Đùng! Đùng!
Hai tiếng nỗ long trời lở đất phá không vang lên.
Nhạc Xương phóng mắt nhìn tới trước tức thì ngẩn người ra tại chỗ.
Chỉ thấy một quái vật hình người toàn thân trắng như bạch tuyết nhưng chẳng trông rõ diện mục đang lượng không lao vào hướng Kim Diện tướng quân.
Bấy giờ tiếng reo hò của Tiểu Oanh bỗng vang tới nói :
- Xương ca ca chớ sợ hãi, thần tiên mà ta nói hôm trước lại xuất hiện nữa!
Nhạc Xương sực vỡ lẽ nhủ thầm :
- “Chẳng lẽ chính Mạnh Huy thúc thúc hóa trang xuất hiện ư”.
Hắn đang còn suy nghĩ, bỗng thấy Đỗ Nhược Quân phi thân chạy tới hiện trường nhanh như cắt.
Nàng vừa tới nơi vừa thở hổn hển nói :
- Vì rượt theo ngươi, ta đã chạy phồng cả hai chân.
Nhạc Xương ngạc nhiên hỏi :
- Người vừa cứu ta có phải là Mạnh thúc thúc chăng?
Đỗ Nhược Quân nói giọng nũng nịu :
- Không phải Mạng thúc chứ còn là ai nữa? Nếu chẳng vì ta trông thấy thần sắc ngươi có lạ và sợ ngươi gặp việc bất trắc, ta cũng chẳng đuổi theo ngươi làm gì? Hứ! Tại sao các ngươi chẳng nói lời từ biệt với bọn ta?
Nhạc Xương nói :
- Có điều chi từ từ hãy nói!
Bấy giờ Bảo Bối và Tiểu Oanh cũng chạy tới, Tiểu Oanh mừng đến chảy nước mắt, nói :
- Sự phụ! Có thật chính thần tiên đã cứu người thoát nạn chăng?
- Trên thế gian này làm gì có thần tiên, chính là Mạnh thúc thúc đấy. Xem kìa!
Họ quay người nhìn tới trước, chỉ thấy một mình Mạnh Huy đang ung dung độc đấu với ba Tướng quân.
Y xuất chiêu rất là quái dị, điều lạ hơn nữa là khi chưởng phong mạnh như vũ bão của ba Tướng quân vừa chạm vào mình chẳng biết y sử dụng thủ pháp thế nào đã hóa giải đạo kình phong mãnh liệt ấy biến đi đâu mất hết.
Chỉ trong nháy mắt họ đã đụng nhau trên hai mươi hiệp, Đỗ Nhược Quân nói :
- Xương ca! Chàng có trông thấy bí ẩn gì chưa?
Nhạc Xương nói :
- Quân muội nói Mạnh thúc đó ư ư?
- Đúng thế! Y đụng cả nửa ngày trời chỉ thủ thế chứ chẳng tấn công. Hứ! Để ta đến giúp y.
Đỗ Nhược Quân lìa nói tới đây, bỗng nghe Kim Diện tướng quân gầm hét một tiếng :
- Dừng tay nào!
Quả nhiên Mạnh Huy đã đừng tay lại, Kim Diện tướng quân nọ lạnh lùng nói :
- Tả thừa tướng chớ giấu diếm nữa!
Đồng Diện tướng quân tiếp lời nói :
- Nếu không phải là tôn giá, người nào đã có bản lãnh thi triển Ngự Khí Hành Vân thần công?
Mạnh Huy ngẩn người trong giây lát, kế đó buông tiếng cười một hơi dài nói :
- Nhãn lực khá gớm! Vậy thì xin chư Tướng quân vị tình năm xưa buông tha Nhạc thiếu hiệp nào?
Dứt lời, giơ tay ra sau kéo dây kéo kêu xoẹt một tiếng, tức thì chiếc áo trắng vừa dài vừa quái dị nọ bỗng nhiên biến thành một cuốn vải trắng nho nhỏ đặt trong lòng bàn tay.
Kim Diện tướng quân sa sầm nét mặt nói :
- Tả thừa tướng! Có biết phạm lỗi lầm gì không?
Mạnh Huy chắp tay nói :
- Tiểu đệ vẫn biết rằng không nên vi phạm điều ước của Đế quân, hiện thân trong giang hồ, thế nhưng...
Kim Diện tướng quân cười lạnh lùng một tiếng ngắt lời đối phương, nói tiếp :
- Lỗi lầm mà bản Tướng quân muốn nói đây không phải là vấn đề tôn giá xuất hiện giang hồ hay không? Mà chính là...
Gã nói tới đây quay người chỉ tay vào Tiểu Dâm Trùng Từ Thiện đang thoăn thoắt bước tới nói :
- Xin Lệnh chủ đưa Hồng Thần Đồ ra, hạ lệnh Tả thừa tướng theo tại hạ về Minh cung vấn tội.
Tiểu Dâm Trùng Từ Thiện lập tức thò tay vào túi áo lấy Hồng Thân Đồ ra, khẽ vẫy trong tay một cái nói :
- Tả thừa tướng nghe lệnh đây!
