“49.86…thầy không thể cho lên được sao?”
“Tôi đã rất cố gắng rồi!”
“Thế còn điểm trình bày sạch đẹp, điểm chèn thêm ý mới vào bài thì sao?”
“Huân à, người này có liên quan gì đến em mà để em phải chạy trái chuyên ngành như thế? Lần đầu tiên tôi thấy em vì người khác đi xin xỏ bỏ không thế này đấy”
“…”
Họng cứng ngắc chẳng nói được gì! Không phải vì ai đó làm bài đến 0.14 điểm cũng không lấy được thì anh đã không phải đi xin xỏ mất mặt như thế này. Bàn tay siết chặt cố bỏ qua những câu chữ mang đầy hàm ý của thầy chủ nhiệm ngành quản trị, Huân nhẹ giọng như nước:
“Em có xem qua bài của sinh viên này, thấy bạn ấy đã biết đưa nhưng điều mới mẻ vào trong bài thi. Nhưng phần đó thầy lại không cho điểm...”
“Có sao? Sao tôi không nhận ra nhỉ?” – ông thầy giọng nửa đùa nửa thật, tay cũng thuận lật mở tờ giấy thi của cô ra xem
Anh không nói thêm gì, cũng không nóng vội phản bác. Biết thừa là nếu cô ấy thi không qua, anh là người được lợi nhất. Nhưng để vì 0.14 điểm mà bắt con người ta học lại, những thầy giáo trong ngành này có vẻ hơi quá đáng. Vì vậy, vừa để cứu vớt cô ấy cũng là cứu vớt hình tượng của bản thân, anh đã quyết định đi xin điểm trước ngày công bố ngày mai…dù trước đó, anh suýt nữa banh nóc khi nghe đứa bạn báo điểm thi lại của cô ấy.
Ông thầy xem qua một lượt, có lẽ do ý kiến từ anh nên ông ấy cẩn thận đọc lại từng chữ. Chỗ nào cũng thế, nơi đâu cũng vậy, những kẻ có trí óc thấp thường bị xem thường. Dù họ đã cố gắng bao nhiêu, thì sự yếu kém của họ vẫn bị hằn sâu thay vì hướng đến kết quả tốt đẹp mà họ đã có được. Không viện lý do chép bài mang phao, thì cũng là ngắn ngày như vậy chắc chắn không thể thi qua. Đặc biệt lại với người có số điểm tuyệt thấp như cô ấy.
Huân nóng lòng chờ đợi như đang kêu oan cho điểm của chính mình. Một phút hai phút anh đều chăm chăm nhìn vào những cái nhíu mày, những cái đánh dấu đỏ, những cái lật giấy mà ông thầy trước mặt hành động. Có lẽ do đọc quá kỹ mà phải đến nửa tiếng sau, khi đôi chân anh đã mỏi nhừ, bả vai cũng rệu giã mỏi nhừ, ông ấy mới từ tốn tháo chiếc kính lão ra đưa mắt về phía anh.
“Những chỗ đó tôi đã đọc qua rồi, nhưng tôi nghĩ suy luận như vậy thì một sinh viên bình thường cũng có thể nghĩ qua….Tuy nhiên, nể tình em đã bỏ sức đọc lại bài để cứu vãn điểm cho sinh viên này, tôi sẽ cho qua…”
Câu nói nặng mùi bao biện đó không qua nổi mắt anh. Rõ ràng ông ấy bỏ sót nay lại viên vào anh để lấp liếm lỗi lầm. Nói chung, có một điểm không thể phủ nhận là giáo viên nước ngoài chấm điểm vẫn công tư phân minh hơn. Tuy trong lòng đã rõ khinh bỉ, nhưng ngoài mặt anh vẫn rất chuyên nghiệp mà chưng ra nụ cười hòa khí.
“Cám ơn thầy. Công thầy, em sẽ không quên”
“Thôi khỏi đi” – ông ấy cười xòa – “Em không mang chuyện này đi nói là được rồi”
Nếu bước ra khỏi cái lồng chim rộng lớn này, anh sẽ rất tốt bụng mà tặng cho ông thầy già hói trước mặt một cái cười nhếch mép không thể khinh bỉ hơn. Nhưng nghĩ đến mẹ vẫn làm trong viện và còn phải tồn tại dưới đây hai năm nữa, anh mới xuôi xuôi mà không túm cổ áo ông ta dằn mặt. Anh cúi người chín mươi độ thành khẩn chào ông ấy, miệng một lần nữa mở lời cám ơn rồi quay người sải bước ra ngoài.
Duyên đối với cô gái này thật dài!
Hương vị cà phê - Mờ Nhạt
“Chè Lam, Chè Lam, mày qua rồi này! 50 điểm tròn” – Hương vừa ngồi lap vừa vui sướng gọi với cô vẫn còn đang cuộn mình trong chăn
Như sức bật tuyệt vời của cá vượt thác, đống chăn nhanh chóng bị đạp xuống đất nhường đường cho bóng Lam Anh phi ầm đến trước Hương. Nhìn điểm số 50 tròn trĩnh, lại còn rất tự hào khi bạn trẻ thi lại với cô một lần nữa trượt vỏ chuối, Lam Anh nhảy cẫng sung sướng, ôm Hương vào lòng mà hét điên loạn.
Con Hương giằng cô ra khỏi người mình, giữ cố định thân thể vẫn còn tưng tưng vì vui sướng của cô mà nói:
“Đi cảm ơn người ta đi” - con Hương đánh mắt ra cửa, mặt nó rõ nghiêm túc
“A…” – Lam Anh nhớ ra thì đôi mắt nhanh chóng híp lại vui sướng.
Bằng tốc độ tên lửa, cô thay quần áo rồi chạy thật nhanh đến Golden Bell
Vẫn quen đà lao thẳng vào tòa nhà vàng, cô mau chóng bị mấy anh kính đen giữ lại rồi đứng chắn hết tầm nhìn. Lam Anh ớ ra một hồi lâu mới nhớ ra giờ đã không còn ai nói giúp mấy anh ấy nữa, nên việc bị chặn lại là đương nhiên. Lam Anh không biết làm gì lúc này. Nài nỉ, xin xỏ đủ thứ nhưng cũng chỉ nhận lại những khuôn mặt lạnh dưới lớp kính đen của mấy anh bảo vệ lừng lững. Chán nản ra mặt, cô thật sự rất muốn chung vui với anh vậy mà đến gặp anh cô cũng không biết chỗ nào để tìm. Số điện thoại đương nhiên không có, cũng không thể tùy tiện xông đến kí túc nam….bị một lần mất mặt như vậy đối với cô là quá đủ rồi!
Lững thững đi vô định về phía trước, dưới bầu trời có chút xám của tiết thu, Lam Anh nghĩ rất nhiều về lời cảm ơn đến “thầy giáo”, rồi mơ mộng một chút là cùng anh đi tản bộ, hay đơn giản chỉ là nhìn anh ấy cười đồng ý cũng đã đủ mãn nguyện.
Ngồi tạm xuống một ghế đá trên dọc đường đi, Lam Anh lôi điện thoại ra trượt lên trượt xuống. Chạm vào hộp tin, tin nhắn của Kỳ đã đầy ự cả hộp thư và tin cuối cùng anh ấy gửi là với nội dung: Anh có quà cho em, chủ nhật gặp lại!. Sao lúc này lại muốn Huân giống Kỳ thế, nếu anh ấy tốt bụng và quan tâm săn sóc như Kỳ mọi chuyện đã dễ dàng hơn rất nhiều.
Về chuyện thi lại, cô không muốn Kỳ biết, vì nếu anh ấy dạy, cô thi trượt, mà Huân giúp, cô lại thi qua, thì quả là không còn lời nào để nói với anh ấy. Nên khi biết điểm đợt một, cô đã dùng hết sức lực yếu ớt còn lại nhắn tin cho anh ấy rằng cô đã thi qua. Nhớ lại, lúc đó là giữa đêm mà Kỳ vẫn gọi điện về. Giọng anh ấy chuẩn mực của người trưởng thành, thỉnh thoảng cảm giác như làn gió ấm áp làm giảm bớt cái se lạnh của trời đêm mùa thu. Anh ấy vui lắm, liên tục chúc mừng cô, không những thế còn hỏi cô thích quà gì để anh ấy về mua. Trời biết lúc đó cô muốn khóc òa lên như thế nào. Muốn xin lỗi anh ấy ngàn lần nhưng từ trong lòng nghẹn ứ không thể nói được một câu. Cô nhiều lúc đã muốn thú nhận, nhưng lại nhớ đến giọng nói nhuốm mùi vui vẻ từ anh mà cái miệng hến của cô cứ tự động đóng lại vô định…
Chúc mừng em nhé! Anh vui lắm khi nghe em báo điểm như vậy…Đã ngủ chưa? Anh gọi điện một chút nhé!
Lam Anh của anh giỏi quá…Nhớ về khao anh nhé…
Giờ Hà Nội đang vào thu rồi! Ở Mỹ cũng lạnh lắm, lại càng nhớ Lam Anh hơn…
Cô đảo qua hàng loạt tin nhắn, ngắn gọn có dài dòng có của Kỳ, trong lòng lại lộn nhộn không thôi! Cô thực có lỗi với anh ấy... Nhưng rồi lại nghĩ đến động từ “nhớ” ngọt ngào mà mới đây anh ấy rất hay sử dụng, cô lại thấy lo sợ. Không phải anh ấy có ý với cô thật đấy chứ?!
Đang mơ mơ màng màng suy nghĩ linh tinh, một tay ôm điện thoại cũng để lên trái tim trấn an, chợt có một lon cà phê sữa đưa ra trước mặt cô. Lam Anh giật mình theo phản xạ nhìn lên thì thân ảnh ấy đã nhanh chóng xoay người ngồi xuống bên cạnh cô
“Anh Huân” – cô ngạc nhiên kêu lên. Mắt cũng theo từng hành động của anh mà di chuyển
“Vui sướng đến nỗi gọi cũng không nghe thấy sao?” – Huân sải rộng cánh tay mình trên thành ghế đằng sau lưng Lam Anh, hai chân bắt chéo, đôi mắt anh hơi nheo nheo nhìn bầu trời trước mặt
“À...” – Lam Anh cúi xuống nhìn lon cà phê trong tay, nuốt những suy nghĩ vừa nãy vào trong, cô ngửng mặt lên cười tươi với Huân – “Cám ơn thầy giáo, thầy là bậc thánh nhân vĩ đại đã giúp bộ não teo nhỏ của em vững vàng bước qua kì thi quan trọng” – Lam Anh còn giơ ngón tay cái hồng hồng của mình lên làm biểu tượng nhất
Huân nghe xong thì cũng nhoẻn miệng cười, ngửa cổ uống một ngụm từ lon cà phê đồng dạng, anh nói:
“Chúc mừng”
“Cám ơn anh!” – Lam Anh cũng khẽ ửng hồng hai má. Tiện tay bật nắp lon, cô cũng uống thứ nước mà gần tháng nay cô cự tuyệt không động vào
“Hôm nay em đã đến tìm gặp anh ở Golden Bell, nhưng không thấy anh đâu. Thật may là gặp được rồi” – Lam Anh cũng thoải mãi duỗi thẳng hai chân ra trước, ánh mắt nhìn thẳng ra khoảng trống trước mặt
“Vậy sao…” – anh bỏ lửng câu chữ. Cũng là vì anh vừa đến đã được mấy anh áo đen nói là cô trước đó có tìm anh. Chả hiểu là lòng muốn nghe câu cảm ơn từ cô ấy hay chỉ đơn giản là muốn tìm cô mà đôi chân anh cũng rất tự nhiên rẽ đi thay vì vào trong lấy đồ như dự định.
Đi qua ki-ot bán nước, anh suy nghĩ một lúc rồi quyết định dừng lại mua hai lon cà phê sữa – thứ nước làm anh vất đi tổng cộng ba cái áo. Cầm hai lon nước trên tay, anh cứ lặng lẽ tiến về phía trước, cũng thật không nghĩ là gặp cô ở dọc đường. Anh quan sát cô rất lâu nhưng có vẻ cô không để tâm. Mắt cứ chăm chăm nhìn điện thoại, thỉnh thoảng lại ngẩn ngơ suy nghĩ đến thất thần. Có lẽ là đọc được tin gì đó hay cũng có lẽ là tin nhắn của ai đó! Thật tâm anh không muốn đoán nhận, nhưng não cứ vang vang lên những câu nói ấy thì biết làm sao?
Đành phải tiến gần đến cô ấy hơn để nhân cách nào đó tồn tại trong anh không được đà làm tới!
“Sắp nghỉ một tuần rồi, anh sẽ làm gì?” - câu hỏi của cô ấy nhanh chóng cắt ngang dòng suy nghĩ của anh
“Về nhà thôi!”
“Vậy anh dự định sẽ làm gì trong một tuần ấy? Em muốn làm rất nhiều thứ, nhưng không biết sắp xếp sao” – Lam Anh nhẹ cúi đầu cười. Khuôn miệng xinh xắn ẩn hiện sau mái tóc buông xõa càng làm nét đẹp của cô thêm dịu dàng, nồng ấm
Huân chăm chú nhìn cô cười mà bên trong lục phủ ngũ tạng đã đóng băng từ lúc nào. Uống một ngụm thật lớn cà phê hòng phá vỡ lớp băng đăng chết tiệt, anh trả lời qua loa không tập trung
“Tôi cũng vậy”
Như nhớ ra gì, Lam Anh liền quay mặt sang anh hỏi
“Anh cũng là người…Hà Nội đúng không ạ?” – cô hơi nghiêng đầu e thẹn
Huân đang uống dở liền ngưng lại hành động, nheo mày nhìn cô, mắt cũng híp lại – “Người Lào”
"Dạ?”
“Cam-pu-chia đi”
“Anh lại thế!” – Lam Anh nóng tai nghĩ lại vụ ở nhà giáo viên cách đây không lâu
“Ừm, Hà Nội”
“Hay quá, về nội thành em mời anh đi ăn trả ơn được không?” – Lam Anh vui vẻ quay người sang anh cười tươi
“Nếu được!” – anh không cự tuyệt, cũng chả có lý do nào để cự tuyệt. Họng của anh cũng cần được tẩm bổ và bồi dưỡng.
“Vậy…” – Lam Anh ngượng ngùng xoa xoa vành tai – “Nếu có số điện thoại sẽ thật tiện liên lạc!”
Đang trong tư thế thoải mái chim bay sải cánh, nghe cô ấy đả động đến số điện thoại, anh liền nhanh chóng thay đổi tư thế thành quay người về phía cô. Mặt mũi mồm cũng đối diện với cô, chân để ngang hàng song song chữ không bắt chéo nữa
“À đúng rồi…” – từ trong đáy mắt thâm trầm chợt lóe lên một tia tinh nghịch khiến cô ngồi đối diện cũng cảm thấy chột dạ - “Đưa máy đây” – Huân khẽ hất mặt hướng về phía chiếc điện thoại cô vẫn cầm trên tay
“À…” – Lam Anh vội mở phần bàn phím rồi đưa cho anh
Lam Anh nhìn dãy số anh đánh trên máy, lẩm nhẩm đọc lại - “091356858*. Ủa, sao có dấu sao hả anh?” - cô ngây ngốc nhìn anh khó hiểu
Huân tinh nghịch gật đầu, miệng cũng cười tươi làm hai đôi mắt vốn lạnh lùng nhẹ híp lại thành hai vầng trăng khuyết hoàn hảo. Anh thoải mái phóng khoáng, lại có nét gì đó dễ thương tinh nghịch của bọn con trai cấp ba. Nhìn anh cười tươi như vậy, ai nghĩ anh suốt ngày dùng ánh mắt giết người chứ?
Lại một bộ dạng mới mẻ nữa…muốn hại chết cô sao? Tại sao cô lại thấy Kenny G đứng cạnh mình làm nhạc nền vậy?!
Đến lúc Lam Anh hoàn hồn trước ảo giác về nụ cười ngàn hoa hội tụ của anh và tiếng saxophone không có thật thì Huân đã biến mất. Ghế bên cạnh trống trơn, người cũng bốc khói mất tiêu. Lam Anh quay ngang quay ngửa cũng không thấy bóng dáng anh đâu, lại đần thộn trước dấu sao chềnh ềnh ở cuối dãy số…Không phải anh hại cô phải thử từ 0 đến 9 đấy chứ?
