Chuyện gì đã xảy ra?
Lam Anh ngước đôi mắt đẫm lệ lên nhìn người đối diện mình. Cô không hiểu mình lúc này là như thế nào? Nhưng nhìn thấy Huân, nhìn thấy người cao hơn cô cả một cái đầu đang che đi ánh nắng phía trước mặt; nước mắt cứ tự động tuôn rơi. Cô cảm thấy mình ủy mị trước mặt anh, cô muốn nhao vào lồng ngực đó để khóc cho mòn tảng đá đang án ngữ trong cô. Vậy là, cứ như một đứa trẻ, cô đứng khóc nấc lên từng hồi. Nước mắt nước mũi tèm nhèm, cô không quan tâm. Chỉ là lúc này, cô muốn khóc, vậy thôi!
Nhìn bộ dạng cô thảm thế này, trong anh có chút luống cuống. Kinh nghiệm yêu thì chưa có, nhưng kinh nghiệm dỗ con gái khóc thì có thể viết thành sách. Vậy mà không hiểu sao, đứng trước cô thế này, tay chân anh trở nên thừa thãi, cơ thể anh lại bất động đến mức ngây ngốc. Anh muốn dỗ dành cô, muốn vỗ về để cô nín khóc. Không phải vì anh yêu thích gì cô! Chỉ là thấy cô khóc thế này, anh là người có trái tim, cũng nên làm gì đó cho phải đạo! Nhưng những gì anh thực hiện lại ngược hoàn toàn với bên trong anh nghĩ. Đôi mày khẽ nheo lại, anh nói với cô:
“Đừng khóc nữa, nói cho tôi nghe có chuyện gì?”
Lam Anh nấc nghẹn lên, cố lấy răng cắn chặt môi để ngăn nước mắt tuôn rơi. Cô vòng tay lau đi nước mắt nhạt nhòa, kìm nén lại bản thân để có thể nói ra với anh những gì cô đang phải chịu đứng. Đúng! Cô muốn nói với anh tất cả!
“Em…”
Cô vừa lấy được tinh thần để ngửng được khuôn mặt nay đã sưng vì khóc của mình lên, thì từ xa có người chạy đến, miệng còn hớt hơ hớt hải gọi tên anh – là Đăng!
“Huân mày xem này, cô em….” – Đăng đang nói chợt ngay lập tức bần thần khi nhìn thấy “cô em” mà anh đang nói đến đứng ngay trước mặt
Lam Anh ngây dại chiếu thẳng đôi mắt vào chiếc Galaxy Tab 2 10.1 của Đăng, kia không phải là thân hình Maria Ozawa mà mặt Nguyễn Lam Anh sao? Mắt không cận cũng chưa hẳn đã là tốt khi cô nhìn trọn vẹn dòng chữ gắn với bức ảnh: Lam Anh – MNG4 – dân “hang động” chính hiệu! Mình đăng cái này lên cho các bạn biết được để mà tránh, không lại HIV!
Huân nhíu chặt mày khi nhìn cái thứ lõa lồ trong tay Đăng, rồi đôi mắt anh vội quay sang phía cô. Một tia hốt hoảng, một tia lo lắng, anh đã đoán ra toàn bộ sự việc. Nhưng trái với những gì anh suy nghĩ là cô ấy sẽ khóc tiếp, Lam Anh với đôi mắt vô lực giờ đã cụp xuống hoàn toàn. Bàn tay bàn chân mềm nhũn như bị hút mất toàn bộ sức lực, bầu trời trong sáng trước mắt tối sầm lại. Văng vẳng bên tai tiếng gọi tên mình nhưng cô không thể gắng gượng nữa, cô chỉ muốn nhắm mắt lại để tất cả những thứ đáng khinh bỉ này trôi vào giấc mơ, khi tỉnh dậy sẽ không còn nữa!
Lam Anh ngất đi!
Hương vị cà phê - Mờ Nhạt
Đôi mắt nặng trĩu khẽ động đậy, Lam Anh khó nhọc nâng mí mắt nặng như đá tảng của mình lên. Mùi thuốc, màu trắng xoán ngợp tầm nhìn và thính giác của cô lúc này…cô đang ở bệnh viện sao?
“Chè Lam, Chè Lam, mày tỉnh rồi à?” – Hương ngồi cạnh lay người cô, giọng nhỏ còn bẹt bẹt như vừa khóc xong
“…” – cô không nói được gì, cổ họng khô khan, hàm răng cứng đờ. Nghe thấy người gọi mình, cô chỉ có thể đưa mắt sang nhìn
“Mày ơi, mày làm sao thế, nói gì đi” – Hương cuối cùng cũng khóc. Nó khóc như đứa trẻ thấy mẹ phải đi công tác xa. Nó kịch liệt lay cô, nước mắt nước mũi giờ tèm nhem hết cả
Lam Anh thấy được vẻ mặt đáng ghi nhớ này của Hương thì khẽ nhoẻn miệng cười. Cô với tay lau nước mắt cho nó, miệng cố há ra nói với nhỏ vài chữ:
“Cho…nước”
Tích tắc đồng hồ giờ chả là gì, Hương nghe thấy chỉ thị thì liền bắn sang bàn bên rót một cốc nước đầy mang đến cho cô. Nó rất ân cần đỡ cô ngồi dậy rồi đưa nước đến, còn cẩn thận cho cô uống từng ngụm một. Thứ nước trong suốt không được thơm ngon như Lavie mà nhuốm mùi thuốc sát trùng, giờ đây cũng nhờ nó mà cơ hàm với cổ họng của cô đã trở lại bình thường. Lam Anh khẽ đỡ lấy đầu vẫn còn nặng trịch, hai mắt mỏi nhừ vì khóc quá nhiều, cô thấy sao mình thảm quá!
“Anh Huân đâu?” – nhớ ra lúc trước còn đứng đối diện với anh, cô liền ngay lập tức quay sang hỏi Hương
“Anh ấy về rồi. Chắc anh ấy đưa mày đến hay sao mà mồ hôi nhễ nhại. Anh ấy cũng dùng điện thoại mày báo tao biết đấy chứ” – Hương khẽ thở dài – “Mày yên tâm, tao sẽ tìm cho ra đứa nào dám bôi nhọ mày. Đứa đấy á, phải cắt tiết như gà ấy mới im cái họng lợn của chúng lại được” – Hương tức đến đỏ cả mặt
“Vậy sao?” – cô thờ thẫn lấy từng chi tiết vụn vặt kết nạp vào bộ não vẫn còn chưa thông suốt. Nhưng cứ nghĩ đến việc anh bế cô đến đây, trong tâm lại thấy chút ấm áp len lỏi
Kiểu như được uống nước nóng khi đang ở giữa băng tuyết ấy!
Hương nói với Lam Anh là cô bị thiếu dinh dưỡng, làm việc quá độ, cộng bị sock nặng tinh thần nên bị ngất. Các cô y tế bảo phải nằm lại một ngày để theo dõi, mai mới được trả về kí túc. Nói chung, y tế ở Emerald không khác gì bệnh viện, họ nói ở lại là phải ở lại, không nên kháng cự mà để bệnh thêm nặng. Hương chơi với cô một lúc thì nói đi ra ngoài có việc, chút sẽ quay lại. Mục đích của nhỏ là chạy đến lục tung cái kí túc nữ - chắc chắn thủ phạm ở đó vì với chỉ một lý do - bọn chúng ghen ăn tức ở với Lam Anh!
Đứng trước cửa kí túc, không hiểu nhỏ kiếm đâu ra cái loa mà cầm lên rọi thẳng vào đó mà hét lớn:
“Đứa nào làm cái trò ghép ảnh tùm lum ấy thì ra mặt đi. Đừng tưởng thích làm gì thì làm. Ghen ăn tức ở rồi làm nhục người khác chúng bay vui lắm hả? Cái loại s.h.i.t lộn lên đầu như chúng bay về nhà mà làm giun đất đi nhé. Hay chưa cai sữa mẹ nên bấn mấy cái trò đấy?”
Nghe thấy những lời miệt thị đậm chất c.h.ử.i rủa của Hương, cá đám nữ sinh vì tò mò liền đi ra xem quây chặt cổng kí túc nữ. Họ đứng bàn tán chỉ chỏ, có người bênh vực có người trở mặt, loại nào cũng có, nhưng họ chỉ dám rì rầm bàn tán. Không ngờ, cuối cùng cũng có một nhân lên tiếng – mà bạn ấy lại là bạn tóc buộc lệch lần trước
“Ái chà, to mồm phết nhỉ. Còn mang cả loa đến nữa” – cô ta rất kênh kiệu khoanh hai tay trước ngực mà đứng trước mặt Hương
“Hóa ra là cô làm à?” – Hương nhếch mép cười
“Ơ kìa, có ai nói tôi làm đâu?” – cô ta quay ra nhìn lũ người đằng sau, mặt khinh bỉ muôn phần – “Này bạn trẻ, thích vu oan giá họa thì phải xem là ai đã biết chưa? Không có ngày mất mồm như chơi đấy”
“Tôi chả cần biết cô là ai” – Hương cười khẩy – “À, chắc là con tài phiệt hả? Thế thì phải làm thế nào cho bố mẹ mát mặt đi chứ. Không ngờ xinh gái thế này lại xem phim cấp ba”
Chát….
Cô ta căm phẫn tát thật mạnh vào má trái của Hương làm cô mất thăng bằng liền ngã xuống đất. Chưa hả, cô ta còn xông vào túm tóc giật mạnh cổ Hương lên tính giơ tay tát cái nữa thì bị một bàn tay khác giữ chặt lại.
“Anh Đăng…” – cô gái tóc lệch run rẩy nhìn Đăng, ngay lập tức cô ta quay ngoắt một trăm tám mươi độ - “Cô ấy đánh em nên em mới phản kháng. Cô ta đúng thật là mặt dày mà, em đã rất dịu dàng trước đó”
“Hhh, dịu dàng?” – Hương thở ra bằng mang tai, nhếch mép cười rồi lấy tay lau khóe môi rỉ máu – “Tôi nhớ mặt cô rồi, ra khỏi trường đừng có dập đầu van lạy chị đây tha thứ” – nói rồi Hương quay người bỏ đi
Đăng nhìn theo bóng Hương dần khuất thì mới quay người lại, nhẹ nhàng đánh rơi cánh tay trông thì có vẻ nhỏ bé mà lại chả biết kiêng nể gì hết. Anh mặt tỉnh bơ lau lau bàn tay vào vạt áo, anh tính bỏ đi thì bị cô ta kéo lại
“Anh phải tìm lại công bằng cho em, anh Đăng. Cô ta đánh em thật đó” – Giang – cô bạn tóc lệch lên tiếng năn nỉ anh
“Tôi xem hết rồi. Khỏi bịa chuyện” – nói rồi anh phủi mông bước đi, bỏ lại đằng sau cái nhìn tức tối đến hiện tia máu trong con mắt của Giang
Đăng đuổi theo Hương đang đi đằng trước, từ sau có thể thấy cô ấy rất bức xúc. Anh khẽ cười thầm, khá khen cho cô bạn nghĩa khí đấy chứ!
“Này, đi chậm thôi, anh mệt quá” – Đăng chạy theo, tay với với sau thân ảnh của Hương
“Anh mệt hay không mặc xác anh”
Trêu cô gái này chả thú vị chút nào, Đăng nhếch môi rồi bước nhanh đôi chân dài của anh. Chỉ cần một hai bước là đã nắm được cổ tay của Hương. Anh kéo giật cô lại làm cô mất trọng lực liền bị ngã vào lòng anh. Nhưng cũng rất nhanh lấy lại tinh thần, cô sẵn sàng tặng cho anh một cú lên gối vào trung tâm sự sống. Rút kinh nghiệm lần trước, lần này anh rất nhanh chóng bắt lấy chân cô ném sang bên cạnh. Vẫn không tha, Hương tính dùng cả nắm đấm mà thụi vào mặt anh, nhưng cũng chả nhằm nhò gì khi bị anh đỡ lấy rồi siết chặt bẻ sang ngang. Ánh mắt trêu đùa đã mất thay vào đó là cái nhìn xoáy sâu sắc lạnh. Hàn khí vờn vĩnh quanh Hương làm cô khẽ ớn lạnh, không hiểu sao đối diện với Đăng cô lại thấy rùng mình như thế. Thấy cô đã ngoan ngoãn dừng làm loạn, lúc này Đăng mới nói:
“Huân đoán là em sẽ vì tình bạn mà đi làm loạn nên bảo anh đến ngăn em. Vậy mà chưa kịp làm gì em đã ầm ĩ lên rồi. Em chân ướt chân ráo mới vào có biết là rất phức tạp không? Mà người em động vào cũng chả tầm thường gì, bố mẹ của Giang đều là người có máu mặt cả. Có ngày chết mất xác thì anh chả cứu được em đâu” – Đăng nhìn thẳng vào mắt Hương mà nói – “Việc này bọn anh sẽ lo ổn thỏa, với điều kiện là em ngoan ngoãn đừng làm ầm lên hộ anh”
Nhìn đôi mắt một mí của Đăng chăm chăm vào mình, Hương khẽ nóng mặt. Phải nói mắt một mí không đẹp được như mắt hai mí, nhưng mũi của Đăng rất cao, cộng thêm mái tóc cắt Textured như Taylor Lautner được nhuộm màu nâu hạt dẻ, trông anh ta như trai Hàn nhảy khỏi màn hình vô tuyến vậy. Đưa mắt sang bên để tránh ánh nhìn có điện của Đăng, Hương ngượng ngập nói:
“A…ai cần anh cứu chứ?.... Mong anh Huân sẽ giúp được Lam Anh” – nói rồi Hương vùng ra khỏi Đăng rồi chạy mất dạng
Giữ nụ cười nhàn nhạt trên môi, Đăng thật sự thấy hứng thú với con sư tử này!
Hương vị cà phê - Mờ Nhạt
Sáng hôm sau Huân đi sang phòng y tế xem cô thế nào. Bước chân anh nhẹ nhàng đến bên gần giường cô nằm, đặt một lon Highland Coffee Sữa lên bàn bên cạnh, anh khẽ đưa mắt nhìn cô đang ngủ. Thấy khuôn mặt gầy rộc đi vì mệt mỏi, đôi mày anh khé nhíu lại…Sống trong một môi trường phức tạp, cô ấy khó mà chịu nổi. Đã có rất nhiều vụ tương tự như thế, nhưng không may cho Lam Anh, người cô ấy quen lại là Kỳ - một nhân vật được rất nhiều người con gái mong chờ. Tình yêu luôn là thước đo chuẩn mực nhất cho lòng dạ tiểu nhân – người nào cao cả, người nào hẹp hòi tất sẽ được phơi bày. Đối với cái thứ nhàng nhàng khó hiểu như “tình yêu” thì những người giả tạo cao cả càng khó lòng kiềm chế.
Huân cứ đứng nhìn cô như vậy, nhìn thật sâu như để ghi nhớ khuôn mặt ấy - Coi như lần này tôi trả lỗi cô lần trước tôi cáu giận vô cớ. Mong từ lần sau, thần may mắn sẽ mỉm cười với cô hơn!
Quay người bước đi, anh đi nửa vòng viện để đến được trước cửa phòng có ghi “Information Room”. Dùng hai tay đẩy cửa, anh tự nhiên bước vào, làm tên ngồi trong đó phải giật mình mà ngã khỏi ghế.
“Ôi anh Huân, ngọn gió nào đưa anh đến đây vậy?” – Thắng đang gác chân lên bàn xem phim heo thấy anh thì liền vội vã đóng máy, chạy đến bên xum xoe bắt tay
Huân không vòng vo, anh vào đề luôn – “Chuyện của Nguyễn Lam Anh lớp MNG4 là ai làm?”
Thắng nghe đến Lam Anh thì chợt ngắc ngứ, nhưng hắn ta cũng rất mau chóng lấy lại tinh thần, đôi mắt xếch liền ngay lập tức cộng hưởng cùng nụ cười đểu:
“Anh nói vụ gì cơ? Sao em không biết?”
Huân đưa mắt nhìn Thắng, cũng chả hơi đâu mà hỏi vặn cậu ta. Anh lạnh lùng tiến đến cái máy “phim heo” của cậu ta mà tự động mở lên. Thấy anh nhanh lẹ hành động, Thắng liền vội vã đứng chắn trước màn hình, vạt áo vest đồng phục cũng vì đó mà tung bay.
“Thật sự là em không biết chuyện đó” – Thắng toát mồ hôi hột
“Tôi hỏi cậu lại lần nữa, ai làm vụ của Nguyễn Lam Anh?” – Huân bị chặn lại thì cũng không dây dưa. Anh đút hai tay vào túi quần, mắt đưa ra ngoài cửa sổ thảnh thơi hỏi
“Em…em…thật sự không biết” – Thăng rung rung khóe miệng nói
“Nguyễn Nam Thắng, C3-F5, tôi nhớ tên cậu rồi. Về sau có mệnh hệ gì đừng trách tôi không báo trước” – Huân hơi nhếch khóe môi, trước khi đi khỏi anh không quên ghé vào tai Thắng nói – “Về sắp hành lý đi là vừa!”
Thắng cứng đơ người, cảm giác như ai đó vừa đưa hắn ta vào trong tủ đá vậy? Đôi mắt Thắng rung rung cùng thân thể nhìn ra phía cánh cửa vẫn đang chỉ được đóng hờ, khốn thật, nếu anh ta đã nói thế có nghĩa là những việc liên quan đến hắn đều đã bị nắm thóp. Huân không phải là người thích đem chuyện này nọ đi dọa nạt chơi, anh ta đã mất công đi nửa vòng viện để đến đây, có nghĩa anh ta có mục đích thật. Hơn thế nữa, hắn còn đang dưới trướng của anh ta, không cẩn thận thì đúng là dọn đồ đạc về ngay thật. Vụ hắn đem gái về phòng, đem chất kích thích, cúp học, ngủ lang,…chẳng nhẽ anh ta đã biết hết?
Thắng lo sợ run rẩy, hắn lo vì ông bố ở nhà biết chuyện sẽ cắt tiền tiêu vặt hàng tháng lên đến bảy con số không của hắn. Lật đật chậm rãi những bước đầu, càng về sau chân Thắng càng mất tự chủ mà lao về phía trước. Đẩy mạnh cửa phòng, Thắng tất tưởi chạy theo Huân vẫn đang nhàn hạ đi đằng trước
“Anh Huân, quay lại đây một chút” – Thắng nắm lấy vai Huân, thở hồng hộc vì mệt
Sau hai giây do dự, Huân quay lại nở một nụ cười lấy lệ - “Được”
Trong căn phòng rộng ba mươi mét vuông, đối với Huân đó là cảnh vật còn đối với Thắng là không gian bức người. Uống liền mấy cốc nước, cuối cùng Thắng cũng nói ra được sự việc:
“Là con Giang học cùng khóa với em làm. Không hiểu sao hôm đó nó mang đến cho em một cái USB trong đó có một đống ảnh rồi nói: Mày hack vào toàn bộ máy của viện cho tao. Em có hỏi nó để làm gì, thì nó nói con nhỏ này động vào người tình của nó” – Thắng nhìn Huân từ trước đến giờ vẫn chăm chú nghe, mặt hắn lộ rõ vẻ bất lực – “Em cũng đã nói phòng thông tin chỉ duyệt những thông tin có liên quan đến thông báo của viện, hay những bức ảnh đạt tiêu chuẩn; nhưng… cô ta lôi việc lần trước em đánh nhau ra, còn kêu có cả clip làm bằng chứng, nên…” – Thắng lí nhí
“Vậy đống ảnh đó cậu còn giữ không?” – Huân đứng dựa lưng vào bàn, đôi mắt anh nhìn lên Thắng
“Còn còn ạ, em vẫn còn giữ. Anh muốn lấy sao?” – Thắng mở to mắt hỏi
“Để lại cho cậu ngắm?” – Huân hỏi ngược lại, trong đáy mắt còn bắn ra tia lửa
“Ahaha, em biết rồi sếp. Để em lấy cho anh và sẽ xóa toàn bộ, del sạch” – Thắng tâm tình vui vẻ, liền đá mắt với anh một cái
Tay vừa click chuột, mắt dán vào màn hình; Thắng vừa làm vừa ngoái đầu lại hỏi Huân đang đứng như dám thị coi thi đằng sau:
“Cô bé này là bạn gái anh à?”