Mạnh Huy vội tiến lên hai bước, cung kính thưa rằng :
- Lệnh đến như người đến, thuộc hạ nghe lệnh!
Tiểu Dâm Trùng Từ Thiện không ngờ Hồng Thần Đồ này có một oai lực ghê gớm như thế, tức thì cao hứng đến quên cả cơn đau đớn vừa bị té lúc nãy, liền ưỡn ngực nói :
- Hãy cấp tốc theo Kim Diện tướng quân về Minh cung chờ xử tội, còn nữa...
Gã suy nghĩ giây lát, lại bổ túc thêm một câu :
- Họ Nhạc thì xử tử tại chỗ, còn Hồng Nữ thì ta phải mang đi, cấm ngươi can thiệp vào việc này!
Gã vừa dứt lời thì Kim Diện tướng quân lập tức thi hành mệnh lệnh ngay, thế nhưng y chưa kịp có hành động thì Mạnh Huy gầm hét nói :
- Há há há! Tại hạ vì niệm tình năm xưa đế quân không giết mỗ, cho nên mới bằng lòng theo các ngươi về Minh cung chịu tội, thế nhưng các ngươi cũng chớ lấn hiếp người quá thế?
Y vừa nói vừa đảo mắt quét nhìn xung quanh một vùng, mặt chẳng giận mà lộ vẻ oai nghiêm, nói :
- Nói thật với các ngươi! Mạnh Huy ta sẵn sàng chịu xả thân dự Minh cung chịu tôi chết, với mục đích muốn các ngươi buông tha bọn Nhạc Xương, nếu các ngươi lấn hiếp quá thế, ta đành liều tội chết biến thành kháng lệnh vậy.
Kim Diện tướng quân trầm giọng giây lát nói :
- Có thật tôn giá chẳng suy nghĩ hậu quả đã trái lệnh Hồng Thần Đồ chăng?
Mạnh Huy cương quyết nói :
- Ta nói một không hai!
Kim Diện tướng quân lạnh lùng nói :
- Được! Vậy thì mời Tả tướng quân theo bọn này lên đường thôi?
Nói xong, gã chỉ huy Ngân Diện tướng quân vác xác chết Thiết Diện tướng quân lên, sau đó quay sang nói với Tiểu Dâm Trùng Từ Thiện :
- Bây giờ bọn thuộc hạ không thể thi hành Lệnh chủ, đợi việc của tả thừa tướng xong sẽ cấp tốc trở lại ngay.
Tiểu Dâm Trùng Từ Thiện nghe nói thế sợ đến mặt mày tái mét, hớt hải nói :
- Các ngươi bỏ đi hết, ta còn dám đụng với ai nữa?
Kim Diện tướng quân nói :
- Vậy thi để Đồng Diện tướng quân ở lại bảo vệ ngươi!
- Lệnh chủ!
Mạnh Huy bỗng lên tiếng nói :
- Kẻ này cả gan xin hỏi ngài lấy từ đâu được Hồng Thần Đồ vậy?
Tiểu Dâm Trùng Từ Thiện chớp nháy đôi mắt giảo quyệt một cái, nói bừa :
- Đây là báu vật gia truyền do cha mỗ để lại ngươi thắc mắc làm gì?
Mạng Huy cảm khái thở dài một tiếng, lẩm bẩm nói :
- Nhạc Thượng Sơn ơi! Vệ Hằng Nga... À, không ngờ con của hai ngươi lại tệ đến thế?
Mạnh Huy lén lút lau nước mắt, lập tức quay người chạy theo Kim Diện tướng quân.
Rõ ràng y đã thương tâm cực độ, người đứt ruột không muốn nhìn người đoạn trường nữa?
Nhưng tại sao cả bọn Nhạc Xương cũng chẳng hỏi han y đôi lời từ biệt.
Quả thật đây cũng lại là tạo hóa đùa người.
Nên biết rằng khi Mạch Huy lo ứng phó Hồng Thần Đồ, Nhạc Xương vì thọ nội thương, đồng thời gặp lúc Kim Tơ Trùng thình lình bộc phát!
Bằng không khi Nhạc Xương thoạt trông thấy Hồng Thần Đồ xuất hiện, hắn ắt phải truy vấn ra kẻ âm thầm đánh lén hắn bị thương tại phụ cận Hồ Lô bảo là ai rồi?
Đồng thời biết cả kẻ nào là hung thủ bắt cóc Tiểu Linh.
Nhất là lúc hắn thoạt nghe thấy Mạnh Huy đề cập đến Nhạc Thượng Sơn và Vệ Hằng Nga, khi đó Nhạc Xương chưa bị độc phát, con người rất tỉnh táo biết đâu lại chẳng từ danh húy tiên phụ thám thính được rốt cuộc Vệ Hằng Nga là ai?
Hình như tất cả lại sai sót ngẫu nhiên như thế, Vệ Hằng Nga chính là mẹ đẻ của hắn và cũng là nữ nhân mà Mạnh Huy đã vẽ chân dung trong bức họa nọ, đây chẳng phải là tạo hóa đùa nghịch con người chứ còn là gì?
Bấy giờ, Nhạc Xương bỗng nhiên rú lên một tiếng thảm thiết, phi thân chạy xuống núi như một kẻ điên khùng.