“TRẦN HUÂN, EM GHÉT ANH, EM GHÉT ANH TRIỆT ĐỂ” – nỗi lòng từ trong bể khổ nội tâm liền được thoát ly ra ngoài bằng tiếng hét vang động trời đất khiến lá cây xào xạc, chim bay tán loạn
Trời nổi giông rồi!
Vì thi xong sớm cũng như gia đình Hương có dự định đi du lịch nước ngoài một tuần nên từ thứ năm cô nàng đã khăn gói quả mướp về thành phố. Đổi lại Lam Anh, cô gọi điện cho mẹ báo ngày về thì nhận được tin sốt dẻo vừa thổi vừa khóc: Bố đi công tác tỉnh mang theo cả xe đi rồi! Con chịu khó đi xe buýt về nhé. Đã đủ đắng lòng, mẹ còn lo sợ cô lười mà bonus thêm một câu đáng cắt ruột cắt gan: Tập dần cho quen con ạ!
Lam Anh đã phải đấu tranh tư tưởng rất nhiều, một là về thứ bảy hai là về chủ nhật, bởi vì còn cái hẹn với Kỳ, cô không thể phũ phàng với anh ấy được. Vậy mà đâu có để cho cô an nhàn mà đấu tranh nội tâm, chưa nói gì hai đứa trong phòng, cả kí túc ai ai cũng thi nhau dọn dẹp đồ đạc để sẵn sàng lên đường về nhà vào thứ bảy. Nhìn lại bản thân, toàn thân đủng đỉnh, đến cả cái bàn chải đánh răng vẫn còn cắm gọn ghẽ trong cốc, Lam Anh chợt rùng mình nghĩ đến cảnh tượng ở lại kí túc một mình vào ban đêm…Ôi sởn gai ốc!
Vậy là, con người từ bé đến giờ chúa ghét lạc đàn đã mau chóng hùa theo cùng đồng loại túi to túi nhỏ rời “doanh trại”. Cùng lúc đó, Lam Anh chấp nhận cắn răng nhắn một tin vào số điện thoại nước ngoài của Kỳ:
“Mọi người nghỉ giữa kỳ về hết rồi nên em cũng về theo. Nếu anh rảnh trong tuần sau mình gặp được không ạ? Thật sự xin lỗi anh”
Không lâu sau, một tin nhắn bắn đến: “OK em không sao, cũng đang định bảo em thứ hai anh mới về đến Hà Nội. Có gì anh sẽ chủ động liên lạc với em nhé!...À mà về đến nội thành nhớ nhắn tin cho anh yên tâm”
Dường như Lam Anh đọc không kĩ vế sau của tin nhắn, chỉ biết rằng mình không lỡ hẹn thì cô liền vui vẻ quay lại công việc khăn gói lúc trước.
Chiều thứ bảy….
Sân học viện chật đầy sinh viên, người vui vẻ trò chuyện, người nghe nhạc, người nhắn tin, nhưng tất cả bọn họ đều chung một mục đích là tiến ra cổng học viện tìm về với giường yêu. Lam Anh cũng là một trong số đó! Mang tâm trạng vui vẻ, Lam Anh khoan khoái ngẩng mặt hứng lấy những đợt gió lành lạnh nhưng man mác thơm vào đầy khoang mũi….Sắp được về với mẹ rồi!
Đang bước đi rất tự do thoải mái, chợt như có ma lực kiềm giữ đôi bàn chân của cô lại. Mà thứ ma lực ấy lại được phóng ra từ đống lộn nhộn ở đầu cổng học viện này mới ghê! Cảnh tượng trước mắt khiến cô bên trong thì rùng rợn còn bên ngoài mồm miệng đã chấm đất từ lúc nào. Chả phải nói gì đâu nhưng lúc còn đi học cô rất tự tin về gia cảnh nhà không đến nỗi nào của mình, nhưng đối với đống lộn nhộn trước mắt đây thì đúng là “gia cảnh của Lam Anh” chỉ như muối bỏ bể. Người người nhà nhà xe đẹp, đây đây đó đó xế hộp xanh đỏ bảy sắc. Mấy chị khóa trên ở trong cùng kí túc, cô cũng sớm nhận ra là con nhà giàu, nhưng nhìn một thân kiều diễm vàng bạc rủng rỉnh, đoan trang nho nhã ngồi vào ghế lái của chiếc mui trần màu xanh dương…hỏi tại sao con trai thích ngắm chân dài, mà đây còn là chân dài xịn mới đã mắt nhìn chứ!
Người chen người lấn, nhưng chủ yếu cũng là làm sao phô diễn hết tiềm lực tài chính của gia đình, cơ hồ tạo thành một mớ hỗn độn không khác gì đang đứng giữa chợ. Như thế này hỏi sao con mắm lại muốn về sớm! Nhìn một bầy trâu ngựa lóa mắt kích động phụ huynh, lòng ghen tị của mấy bác ấy thể nào cũng “sâu-hai”, rồi vì thế mà sắm lên sắm xuống cho quý tử công chúa nhà mình để sẵn sàng knock out thiên hạ…Tặc lưỡi, dù dùng răng suy nghĩ cũng đoán được đến như thế, đứng lại ở đây chỉ tổ để họ chỉ trỏ này nọ.
Đang định tính ra đầu đường bắt xe buýt, nhưng nhớ ra gì đó, cô lại quay lại. Nheo mắt tìm kiếm bóng dáng kia trong đám người lộn nhộn, lòng thì tự hỏi: Anh ấy đã về chưa, hay đang bị kẹt trong đống này mà không ra được?. Mải kiễng chân nghển cổ mà cô không để ý anh đã đứng cạnh mình từ lúc nào, cho đến khi anh mở lời thì Lam Anh mới thu hồi toàn bộ nhãn lực về:
“Tìm người quen à?”
Giật mình quay lại, Lam Anh choáng ngợp trước diện mạo mới của Huân. Không còn là một thân đóng bộ ca-ra-vat, áo sơ mi, quần âu nữa; thay vào đó là chiếc quần ka-ki đen vừa vặn, chân đi giày thể thao, mặc bên trong là chiếc áo phông trắng trơn cùng áo khoác có mũ màu xám. Lướt qua mái tóc quen thuộc, nhưng sao từng lọn tóc màu đen ấy càng thêm phần quyến rũ khi anh ấy trong bộ dạng này?!
“Anh, anh không đi xe sao?” – Lam Anh đưa ngón cái về đám xanh đỏ lòe loẹt ở đằng sau
Anh nhìn theo hướng tay cô rồi lại đưa ánh mắt đậu trên khuôn mặt ngây thơ vô số tội – “Tôi không có xe”
“Vậy anh cũng đi xe buýt sao…?” – cô lộ ra vẻ ngạc nhiên tột độ như không thể tin. Là cô không ngờ người từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài đều toát ra vẻ công tử khó gần này lại giản dị đến bất ngờ như thế
“Chẳng nhẽ đi bộ?” – Huân nhướn mày, mặt cũng tỏ ra khó hiểu vài phần
Bị anh chặn đứng họng ngây ngốc, là cô suy nghĩ nhiều quá chăng? Lam Anh bĩu môi nhìn người nào đó nói xong rất kém lịch sự mà xoay người bước đi luôn. Lũn cũn theo anh đi qua con đường bé nhỏ có hai bên là ruộng để ra được đường cái, trông anh chuyên nghiệp thế kia chắc đã quá quen với việc bắt xe buýt về rồi.
Còn đang mải nhìn một thân đút tay túi áo thảnh thơi đi cách cô ba mét phía trước, chợt bên đường có tiếng nói đậm chất trêu chọc pha chút dâm dê cất lên:
“Em gái xinh đáo để, nhiêu tuổi thế? Cho anh làm quen nhé” – tầm bốn, năm thằng tóc HKT, quần áo lôi thôi lếch thếch tiến đến chỗ cô
Lam Anh sợ hãi nhìn chúng nó, một lòng muốn kêu cứu người đi trước kia, nhưng khoảng cách khá xa đến nỗi cô không thể dùng tiếng nói để gọi lại
“Em gái đừng sợ, bọn anh chỉ muốn làm quen thôi mà”
Sợ hãi làm con ngươi run rẩy, người co rúm thành một nhúm, tay chân chỉ biết đường lui, cơ hàm cứng ngắc tưởng như muốn kêu cứu cũng là chuyện của kiếp sau. Nhìn ngón tay đen bẩn của tên đối diện dần dần chạm vào má, Lam Anh chỉ còn một chút sức lực nhỏ nhoi để kháng cự bằng cách quay đầu né tránh. Nước mắt hai giọt nóng ấm đã tuôn rơi, tay cũng bấu chặt vào làn da đau buốt.
Ngữ tưởng sắp làm con mồi ngon cho đồng loại của cẩu, thì chợt có bàn tay khỏe mạnh ở đâu đó kéo thật mạnh cô về phía đó.
Lam Anh run rẩy cảm nhận hơi ấm từ nơi mềm mại mà cô vừa va phải, mùi thơm dìu dịu nhè nhẹ ngây dại lòng người không khiêm nhường xộc thẳng vào hốc mũi, lại còn cánh tay to to nào đó đang bao bọc lấy cô như một bức tường bảo vệ vững chắc. Sự êm ái, dịu êm như ngưng tụ hoàn toàn tại nơi đây, đầu óc hay mơ mộng không biết thời thế của cô cư nhiên lúc nước sôi lửa bỏng vẫn nhìn thấy hoa hòe hoa sói hồng rực cả một vùng trời. Vẫn ngây ngẩn trong vòng tay ấy, cho đến khi giọng nói trầm ấm phả lên đỉnh đầu đầy màu hồng xuyên tạc, thì cô mới đáp đất về hiện tại:
“Con đã bảo mẹ đi nhanh một chút. Ngắm đủ rồi thì về thành phố thôi, ở đây…bệnh sẽ nặng hơn”
Choàng tỉnh sau cơn mê loạn màu hồng, nhưng cũng chả kịp ú ớ nổi một câu, cô bị bức tường thành bằng thịt ấy ném ra đằng sau, ngay lập tức đối diện là tấm lưng to tổ chảng. Khuôn mặt anh tuấn của ai đó không ngại ngần đóng vai “con trai hiếu thảo” trong vở kịch “tình mẫu tử dạt dào”. Hơn thế, trước mặt mấy tên choai choai ăn hại vẫn còn đang đần thộn sau cảnh “con và mẹ” lịch sử mà thở ra một câu khiến người khác động lòng:
“Mẹ tôi có tiền sử bệnh thần kinh, lâu lâu lại tái phát một lần. Thông cảm, giờ tôi đưa bà ấy về thành phố” – khuôn mặt rõ bi tráng còn rất lịch sự cúi đầu chào
Mấy tên da đã ngăm nay vớ phải chuyện khôi hài này thì mặt còn đen đi mười phần nữa. Chẳng nhẽ đây là bà mẹ không tuổi trong truyền thuyết, tiếc cái bị thần kinh!..
“Trẻ thế mà có con lớn vậy rồi. Thôi nói chung cũng có phước khi được con quan tâm như thế” – một “bô lão” đứng sau gãi cằm đoán nhận
“Im mồm” – lít-đờ rống lên – “Mày không thấy vừa nãy tao xém là động vào thần kinh à. Trông nó nai tơ thế mà….nó nhe răng cắn cái là tao cũng Châu Quỳ thẳng tiến luôn đấy, biết chưa?”
Lít-đờ sợ hãi rùng mình xoa xoa hai cánh tay gầy guộc, quay người bước đi trước sự khó hiểu của mấy tên đồng bọn
Trên xe buýt…
Nhìn trái nhìn phải, dường như có rất ít người của học viện đi xe buýt thì phải! Có thì cũng chỉ là những bậc anh tài coi dư luận như con muỗi vo ve, coi tin tức như nước rửa tay, không cắm tai phone nghe nhạc thì cũng chúi mũi vào quyển sách dày khực trên đùi…Tưởng như họ sợ rằng nếu không cày xong trên xe buýt, sách của họ sẽ bốc cháy ngay ấy…
Thấy tình thế không nguy hiểm, lại nhìn ra con người đang nhàn hạ dựa đầu vào kính xe, mắt cũng nhắm nghiền thư giãn
“Anh Huân…” – nhìn thấy anh đã an tọa chuẩn bị bay vào giấc nồng, Lam Anh liền nhỏ giọng gọi
“Hmm?”
“Em có nghe nhầm không khi vừa nãy anh gọi em là … mẹ?”
“…”
“Lại còn bị…thần kinh nữa” – Lam Anh bạnh môi thể hiện sự kinh hoàng với khả năng diễn xuất thành thần của Huân
“…”
“Ê…Anh đừng có ngủ thế chứ? Anh phải giải thích cho em tại sao anh nỡ bịa đặt tiểu sử của một con người như thế!” – Lam Anh lay mạnh người anh. Mặt cạu trán sun, cô thật cần một lời giải thích xứng đáng. Nếu anh muốn giúp cô thật thì cũng có thể đóng vai….tình nhân mà. Đâu nhất thiết phải gọi cô bằng mẹ ngọt sớt như không thế…tổn thọ quá!
Lam Anh vừa gọi tên anh vừa lay lay con người rất thản nhiên mà ngủ lăn cho đến khi thấy một vật thể mấy cân đổ ập lên vai. Như búp bê được lên giây cót, cô nhích từng milimet quay sang bên phải. Mắt mở to, thân thể cứng đờ khi cả khuôn mặt của cô tự nhiên vùi vào mái tóc mềm mại mang mùi thơm hoa nhài phảng phất của ai kia…
“A…Anh…Huân…” – Lam Anh lắp bắp
Nhưng đối phương hoàn toàn không chịu hiểu mà cư nhiên an phận thủ thường trên đôi vai bé nhỏ của cô đánh một giấc ngon lành. Vậy là thay vì hỏi tội chất vấn anh về vụ “mẹ con”, cô cơ hồ đang đảm nhận vai người mẹ không quản ngại mỏi mệt giơ vai cho con trai ngủ say.
Một người thì mắt nhìn thẳng, lưng dựng đứng, tay để gọn gàng trên đùi, đâu đó trong lồng ngực còn bang bang từng nhịp hối thúc. Còn một người rất tự nhiên mà đánh chén, thỉnh thoảng còn thở mạnh như trẻ con khi ngủ, khuôn mặt cũng tuyệt đối nhàn hạ tựa như đang nằm trên gối êm..
Một lần lại một lần, Lam Anh len lén quay sang nhìn khuôn mặt của anh. Mẹ thường nói con người hiền và đẹp nhất khi ngủ, khi nhắm mắt lại thì kể cả sát nhân cũng trở thành người lành tính. Anh cư nhiên là sát thủ bằng mắt, nhắm mắt vào vẫn hiện nguyên hình là sát nhân. Vẻ đẹp ngây ngất mê dại này…chắc bố mẹ anh cũng phải đẹp lắm mới nặn ra được một sinh linh đến cả những chi tiết nhỏ nhặt cũng tỏa ra sức mê hồn ngây người. Ngày trước chỉ biết đến mấy soái ca trong tiểu thuyết hay phim thần tượng mới mang vẻ đẹp hoàn hảo như thế, ngày trước cũng thiển cận nghĩ rằng con trai Việt Nam không ai có thể sở hữu vẻ đẹp lạ kỳ này…nhưng giờ thì sáng mắt rồi, được chiêm ngưỡng rồi, chấp nhận là mình sai bét rồi!
Hương vị cà phê - Mờ Nhạt
Về nhà ăn uống hàn huyên với mọi người xong, Lam Anh một thân phi thẳng lên giường yêu không mấy thân thuộc của mình. Cuộn trong chăn chỉ để hở khuôn mặt được bọc kín vòng tròn, cô mơ hồ nghĩ lại chuyện chiều nay. Từ lúc cô bị đám choai choai kia tà lưa, anh không đi trước cô nữa mà thay bằng vị trí đằng sau. Cho đến khi ra đường đứng đợi xe buýt, cũng là anh đứng sau cô, lúc đó cảm giác được bảo vệ trào dâng cuồn cuộn bên trong. Lúc hỏi sao anh không lên đứng trên, anh lại độc mồm độc miệng phun ra câu: Ở đây có vài vũng nước lớn, đứng trên sẽ bị bắn bẩn người. Lúc đó cô nghĩ không thông, lại vẫn ấm ức vì vụ mẹ con nên đã nghĩ anh xấu bụng thật. Nhưng giờ nghĩ lại, anh cũng không đến nỗi xấu xa như thế. Dù có đóng vai mẹ con hay tình nhân thì anh cũng đã cứu cô thoát khỏi bàn tay ghê tởm của bọn lếch thếch đó; dù đứng trên hay đứng dưới thì anh cũng đã giúp cô lên xe an toàn và cư nhiên chiếm lấy đôi vai của cô mà nghỉ ngơi…Chỉ ghét mỗi lúc xuống xe toàn thân cô mỏi nhừ không thể cử động vì phải làm phỗng quá lâu, anh nhận ra mình ngủ quên trên vai cô thì chỉ lè lưỡi rồi biến mất dạng, hại cô phải lết tấm thân như đi mượn bắt taxi về nhà.