“Tập trung vào làm đi” – Huân trả lời với khuôn mặt không cảm xúc
“Ầy, gì mà phải giấu. Anh ở trường bao nhiều người theo như thế, vậy sao không chọn cho mình một cô đi. Anh có biết không? Mấy đứa con gái lớp em hôm nào cũng như điên loạn ngồi hôn hít ảnh anh” – nói đến đây Thắng bật cười lớn – “Cảm giác mặt anh cháy đến nơi”
“…” – “Nói một câu nữa dọn vali về nhà” – Huân nhếch một bên mày lên, khóe môi khẽ giật giật: Chúng nó có ảnh từ bao giờ? Anh có chụp sao?
“Dạ dạ” – Thắng cười chừ - “Xong rồi anh này” – Thắng để vào lòng bàn tay anh một cái USB màu đỏ, hắn còn đứng thẳng dậy cười cười với anh.
Huân nhìn từ trên xuống dưới đánh giá hắn một lượt, rồi cũng nhanh chóng quay người bước đi. Những người trong ngành tài chính ai cũng biết Huân là người rất khó gần và khó hiểu. Hơn nữa, có một điều cấm kị là không bao giờ được để anh ta sờ gáy. Không hiểu anh ta là người hay là ma mà chuyện gì cũng biết, hơn thế, hình như anh ta rất giỏi trong môn “Tâm lý học”, nên chỉ cần nhìn cử chỉ ánh mắt thôi là đã đoán ra người đó đang nghĩ gì!
Thở phù ra bằng mồm, Thắng mệt mỏi ngã người vào ghế xoay. Ít nhất hắn làm việc tốt ngày hôm nay sẽ lấp liếm được những chuyện xấu trước kia…
Hương vị cà phê - Mờ Nhạt
Lam Anh cuối cùng cũng được về kí túc, tuy có mệt mỏi nhưng vẫn phải nhảy ngay vào bàn học cày, vì thứ hai sẽ thi môn đầu tiên – có nghĩa là chỉ còn mỗi ngày hôm nay để ôn. Con Hương biết vậy thì cũng không cản, dù gì giai cấp nông dân luôn phải chịu áp bức, vất vả thế nào cũng không được kêu. Chỉ mong sao giai cấp bóc lột lần này sẽ khoan hồng một chút!
Đang học bài không vào, nhìn chữ như nhảy điệu samba trên những trang sách, Lam Anh muốn gục ngay xuống bàn mà đánh một giấc ngon lành; chợt ở ngoài cửa có tiếng gõ. Vì bàn ở gần cửa nhất nên Lam Anh chủ động đứng dậy mở. Xuất hiện trước mặt cô là bạn gái tóc lệch lần trước:
“Bạn là Lam Anh” – Giang nhỏ giọng nói
Hương từ bên trong thấy là cô ta thì liền đứng lên định đi ra xổ cho một tràng. Ai ngờ vừa đi đến cửa, chiếu thẳng vào mắt cô là đôi mắt một mí của ai kia. Anh đứng ở xa, nhưng từ những ô cửa ở hành lang có thể thấy được! Dáng người nhàn hạ dựa vào tường, hai tay vòng trước ngực, chỉ có đôi mắt vẫn chăm chăm nhìn vào phòng. Như kiểu anh cố ý đứng đó để ngăn cản hành động bộc phát của Hương vậy. …Nghĩ đến những gì đã nói trước đó là không làm loạn nữa, nên Hương chỉ giận dữ ném ánh nhìn mang hình con dao cho Giang rồi quay lại vào phòng
Lam Anh nhìn Hương ngạc nhiên, rồi lại nhìn Giang đang ở trước mặt mình
“Ừm, mình là Lam Anh”
“Mình xin lỗi bạn về việc đã làm hôm thứ sáu. Hôm đó là do mình bồng bột nên mới hại bạn như vậy” – Giang cúi gằm mặt nói
“H…hóa ra là…bạn….làm sao?” – Lam Anh nghe không tin vào tai mình, giọng nói cô cũng run run theo. Giữa cô và người này có quan hệ thân thích sao? Hay đã quen nhau trước kia? Sao cô ấy nỡ làm vậy chứ?
“Mình thật sự thích anh Kỳ, nên mới nông nổi làm trò như vậy để bạn tránh xa anh ấy ra. Nhưng….” – Giang cắn lấy môi – “…Mình không dám nữa, mình chỉ cần câu tha lỗi của bạn” – Giang ngước nhìn cô bằng ánh mắt van nài
“Tại sao tôi phải tha thứ cho bạn?” – nhân phẩm, danh dự, lòng tự trọng của cô bị cô ấy vùi dập nhanh chóng, mà giờ đến đây nhanh lẹ xin câu tha thứ sao?
Giang chợt bật khóc nức nở, cô ta quỳ thụp xuống dưới chân Lam Anh, làm tất cả mọi người đều đổ dồn mắt vào nhìn – “Xin bạn, nếu bạn không tha cho mình, mình sẽ bị đuổi khỏi viện mất”
“…” – Lam Anh ngay lập tức chưa thể tiêu hóa thông tin
“Xin bạn, hay cứu mình lần này. Từ sau mình sẽ bốc khói khỏi tầm mắt của bạn. Sẽ không để bạn cảm thấy vướng bận đâu. Xin bạn” – nước mắt sợ hãi đã theo khóe mắt của cô ta lăn dài. Khuôn mặt này trước đó mấy ngày còn kênh kiệu hất hàm, nay lại khúm núm đến đáng thương!
Lam Anh nhìn Giang rồi lại nhìn lên phía cửa sổ đối diện, thấy Đăng đang cười tươi, tay anh còn làm biểu tượng “Hi”. Nghĩ mất một lúc, như hiểu ra sự việc, khóe môi cô đột nhiên nhếch lên tạo thành một nụ cười không thể tin được. Là Huân làm sao? Là Huân giúp cô sao? Nếu đúng như vậy thì anh ấy vẫn rất quan tâm cô, anh ấy không phải coi cô như không khí vờn quanh nữa. Lam Anh bất giác nở nụ cười tươi.
Cúi xuống nhìn Giang vẫn đang khóc lóc dưới chân – “Hãy hứa là sẽ không bao giờ tôi phải thấy bạn nữa!”
“Đồng ý, mình hứa, dùng cả tính mạng đảm bảo luôn” – Giang khóc lóc níu lấy vạt quần cô mà van nài
“Được, tôi tha thứ”
Ngay sau câu nói ngắn mà có lực đó, Đăng liền bóc mình khỏi tường rời khỏi. Anh đã hoàn thành nhiệm vụ, giờ phải về báo lại cho ông khốt đang bù đầu ở GB đã...Lam Anh thấy Đăng rời khỏi, thì mặc kệ cô gái nào đó vẫn đang cúi đầu cảm ơn liên hồi dưới chân, cô vội vã tách đám người chạy đuổi theo Đăng.
“Anh…” – quên tên rồi
Đăng đứng lại, người quay lại phía Lam Anh – “Gì em?”
“Là anh Huân làm ạ?” – lúc nói ra câu này, Lam Anh có chút ấp úng
Đăng thay câu trả lời bằng cái nhún vai và nụ cười tươi trên môi. Lam Anh đứng đực người, đôi mắt và khuôn miệng đã sớm vẽ ra niềm vui. Miệng cô muốn nói gì đó nhưng lại lắp bắp không thể nói ra. Mất một lúc, Lam Anh mới tự tin nhìn thẳng vào mặt Đăng mà nói:
“Anh dẫn em đi gặp anh ấy”
Đăng dẫn Lam Anh đến trước cổng Golden Bell. Lần này nhờ Đăng nên cô qua cửa ải mấy anh áo đen ngon ơ, dù rằng mấy anh ấy vẫn dùng ánh mắt tia X để soi xét cô. Vuốt lau mồ hôi trên trán, Lam Anh hơi nhướn người lên trên hỏi Đăng:
“Giờ này anh ấy vẫn còn ở đây cơ ạ?”
“Ừm, mai các em thi rồi nên tối nay phải soát lại đề” – Đăng hơi quay người lại nói với cô
“Vậy chắc anh cũng vất vả lắm!”
“Không, anh làm xong từ sáng rồi. Có cậu ta cả ngày chạy đi chạy lại vì việc của em nên mới vậy thôi!”
Không nhìn thấy khuôn mặt của Đăng, nhưng cô cũng biết anh ấy đang cười. Lam Anh chợt đỏ mặt! Anh ấy dành cả ngày để giúp cô tìm hung thủ, rồi không hiểu anh ấy làm kiểu gì mà cô ấy còn đích thân đến xin lỗi cô. Cô thật sự thấy cảm kích trong lòng xen lẫn những cái hẫng nhịp rồi lại đập nhanh liên hồi của quả tim hư đốn. Chắc chắn đợt này được nghỉ đông sẽ về kiểm tra tổng bộ tim xem có bị bệnh gì không?
Golden Bell buổi tối vẫn thật rực rỡ, không hổ danh là nơi sáng nhất học viện – cả về nghĩa đen lẫn nghĩa bóng. Nhìn từ bên ngoài vào rất dễ nhận thấy chỉ còn một ánh đèn bàn le lói trong bóng tối bao phủ. Cảm giác như con người ngồi trong đó cũng cô đơn và nhỏ nhoi như ánh đèn ấy vậy! Đăng đi trước còn cô đi sau, từng bước từng bước một mang theo sự hồi hộp khôn nguôi. Từ cửa chính, đến giữa tòa nhà, Đăng và cô bước không nhanh cũng không chậm. Tiếng đế dày đế dép ma sát xuống mặt sàn bóng loáng tạo nên những âm thanh nhè nhẹ vang động. Tuy nhiên, điều đó hoàn toàn không làm ảnh hưởng đến con người ngồi kia. Có lẽ do anh quá tập trung hay vì anh đã biết trước là có người đến nên mới chưng ra điệu bộ thản nhiên làm việc như không thế? Tay cầm bút, tay lật giấy, đôi mày còn khẽ nheo lại khi thấy có sai sót; chắc đây là lần đầu tiên Lam Anh được nhìn anh dưới dáng vẻ của một người chuyên tâm làm việc. Không còn là những cái xoay trụ ghế nghịch ngợm, không còn là những cái dựa lưng thoải mái thư giãn gân cốt, cũng không còn là vẻ mặt đọc sách mà như đang lướt tạp chí bãi biển. Đôi mắt Lam Anh khẽ trùng xuống khi nhìn anh bận rộn như vậy, sự cảm động đã trào dâng nơi đáy lòng!
“Trả hàng cho mày này” – Đăng nhẹ đặt chiếc máy ghi âm xuống mặt bàn tạo nên một tiếng “Cách” nhỏ – “Tao về ngủ đây, nhanh rồi về nghỉ sớm đi nhá”
“Ừm, cám ơn” – Huân không nhìn lên mà vẫn tập trung làm việc. Có vẻ đống giấy lộn ấy làm anh lao tâm khổ tứ đến nỗi quên mọi thứ xung quanh
Đăng nháy mắt với cô ra hiệu anh sẽ để lại không gian cho hai người rồi bước thẳng ra cửa chính. Lúc này, không gian phảng phất hơi điều hòa chỉ còn có cô và Huân. Mọi thứ dường như thu gọn chỉ còn vỏn vẹn trong ánh đèn yếu ớt nơi bàn làm việc của anh. Huân vẫn làm việc hăng say mà không biết Lam Anh đã đứng ở đó được bao lâu. Nhưng cô không vì đó mà than trách, cô thích nhìn anh ấy như vậy! Thời gian xin hãy dừng lại một chút để cô cảm nhận thật sâu rằng, con người này đã vì cô mà tất bật cả ngày, đã vì cô mà giờ này vẫn còn phải ở đây làm việc, vì cô mà vất vả như vậy…
“Cám ơn anh” – sau hàng nghìn giây đứng ngắm nhìn anh, Lam Anh cuối cùng cũng quyết định mở lời
Bàn tay lật giấy, ánh mắt lướt qua con chữ, cái đầu liên tục xoay xoay của anh dừng lại toàn bộ khi bên tai văng vẳng giọng nói nhẹ nhàng như hơi sương buổi sớm. Huân chậm rãi đưa mắt lên nhìn Lam Anh đứng ở trước mặt. Đôi mắt anh dừng trên khuôn mặt vẫn còn hơi nhợt vì mệt mỏi kia thật lâu, không biết cảm nghĩ thật của anh là gì nhưng chắc chắn là có ngạc nhiên, xen chút bất ngờ.
Lam Anh ngượng ngùng cúi đầu xuống nhìn bàn tay vì ngại mà xoắn xuýt liên tục, từ phía cô cảm giác như anh đang dùng sức mạnh từ ánh mắt hút cô lại gần anh hơn. Mỗi lần đối diện với anh là cô không sao giữ được kiên định đến cuối để trực diện nhìn vào đôi mắt ấy, mà luôn luôn là kẻ chịu thua trước. Nếu không như vậy chắc bản thân cô sẽ tự bốc cháy mất!
“Anh vất vả là vì giúp em! Thật sự cám ơn anh” – Lam Anh lấy sức mạnh yếu ớt còn lại ngửng lên nhìn anh, trên môi cũng vẽ một nụ cười duyên
Nhờ không gian yên lặng cùng tiếng máy điều hòa nhè nhẹ phả ra, mỗi câu nói của cô tưởng như ngọt và trong thêm mười phần - giống như tiếng gõ của chiếc thìa inox vào thành cốc thủy tinh rỗng – thánh thót đến mê dại lòng người.
Cảm thấy mình đã quá lâu dừng lại trên cô, Huân vội thu hồi ánh mắt, khẽ hắng giọng, anh nhìn vào tài liệu trước mặt thuận miệng hỏi:
“Sao không nghỉ ngơi đi?”
“Em phải đến cám ơn anh chứ! Không có anh chắc tự trọng của em bị mấy người đó dẫm lên nát bét rồi” – Lam Anh thật sự cảm thấy vui vẻ khi anh nói chuyện với cô, cũng tự nhiên mà thoải mái hơn trước anh
“Không có gì! Là tôi muốn xin lỗi cô về việc lần trước giận vô cớ” – Huân dừng đôi tay lật giấy. Nhẹ hướng ánh nhìn lên cô, khuôn mặt anh có gì đó lành lạnh nhưng tận sâu nơi đáy mắt lại là sự dịu dàng như vỗ về thú cưng
“Dạ, cũng là tại em đổ cà phê vào người anh. Em là người có lỗi. A…A…Anh không có lỗi gì cả!” – bị biểu cảm mới mẻ từ đôi mắt anh làm Lam Anh đứng hình, cũng vì thế mà ấp úng đánh rơi câu chữ
“Vậy sao?” – Huân nhoẻn miệng cười – “Biết thế chả giúp nữa” – anh cúi nghiêng khuôn mặt, từ đuôi mắt đến đôi môi đang nhếch nhẹ, tạo nên nụ cười thoáng qua tỏa ra dư vị mê người
Từ hôm qua đến hôm nay, hết lần này đến lần khác anh làm cô ngụp lặn trong sự vui sướng khôn nguôi, thỉnh thoảng lại tự hỏi: Anh ấy có thật sự là Huân mà cô biết? Sáng thứ bảy vừa mở mắt đã thấy lon Highland trên bàn, chắc chắn không phải con Hương vì nó rất lười đi mua mấy thứ này, càng không thể là Thúy manga và Liên rapper, đơn giản vì bọn họ không biết sở thích uống cà phê của cô. Cầm lon Highland trên tay mà cô cảm giác nước từ thân lon chảy xuống ngấm hoàn toàn vào làn da khô ráp, nó giống như những quan tâm anh đã dành cho cô cứ tự nhiên khắc sâu trong lòng. Hơn thế, anh còn giúp cô vạch mặt thủ phạm, bảo Đăng đến canh chừng, vì cô mà phải làm việc đêm, nay lại chưng ra những thứ biểu cảm lần đầu tiên cô nhìn thấy. Quả thực nếu có người chĩa súng vào đầu lúc này, cô cũng cho là họ đang chơi đùa cho vui…
Hơi thở gấp gáp mau bị cô chế ngự một cách nghiệp dư, ngại ngùng lúng túng cúi người chào anh:
“Vậy anh làm việc đi, …em không làm phiền anh nữa” – nói rồi cô xoay người vội bước đi
Nhưng vừa đi được hai bước thì bị anh gọi lại:
“Ở lại đây đi” – Huân chủ động giữ cô lại. Anh cũng đứng dậy đi gần đến cô hơn
Xin anh, xin anh đừng đứng gần như vậy! Trái tim đập bình bịch liên hồi theo tiếng nhịp chân anh di chuyển. Cho đến khi anh đứng ngay sau cô, mùi vị nơi anh gần gũi đến nỗi làm tâm trí cô hoàn toàn bị đốn ngã.
“Dạ?” – Lam Anh đáp trong vô định
“Chút tôi đưa cô về” – Huân nhìn sau lưng cô mà nói, đôi mắt đen sâu thăm thẳm tập trung vào tấm lưng đứng trước mà phong tỏa tầm nhìn
“Không sao, em tự về được” – cô ngại ngùng cúi người
“Vậy vẫn muốn ngày mai lên toàn viện là bị sàm sỡ vào ban đêm?” – Huân nhoẻn miệng cười. Anh rời bỏ vị trí đứng thẳng hàng với cô mà đút hai tay vào túi quần, người cũng dựa tự do vào chiếc bàn đằng sau
“Hm?” – Lam Anh quay người lại nhíu mày nhìn anh
“À mà trông bộ dạng này…” – anh nhìn cô một góc nghiêng. Mắt lượt từ trên xuống dưới, cảm giác ánh nhìn của anh như có thể chụp X-quang hết cả xương cốt hộp sọ bên trong – “…Chắc không sao đâu!”
“Anh….anh….vô sỉ” – Lam Anh đỏ bừng mặt. Trước đó anh còn làm cô bay lên mây, giờ lại dùng ánh mắt soi xét ấy mà phán cho một câu đánh gãy cô xuống chín tầng địa ngục. Mặt đỏ bừng lên vì ngại, cô quên rằng người trước mặt là người mà cô thích, liền bặm răng bặm lợi mắng anh, hai tay cũng khoanh che trước ngực.
Huân làm bộ ngạc nhiên lắm, anh cười hắt ra: “Vậy cô nghĩ tôi như thế nào? Công tử hoàn hảo hay thiếu gia lạnh lùng bất khuất?” – mỗi từ anh nói đều đồng thời một bước tiến sát đến phía cô. Bước chân chậm rãi di chuyển cho đến khi ai đó phải ngả cả người ra đằng sau, không những thế tay cũng phải vịn vào chiếc bàn gần đó chống đỡ thân người sắp đổ ngã.
Thấy đã áp bức được người trước mắt sợ đến nỗi mặt cắt không còn giọt máu, Huân cười khục lên trong cổ họng rồi nhanh chóng đứng thẳng dậy quay người đi về bàn làm việc. Tay dọn đống đồ trên bàn, miệng thì nói với Lam Anh vẫn còn đờ đẫn ở kia:
“Cũng được, vậy tôi về trước đây. Nhớ đi cẩn thận, ở xung quanh đây có rất nhiều biến thái”
Huân một vai khoác cặp, một tay cầm tập đề, anh thản nhiên đi qua cô, cũng không mang một chút thành ý nào là muốn đưa cô về nữa
“Dạ?” – Lam Anh rời khỏi mộng tưởng trước mắt, vội vã che giấu hai má đã đỏ bừng mà đuổi theo anh: “Ch...chờ em với”
Thứ ánh sáng mờ ảo từ đèn đường hắt ngược lên bóng hai người vẫn đang rảo bước chậm rãi trên con đường con quen thuộc. Những đám ruồi nhặng vờn vĩnh xung quanh bóng đèn, tạo cho con người ta cảm giác lúc này là đêm khuya chứ không phải mới chín mười giờ. Tiếng bước chân lẳng lặng của người đi trước cùng tiếng loẹt quẹt dép lê của người đi sau, không gian tĩnh mịch này chí ít còn có chút âm điệu. Lam Anh đi phía sau Huân, bóng lưng anh dài đổ ngược đằng trước – đã ai nói với anh đến cái bóng của anh cũng rất đẹp chưa? Sự ngượng ngùng, sự lúng túng vờn vĩnh xung quanh hai người, thỉnh thoảng lại đâu đó có tiếng thở dài…
Duy trì trạng thái này mất một lúc, đến khi ngừng lại thì đã là ở trước cổng kí túc. Huân không đi sâu vào, anh đứng cách xa cánh cổng sắt được sơn màu xanh lam đậm và trang trí hoa văn đẹp đẽ ấy một quãng. Lam Anh vì bước chân anh dừng thì cũng khựng lại theo, đôi mắt to tròn của cô ngẩng lên anh rồi lại đá sang cánh cổng – À đã về rồi!