Đỗ Nhược Quân trông thấy thế, tức thì tan nát cõi lòng, chẳng biết tại sao tình lang lại nỗi điên như thế?
Nhưng nàng cũng đoán biết vài phần, Nhạc Xương ắt phải ngộ nạn bất trắc gì đây.
Thế rồi cô ta đảo mình sử dụng một thức Vân Long Cửu Hiện chộp Nhạc Xương vào hai vòng tay, chỉ thấy hắn trợn ngược hai mắt, miệng mấp máy lẩm bẩm nói :
- Kim Tơ Trùng! Kim Tơ Trùng!
Đỗ Nhược Quân điểm vào huyệt hắn nhanh như cắt, giật mình nhủ thầm :
- “Mình từng nghe mẹ đề cập đến Kim Tơ Trùng, đó là loại độc lợi hại nhất mà Tiếu Diện Âm Ma dùng để đối phó kẻ thù, chẳng lẽ lúc Xương ca đến núi Võ Đang cầu Độc Long hoàn đã trúng phải độc thủ của Tiếu Diện Âm Ma rồi sao?”
Cô ta vừa suy nghĩ đến đây, tức thì nước mắt nhỏ ròng ròng xuống, hớt hãi nghĩ tiếp :
- “Chàng đã vì ta, chàng vì cứu ta nên mới nuốt Kim Tơ Trùng, bằng không Tiếu Diện Âm Ma há chịu biếu cho Độc Long hoàn dễ dàng như thế?”
Bấy giờ Bảo Bối và Tiểu Oanh thở hồng hộc vừa chạy tới nơi.
Bảo Bối luống cuống hỏi :
- Tại sao bỗng dưng Xương ca lại phát điên lên?
Đỗ Nhược Quân không rãnh rỗi trả lời y, liền giơ tay bắt mạch Nhạc Xương, chỉ thấy rằng mạch nhịp rất yếu ớt, điều này càng chứng tỏ rằng nàng suy đoán chẳng sai chút nào.
Bây giờ nàng đã biết rằng Nhạc Xương trúng phải Kim Tơ Trùng, dù đánh mất sanh mạng này cũng quyết phải tìm cách cứu Nhạc Xương thoát hiểm mới được, chàng vì cứu mình mới thọ độc thương, huống chi cô ta đã âm thầm yêu Nhạc Xương rồi?
Căn cứ điều mẫu thân từng nói Kim Tơ Trùng độc hại vô cùng, không có thuốc giải của người đánh độc trùng chớ hòng bình phục, nàng quyết phải tìm Tiếu Diện Âm Ma để giải độc cho Nhạc Xương, thế nhưng trời đất mênh mông biết đi đâu tìm Tiếu Diện Âm Ma đây?
Đỗ Nhược Quân suy nghĩ đến đây cau mày nói :
- Này Bảo Bối! Biết làm sao bây giờ?
Bảo Bối ngạc nhiên hỏi :
- Ngươi muốn nói Xương ca ca đó ư?
Đỗ Nhược Quân khẽ gật đầu nói :
- Chứ còn ai nữa? Chàng đã trúng Kim Tơ Độc Trùng của Tiếu Diện Âm Ma, nếu chẳng tìm ra ma đầu nọ thì hắn không thể nào sống sót được nữa?
Bảo Bối tỏ vẻ luống cuống nói :
- Ta cũng từng nghe nói rằng Kim Tơ Trùng rất độc hại, nếu chẳng được thuốc giải quyết không thể nào chữa khỏi, thế nhưng ai dám đụng với Tiếu Diên Âm Ma nào?
Đỗ Nhược Quân nghiến răng nói :
- Hứ! Chính bản cô nương ta có thể giết chết gã.
Bảo Bối lắc đầu nói :
- E ràng không bảo đảm đâu.
Đỗ Nhược Quân trợn mắt nhìn y một cái nói :
- Nếu có thể tìm gặp Tiếu Diện Âm Ma, gã sẽ biết lợi hại của ta không sai?
Bảo Bối thở dài một tiếng, lẩm bẩm nói :
- Vì cứu Xương ca cà, đành phải thử vậy thôi.
Y nói tới đây, bỗng nghiêm sắc mặt nói tiếp :
- Này Hồng Nữ!
- Ta là Đỗ Nhược Quân chứ không phải tên là Hồng Nữ!
- Được! Này họ Đỗ! Ta có biện pháp tìm ra Tiếu Diện Âm Ma!
Đỗ Nhược Quân cả mừng nói :
- Gã ở đâu thế?
- Hồi Đầu Giáp!
- Hồi Đầu Giáp ở đâu vậy?
- Tại vùng Vu Sơn giữa giao giới Xuyên Đông và Ngạc Tây!
- Ủa! Sao tiểu tử ngươi lại biết như vậy?
- Cũng chính là thằng khốn nạn Tiểu Dâm Trùng Từ Thiện nói đấy.
- Sư phụ!
Tiểu Oanh cướp lời nói :
- Thằng tiểu quỷ đó cậy vào bốn quái nhân mặc áo giáp từng nói rằng tại Hồi Đầu Giáp có náo nhiệt xem, gã đến đó gây tiếng vang.
