Vẻ đẹp kinh thành hiển lộ diễm lệ nhất vào những buổi chiều tà khi vầng dương ngả bóng trời tây. Ánh chiều trải muôn màu muôn vẻ, biến ảo đủ sắc độ lung linh huyền áo khôn cùng; đem tông đỏ chói làm tâm điểm, quấy loãng như chất mực nhạt nhòa hòa trong nước khiết, tô rực nửa vòm không. U ám thê thiết không che được vẻ lộng lẫy tráng lệ, thì ra khí phái cao quý của hoàng cung tường cao ngói đỏ là vậy: tôn hoa cực độ. Lấy Khôn Ninh cung cao vời vợi làm tâm điểm, vươn dài thành tầng tầng lớp lớp thành trì giăng mắc như lưới dệt vây lấy kinh thành, giữa vẻ trang nghiêm ngời lên vị xưa cũ của ngàn năm lịch sử, khí chất vương giả thâm trầm lẩn khuất trong nỗi u hoài thê lương.
Tà dương như máu...
Chạng vạng tối, rốt cuộc đoàn người cũng đặt chân tới kinh thành. Quy Vãn bước khỏi xe ngựa, liếc mắt trông ra xa một lượt, thoạt nhìn vẫn là kinh thành đó thôi, tim chợt nhói lên một nhịp, ngẩng đầu nhìn ráng mây ngũ sắc cuối ngày lơ lửng giữa nền trời cùng ánh tà dương sắc đỏ trầm trầm.
Không ngờ nổi, kẻ đến Đông môn nghênh đón không ai khác chính là Đoan vương. Đoan vương một thân mãng bào sắc tử kim, giày gấm đai ngọc, sải bước tiến lại, vừa thấy Lâu Triệt và Lâm Thụy Ân liền bày ra bộ dạng như hảo hữu lâu ngày tái ngộ. Thoáng nhìn vẻ niềm nở nhiệt tình ấy, ai có thể nhận ra bọn họ là những kẻ quyền thế ngút trời, thời thời khắc khắc canh chừng lẫn nhau.
“Lâu Thừa tướng và Lâm Tướng quân cuối cùng cũng trở lại rồi. Kinh thành vắng bóng hai vị thấy quạnh quẽ đi mấy phần.” Đoan vương bật cười sang sảng lại gần, buông tiếng cảm thán.
“Còn Đoan vương ờ đây, kinh thành há lại có thể đìu hiu quạnh vắng hay sao?” Câu nói tựa như tâng bốc lại như giễu nhại bật khỏi cánh môi mỏng, Lâu Triệt vẫn yên vị trên lưng ngựa, cúi nhìn xuống Đoan vương.
Đoan vương tảng lờ như không nghe thấy âm điệu trong lời nói của chàng, ý cười trên mặt không nhạt đi mảy may, lại chuyển hướng sang Lâm Thụy Ân: “Lâm Tướng quân vất vả nhiều rồi, Hoàng thượng vô cùng tán thưởng nỗ lực của ngài. Lâm Tướng quân thật không hổ tướng tài hiếm thấy của Khải Lăng quốc chúng ta.”
Vị Tướng quân băng lãnh thản nhiên gật đầu đáp lại: “Không dám.”
Biết hắn vốn là người lạnh nhạt băng lãnh nên chẳng để tâm mấy chữ quá đỗi đơn giản qua quýt của hắn, Đoan vương hôm nay trò chuyện thật vui vẻ, bộ dáng như thể thân thiết gần gũi vô cùng, y quay sang bắt chuyện với Quy Vãn vừa bước xuống xe: “Lâu phu nhân phong thái vẫn như xưa, thật vinh hạnh cho bổn vương.”
Quy Vãn hơi khom người hành lễ, mỉm cười đáp lại lời thăm hỏi, lễ nghi phong phạm tuyệt không thể bắt bẻ, trong lòng thoáng kinh ngạc trước thái độ nhiệt tình của Đoan vương, không khỏi âm thầm suy xét ý đồ tới đây của y. Mỉm cười liếc mắt một vòng, nàng đột nhiên bắt gặp một bóng dáng thanh tú khuất trong tầng tầng lớp lớp quan viên. Chàng thiếu niên ấy mới hai tháng không gặp hình như đã thay đổi rất nhiều, mang dáng vẻ cung kính nghiêm cẩn đứng lẫn trong một loạt những tà áo đủ sắc đỏ đỏ xanh xanh, sau lưng nổi bật lên vòm trời loang lổ màu đỏ rực, gương mặt hắn tựa như mơ hồ nhạt nhòa đi, chìm khuất trong bóng chiều u tối.