Với tay lấy điện thoại chạm vào phần danh bạ, số của anh vẫn là dấu sao đáng ghét kia. Khẽ bĩu môi, nhưng rồi lại hạ quyết tâm phải tìm ra được số điện thoại của anh. Ít nhất cũng là trả ơn vụ dạy học, đâu đó cũng mong muốn được đi chơi riêng với anh một hôm…nghĩ đến đây sao mặt đỏ bừng nóng ran
“0913568580”
“Alo, xin hỏi đây có phải số của Trần Huân không ạ?” – cô dùng giọng nói ngọt nhất có thể
“Tao là con gái nhá” – giọng nói của đại tỉ giang hồ sặc mùi giấm hét vào ống nghe
“A…em xin lỗi. Em nhầm số. Thật sự xin lỗi chị” – vội vã xin lỗi, vội vã cúp máy. Lam Anh hú hồn thở phù ra một cái. Suýt chết!
Số 0: Gạch!
“0913568581”
“Alo, xin hỏi đây có phải số của Trần Huân không ạ?”
“Nhầm số rồi nhá” – lạnh lùng cúp máy
Số 1: Gạch!
“0913568582”
“Alo, xin hỏi đây có phải số của Trần Huân không ạ?”
“Alo ai đấy?” – xào xạo xào xạo – “…gặp ai cơ?” – xào xạo xào xạo
“Xin lỗi em nhầm máy ạ” – thành khẩn cúi đầu dù bên đầu dây không thể nhìn thấy
Số 2: Gạch!
Và tiếp đó là đến số ba, bốn, năm đều bị gạch. Không gặp đại ca giọng như sói chu thì cũng là kẻ nát rượu lè nhè biến thái đòi gặp mặt. Từ mười một giờ đến mười hai giờ, một tiếng đồng hồ cứ “Alo” rồi lại “Xin lỗi”. Mà đâu phải cụp máy xong là có khả năng tiếp tục ngay đâu! Qua mỗi cuộc gọi còn phải thở hổn hển, tay run rẩy lau mồ hôi…chỉ sợ gặp phải ai dùng GPS tra ra địa chỉ đến đánh thì chết.
Mang tâm trạng yếu kém cầm máy gọi nốt một số, nếu không đúng nữa thì cô sẽ đi ngủ. Dù gì cái trò mò số này chơi cả tối cũng khiến cô bửa sọ mà hong não rồi…Anh ấy quá ác mà!
“0913568586” – lẩm nhậm đọc theo dãy số bằng giọng uể oải. Mắt nhìn bàn phím cũng lảo đảo như kẻ say rượu
“Alo” – một giọng nam giới cất lên
“Alo, xin hỏi đây có phải số của Trần Huân không ạ?” – thều thào khi hoàn toàn không còn hy vọng. Chỉ cần người kia nói không phải một cái là cô sẵn sàng quăng máy đi ngủ ngay
Anh đúng là nghĩ không thông! Số điện thoại như số taxi của anh, nếu chỉ riêng đoán nhận cũng phải đúng 90% vậy mà ai kia không thể nghĩ ra được. Nghe cái giọng như vừa chạy trối chết thế này, chắc chắn đã gà mờ mà ngồi thử từ 0 rồi phải xin lỗi không ít. Nghĩ đến đấy, miệng anh chợt vẽ lên nét cười
Một lúc không thấy đầu dây phản lại gì, rút kinh nghiệm từ sáu lần trước, cô chủ động xin lỗi mà không chờ đối phương đáp lại:
“Xin lỗi, cháu nhầm máy ạ”
Tính cúp máy thì chợt từ bên kia truyền đến một giọng nói trầm ấm: - “Đợi đã”
Lam Anh đơ người, không phải gọi nhầm biến thái rồi chứ ?! Cô rõ là sợ nhưng tại trí tò mò trỗi dậy, cô run rẩy áp tai vào ống nghe cứ thế im lặng lo sợ cho đến anh mở lời nói:
“Là tôi đây!”
Một giây, hai giây, ba giây… - “Anh Huân?”
“Ừm”
Ức đến nghẹn họng, nước mắt cũng trực ứa ra…anh có hiểu cảm giác gần chục con người càu nhàu khó chịu là như thế nào không? Ừ thì cứ cho cô ngu dại gọi vào lúc đêm khuya thanh vắng này đi, nhưng mà cũng ức lắm chứ. Nếu anh không biến thái nghĩ ra cái trò dò số con nít này thì cô đã bớt khổ hơn rồi
Huân bên kia chỉ nghe thấy tiếng thở phì phò như trâu mộng, còn đâu im bặt thì liền hỏi:
“Vậy đi ngủ nhé?”
“EM GHÉT ANH” – ngàn giận hội tụ, không kiêng nể đã ai ngủ chưa, Lam Anh liền hét ầm lên – “Tại anh mà em khốn khổ khốn nạn . Anh ác ma, anh lòng dạ thâm hiểm. Anh biến thái anh….”
Sau cú hét nội lực của đầu dây, anh đã sớm để điện thoại bên cạnh để lỗ tai không bị tra tấn. Cho đến khi tiếng hét ấy dừng lại, thay bằng tiếng thở hổn hển và hình như là có uất quá mà khóc, anh mới cầm máy lên, nhẹ giọng như cánh hoa:
“Thật sự là tôi không nghĩ đến em lại ngây thơ ngồi tra từ 0 như vậy. Thôi đừng hét nữa, đằng nào em cũng gọi đúng rồi mà!” – anh còn phải mím môi cố nhịn để không bật cười haha
“Rõ ràng anh cố tình chơi xỏ giờ lại còn giễu cợt em. Anh đàn ông kiểu gì vậy? Anh phải đền bù thiệt hại cho em” – ngàn vạn lần tức quá làm liều
“Đền bù? Đền bù gì?” – Huân hơi nhướn mày, nhưng trước đó đến giờ vẫn bị cuốn theo bởi sự ngây thơ đến nỗi ngốc ngếch của cô mà khó nín cười, tâm tình cũng vui vẻ mà nhanh chóng đáp ứng
“Đền…đền…” – Lam Anh cắn môi suy nghĩ – “A, anh nghĩ địa điểm đi ăn” – búng tay một cái rõ phấn khởi
“…” – bên đầu dây rơi vào bể im lặng một lúc rồi nói – “Được, bảy giờ tối thứ ba ở nhà hàng “Gió” trên đường Nguyễn Chí Thanh, đừng cao su”
Buông ra một câu giống ra lệnh hơn là hẹn hò, anh cư nhiên như mọi khi nói chuyện, một thoáng liền biến mất tăm. Lam Anh đờ đẫn nhìn máy điện thoại trên tay mà không tin mình vừa “buôn” với Huân. Lại nghĩ về cuộc trò chuyện chóng vánh vừa diễn ra, có phải anh ấy…. “tôi…em”
“AAAAAAAAAAAAA” – hét lên sung sướng, cô bật nhảy vui mừng trên chiếc đệm lò xo
“Cái gì đấy Lam ơi” – mẹ tưởng cô bị làm sao thì vội vã bật cửa xông vào, nhìn cô bằng ánh mắt mang tia lửa – “Không định để ai ngủ à?”
“Con xin lỗi…suỵt suỵt” – Lam Anh đưa ngón trỏ lên miệng, mắt cũng híp ngang lại thành hai đường kẻ tinh nghịch
“Đừng có hét nữa không mẹ khâu mồm” – mẹ hùng hổ bước vào rồi cũng hùng dũng bước ra, bỏ lại sau lưng tiếng đóng cửa mạnh bạo
Lam Anh rón rén chui vào chăn, trùm che nửa mặt. Chốc chốc lại sung sướng cười một cái…đêm nay sẽ ngủ thật ngon!
Hương vị cà phê - Mờ Nhạt
Có lẽ do ngủ quá say mà tiếng tin nhắn kêu lên cô không hề biết, sáng hôm sau tỉnh dậy cô mới phát hiện ra Kỳ nhắn liền một lúc ba tin lận và năm sáu cuộc gọi nhỡ.
Em đã về thành phố chưa?
Em đâu rồi! Sao mãi không liên lạc được thế? Đừng làm anh lo nha…
Bao giờ cầm được máy nhớ nhắn tin cho anh biết….Anh thật sự rất lo
Tá hỏa khi đọc một đống tin nhắn cộng một loạt cuộc gọi nhỡ, Lam Anh vội vã nhắn tin lại cho Kỳ: “Em đã về nhà an toàn, xin lỗi anh giờ mới đọc lại tin nhắn anh dặn về nhắn tin anh biết. Em thật sự xin lỗi”
Rất nhanh thôi bên kia có tin nhắn đáp trả: “Ừm vậy được rồi, anh đang họp. Sáng thứ ba sẽ gặp em!”
Ặc! Lại thứ ba, không phải chứ? Lam Anh có chút lưỡng lự nhưng nghĩ đến anh ấy hẹn buổi sáng, cô liền thở phào nhẹ nhõm. Thôi thì cũng không đến nỗi bí lắm!
Vậy là cả chủ nhật thứ hai ở nhà, Lam Anh dành để đi chơi với mẹ, thỏa sức bù lấp khoảng thời gian ở học viện. Thỉnh thoảng đi xem phim, thỉnh thoảng shopping, nhưng chủ yếu là ở nhà tận hưởng cảm giác cùng mẹ vào bếp, cùng bố xem tivi và cùng đấu võ mồm với thằng em “siêu não”.
Hai ngày trôi qua thật nhanh, vèo vèo đã đến tối thứ hai. Tuy chơi bời thế đấy nhưng cô đếm từng giờ một mong sao đến thứ ba nhanh. Lục tung tủ đồ chọn một bộ cánh phù hợp nhất: xanh, đỏ,vàng, lục, lam, chàm, tím có đủ cả; nhưng nghĩ đến tính cách như mây u ám bao quanh của Huân thì cô đành ngậm ngùi chọn màu đen trắng cho phù hợp. Không phải cô không muốn tặng thêm màu mỡ cho anh ấy mà là đã quá nhiều lần bị đám mây dày và rộng của anh bao phủ, cô không có gan thử tiếp.
Đang lao đầu vào tủ quần áo, chợt có tiếng gõ cửa. Mẹ đi vào thấy quần áo tứ tung thì nhăn mày hỏi:
“Con làm gì mà bầy như bán hàng thế này?”
“À, con tìm quần áo đi chơi với bạn ấy mà!”
“Đi chơi với bạn sao cần tìm, thường ngày mẹ vẫn thấy con lôi thôi lắm mà” – mẹ Lam Anh không khỏi nghi hoặc
“Là bạn quan trọng. Mà có việc gì thế mẹ?” – tránh bị hỏi dài dòng, Lam Anh nhanh đánh trống lảng sang việc khác
“À, thứ ba này có một người bạn của gia đình ta hẹn gặp. Hôm đó con trai của cô ấy cũng đi cùng đó. Nghe nói rất đẹp trai mà học rất giỏi nữa. Con sắp xếp đi cùng mẹ nha”
“Há….lại thứ ba sao?”
Tại sao mọi người lại thích “thứ ba” thế chứ? Còn rất nhiều ngày trong tuần mà?
Mẹ đi ra khỏi phòng rồi mà Lam Anh vẫn còn đờ đẫn, mắt thì không chớp nổi 15 lần/ phút như bình thường. Là mọi người bắt cô xé lẻ thân thể ra đây mà, vì thật tình cô không thể từ chối bất kỳ ai. Đối với mẹ, thì bà nói gia đình cô ấy đã giúp nhà cô rất nhiều trong lúc khó khăn. Còn cái gì mà con cô ấy cũng học trong Emerald đấy…nghĩ đến đây là đầu cô lại muốn nổ tung. Đối với Kỳ, cô đã là kẻ tội đồ trắng trợn nói dối anh ấy về vụ điểm số, tuyệt nhiên không thể lỡ hẹn với được. Và tất nhiên Huân, người cô mong mỏi nhất có một cuộc hẹn, người mà chỉ cần nghĩ đến thôi là trong người đã tự động hồi hộp đến nỗi loạn nhịp tim rồi…
Nhìn quần áo mỗi nơi một chiếc, cô chán nản ngã mình xuống giường. Vò đầu bứt tai không biết giải quyết làm sao thì tin nhắn từ điện thoại bay đến phát ra tiếng kêu “Ting ting”. Lam Anh lười biếng trở dậy với lấy chiếc điện thoại trên bàn đèn, rồi cũng lười biếng mở tin đọc:
“Nhắn cho anh địa chỉ nhà, mai anh qua đón em!” – Kỳ nhắn
Thở hắt ra một cái, Lam Anh nhắn lại cho Kỳ địa chỉ rồi cũng buông máy cho rơi tự do xuống giường. Thôi thì đến đâu tính đến đó vậy!
Hương vị cà phê - Mờ Nhạt
Sáng thứ ba……
Kỳ hẹn cô tám giờ ở trước cửa nhưng do nhà cô nằm trên một con đường nhỏ tuy nhiên có rất nhiều khách du lịch qua lại, thường ngày vẫn rất đông đúc, xe khó tiến vào nên cô đã hẹn anh sẽ đi bộ ra đầu đường để đứng đợi.
Giản dị với áo dài tay mùa thu và quần jeans, Lam Anh từ sớm đã đi bộ ra đầu đường hóng xem Kỳ đang đứng ở đâu. Cô biết nhà Kỳ rất giàu nên ra một cái là cô đã lập tức tăm tia mấy em SH, Vespa hay Liberty. Cũng chẳng hiểu sao cô lại có suy nghĩ ấy, nhưng toàn thân bốc mùi hoàng tử như anh ấy chắc chắn bét nhất cũng phải leo lên mấy em xe cỡ thế…
Đang mải ngáo ngơ, chợt điện thoại trong túi xách reo lên:
“Alo ạ, anh ơi em ra rồi” – Lam Anh vừa nói vừa quay trái quay phải nhìn ngó
“Anh thấy em rồi, em đi sang phía tay trái nhích lên trên một chút”
Theo đúng chỉ dẫn cô quay mặt sang trái và nhích lên trên một chút…Ực, đúng là bét nhất mới leo lên mấy em xe tầm thường mà cô nghĩ đến. Cũng chỉ tại Việt Nam là đất nước xe máy, nên em xe nào hợp với dáng anh ấy nhất thì cô suy nghĩ đến thôi. Không ngờ “bên trái nhích lên một tí” kia hiện ra trước mặt cô một người con trai với dáng vẻ nho nhã nhưng không kém phần hiện đại. Anh ấy khoác lên mình bộ quần áo giản dị chỉ với áo thu dài tay màu trắng và quần bò sẫm màu, nhưng giá trị làm nên một hoàng tử là cái thứ mà anh ấy đang dựa người vào kia cơ!! Thú thật, ngoài con xe Range Rover của bố ở nhà thì các nhãn hiệu xe khác cô đều mù tịt, bởi vậy khi nhìn qua xe anh cũng chỉ thốt lên được một câu: quá bóng bẩy, quá lóa mắt mà không thể đoán nhận nó là hãng gì. Nước sơn màu vàng chơi bời… thật ngàn lần suy nghĩ cũng không ra, một người cảm giác ngày ngày cắm đầu vào học như anh ấy có thể sở hữu. Mà chiếc xe ấy không phải loại bốn chỗ tầm thường mà là dáng xe thể thao hầm hố với chắn bùn được cơi lên như bộ cánh tuyệt mỹ và ống bô được độn thành bốn ống bạc chất lừ. Không hiểu là nhìn thấy cảnh trước mắt, cô nên nghĩ kiếp trước tu thành công nên kiếp này được sung sướng có trai đẹp mang xe ngon đưa đón, hay nên cảm thấy bất hạnh vì cô đã dám với đến một người mà có ngước gãy cổ cũng chả tới được!