Đỗ Nhược Quân suy nghĩ giây lát, nói :
- Được! Vậy thì chúng ta đi ngay, hai người tạm thời khiêng Nhạc Xương, đợi khi rời khỏi Ba Sơn sau đó mới tìm cỗ tiểu kiệu.
Thế rồi họ cùng nhau chạy xuống núi.
* * * * *
Hồi Đầu Giáp nằm giữa Xuyên Đông tỉnh Ngạc và Văn Xương Trấn.
Chỉ mất khoảng mười ngày bọn Đỗ Nhược Quân đã đến Văn Xương Trấn.
Thế rồi họ vào trấn tìm một khách điếm ăn uống nghỉ ngơi và cùng nhau thương lượng cách thức đến Hồi Đầu Giáp.
Sau khi họ hỏi thăm người địa phương mới biết có hai con đường đi tới Hồi Đầu Giáp, một là đường thủy đi qua Vu Giãn, một là xuyên qua núi đi đường bộ, nhưng căn cứ vào lời dân địa phương nói lại rằng đường núi chẳng những hiểm hóc, hơn nữa chướng khí độc hại.
Cuối cùng họ đã quyết định đi đường thủy.
Ngày hôm sau Bảo Bối thuê bao một chiếc thuyền buồm, Đỗ Nhược Quân thì ngồi trong khoang thuyền chăm sóc Nhạc Xương, còn Bảo Bối và Tiểu Oanh thì ở bên ngoài.
Chiếc thuyền buồm chạy vùn vụt theo dòng nước, chỉ thấy hai bên vách núi láng như vót, đây là lần đầu tiên Bảo Bối đi thuyền, y vừa sợ vừa cảm thấy kỳ thú, bất giác cùng Tiểu Oanh bước tới phòng lái, vừa đưa mắt xem cảnh núi vừa bắt chuyện nói với gã chèo thuyền.
- Này thuyền đại ca!
Bảo Bối nói :
- Đường nước này nguy hiểm gớm.
- Há há há!
Thuyền gia bật cười nói :
- Nơi đây chưa gọi là hung hiểm đâu? Nơi hung hiểm thật sự ở tại giáp khẩu cơ.
- Giáp khẩu gì thế?
- Hồi Đầu Giáp chứ còn giáp gì nữa?
Thuyền gia nói tới đây dừng lại giây lát, sau đó lại nói tiếp :
- Hai ngọn núi tại Hồi Đầu Giáp cao chót vót cả hàng ngàn trượng, nước chảy siết dâng lên cao ba thước khi chẳng có cơn gió nào hết, như vậy mới thật sự gọi là hung hiểm!
- Ba má ơi!
Tiểu Oanh sợ đến mặt mày biến sắc, la lớn tiếng nói :
- Hãy cấp tốc cập bến nào bọn ta đành phải đi đường núi thôi!
Thuyền gia ngạc nhiên nói :
- Này tiểu cô nương! Ngươi chẳng trông thấy vách núi thẳng đứng như vót ở hai bên sông ư? Làm thế nào cập bến được đây?
Bảo Bối tiếp lời nói :
- Nếu không thể cập bến thì cứ cho thuyền quay đầu trở lại!
Thuyền gia bật cười nói :
- Này thiếu gia! Nước chảy siết như thế làm sao quay thuyền lại được?
- Cho dù thần tiên cũng đành chịu thôi!
Tiểu Oanh không phục nói :
- Chẳng lẽ con thuyền chỉ được chạy tới mà không thể chạy trở lại thật sao?
Thuyền gia cười há há nói :
- Quả thật ngươi nói chẳng sai chút nào!
Tiểu Oanh luống cuống nói :
- Vậy thì đành chịu.
Cô ta nói tới đây nghiêng đầu suy nghĩ giây lát lại nói tiếp :
- Này thuyền đại ca! Ngươi có bản lãnh đưa bọn này an toàn đến Hồi Đầu Giáp chăng?
Thuyền gia bỗng nghiêm sần mặt nói :
- Sở dĩ gọi là Hồi Đầu Giập tức là bảo người ta trông thấy mà phải hồi đầu, chư huynh chẳng tự lượng sức cứ đòi xông pha Hồi Đầu Giáp, như người ta thường nói “thiện tắc nghiệp thì được, tự tạo nghiệp thì không thể sống”. Hắc hắc!
- Bọn ngươi cứ chờ chết đi.
- A!
Cả Bảo Bối và Tiểu Oanh đồng lúc thất kinh kêu lên một tiếng, chỉ thấy thuyền gia đẩy cái nón tre ra phía sau, tức thì một vết thẹo lưỡi dao hiện trên trán gã, hai mắt trợn ngược trông thật hung dữ.
Bảo Bối nhủ thầm :
- “Hải tặc!”
Y đang còn suy nghĩ, bỗng thấy thuyền gia khẽ quay tay lái, tức thì chiếc thuyền buồm xoay tròn như chong chóng, đồng thời gã vẫy tay phải một cái, bóng vàng óng ánh thấp thoáng kêu xoẹt một tiếng.