Đoan vương cùng Lâu Triệt, Lâm Thụy Ân ba người cùng sóng bước tiến về phía hoàng thành, Quy Vãn đổi sang một chiếc xe ngựa đơn giản hơn rồi cũng theo sau, cuối cùng là đàn đàn lũ lũ quan viên nối gót. Lúc xe ngựa lướt qua hàng ngũ quan lại đang lầm lũi theo sau, vị Trạng nguyên tuổi thiếu niên không kiềm lòng nổi, liếc mắt chăm chú trông sang, nghênh đón chiếc xe. Nụ cười tươi rói chân thành lại hé nở trên gương mặt hắn, khí chất trong veo thuần khiết lại trở về trên người, sạch sẽ tươi mát như suối xanh giữa núi biếc.
Vẫn là cậu thiếu niên trước kia, nghĩ như thế, lòng Quy Vãn chợt thấy có chút an ủi.
Chẳng biết ba người đàn ông quyền thế nhất Khải Lăng quốc kia đang đứng bên cổng thành trò chuyện những gì, chỉ thấy chốc chốc lại vang lên những tràng cười sắc bén như tiếng chim ưng thét của Đoan vương. Quy Vãn liếc trông bóng ba người đó, cảm thấy không khỏi có chút ngộ nghĩnh hoạt kê, đang thưởng thức biểu cảm của từng người, đột nhiên Đoan vương xoay gót bước tới, y lại gần xe ngựa của nàng, tươi cười nói: “Lâu phu nhân, thứ lỗi cho bốn vương thất lễ, đành cáo lui trước.”
“Đoan vương đích thân nghênh đón đã là vinh dự vô cùng rồi... Xin ngài thong thả.”
“Phu nhân khách khí rồi.” Đoan vương liếc xéo cặp mắt như chim ưng, ánh mắt chứa đầy hào hứng nhìn chằm chằm vào Quy Vãn: “Vài hôm nữa xin ở trong cung chờ phu nhân đại giá.”
Lặng đi một thoáng, Quy Vãn tròn mắt, nàng còn chưa kịp hiểu rõ câu nói sau cùng, Đoan vương đã bật cười rời gót.
Nàng đang quay đầu nhìn thì Lâu Triệt chậm rãi tới bên, dịu dàng như nước, chẳng khác gì thường ngày: “Chúng ta về nhà thôi!”
Trân châu ánh bạc lấp lánh, vòng ngọc Dương Chi trân quý, Quy Vãn đưa tay gạt nhẹ những món trang sức, nàng ngồi trước gương, để mặc cho Linh Lung tùy nghi chải chuốt bới tóc cho mình. Nến trên bàn lay động, chập chờn bất định, hệt như tâm trạng nàng lúc này.
Nhận được thiệp mời của Huỳnh phi, dẫu có bất ngờ vẫn không giật mình, nữ nhân mềm dẻo đến cực hạn cũng là một thứ nguy hiểm, mà Huỳnh phi là một trong những cao thủ không còn gì để nghi ngờ. Thoáng nhếch khóe môi, Quy Vãn bật cười khẽ.
Linh Lung cả kinh, lộ ra vẻ mặt khó hiểu, hỏi: “Tiểu thư, người đang cười gì vậy?” Dầu Quy Vãn đã thành thân, Linh Lung vẫn không sao sửa nổi cách xưng hô này.
“Ta đang cười, cái bi của nữ nhân, ai của nữ nhân, đến cả cái si của nữ nhân, thật khiến người ta vừa xót xa vừa có chút bực bội...” Quy Vãn tùy tiện vuốt một lọn tóc, kể không hết tao nhã phong lưu trong một cái vuốt ve ấy.
Linh Lung càng mơ hồ không hiểu nổi, nàng không hiểu tiểu thư bi thương vì ai, nhưng nàng lại đau lòng cho tiểu thư của nàng... Nàng vẫn khắc cốt minh tâm phương pháp giáo dục có một không hai của phu nhân dành cho tiểu thư, đó là thứ ảnh hưởng không dễ dàng nhận ra, cứ từng chút từng chút ăn sâu bắt rễ vào lòng tiểu thư, hình thành ý thức tự bảo vệ rất đỗi mạnh mẽ, chỉ đến khi động tình mới là lúc khẽ nứt vỡ. Đây mới là sự thật bi ai đến nhường nào? Tiểu thư à tiểu thư, người hẳn cũng rõ, kẻ thực sự đáng thương không phải cái người yêu đến cuồng si kia, mà là tiểu thư chỉ có thể tỏ ra vô tình gấp bội để yêu thương chính bản thân mình.