Cô chủ động tiến lên trước, quay người lại phía anh để ánh đèn trắng sáng mờ ảo cùng ánh trăng ló khuất soi lên khuôn mặt xinh xắn. Cô nói:
“Cám ơn anh đã đưa em về. Anh về sớm nghỉ ngơi đi ạ” – vừa nói cô vừa cô trấn an mình bằng nụ cười thân thiện vốn có
Huân chủ động nhìn cô một lúc, anh ấy luôn luôn như thế - luôn mang đôi mắt tựa như biển hồ sâu thẳm không đáy ấy làm vũ khí mê hoặc lòng người. Khẽ nhếch môi sang ngang, cuối cùng anh cũng nói:
“Nghỉ ngơi và mai thi tốt”
Cũng không dây dưa lời nói và ánh mắt, Huân nhanh chóng quay người bước đi. Chỉ một câu nói gồm sáu chữ cái, ngắn gọn nhưng trong đó lại chứa vạn lần quan tâm săn sóc. Lam Anh thật sự cảm thấy ấm lòng! Nhìn bóng dáng anh khuất dần sau ánh sáng, cô mới nhẹ nhoẻn miệng cười rồi vui vẻ bước vào trong.
Ngày hôm nay cô lại hiểu thêm về anh và cũng một lần nữa khẳng định điều này: Huân thật sự là người rất biết quan tâm đến người khác!
Hương vị cà phê - Mờ Nhạt
Tên cô và tên của Hương ở cách xa nhau nên lên đến hành lang cô liền chúc Hương thi tốt rồi chia tay nhỏ tại đó. Thật sự là mấy ngày qua kiến thức cô nhập vào đầu là con số không. Những gì Kỳ dạy cho cô, cô có nhớ, nhưng ngoài ra thì một chữ bẻ đôi cũng không biết. Đứng trước cửa phòng thi, cầm quyển sách dày khực học đến hơn hai trăm trang rồi mà kiến thức trong não cô chỉ được hai trang là kỉ lục. Nhiều lúc đả kích rất mạnh bộ não teo nhỏ không chút thông minh của mình. Chả hiểu cô ăn gen ở đâu lại ngu độn như thế? Bố cô kinh doanh rất giỏi, mẹ tuy nội trợ nhưng những gì đến tay bà đều ra ngô ra khoai. Hay có lẽ trí thông minh kế thừa ấy đã nhảy vào cái đầu to hơn người của thằng Bin?
Khẽ thở dài, đến giờ thi rồi!
Đề phát ra dày hơn sáu trang, mùi mực in mới thơm thơm nóng nóng vẫn còn đây, mà sao cô thấy hoa mắt chóng mặt hết cả lên. Đọc một loạt những “Case Study” họ đưa trước, rồi lại đến một loạt “Key Hint” để giúp làm bài nhanh hơn, sao cái gì cũng như mới nguyên? Nhìn lướt qua phòng một lượt, cô chợt thấy hẫng tim khi các bạn đã chăm chú vào ngoáy ngoáy viết viết. Phòng thi giờ đây chỉ còn tiếng máy điều hòa phả ra hơi lạnh, tiếng viết giấy xoạt xoạt của thí sinh, tiếng guốc di chuyển của giám thị và tiếng thở dài bất lực của thí sinh mang mã số 105-4-0122.
Lật đi lật lại, lật tái lật hồi, mãi mới thấy một phần nhỏ trong một câu nói về thuyết Gantt mà lần trước Kỳ đã dạy qua. Một tia sáng le lỏi trong lòng, cô liền với bút viết. Chăm chú cặm cụi như ai, nhưng đâu có ngờ được mỗi chữ của cô viết đều phải lan ra khoảng hai phút. Mặt chăm chú đấy, nhưng là để sao viết được một phần nhỏ thôi tuy thế chữ phải đẹp giấy phải sạch…
Nhìn đồng hồ đeo tay đã một tiếng trôi qua, Lam Anh bất lực nằm gục xuống bàn! Thôi trượt rồi…
Ra khỏi phòng thi trong tâm trạng xấu tệ, Lam Anh từng bước mệt mỏi đi xuống cầu thang. Nhỏ Hương từ xa đã thấy cô thì vui vẻ liền tiến đến khoác tay, miệng nó còn bô bô:
“Đề dễ mày nhỉ? Hí, tao làm chắc bỏ có một phần thuyết Gantt 10 điểm thôi”
“Còn tao chỉ làm được mỗi phần thuyết Gantt 10 điểm thôi!” – Lam Anh chán nản giương đôi mắt như con thú hoang bị bắn hạ của mình lên nhìn Hương, rồi mau chóng cụp xuống.
Lần này cô thảm thật rồi!
Check in FB (1/10/20XX. 15:15) - Chè Coffee: Live hard rồi :(
Điểm thi lần này có nhanh hơn dự tính, hình như là để cho những ai phải thi lại có cơ hội làm bài trước tuần nghỉ để bước sang nửa cuối kỳ một. Dù không xem cũng biết là cô trượt rồi, nhưng vì sự tò mò hiếu kì nên ai đó vẫn ngồi thu lu trên giường, chăn trùm kín người, ngón tay run run di con chuột laptop. Con người thật tham lam khi biết mình chết chắc rồi mà lòng vẫn nuôi hy vọng có tia sáng nơi cuối chân trời chiếu rọi. Chỉ là Lam Anh thấy hổ thẹn với những gì Kỳ đã tốn công chỉ bảo, và lời chúc trước hôm thi của Huân! Cô rất mong người chấm sẽ bị che mắt mà cho cô qua, chỉ cần qua thôi!
Nhưng đúng là mơ hão, 50 điểm là qua trong khi cô có vỏn vẹn 20 điểm. Nguyễn Lam Anh là đứa điểm thảm nhất và tuyệt vời hơn, chỉ có hai đứa bị trượt trong kì thi này, trong đó có cô! Hương còn qua với điểm số 60, còn cô khiêm tốn sụt sùi với điểm hai mươi tròn trĩnh. Gập máy tính, cô hận không thể ngay lúc này dùng laptop đập bể đầu mình!
Trong lúc đó, tại phòng trà ở Golden Bell…
“Anh Huân, anh nghe nói vụ của nhỏ nào đó ở lớp quản trị không?” – Mỹ Linh vừa nhấc một chén trà trên tay, vừa quay sang hỏi anh
“Không” – Huân trả lời ngay mà không tốn công suy nghĩ. Khuôn mặt anh cũng chẳng thể hiện gì là giật mình hay ngỡ ngàng
“Vậy sao?” – Mỹ Linh cong môi – “Nổi được hai ngày thì xịt ngóm. Mà công nhận mặt con bé đó với thân hình cấp ba ấy hợp thật đấy. Ghép pro đến nỗi lúc đầu em nhìn tưởng thật. Haha. Nếu không có bài viết đính chính thì chắc em tưởng nhỏ đó là dân hang động thật đó” – khuôn mặt đẹp cùng mùi nước hoa nồng nặc không thể che giấu được bản tính vô duyên vốn có của hot girl ngành quản trị khách sạn
Vẫn khuôn mặt đó, đến một tia cảm xúc cũng không có. Vẫn đôi mắt đó, đến một cái nhìn hiền dịu cũng không tồn tại. Chỉ có tiếng gấp tờ báo mạnh đến nỗi cảm giác trà trong cốc người bên cạnh có thể vì chủ nhân giật mình mà bắn lên tung tóe. Khí lạnh tỏa ra từ cơ thể anh nhưng trong nội tâm lại như lửa đốt đang bốc ra ngùn ngụt cạnh tranh với sự lạnh lùng vốn có ở vẻ bề ngoài. Huân mạnh tay vất tờ báo, đã sớm bị lực bàn tay anh làm nhàu phần viền, sang bàn bên. Anh đứng dậy bước ra khỏi phòng trà, bỏ lại cái nhìn ngây ngốc của Mỹ Linh vì không hiểu anh đang bực tức chuyện gì?
Anh không chối bỏ rằng bản thân mình đang nóng hừng hực lên như có lửa thiêu. Có lẽ vì nụ cười man rợ xuất phát từ con người không biết gì đến phép lịch sự cơ bản, hay có lẽ là vì cô ta đang ngang nhiên xúc phạm…cô ấy! Chiếc ca-vat vốn đã lỏng lẻo nay chỉ cần một cái rút từ bàn tay khỏe mạnh của anh, cổ áo trắng nhanh chóng trống trơn. Ngã mình vào ghế, anh nhắm mắt rồi ngửng mặt lên trần. Thở thật mạnh từ mũi, anh cảm thấy thật sự khó chịu!
Không khí bức người hay nội tâm dậy sóng? Mấy người đi qua hỏi han mà anh cũng chỉ bỏ lửng vài câu ậm ừ cho qua. Nhìn vào máy tính, các con chữ trên đó như càng trêu ngươi anh hơn. Không suy nghĩ nhiều, anh liền mang theo những thứ vướng bận trong lòng ra ngoài cửa chính hướng người bước đi…
Cứ đi mãi đi mãi, may thay gió mang theo vị thực vật man mát làm anh trong lòng dễ chịu hơn nhiều. Một tay đút túi quần, một tay rảnh rỗi chỉnh gáy tóc hỗn độn, anh tính sẽ đi nhâm nhi một tách trà; dù gì cốc trà mới toanh của anh đã bị những câu nói không có suy nghĩ của Mỹ Linh làm cho đắng ngắt. Bước chân đang di chuyển đều đặn chợt khựng lại khi trước mắt hiện ra thân ảnh quen thuộc.
Cũng đã một tuần kể từ ngày anh đưa cô về kí túc, hôm nay mới gặp lại. Cô ấy mặc đồng phục, tay cầm tờ giấy gì đó những có vẻ là nó đã bị bóp nát vo viền trong lòng bàn tay nhỏ bé. Khuôn mặt lộ rõ biểu cảm chán chường, mệt mỏi; thân hình hơi chút lại ngủm xuống chứng minh cho sự có mặt của những cái thở dài ngao ngán.
Tính đi qua và không hỏi han gì, nhưng bước chân anh cứ tự nhiên mà rẽ về phía cô. Cũng chả biết làm sao, đành chiều lòng trái tim đã chỉ dẫn, anh cất lời hỏi:
“Thi thế nào?”
Lam Anh giật mình ngẩng mặt lên. Mắt cô nheo lại vì bị ánh nắng sau anh làm cho chói. Nâng bàn tay lên che, thân ảnh đen đen vì ngược sáng của anh giờ hiện rõ nhất có thể - Cô đã nhìn rõ anh rồi! Nhưng không là biểu đạt giật mình, hốt hoảng, ngạc nhiên như mọi khi, thay vào đó là cái xụ người chán nản. Thái độ này của cô chính xác lại tác dụng ngược lên anh, anh ngạc nhiên lắm khi thấy cô không như mọi ngày, đôi mắt ngay lập tức thể hiện sự thích thú.
“Em trượt rồi” – Lam Anh lúng búng nói ra được mấy chữ. Bàn tay cũng hợp tác vo viên tờ giấy đã sẵn bị nhàu nát
“À” – anh kéo dài âm cuối như thể hiện: Tôi biết ngay mà!. Nhưng đâu đó trên đôi môi anh lại là nụ cười thoang thoảng
“Giờ em không biết sao để thi qua nữa. Nghe nói đề thi lại còn khó hơn cả đề thi chính” – Lam Anh ngẩng mặt lên, nheo chặt đôi mắt gấu trúc vì mất ngủ. Đôi môi cũng bạnh ra chả thèm để ý đến hình tượng – “Anh ơi cứu em!!!!!!”
Ôi giật mình! Đã ai nói với cô ấy là cô ấy rất giỏi trong việc thể hiện cảm xúc chưa? Không những thế còn rất biến hóa khiến người đối diện như anh cũng thấy giật mình mà lùi về phía sau hai bước. Đôi mắt anh ráo hoảnh nhìn xung quanh, bước chân cũng nhón nhón sang ngang kiểu như chỉ cần chỉ thị một cái thôi là có thể chạy thục mạng được!
“Anh ơi cứu em đi mà. Giờ em không biết nhờ ai nữa” – Lam Anh cuối cùng cũng rặn ra được một giọt nước mắt thương xót. Họa cho anh chứng kiến mà đi hết từ ngạc nhiên này đến rùng mình khác
Nhìn biểu lộ của cô ấy còn sống động hơn cả xem phim!
Anh nới rộng cổ áo cho đống ứ nghẹn có thể trôi xuống. Anh đánh mắt sang cô nói:
“Tôi không phụ trách mảng quản trị”
“Nhưng GB nào cũng phải học đều mà” – Lam Anh vội vã bước đến trước anh chặn đầu
“Kỳ cuối tuần này về rồi” – anh nhìn về hướng khác khi nói câu ấy
“Nhưng giữa tuần em thi rồi. Em cũng không thể bắt anh ấy dạy học qua Skype được” – Lam Anh méo mặt. Trông cô đúng như kẻ đang lâm vào đường cùng
“Còn rất nhiều người khác”
“Nhưng em không quen ai cả” – Lam Anh nhíu mày
“Tôi có thể giới thiệu cho cô” – anh đưa mắt đi chỗ khác
“Giờ thật sự là em rất vội. Đợi anh giới thiệu xong chắc em chết chắc rồi. Anh độ lượng đại ân, hiền từ như quan âm bồ tát giáng trần, anh giúp em lần thôi. Em thề từ lần sau sẽ không nhờ vả anh nữa” – Lam Anh giơ tay lên ngang trán, mặt cô chắc nịch khẳng định
“Không bao giờ” – Huân biết hết đường lui. Nên cự tuyệt là tốt nhất
Anh bước lùi lại phía sau hai bước, rồi nhanh chóng quay người chạy lẹ. Về phần Lam Anh, đã có cọc mà không biết giữ quả là đứa ngu! Bởi vậy Lam Anh cũng rất nhanh chân mà đuổi theo anh. Huân không nghĩ đứa con gái nhỏ thó như cô mà có thể mang sức mạnh tiềm tàng để đuổi theo anh khắp quanh viện như thế này. Đằng sau vẫn là tiếng gọi, tiếng cầu xin, tiếng nhờ trợ giúp; bên cạnh là những ánh nhìn ngạc nhiên cùng những ngón tay chỉ trỏ hay những cái che miệng bàn tán; lúc này anh bỏ qua hết, chỉ nghĩ đến phải chạy để thoát thân thôi!
Có những lúc tưởng chừng đã cắt đuôi được cô vì anh không còn nghe thấy tiếng gọi với đằng sau nữa; guồng chân chậm dần, anh gần như giảm từ chạy xuống thành đi bộ - đến chết mệt với cô ấy! Vậy mà chỉ để cho anh tản bộ được vài giây, cô ấy đã chạy thục mạng đến bên cạnh anh, miệng vừa nở nụ cười ngây ngốc vừa nói – “Anh khỏe thật đấy!”. Thái độ lúc này của anh chỉ còn hai chữ “ngạc nhiên” và rồi sau cái lắc đầu ngao ngán, công việc tản bộ của anh chấm dứt ngay lập tức, thay vào đó là những sải bước dài và nhanh.
Nắng cùng gió cứ thế cùng họ chạy vòng quanh khuôn viên rộng lớn của học viện…nếu ngay tại đây có một nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp, chắc chắn ông ấy sẽ không bỏ lỡ khoảnh khắc tuyệt mĩ vừa đáng yêu vừa đáng ghi nhận này!
Từ lúc bắt đầu đến giờ đã được bốn mươi lăm phút tắm mồ hôi và gần như sức cùng lực kiệt, Huân dừng lại ở một thảm cỏ sau tòa nhà truyền thống. Tay chống lên đầu gối, anh thở hồng hộc gấp gáp. Người đằng sau vì quán tính mà chạy quá lên trên anh hai mét, cô ấy cũng thở phì phò không những thế vì sức con gái yếu hơn, cô ấy còn ngồi bệt luôn trên thảm cỏ xanh mát vẫn còn đọng lại vài giọt nước từ trận mưa đêm qua.
“A A giu giu giúp e em nh nhé” – đã mệt gần chết nhưng Lam Anh vẫn cố với đến anh mà nói
Không hiểu sức mạnh thể lực và tinh thần từ cô ấy moi ở đâu ra, mà có dư sức để đuổi một người đã có quãng thời gian dài tập luyện như anh. Lại còn dư hơi để xin anh giúp đỡ, quả thực anh chịu thua hoàn toàn!
Cả người ngã xuống thảm cỏ, anh cố trấn an hơi thở gấp gáp. Trong ánh nắng, giọng anh mang nỗi bất lực nhưng nó vẫn thật trầm ấm và cũng nhẹ tựa làn gió mùa thu:
“Tôi có thể giúp gì?”
“Mày đi đâu mà dậy sớm thế?” – Thúy manga ở giường bên ngó qua đồng hồ thấy mới năm giờ sáng mà Lam Anh đã mò mẫm dậy, thì lên tiếng hỏi
“Đi học!”
Cô xụ mặt trả lời Thúy rồi cũng mau chóng đi vệ sinh cá nhân. Công nhận, để nhờ được anh dạy học là một kì tích, nay đi học được anh lại là một kỉ lục khác. Vã nước lên mặt, cô ngao ngán nhớ đến lịch trình mà anh đưa ra, nếu theo sát nó, anh sẽ không quản ngại vất vả mà dạy cô học!
.......
“Tôi có thể giúp gì?”
Lam Anh vui vẻ muôn phần, dường như mệt nhọc vì đuổi theo anh bằng mười vòng sân vận động Mỹ Đình giờ đây cũng bay biến. Dùng vai áo lau đi những giọt mồ hôi thi nhau túa ra trên khuôn mặt ửng hồng, Lam Anh nhanh nhẹn trả lời câu hỏi của anh
“Chỉ cần anh giúp em thi qua trong kì thi tới, em hứa sẽ không bao giờ làm phiền anh nữa”
“Tôi tin cô được bao nhiêu phần trăm?” – Huân nằm trên cỏ. Một chân của anh dựng lên, chân còn lại duỗi thẳng. Hai cánh tay mở tự do trải dài trên nền xanh cỏ mát. Đôi mắt anh nhắm nghiền, cảm giác như trả lời cô như bản năng sắp sẵn
“100%, em không bao giờ lừa gạt người nha” – Lam Anh nói với giọng chắc nịch
“Ý tôi là cô có chắc sẽ qua không? Tôi không muốn thanh danh mình bị hủy diệt” – giọng nói của anh vẫn nhè nhẹ đáp trả từng câu cô nói. Mang chút soi xét, mang chút bất an, mang chút bất lực nhưng cũng mang chút thành ý rằng chắc chắn lần này anh sẽ giúp
“À...chuyện đó thì…nếu không thi qua em sẽ...” – Lam Anh cắn môi suy nghĩ. Cô dù gì cũng không thể ngu ngơ như diễn viên mà thốt ra cái câu: Anh bảo gì em làm nấy được! Nghĩ ngợi một lúc, cô nói – “Em sẽ đền anh một việc”
Đôi mắt đang nhắm nghiền của anh chợt mở ra, tròng mắt thâm sâu đen láy được ánh nắng chiếu rọi càng làm khuôn mặt anh thêm cực phẩm. Chống hai tay đỡ người ngồi dậy, anh mang ánh mắt trời phú đó tặng cho cô miễn phí. Cũng không bắt cô phải nói thêm gì, thân hình của anh dần dần tiến sát đến bên cô hơn. Gần nữa, gần hơn nữa, cho đến khi Lam Anh chủ động dùng bàn tọa dịch người xuống nửa mét, lúc đó anh mới dừng lại. Từng câu từng chữ của anh nói ra, ngắn gọn dễ hiểu, nhưng lại như quả tạ ngàn cân bổ nhào lên vai cô:
“Tôi sẽ dạy cô, nhưng cô phải theo lịch trình của tôi”
“Lịch gì ạ?” – Lam Anh ngại ngùng hướng mặt sang bên tránh đôi mắt bức người ấy
“Nếu học chiều thì sáu giờ sáng có mặt ở Golden Bell, còn học sáng thì sau khi ăn trưa – là một giờ - phải đến chỗ tôi. Nói trước, tôi rất ghét cao su, nếu cô chậm hai phút, ngày hôm đó tôi không dạy và kiến thức ngày hôm đó cũng bỏ qua luôn. Giờ ôn tập sẽ là sau bữa tối, nếu không trả lời được, cũng coi như tôi hết nhiệm vụ!”