Hai tiếng nỗ long trời lở đất phá không vang lên.
Nhạc Xương phóng mắt nhìn tới trước tức thì ngẩn người ra tại chỗ.
Chỉ thấy một quái vật hình người toàn thân trắng như bạch tuyết nhưng chẳng trông rõ diện mục đang lượng không lao vào hướng Kim Diện tướng quân.
Bấy giờ tiếng reo hò của Tiểu Oanh bỗng vang tới nói :
- Xương ca ca chớ sợ hãi, thần tiên mà ta nói hôm trước lại xuất hiện nữa!
Nhạc Xương sực vỡ lẽ nhủ thầm :
- “Chẳng lẽ chính Mạnh Huy thúc thúc hóa trang xuất hiện ư”.
Hắn đang còn suy nghĩ, bỗng thấy Đỗ Nhược Quân phi thân chạy tới hiện trường nhanh như cắt.
Nàng vừa tới nơi vừa thở hổn hển nói :
- Vì rượt theo ngươi, ta đã chạy phồng cả hai chân.
Nhạc Xương ngạc nhiên hỏi :
- Người vừa cứu ta có phải là Mạnh thúc thúc chăng?
Đỗ Nhược Quân nói giọng nũng nịu :
- Không phải Mạng thúc chứ còn là ai nữa? Nếu chẳng vì ta trông thấy thần sắc ngươi có lạ và sợ ngươi gặp việc bất trắc, ta cũng chẳng đuổi theo ngươi làm gì? Hứ! Tại sao các ngươi chẳng nói lời từ biệt với bọn ta?
Nhạc Xương nói :
- Có điều chi từ từ hãy nói!
Bấy giờ Bảo Bối và Tiểu Oanh cũng chạy tới, Tiểu Oanh mừng đến chảy nước mắt, nói :
- Sự phụ! Có thật chính thần tiên đã cứu người thoát nạn chăng?
- Trên thế gian này làm gì có thần tiên, chính là Mạnh thúc thúc đấy. Xem kìa!
Họ quay người nhìn tới trước, chỉ thấy một mình Mạnh Huy đang ung dung độc đấu với ba Tướng quân.
Y xuất chiêu rất là quái dị, điều lạ hơn nữa là khi chưởng phong mạnh như vũ bão của ba Tướng quân vừa chạm vào mình chẳng biết y sử dụng thủ pháp thế nào đã hóa giải đạo kình phong mãnh liệt ấy biến đi đâu mất hết.
Chỉ trong nháy mắt họ đã đụng nhau trên hai mươi hiệp, Đỗ Nhược Quân nói :
- Xương ca! Chàng có trông thấy bí ẩn gì chưa?
Nhạc Xương nói :
- Quân muội nói Mạnh thúc đó ư ư?
- Đúng thế! Y đụng cả nửa ngày trời chỉ thủ thế chứ chẳng tấn công. Hứ! Để ta đến giúp y.
Đỗ Nhược Quân lìa nói tới đây, bỗng nghe Kim Diện tướng quân gầm hét một tiếng :
- Dừng tay nào!
Quả nhiên Mạnh Huy đã đừng tay lại, Kim Diện tướng quân nọ lạnh lùng nói :
- Tả thừa tướng chớ giấu diếm nữa!
Đồng Diện tướng quân tiếp lời nói :
- Nếu không phải là tôn giá, người nào đã có bản lãnh thi triển Ngự Khí Hành Vân thần công?
Mạnh Huy ngẩn người trong giây lát, kế đó buông tiếng cười một hơi dài nói :
- Nhãn lực khá gớm! Vậy thì xin chư Tướng quân vị tình năm xưa buông tha Nhạc thiếu hiệp nào?
Dứt lời, giơ tay ra sau kéo dây kéo kêu xoẹt một tiếng, tức thì chiếc áo trắng vừa dài vừa quái dị nọ bỗng nhiên biến thành một cuốn vải trắng nho nhỏ đặt trong lòng bàn tay.
Kim Diện tướng quân sa sầm nét mặt nói :
- Tả thừa tướng! Có biết phạm lỗi lầm gì không?
Mạnh Huy chắp tay nói :
- Tiểu đệ vẫn biết rằng không nên vi phạm điều ước của Đế quân, hiện thân trong giang hồ, thế nhưng...
Kim Diện tướng quân cười lạnh lùng một tiếng ngắt lời đối phương, nói tiếp :
- Lỗi lầm mà bản Tướng quân muốn nói đây không phải là vấn đề tôn giá xuất hiện giang hồ hay không? Mà chính là...
Gã nói tới đây quay người chỉ tay vào Tiểu Dâm Trùng Từ Thiện đang thoăn thoắt bước tới nói :
- Xin Lệnh chủ đưa Hồng Thần Đồ ra, hạ lệnh Tả thừa tướng theo tại hạ về Minh cung vấn tội.
Tiểu Dâm Trùng Từ Thiện lập tức thò tay vào túi áo lấy Hồng Thân Đồ ra, khẽ vẫy trong tay một cái nói :
- Tả thừa tướng nghe lệnh đây!