Không thế nói cho rõ những lời đang chôn giấu trong lòng, cảm giác xót xa cuộn lên đôi mắt, nóng bỏng vô ngần, lệ châu tuôn rơi lã chã.
Quy Vãn nghi hoặc quay đầu trông, nàng đưa tay hứng lấy giọt lệ trong suốt đó, khẽ hỏi: “Linh Lung, sao thế này?”
Nước mắt Linh Lung càng tuôn ác liệt, nàng nức nở: “Tiếu thư... Tiểu thư à... Lẽ nào người không thấy cô đơn sao?
Vì sao không thể cho người khác lấy một cơ hội đây? Vì sao cứ nhất quyết phải cự tuyệt hạnh phúc đây?”
Mỗi câu hỏi đi kèm một chuỗi lệ, nức nở dội vào lòng Quy Vãn, lòng như gương sáng, thông suốt rộng mở, ý cười dần đậm thêm, đến cả khóe mày cũng lộ rõ mừng vui, Quy Vãn cảm thán: “Đến tận hôm nay ta mới cảm nhận được rõ ràng niềm quan hoài chân thành tha thiết và lòng trung thành em dành cho ta.” Nàng đưa tay lau nhẹ những giọt lệ đọng trên má Linh Lung, cười u hòa: “Em nghe cho kỹ, những lời này ta chỉ nói một lần thôi.”
Bóng nến chập chờn lay động trên gương mặt Quy Vãn, làm phai nhạt dần ý thức của Linh Lung, giờ đây nàng mới nhận ra, hai tháng không gặp dường như Quy Vãn đã ít nhiều đổi khác. Đây là nụ cười chân thành và thuần khiết nhất của Quy Vãn mà nàng từng được thấy.
“Linh Lung, có lẽ ta đã tìm được nơi chốn hạnh phúc của mình rồi.”
Thời gian đột nhiên ngừng trôi, Linh Lung khóc đến càng nức nở thương tâm, rồi đột nhiên bật cười, chua xót, đắng cay, lại thoải mái, khoái trá...
Tiểu thư à tiểu thư, người cũng hiểu, nghe được những lời này của người, Linh Lung thấy hạnh phúc biết bao.Rất lâu trôi qua, Quy Vãn cười đùa đợi Linh Lung sửa sang lại, khó khăn lắm Linh Lung mới chịu nín, giờ cảm thấy hơi ngượng ngùng, nàng mỉm cười thật dịu dàng: “Tiểu thư, mau trang điểm đi thôi. Người còn phải vào cung nữa.”
Thấy Linh Lung mang ra một bộ cung trang dáng vẻ bình thường, phối cùng thắt lưng tơ tằm, Quy Vãn cúi đầu trầm ngâm một chút rồi thản nhiên nói: “Hôm nay không mặc đồ này.” Nói rồi nàng đứng lên, đích thân tới bên tủ quần áo, lấy ra một bộ áo bào, thuận tay chọn thêm vài món đồ trang sức, quay đầu đưa cho Linh Lung.
“Hôm nay dùng bộ này.”
Linh Lung nghẹn họng nhìn trân trân vào Quy Vãn, nàng nín lặng, kinh ngạc vô cùng. Tiểu thư nhà khác luôn ráng sức ăn vận chải chuốt thật đẹp, còn tiểu thư nhà nàng, chỉ so phong tư đã hơn người một bậc, thông thường vẫn cố che giấu dung mạo diễm lệ, vì thế không hay ăn vận cầu kỳ. Có điều, hôm nay là sao đây?
Nhận ra biểu cảm kỳ lạ của Linh Lung, biết ngay nàng ta đang suy nghĩ chuyện gì, Quy Vãn thoáng cong môi cười thật duyên dáng, khẽ nói: “Hôm nay, người đang chờ ta là Huỳnh phi khuynh quốc khuynh thành, đâu thể qua loa sơ sài được, không muốn thua kém.”