Nói xong lịch trình như được anh lập trình sẵn từ rất lâu, Huân nhoẻn miệng cười với cô. Nhưng hình như nụ cười đó tuyệt nhiên không có chút gì gọi là “đẹp trai” hay “đáng yêu”. Đối với cô lúc này, nụ cười ấy như lời nhắn của tử thần áo đen. Ông ta nói rằng: Lam Anh à, sắp chết rồi!
Hương vị cà phê - Mờ Nhạt
Chạy ào ra khỏi kí túc khi mọi người vẫn còn đang say giấc nồng, chiếu mắt nhìn lên đồng hồ đeo tay, chết rồi còn mười phút nữa thôi! Vậy là thân hình nhỏ thó mà sức khỏe vô biên lại lần nữa được lĩnh giáo chạy đường dài. Mùi sương sớm vẫn còn đây, mùi rêu còn chưa khô, chưa một văn phòng nào mở cửa, người đi tập thể dục còn chưa thấy đâu, vậy mà tên lang sói nào đó bắt cô phải chạy thục mạng như vận động viên điền kinh năm sau thi Sea Games thế này! Từng tích tắc giờ đối với cô quý hơn vàng, cứ nghĩ đến việc bài hôm nay sẽ bị bỏ qua là đôi chân của cô lại được truyền thêm động lực để chạy nhanh hơn.
Vậy là đúng sáu giờ, như có sự sắp xếp sẵn, mấy anh bodyguard ngày trước còn hùng hổ chặn đường hỏi thăm giờ đây ngoan ngoãn rẽ thành đôi nhường đường cho cô chạy vào. Nuốt nước bọt một cái, Lam Anh cười gượng với mấy chiếc kính đen rồi cũng mang toàn bộ tâm trí vào con đường trước mặt…
Cô hăm hở đẩy cửa ra, thì anh đã ngồi ở đó!
Có vẻ anh đã sẵn sàng, không những thế trước đó hình như đã đợi một lúc lâu. Chứng minh cho việc đó là dáng ngồi vắt vẻo của anh trên ghế xoay, chốc chốc lại quay quay nó không biết chán nản. Tay cầm quyển sách quản trị dày khực, đối với anh lật mở trang sách giờ đây như hình thức quạt mát thân thể, xoành xoạch từ trang đầu đến trang cuối, tất cả đều được ngón cái của anh lướt qua đủ. Thấy cô lò dò đi vào, Huân không nhìn cô mà chủ động đi lên trên tầng ba của Golden Bell. Lên đến nơi anh mở một cửa phòng có biển “Huan Tran" ở trước đó, tay cầm nắm đấm cửa, người anh né sang một bên, còn mắt thì nhìn sang cô ý bảo vào trong.
Đặc điểm đầu tiên ập vào mắt cô là kiến trúc hiện đại trong căn phòng này. Mọi thứ đều được phối màu đen trắng, từ bàn ghế đến kệ tủ đồng loạt phủ lên hai thứ màu tương phản nhưng đặc biệt xa xỉ. Lam Anh vừa đi vừa ngước nhìn, lòng không khỏi cảm thán về độ phân biệt đối xử của viện. Dù gì não của bọn anh to hơn, tư duy nhanh hơn, hữu ích hơn; nhưng đều là sinh viên cả, không nhất thiết phải phân tầng lớp thế này chứ?
Mải ngắm nghía, đến khi cô rơi mắt vào trọng điểm là bộ ghế salong trắng muốt thì ở đó đã có ai ngồi sẵn chờ đợi!
Lam Anh cẩn thận tiến đến bên anh, khuôn mặt trước nay giỏi khả năng biểu cảm đã sớm bị anh bắt được thái độ lo lắng. Anh hơi nhíu mày những cũng mau chóng cho qua, chắc anh nghĩ rằng: Trông anh giống sói lắm sao mà cô ấy rụt rè như vậy?
“Chúng ta sẽ bắt đầu từ cái cô không biết nhé. Cô không biết cái gì?” – Huân vừa hỏi, tay vừa phân loại vở và sách ra làm đôi. Đôi mắt anh cũng rất chăm chú.
Nhưng đợi mãi mà không thấy đối phương phản kháng, lại thỉnh thoảng nghe được tiếng lật qua lật lại mấy trang sách phát sốt ruột. Anh ngẩng lên nhìn cô, cũng rất thuận miệng hỏi, dù rằng anh thật sự không muốn kết quả sẽ vả lại vào mặt anh như thế này:
“Cô không biết cô không hiểu cái gì?”
“Dạ…” – Lam Anh ngại ngùng cúi mặt xuống dưới nhìn mặt bàn thủy tinh trong, phản chiếu lên khuôn mặt anh giờ đã nhăn nhúm
“Vậy trong quyển sách kia cô biết mấy trang?” – Huân cố kìm nén mình
“À…” – Lam Anh vội vàng mở mở lật lật. Nhưng không hiểu do hồi hộp hay gì mà cô tìm mãi không ra cái trang cô đã đánh dấu trước đó
Mất nửa ngày nhìn cô lật qua lật lại, Huân nới lỏng cổ áo, cũng thuận quẳng cái bút trên tay lên bàn. Tiếng vỏ bút va chạm với mặt bàn tạo nên tiếng động chói tai làm cô khẽ giật mình mà nảy người lên một cái. Lam Anh rón rén nhìn xem thái độ của anh, nhưng ngay sau đó cô ước thời gian quay ngược lại để cô không tò mò. Khuôn mặt đẹp cực phẩm nay thay bằng khuôn mặt cáu cực hạn đang cố tự kiềm chế bản thân để không đá văng cô ra khỏi nhà kính.
“Định nghĩa cho tôi doanh nghiệp do nhà nước làm chủ sở hữu và doanh nghiệp tư nhân!”
“….”
“Định nghĩa cho tôi tầm nhìn, sứ mệnh, giá trị cốt lõi, mục đích, mục tiêu của một doanh nghiệp!”
“….”
“Định nghĩa cho tôi bảng cân đối kế toán!”
“…”
Mười lăm phút cứ người “Định nghĩa cho tôi” người thì mặt đần thộn không thốt lên được một lời nào. Cô cảm thấy bất lực trước những “Định nghĩa” tưởng chừng như vập vào bài giảng là các thầy cô phải săm sắn để trình bày ngay. Giờ cô đã hiểu, đến cái cơ bản là “định nghĩa” mà cô cũng không biết thì làm sao có thể giải bài tập. Lén nhìn khuôn mặt giờ đây đã vô cảm xúc, vô biểu đạt; Lam Anh lí nhí nói:
“Xin lỗi anh em thật sự quên mất rồi!”
“Tất cả những thứ đó chỉ là cái móng tay trong đề thi. Hãy nhớ kĩ rằng, đó chỉ là cơ bản, đề thi khó gấp mười lần như thế!” – giọng anh mất kiên nhẫn. Chả cần phải anh biểu hiện ra, chỉ cần nhìn nét bút như muốn đâm thủng tờ giấy trắng cũng đủ hiểu, anh giận đến mức nào
Nhớ lại những lúc Kỳ dạy cô, anh ấy nhẹ hơn nước, cảm giác như anh ấy hận không đem cô làm công chúa hay hoàng hậu để phục tùng cho thật tốt. Nhưng chính vì sự dịu dàng của anh mà kiến thức cô nhập vào đầu chỉ là số không tròn trĩnh. Rất nhiều lúc muốn xin lỗi anh ấy, nhưng không kiếm đâu ra một cớ thật vừa lòng để tránh làm anh ấy tổn thương. Không phải cô có khẩu vị khó nhằn gì, nhưng cứ như Huân thế này, chính ra cô còn hiểu bản chất mình thật sự đang dừng ở đâu. Nếu hỏi Kỳ rằng sức học của cô thế nào, chắc chắn anh ấy sẽ không ngần ngại mà cười nói: Em chỉ cần cố lên là được! Còn đối với Huân, tốt nhất là không nên hỏi, vì đến 99% câu trả lời của anh ấy sẽ mang cô từ mặt đất trôn vùi xuống đáy biển sâu.
Huân nhẫn nại cố nhịn và kiềm chế bản thân lật sách của cô ra. Anh đánh dấu từng trọng điểm trong kì thi, từ định nghĩa được anh ấy vẽ hình ngôi sao ở bên cạnh, cho đến những câu ăn điểm có thể mang vào trong bài được anh ấy đóng khung cẩn thận. Vừa viết đến đâu, anh ấy vừa giảng đến đó. Không mất công vòng vo hay kết thúc ở câu “Em đã hiểu chưa?” như Kỳ hay làm, Huân bá đạo bắt đầu rồi cũng hoàn tất nhanh chóng. Nghe anh ấy giảng, lại nhìn lên cái đầu không to hơn đầu cô là mấy mà tại sao có thể tư duy logic được đến thế. Anh ấy học tài chính thật hợp!
“Ở đây mười lăm phút, tôi quay lại sẽ kiểm tra toàn bộ!”
Lam Anh nhìn điệu bộ thiếu kiên nhẫn của anh rời khỏi, cô đoán chắc anh đi ra ngoài để hít thở khí giời. Chính bản thân cô nếu dạy một đứa trì độn như vậy cũng thấy muốn sát sinh. Thôi coi như là may mắn, anh còn chưa “sát” cô!
Vậy là từ thứ hai đến thứ tư – tức ngày cô thi, cô và anh luôn phải chạm mặt nhau:
Thứ 2 (8/10/20XX):
Anh dạy cô về doanh nghiệp do nhà nước làm chủ sở hữu và doanh nghiệp tư nhân, tầm nhìn sứ mệnh, giá trị cốt lõi của một doanh nghiệp. Anh còn rất cẩn thận đưa hai ngân hàng làm ví dụ là Agribank và Techcombank. Nhờ có ví dụ xác thực của anh mà cô hiểu thêm thế nào là ngân hàng trực thuộc nhà nước, thế nào gọi là ngân hàng độc lập về số vốn đầu tư.
“Đã hiểu chưa?” – anh ngửng lên cô hỏi
“Dạ, cũng…hiểu rồi ạ” – cô gãi đầu ngại ngùng trả lời. Thật ra cô mới hiểu được một nửa, vài chỗ còn rất mông lung
Anh nhìn cô một lượt, nhìn điệu bộ cử chỉ từ ánh mắt đến khuôn mặt. Sau một hồi để không gian im lặng làm chủ, Huân khẽ thở dài rồi nói:
“Tôi nói lại lần nữa, không hiểu không được ăn trưa” – mặt anh rất nghiêm túc, không lấy một chút trêu chọc
Vậy là cái họng bình thường luôn được anh giữ gìn đã vì cô mà xa xả xa xả. Học anh, không muốn hiểu cũng phải hiểu. Biết làm sao khi anh luôn luôn đặt câu hỏi, cứ xong một phần anh lại hỏi, hỏi đến khi nào cô nhập tâm 100% mới ngưng.
Đến buổi tối ăn xong, cô lại vội vã tống khay của mình nhờ Hương thu dọn hộ rồi ba chân bốn cẳng đến Golden Bell cho kịp giờ. Chạy nhanh lên phòng dạy, anh đã ngồi đó từ lúc nào, nhàn hạ dang rộng cánh tay tựa lên thành ghế, cả thân thể anh thảnh thơi chìm sâu vào sự mềm mại của bộ ghế salong trắng tinh khôi. Nghe thấy có tiếng động anh liền mở mắt, cũng nhanh chóng về lại dáng ngồi truyền thống của thầy giáo.
Đợi cô ngồi xuống và để cô trấn tĩnh lại nhịp tim đập nhanh vì chạy nhanh đến đây, anh mới bắt đầu nói
“Tầm nhìn và sứ mệnh, cái nào quan trọng hơn?” – anh mở đầu bằng câu hỏi chưa từng dạy qua
“…” – cô ấp úng như gà mắc tóc, rõ ràng cái này anh chưa dạy. Mặt cô ngây ngây nhìn anh, tay cũng vô định xoa xoa phần gáy tóc
Anh như đoán ra được liền hỏi – “Nói cho tôi thế nào là sứ mệnh, thế nào là tầm nhìn của doanh nghiệp?”
Đúng bài, Lam Anh liền xổ ra một tràng – “Sứ mệnh là nhiệm vụ của doanh nghiệp mà tất cả các tầng lớp trong doanh nghiệp đều phải nắm được. Đó là khuôn mẫu chuẩn mực nhất để giúp doanh nghiệp xác định hướng đi chuẩn xác. Còn tầm nhìn là tương lai của một doanh nghiệp….”
Chưa kịp nói hết thì cô đã bị anh chặn lời:
“Vậy cái nào quan trọng hơn?”
“Là…là….” – Lam Anh lẩm bẩm lại định nghĩa rồi trả lời sau vài phút suy nghĩ – “Em nghĩ cả hai cái đều quan trọng ạ” – câu trả lời có vẻ thiếu tự tin
“Giải thích” – Huân chống tay đỡ thái dương. Anh nghiêng đầu nhìn cô
“Theo em thì sứ mệnh thật sự quan trọng, vì nếu không có nó thì doanh nghiệp sẽ bị lầm đường lạc lối. Tuy nhiên, tầm nhìn lại là một bản tuyên bố tương lai của doanh nghiệp khi họ đã đạt được những mục tiêu và mục đích. Có thể nói nó là trạm nghỉ cho một thời gian dài cố gắng” – cô lo lắng đưa mắt nhìn anh. Đây là tất cả những gì cô có thể nghĩ được lúc này. Mong là không sai, nếu không tối nay chắc chắn thức trắng = =
Đôi mắt sâu mang hơi lạnh giờ đã thay bằng ánh mắt trùng xuống hiền dịu. Khuôn mặt anh tỏ rõ vẻ hài lòng khi toàn bộ những vết gấp nơi chân mày, chân mi đều được giãn ra triệt để. Không những thế, anh còn miễn phí tặng cho cô một nụ cười nơi đuôi mắt, rất nhẹ nhưng mang đầy ma lực
“Giỏi lắm! Chuyển qua câu khác” – Huân ngả người về phía lưng ghế, anh gác một chân lên chân còn lại, cầm quyển sách của cô mà đọc
Anh không biết rằng, ai đó ngồi bên cạnh đã sướng rơn, chỉ ngặt nỗi là không thể ôm anh ngay lúc này!
Check in FB: (8/10/20XX. 23:07) – Chè Coffee: Sẽ như thế nào nếu một người khen bạn: Giỏi lắm!? Còn đối với mình, đó là hạnh phúc, là vui sướng xD Kyaaaa~~~ Cố lên
Thứ 3 (9/10/20XX):
“Này này, mày dạo này suốt ngày ở bên Huân, không sao đấy chứ?” – Hương lo lắng vì vụ việc lần trước mà hỏi han cô
“Chắc không sao đâu! Lúc tao đi chả có bóng ai, lúc tao về thì chẳng khác gì sinh viên bình thường đi tản bộ” – Lam Anh nghĩ lại, không khỏi cảm thán khả năng chọn giờ bá đạo của anh
“Nhưng sáng mày đến, chẳng nhẽ lúc về không có GB nào thấy sao?” – Hương nghi hoặc
“Tám giờ họ mới đến, mà tám giờ kém anh ấy đã thả cho mình về rồi”
“Đúng là Huân” – Hương cười thở phào – “Mày lần này mà không qua nữa, chắc tao đi đầu xuống đất”
Nhớ hôm qua cô lần mò hỏi anh tỉ lệ cô có thể qua được là bao nhiêu phần trăm? Anh chỉ lạnh lùng đưa mắt qua nhìn rồi không nói gì. Lam Anh có thể thấy được cái thở dài nhè nhẹ từ anh, cô biết anh rất mệt mỏi. Ngữ tưởng rằng niềm tin của anh vào khả năng của cô không có, nhưng đến lúc nghe anh nói: Chắc thanh danh tôi bỏ vào không đến nỗi bị vùi dập nhanh thế đâu! thì lòng cô nhộn nhạo lên nhiều. Một vì vui sướng, một là vì ở một nơi nào đó trong anh, cô vẫn được công nhận. Dù có là tưởng tượng thì vẫn thật vui!
Hôm nay anh dạy cô về các bên liên quan và vai trò của họ trong doanh nghiệp. Tưởng anh sẽ nhai lại hai ngân hàng hôm qua, nhưng ví dụ mà anh lấy hôm nay làm cô đang uống nước liền bị phun ra ngoài:
“Tôi lấy ví dụ về chuỗi Highland Coffee”
“Phụt”
“Cô làm cái gì đấy?” – Huân bật dậy khi hàng ngàn tia nước rất thoải mái hướng về phía anh mà nã. Nhìn quần áo lỗ chỗ những vệt nước, anh cau mày nhìn cô khó hiểu
“Em xin lỗi, em xin lỗi” – Lam Anh vội với lấy giấy ướt dưới bàn chạy đến chỗ anh mà lau lau – “Tại anh nhắc đến Highland…”
Huân giật lấy đống giấy trong tay cô tự mình lau nước ở áo, quần và vài giọt trên mặt. Anh híp mắt nhìn cô, cảm tưởng như muốn ăn tươi nuốt sống con người có bộ não kém bình thường này. Lam Anh ở trước anh sợ ra mặt, sát khí vờn quanh làm cô phải lùi lại hai bước, đôi mắt run rẩy như cừu con thấy sói
“Thôi bỏ đi” – Huân đột nhiên ngồi xuống sau nửa ngày tử hình cô bằng ánh mắt, tay đồng thời vơ lấy trang sách còn đang đọc dở nay vương vãi vài nốt tròn từ miệng của ai đó bắn ra – “Nạn nhân đã không để bụng sao hung thủ còn để tâm?”
Nghe anh nói xong mà mất nửa thế kỉ Lam Anh mới hiểu ý anh nói là gì. Cô như con chim nhỏ vui sướng lích cha lích chích, nhưng lại không dám làm ồn. Anh sẽ không thể hiểu được, cô đang vui như thế nào. Từ trước đến nay, điều cô lo lắng vẫn là anh để bụng chuyện cũ mà không tha thứ cho cô. Cô cũng không thông minh để có thể nghĩ xem phải làm gì để khiến anh hết giận. Nhưng hôm nay khi nghe anh nói vậy, ngàn tấn gánh nặng trên vai đều được tháo gỡ trong tích tắc, mọi xiềng xích vướng víu đều được mở khóa trong một cái búng tay.
“Cám ơn anh” – Lam Anh nhỏ giọng đủ để anh nghe thấy – “A, anh Huân. Anh có thể thay đổi cách xưng hô….với em không?”
“…?”
“À, ý em là. Anh có thể xưng “anh em” thay vì “tôi cô” không? Em thấy như thế gần gũi hơn. Hihi” – Lam Anh ngượng ngùng nói ra suy nghĩ bấy lâu nay canh cánh. Chỉ là, anh và cô hiện đang rất gần, nhưng vì cách xưng hô ấy mà ngay lập tức có một tường rào đá dày khực dựng lên chắn giữa anh và cô
“Chúng ta thân nhau sao?”
“Dạ? …. À không” – Lam Anh xụ mặt
Huân không nói gì nữa, miệng tiếp tục giảng bài cho cô, hoàn toàn bỏ qua ý niệm của cô. Phải nói anh quá giỏi trong việc giây trước còn tung hô người ta lên tận mây xanh, giây sau ngay lập tức đáp người ta xuống lõm đất. Lam Anh có phần mất mát, nhưng cũng hiểu ép buộc anh làm chuyện anh không thích, khác nào bảo anh không cần phải dạy cô học nữa. Đã bắt anh phải kèm cặp cô, này còn được đằng chân lân đằng đầu, thật cũng thấy vô duyên. Nghĩ thông, Lam Anh liền vui vẻ trở lại tiếp tục nghe anh giảng bài.
Dù gì, cũng phải thi cho qua, rồi muốn gì thì muốn!
Buổi tối như mọi khi học xong anh lại đưa cô về. Vẫn là vị trí cách xa cổng kí túc gần chục mét, anh chia tay cô ở đó. Lam Anh tính định nói với anh vài câu lúc trên đường đi về nhưng lại ngại ngùng mà không dám mở lời, nay thấy anh chuẩn bị quay người đi cô liền níu anh lại:
“Cám ơn anh vì đã tha lỗi cho em vụ cà phê. Nay lại vì em mà phải dạy môn không phải chuyên ngành, thật lòng em rất cảm kích”
Anh nhìn cô, nghe cô nói hết rồi lại ghi nhớ toàn bộ vào trong trí não. Anh đá mắt qua tay áo vẫn còn bị cô níu chặt đến co rúm, nơi đuôi mắt khẽ hiện lên nét cười thoáng qua:
“Ngủ ngon…Mai thi tốt”
Lam Anh ngước đôi mắt đẫm lệ lên nhìn người đối diện mình. Cô không hiểu mình lúc này là như thế nào? Nhưng nhìn thấy Huân, nhìn thấy người cao hơn cô cả một cái đầu đang che đi ánh nắng phía trước mặt; nước mắt cứ tự động tuôn rơi. Cô cảm thấy mình ủy mị trước mặt anh, cô muốn nhao vào lồng ngực đó để khóc cho mòn tảng đá đang án ngữ trong cô. Vậy là, cứ như một đứa trẻ, cô đứng khóc nấc lên từng hồi. Nước mắt nước mũi tèm nhèm, cô không quan tâm. Chỉ là lúc này, cô muốn khóc, vậy thôi!