“Sao đứng ngây ra thế?” – tiếng nói của Kỳ làm Lam Anh giật mình ngẩng lên sau mớ suy nghĩ dài như cuộn giấy vệ sinh. Anh đến trước mặt cô từ lúc nào!
“A…” – Lam Anh vội lấy lại tinh thần – “…xe đẹp quá. Hi”
“Vậy sao?” – Kỳ nhún vai – “Em thích thì anh sẽ giữ lại”
“…” – nếu dùng từ “choáng ngợp” để diễn tả tâm trạng của cô thì còn thiêu thiếu gì đó mà không sao giải thích nổi
Đúng! Phải là…mẹ của choáng!
Giờ này nên tự nghĩ mình là lọ lem đi là vừa! Ngồi trên chiếc xe êm du, nhìn người lái xe cũng một thân toát ra khí thế ngút trời, cô đến nuốt nước bọt cũng không nổi. Bên ngoài, mười người đi qua cả mười người đều quay lại nhìn, có kẻ khoa trương còn phóng hẳn xe lên rồi ngoái lại xem chiếc xe nổi bật một vùng giữa phố. Đấy là đối với bên cửa sổ của cô, còn ở bên của Kỳ thì đa số là mấy chị LX tóc nhuộm đỏ nhuộm vàng cố gắng nheo mắt ngó vào xem ghế lái là ai... Cô bên cạnh thì đã đỏ mặt lên vì xấu hổ còn Kỳ thì cư nhiên vẫn bình thản như không có chuyện gì xảy ra, thỉnh thoảng còn nhìn thấy nụ cười hơi nhếch của anh khi mấy chị LX cứ cố đi sát mà dòm ngó...
“Em muốn đi ăn ở đâu?”
“Dạ…À, ở đâu cũng được ạ!” – Lam Anh ngại ngùng nói. Thú thật, ngắm xe của anh cộng nhận ánh nhìn từ quần chúng đã khiến cô no muốn ợ lên cổ rồi
“Vậy được rồi” – Kỳ nhấn chân ga làm em xe phóng thẳng về phía trước
Kỳ đưa cô đến một nhà hàng ở trên hồ Tây. Nhìn bề ngoài thì không lấy gì làm đặc biệt lắm nhưng ôi trời ơi đất hỡi, cầm cái “men-niu” lên mà hàm của Lam Anh tí rớt xuống bàn. Cái gì mà một xuất bò bít-tết đến 1,9 triệu đồng thế này? Giết người à?
“Sao vậy?” – Kỳ từ đầu đến cuối đều để ý đến cô – “Không thích ăn ở đây sao? Mình chuyển quán nhé”
“À…ý em là, sao lại đắt vậy chứ?” – Lam Anh nhỏ giọng, đuôi mắt trái có nheo lại, tay kì kì vào không trung
“Vậy sao? Mới tăng giá à?” – Kỳ cầm lấy menu bên cạnh tay mình soi soi một chút – “Giá vẫn thế mà em”
Đột nhiên cảm giác nếu cô há miệng tiếp nữa thì sẽ nhanh chóng biến thành “em gái quê” không hơn không kém. Nhưng nói đi cũng lại nói lại, đây là lần đầu tiên cô nhìn menu đồ sáng mà món rẻ nhất cũng có giá nửa triệu. Nhà hàng này đúng là con sâu đục khoét ngân khố quốc gia mà!
Vậy là để tùy cho Kỳ chọn món, Lam Anh chỉ biết ngồi cười gượng bên cạnh, thỉnh thoảng lại cầm ly nước lọc uống một ngụm nhỏ, mắt để bỏ ngỏ nơi mặt hồ xanh ngắt vào tiết thu. Nghe anh ấy gọi đồ ăn đắt xắt ra miệng mà chỉ như đơn giản hỏi “Anh có nước lọc không?” làm cô khẽ thở dài. Không phủ nhận rằng cô thích Kỳ ở trường hơn, thích nụ cười duyên lộ răng khểnh của anh ấy, thích sự giản dị chăm sóc của anh ấy. Có thể nói cô vô duyên khi người ta chưa là gì của mình mà đã đi so sánh này nọ, nhưng Kỳ đang ngồi ở trước mặt cô, xa lạ đến mức đưa tay ra chỉ như chạm vào không khí. Cảm giác lúc này chỉ có thể dùng từ ngột ngạt để diễn tả…
“Em suy nghĩ gì mà bần thần thế Lam Anh?” – Kỳ nheo mày. Anh cũng chủ động kéo ghế tiến đến gần cô hơn
“À không, lâu lắm mới ra hồ Tây nên em muốn ngắm một chút. Cũng phải hơn chục năm rồi” – Lam Anh cố lấy một lý do hợp lý để che đậy bản thân
“Ừm, anh cũng rất ít khi đến đây. Mới nửa tháng không gặp Lam Anh thôi mà hình như người lớn ra nha…” – Kỳ chủ động vén lọn tóc bị bung ra của cô, không quên miễn phí thêm một nụ cười răng khểnh truyền thống
Lam Anh khẽ cựa mình tránh cử chỉ thân mật của anh, miệng cười hề hề nói – “Dạ không phải đâu, tại thời tiết làm tâm trạng cũng khác đó”
“Ừm, cũng đúng…Trời này mà có người yêu bên cạnh thì tốt biết mấy” – anh khoanh hai tay trên bàn, mắt hướng thẳng ra con hồ rộng lớn trước mặt. Tận nơi đáy mắt anh có gì đó mong chờ
“Haha…gối ôm chính là người yêu của em” – Lam Anh phá tan bầu không khí bằng cái não siêu nhỏ chậm hiểu
“Anh không có gối ôm…” – Kỳ đột nhiên quay sang Lam Anh. Anh mang đôi mắt thâm tình có, âu yếm có, nhẫn nại có, kiềm chế có, hơn tất cả đó là câu nói phía sau – “Anh có thể làm gối ôm của em được không?”
Đầu óc chậm hiểu thế nào cũng biết anh ấy đang đánh đường vòng để tập kích cô. Lam Anh đứng tròng khi nhìn đôi môi như hai cánh hoa chuyển động kia, chiếc mũi thon gọn làm bật lên đôi mắt sáng thông minh giờ đây đang nhìn cô mang đầy yêu thương. Tiếng đàn piano du dương trong quán vô tình tạo nên một không gian lãng mạn nhất có thể. Nuốt một ngụm không khí vào cổ họng khô khan, Lam Anh cố bật cười công phá sự ngượng ngùng:
“Haha, anh không tranh được với Minion ở nhà em được đâu” – vừa nói cô vừa xua xua tay, hình như vì gượng quá mà miệng cười cũng như đứa thiểu năng
“Anh sẽ nguyện bên em… nếu… em cho anh cơ hội” – lại một lần nữa anh dùng sự nghiêm túc ngút trời đó đối diện với cô. Từng câu từng chữ chậm rãi tưởng như đang rót mật vào tai cô vậy!
Giờ đây đến cả cơ hội hít thở cũng khó, huống hồ nghĩ câu để phá ngượng ngùng. Lam Anh không ngờ buổi gặp mặt lại thành hôm diễn ra sự việc hoàng tử tập kích đánh mục tiêu mang tên mình. Cô chỉ mong sao giờ nhắm mắt vào mở ra sẽ chỉ là giấc mơ, điều đó sẽ đẹp hơn rất nhiều khi cô đang ở hiện tại. Biết nói sao với anh ấy về vụ việc ở trường, cũng vì gần anh mà cô đã bị bêu xấu và nhục mạ? Biết nói sao với anh, cô chỉ coi anh đơn thuần là người anh trai hơn tuổi, biết chiều chuộng biết nhường nhịn và hết lòng săn sóc cô? Biết làm sao để nói với anh…trái tim cô từ đầu đã không hướng đến anh?!
Bầu không khí im lặng cứ thế vờn quanh cho đến khi người phục vụ bê đồ ăn ra thì ánh mắt chờ đợi của anh mới được thu lại.
“Em ăn đi” – Kỳ lịch sự lấy dao dĩa cho cô, còn rất ga-lăng thái sẵn miếng thịt bò vàng
“À…dạ vâng” – Lam Anh ngượng ngùng cúi gằm mặt xuống. Cô thật sự rất khó xử
Bữa ăn trôi qua trong im lặng từ hai phía. Món thịt bò vàng này công nhận rất ngon, nhưng sao cô ăn không vào. Chút chút lại nhìn dáng vẻ tao nhã của anh ăn từng miếng từng miếng, tim cô lại chệch một nhịp. Sao quan hệ của hai người lại bước sang một giai đoạn hoàn toàn mới như thế này?
Hương vị cà phê - Mờ Nhạt
Nhờ cuộc gọi bất ngờ của Kỳ nên Lam Anh mới được thoát khỏi thế giới chật hẹp chỉ có hai người. Từ khi anh ấy nói xong câu ấy, khoảng không xung quanh cô và anh bị bó lại giống bó mỳ spaghetti sống. Vừa cứng vừa thô chứ không được mềm mại dẻo dại và thơm ngậy như khi đã qua chế biến…
Ngã mình xuống giường, quay người nhìn em Minion nằm cười toe toét bên cạnh, cô lại rùng mình nghĩ lại câu chữ được đích thân hoàng tử nói: Anh có thể làm gối ôm của em được không …. Anh sẽ nguyện bên em… nếu… em chấp nhận anh..!
Vò đầu bứt tai, cắn chăn xé gối, ôi chết mất!! Tại sao lại có tình cảnh trớ trêu này diễn ra chứ? Thật chả logic tí nào. Thịt bò vàng với xe đẹp đổi lại là hoàng tử cùng gối ôm…cái gì mà như mớ bòng bong vậy!
Còn đang lăn lộn không ngừng chợt cửa bị bật tung, xuất hiện ở đó không ai khác chính là người hẹn thứ hai trong ngày:
“Lam, lôi mấy cái váy của con ra đây cho mẹ xem nào!”
“Gì nữa đây mẹ” – Lam Anh uể oải, trong câu chữ cũng nhuốm vị khó chịu
“Chiều nay đi gặp nhà cô ấy không thể mặc qua loa được, lôi ra đây mẹ xem” – mẹ xốc cô dậy, một mực dí cô về phía tủ bốn buồng đã được mở sẵn
Nào thì lôi! Lam Anh uể oai móc từng cái váy bị cô đày ải xuống đáy tủ giờ nhăn nhúm nhàu nhĩ hết cả. Mẹ nhìn thấy thái độ không hợp tác cùng đống váy mang tên giẻ lau của con gái thì cáu mà quát:
“Mày làm sao mà như mất hồn thế hả? Nhanh cái tay lên xem nào”
“Con chỉ có tưng đấy thôi” – Lam Anh xụ cả mặt xuống
Mẹ bất lực đành cố gắng cầm đống váy giẻ ấy lên soi soi, chọn chọn. Cuối cùng cũng ra được một chiếc màu trắng liền được làm bằng ren.
“Cái này kết hợp với áo khoác rất đẹp” – mẹ tự chọn tự tán thưởng – “Mẹ đi là cho, nhớ ba giờ mẹ kêu là phải xuống luôn đấy”
Ba giờ chiều…
Không những mặc váy mà còn phải đi đôi kiễng kiễng cao cao đo thước kẻ được bảy phân, cầm túi như thị ba mươi hơn thế lại trang điểm nhấn nhá làm cô cảm giác rất ngứa ngáy khó chịu. Nhưng mẹ thì rất hài lòng, nhìn cô rồi quay quay mấy vòng tấm tắc khen xinh. Thằng em “siêu não” còn giở thủ đoạn: Chị Lam Anh xinh thế! làm mẹ càng tự tin với khả năng trang điểm “bậc thầy” của mình.
Hôm nay bố đi tiếp khách nên không thể đi cùng, thằng Bin là dân ngoài lề bị hất cẳng xuống ngoại, chỉ còn cô và mẹ đá lẻ với gia đình cô nào đó. Mẹ gọi taxi đến quán cà phê Amigo trên đường Lý Thường Kiệt – một trong những nơi được coi là đỉnh nhất vào mùa đông ở Hà Nội. Nói vậy thôi chứ quán này hợp với buổi tối hơn, chứ buổi chiều như thế này chả còn gì gọi là lãng mạn nữa.
Mẹ và cô đến sớm hơn nên chủ động chọn một chỗ trên tầng hai của quán và bàn ấy ở gần cửa sổ. Bà cô đó cũng thật teen, biết được cả quán cà phê nổi tiếng cho các cặp đôi này. Nhìn xung quanh quán một lượt, công nhận màu sắc phối ở đây thật ấm áp. Đèn vàng rủ nhẹ, sàn gỗ tối màu, bàn được kê xung quanh và mỗi chỗ lại có ánh sáng từ chiếc đèn lồng vàng đỏ hắt xuống cơ hồ tạo thành không gian riêng quây chặt các cặp đôi vào dưới thứ ma mị mờ ảo. Mẹ thấy cô ngáo ngơ chỉ chăm chăm nhìn khung cảnh thì lay người nhắc nhở:
“Tí người ta đến nhớ ăn nói cho đàng hoàng nhé”
Chưa kịp để cô trả lời, tiếng đế guốc va chạm xuống mặt sàn gỗ làm thu hút ánh nhìn của hai mẹ con cô. Xa xa là một người phụ nữ quý phái, nhìn lần đầu nhưng ngay lập tức đã toát ra khí chất phu nhân quý bà. Bà ấy mặc một chiếc váy liền màu xanh dương, bên ngoài khoác chiếc áo dạ đắt tiền, cả thân không một khiếm khuyết, không lấy một điểm để chê
“Duyên” – mẹ cô từ chỗ ngồi liền vui mừng chạy ra phía quý bà ấy
“Thu, lâu lắm mới gặp câu nha” – òa, giọng nói của bà ấy cũng tuyệt hấp dẫn. Nghe như thể đang thưởng thức một cốc trà đặc chế để dâng lên cho bậc vua chúa ấy!
Mẹ kéo bà…à không, mẹ kéo cô ấy về phía bàn, còn rất niềm nở mà khoe sự có mặt của cô:
“Duyên, đây là con gái tớ tên Nguyễn Lam Anh”
“Cháu chào cô ạ” – Lam Anh lịch sự cúi người chào cô ấy
Cô ấy không đáp lại ngay mà dùng thứ ánh mắt như nắng ấm mùa xuân ấy soi cô từ trên xuống dưới. Nghe có vẻ vô lý nhưng đúng thật là như thế, đây cũng là lần đầu tiên cô thấy một người có ánh mắt hiền từ như thế nhưng lại dùng nó để quan sát người khác. Nhìn lên nhìn xuống, nhìn ngang nhìn dọc, nửa ngày sau cô ấy mới mở lời:
“Lam Anh xinh quá. Cô nhớ mấy ảnh hồi bé của cháu để tóc ngắn, giờ tóc dài xinh đẹp hơn nhiều rồi. Cô không nhận ra nổi” – cô ấy đột nhiên vồn vã mà nắm lấy tay cô
Còn chưa để cô hoàn hồn với sự thay đổi khuôn mặt cùng thái độ chóng mặt từ phía quý cô lịch lãm thì tiếng gọi xa xa kia suýt chút làm cô sặc nước bọt
“Mẹ…”
Giọng nói chuẩn mực của đàn ông trưởng thành ấy vừa cất lên không những thu hút ba người bọn cô mà còn cả đống nhân viên nữ nữa. Mấy người ấy đang bưng đồ uống lên cho khách cũng phải dừng tay ngoái lại xem “soái ca” đang bước vào.
Lam Anh mở to mắt nhìn người con trai kia tiến gần lại phía mình. Không phải là chàng trai sáng nay cô vừa gặp sao? Không phải là hoàng tử sáng nay mới phóng xe thể thao đến đón cô đây sao? Càng không phải là chàng trai mới sáng nay còn đòi tranh giành với Minion đấy chứ? Tất cả mọi cơ quan cảm giác, tứ chi của Lam Anh bị đông cứng toàn phần. Oan gia ngõ hẹp – chắc chắn là như thế!