Bất luận ra sao, Huỳnh phi dung mạo như thiên tiên kia cũng khơi gợi lên lòng hiếu thắng của Quy Vãn, cuộc chiến giữa mỹ nhân rốt cuộc cũng khai màn.
Linh Lung mỉm cười, cười vô cùng thoải mái, tiểu thư của nàng đã thay đổi thật rồi. Tiểu thư vân đạm phong khinh trước kia cố nhiên là xinh đẹp diễm lệ, nhưng tiểu thư lúc này đây đã thêm một phần sức sống bừng bừng, càng khiến người ta không thể rời mắt.
Tà dương như máu...
Chạng vạng tối, rốt cuộc đoàn người cũng đặt chân tới kinh thành. Quy Vãn bước khỏi xe ngựa, liếc mắt trông ra xa một lượt, thoạt nhìn vẫn là kinh thành đó thôi, tim chợt nhói lên một nhịp, ngẩng đầu nhìn ráng mây ngũ sắc cuối ngày lơ lửng giữa nền trời cùng ánh tà dương sắc đỏ trầm trầm.
Không ngờ nổi, kẻ đến Đông môn nghênh đón không ai khác chính là Đoan vương. Đoan vương một thân mãng bào sắc tử kim, giày gấm đai ngọc, sải bước tiến lại, vừa thấy Lâu Triệt và Lâm Thụy Ân liền bày ra bộ dạng như hảo hữu lâu ngày tái ngộ. Thoáng nhìn vẻ niềm nở nhiệt tình ấy, ai có thể nhận ra bọn họ là những kẻ quyền thế ngút trời, thời thời khắc khắc canh chừng lẫn nhau.
“Lâu Thừa tướng và Lâm Tướng quân cuối cùng cũng trở lại rồi. Kinh thành vắng bóng hai vị thấy quạnh quẽ đi mấy phần.” Đoan vương bật cười sang sảng lại gần, buông tiếng cảm thán.
“Còn Đoan vương ờ đây, kinh thành há lại có thể đìu hiu quạnh vắng hay sao?” Câu nói tựa như tâng bốc lại như giễu nhại bật khỏi cánh môi mỏng, Lâu Triệt vẫn yên vị trên lưng ngựa, cúi nhìn xuống Đoan vương.
Đoan vương tảng lờ như không nghe thấy âm điệu trong lời nói của chàng, ý cười trên mặt không nhạt đi mảy may, lại chuyển hướng sang Lâm Thụy Ân: “Lâm Tướng quân vất vả nhiều rồi, Hoàng thượng vô cùng tán thưởng nỗ lực của ngài. Lâm Tướng quân thật không hổ tướng tài hiếm thấy của Khải Lăng quốc chúng ta.”
Vị Tướng quân băng lãnh thản nhiên gật đầu đáp lại: “Không dám.”
Biết hắn vốn là người lạnh nhạt băng lãnh nên chẳng để tâm mấy chữ quá đỗi đơn giản qua quýt của hắn, Đoan vương hôm nay trò chuyện thật vui vẻ, bộ dáng như thể thân thiết gần gũi vô cùng, y quay sang bắt chuyện với Quy Vãn vừa bước xuống xe: “Lâu phu nhân phong thái vẫn như xưa, thật vinh hạnh cho bổn vương.”
Quy Vãn hơi khom người hành lễ, mỉm cười đáp lại lời thăm hỏi, lễ nghi phong phạm tuyệt không thể bắt bẻ, trong lòng thoáng kinh ngạc trước thái độ nhiệt tình của Đoan vương, không khỏi âm thầm suy xét ý đồ tới đây của y. Mỉm cười liếc mắt một vòng, nàng đột nhiên bắt gặp một bóng dáng thanh tú khuất trong tầng tầng lớp lớp quan viên. Chàng thiếu niên ấy mới hai tháng không gặp hình như đã thay đổi rất nhiều, mang dáng vẻ cung kính nghiêm cẩn đứng lẫn trong một loạt những tà áo đủ sắc đỏ đỏ xanh xanh, sau lưng nổi bật lên vòm trời loang lổ màu đỏ rực, gương mặt hắn tựa như mơ hồ nhạt nhòa đi, chìm khuất trong bóng chiều u tối.
