn Lục không tin trong đó không chứa một tia khí tức của lão hòng lưu lại trên người Nguyễn Kiêm. Một lão già thành tinh quả thật không dễ qua mặt chút nào. Văn Lục không muốn trưởng tộc túm được người này trước. Có vài nguyên nhân, thứ nhất là hắn sợ trưởng tộc đoạt được tin tức liền giết chết Nguyễn Kiêm. Sau đó từ từ thanh trừ gián điệp trong tộc để tránh việc này ảnh hưởng tới mặt mũi của gia tộc. Thứ hai là Văn Lục cũng muốn tự mình điều tra, để còn tìm tòi lục lọi ra những kẻ móc nối với tên gián điệp này ở ngoài gia tộc Nguyễn. Mục tiêu của Văn Lục là muốn lột cả một “đường dây” đi chứ không muốn đào một “điểm”.
Trưởng tộc Nguyễn cũng nhận ra ý nghĩ của Văn Lục nên khẳng khái thành toàn cho hắn. Văn Lục không ngờ trưởng tộc rộng dãi vậy. Nghĩ tới lòng dạ của mình hẹp hòi không tự chủ cảm thấy xấu hổ:
“Xem ra ta không nên đánh giá thấp bất cứ người ai… ”
Văn Lục thầm nghĩ. Trưởng tộc Nguyễn thuật đối với việc Văn Lục thi lễ chỉ gật đầu rồi nhìn Nguyễn Kiêm nói:
- Sao rồi?
Văn Lục giật mình buột miệng “phun” ra một câu làm trưởng tộc Nguyễn ngơ ngác:
- Di hồn đoạt xác…
/382
|