Nhìn bộ dạng cô thảm thế này, trong anh có chút luống cuống. Kinh nghiệm yêu thì chưa có, nhưng kinh nghiệm dỗ con gái khóc thì có thể viết thành sách. Vậy mà không hiểu sao, đứng trước cô thế này, tay chân anh trở nên thừa thãi, cơ thể anh lại bất động đến mức ngây ngốc. Anh muốn dỗ dành cô, muốn vỗ về để cô nín khóc. Không phải vì anh yêu thích gì cô! Chỉ là thấy cô khóc thế này, anh là người có trái tim, cũng nên làm gì đó cho phải đạo! Nhưng những gì anh thực hiện lại ngược hoàn toàn với bên trong anh nghĩ. Đôi mày khẽ nheo lại, anh nói với cô:
“Đừng khóc nữa, nói cho tôi nghe có chuyện gì?”
Lam Anh nấc nghẹn lên, cố lấy răng cắn chặt môi để ngăn nước mắt tuôn rơi. Cô vòng tay lau đi nước mắt nhạt nhòa, kìm nén lại bản thân để có thể nói ra với anh những gì cô đang phải chịu đứng. Đúng! Cô muốn nói với anh tất cả!
“Em…”
Cô vừa lấy được tinh thần để ngửng được khuôn mặt nay đã sưng vì khóc của mình lên, thì từ xa có người chạy đến, miệng còn hớt hơ hớt hải gọi tên anh – là Đăng!
“Huân mày xem này, cô em….” – Đăng đang nói chợt ngay lập tức bần thần khi nhìn thấy “cô em” mà anh đang nói đến đứng ngay trước mặt
Lam Anh ngây dại chiếu thẳng đôi mắt vào chiếc Galaxy Tab 2 10.1 của Đăng, kia không phải là thân hình Maria Ozawa mà mặt Nguyễn Lam Anh sao? Mắt không cận cũng chưa hẳn đã là tốt khi cô nhìn trọn vẹn dòng chữ gắn với bức ảnh: Lam Anh – MNG4 – dân “hang động” chính hiệu! Mình đăng cái này lên cho các bạn biết được để mà tránh, không lại HIV!
Huân nhíu chặt mày khi nhìn cái thứ lõa lồ trong tay Đăng, rồi đôi mắt anh vội quay sang phía cô. Một tia hốt hoảng, một tia lo lắng, anh đã đoán ra toàn bộ sự việc. Nhưng trái với những gì anh suy nghĩ là cô ấy sẽ khóc tiếp, Lam Anh với đôi mắt vô lực giờ đã cụp xuống hoàn toàn. Bàn tay bàn chân mềm nhũn như bị hút mất toàn bộ sức lực, bầu trời trong sáng trước mắt tối sầm lại. Văng vẳng bên tai tiếng gọi tên mình nhưng cô không thể gắng gượng nữa, cô chỉ muốn nhắm mắt lại để tất cả những thứ đáng khinh bỉ này trôi vào giấc mơ, khi tỉnh dậy sẽ không còn nữa!
Lam Anh ngất đi!
Hương vị cà phê - Mờ Nhạt
Đôi mắt nặng trĩu khẽ động đậy, Lam Anh khó nhọc nâng mí mắt nặng như đá tảng của mình lên. Mùi thuốc, màu trắng xoán ngợp tầm nhìn và thính giác của cô lúc này…cô đang ở bệnh viện sao?
“Chè Lam, Chè Lam, mày tỉnh rồi à?” – Hương ngồi cạnh lay người cô, giọng nhỏ còn bẹt bẹt như vừa khóc xong
“…” – cô không nói được gì, cổ họng khô khan, hàm răng cứng đờ. Nghe thấy người gọi mình, cô chỉ có thể đưa mắt sang nhìn
“Mày ơi, mày làm sao thế, nói gì đi” – Hương cuối cùng cũng khóc. Nó khóc như đứa trẻ thấy mẹ phải đi công tác xa. Nó kịch liệt lay cô, nước mắt nước mũi giờ tèm nhem hết cả
Lam Anh thấy được vẻ mặt đáng ghi nhớ này của Hương thì khẽ nhoẻn miệng cười. Cô với tay lau nước mắt cho nó, miệng cố há ra nói với nhỏ vài chữ:
“Cho…nước”
Tích tắc đồng hồ giờ chả là gì, Hương nghe thấy chỉ thị thì liền bắn sang bàn bên rót một cốc nước đầy mang đến cho cô. Nó rất ân cần đỡ cô ngồi dậy rồi đưa nước đến, còn cẩn thận cho cô uống từng ngụm một. Thứ nước trong suốt không được thơm ngon như Lavie mà nhuốm mùi thuốc sát trùng, giờ đây cũng nhờ nó mà cơ hàm với cổ họng của cô đã trở lại bình thường. Lam Anh khẽ đỡ lấy đầu vẫn còn nặng trịch, hai mắt mỏi nhừ vì khóc quá nhiều, cô thấy sao mình thảm quá!
“Anh Huân đâu?” – nhớ ra lúc trước còn đứng đối diện với anh, cô liền ngay lập tức quay sang hỏi Hương
“Anh ấy về rồi. Chắc anh ấy đưa mày đến hay sao mà mồ hôi nhễ nhại. Anh ấy cũng dùng điện thoại mày báo tao biết đấy chứ” – Hương khẽ thở dài – “Mày yên tâm, tao sẽ tìm cho ra đứa nào dám bôi nhọ mày. Đứa đấy á, phải cắt tiết như gà ấy mới im cái họng lợn của chúng lại được” – Hương tức đến đỏ cả mặt
“Vậy sao?” – cô thờ thẫn lấy từng chi tiết vụn vặt kết nạp vào bộ não vẫn còn chưa thông suốt. Nhưng cứ nghĩ đến việc anh bế cô đến đây, trong tâm lại thấy chút ấm áp len lỏi
Kiểu như được uống nước nóng khi đang ở giữa băng tuyết ấy!
Hương nói với Lam Anh là cô bị thiếu dinh dưỡng, làm việc quá độ, cộng bị sock nặng tinh thần nên bị ngất. Các cô y tế bảo phải nằm lại một ngày để theo dõi, mai mới được trả về kí túc. Nói chung, y tế ở Emerald không khác gì bệnh viện, họ nói ở lại là phải ở lại, không nên kháng cự mà để bệnh thêm nặng. Hương chơi với cô một lúc thì nói đi ra ngoài có việc, chút sẽ quay lại. Mục đích của nhỏ là chạy đến lục tung cái kí túc nữ - chắc chắn thủ phạm ở đó vì với chỉ một lý do - bọn chúng ghen ăn tức ở với Lam Anh!
Đứng trước cửa kí túc, không hiểu nhỏ kiếm đâu ra cái loa mà cầm lên rọi thẳng vào đó mà hét lớn:
“Đứa nào làm cái trò ghép ảnh tùm lum ấy thì ra mặt đi. Đừng tưởng thích làm gì thì làm. Ghen ăn tức ở rồi làm nhục người khác chúng bay vui lắm hả? Cái loại s.h.i.t lộn lên đầu như chúng bay về nhà mà làm giun đất đi nhé. Hay chưa cai sữa mẹ nên bấn mấy cái trò đấy?”
Nghe thấy những lời miệt thị đậm chất c.h.ử.i rủa của Hương, cá đám nữ sinh vì tò mò liền đi ra xem quây chặt cổng kí túc nữ. Họ đứng bàn tán chỉ chỏ, có người bênh vực có người trở mặt, loại nào cũng có, nhưng họ chỉ dám rì rầm bàn tán. Không ngờ, cuối cùng cũng có một nhân lên tiếng – mà bạn ấy lại là bạn tóc buộc lệch lần trước
“Ái chà, to mồm phết nhỉ. Còn mang cả loa đến nữa” – cô ta rất kênh kiệu khoanh hai tay trước ngực mà đứng trước mặt Hương
“Hóa ra là cô làm à?” – Hương nhếch mép cười
“Ơ kìa, có ai nói tôi làm đâu?” – cô ta quay ra nhìn lũ người đằng sau, mặt khinh bỉ muôn phần – “Này bạn trẻ, thích vu oan giá họa thì phải xem là ai đã biết chưa? Không có ngày mất mồm như chơi đấy”
“Tôi chả cần biết cô là ai” – Hương cười khẩy – “À, chắc là con tài phiệt hả? Thế thì phải làm thế nào cho bố mẹ mát mặt đi chứ. Không ngờ xinh gái thế này lại xem phim cấp ba”
Chát….
Cô ta căm phẫn tát thật mạnh vào má trái của Hương làm cô mất thăng bằng liền ngã xuống đất. Chưa hả, cô ta còn xông vào túm tóc giật mạnh cổ Hương lên tính giơ tay tát cái nữa thì bị một bàn tay khác giữ chặt lại.
“Anh Đăng…” – cô gái tóc lệch run rẩy nhìn Đăng, ngay lập tức cô ta quay ngoắt một trăm tám mươi độ - “Cô ấy đánh em nên em mới phản kháng. Cô ta đúng thật là mặt dày mà, em đã rất dịu dàng trước đó”
“Hhh, dịu dàng?” – Hương thở ra bằng mang tai, nhếch mép cười rồi lấy tay lau khóe môi rỉ máu – “Tôi nhớ mặt cô rồi, ra khỏi trường đừng có dập đầu van lạy chị đây tha thứ” – nói rồi Hương quay người bỏ đi
Đăng nhìn theo bóng Hương dần khuất thì mới quay người lại, nhẹ nhàng đánh rơi cánh tay trông thì có vẻ nhỏ bé mà lại chả biết kiêng nể gì hết. Anh mặt tỉnh bơ lau lau bàn tay vào vạt áo, anh tính bỏ đi thì bị cô ta kéo lại
“Anh phải tìm lại công bằng cho em, anh Đăng. Cô ta đánh em thật đó” – Giang – cô bạn tóc lệch lên tiếng năn nỉ anh
“Tôi xem hết rồi. Khỏi bịa chuyện” – nói rồi anh phủi mông bước đi, bỏ lại đằng sau cái nhìn tức tối đến hiện tia máu trong con mắt của Giang
Đăng đuổi theo Hương đang đi đằng trước, từ sau có thể thấy cô ấy rất bức xúc. Anh khẽ cười thầm, khá khen cho cô bạn nghĩa khí đấy chứ!
“Này, đi chậm thôi, anh mệt quá” – Đăng chạy theo, tay với với sau thân ảnh của Hương
“Anh mệt hay không mặc xác anh”
Trêu cô gái này chả thú vị chút nào, Đăng nhếch môi rồi bước nhanh đôi chân dài của anh. Chỉ cần một hai bước là đã nắm được cổ tay của Hương. Anh kéo giật cô lại làm cô mất trọng lực liền bị ngã vào lòng anh. Nhưng cũng rất nhanh lấy lại tinh thần, cô sẵn sàng tặng cho anh một cú lên gối vào trung tâm sự sống. Rút kinh nghiệm lần trước, lần này anh rất nhanh chóng bắt lấy chân cô ném sang bên cạnh. Vẫn không tha, Hương tính dùng cả nắm đấm mà thụi vào mặt anh, nhưng cũng chả nhằm nhò gì khi bị anh đỡ lấy rồi siết chặt bẻ sang ngang. Ánh mắt trêu đùa đã mất thay vào đó là cái nhìn xoáy sâu sắc lạnh. Hàn khí vờn vĩnh quanh Hương làm cô khẽ ớn lạnh, không hiểu sao đối diện với Đăng cô lại thấy rùng mình như thế. Thấy cô đã ngoan ngoãn dừng làm loạn, lúc này Đăng mới nói:
“Huân đoán là em sẽ vì tình bạn mà đi làm loạn nên bảo anh đến ngăn em. Vậy mà chưa kịp làm gì em đã ầm ĩ lên rồi. Em chân ướt chân ráo mới vào có biết là rất phức tạp không? Mà người em động vào cũng chả tầm thường gì, bố mẹ của Giang đều là người có máu mặt cả. Có ngày chết mất xác thì anh chả cứu được em đâu” – Đăng nhìn thẳng vào mắt Hương mà nói – “Việc này bọn anh sẽ lo ổn thỏa, với điều kiện là em ngoan ngoãn đừng làm ầm lên hộ anh”
Nhìn đôi mắt một mí của Đăng chăm chăm vào mình, Hương khẽ nóng mặt. Phải nói mắt một mí không đẹp được như mắt hai mí, nhưng mũi của Đăng rất cao, cộng thêm mái tóc cắt Textured như Taylor Lautner được nhuộm màu nâu hạt dẻ, trông anh ta như trai Hàn nhảy khỏi màn hình vô tuyến vậy. Đưa mắt sang bên để tránh ánh nhìn có điện của Đăng, Hương ngượng ngập nói:
“A…ai cần anh cứu chứ?.... Mong anh Huân sẽ giúp được Lam Anh” – nói rồi Hương vùng ra khỏi Đăng rồi chạy mất dạng
Giữ nụ cười nhàn nhạt trên môi, Đăng thật sự thấy hứng thú với con sư tử này!
Hương vị cà phê - Mờ Nhạt
Sáng hôm sau Huân đi sang phòng y tế xem cô thế nào. Bước chân anh nhẹ nhàng đến bên gần giường cô nằm, đặt một lon Highland Coffee Sữa lên bàn bên cạnh, anh khẽ đưa mắt nhìn cô đang ngủ. Thấy khuôn mặt gầy rộc đi vì mệt mỏi, đôi mày anh khé nhíu lại…Sống trong một môi trường phức tạp, cô ấy khó mà chịu nổi. Đã có rất nhiều vụ tương tự như thế, nhưng không may cho Lam Anh, người cô ấy quen lại là Kỳ - một nhân vật được rất nhiều người con gái mong chờ. Tình yêu luôn là thước đo chuẩn mực nhất cho lòng dạ tiểu nhân – người nào cao cả, người nào hẹp hòi tất sẽ được phơi bày. Đối với cái thứ nhàng nhàng khó hiểu như “tình yêu” thì những người giả tạo cao cả càng khó lòng kiềm chế.
Huân cứ đứng nhìn cô như vậy, nhìn thật sâu như để ghi nhớ khuôn mặt ấy - Coi như lần này tôi trả lỗi cô lần trước tôi cáu giận vô cớ. Mong từ lần sau, thần may mắn sẽ mỉm cười với cô hơn!
Quay người bước đi, anh đi nửa vòng viện để đến được trước cửa phòng có ghi “Information Room”. Dùng hai tay đẩy cửa, anh tự nhiên bước vào, làm tên ngồi trong đó phải giật mình mà ngã khỏi ghế.
“Ôi anh Huân, ngọn gió nào đưa anh đến đây vậy?” – Thắng đang gác chân lên bàn xem phim heo thấy anh thì liền vội vã đóng máy, chạy đến bên xum xoe bắt tay
Huân không vòng vo, anh vào đề luôn – “Chuyện của Nguyễn Lam Anh lớp MNG4 là ai làm?”
Thắng nghe đến Lam Anh thì chợt ngắc ngứ, nhưng hắn ta cũng rất mau chóng lấy lại tinh thần, đôi mắt xếch liền ngay lập tức cộng hưởng cùng nụ cười đểu:
“Anh nói vụ gì cơ? Sao em không biết?”
Huân đưa mắt nhìn Thắng, cũng chả hơi đâu mà hỏi vặn cậu ta. Anh lạnh lùng tiến đến cái máy “phim heo” của cậu ta mà tự động mở lên. Thấy anh nhanh lẹ hành động, Thắng liền vội vã đứng chắn trước màn hình, vạt áo vest đồng phục cũng vì đó mà tung bay.
“Thật sự là em không biết chuyện đó” – Thắng toát mồ hôi hột
“Tôi hỏi cậu lại lần nữa, ai làm vụ của Nguyễn Lam Anh?” – Huân bị chặn lại thì cũng không dây dưa. Anh đút hai tay vào túi quần, mắt đưa ra ngoài cửa sổ thảnh thơi hỏi
“Em…em…thật sự không biết” – Thăng rung rung khóe miệng nói
“Nguyễn Nam Thắng, C3-F5, tôi nhớ tên cậu rồi. Về sau có mệnh hệ gì đừng trách tôi không báo trước” – Huân hơi nhếch khóe môi, trước khi đi khỏi anh không quên ghé vào tai Thắng nói – “Về sắp hành lý đi là vừa!”
Thắng cứng đơ người, cảm giác như ai đó vừa đưa hắn ta vào trong tủ đá vậy? Đôi mắt Thắng rung rung cùng thân thể nhìn ra phía cánh cửa vẫn đang chỉ được đóng hờ, khốn thật, nếu anh ta đã nói thế có nghĩa là những việc liên quan đến hắn đều đã bị nắm thóp. Huân không phải là người thích đem chuyện này nọ đi dọa nạt chơi, anh ta đã mất công đi nửa vòng viện để đến đây, có nghĩa anh ta có mục đích thật. Hơn thế nữa, hắn còn đang dưới trướng của anh ta, không cẩn thận thì đúng là dọn đồ đạc về ngay thật. Vụ hắn đem gái về phòng, đem chất kích thích, cúp học, ngủ lang,…chẳng nhẽ anh ta đã biết hết?
Thắng lo sợ run rẩy, hắn lo vì ông bố ở nhà biết chuyện sẽ cắt tiền tiêu vặt hàng tháng lên đến bảy con số không của hắn. Lật đật chậm rãi những bước đầu, càng về sau chân Thắng càng mất tự chủ mà lao về phía trước. Đẩy mạnh cửa phòng, Thắng tất tưởi chạy theo Huân vẫn đang nhàn hạ đi đằng trước
“Anh Huân, quay lại đây một chút” – Thắng nắm lấy vai Huân, thở hồng hộc vì mệt
Sau hai giây do dự, Huân quay lại nở một nụ cười lấy lệ - “Được”
Trong căn phòng rộng ba mươi mét vuông, đối với Huân đó là cảnh vật còn đối với Thắng là không gian bức người. Uống liền mấy cốc nước, cuối cùng Thắng cũng nói ra được sự việc:
“Là con Giang học cùng khóa với em làm. Không hiểu sao hôm đó nó mang đến cho em một cái USB trong đó có một đống ảnh rồi nói: Mày hack vào toàn bộ máy của viện cho tao. Em có hỏi nó để làm gì, thì nó nói con nhỏ này động vào người tình của nó” – Thắng nhìn Huân từ trước đến giờ vẫn chăm chú nghe, mặt hắn lộ rõ vẻ bất lực – “Em cũng đã nói phòng thông tin chỉ duyệt những thông tin có liên quan đến thông báo của viện, hay những bức ảnh đạt tiêu chuẩn; nhưng… cô ta lôi việc lần trước em đánh nhau ra, còn kêu có cả clip làm bằng chứng, nên…” – Thắng lí nhí
“Vậy đống ảnh đó cậu còn giữ không?” – Huân đứng dựa lưng vào bàn, đôi mắt anh nhìn lên Thắng
“Còn còn ạ, em vẫn còn giữ. Anh muốn lấy sao?” – Thắng mở to mắt hỏi
“Để lại cho cậu ngắm?” – Huân hỏi ngược lại, trong đáy mắt còn bắn ra tia lửa
“Ahaha, em biết rồi sếp. Để em lấy cho anh và sẽ xóa toàn bộ, del sạch” – Thắng tâm tình vui vẻ, liền đá mắt với anh một cái
Tay vừa click chuột, mắt dán vào màn hình; Thắng vừa làm vừa ngoái đầu lại hỏi Huân đang đứng như dám thị coi thi đằng sau:
“Cô bé này là bạn gái anh à?”