“Thu đây là con trai tớ, tên Hồng Kỳ”
“Oa đẹp trai quá. Kỳ à, đây là con gái cô…”
“Lam Anh?” – Kỳ ngạc nhiên lắm khi nhìn cô đứng đờ đẫn đằng sau lưng mẹ
“Ơ, hai đứa biết nhau sao?” – mẹ và cô Duyên đồng thanh lên tiếng, mặt cũng lộ sự ngạc nhiên
“Cô ấy là sinh viên ở học viện. Bọn con cũng quen nhau từ trước rồi” – Kỳ nói rõ ràng mạch từng câu chữ.
Nhưng…anh ấy có thể đừng nhìn cô chằm chằm thế được không?
“Vậy sao? Vậy tốt quá!” – mẹ từ bộ dạng không hiểu gì thành vui vẻ lạ kỳ - “Kìa Lam Anh, quen với anh Kỳ mà không bảo mẹ”
“À…con cũng không nghĩ…con cô ấy ….là anh ấy” – Lam Anh ngại ngùng cười cười xoa xoa gáy tóc, hai hàm răng dính chặt lấy nhau ngầm tạo nên tiếng xin xít
“Sáng nay đi với anh sao không mặc váy? Em mặc với trang điểm thế này xinh thật đấy” – Kỳ thản nhiên nói, không những thế còn nở nụ cười làm mê mệt lòng phụ huynh, đặc biệt ở đây là mẹ cô
“Sáng nay con đi chơi với anh Kỳ sao?” – mẹ như rơi vào bể ngạc nhiên, cơ hồ chưa thể tiêu thụ được hết
“Dạ..dạ…có thể nói là vậy!” – cô thật hận không thể đào một cái hố để chui xuống ngay lúc này nên chỉ biết sống trên mặt đất mà nở nụ cười gượng gạo nhất có thể
“Hai đứa biết nhau thật là hay quá” – cô Duyên đột nhiên lên tiếng – “Cô mừng lắm, chỉ lo hai đứa ngại ngùng, nhưng đã sớm quen nhau thành ra mọi chuyện thật đơn giản”
Ý cô ấy là gì? Chẳng phải chỉ là cuộc gặp mặt đơn thuần thôi sao? Cô ấy nói như vậy làm Lam Anh tưởng chừng đang tham dự một buổi xem mặt mà tỉ số đã được dàn xếp sẵn là cô thua thậm tệ ấy!
Hương vị cà phê - Mờ Nhạt
Hai bên nói chuyện rồi cô Duyên mời hai mẹ con Lam Anh đi ăn. Nhìn đồng hồ đã là sáu giờ, nhớ đến cái hẹn với Huân vào lúc bảy giờ, cô kéo mẹ vào một góc tỉ tê:
“Mẹ ơi, tối nay con còn có hẹn với bạn. Con về trước nhé!” - mở rộng khuôn miệng - cười lấy lòng thần chưởng
“Vớ vẩn, bạn hẹn hôm khác. Mẹ đã nói con phải sắp xếp thời gian để đi hôm nay rồi cơ mà. Không có bạn bè gì hết. Ra nhanh đi không cô với anh đợi” – mẹ gay gắt gạt bỏ rồi cũng nhanh chóng kéo tay cô đi khỏi
Lam Anh bất đắc dĩ đi theo mẹ ra ngoài, cũng chả để ý được xem mọi người đang nói gì, có nói về mình không? Trời đẹp hay trời xấu? Đường đông hay đường vắng? Những gì cô suy nghĩ lúc này đổ dồn vào từng tích tắc đồng hồ trên máy điện thoại. Vừa ngồi trên xe cô vừa suy tính cách làm sao để chuồn về một cách nhanh nhất…Giả vờ đau bụng, đau đầu, ốm hay cảm? Cũng không nổi, mẹ là siêu cao thủ trong việc đoán nhận những trò lừa bịp của cô. Phải làm sao bây giờ?
“Tôi đã rất cố gắng rồi!”
“Thế còn điểm trình bày sạch đẹp, điểm chèn thêm ý mới vào bài thì sao?”
“Huân à, người này có liên quan gì đến em mà để em phải chạy trái chuyên ngành như thế? Lần đầu tiên tôi thấy em vì người khác đi xin xỏ bỏ không thế này đấy”
“…”
Họng cứng ngắc chẳng nói được gì! Không phải vì ai đó làm bài đến 0.14 điểm cũng không lấy được thì anh đã không phải đi xin xỏ mất mặt như thế này. Bàn tay siết chặt cố bỏ qua những câu chữ mang đầy hàm ý của thầy chủ nhiệm ngành quản trị, Huân nhẹ giọng như nước:
“Em có xem qua bài của sinh viên này, thấy bạn ấy đã biết đưa nhưng điều mới mẻ vào trong bài thi. Nhưng phần đó thầy lại không cho điểm...”
“Có sao? Sao tôi không nhận ra nhỉ?” – ông thầy giọng nửa đùa nửa thật, tay cũng thuận lật mở tờ giấy thi của cô ra xem
Anh không nói thêm gì, cũng không nóng vội phản bác. Biết thừa là nếu cô ấy thi không qua, anh là người được lợi nhất. Nhưng để vì 0.14 điểm mà bắt con người ta học lại, những thầy giáo trong ngành này có vẻ hơi quá đáng. Vì vậy, vừa để cứu vớt cô ấy cũng là cứu vớt hình tượng của bản thân, anh đã quyết định đi xin điểm trước ngày công bố ngày mai…dù trước đó, anh suýt nữa banh nóc khi nghe đứa bạn báo điểm thi lại của cô ấy.
Ông thầy xem qua một lượt, có lẽ do ý kiến từ anh nên ông ấy cẩn thận đọc lại từng chữ. Chỗ nào cũng thế, nơi đâu cũng vậy, những kẻ có trí óc thấp thường bị xem thường. Dù họ đã cố gắng bao nhiêu, thì sự yếu kém của họ vẫn bị hằn sâu thay vì hướng đến kết quả tốt đẹp mà họ đã có được. Không viện lý do chép bài mang phao, thì cũng là ngắn ngày như vậy chắc chắn không thể thi qua. Đặc biệt lại với người có số điểm tuyệt thấp như cô ấy.
Huân nóng lòng chờ đợi như đang kêu oan cho điểm của chính mình. Một phút hai phút anh đều chăm chăm nhìn vào những cái nhíu mày, những cái đánh dấu đỏ, những cái lật giấy mà ông thầy trước mặt hành động. Có lẽ do đọc quá kỹ mà phải đến nửa tiếng sau, khi đôi chân anh đã mỏi nhừ, bả vai cũng rệu giã mỏi nhừ, ông ấy mới từ tốn tháo chiếc kính lão ra đưa mắt về phía anh.
“Những chỗ đó tôi đã đọc qua rồi, nhưng tôi nghĩ suy luận như vậy thì một sinh viên bình thường cũng có thể nghĩ qua….Tuy nhiên, nể tình em đã bỏ sức đọc lại bài để cứu vãn điểm cho sinh viên này, tôi sẽ cho qua…”
Câu nói nặng mùi bao biện đó không qua nổi mắt anh. Rõ ràng ông ấy bỏ sót nay lại viên vào anh để lấp liếm lỗi lầm. Nói chung, có một điểm không thể phủ nhận là giáo viên nước ngoài chấm điểm vẫn công tư phân minh hơn. Tuy trong lòng đã rõ khinh bỉ, nhưng ngoài mặt anh vẫn rất chuyên nghiệp mà chưng ra nụ cười hòa khí.
“Cám ơn thầy. Công thầy, em sẽ không quên”
“Thôi khỏi đi” – ông ấy cười xòa – “Em không mang chuyện này đi nói là được rồi”
Nếu bước ra khỏi cái lồng chim rộng lớn này, anh sẽ rất tốt bụng mà tặng cho ông thầy già hói trước mặt một cái cười nhếch mép không thể khinh bỉ hơn. Nhưng nghĩ đến mẹ vẫn làm trong viện và còn phải tồn tại dưới đây hai năm nữa, anh mới xuôi xuôi mà không túm cổ áo ông ta dằn mặt. Anh cúi người chín mươi độ thành khẩn chào ông ấy, miệng một lần nữa mở lời cám ơn rồi quay người sải bước ra ngoài.
Duyên đối với cô gái này thật dài!
Hương vị cà phê - Mờ Nhạt
“Chè Lam, Chè Lam, mày qua rồi này! 50 điểm tròn” – Hương vừa ngồi lap vừa vui sướng gọi với cô vẫn còn đang cuộn mình trong chăn
Như sức bật tuyệt vời của cá vượt thác, đống chăn nhanh chóng bị đạp xuống đất nhường đường cho bóng Lam Anh phi ầm đến trước Hương. Nhìn điểm số 50 tròn trĩnh, lại còn rất tự hào khi bạn trẻ thi lại với cô một lần nữa trượt vỏ chuối, Lam Anh nhảy cẫng sung sướng, ôm Hương vào lòng mà hét điên loạn.
Con Hương giằng cô ra khỏi người mình, giữ cố định thân thể vẫn còn tưng tưng vì vui sướng của cô mà nói:
“Đi cảm ơn người ta đi” - con Hương đánh mắt ra cửa, mặt nó rõ nghiêm túc
“A…” – Lam Anh nhớ ra thì đôi mắt nhanh chóng híp lại vui sướng.
Bằng tốc độ tên lửa, cô thay quần áo rồi chạy thật nhanh đến Golden Bell
Vẫn quen đà lao thẳng vào tòa nhà vàng, cô mau chóng bị mấy anh kính đen giữ lại rồi đứng chắn hết tầm nhìn. Lam Anh ớ ra một hồi lâu mới nhớ ra giờ đã không còn ai nói giúp mấy anh ấy nữa, nên việc bị chặn lại là đương nhiên. Lam Anh không biết làm gì lúc này. Nài nỉ, xin xỏ đủ thứ nhưng cũng chỉ nhận lại những khuôn mặt lạnh dưới lớp kính đen của mấy anh bảo vệ lừng lững. Chán nản ra mặt, cô thật sự rất muốn chung vui với anh vậy mà đến gặp anh cô cũng không biết chỗ nào để tìm. Số điện thoại đương nhiên không có, cũng không thể tùy tiện xông đến kí túc nam….bị một lần mất mặt như vậy đối với cô là quá đủ rồi!
Lững thững đi vô định về phía trước, dưới bầu trời có chút xám của tiết thu, Lam Anh nghĩ rất nhiều về lời cảm ơn đến “thầy giáo”, rồi mơ mộng một chút là cùng anh đi tản bộ, hay đơn giản chỉ là nhìn anh ấy cười đồng ý cũng đã đủ mãn nguyện.
Ngồi tạm xuống một ghế đá trên dọc đường đi, Lam Anh lôi điện thoại ra trượt lên trượt xuống. Chạm vào hộp tin, tin nhắn của Kỳ đã đầy ự cả hộp thư và tin cuối cùng anh ấy gửi là với nội dung: Anh có quà cho em, chủ nhật gặp lại!. Sao lúc này lại muốn Huân giống Kỳ thế, nếu anh ấy tốt bụng và quan tâm săn sóc như Kỳ mọi chuyện đã dễ dàng hơn rất nhiều.
Về chuyện thi lại, cô không muốn Kỳ biết, vì nếu anh ấy dạy, cô thi trượt, mà Huân giúp, cô lại thi qua, thì quả là không còn lời nào để nói với anh ấy. Nên khi biết điểm đợt một, cô đã dùng hết sức lực yếu ớt còn lại nhắn tin cho anh ấy rằng cô đã thi qua. Nhớ lại, lúc đó là giữa đêm mà Kỳ vẫn gọi điện về. Giọng anh ấy chuẩn mực của người trưởng thành, thỉnh thoảng cảm giác như làn gió ấm áp làm giảm bớt cái se lạnh của trời đêm mùa thu. Anh ấy vui lắm, liên tục chúc mừng cô, không những thế còn hỏi cô thích quà gì để anh ấy về mua. Trời biết lúc đó cô muốn khóc òa lên như thế nào. Muốn xin lỗi anh ấy ngàn lần nhưng từ trong lòng nghẹn ứ không thể nói được một câu. Cô nhiều lúc đã muốn thú nhận, nhưng lại nhớ đến giọng nói nhuốm mùi vui vẻ từ anh mà cái miệng hến của cô cứ tự động đóng lại vô định…
Chúc mừng em nhé! Anh vui lắm khi nghe em báo điểm như vậy…Đã ngủ chưa? Anh gọi điện một chút nhé!
Lam Anh của anh giỏi quá…Nhớ về khao anh nhé…
Giờ Hà Nội đang vào thu rồi! Ở Mỹ cũng lạnh lắm, lại càng nhớ Lam Anh hơn…
Cô đảo qua hàng loạt tin nhắn, ngắn gọn có dài dòng có của Kỳ, trong lòng lại lộn nhộn không thôi! Cô thực có lỗi với anh ấy... Nhưng rồi lại nghĩ đến động từ “nhớ” ngọt ngào mà mới đây anh ấy rất hay sử dụng, cô lại thấy lo sợ. Không phải anh ấy có ý với cô thật đấy chứ?!
Đang mơ mơ màng màng suy nghĩ linh tinh, một tay ôm điện thoại cũng để lên trái tim trấn an, chợt có một lon cà phê sữa đưa ra trước mặt cô. Lam Anh giật mình theo phản xạ nhìn lên thì thân ảnh ấy đã nhanh chóng xoay người ngồi xuống bên cạnh cô
“Anh Huân” – cô ngạc nhiên kêu lên. Mắt cũng theo từng hành động của anh mà di chuyển
“Vui sướng đến nỗi gọi cũng không nghe thấy sao?” – Huân sải rộng cánh tay mình trên thành ghế đằng sau lưng Lam Anh, hai chân bắt chéo, đôi mắt anh hơi nheo nheo nhìn bầu trời trước mặt
“À...” – Lam Anh cúi xuống nhìn lon cà phê trong tay, nuốt những suy nghĩ vừa nãy vào trong, cô ngửng mặt lên cười tươi với Huân – “Cám ơn thầy giáo, thầy là bậc thánh nhân vĩ đại đã giúp bộ não teo nhỏ của em vững vàng bước qua kì thi quan trọng” – Lam Anh còn giơ ngón tay cái hồng hồng của mình lên làm biểu tượng nhất
Huân nghe xong thì cũng nhoẻn miệng cười, ngửa cổ uống một ngụm từ lon cà phê đồng dạng, anh nói:
“Chúc mừng”
“Cám ơn anh!” – Lam Anh cũng khẽ ửng hồng hai má. Tiện tay bật nắp lon, cô cũng uống thứ nước mà gần tháng nay cô cự tuyệt không động vào
“Hôm nay em đã đến tìm gặp anh ở Golden Bell, nhưng không thấy anh đâu. Thật may là gặp được rồi” – Lam Anh cũng thoải mãi duỗi thẳng hai chân ra trước, ánh mắt nhìn thẳng ra khoảng trống trước mặt
“Vậy sao…” – anh bỏ lửng câu chữ. Cũng là vì anh vừa đến đã được mấy anh áo đen nói là cô trước đó có tìm anh. Chả hiểu là lòng muốn nghe câu cảm ơn từ cô ấy hay chỉ đơn giản là muốn tìm cô mà đôi chân anh cũng rất tự nhiên rẽ đi thay vì vào trong lấy đồ như dự định.
Đi qua ki-ot bán nước, anh suy nghĩ một lúc rồi quyết định dừng lại mua hai lon cà phê sữa – thứ nước làm anh vất đi tổng cộng ba cái áo. Cầm hai lon nước trên tay, anh cứ lặng lẽ tiến về phía trước, cũng thật không nghĩ là gặp cô ở dọc đường. Anh quan sát cô rất lâu nhưng có vẻ cô không để tâm. Mắt cứ chăm chăm nhìn điện thoại, thỉnh thoảng lại ngẩn ngơ suy nghĩ đến thất thần. Có lẽ là đọc được tin gì đó hay cũng có lẽ là tin nhắn của ai đó! Thật tâm anh không muốn đoán nhận, nhưng não cứ vang vang lên những câu nói ấy thì biết làm sao?
Đành phải tiến gần đến cô ấy hơn để nhân cách nào đó tồn tại trong anh không được đà làm tới!
“Sắp nghỉ một tuần rồi, anh sẽ làm gì?” - câu hỏi của cô ấy nhanh chóng cắt ngang dòng suy nghĩ của anh
“Về nhà thôi!”