Mạnh Huy vội tiến lên hai bước, cung kính thưa rằng :
- Lệnh đến như người đến, thuộc hạ nghe lệnh!
Tiểu Dâm Trùng Từ Thiện không ngờ Hồng Thần Đồ này có một oai lực ghê gớm như thế, tức thì cao hứng đến quên cả cơn đau đớn vừa bị té lúc nãy, liền ưỡn ngực nói :
- Hãy cấp tốc theo Kim Diện tướng quân về Minh cung chờ xử tội, còn nữa...
Gã suy nghĩ giây lát, lại bổ túc thêm một câu :
- Họ Nhạc thì xử tử tại chỗ, còn Hồng Nữ thì ta phải mang đi, cấm ngươi can thiệp vào việc này!
Gã vừa dứt lời thì Kim Diện tướng quân lập tức thi hành mệnh lệnh ngay, thế nhưng y chưa kịp có hành động thì Mạnh Huy gầm hét nói :
- Há há há! Tại hạ vì niệm tình năm xưa đế quân không giết mỗ, cho nên mới bằng lòng theo các ngươi về Minh cung chịu tội, thế nhưng các ngươi cũng chớ lấn hiếp người quá thế?
Y vừa nói vừa đảo mắt quét nhìn xung quanh một vùng, mặt chẳng giận mà lộ vẻ oai nghiêm, nói :
- Nói thật với các ngươi! Mạnh Huy ta sẵn sàng chịu xả thân dự Minh cung chịu tôi chết, với mục đích muốn các ngươi buông tha bọn Nhạc Xương, nếu các ngươi lấn hiếp quá thế, ta đành liều tội chết biến thành kháng lệnh vậy.
Kim Diện tướng quân trầm giọng giây lát nói :
- Có thật tôn giá chẳng suy nghĩ hậu quả đã trái lệnh Hồng Thần Đồ chăng?
Mạnh Huy cương quyết nói :
- Ta nói một không hai!
Kim Diện tướng quân lạnh lùng nói :
- Được! Vậy thì mời Tả tướng quân theo bọn này lên đường thôi?
Nói xong, gã chỉ huy Ngân Diện tướng quân vác xác chết Thiết Diện tướng quân lên, sau đó quay sang nói với Tiểu Dâm Trùng Từ Thiện :
- Bây giờ bọn thuộc hạ không thể thi hành Lệnh chủ, đợi việc của tả thừa tướng xong sẽ cấp tốc trở lại ngay.
Tiểu Dâm Trùng Từ Thiện nghe nói thế sợ đến mặt mày tái mét, hớt hải nói :
- Các ngươi bỏ đi hết, ta còn dám đụng với ai nữa?
Kim Diện tướng quân nói :
- Vậy thi để Đồng Diện tướng quân ở lại bảo vệ ngươi!
- Lệnh chủ!
Mạnh Huy bỗng lên tiếng nói :
- Kẻ này cả gan xin hỏi ngài lấy từ đâu được Hồng Thần Đồ vậy?
Tiểu Dâm Trùng Từ Thiện chớp nháy đôi mắt giảo quyệt một cái, nói bừa :
- Đây là báu vật gia truyền do cha mỗ để lại ngươi thắc mắc làm gì?
Mạng Huy cảm khái thở dài một tiếng, lẩm bẩm nói :
- Nhạc Thượng Sơn ơi! Vệ Hằng Nga... À, không ngờ con của hai ngươi lại tệ đến thế?
Mạnh Huy lén lút lau nước mắt, lập tức quay người chạy theo Kim Diện tướng quân.
Rõ ràng y đã thương tâm cực độ, người đứt ruột không muốn nhìn người đoạn trường nữa?
Nhưng tại sao cả bọn Nhạc Xương cũng chẳng hỏi han y đôi lời từ biệt.
Quả thật đây cũng lại là tạo hóa đùa người.
Nên biết rằng khi Mạch Huy lo ứng phó Hồng Thần Đồ, Nhạc Xương vì thọ nội thương, đồng thời gặp lúc Kim Tơ Trùng thình lình bộc phát!
Bằng không khi Nhạc Xương thoạt trông thấy Hồng Thần Đồ xuất hiện, hắn ắt phải truy vấn ra kẻ âm thầm đánh lén hắn bị thương tại phụ cận Hồ Lô bảo là ai rồi?
Đồng thời biết cả kẻ nào là hung thủ bắt cóc Tiểu Linh.
Nhất là lúc hắn thoạt nghe thấy Mạnh Huy đề cập đến Nhạc Thượng Sơn và Vệ Hằng Nga, khi đó Nhạc Xương chưa bị độc phát, con người rất tỉnh táo biết đâu lại chẳng từ danh húy tiên phụ thám thính được rốt cuộc Vệ Hằng Nga là ai?
Hình như tất cả lại sai sót ngẫu nhiên như thế, Vệ Hằng Nga chính là mẹ đẻ của hắn và cũng là nữ nhân mà Mạnh Huy đã vẽ chân dung trong bức họa nọ, đây chẳng phải là tạo hóa đùa nghịch con người chứ còn là gì?
Bấy giờ, Nhạc Xương bỗng nhiên rú lên một tiếng thảm thiết, phi thân chạy xuống núi như một kẻ điên khùng.