Đoan vương cùng Lâu Triệt, Lâm Thụy Ân ba người cùng sóng bước tiến về phía hoàng thành, Quy Vãn đổi sang một chiếc xe ngựa đơn giản hơn rồi cũng theo sau, cuối cùng là đàn đàn lũ lũ quan viên nối gót. Lúc xe ngựa lướt qua hàng ngũ quan lại đang lầm lũi theo sau, vị Trạng nguyên tuổi thiếu niên không kiềm lòng nổi, liếc mắt chăm chú trông sang, nghênh đón chiếc xe. Nụ cười tươi rói chân thành lại hé nở trên gương mặt hắn, khí chất trong veo thuần khiết lại trở về trên người, sạch sẽ tươi mát như suối xanh giữa núi biếc.
Vẫn là cậu thiếu niên trước kia, nghĩ như thế, lòng Quy Vãn chợt thấy có chút an ủi.
Chẳng biết ba người đàn ông quyền thế nhất Khải Lăng quốc kia đang đứng bên cổng thành trò chuyện những gì, chỉ thấy chốc chốc lại vang lên những tràng cười sắc bén như tiếng chim ưng thét của Đoan vương. Quy Vãn liếc trông bóng ba người đó, cảm thấy không khỏi có chút ngộ nghĩnh hoạt kê, đang thưởng thức biểu cảm của từng người, đột nhiên Đoan vương xoay gót bước tới, y lại gần xe ngựa của nàng, tươi cười nói: “Lâu phu nhân, thứ lỗi cho bốn vương thất lễ, đành cáo lui trước.”
“Đoan vương đích thân nghênh đón đã là vinh dự vô cùng rồi... Xin ngài thong thả.”
“Phu nhân khách khí rồi.” Đoan vương liếc xéo cặp mắt như chim ưng, ánh mắt chứa đầy hào hứng nhìn chằm chằm vào Quy Vãn: “Vài hôm nữa xin ở trong cung chờ phu nhân đại giá.”
Lặng đi một thoáng, Quy Vãn tròn mắt, nàng còn chưa kịp hiểu rõ câu nói sau cùng, Đoan vương đã bật cười rời gót.
Nàng đang quay đầu nhìn thì Lâu Triệt chậm rãi tới bên, dịu dàng như nước, chẳng khác gì thường ngày: “Chúng ta về nhà thôi!”
Trân châu ánh bạc lấp lánh, vòng ngọc Dương Chi trân quý, Quy Vãn đưa tay gạt nhẹ những món trang sức, nàng ngồi trước gương, để mặc cho Linh Lung tùy nghi chải chuốt bới tóc cho mình. Nến trên bàn lay động, chập chờn bất định, hệt như tâm trạng nàng lúc này.
Nhận được thiệp mời của Huỳnh phi, dẫu có bất ngờ vẫn không giật mình, nữ nhân mềm dẻo đến cực hạn cũng là một thứ nguy hiểm, mà Huỳnh phi là một trong những cao thủ không còn gì để nghi ngờ. Thoáng nhếch khóe môi, Quy Vãn bật cười khẽ.
Linh Lung cả kinh, lộ ra vẻ mặt khó hiểu, hỏi: “Tiểu thư, người đang cười gì vậy?” Dầu Quy Vãn đã thành thân, Linh Lung vẫn không sao sửa nổi cách xưng hô này.
“Ta đang cười, cái bi của nữ nhân, ai của nữ nhân, đến cả cái si của nữ nhân, thật khiến người ta vừa xót xa vừa có chút bực bội...” Quy Vãn tùy tiện vuốt một lọn tóc, kể không hết tao nhã phong lưu trong một cái vuốt ve ấy.
Linh Lung càng mơ hồ không hiểu nổi, nàng không hiểu tiểu thư bi thương vì ai, nhưng nàng lại đau lòng cho tiểu thư của nàng... Nàng vẫn khắc cốt minh tâm phương pháp giáo dục có một không hai của phu nhân dành cho tiểu thư, đó là thứ ảnh hưởng không dễ dàng nhận ra, cứ từng chút từng chút ăn sâu bắt rễ vào lòng tiểu thư, hình thành ý thức tự bảo vệ rất đỗi mạnh mẽ, chỉ đến khi động tình mới là lúc khẽ nứt vỡ. Đây mới là sự thật bi ai đến nhường nào? Tiểu thư à tiểu thư, người hẳn cũng rõ, kẻ thực sự đáng thương không phải cái người yêu đến cuồng si kia, mà là tiểu thư chỉ có thể tỏ ra vô tình gấp bội để yêu thương chính bản thân mình.