“Vậy anh dự định sẽ làm gì trong một tuần ấy? Em muốn làm rất nhiều thứ, nhưng không biết sắp xếp sao” – Lam Anh nhẹ cúi đầu cười. Khuôn miệng xinh xắn ẩn hiện sau mái tóc buông xõa càng làm nét đẹp của cô thêm dịu dàng, nồng ấm
Huân chăm chú nhìn cô cười mà bên trong lục phủ ngũ tạng đã đóng băng từ lúc nào. Uống một ngụm thật lớn cà phê hòng phá vỡ lớp băng đăng chết tiệt, anh trả lời qua loa không tập trung
“Tôi cũng vậy”
Như nhớ ra gì, Lam Anh liền quay mặt sang anh hỏi
“Anh cũng là người…Hà Nội đúng không ạ?” – cô hơi nghiêng đầu e thẹn
Huân đang uống dở liền ngưng lại hành động, nheo mày nhìn cô, mắt cũng híp lại – “Người Lào”
"Dạ?”
“Cam-pu-chia đi”
“Anh lại thế!” – Lam Anh nóng tai nghĩ lại vụ ở nhà giáo viên cách đây không lâu
“Ừm, Hà Nội”
“Hay quá, về nội thành em mời anh đi ăn trả ơn được không?” – Lam Anh vui vẻ quay người sang anh cười tươi
“Nếu được!” – anh không cự tuyệt, cũng chả có lý do nào để cự tuyệt. Họng của anh cũng cần được tẩm bổ và bồi dưỡng.
“Vậy…” – Lam Anh ngượng ngùng xoa xoa vành tai – “Nếu có số điện thoại sẽ thật tiện liên lạc!”
Đang trong tư thế thoải mái chim bay sải cánh, nghe cô ấy đả động đến số điện thoại, anh liền nhanh chóng thay đổi tư thế thành quay người về phía cô. Mặt mũi mồm cũng đối diện với cô, chân để ngang hàng song song chữ không bắt chéo nữa
“À đúng rồi…” – từ trong đáy mắt thâm trầm chợt lóe lên một tia tinh nghịch khiến cô ngồi đối diện cũng cảm thấy chột dạ - “Đưa máy đây” – Huân khẽ hất mặt hướng về phía chiếc điện thoại cô vẫn cầm trên tay
“À…” – Lam Anh vội mở phần bàn phím rồi đưa cho anh
Lam Anh nhìn dãy số anh đánh trên máy, lẩm nhẩm đọc lại - “091356858*. Ủa, sao có dấu sao hả anh?” - cô ngây ngốc nhìn anh khó hiểu
Huân tinh nghịch gật đầu, miệng cũng cười tươi làm hai đôi mắt vốn lạnh lùng nhẹ híp lại thành hai vầng trăng khuyết hoàn hảo. Anh thoải mái phóng khoáng, lại có nét gì đó dễ thương tinh nghịch của bọn con trai cấp ba. Nhìn anh cười tươi như vậy, ai nghĩ anh suốt ngày dùng ánh mắt giết người chứ?
Lại một bộ dạng mới mẻ nữa…muốn hại chết cô sao? Tại sao cô lại thấy Kenny G đứng cạnh mình làm nhạc nền vậy?!
Đến lúc Lam Anh hoàn hồn trước ảo giác về nụ cười ngàn hoa hội tụ của anh và tiếng saxophone không có thật thì Huân đã biến mất. Ghế bên cạnh trống trơn, người cũng bốc khói mất tiêu. Lam Anh quay ngang quay ngửa cũng không thấy bóng dáng anh đâu, lại đần thộn trước dấu sao chềnh ềnh ở cuối dãy số…Không phải anh hại cô phải thử từ 0 đến 9 đấy chứ?
“TRẦN HUÂN, EM GHÉT ANH, EM GHÉT ANH TRIỆT ĐỂ” – nỗi lòng từ trong bể khổ nội tâm liền được thoát ly ra ngoài bằng tiếng hét vang động trời đất khiến lá cây xào xạc, chim bay tán loạn
Trời nổi giông rồi!
Vì thi xong sớm cũng như gia đình Hương có dự định đi du lịch nước ngoài một tuần nên từ thứ năm cô nàng đã khăn gói quả mướp về thành phố. Đổi lại Lam Anh, cô gọi điện cho mẹ báo ngày về thì nhận được tin sốt dẻo vừa thổi vừa khóc: Bố đi công tác tỉnh mang theo cả xe đi rồi! Con chịu khó đi xe buýt về nhé. Đã đủ đắng lòng, mẹ còn lo sợ cô lười mà bonus thêm một câu đáng cắt ruột cắt gan: Tập dần cho quen con ạ!
Lam Anh đã phải đấu tranh tư tưởng rất nhiều, một là về thứ bảy hai là về chủ nhật, bởi vì còn cái hẹn với Kỳ, cô không thể phũ phàng với anh ấy được. Vậy mà đâu có để cho cô an nhàn mà đấu tranh nội tâm, chưa nói gì hai đứa trong phòng, cả kí túc ai ai cũng thi nhau dọn dẹp đồ đạc để sẵn sàng lên đường về nhà vào thứ bảy. Nhìn lại bản thân, toàn thân đủng đỉnh, đến cả cái bàn chải đánh răng vẫn còn cắm gọn ghẽ trong cốc, Lam Anh chợt rùng mình nghĩ đến cảnh tượng ở lại kí túc một mình vào ban đêm…Ôi sởn gai ốc!
Vậy là, con người từ bé đến giờ chúa ghét lạc đàn đã mau chóng hùa theo cùng đồng loại túi to túi nhỏ rời “doanh trại”. Cùng lúc đó, Lam Anh chấp nhận cắn răng nhắn một tin vào số điện thoại nước ngoài của Kỳ:
“Mọi người nghỉ giữa kỳ về hết rồi nên em cũng về theo. Nếu anh rảnh trong tuần sau mình gặp được không ạ? Thật sự xin lỗi anh”
Không lâu sau, một tin nhắn bắn đến: “OK em không sao, cũng đang định bảo em thứ hai anh mới về đến Hà Nội. Có gì anh sẽ chủ động liên lạc với em nhé!...À mà về đến nội thành nhớ nhắn tin cho anh yên tâm”
Dường như Lam Anh đọc không kĩ vế sau của tin nhắn, chỉ biết rằng mình không lỡ hẹn thì cô liền vui vẻ quay lại công việc khăn gói lúc trước.
Chiều thứ bảy….
Sân học viện chật đầy sinh viên, người vui vẻ trò chuyện, người nghe nhạc, người nhắn tin, nhưng tất cả bọn họ đều chung một mục đích là tiến ra cổng học viện tìm về với giường yêu. Lam Anh cũng là một trong số đó! Mang tâm trạng vui vẻ, Lam Anh khoan khoái ngẩng mặt hứng lấy những đợt gió lành lạnh nhưng man mác thơm vào đầy khoang mũi….Sắp được về với mẹ rồi!
Đang bước đi rất tự do thoải mái, chợt như có ma lực kiềm giữ đôi bàn chân của cô lại. Mà thứ ma lực ấy lại được phóng ra từ đống lộn nhộn ở đầu cổng học viện này mới ghê! Cảnh tượng trước mắt khiến cô bên trong thì rùng rợn còn bên ngoài mồm miệng đã chấm đất từ lúc nào. Chả phải nói gì đâu nhưng lúc còn đi học cô rất tự tin về gia cảnh nhà không đến nỗi nào của mình, nhưng đối với đống lộn nhộn trước mắt đây thì đúng là “gia cảnh của Lam Anh” chỉ như muối bỏ bể. Người người nhà nhà xe đẹp, đây đây đó đó xế hộp xanh đỏ bảy sắc. Mấy chị khóa trên ở trong cùng kí túc, cô cũng sớm nhận ra là con nhà giàu, nhưng nhìn một thân kiều diễm vàng bạc rủng rỉnh, đoan trang nho nhã ngồi vào ghế lái của chiếc mui trần màu xanh dương…hỏi tại sao con trai thích ngắm chân dài, mà đây còn là chân dài xịn mới đã mắt nhìn chứ!
Người chen người lấn, nhưng chủ yếu cũng là làm sao phô diễn hết tiềm lực tài chính của gia đình, cơ hồ tạo thành một mớ hỗn độn không khác gì đang đứng giữa chợ. Như thế này hỏi sao con mắm lại muốn về sớm! Nhìn một bầy trâu ngựa lóa mắt kích động phụ huynh, lòng ghen tị của mấy bác ấy thể nào cũng “sâu-hai”, rồi vì thế mà sắm lên sắm xuống cho quý tử công chúa nhà mình để sẵn sàng knock out thiên hạ…Tặc lưỡi, dù dùng răng suy nghĩ cũng đoán được đến như thế, đứng lại ở đây chỉ tổ để họ chỉ trỏ này nọ.
Đang định tính ra đầu đường bắt xe buýt, nhưng nhớ ra gì đó, cô lại quay lại. Nheo mắt tìm kiếm bóng dáng kia trong đám người lộn nhộn, lòng thì tự hỏi: Anh ấy đã về chưa, hay đang bị kẹt trong đống này mà không ra được?. Mải kiễng chân nghển cổ mà cô không để ý anh đã đứng cạnh mình từ lúc nào, cho đến khi anh mở lời thì Lam Anh mới thu hồi toàn bộ nhãn lực về:
“Tìm người quen à?”
Giật mình quay lại, Lam Anh choáng ngợp trước diện mạo mới của Huân. Không còn là một thân đóng bộ ca-ra-vat, áo sơ mi, quần âu nữa; thay vào đó là chiếc quần ka-ki đen vừa vặn, chân đi giày thể thao, mặc bên trong là chiếc áo phông trắng trơn cùng áo khoác có mũ màu xám. Lướt qua mái tóc quen thuộc, nhưng sao từng lọn tóc màu đen ấy càng thêm phần quyến rũ khi anh ấy trong bộ dạng này?!
“Anh, anh không đi xe sao?” – Lam Anh đưa ngón cái về đám xanh đỏ lòe loẹt ở đằng sau
Anh nhìn theo hướng tay cô rồi lại đưa ánh mắt đậu trên khuôn mặt ngây thơ vô số tội – “Tôi không có xe”
“Vậy anh cũng đi xe buýt sao…?” – cô lộ ra vẻ ngạc nhiên tột độ như không thể tin. Là cô không ngờ người từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài đều toát ra vẻ công tử khó gần này lại giản dị đến bất ngờ như thế
“Chẳng nhẽ đi bộ?” – Huân nhướn mày, mặt cũng tỏ ra khó hiểu vài phần
Bị anh chặn đứng họng ngây ngốc, là cô suy nghĩ nhiều quá chăng? Lam Anh bĩu môi nhìn người nào đó nói xong rất kém lịch sự mà xoay người bước đi luôn. Lũn cũn theo anh đi qua con đường bé nhỏ có hai bên là ruộng để ra được đường cái, trông anh chuyên nghiệp thế kia chắc đã quá quen với việc bắt xe buýt về rồi.
Còn đang mải nhìn một thân đút tay túi áo thảnh thơi đi cách cô ba mét phía trước, chợt bên đường có tiếng nói đậm chất trêu chọc pha chút dâm dê cất lên:
“Em gái xinh đáo để, nhiêu tuổi thế? Cho anh làm quen nhé” – tầm bốn, năm thằng tóc HKT, quần áo lôi thôi lếch thếch tiến đến chỗ cô
Lam Anh sợ hãi nhìn chúng nó, một lòng muốn kêu cứu người đi trước kia, nhưng khoảng cách khá xa đến nỗi cô không thể dùng tiếng nói để gọi lại
“Em gái đừng sợ, bọn anh chỉ muốn làm quen thôi mà”
Sợ hãi làm con ngươi run rẩy, người co rúm thành một nhúm, tay chân chỉ biết đường lui, cơ hàm cứng ngắc tưởng như muốn kêu cứu cũng là chuyện của kiếp sau. Nhìn ngón tay đen bẩn của tên đối diện dần dần chạm vào má, Lam Anh chỉ còn một chút sức lực nhỏ nhoi để kháng cự bằng cách quay đầu né tránh. Nước mắt hai giọt nóng ấm đã tuôn rơi, tay cũng bấu chặt vào làn da đau buốt.
Ngữ tưởng sắp làm con mồi ngon cho đồng loại của cẩu, thì chợt có bàn tay khỏe mạnh ở đâu đó kéo thật mạnh cô về phía đó.
Lam Anh run rẩy cảm nhận hơi ấm từ nơi mềm mại mà cô vừa va phải, mùi thơm dìu dịu nhè nhẹ ngây dại lòng người không khiêm nhường xộc thẳng vào hốc mũi, lại còn cánh tay to to nào đó đang bao bọc lấy cô như một bức tường bảo vệ vững chắc. Sự êm ái, dịu êm như ngưng tụ hoàn toàn tại nơi đây, đầu óc hay mơ mộng không biết thời thế của cô cư nhiên lúc nước sôi lửa bỏng vẫn nhìn thấy hoa hòe hoa sói hồng rực cả một vùng trời. Vẫn ngây ngẩn trong vòng tay ấy, cho đến khi giọng nói trầm ấm phả lên đỉnh đầu đầy màu hồng xuyên tạc, thì cô mới đáp đất về hiện tại:
“Con đã bảo mẹ đi nhanh một chút. Ngắm đủ rồi thì về thành phố thôi, ở đây…bệnh sẽ nặng hơn”
Choàng tỉnh sau cơn mê loạn màu hồng, nhưng cũng chả kịp ú ớ nổi một câu, cô bị bức tường thành bằng thịt ấy ném ra đằng sau, ngay lập tức đối diện là tấm lưng to tổ chảng. Khuôn mặt anh tuấn của ai đó không ngại ngần đóng vai “con trai hiếu thảo” trong vở kịch “tình mẫu tử dạt dào”. Hơn thế, trước mặt mấy tên choai choai ăn hại vẫn còn đang đần thộn sau cảnh “con và mẹ” lịch sử mà thở ra một câu khiến người khác động lòng:
“Mẹ tôi có tiền sử bệnh thần kinh, lâu lâu lại tái phát một lần. Thông cảm, giờ tôi đưa bà ấy về thành phố” – khuôn mặt rõ bi tráng còn rất lịch sự cúi đầu chào
Mấy tên da đã ngăm nay vớ phải chuyện khôi hài này thì mặt còn đen đi mười phần nữa. Chẳng nhẽ đây là bà mẹ không tuổi trong truyền thuyết, tiếc cái bị thần kinh!..
“Trẻ thế mà có con lớn vậy rồi. Thôi nói chung cũng có phước khi được con quan tâm như thế” – một “bô lão” đứng sau gãi cằm đoán nhận
“Im mồm” – lít-đờ rống lên – “Mày không thấy vừa nãy tao xém là động vào thần kinh à. Trông nó nai tơ thế mà….nó nhe răng cắn cái là tao cũng Châu Quỳ thẳng tiến luôn đấy, biết chưa?”
Lít-đờ sợ hãi rùng mình xoa xoa hai cánh tay gầy guộc, quay người bước đi trước sự khó hiểu của mấy tên đồng bọn
Trên xe buýt…
Nhìn trái nhìn phải, dường như có rất ít người của học viện đi xe buýt thì phải! Có thì cũng chỉ là những bậc anh tài coi dư luận như con muỗi vo ve, coi tin tức như nước rửa tay, không cắm tai phone nghe nhạc thì cũng chúi mũi vào quyển sách dày khực trên đùi…Tưởng như họ sợ rằng nếu không cày xong trên xe buýt, sách của họ sẽ bốc cháy ngay ấy…
Thấy tình thế không nguy hiểm, lại nhìn ra con người đang nhàn hạ dựa đầu vào kính xe, mắt cũng nhắm nghiền thư giãn
“Anh Huân…” – nhìn thấy anh đã an tọa chuẩn bị bay vào giấc nồng, Lam Anh liền nhỏ giọng gọi
“Hmm?”
“Em có nghe nhầm không khi vừa nãy anh gọi em là … mẹ?”