“Tập trung vào làm đi” – Huân trả lời với khuôn mặt không cảm xúc
“Ầy, gì mà phải giấu. Anh ở trường bao nhiều người theo như thế, vậy sao không chọn cho mình một cô đi. Anh có biết không? Mấy đứa con gái lớp em hôm nào cũng như điên loạn ngồi hôn hít ảnh anh” – nói đến đây Thắng bật cười lớn – “Cảm giác mặt anh cháy đến nơi”
“…” – “Nói một câu nữa dọn vali về nhà” – Huân nhếch một bên mày lên, khóe môi khẽ giật giật: Chúng nó có ảnh từ bao giờ? Anh có chụp sao?
“Dạ dạ” – Thắng cười chừ - “Xong rồi anh này” – Thắng để vào lòng bàn tay anh một cái USB màu đỏ, hắn còn đứng thẳng dậy cười cười với anh.
Huân nhìn từ trên xuống dưới đánh giá hắn một lượt, rồi cũng nhanh chóng quay người bước đi. Những người trong ngành tài chính ai cũng biết Huân là người rất khó gần và khó hiểu. Hơn nữa, có một điều cấm kị là không bao giờ được để anh ta sờ gáy. Không hiểu anh ta là người hay là ma mà chuyện gì cũng biết, hơn thế, hình như anh ta rất giỏi trong môn “Tâm lý học”, nên chỉ cần nhìn cử chỉ ánh mắt thôi là đã đoán ra người đó đang nghĩ gì!
Thở phù ra bằng mồm, Thắng mệt mỏi ngã người vào ghế xoay. Ít nhất hắn làm việc tốt ngày hôm nay sẽ lấp liếm được những chuyện xấu trước kia…
Hương vị cà phê - Mờ Nhạt
Lam Anh cuối cùng cũng được về kí túc, tuy có mệt mỏi nhưng vẫn phải nhảy ngay vào bàn học cày, vì thứ hai sẽ thi môn đầu tiên – có nghĩa là chỉ còn mỗi ngày hôm nay để ôn. Con Hương biết vậy thì cũng không cản, dù gì giai cấp nông dân luôn phải chịu áp bức, vất vả thế nào cũng không được kêu. Chỉ mong sao giai cấp bóc lột lần này sẽ khoan hồng một chút!
Đang học bài không vào, nhìn chữ như nhảy điệu samba trên những trang sách, Lam Anh muốn gục ngay xuống bàn mà đánh một giấc ngon lành; chợt ở ngoài cửa có tiếng gõ. Vì bàn ở gần cửa nhất nên Lam Anh chủ động đứng dậy mở. Xuất hiện trước mặt cô là bạn gái tóc lệch lần trước:
“Bạn là Lam Anh” – Giang nhỏ giọng nói
Hương từ bên trong thấy là cô ta thì liền đứng lên định đi ra xổ cho một tràng. Ai ngờ vừa đi đến cửa, chiếu thẳng vào mắt cô là đôi mắt một mí của ai kia. Anh đứng ở xa, nhưng từ những ô cửa ở hành lang có thể thấy được! Dáng người nhàn hạ dựa vào tường, hai tay vòng trước ngực, chỉ có đôi mắt vẫn chăm chăm nhìn vào phòng. Như kiểu anh cố ý đứng đó để ngăn cản hành động bộc phát của Hương vậy. …Nghĩ đến những gì đã nói trước đó là không làm loạn nữa, nên Hương chỉ giận dữ ném ánh nhìn mang hình con dao cho Giang rồi quay lại vào phòng
Lam Anh nhìn Hương ngạc nhiên, rồi lại nhìn Giang đang ở trước mặt mình
“Ừm, mình là Lam Anh”
“Mình xin lỗi bạn về việc đã làm hôm thứ sáu. Hôm đó là do mình bồng bột nên mới hại bạn như vậy” – Giang cúi gằm mặt nói
“H…hóa ra là…bạn….làm sao?” – Lam Anh nghe không tin vào tai mình, giọng nói cô cũng run run theo. Giữa cô và người này có quan hệ thân thích sao? Hay đã quen nhau trước kia? Sao cô ấy nỡ làm vậy chứ?
“Mình thật sự thích anh Kỳ, nên mới nông nổi làm trò như vậy để bạn tránh xa anh ấy ra. Nhưng….” – Giang cắn lấy môi – “…Mình không dám nữa, mình chỉ cần câu tha lỗi của bạn” – Giang ngước nhìn cô bằng ánh mắt van nài
“Tại sao tôi phải tha thứ cho bạn?” – nhân phẩm, danh dự, lòng tự trọng của cô bị cô ấy vùi dập nhanh chóng, mà giờ đến đây nhanh lẹ xin câu tha thứ sao?
Giang chợt bật khóc nức nở, cô ta quỳ thụp xuống dưới chân Lam Anh, làm tất cả mọi người đều đổ dồn mắt vào nhìn – “Xin bạn, nếu bạn không tha cho mình, mình sẽ bị đuổi khỏi viện mất”
“…” – Lam Anh ngay lập tức chưa thể tiêu hóa thông tin
“Xin bạn, hay cứu mình lần này. Từ sau mình sẽ bốc khói khỏi tầm mắt của bạn. Sẽ không để bạn cảm thấy vướng bận đâu. Xin bạn” – nước mắt sợ hãi đã theo khóe mắt của cô ta lăn dài. Khuôn mặt này trước đó mấy ngày còn kênh kiệu hất hàm, nay lại khúm núm đến đáng thương!
Lam Anh nhìn Giang rồi lại nhìn lên phía cửa sổ đối diện, thấy Đăng đang cười tươi, tay anh còn làm biểu tượng “Hi”. Nghĩ mất một lúc, như hiểu ra sự việc, khóe môi cô đột nhiên nhếch lên tạo thành một nụ cười không thể tin được. Là Huân làm sao? Là Huân giúp cô sao? Nếu đúng như vậy thì anh ấy vẫn rất quan tâm cô, anh ấy không phải coi cô như không khí vờn quanh nữa. Lam Anh bất giác nở nụ cười tươi.
Cúi xuống nhìn Giang vẫn đang khóc lóc dưới chân – “Hãy hứa là sẽ không bao giờ tôi phải thấy bạn nữa!”
“Đồng ý, mình hứa, dùng cả tính mạng đảm bảo luôn” – Giang khóc lóc níu lấy vạt quần cô mà van nài
“Được, tôi tha thứ”
Ngay sau câu nói ngắn mà có lực đó, Đăng liền bóc mình khỏi tường rời khỏi. Anh đã hoàn thành nhiệm vụ, giờ phải về báo lại cho ông khốt đang bù đầu ở GB đã...Lam Anh thấy Đăng rời khỏi, thì mặc kệ cô gái nào đó vẫn đang cúi đầu cảm ơn liên hồi dưới chân, cô vội vã tách đám người chạy đuổi theo Đăng.
“Anh…” – quên tên rồi
Đăng đứng lại, người quay lại phía Lam Anh – “Gì em?”
“Là anh Huân làm ạ?” – lúc nói ra câu này, Lam Anh có chút ấp úng
Đăng thay câu trả lời bằng cái nhún vai và nụ cười tươi trên môi. Lam Anh đứng đực người, đôi mắt và khuôn miệng đã sớm vẽ ra niềm vui. Miệng cô muốn nói gì đó nhưng lại lắp bắp không thể nói ra. Mất một lúc, Lam Anh mới tự tin nhìn thẳng vào mặt Đăng mà nói:
“Anh dẫn em đi gặp anh ấy”
Đăng dẫn Lam Anh đến trước cổng Golden Bell. Lần này nhờ Đăng nên cô qua cửa ải mấy anh áo đen ngon ơ, dù rằng mấy anh ấy vẫn dùng ánh mắt tia X để soi xét cô. Vuốt lau mồ hôi trên trán, Lam Anh hơi nhướn người lên trên hỏi Đăng:
“Giờ này anh ấy vẫn còn ở đây cơ ạ?”
“Ừm, mai các em thi rồi nên tối nay phải soát lại đề” – Đăng hơi quay người lại nói với cô
“Vậy chắc anh cũng vất vả lắm!”
“Không, anh làm xong từ sáng rồi. Có cậu ta cả ngày chạy đi chạy lại vì việc của em nên mới vậy thôi!”
Không nhìn thấy khuôn mặt của Đăng, nhưng cô cũng biết anh ấy đang cười. Lam Anh chợt đỏ mặt! Anh ấy dành cả ngày để giúp cô tìm hung thủ, rồi không hiểu anh ấy làm kiểu gì mà cô ấy còn đích thân đến xin lỗi cô. Cô thật sự thấy cảm kích trong lòng xen lẫn những cái hẫng nhịp rồi lại đập nhanh liên hồi của quả tim hư đốn. Chắc chắn đợt này được nghỉ đông sẽ về kiểm tra tổng bộ tim xem có bị bệnh gì không?
Golden Bell buổi tối vẫn thật rực rỡ, không hổ danh là nơi sáng nhất học viện – cả về nghĩa đen lẫn nghĩa bóng. Nhìn từ bên ngoài vào rất dễ nhận thấy chỉ còn một ánh đèn bàn le lói trong bóng tối bao phủ. Cảm giác như con người ngồi trong đó cũng cô đơn và nhỏ nhoi như ánh đèn ấy vậy! Đăng đi trước còn cô đi sau, từng bước từng bước một mang theo sự hồi hộp khôn nguôi. Từ cửa chính, đến giữa tòa nhà, Đăng và cô bước không nhanh cũng không chậm. Tiếng đế dày đế dép ma sát xuống mặt sàn bóng loáng tạo nên những âm thanh nhè nhẹ vang động. Tuy nhiên, điều đó hoàn toàn không làm ảnh hưởng đến con người ngồi kia. Có lẽ do anh quá tập trung hay vì anh đã biết trước là có người đến nên mới chưng ra điệu bộ thản nhiên làm việc như không thế? Tay cầm bút, tay lật giấy, đôi mày còn khẽ nheo lại khi thấy có sai sót; chắc đây là lần đầu tiên Lam Anh được nhìn anh dưới dáng vẻ của một người chuyên tâm làm việc. Không còn là những cái xoay trụ ghế nghịch ngợm, không còn là những cái dựa lưng thoải mái thư giãn gân cốt, cũng không còn là vẻ mặt đọc sách mà như đang lướt tạp chí bãi biển. Đôi mắt Lam Anh khẽ trùng xuống khi nhìn anh bận rộn như vậy, sự cảm động đã trào dâng nơi đáy lòng!
“Trả hàng cho mày này” – Đăng nhẹ đặt chiếc máy ghi âm xuống mặt bàn tạo nên một tiếng “Cách” nhỏ – “Tao về ngủ đây, nhanh rồi về nghỉ sớm đi nhá”
“Ừm, cám ơn” – Huân không nhìn lên mà vẫn tập trung làm việc. Có vẻ đống giấy lộn ấy làm anh lao tâm khổ tứ đến nỗi quên mọi thứ xung quanh
Đăng nháy mắt với cô ra hiệu anh sẽ để lại không gian cho hai người rồi bước thẳng ra cửa chính. Lúc này, không gian phảng phất hơi điều hòa chỉ còn có cô và Huân. Mọi thứ dường như thu gọn chỉ còn vỏn vẹn trong ánh đèn yếu ớt nơi bàn làm việc của anh. Huân vẫn làm việc hăng say mà không biết Lam Anh đã đứng ở đó được bao lâu. Nhưng cô không vì đó mà than trách, cô thích nhìn anh ấy như vậy! Thời gian xin hãy dừng lại một chút để cô cảm nhận thật sâu rằng, con người này đã vì cô mà tất bật cả ngày, đã vì cô mà giờ này vẫn còn phải ở đây làm việc, vì cô mà vất vả như vậy…
“Cám ơn anh” – sau hàng nghìn giây đứng ngắm nhìn anh, Lam Anh cuối cùng cũng quyết định mở lời
Bàn tay lật giấy, ánh mắt lướt qua con chữ, cái đầu liên tục xoay xoay của anh dừng lại toàn bộ khi bên tai văng vẳng giọng nói nhẹ nhàng như hơi sương buổi sớm. Huân chậm rãi đưa mắt lên nhìn Lam Anh đứng ở trước mặt. Đôi mắt anh dừng trên khuôn mặt vẫn còn hơi nhợt vì mệt mỏi kia thật lâu, không biết cảm nghĩ thật của anh là gì nhưng chắc chắn là có ngạc nhiên, xen chút bất ngờ.
Lam Anh ngượng ngùng cúi đầu xuống nhìn bàn tay vì ngại mà xoắn xuýt liên tục, từ phía cô cảm giác như anh đang dùng sức mạnh từ ánh mắt hút cô lại gần anh hơn. Mỗi lần đối diện với anh là cô không sao giữ được kiên định đến cuối để trực diện nhìn vào đôi mắt ấy, mà luôn luôn là kẻ chịu thua trước. Nếu không như vậy chắc bản thân cô sẽ tự bốc cháy mất!
“Anh vất vả là vì giúp em! Thật sự cám ơn anh” – Lam Anh lấy sức mạnh yếu ớt còn lại ngửng lên nhìn anh, trên môi cũng vẽ một nụ cười duyên
Nhờ không gian yên lặng cùng tiếng máy điều hòa nhè nhẹ phả ra, mỗi câu nói của cô tưởng như ngọt và trong thêm mười phần - giống như tiếng gõ của chiếc thìa inox vào thành cốc thủy tinh rỗng – thánh thót đến mê dại lòng người.
Cảm thấy mình đã quá lâu dừng lại trên cô, Huân vội thu hồi ánh mắt, khẽ hắng giọng, anh nhìn vào tài liệu trước mặt thuận miệng hỏi:
“Sao không nghỉ ngơi đi?”
“Em phải đến cám ơn anh chứ! Không có anh chắc tự trọng của em bị mấy người đó dẫm lên nát bét rồi” – Lam Anh thật sự cảm thấy vui vẻ khi anh nói chuyện với cô, cũng tự nhiên mà thoải mái hơn trước anh
“Không có gì! Là tôi muốn xin lỗi cô về việc lần trước giận vô cớ” – Huân dừng đôi tay lật giấy. Nhẹ hướng ánh nhìn lên cô, khuôn mặt anh có gì đó lành lạnh nhưng tận sâu nơi đáy mắt lại là sự dịu dàng như vỗ về thú cưng
“Dạ, cũng là tại em đổ cà phê vào người anh. Em là người có lỗi. A…A…Anh không có lỗi gì cả!” – bị biểu cảm mới mẻ từ đôi mắt anh làm Lam Anh đứng hình, cũng vì thế mà ấp úng đánh rơi câu chữ
“Vậy sao?” – Huân nhoẻn miệng cười – “Biết thế chả giúp nữa” – anh cúi nghiêng khuôn mặt, từ đuôi mắt đến đôi môi đang nhếch nhẹ, tạo nên nụ cười thoáng qua tỏa ra dư vị mê người
Từ hôm qua đến hôm nay, hết lần này đến lần khác anh làm cô ngụp lặn trong sự vui sướng khôn nguôi, thỉnh thoảng lại tự hỏi: Anh ấy có thật sự là Huân mà cô biết? Sáng thứ bảy vừa mở mắt đã thấy lon Highland trên bàn, chắc chắn không phải con Hương vì nó rất lười đi mua mấy thứ này, càng không thể là Thúy manga và Liên rapper, đơn giản vì bọn họ không biết sở thích uống cà phê của cô. Cầm lon Highland trên tay mà cô cảm giác nước từ thân lon chảy xuống ngấm hoàn toàn vào làn da khô ráp, nó giống như những quan tâm anh đã dành cho cô cứ tự nhiên khắc sâu trong lòng. Hơn thế, anh còn giúp cô vạch mặt thủ phạm, bảo Đăng đến canh chừng, vì cô mà phải làm việc đêm, nay lại chưng ra những thứ biểu cảm lần đầu tiên cô nhìn thấy. Quả thực nếu có người chĩa súng vào đầu lúc này, cô cũng cho là họ đang chơi đùa cho vui…
Hơi thở gấp gáp mau bị cô chế ngự một cách nghiệp dư, ngại ngùng lúng túng cúi người chào anh:
“Vậy anh làm việc đi, …em không làm phiền anh nữa” – nói rồi cô xoay người vội bước đi
Nhưng vừa đi được hai bước thì bị anh gọi lại:
“Ở lại đây đi” – Huân chủ động giữ cô lại. Anh cũng đứng dậy đi gần đến cô hơn
Xin anh, xin anh đừng đứng gần như vậy! Trái tim đập bình bịch liên hồi theo tiếng nhịp chân anh di chuyển. Cho đến khi anh đứng ngay sau cô, mùi vị nơi anh gần gũi đến nỗi làm tâm trí cô hoàn toàn bị đốn ngã.
“Dạ?” – Lam Anh đáp trong vô định
“Chút tôi đưa cô về” – Huân nhìn sau lưng cô mà nói, đôi mắt đen sâu thăm thẳm tập trung vào tấm lưng đứng trước mà phong tỏa tầm nhìn
“Không sao, em tự về được” – cô ngại ngùng cúi người
“Vậy vẫn muốn ngày mai lên toàn viện là bị sàm sỡ vào ban đêm?” – Huân nhoẻn miệng cười. Anh rời bỏ vị trí đứng thẳng hàng với cô mà đút hai tay vào túi quần, người cũng dựa tự do vào chiếc bàn đằng sau
“Hm?” – Lam Anh quay người lại nhíu mày nhìn anh
“À mà trông bộ dạng này…” – anh nhìn cô một góc nghiêng. Mắt lượt từ trên xuống dưới, cảm giác ánh nhìn của anh như có thể chụp X-quang hết cả xương cốt hộp sọ bên trong – “…Chắc không sao đâu!”
“Anh….anh….vô sỉ” – Lam Anh đỏ bừng mặt. Trước đó anh còn làm cô bay lên mây, giờ lại dùng ánh mắt soi xét ấy mà phán cho một câu đánh gãy cô xuống chín tầng địa ngục. Mặt đỏ bừng lên vì ngại, cô quên rằng người trước mặt là người mà cô thích, liền bặm răng bặm lợi mắng anh, hai tay cũng khoanh che trước ngực.
Huân làm bộ ngạc nhiên lắm, anh cười hắt ra: “Vậy cô nghĩ tôi như thế nào? Công tử hoàn hảo hay thiếu gia lạnh lùng bất khuất?” – mỗi từ anh nói đều đồng thời một bước tiến sát đến phía cô. Bước chân chậm rãi di chuyển cho đến khi ai đó phải ngả cả người ra đằng sau, không những thế tay cũng phải vịn vào chiếc bàn gần đó chống đỡ thân người sắp đổ ngã.
Thấy đã áp bức được người trước mắt sợ đến nỗi mặt cắt không còn giọt máu, Huân cười khục lên trong cổ họng rồi nhanh chóng đứng thẳng dậy quay người đi về bàn làm việc. Tay dọn đống đồ trên bàn, miệng thì nói với Lam Anh vẫn còn đờ đẫn ở kia:
“Cũng được, vậy tôi về trước đây. Nhớ đi cẩn thận, ở xung quanh đây có rất nhiều biến thái”
Huân một vai khoác cặp, một tay cầm tập đề, anh thản nhiên đi qua cô, cũng không mang một chút thành ý nào là muốn đưa cô về nữa
“Dạ?” – Lam Anh rời khỏi mộng tưởng trước mắt, vội vã che giấu hai má đã đỏ bừng mà đuổi theo anh: “Ch...chờ em với”
Thứ ánh sáng mờ ảo từ đèn đường hắt ngược lên bóng hai người vẫn đang rảo bước chậm rãi trên con đường con quen thuộc. Những đám ruồi nhặng vờn vĩnh xung quanh bóng đèn, tạo cho con người ta cảm giác lúc này là đêm khuya chứ không phải mới chín mười giờ. Tiếng bước chân lẳng lặng của người đi trước cùng tiếng loẹt quẹt dép lê của người đi sau, không gian tĩnh mịch này chí ít còn có chút âm điệu. Lam Anh đi phía sau Huân, bóng lưng anh dài đổ ngược đằng trước – đã ai nói với anh đến cái bóng của anh cũng rất đẹp chưa? Sự ngượng ngùng, sự lúng túng vờn vĩnh xung quanh hai người, thỉnh thoảng lại đâu đó có tiếng thở dài…
Duy trì trạng thái này mất một lúc, đến khi ngừng lại thì đã là ở trước cổng kí túc. Huân không đi sâu vào, anh đứng cách xa cánh cổng sắt được sơn màu xanh lam đậm và trang trí hoa văn đẹp đẽ ấy một quãng. Lam Anh vì bước chân anh dừng thì cũng khựng lại theo, đôi mắt to tròn của cô ngẩng lên anh rồi lại đá sang cánh cổng – À đã về rồi!