Không thế nói cho rõ những lời đang chôn giấu trong lòng, cảm giác xót xa cuộn lên đôi mắt, nóng bỏng vô ngần, lệ châu tuôn rơi lã chã.
Quy Vãn nghi hoặc quay đầu trông, nàng đưa tay hứng lấy giọt lệ trong suốt đó, khẽ hỏi: “Linh Lung, sao thế này?”
Nước mắt Linh Lung càng tuôn ác liệt, nàng nức nở: “Tiếu thư... Tiểu thư à... Lẽ nào người không thấy cô đơn sao?
Vì sao không thể cho người khác lấy một cơ hội đây? Vì sao cứ nhất quyết phải cự tuyệt hạnh phúc đây?”
Mỗi câu hỏi đi kèm một chuỗi lệ, nức nở dội vào lòng Quy Vãn, lòng như gương sáng, thông suốt rộng mở, ý cười dần đậm thêm, đến cả khóe mày cũng lộ rõ mừng vui, Quy Vãn cảm thán: “Đến tận hôm nay ta mới cảm nhận được rõ ràng niềm quan hoài chân thành tha thiết và lòng trung thành em dành cho ta.” Nàng đưa tay lau nhẹ những giọt lệ đọng trên má Linh Lung, cười u hòa: “Em nghe cho kỹ, những lời này ta chỉ nói một lần thôi.”
Bóng nến chập chờn lay động trên gương mặt Quy Vãn, làm phai nhạt dần ý thức của Linh Lung, giờ đây nàng mới nhận ra, hai tháng không gặp dường như Quy Vãn đã ít nhiều đổi khác. Đây là nụ cười chân thành và thuần khiết nhất của Quy Vãn mà nàng từng được thấy.
“Linh Lung, có lẽ ta đã tìm được nơi chốn hạnh phúc của mình rồi.”
Thời gian đột nhiên ngừng trôi, Linh Lung khóc đến càng nức nở thương tâm, rồi đột nhiên bật cười, chua xót, đắng cay, lại thoải mái, khoái trá...
Tiểu thư à tiểu thư, người cũng hiểu, nghe được những lời này của người, Linh Lung thấy hạnh phúc biết bao.Rất lâu trôi qua, Quy Vãn cười đùa đợi Linh Lung sửa sang lại, khó khăn lắm Linh Lung mới chịu nín, giờ cảm thấy hơi ngượng ngùng, nàng mỉm cười thật dịu dàng: “Tiểu thư, mau trang điểm đi thôi. Người còn phải vào cung nữa.”
Thấy Linh Lung mang ra một bộ cung trang dáng vẻ bình thường, phối cùng thắt lưng tơ tằm, Quy Vãn cúi đầu trầm ngâm một chút rồi thản nhiên nói: “Hôm nay không mặc đồ này.” Nói rồi nàng đứng lên, đích thân tới bên tủ quần áo, lấy ra một bộ áo bào, thuận tay chọn thêm vài món đồ trang sức, quay đầu đưa cho Linh Lung.
“Hôm nay dùng bộ này.”
Linh Lung nghẹn họng nhìn trân trân vào Quy Vãn, nàng nín lặng, kinh ngạc vô cùng. Tiểu thư nhà khác luôn ráng sức ăn vận chải chuốt thật đẹp, còn tiểu thư nhà nàng, chỉ so phong tư đã hơn người một bậc, thông thường vẫn cố che giấu dung mạo diễm lệ, vì thế không hay ăn vận cầu kỳ. Có điều, hôm nay là sao đây?
Nhận ra biểu cảm kỳ lạ của Linh Lung, biết ngay nàng ta đang suy nghĩ chuyện gì, Quy Vãn thoáng cong môi cười thật duyên dáng, khẽ nói: “Hôm nay, người đang chờ ta là Huỳnh phi khuynh quốc khuynh thành, đâu thể qua loa sơ sài được, không muốn thua kém.”
Bất luận ra sao, Huỳnh phi dung mạo như thiên tiên kia cũng khơi gợi lên lòng hiếu thắng của Quy Vãn, cuộc chiến giữa mỹ nhân rốt cuộc cũng khai màn.
Linh Lung mỉm cười, cười vô cùng thoải mái, tiểu thư của nàng đã thay đổi thật rồi. Tiểu thư vân đạm phong khinh trước kia cố nhiên là xinh đẹp diễm lệ, nhưng tiểu thư lúc này đây đã thêm một phần sức sống bừng bừng, càng khiến người ta không thể rời mắt.
/81
|