“…”
“Lại còn bị…thần kinh nữa” – Lam Anh bạnh môi thể hiện sự kinh hoàng với khả năng diễn xuất thành thần của Huân
“…”
“Ê…Anh đừng có ngủ thế chứ? Anh phải giải thích cho em tại sao anh nỡ bịa đặt tiểu sử của một con người như thế!” – Lam Anh lay mạnh người anh. Mặt cạu trán sun, cô thật cần một lời giải thích xứng đáng. Nếu anh muốn giúp cô thật thì cũng có thể đóng vai….tình nhân mà. Đâu nhất thiết phải gọi cô bằng mẹ ngọt sớt như không thế…tổn thọ quá!
Lam Anh vừa gọi tên anh vừa lay lay con người rất thản nhiên mà ngủ lăn cho đến khi thấy một vật thể mấy cân đổ ập lên vai. Như búp bê được lên giây cót, cô nhích từng milimet quay sang bên phải. Mắt mở to, thân thể cứng đờ khi cả khuôn mặt của cô tự nhiên vùi vào mái tóc mềm mại mang mùi thơm hoa nhài phảng phất của ai kia…
“A…Anh…Huân…” – Lam Anh lắp bắp
Nhưng đối phương hoàn toàn không chịu hiểu mà cư nhiên an phận thủ thường trên đôi vai bé nhỏ của cô đánh một giấc ngon lành. Vậy là thay vì hỏi tội chất vấn anh về vụ “mẹ con”, cô cơ hồ đang đảm nhận vai người mẹ không quản ngại mỏi mệt giơ vai cho con trai ngủ say.
Một người thì mắt nhìn thẳng, lưng dựng đứng, tay để gọn gàng trên đùi, đâu đó trong lồng ngực còn bang bang từng nhịp hối thúc. Còn một người rất tự nhiên mà đánh chén, thỉnh thoảng còn thở mạnh như trẻ con khi ngủ, khuôn mặt cũng tuyệt đối nhàn hạ tựa như đang nằm trên gối êm..
Một lần lại một lần, Lam Anh len lén quay sang nhìn khuôn mặt của anh. Mẹ thường nói con người hiền và đẹp nhất khi ngủ, khi nhắm mắt lại thì kể cả sát nhân cũng trở thành người lành tính. Anh cư nhiên là sát thủ bằng mắt, nhắm mắt vào vẫn hiện nguyên hình là sát nhân. Vẻ đẹp ngây ngất mê dại này…chắc bố mẹ anh cũng phải đẹp lắm mới nặn ra được một sinh linh đến cả những chi tiết nhỏ nhặt cũng tỏa ra sức mê hồn ngây người. Ngày trước chỉ biết đến mấy soái ca trong tiểu thuyết hay phim thần tượng mới mang vẻ đẹp hoàn hảo như thế, ngày trước cũng thiển cận nghĩ rằng con trai Việt Nam không ai có thể sở hữu vẻ đẹp lạ kỳ này…nhưng giờ thì sáng mắt rồi, được chiêm ngưỡng rồi, chấp nhận là mình sai bét rồi!
Hương vị cà phê - Mờ Nhạt
Về nhà ăn uống hàn huyên với mọi người xong, Lam Anh một thân phi thẳng lên giường yêu không mấy thân thuộc của mình. Cuộn trong chăn chỉ để hở khuôn mặt được bọc kín vòng tròn, cô mơ hồ nghĩ lại chuyện chiều nay. Từ lúc cô bị đám choai choai kia tà lưa, anh không đi trước cô nữa mà thay bằng vị trí đằng sau. Cho đến khi ra đường đứng đợi xe buýt, cũng là anh đứng sau cô, lúc đó cảm giác được bảo vệ trào dâng cuồn cuộn bên trong. Lúc hỏi sao anh không lên đứng trên, anh lại độc mồm độc miệng phun ra câu: Ở đây có vài vũng nước lớn, đứng trên sẽ bị bắn bẩn người. Lúc đó cô nghĩ không thông, lại vẫn ấm ức vì vụ mẹ con nên đã nghĩ anh xấu bụng thật. Nhưng giờ nghĩ lại, anh cũng không đến nỗi xấu xa như thế. Dù có đóng vai mẹ con hay tình nhân thì anh cũng đã cứu cô thoát khỏi bàn tay ghê tởm của bọn lếch thếch đó; dù đứng trên hay đứng dưới thì anh cũng đã giúp cô lên xe an toàn và cư nhiên chiếm lấy đôi vai của cô mà nghỉ ngơi…Chỉ ghét mỗi lúc xuống xe toàn thân cô mỏi nhừ không thể cử động vì phải làm phỗng quá lâu, anh nhận ra mình ngủ quên trên vai cô thì chỉ lè lưỡi rồi biến mất dạng, hại cô phải lết tấm thân như đi mượn bắt taxi về nhà.
Với tay lấy điện thoại chạm vào phần danh bạ, số của anh vẫn là dấu sao đáng ghét kia. Khẽ bĩu môi, nhưng rồi lại hạ quyết tâm phải tìm ra được số điện thoại của anh. Ít nhất cũng là trả ơn vụ dạy học, đâu đó cũng mong muốn được đi chơi riêng với anh một hôm…nghĩ đến đây sao mặt đỏ bừng nóng ran
“0913568580”
“Alo, xin hỏi đây có phải số của Trần Huân không ạ?” – cô dùng giọng nói ngọt nhất có thể
“Tao là con gái nhá” – giọng nói của đại tỉ giang hồ sặc mùi giấm hét vào ống nghe
“A…em xin lỗi. Em nhầm số. Thật sự xin lỗi chị” – vội vã xin lỗi, vội vã cúp máy. Lam Anh hú hồn thở phù ra một cái. Suýt chết!
Số 0: Gạch!
“0913568581”
“Alo, xin hỏi đây có phải số của Trần Huân không ạ?”
“Nhầm số rồi nhá” – lạnh lùng cúp máy
Số 1: Gạch!
“0913568582”
“Alo, xin hỏi đây có phải số của Trần Huân không ạ?”
“Alo ai đấy?” – xào xạo xào xạo – “…gặp ai cơ?” – xào xạo xào xạo
“Xin lỗi em nhầm máy ạ” – thành khẩn cúi đầu dù bên đầu dây không thể nhìn thấy
Số 2: Gạch!
Và tiếp đó là đến số ba, bốn, năm đều bị gạch. Không gặp đại ca giọng như sói chu thì cũng là kẻ nát rượu lè nhè biến thái đòi gặp mặt. Từ mười một giờ đến mười hai giờ, một tiếng đồng hồ cứ “Alo” rồi lại “Xin lỗi”. Mà đâu phải cụp máy xong là có khả năng tiếp tục ngay đâu! Qua mỗi cuộc gọi còn phải thở hổn hển, tay run rẩy lau mồ hôi…chỉ sợ gặp phải ai dùng GPS tra ra địa chỉ đến đánh thì chết.
Mang tâm trạng yếu kém cầm máy gọi nốt một số, nếu không đúng nữa thì cô sẽ đi ngủ. Dù gì cái trò mò số này chơi cả tối cũng khiến cô bửa sọ mà hong não rồi…Anh ấy quá ác mà!
“0913568586” – lẩm nhậm đọc theo dãy số bằng giọng uể oải. Mắt nhìn bàn phím cũng lảo đảo như kẻ say rượu
“Alo” – một giọng nam giới cất lên
“Alo, xin hỏi đây có phải số của Trần Huân không ạ?” – thều thào khi hoàn toàn không còn hy vọng. Chỉ cần người kia nói không phải một cái là cô sẵn sàng quăng máy đi ngủ ngay
Anh đúng là nghĩ không thông! Số điện thoại như số taxi của anh, nếu chỉ riêng đoán nhận cũng phải đúng 90% vậy mà ai kia không thể nghĩ ra được. Nghe cái giọng như vừa chạy trối chết thế này, chắc chắn đã gà mờ mà ngồi thử từ 0 rồi phải xin lỗi không ít. Nghĩ đến đấy, miệng anh chợt vẽ lên nét cười
Một lúc không thấy đầu dây phản lại gì, rút kinh nghiệm từ sáu lần trước, cô chủ động xin lỗi mà không chờ đối phương đáp lại:
“Xin lỗi, cháu nhầm máy ạ”
Tính cúp máy thì chợt từ bên kia truyền đến một giọng nói trầm ấm: - “Đợi đã”
Lam Anh đơ người, không phải gọi nhầm biến thái rồi chứ ?! Cô rõ là sợ nhưng tại trí tò mò trỗi dậy, cô run rẩy áp tai vào ống nghe cứ thế im lặng lo sợ cho đến anh mở lời nói:
“Là tôi đây!”
Một giây, hai giây, ba giây… - “Anh Huân?”
“Ừm”
Ức đến nghẹn họng, nước mắt cũng trực ứa ra…anh có hiểu cảm giác gần chục con người càu nhàu khó chịu là như thế nào không? Ừ thì cứ cho cô ngu dại gọi vào lúc đêm khuya thanh vắng này đi, nhưng mà cũng ức lắm chứ. Nếu anh không biến thái nghĩ ra cái trò dò số con nít này thì cô đã bớt khổ hơn rồi
Huân bên kia chỉ nghe thấy tiếng thở phì phò như trâu mộng, còn đâu im bặt thì liền hỏi:
“Vậy đi ngủ nhé?”
“EM GHÉT ANH” – ngàn giận hội tụ, không kiêng nể đã ai ngủ chưa, Lam Anh liền hét ầm lên – “Tại anh mà em khốn khổ khốn nạn . Anh ác ma, anh lòng dạ thâm hiểm. Anh biến thái anh….”
Sau cú hét nội lực của đầu dây, anh đã sớm để điện thoại bên cạnh để lỗ tai không bị tra tấn. Cho đến khi tiếng hét ấy dừng lại, thay bằng tiếng thở hổn hển và hình như là có uất quá mà khóc, anh mới cầm máy lên, nhẹ giọng như cánh hoa:
“Thật sự là tôi không nghĩ đến em lại ngây thơ ngồi tra từ 0 như vậy. Thôi đừng hét nữa, đằng nào em cũng gọi đúng rồi mà!” – anh còn phải mím môi cố nhịn để không bật cười haha
“Rõ ràng anh cố tình chơi xỏ giờ lại còn giễu cợt em. Anh đàn ông kiểu gì vậy? Anh phải đền bù thiệt hại cho em” – ngàn vạn lần tức quá làm liều
“Đền bù? Đền bù gì?” – Huân hơi nhướn mày, nhưng trước đó đến giờ vẫn bị cuốn theo bởi sự ngây thơ đến nỗi ngốc ngếch của cô mà khó nín cười, tâm tình cũng vui vẻ mà nhanh chóng đáp ứng
“Đền…đền…” – Lam Anh cắn môi suy nghĩ – “A, anh nghĩ địa điểm đi ăn” – búng tay một cái rõ phấn khởi
“…” – bên đầu dây rơi vào bể im lặng một lúc rồi nói – “Được, bảy giờ tối thứ ba ở nhà hàng “Gió” trên đường Nguyễn Chí Thanh, đừng cao su”
Buông ra một câu giống ra lệnh hơn là hẹn hò, anh cư nhiên như mọi khi nói chuyện, một thoáng liền biến mất tăm. Lam Anh đờ đẫn nhìn máy điện thoại trên tay mà không tin mình vừa “buôn” với Huân. Lại nghĩ về cuộc trò chuyện chóng vánh vừa diễn ra, có phải anh ấy…. “tôi…em”
“AAAAAAAAAAAAA” – hét lên sung sướng, cô bật nhảy vui mừng trên chiếc đệm lò xo
“Cái gì đấy Lam ơi” – mẹ tưởng cô bị làm sao thì vội vã bật cửa xông vào, nhìn cô bằng ánh mắt mang tia lửa – “Không định để ai ngủ à?”
“Con xin lỗi…suỵt suỵt” – Lam Anh đưa ngón trỏ lên miệng, mắt cũng híp ngang lại thành hai đường kẻ tinh nghịch
“Đừng có hét nữa không mẹ khâu mồm” – mẹ hùng hổ bước vào rồi cũng hùng dũng bước ra, bỏ lại sau lưng tiếng đóng cửa mạnh bạo
Lam Anh rón rén chui vào chăn, trùm che nửa mặt. Chốc chốc lại sung sướng cười một cái…đêm nay sẽ ngủ thật ngon!
Hương vị cà phê - Mờ Nhạt
Có lẽ do ngủ quá say mà tiếng tin nhắn kêu lên cô không hề biết, sáng hôm sau tỉnh dậy cô mới phát hiện ra Kỳ nhắn liền một lúc ba tin lận và năm sáu cuộc gọi nhỡ.
Em đã về thành phố chưa?
Em đâu rồi! Sao mãi không liên lạc được thế? Đừng làm anh lo nha…
Bao giờ cầm được máy nhớ nhắn tin cho anh biết….Anh thật sự rất lo
Tá hỏa khi đọc một đống tin nhắn cộng một loạt cuộc gọi nhỡ, Lam Anh vội vã nhắn tin lại cho Kỳ: “Em đã về nhà an toàn, xin lỗi anh giờ mới đọc lại tin nhắn anh dặn về nhắn tin anh biết. Em thật sự xin lỗi”
Rất nhanh thôi bên kia có tin nhắn đáp trả: “Ừm vậy được rồi, anh đang họp. Sáng thứ ba sẽ gặp em!”
Ặc! Lại thứ ba, không phải chứ? Lam Anh có chút lưỡng lự nhưng nghĩ đến anh ấy hẹn buổi sáng, cô liền thở phào nhẹ nhõm. Thôi thì cũng không đến nỗi bí lắm!
Vậy là cả chủ nhật thứ hai ở nhà, Lam Anh dành để đi chơi với mẹ, thỏa sức bù lấp khoảng thời gian ở học viện. Thỉnh thoảng đi xem phim, thỉnh thoảng shopping, nhưng chủ yếu là ở nhà tận hưởng cảm giác cùng mẹ vào bếp, cùng bố xem tivi và cùng đấu võ mồm với thằng em “siêu não”.
Hai ngày trôi qua thật nhanh, vèo vèo đã đến tối thứ hai. Tuy chơi bời thế đấy nhưng cô đếm từng giờ một mong sao đến thứ ba nhanh. Lục tung tủ đồ chọn một bộ cánh phù hợp nhất: xanh, đỏ,vàng, lục, lam, chàm, tím có đủ cả; nhưng nghĩ đến tính cách như mây u ám bao quanh của Huân thì cô đành ngậm ngùi chọn màu đen trắng cho phù hợp. Không phải cô không muốn tặng thêm màu mỡ cho anh ấy mà là đã quá nhiều lần bị đám mây dày và rộng của anh bao phủ, cô không có gan thử tiếp.
Đang lao đầu vào tủ quần áo, chợt có tiếng gõ cửa. Mẹ đi vào thấy quần áo tứ tung thì nhăn mày hỏi:
“Con làm gì mà bầy như bán hàng thế này?”
“À, con tìm quần áo đi chơi với bạn ấy mà!”
“Đi chơi với bạn sao cần tìm, thường ngày mẹ vẫn thấy con lôi thôi lắm mà” – mẹ Lam Anh không khỏi nghi hoặc
“Là bạn quan trọng. Mà có việc gì thế mẹ?” – tránh bị hỏi dài dòng, Lam Anh nhanh đánh trống lảng sang việc khác
“À, thứ ba này có một người bạn của gia đình ta hẹn gặp. Hôm đó con trai của cô ấy cũng đi cùng đó. Nghe nói rất đẹp trai mà học rất giỏi nữa. Con sắp xếp đi cùng mẹ nha”
“Há….lại thứ ba sao?”
Tại sao mọi người lại thích “thứ ba” thế chứ? Còn rất nhiều ngày trong tuần mà?