Đỗ Nhược Quân trông thấy thế, tức thì tan nát cõi lòng, chẳng biết tại sao tình lang lại nỗi điên như thế?
Nhưng nàng cũng đoán biết vài phần, Nhạc Xương ắt phải ngộ nạn bất trắc gì đây.
Thế rồi cô ta đảo mình sử dụng một thức Vân Long Cửu Hiện chộp Nhạc Xương vào hai vòng tay, chỉ thấy hắn trợn ngược hai mắt, miệng mấp máy lẩm bẩm nói :
- Kim Tơ Trùng! Kim Tơ Trùng!
Đỗ Nhược Quân điểm vào huyệt hắn nhanh như cắt, giật mình nhủ thầm :
- “Mình từng nghe mẹ đề cập đến Kim Tơ Trùng, đó là loại độc lợi hại nhất mà Tiếu Diện Âm Ma dùng để đối phó kẻ thù, chẳng lẽ lúc Xương ca đến núi Võ Đang cầu Độc Long hoàn đã trúng phải độc thủ của Tiếu Diện Âm Ma rồi sao?”
Cô ta vừa suy nghĩ đến đây, tức thì nước mắt nhỏ ròng ròng xuống, hớt hãi nghĩ tiếp :
- “Chàng đã vì ta, chàng vì cứu ta nên mới nuốt Kim Tơ Trùng, bằng không Tiếu Diện Âm Ma há chịu biếu cho Độc Long hoàn dễ dàng như thế?”
Bấy giờ Bảo Bối và Tiểu Oanh thở hồng hộc vừa chạy tới nơi.
Bảo Bối luống cuống hỏi :
- Tại sao bỗng dưng Xương ca lại phát điên lên?
Đỗ Nhược Quân không rãnh rỗi trả lời y, liền giơ tay bắt mạch Nhạc Xương, chỉ thấy rằng mạch nhịp rất yếu ớt, điều này càng chứng tỏ rằng nàng suy đoán chẳng sai chút nào.
Bây giờ nàng đã biết rằng Nhạc Xương trúng phải Kim Tơ Trùng, dù đánh mất sanh mạng này cũng quyết phải tìm cách cứu Nhạc Xương thoát hiểm mới được, chàng vì cứu mình mới thọ độc thương, huống chi cô ta đã âm thầm yêu Nhạc Xương rồi?
Căn cứ điều mẫu thân từng nói Kim Tơ Trùng độc hại vô cùng, không có thuốc giải của người đánh độc trùng chớ hòng bình phục, nàng quyết phải tìm Tiếu Diện Âm Ma để giải độc cho Nhạc Xương, thế nhưng trời đất mênh mông biết đi đâu tìm Tiếu Diện Âm Ma đây?
Đỗ Nhược Quân suy nghĩ đến đây cau mày nói :
- Này Bảo Bối! Biết làm sao bây giờ?
Bảo Bối ngạc nhiên hỏi :
- Ngươi muốn nói Xương ca ca đó ư?
Đỗ Nhược Quân khẽ gật đầu nói :
- Chứ còn ai nữa? Chàng đã trúng Kim Tơ Độc Trùng của Tiếu Diện Âm Ma, nếu chẳng tìm ra ma đầu nọ thì hắn không thể nào sống sót được nữa?
Bảo Bối tỏ vẻ luống cuống nói :
- Ta cũng từng nghe nói rằng Kim Tơ Trùng rất độc hại, nếu chẳng được thuốc giải quyết không thể nào chữa khỏi, thế nhưng ai dám đụng với Tiếu Diên Âm Ma nào?
Đỗ Nhược Quân nghiến răng nói :
- Hứ! Chính bản cô nương ta có thể giết chết gã.
Bảo Bối lắc đầu nói :
- E ràng không bảo đảm đâu.
Đỗ Nhược Quân trợn mắt nhìn y một cái nói :
- Nếu có thể tìm gặp Tiếu Diện Âm Ma, gã sẽ biết lợi hại của ta không sai?
Bảo Bối thở dài một tiếng, lẩm bẩm nói :
- Vì cứu Xương ca cà, đành phải thử vậy thôi.
Y nói tới đây, bỗng nghiêm sắc mặt nói tiếp :
- Này Hồng Nữ!
- Ta là Đỗ Nhược Quân chứ không phải tên là Hồng Nữ!
- Được! Này họ Đỗ! Ta có biện pháp tìm ra Tiếu Diện Âm Ma!
Đỗ Nhược Quân cả mừng nói :
- Gã ở đâu thế?
- Hồi Đầu Giáp!
- Hồi Đầu Giáp ở đâu vậy?
- Tại vùng Vu Sơn giữa giao giới Xuyên Đông và Ngạc Tây!
- Ủa! Sao tiểu tử ngươi lại biết như vậy?
- Cũng chính là thằng khốn nạn Tiểu Dâm Trùng Từ Thiện nói đấy.
- Sư phụ!
Tiểu Oanh cướp lời nói :
- Thằng tiểu quỷ đó cậy vào bốn quái nhân mặc áo giáp từng nói rằng tại Hồi Đầu Giáp có náo nhiệt xem, gã đến đó gây tiếng vang.