Cô chủ động tiến lên trước, quay người lại phía anh để ánh đèn trắng sáng mờ ảo cùng ánh trăng ló khuất soi lên khuôn mặt xinh xắn. Cô nói:
“Cám ơn anh đã đưa em về. Anh về sớm nghỉ ngơi đi ạ” – vừa nói cô vừa cô trấn an mình bằng nụ cười thân thiện vốn có
Huân chủ động nhìn cô một lúc, anh ấy luôn luôn như thế - luôn mang đôi mắt tựa như biển hồ sâu thẳm không đáy ấy làm vũ khí mê hoặc lòng người. Khẽ nhếch môi sang ngang, cuối cùng anh cũng nói:
“Nghỉ ngơi và mai thi tốt”
Cũng không dây dưa lời nói và ánh mắt, Huân nhanh chóng quay người bước đi. Chỉ một câu nói gồm sáu chữ cái, ngắn gọn nhưng trong đó lại chứa vạn lần quan tâm săn sóc. Lam Anh thật sự cảm thấy ấm lòng! Nhìn bóng dáng anh khuất dần sau ánh sáng, cô mới nhẹ nhoẻn miệng cười rồi vui vẻ bước vào trong.
Ngày hôm nay cô lại hiểu thêm về anh và cũng một lần nữa khẳng định điều này: Huân thật sự là người rất biết quan tâm đến người khác!
Hương vị cà phê - Mờ Nhạt
Tên cô và tên của Hương ở cách xa nhau nên lên đến hành lang cô liền chúc Hương thi tốt rồi chia tay nhỏ tại đó. Thật sự là mấy ngày qua kiến thức cô nhập vào đầu là con số không. Những gì Kỳ dạy cho cô, cô có nhớ, nhưng ngoài ra thì một chữ bẻ đôi cũng không biết. Đứng trước cửa phòng thi, cầm quyển sách dày khực học đến hơn hai trăm trang rồi mà kiến thức trong não cô chỉ được hai trang là kỉ lục. Nhiều lúc đả kích rất mạnh bộ não teo nhỏ không chút thông minh của mình. Chả hiểu cô ăn gen ở đâu lại ngu độn như thế? Bố cô kinh doanh rất giỏi, mẹ tuy nội trợ nhưng những gì đến tay bà đều ra ngô ra khoai. Hay có lẽ trí thông minh kế thừa ấy đã nhảy vào cái đầu to hơn người của thằng Bin?
Khẽ thở dài, đến giờ thi rồi!
Đề phát ra dày hơn sáu trang, mùi mực in mới thơm thơm nóng nóng vẫn còn đây, mà sao cô thấy hoa mắt chóng mặt hết cả lên. Đọc một loạt những “Case Study” họ đưa trước, rồi lại đến một loạt “Key Hint” để giúp làm bài nhanh hơn, sao cái gì cũng như mới nguyên? Nhìn lướt qua phòng một lượt, cô chợt thấy hẫng tim khi các bạn đã chăm chú vào ngoáy ngoáy viết viết. Phòng thi giờ đây chỉ còn tiếng máy điều hòa phả ra hơi lạnh, tiếng viết giấy xoạt xoạt của thí sinh, tiếng guốc di chuyển của giám thị và tiếng thở dài bất lực của thí sinh mang mã số 105-4-0122.
Lật đi lật lại, lật tái lật hồi, mãi mới thấy một phần nhỏ trong một câu nói về thuyết Gantt mà lần trước Kỳ đã dạy qua. Một tia sáng le lỏi trong lòng, cô liền với bút viết. Chăm chú cặm cụi như ai, nhưng đâu có ngờ được mỗi chữ của cô viết đều phải lan ra khoảng hai phút. Mặt chăm chú đấy, nhưng là để sao viết được một phần nhỏ thôi tuy thế chữ phải đẹp giấy phải sạch…
Nhìn đồng hồ đeo tay đã một tiếng trôi qua, Lam Anh bất lực nằm gục xuống bàn! Thôi trượt rồi…
Ra khỏi phòng thi trong tâm trạng xấu tệ, Lam Anh từng bước mệt mỏi đi xuống cầu thang. Nhỏ Hương từ xa đã thấy cô thì vui vẻ liền tiến đến khoác tay, miệng nó còn bô bô:
“Đề dễ mày nhỉ? Hí, tao làm chắc bỏ có một phần thuyết Gantt 10 điểm thôi”
“Còn tao chỉ làm được mỗi phần thuyết Gantt 10 điểm thôi!” – Lam Anh chán nản giương đôi mắt như con thú hoang bị bắn hạ của mình lên nhìn Hương, rồi mau chóng cụp xuống.
Lần này cô thảm thật rồi!
Check in FB (1/10/20XX. 15:15) - Chè Coffee: Live hard rồi :(
Điểm thi lần này có nhanh hơn dự tính, hình như là để cho những ai phải thi lại có cơ hội làm bài trước tuần nghỉ để bước sang nửa cuối kỳ một. Dù không xem cũng biết là cô trượt rồi, nhưng vì sự tò mò hiếu kì nên ai đó vẫn ngồi thu lu trên giường, chăn trùm kín người, ngón tay run run di con chuột laptop. Con người thật tham lam khi biết mình chết chắc rồi mà lòng vẫn nuôi hy vọng có tia sáng nơi cuối chân trời chiếu rọi. Chỉ là Lam Anh thấy hổ thẹn với những gì Kỳ đã tốn công chỉ bảo, và lời chúc trước hôm thi của Huân! Cô rất mong người chấm sẽ bị che mắt mà cho cô qua, chỉ cần qua thôi!
Nhưng đúng là mơ hão, 50 điểm là qua trong khi cô có vỏn vẹn 20 điểm. Nguyễn Lam Anh là đứa điểm thảm nhất và tuyệt vời hơn, chỉ có hai đứa bị trượt trong kì thi này, trong đó có cô! Hương còn qua với điểm số 60, còn cô khiêm tốn sụt sùi với điểm hai mươi tròn trĩnh. Gập máy tính, cô hận không thể ngay lúc này dùng laptop đập bể đầu mình!
Trong lúc đó, tại phòng trà ở Golden Bell…
“Anh Huân, anh nghe nói vụ của nhỏ nào đó ở lớp quản trị không?” – Mỹ Linh vừa nhấc một chén trà trên tay, vừa quay sang hỏi anh
“Không” – Huân trả lời ngay mà không tốn công suy nghĩ. Khuôn mặt anh cũng chẳng thể hiện gì là giật mình hay ngỡ ngàng
“Vậy sao?” – Mỹ Linh cong môi – “Nổi được hai ngày thì xịt ngóm. Mà công nhận mặt con bé đó với thân hình cấp ba ấy hợp thật đấy. Ghép pro đến nỗi lúc đầu em nhìn tưởng thật. Haha. Nếu không có bài viết đính chính thì chắc em tưởng nhỏ đó là dân hang động thật đó” – khuôn mặt đẹp cùng mùi nước hoa nồng nặc không thể che giấu được bản tính vô duyên vốn có của hot girl ngành quản trị khách sạn
Vẫn khuôn mặt đó, đến một tia cảm xúc cũng không có. Vẫn đôi mắt đó, đến một cái nhìn hiền dịu cũng không tồn tại. Chỉ có tiếng gấp tờ báo mạnh đến nỗi cảm giác trà trong cốc người bên cạnh có thể vì chủ nhân giật mình mà bắn lên tung tóe. Khí lạnh tỏa ra từ cơ thể anh nhưng trong nội tâm lại như lửa đốt đang bốc ra ngùn ngụt cạnh tranh với sự lạnh lùng vốn có ở vẻ bề ngoài. Huân mạnh tay vất tờ báo, đã sớm bị lực bàn tay anh làm nhàu phần viền, sang bàn bên. Anh đứng dậy bước ra khỏi phòng trà, bỏ lại cái nhìn ngây ngốc của Mỹ Linh vì không hiểu anh đang bực tức chuyện gì?
Anh không chối bỏ rằng bản thân mình đang nóng hừng hực lên như có lửa thiêu. Có lẽ vì nụ cười man rợ xuất phát từ con người không biết gì đến phép lịch sự cơ bản, hay có lẽ là vì cô ta đang ngang nhiên xúc phạm…cô ấy! Chiếc ca-vat vốn đã lỏng lẻo nay chỉ cần một cái rút từ bàn tay khỏe mạnh của anh, cổ áo trắng nhanh chóng trống trơn. Ngã mình vào ghế, anh nhắm mắt rồi ngửng mặt lên trần. Thở thật mạnh từ mũi, anh cảm thấy thật sự khó chịu!
Không khí bức người hay nội tâm dậy sóng? Mấy người đi qua hỏi han mà anh cũng chỉ bỏ lửng vài câu ậm ừ cho qua. Nhìn vào máy tính, các con chữ trên đó như càng trêu ngươi anh hơn. Không suy nghĩ nhiều, anh liền mang theo những thứ vướng bận trong lòng ra ngoài cửa chính hướng người bước đi…
Cứ đi mãi đi mãi, may thay gió mang theo vị thực vật man mát làm anh trong lòng dễ chịu hơn nhiều. Một tay đút túi quần, một tay rảnh rỗi chỉnh gáy tóc hỗn độn, anh tính sẽ đi nhâm nhi một tách trà; dù gì cốc trà mới toanh của anh đã bị những câu nói không có suy nghĩ của Mỹ Linh làm cho đắng ngắt. Bước chân đang di chuyển đều đặn chợt khựng lại khi trước mắt hiện ra thân ảnh quen thuộc.
Cũng đã một tuần kể từ ngày anh đưa cô về kí túc, hôm nay mới gặp lại. Cô ấy mặc đồng phục, tay cầm tờ giấy gì đó những có vẻ là nó đã bị bóp nát vo viền trong lòng bàn tay nhỏ bé. Khuôn mặt lộ rõ biểu cảm chán chường, mệt mỏi; thân hình hơi chút lại ngủm xuống chứng minh cho sự có mặt của những cái thở dài ngao ngán.
Tính đi qua và không hỏi han gì, nhưng bước chân anh cứ tự nhiên mà rẽ về phía cô. Cũng chả biết làm sao, đành chiều lòng trái tim đã chỉ dẫn, anh cất lời hỏi:
“Thi thế nào?”
Lam Anh giật mình ngẩng mặt lên. Mắt cô nheo lại vì bị ánh nắng sau anh làm cho chói. Nâng bàn tay lên che, thân ảnh đen đen vì ngược sáng của anh giờ hiện rõ nhất có thể - Cô đã nhìn rõ anh rồi! Nhưng không là biểu đạt giật mình, hốt hoảng, ngạc nhiên như mọi khi, thay vào đó là cái xụ người chán nản. Thái độ này của cô chính xác lại tác dụng ngược lên anh, anh ngạc nhiên lắm khi thấy cô không như mọi ngày, đôi mắt ngay lập tức thể hiện sự thích thú.
“Em trượt rồi” – Lam Anh lúng búng nói ra được mấy chữ. Bàn tay cũng hợp tác vo viên tờ giấy đã sẵn bị nhàu nát
“À” – anh kéo dài âm cuối như thể hiện: Tôi biết ngay mà!. Nhưng đâu đó trên đôi môi anh lại là nụ cười thoang thoảng
“Giờ em không biết sao để thi qua nữa. Nghe nói đề thi lại còn khó hơn cả đề thi chính” – Lam Anh ngẩng mặt lên, nheo chặt đôi mắt gấu trúc vì mất ngủ. Đôi môi cũng bạnh ra chả thèm để ý đến hình tượng – “Anh ơi cứu em!!!!!!”
Ôi giật mình! Đã ai nói với cô ấy là cô ấy rất giỏi trong việc thể hiện cảm xúc chưa? Không những thế còn rất biến hóa khiến người đối diện như anh cũng thấy giật mình mà lùi về phía sau hai bước. Đôi mắt anh ráo hoảnh nhìn xung quanh, bước chân cũng nhón nhón sang ngang kiểu như chỉ cần chỉ thị một cái thôi là có thể chạy thục mạng được!
“Anh ơi cứu em đi mà. Giờ em không biết nhờ ai nữa” – Lam Anh cuối cùng cũng rặn ra được một giọt nước mắt thương xót. Họa cho anh chứng kiến mà đi hết từ ngạc nhiên này đến rùng mình khác
Nhìn biểu lộ của cô ấy còn sống động hơn cả xem phim!
Anh nới rộng cổ áo cho đống ứ nghẹn có thể trôi xuống. Anh đánh mắt sang cô nói:
“Tôi không phụ trách mảng quản trị”
“Nhưng GB nào cũng phải học đều mà” – Lam Anh vội vã bước đến trước anh chặn đầu
“Kỳ cuối tuần này về rồi” – anh nhìn về hướng khác khi nói câu ấy
“Nhưng giữa tuần em thi rồi. Em cũng không thể bắt anh ấy dạy học qua Skype được” – Lam Anh méo mặt. Trông cô đúng như kẻ đang lâm vào đường cùng
“Còn rất nhiều người khác”
“Nhưng em không quen ai cả” – Lam Anh nhíu mày
“Tôi có thể giới thiệu cho cô” – anh đưa mắt đi chỗ khác
“Giờ thật sự là em rất vội. Đợi anh giới thiệu xong chắc em chết chắc rồi. Anh độ lượng đại ân, hiền từ như quan âm bồ tát giáng trần, anh giúp em lần thôi. Em thề từ lần sau sẽ không nhờ vả anh nữa” – Lam Anh giơ tay lên ngang trán, mặt cô chắc nịch khẳng định
“Không bao giờ” – Huân biết hết đường lui. Nên cự tuyệt là tốt nhất
Anh bước lùi lại phía sau hai bước, rồi nhanh chóng quay người chạy lẹ. Về phần Lam Anh, đã có cọc mà không biết giữ quả là đứa ngu! Bởi vậy Lam Anh cũng rất nhanh chân mà đuổi theo anh. Huân không nghĩ đứa con gái nhỏ thó như cô mà có thể mang sức mạnh tiềm tàng để đuổi theo anh khắp quanh viện như thế này. Đằng sau vẫn là tiếng gọi, tiếng cầu xin, tiếng nhờ trợ giúp; bên cạnh là những ánh nhìn ngạc nhiên cùng những ngón tay chỉ trỏ hay những cái che miệng bàn tán; lúc này anh bỏ qua hết, chỉ nghĩ đến phải chạy để thoát thân thôi!
Có những lúc tưởng chừng đã cắt đuôi được cô vì anh không còn nghe thấy tiếng gọi với đằng sau nữa; guồng chân chậm dần, anh gần như giảm từ chạy xuống thành đi bộ - đến chết mệt với cô ấy! Vậy mà chỉ để cho anh tản bộ được vài giây, cô ấy đã chạy thục mạng đến bên cạnh anh, miệng vừa nở nụ cười ngây ngốc vừa nói – “Anh khỏe thật đấy!”. Thái độ lúc này của anh chỉ còn hai chữ “ngạc nhiên” và rồi sau cái lắc đầu ngao ngán, công việc tản bộ của anh chấm dứt ngay lập tức, thay vào đó là những sải bước dài và nhanh.
Nắng cùng gió cứ thế cùng họ chạy vòng quanh khuôn viên rộng lớn của học viện…nếu ngay tại đây có một nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp, chắc chắn ông ấy sẽ không bỏ lỡ khoảnh khắc tuyệt mĩ vừa đáng yêu vừa đáng ghi nhận này!
Từ lúc bắt đầu đến giờ đã được bốn mươi lăm phút tắm mồ hôi và gần như sức cùng lực kiệt, Huân dừng lại ở một thảm cỏ sau tòa nhà truyền thống. Tay chống lên đầu gối, anh thở hồng hộc gấp gáp. Người đằng sau vì quán tính mà chạy quá lên trên anh hai mét, cô ấy cũng thở phì phò không những thế vì sức con gái yếu hơn, cô ấy còn ngồi bệt luôn trên thảm cỏ xanh mát vẫn còn đọng lại vài giọt nước từ trận mưa đêm qua.
“A A giu giu giúp e em nh nhé” – đã mệt gần chết nhưng Lam Anh vẫn cố với đến anh mà nói
Không hiểu sức mạnh thể lực và tinh thần từ cô ấy moi ở đâu ra, mà có dư sức để đuổi một người đã có quãng thời gian dài tập luyện như anh. Lại còn dư hơi để xin anh giúp đỡ, quả thực anh chịu thua hoàn toàn!
Cả người ngã xuống thảm cỏ, anh cố trấn an hơi thở gấp gáp. Trong ánh nắng, giọng anh mang nỗi bất lực nhưng nó vẫn thật trầm ấm và cũng nhẹ tựa làn gió mùa thu:
“Tôi có thể giúp gì?”
“Mày đi đâu mà dậy sớm thế?” – Thúy manga ở giường bên ngó qua đồng hồ thấy mới năm giờ sáng mà Lam Anh đã mò mẫm dậy, thì lên tiếng hỏi
“Đi học!”
Cô xụ mặt trả lời Thúy rồi cũng mau chóng đi vệ sinh cá nhân. Công nhận, để nhờ được anh dạy học là một kì tích, nay đi học được anh lại là một kỉ lục khác. Vã nước lên mặt, cô ngao ngán nhớ đến lịch trình mà anh đưa ra, nếu theo sát nó, anh sẽ không quản ngại vất vả mà dạy cô học!
.......
“Tôi có thể giúp gì?”
Lam Anh vui vẻ muôn phần, dường như mệt nhọc vì đuổi theo anh bằng mười vòng sân vận động Mỹ Đình giờ đây cũng bay biến. Dùng vai áo lau đi những giọt mồ hôi thi nhau túa ra trên khuôn mặt ửng hồng, Lam Anh nhanh nhẹn trả lời câu hỏi của anh
“Chỉ cần anh giúp em thi qua trong kì thi tới, em hứa sẽ không bao giờ làm phiền anh nữa”
“Tôi tin cô được bao nhiêu phần trăm?” – Huân nằm trên cỏ. Một chân của anh dựng lên, chân còn lại duỗi thẳng. Hai cánh tay mở tự do trải dài trên nền xanh cỏ mát. Đôi mắt anh nhắm nghiền, cảm giác như trả lời cô như bản năng sắp sẵn
“100%, em không bao giờ lừa gạt người nha” – Lam Anh nói với giọng chắc nịch
“Ý tôi là cô có chắc sẽ qua không? Tôi không muốn thanh danh mình bị hủy diệt” – giọng nói của anh vẫn nhè nhẹ đáp trả từng câu cô nói. Mang chút soi xét, mang chút bất an, mang chút bất lực nhưng cũng mang chút thành ý rằng chắc chắn lần này anh sẽ giúp
“À...chuyện đó thì…nếu không thi qua em sẽ...” – Lam Anh cắn môi suy nghĩ. Cô dù gì cũng không thể ngu ngơ như diễn viên mà thốt ra cái câu: Anh bảo gì em làm nấy được! Nghĩ ngợi một lúc, cô nói – “Em sẽ đền anh một việc”
Đôi mắt đang nhắm nghiền của anh chợt mở ra, tròng mắt thâm sâu đen láy được ánh nắng chiếu rọi càng làm khuôn mặt anh thêm cực phẩm. Chống hai tay đỡ người ngồi dậy, anh mang ánh mắt trời phú đó tặng cho cô miễn phí. Cũng không bắt cô phải nói thêm gì, thân hình của anh dần dần tiến sát đến bên cô hơn. Gần nữa, gần hơn nữa, cho đến khi Lam Anh chủ động dùng bàn tọa dịch người xuống nửa mét, lúc đó anh mới dừng lại. Từng câu từng chữ của anh nói ra, ngắn gọn dễ hiểu, nhưng lại như quả tạ ngàn cân bổ nhào lên vai cô:
“Tôi sẽ dạy cô, nhưng cô phải theo lịch trình của tôi”
“Lịch gì ạ?” – Lam Anh ngại ngùng hướng mặt sang bên tránh đôi mắt bức người ấy
“Nếu học chiều thì sáu giờ sáng có mặt ở Golden Bell, còn học sáng thì sau khi ăn trưa – là một giờ - phải đến chỗ tôi. Nói trước, tôi rất ghét cao su, nếu cô chậm hai phút, ngày hôm đó tôi không dạy và kiến thức ngày hôm đó cũng bỏ qua luôn. Giờ ôn tập sẽ là sau bữa tối, nếu không trả lời được, cũng coi như tôi hết nhiệm vụ!”