Đỗ Nhược Quân suy nghĩ giây lát, nói :
- Được! Vậy thì chúng ta đi ngay, hai người tạm thời khiêng Nhạc Xương, đợi khi rời khỏi Ba Sơn sau đó mới tìm cỗ tiểu kiệu.
Thế rồi họ cùng nhau chạy xuống núi.
* * * * *
Hồi Đầu Giáp nằm giữa Xuyên Đông tỉnh Ngạc và Văn Xương Trấn.
Chỉ mất khoảng mười ngày bọn Đỗ Nhược Quân đã đến Văn Xương Trấn.
Thế rồi họ vào trấn tìm một khách điếm ăn uống nghỉ ngơi và cùng nhau thương lượng cách thức đến Hồi Đầu Giáp.
Sau khi họ hỏi thăm người địa phương mới biết có hai con đường đi tới Hồi Đầu Giáp, một là đường thủy đi qua Vu Giãn, một là xuyên qua núi đi đường bộ, nhưng căn cứ vào lời dân địa phương nói lại rằng đường núi chẳng những hiểm hóc, hơn nữa chướng khí độc hại.
Cuối cùng họ đã quyết định đi đường thủy.
Ngày hôm sau Bảo Bối thuê bao một chiếc thuyền buồm, Đỗ Nhược Quân thì ngồi trong khoang thuyền chăm sóc Nhạc Xương, còn Bảo Bối và Tiểu Oanh thì ở bên ngoài.
Chiếc thuyền buồm chạy vùn vụt theo dòng nước, chỉ thấy hai bên vách núi láng như vót, đây là lần đầu tiên Bảo Bối đi thuyền, y vừa sợ vừa cảm thấy kỳ thú, bất giác cùng Tiểu Oanh bước tới phòng lái, vừa đưa mắt xem cảnh núi vừa bắt chuyện nói với gã chèo thuyền.
- Này thuyền đại ca!
Bảo Bối nói :
- Đường nước này nguy hiểm gớm.
- Há há há!
Thuyền gia bật cười nói :
- Nơi đây chưa gọi là hung hiểm đâu? Nơi hung hiểm thật sự ở tại giáp khẩu cơ.
- Giáp khẩu gì thế?
- Hồi Đầu Giáp chứ còn giáp gì nữa?
Thuyền gia nói tới đây dừng lại giây lát, sau đó lại nói tiếp :
- Hai ngọn núi tại Hồi Đầu Giáp cao chót vót cả hàng ngàn trượng, nước chảy siết dâng lên cao ba thước khi chẳng có cơn gió nào hết, như vậy mới thật sự gọi là hung hiểm!
- Ba má ơi!
Tiểu Oanh sợ đến mặt mày biến sắc, la lớn tiếng nói :
- Hãy cấp tốc cập bến nào bọn ta đành phải đi đường núi thôi!
Thuyền gia ngạc nhiên nói :
- Này tiểu cô nương! Ngươi chẳng trông thấy vách núi thẳng đứng như vót ở hai bên sông ư? Làm thế nào cập bến được đây?
Bảo Bối tiếp lời nói :
- Nếu không thể cập bến thì cứ cho thuyền quay đầu trở lại!
Thuyền gia bật cười nói :
- Này thiếu gia! Nước chảy siết như thế làm sao quay thuyền lại được?
- Cho dù thần tiên cũng đành chịu thôi!
Tiểu Oanh không phục nói :
- Chẳng lẽ con thuyền chỉ được chạy tới mà không thể chạy trở lại thật sao?
Thuyền gia cười há há nói :
- Quả thật ngươi nói chẳng sai chút nào!
Tiểu Oanh luống cuống nói :
- Vậy thì đành chịu.
Cô ta nói tới đây nghiêng đầu suy nghĩ giây lát lại nói tiếp :
- Này thuyền đại ca! Ngươi có bản lãnh đưa bọn này an toàn đến Hồi Đầu Giáp chăng?
Thuyền gia bỗng nghiêm sần mặt nói :
- Sở dĩ gọi là Hồi Đầu Giập tức là bảo người ta trông thấy mà phải hồi đầu, chư huynh chẳng tự lượng sức cứ đòi xông pha Hồi Đầu Giáp, như người ta thường nói “thiện tắc nghiệp thì được, tự tạo nghiệp thì không thể sống”. Hắc hắc!
- Bọn ngươi cứ chờ chết đi.
- A!
Cả Bảo Bối và Tiểu Oanh đồng lúc thất kinh kêu lên một tiếng, chỉ thấy thuyền gia đẩy cái nón tre ra phía sau, tức thì một vết thẹo lưỡi dao hiện trên trán gã, hai mắt trợn ngược trông thật hung dữ.
Bảo Bối nhủ thầm :
- “Hải tặc!”
Y đang còn suy nghĩ, bỗng thấy thuyền gia khẽ quay tay lái, tức thì chiếc thuyền buồm xoay tròn như chong chóng, đồng thời gã vẫy tay phải một cái, bóng vàng óng ánh thấp thoáng kêu xoẹt một tiếng.
/57
|