Nói xong lịch trình như được anh lập trình sẵn từ rất lâu, Huân nhoẻn miệng cười với cô. Nhưng hình như nụ cười đó tuyệt nhiên không có chút gì gọi là “đẹp trai” hay “đáng yêu”. Đối với cô lúc này, nụ cười ấy như lời nhắn của tử thần áo đen. Ông ta nói rằng: Lam Anh à, sắp chết rồi!
Hương vị cà phê - Mờ Nhạt
Chạy ào ra khỏi kí túc khi mọi người vẫn còn đang say giấc nồng, chiếu mắt nhìn lên đồng hồ đeo tay, chết rồi còn mười phút nữa thôi! Vậy là thân hình nhỏ thó mà sức khỏe vô biên lại lần nữa được lĩnh giáo chạy đường dài. Mùi sương sớm vẫn còn đây, mùi rêu còn chưa khô, chưa một văn phòng nào mở cửa, người đi tập thể dục còn chưa thấy đâu, vậy mà tên lang sói nào đó bắt cô phải chạy thục mạng như vận động viên điền kinh năm sau thi Sea Games thế này! Từng tích tắc giờ đối với cô quý hơn vàng, cứ nghĩ đến việc bài hôm nay sẽ bị bỏ qua là đôi chân của cô lại được truyền thêm động lực để chạy nhanh hơn.
Vậy là đúng sáu giờ, như có sự sắp xếp sẵn, mấy anh bodyguard ngày trước còn hùng hổ chặn đường hỏi thăm giờ đây ngoan ngoãn rẽ thành đôi nhường đường cho cô chạy vào. Nuốt nước bọt một cái, Lam Anh cười gượng với mấy chiếc kính đen rồi cũng mang toàn bộ tâm trí vào con đường trước mặt…
Cô hăm hở đẩy cửa ra, thì anh đã ngồi ở đó!
Có vẻ anh đã sẵn sàng, không những thế trước đó hình như đã đợi một lúc lâu. Chứng minh cho việc đó là dáng ngồi vắt vẻo của anh trên ghế xoay, chốc chốc lại quay quay nó không biết chán nản. Tay cầm quyển sách quản trị dày khực, đối với anh lật mở trang sách giờ đây như hình thức quạt mát thân thể, xoành xoạch từ trang đầu đến trang cuối, tất cả đều được ngón cái của anh lướt qua đủ. Thấy cô lò dò đi vào, Huân không nhìn cô mà chủ động đi lên trên tầng ba của Golden Bell. Lên đến nơi anh mở một cửa phòng có biển “Huan Tran" ở trước đó, tay cầm nắm đấm cửa, người anh né sang một bên, còn mắt thì nhìn sang cô ý bảo vào trong.
Đặc điểm đầu tiên ập vào mắt cô là kiến trúc hiện đại trong căn phòng này. Mọi thứ đều được phối màu đen trắng, từ bàn ghế đến kệ tủ đồng loạt phủ lên hai thứ màu tương phản nhưng đặc biệt xa xỉ. Lam Anh vừa đi vừa ngước nhìn, lòng không khỏi cảm thán về độ phân biệt đối xử của viện. Dù gì não của bọn anh to hơn, tư duy nhanh hơn, hữu ích hơn; nhưng đều là sinh viên cả, không nhất thiết phải phân tầng lớp thế này chứ?
Mải ngắm nghía, đến khi cô rơi mắt vào trọng điểm là bộ ghế salong trắng muốt thì ở đó đã có ai ngồi sẵn chờ đợi!
Lam Anh cẩn thận tiến đến bên anh, khuôn mặt trước nay giỏi khả năng biểu cảm đã sớm bị anh bắt được thái độ lo lắng. Anh hơi nhíu mày những cũng mau chóng cho qua, chắc anh nghĩ rằng: Trông anh giống sói lắm sao mà cô ấy rụt rè như vậy?
“Chúng ta sẽ bắt đầu từ cái cô không biết nhé. Cô không biết cái gì?” – Huân vừa hỏi, tay vừa phân loại vở và sách ra làm đôi. Đôi mắt anh cũng rất chăm chú.
Nhưng đợi mãi mà không thấy đối phương phản kháng, lại thỉnh thoảng nghe được tiếng lật qua lật lại mấy trang sách phát sốt ruột. Anh ngẩng lên nhìn cô, cũng rất thuận miệng hỏi, dù rằng anh thật sự không muốn kết quả sẽ vả lại vào mặt anh như thế này:
“Cô không biết cô không hiểu cái gì?”
“Dạ…” – Lam Anh ngại ngùng cúi mặt xuống dưới nhìn mặt bàn thủy tinh trong, phản chiếu lên khuôn mặt anh giờ đã nhăn nhúm
“Vậy trong quyển sách kia cô biết mấy trang?” – Huân cố kìm nén mình
“À…” – Lam Anh vội vàng mở mở lật lật. Nhưng không hiểu do hồi hộp hay gì mà cô tìm mãi không ra cái trang cô đã đánh dấu trước đó
Mất nửa ngày nhìn cô lật qua lật lại, Huân nới lỏng cổ áo, cũng thuận quẳng cái bút trên tay lên bàn. Tiếng vỏ bút va chạm với mặt bàn tạo nên tiếng động chói tai làm cô khẽ giật mình mà nảy người lên một cái. Lam Anh rón rén nhìn xem thái độ của anh, nhưng ngay sau đó cô ước thời gian quay ngược lại để cô không tò mò. Khuôn mặt đẹp cực phẩm nay thay bằng khuôn mặt cáu cực hạn đang cố tự kiềm chế bản thân để không đá văng cô ra khỏi nhà kính.
“Định nghĩa cho tôi doanh nghiệp do nhà nước làm chủ sở hữu và doanh nghiệp tư nhân!”
“….”
“Định nghĩa cho tôi tầm nhìn, sứ mệnh, giá trị cốt lõi, mục đích, mục tiêu của một doanh nghiệp!”
“….”
“Định nghĩa cho tôi bảng cân đối kế toán!”
“…”
Mười lăm phút cứ người “Định nghĩa cho tôi” người thì mặt đần thộn không thốt lên được một lời nào. Cô cảm thấy bất lực trước những “Định nghĩa” tưởng chừng như vập vào bài giảng là các thầy cô phải săm sắn để trình bày ngay. Giờ cô đã hiểu, đến cái cơ bản là “định nghĩa” mà cô cũng không biết thì làm sao có thể giải bài tập. Lén nhìn khuôn mặt giờ đây đã vô cảm xúc, vô biểu đạt; Lam Anh lí nhí nói:
“Xin lỗi anh em thật sự quên mất rồi!”
“Tất cả những thứ đó chỉ là cái móng tay trong đề thi. Hãy nhớ kĩ rằng, đó chỉ là cơ bản, đề thi khó gấp mười lần như thế!” – giọng anh mất kiên nhẫn. Chả cần phải anh biểu hiện ra, chỉ cần nhìn nét bút như muốn đâm thủng tờ giấy trắng cũng đủ hiểu, anh giận đến mức nào
Nhớ lại những lúc Kỳ dạy cô, anh ấy nhẹ hơn nước, cảm giác như anh ấy hận không đem cô làm công chúa hay hoàng hậu để phục tùng cho thật tốt. Nhưng chính vì sự dịu dàng của anh mà kiến thức cô nhập vào đầu chỉ là số không tròn trĩnh. Rất nhiều lúc muốn xin lỗi anh ấy, nhưng không kiếm đâu ra một cớ thật vừa lòng để tránh làm anh ấy tổn thương. Không phải cô có khẩu vị khó nhằn gì, nhưng cứ như Huân thế này, chính ra cô còn hiểu bản chất mình thật sự đang dừng ở đâu. Nếu hỏi Kỳ rằng sức học của cô thế nào, chắc chắn anh ấy sẽ không ngần ngại mà cười nói: Em chỉ cần cố lên là được! Còn đối với Huân, tốt nhất là không nên hỏi, vì đến 99% câu trả lời của anh ấy sẽ mang cô từ mặt đất trôn vùi xuống đáy biển sâu.
Huân nhẫn nại cố nhịn và kiềm chế bản thân lật sách của cô ra. Anh đánh dấu từng trọng điểm trong kì thi, từ định nghĩa được anh ấy vẽ hình ngôi sao ở bên cạnh, cho đến những câu ăn điểm có thể mang vào trong bài được anh ấy đóng khung cẩn thận. Vừa viết đến đâu, anh ấy vừa giảng đến đó. Không mất công vòng vo hay kết thúc ở câu “Em đã hiểu chưa?” như Kỳ hay làm, Huân bá đạo bắt đầu rồi cũng hoàn tất nhanh chóng. Nghe anh ấy giảng, lại nhìn lên cái đầu không to hơn đầu cô là mấy mà tại sao có thể tư duy logic được đến thế. Anh ấy học tài chính thật hợp!
“Ở đây mười lăm phút, tôi quay lại sẽ kiểm tra toàn bộ!”
Lam Anh nhìn điệu bộ thiếu kiên nhẫn của anh rời khỏi, cô đoán chắc anh đi ra ngoài để hít thở khí giời. Chính bản thân cô nếu dạy một đứa trì độn như vậy cũng thấy muốn sát sinh. Thôi coi như là may mắn, anh còn chưa “sát” cô!
Vậy là từ thứ hai đến thứ tư – tức ngày cô thi, cô và anh luôn phải chạm mặt nhau:
Thứ 2 (8/10/20XX):
Anh dạy cô về doanh nghiệp do nhà nước làm chủ sở hữu và doanh nghiệp tư nhân, tầm nhìn sứ mệnh, giá trị cốt lõi của một doanh nghiệp. Anh còn rất cẩn thận đưa hai ngân hàng làm ví dụ là Agribank và Techcombank. Nhờ có ví dụ xác thực của anh mà cô hiểu thêm thế nào là ngân hàng trực thuộc nhà nước, thế nào gọi là ngân hàng độc lập về số vốn đầu tư.
“Đã hiểu chưa?” – anh ngửng lên cô hỏi
“Dạ, cũng…hiểu rồi ạ” – cô gãi đầu ngại ngùng trả lời. Thật ra cô mới hiểu được một nửa, vài chỗ còn rất mông lung
Anh nhìn cô một lượt, nhìn điệu bộ cử chỉ từ ánh mắt đến khuôn mặt. Sau một hồi để không gian im lặng làm chủ, Huân khẽ thở dài rồi nói:
“Tôi nói lại lần nữa, không hiểu không được ăn trưa” – mặt anh rất nghiêm túc, không lấy một chút trêu chọc
Vậy là cái họng bình thường luôn được anh giữ gìn đã vì cô mà xa xả xa xả. Học anh, không muốn hiểu cũng phải hiểu. Biết làm sao khi anh luôn luôn đặt câu hỏi, cứ xong một phần anh lại hỏi, hỏi đến khi nào cô nhập tâm 100% mới ngưng.
Đến buổi tối ăn xong, cô lại vội vã tống khay của mình nhờ Hương thu dọn hộ rồi ba chân bốn cẳng đến Golden Bell cho kịp giờ. Chạy nhanh lên phòng dạy, anh đã ngồi đó từ lúc nào, nhàn hạ dang rộng cánh tay tựa lên thành ghế, cả thân thể anh thảnh thơi chìm sâu vào sự mềm mại của bộ ghế salong trắng tinh khôi. Nghe thấy có tiếng động anh liền mở mắt, cũng nhanh chóng về lại dáng ngồi truyền thống của thầy giáo.
Đợi cô ngồi xuống và để cô trấn tĩnh lại nhịp tim đập nhanh vì chạy nhanh đến đây, anh mới bắt đầu nói
“Tầm nhìn và sứ mệnh, cái nào quan trọng hơn?” – anh mở đầu bằng câu hỏi chưa từng dạy qua
“…” – cô ấp úng như gà mắc tóc, rõ ràng cái này anh chưa dạy. Mặt cô ngây ngây nhìn anh, tay cũng vô định xoa xoa phần gáy tóc
Anh như đoán ra được liền hỏi – “Nói cho tôi thế nào là sứ mệnh, thế nào là tầm nhìn của doanh nghiệp?”
Đúng bài, Lam Anh liền xổ ra một tràng – “Sứ mệnh là nhiệm vụ của doanh nghiệp mà tất cả các tầng lớp trong doanh nghiệp đều phải nắm được. Đó là khuôn mẫu chuẩn mực nhất để giúp doanh nghiệp xác định hướng đi chuẩn xác. Còn tầm nhìn là tương lai của một doanh nghiệp….”
Chưa kịp nói hết thì cô đã bị anh chặn lời:
“Vậy cái nào quan trọng hơn?”
“Là…là….” – Lam Anh lẩm bẩm lại định nghĩa rồi trả lời sau vài phút suy nghĩ – “Em nghĩ cả hai cái đều quan trọng ạ” – câu trả lời có vẻ thiếu tự tin
“Giải thích” – Huân chống tay đỡ thái dương. Anh nghiêng đầu nhìn cô
“Theo em thì sứ mệnh thật sự quan trọng, vì nếu không có nó thì doanh nghiệp sẽ bị lầm đường lạc lối. Tuy nhiên, tầm nhìn lại là một bản tuyên bố tương lai của doanh nghiệp khi họ đã đạt được những mục tiêu và mục đích. Có thể nói nó là trạm nghỉ cho một thời gian dài cố gắng” – cô lo lắng đưa mắt nhìn anh. Đây là tất cả những gì cô có thể nghĩ được lúc này. Mong là không sai, nếu không tối nay chắc chắn thức trắng = =
Đôi mắt sâu mang hơi lạnh giờ đã thay bằng ánh mắt trùng xuống hiền dịu. Khuôn mặt anh tỏ rõ vẻ hài lòng khi toàn bộ những vết gấp nơi chân mày, chân mi đều được giãn ra triệt để. Không những thế, anh còn miễn phí tặng cho cô một nụ cười nơi đuôi mắt, rất nhẹ nhưng mang đầy ma lực
“Giỏi lắm! Chuyển qua câu khác” – Huân ngả người về phía lưng ghế, anh gác một chân lên chân còn lại, cầm quyển sách của cô mà đọc
Anh không biết rằng, ai đó ngồi bên cạnh đã sướng rơn, chỉ ngặt nỗi là không thể ôm anh ngay lúc này!
Check in FB: (8/10/20XX. 23:07) – Chè Coffee: Sẽ như thế nào nếu một người khen bạn: Giỏi lắm!? Còn đối với mình, đó là hạnh phúc, là vui sướng xD Kyaaaa~~~ Cố lên
Thứ 3 (9/10/20XX):
“Này này, mày dạo này suốt ngày ở bên Huân, không sao đấy chứ?” – Hương lo lắng vì vụ việc lần trước mà hỏi han cô
“Chắc không sao đâu! Lúc tao đi chả có bóng ai, lúc tao về thì chẳng khác gì sinh viên bình thường đi tản bộ” – Lam Anh nghĩ lại, không khỏi cảm thán khả năng chọn giờ bá đạo của anh
“Nhưng sáng mày đến, chẳng nhẽ lúc về không có GB nào thấy sao?” – Hương nghi hoặc
“Tám giờ họ mới đến, mà tám giờ kém anh ấy đã thả cho mình về rồi”
“Đúng là Huân” – Hương cười thở phào – “Mày lần này mà không qua nữa, chắc tao đi đầu xuống đất”
Nhớ hôm qua cô lần mò hỏi anh tỉ lệ cô có thể qua được là bao nhiêu phần trăm? Anh chỉ lạnh lùng đưa mắt qua nhìn rồi không nói gì. Lam Anh có thể thấy được cái thở dài nhè nhẹ từ anh, cô biết anh rất mệt mỏi. Ngữ tưởng rằng niềm tin của anh vào khả năng của cô không có, nhưng đến lúc nghe anh nói: Chắc thanh danh tôi bỏ vào không đến nỗi bị vùi dập nhanh thế đâu! thì lòng cô nhộn nhạo lên nhiều. Một vì vui sướng, một là vì ở một nơi nào đó trong anh, cô vẫn được công nhận. Dù có là tưởng tượng thì vẫn thật vui!
Hôm nay anh dạy cô về các bên liên quan và vai trò của họ trong doanh nghiệp. Tưởng anh sẽ nhai lại hai ngân hàng hôm qua, nhưng ví dụ mà anh lấy hôm nay làm cô đang uống nước liền bị phun ra ngoài:
“Tôi lấy ví dụ về chuỗi Highland Coffee”
“Phụt”
“Cô làm cái gì đấy?” – Huân bật dậy khi hàng ngàn tia nước rất thoải mái hướng về phía anh mà nã. Nhìn quần áo lỗ chỗ những vệt nước, anh cau mày nhìn cô khó hiểu
“Em xin lỗi, em xin lỗi” – Lam Anh vội với lấy giấy ướt dưới bàn chạy đến chỗ anh mà lau lau – “Tại anh nhắc đến Highland…”
Huân giật lấy đống giấy trong tay cô tự mình lau nước ở áo, quần và vài giọt trên mặt. Anh híp mắt nhìn cô, cảm tưởng như muốn ăn tươi nuốt sống con người có bộ não kém bình thường này. Lam Anh ở trước anh sợ ra mặt, sát khí vờn quanh làm cô phải lùi lại hai bước, đôi mắt run rẩy như cừu con thấy sói
“Thôi bỏ đi” – Huân đột nhiên ngồi xuống sau nửa ngày tử hình cô bằng ánh mắt, tay đồng thời vơ lấy trang sách còn đang đọc dở nay vương vãi vài nốt tròn từ miệng của ai đó bắn ra – “Nạn nhân đã không để bụng sao hung thủ còn để tâm?”
Nghe anh nói xong mà mất nửa thế kỉ Lam Anh mới hiểu ý anh nói là gì. Cô như con chim nhỏ vui sướng lích cha lích chích, nhưng lại không dám làm ồn. Anh sẽ không thể hiểu được, cô đang vui như thế nào. Từ trước đến nay, điều cô lo lắng vẫn là anh để bụng chuyện cũ mà không tha thứ cho cô. Cô cũng không thông minh để có thể nghĩ xem phải làm gì để khiến anh hết giận. Nhưng hôm nay khi nghe anh nói vậy, ngàn tấn gánh nặng trên vai đều được tháo gỡ trong tích tắc, mọi xiềng xích vướng víu đều được mở khóa trong một cái búng tay.
“Cám ơn anh” – Lam Anh nhỏ giọng đủ để anh nghe thấy – “A, anh Huân. Anh có thể thay đổi cách xưng hô….với em không?”
“…?”
“À, ý em là. Anh có thể xưng “anh em” thay vì “tôi cô” không? Em thấy như thế gần gũi hơn. Hihi” – Lam Anh ngượng ngùng nói ra suy nghĩ bấy lâu nay canh cánh. Chỉ là, anh và cô hiện đang rất gần, nhưng vì cách xưng hô ấy mà ngay lập tức có một tường rào đá dày khực dựng lên chắn giữa anh và cô
“Chúng ta thân nhau sao?”
“Dạ? …. À không” – Lam Anh xụ mặt
Huân không nói gì nữa, miệng tiếp tục giảng bài cho cô, hoàn toàn bỏ qua ý niệm của cô. Phải nói anh quá giỏi trong việc giây trước còn tung hô người ta lên tận mây xanh, giây sau ngay lập tức đáp người ta xuống lõm đất. Lam Anh có phần mất mát, nhưng cũng hiểu ép buộc anh làm chuyện anh không thích, khác nào bảo anh không cần phải dạy cô học nữa. Đã bắt anh phải kèm cặp cô, này còn được đằng chân lân đằng đầu, thật cũng thấy vô duyên. Nghĩ thông, Lam Anh liền vui vẻ trở lại tiếp tục nghe anh giảng bài.
Dù gì, cũng phải thi cho qua, rồi muốn gì thì muốn!
Buổi tối như mọi khi học xong anh lại đưa cô về. Vẫn là vị trí cách xa cổng kí túc gần chục mét, anh chia tay cô ở đó. Lam Anh tính định nói với anh vài câu lúc trên đường đi về nhưng lại ngại ngùng mà không dám mở lời, nay thấy anh chuẩn bị quay người đi cô liền níu anh lại:
“Cám ơn anh vì đã tha lỗi cho em vụ cà phê. Nay lại vì em mà phải dạy môn không phải chuyên ngành, thật lòng em rất cảm kích”
Anh nhìn cô, nghe cô nói hết rồi lại ghi nhớ toàn bộ vào trong trí não. Anh đá mắt qua tay áo vẫn còn bị cô níu chặt đến co rúm, nơi đuôi mắt khẽ hiện lên nét cười thoáng qua:
“Ngủ ngon…Mai thi tốt”
/13
|