Mẹ đi ra khỏi phòng rồi mà Lam Anh vẫn còn đờ đẫn, mắt thì không chớp nổi 15 lần/ phút như bình thường. Là mọi người bắt cô xé lẻ thân thể ra đây mà, vì thật tình cô không thể từ chối bất kỳ ai. Đối với mẹ, thì bà nói gia đình cô ấy đã giúp nhà cô rất nhiều trong lúc khó khăn. Còn cái gì mà con cô ấy cũng học trong Emerald đấy…nghĩ đến đây là đầu cô lại muốn nổ tung. Đối với Kỳ, cô đã là kẻ tội đồ trắng trợn nói dối anh ấy về vụ điểm số, tuyệt nhiên không thể lỡ hẹn với được. Và tất nhiên Huân, người cô mong mỏi nhất có một cuộc hẹn, người mà chỉ cần nghĩ đến thôi là trong người đã tự động hồi hộp đến nỗi loạn nhịp tim rồi…
Nhìn quần áo mỗi nơi một chiếc, cô chán nản ngã mình xuống giường. Vò đầu bứt tai không biết giải quyết làm sao thì tin nhắn từ điện thoại bay đến phát ra tiếng kêu “Ting ting”. Lam Anh lười biếng trở dậy với lấy chiếc điện thoại trên bàn đèn, rồi cũng lười biếng mở tin đọc:
“Nhắn cho anh địa chỉ nhà, mai anh qua đón em!” – Kỳ nhắn
Thở hắt ra một cái, Lam Anh nhắn lại cho Kỳ địa chỉ rồi cũng buông máy cho rơi tự do xuống giường. Thôi thì đến đâu tính đến đó vậy!
Hương vị cà phê - Mờ Nhạt
Sáng thứ ba……
Kỳ hẹn cô tám giờ ở trước cửa nhưng do nhà cô nằm trên một con đường nhỏ tuy nhiên có rất nhiều khách du lịch qua lại, thường ngày vẫn rất đông đúc, xe khó tiến vào nên cô đã hẹn anh sẽ đi bộ ra đầu đường để đứng đợi.
Giản dị với áo dài tay mùa thu và quần jeans, Lam Anh từ sớm đã đi bộ ra đầu đường hóng xem Kỳ đang đứng ở đâu. Cô biết nhà Kỳ rất giàu nên ra một cái là cô đã lập tức tăm tia mấy em SH, Vespa hay Liberty. Cũng chẳng hiểu sao cô lại có suy nghĩ ấy, nhưng toàn thân bốc mùi hoàng tử như anh ấy chắc chắn bét nhất cũng phải leo lên mấy em xe cỡ thế…
Đang mải ngáo ngơ, chợt điện thoại trong túi xách reo lên:
“Alo ạ, anh ơi em ra rồi” – Lam Anh vừa nói vừa quay trái quay phải nhìn ngó
“Anh thấy em rồi, em đi sang phía tay trái nhích lên trên một chút”
Theo đúng chỉ dẫn cô quay mặt sang trái và nhích lên trên một chút…Ực, đúng là bét nhất mới leo lên mấy em xe tầm thường mà cô nghĩ đến. Cũng chỉ tại Việt Nam là đất nước xe máy, nên em xe nào hợp với dáng anh ấy nhất thì cô suy nghĩ đến thôi. Không ngờ “bên trái nhích lên một tí” kia hiện ra trước mặt cô một người con trai với dáng vẻ nho nhã nhưng không kém phần hiện đại. Anh ấy khoác lên mình bộ quần áo giản dị chỉ với áo thu dài tay màu trắng và quần bò sẫm màu, nhưng giá trị làm nên một hoàng tử là cái thứ mà anh ấy đang dựa người vào kia cơ!! Thú thật, ngoài con xe Range Rover của bố ở nhà thì các nhãn hiệu xe khác cô đều mù tịt, bởi vậy khi nhìn qua xe anh cũng chỉ thốt lên được một câu: quá bóng bẩy, quá lóa mắt mà không thể đoán nhận nó là hãng gì. Nước sơn màu vàng chơi bời… thật ngàn lần suy nghĩ cũng không ra, một người cảm giác ngày ngày cắm đầu vào học như anh ấy có thể sở hữu. Mà chiếc xe ấy không phải loại bốn chỗ tầm thường mà là dáng xe thể thao hầm hố với chắn bùn được cơi lên như bộ cánh tuyệt mỹ và ống bô được độn thành bốn ống bạc chất lừ. Không hiểu là nhìn thấy cảnh trước mắt, cô nên nghĩ kiếp trước tu thành công nên kiếp này được sung sướng có trai đẹp mang xe ngon đưa đón, hay nên cảm thấy bất hạnh vì cô đã dám với đến một người mà có ngước gãy cổ cũng chả tới được!
“Sao đứng ngây ra thế?” – tiếng nói của Kỳ làm Lam Anh giật mình ngẩng lên sau mớ suy nghĩ dài như cuộn giấy vệ sinh. Anh đến trước mặt cô từ lúc nào!
“A…” – Lam Anh vội lấy lại tinh thần – “…xe đẹp quá. Hi”
“Vậy sao?” – Kỳ nhún vai – “Em thích thì anh sẽ giữ lại”
“…” – nếu dùng từ “choáng ngợp” để diễn tả tâm trạng của cô thì còn thiêu thiếu gì đó mà không sao giải thích nổi
Đúng! Phải là…mẹ của choáng!
Giờ này nên tự nghĩ mình là lọ lem đi là vừa! Ngồi trên chiếc xe êm du, nhìn người lái xe cũng một thân toát ra khí thế ngút trời, cô đến nuốt nước bọt cũng không nổi. Bên ngoài, mười người đi qua cả mười người đều quay lại nhìn, có kẻ khoa trương còn phóng hẳn xe lên rồi ngoái lại xem chiếc xe nổi bật một vùng giữa phố. Đấy là đối với bên cửa sổ của cô, còn ở bên của Kỳ thì đa số là mấy chị LX tóc nhuộm đỏ nhuộm vàng cố gắng nheo mắt ngó vào xem ghế lái là ai... Cô bên cạnh thì đã đỏ mặt lên vì xấu hổ còn Kỳ thì cư nhiên vẫn bình thản như không có chuyện gì xảy ra, thỉnh thoảng còn nhìn thấy nụ cười hơi nhếch của anh khi mấy chị LX cứ cố đi sát mà dòm ngó...
“Em muốn đi ăn ở đâu?”
“Dạ…À, ở đâu cũng được ạ!” – Lam Anh ngại ngùng nói. Thú thật, ngắm xe của anh cộng nhận ánh nhìn từ quần chúng đã khiến cô no muốn ợ lên cổ rồi
“Vậy được rồi” – Kỳ nhấn chân ga làm em xe phóng thẳng về phía trước
Kỳ đưa cô đến một nhà hàng ở trên hồ Tây. Nhìn bề ngoài thì không lấy gì làm đặc biệt lắm nhưng ôi trời ơi đất hỡi, cầm cái “men-niu” lên mà hàm của Lam Anh tí rớt xuống bàn. Cái gì mà một xuất bò bít-tết đến 1,9 triệu đồng thế này? Giết người à?
“Sao vậy?” – Kỳ từ đầu đến cuối đều để ý đến cô – “Không thích ăn ở đây sao? Mình chuyển quán nhé”
“À…ý em là, sao lại đắt vậy chứ?” – Lam Anh nhỏ giọng, đuôi mắt trái có nheo lại, tay kì kì vào không trung
“Vậy sao? Mới tăng giá à?” – Kỳ cầm lấy menu bên cạnh tay mình soi soi một chút – “Giá vẫn thế mà em”
Đột nhiên cảm giác nếu cô há miệng tiếp nữa thì sẽ nhanh chóng biến thành “em gái quê” không hơn không kém. Nhưng nói đi cũng lại nói lại, đây là lần đầu tiên cô nhìn menu đồ sáng mà món rẻ nhất cũng có giá nửa triệu. Nhà hàng này đúng là con sâu đục khoét ngân khố quốc gia mà!
Vậy là để tùy cho Kỳ chọn món, Lam Anh chỉ biết ngồi cười gượng bên cạnh, thỉnh thoảng lại cầm ly nước lọc uống một ngụm nhỏ, mắt để bỏ ngỏ nơi mặt hồ xanh ngắt vào tiết thu. Nghe anh ấy gọi đồ ăn đắt xắt ra miệng mà chỉ như đơn giản hỏi “Anh có nước lọc không?” làm cô khẽ thở dài. Không phủ nhận rằng cô thích Kỳ ở trường hơn, thích nụ cười duyên lộ răng khểnh của anh ấy, thích sự giản dị chăm sóc của anh ấy. Có thể nói cô vô duyên khi người ta chưa là gì của mình mà đã đi so sánh này nọ, nhưng Kỳ đang ngồi ở trước mặt cô, xa lạ đến mức đưa tay ra chỉ như chạm vào không khí. Cảm giác lúc này chỉ có thể dùng từ ngột ngạt để diễn tả…
“Em suy nghĩ gì mà bần thần thế Lam Anh?” – Kỳ nheo mày. Anh cũng chủ động kéo ghế tiến đến gần cô hơn
“À không, lâu lắm mới ra hồ Tây nên em muốn ngắm một chút. Cũng phải hơn chục năm rồi” – Lam Anh cố lấy một lý do hợp lý để che đậy bản thân
“Ừm, anh cũng rất ít khi đến đây. Mới nửa tháng không gặp Lam Anh thôi mà hình như người lớn ra nha…” – Kỳ chủ động vén lọn tóc bị bung ra của cô, không quên miễn phí thêm một nụ cười răng khểnh truyền thống
Lam Anh khẽ cựa mình tránh cử chỉ thân mật của anh, miệng cười hề hề nói – “Dạ không phải đâu, tại thời tiết làm tâm trạng cũng khác đó”
“Ừm, cũng đúng…Trời này mà có người yêu bên cạnh thì tốt biết mấy” – anh khoanh hai tay trên bàn, mắt hướng thẳng ra con hồ rộng lớn trước mặt. Tận nơi đáy mắt anh có gì đó mong chờ
“Haha…gối ôm chính là người yêu của em” – Lam Anh phá tan bầu không khí bằng cái não siêu nhỏ chậm hiểu
“Anh không có gối ôm…” – Kỳ đột nhiên quay sang Lam Anh. Anh mang đôi mắt thâm tình có, âu yếm có, nhẫn nại có, kiềm chế có, hơn tất cả đó là câu nói phía sau – “Anh có thể làm gối ôm của em được không?”
Đầu óc chậm hiểu thế nào cũng biết anh ấy đang đánh đường vòng để tập kích cô. Lam Anh đứng tròng khi nhìn đôi môi như hai cánh hoa chuyển động kia, chiếc mũi thon gọn làm bật lên đôi mắt sáng thông minh giờ đây đang nhìn cô mang đầy yêu thương. Tiếng đàn piano du dương trong quán vô tình tạo nên một không gian lãng mạn nhất có thể. Nuốt một ngụm không khí vào cổ họng khô khan, Lam Anh cố bật cười công phá sự ngượng ngùng:
“Haha, anh không tranh được với Minion ở nhà em được đâu” – vừa nói cô vừa xua xua tay, hình như vì gượng quá mà miệng cười cũng như đứa thiểu năng
“Anh sẽ nguyện bên em… nếu… em cho anh cơ hội” – lại một lần nữa anh dùng sự nghiêm túc ngút trời đó đối diện với cô. Từng câu từng chữ chậm rãi tưởng như đang rót mật vào tai cô vậy!
Giờ đây đến cả cơ hội hít thở cũng khó, huống hồ nghĩ câu để phá ngượng ngùng. Lam Anh không ngờ buổi gặp mặt lại thành hôm diễn ra sự việc hoàng tử tập kích đánh mục tiêu mang tên mình. Cô chỉ mong sao giờ nhắm mắt vào mở ra sẽ chỉ là giấc mơ, điều đó sẽ đẹp hơn rất nhiều khi cô đang ở hiện tại. Biết nói sao với anh ấy về vụ việc ở trường, cũng vì gần anh mà cô đã bị bêu xấu và nhục mạ? Biết nói sao với anh, cô chỉ coi anh đơn thuần là người anh trai hơn tuổi, biết chiều chuộng biết nhường nhịn và hết lòng săn sóc cô? Biết làm sao để nói với anh…trái tim cô từ đầu đã không hướng đến anh?!
Bầu không khí im lặng cứ thế vờn quanh cho đến khi người phục vụ bê đồ ăn ra thì ánh mắt chờ đợi của anh mới được thu lại.
“Em ăn đi” – Kỳ lịch sự lấy dao dĩa cho cô, còn rất ga-lăng thái sẵn miếng thịt bò vàng
“À…dạ vâng” – Lam Anh ngượng ngùng cúi gằm mặt xuống. Cô thật sự rất khó xử
Bữa ăn trôi qua trong im lặng từ hai phía. Món thịt bò vàng này công nhận rất ngon, nhưng sao cô ăn không vào. Chút chút lại nhìn dáng vẻ tao nhã của anh ăn từng miếng từng miếng, tim cô lại chệch một nhịp. Sao quan hệ của hai người lại bước sang một giai đoạn hoàn toàn mới như thế này?
Hương vị cà phê - Mờ Nhạt
Nhờ cuộc gọi bất ngờ của Kỳ nên Lam Anh mới được thoát khỏi thế giới chật hẹp chỉ có hai người. Từ khi anh ấy nói xong câu ấy, khoảng không xung quanh cô và anh bị bó lại giống bó mỳ spaghetti sống. Vừa cứng vừa thô chứ không được mềm mại dẻo dại và thơm ngậy như khi đã qua chế biến…
Ngã mình xuống giường, quay người nhìn em Minion nằm cười toe toét bên cạnh, cô lại rùng mình nghĩ lại câu chữ được đích thân hoàng tử nói: Anh có thể làm gối ôm của em được không …. Anh sẽ nguyện bên em… nếu… em chấp nhận anh..!
Vò đầu bứt tai, cắn chăn xé gối, ôi chết mất!! Tại sao lại có tình cảnh trớ trêu này diễn ra chứ? Thật chả logic tí nào. Thịt bò vàng với xe đẹp đổi lại là hoàng tử cùng gối ôm…cái gì mà như mớ bòng bong vậy!
Còn đang lăn lộn không ngừng chợt cửa bị bật tung, xuất hiện ở đó không ai khác chính là người hẹn thứ hai trong ngày:
“Lam, lôi mấy cái váy của con ra đây cho mẹ xem nào!”
“Gì nữa đây mẹ” – Lam Anh uể oải, trong câu chữ cũng nhuốm vị khó chịu
“Chiều nay đi gặp nhà cô ấy không thể mặc qua loa được, lôi ra đây mẹ xem” – mẹ xốc cô dậy, một mực dí cô về phía tủ bốn buồng đã được mở sẵn
Nào thì lôi! Lam Anh uể oai móc từng cái váy bị cô đày ải xuống đáy tủ giờ nhăn nhúm nhàu nhĩ hết cả. Mẹ nhìn thấy thái độ không hợp tác cùng đống váy mang tên giẻ lau của con gái thì cáu mà quát:
“Mày làm sao mà như mất hồn thế hả? Nhanh cái tay lên xem nào”
“Con chỉ có tưng đấy thôi” – Lam Anh xụ cả mặt xuống
Mẹ bất lực đành cố gắng cầm đống váy giẻ ấy lên soi soi, chọn chọn. Cuối cùng cũng ra được một chiếc màu trắng liền được làm bằng ren.
“Cái này kết hợp với áo khoác rất đẹp” – mẹ tự chọn tự tán thưởng – “Mẹ đi là cho, nhớ ba giờ mẹ kêu là phải xuống luôn đấy”
Ba giờ chiều…
Không những mặc váy mà còn phải đi đôi kiễng kiễng cao cao đo thước kẻ được bảy phân, cầm túi như thị ba mươi hơn thế lại trang điểm nhấn nhá làm cô cảm giác rất ngứa ngáy khó chịu. Nhưng mẹ thì rất hài lòng, nhìn cô rồi quay quay mấy vòng tấm tắc khen xinh. Thằng em “siêu não” còn giở thủ đoạn: Chị Lam Anh xinh thế! làm mẹ càng tự tin với khả năng trang điểm “bậc thầy” của mình.
Hôm nay bố đi tiếp khách nên không thể đi cùng, thằng Bin là dân ngoài lề bị hất cẳng xuống ngoại, chỉ còn cô và mẹ đá lẻ với gia đình cô nào đó. Mẹ gọi taxi đến quán cà phê Amigo trên đường Lý Thường Kiệt – một trong những nơi được coi là đỉnh nhất vào mùa đông ở Hà Nội. Nói vậy thôi chứ quán này hợp với buổi tối hơn, chứ buổi chiều như thế này chả còn gì gọi là lãng mạn nữa.
Mẹ và cô đến sớm hơn nên chủ động chọn một chỗ trên tầng hai của quán và bàn ấy ở gần cửa sổ. Bà cô đó cũng thật teen, biết được cả quán cà phê nổi tiếng cho các cặp đôi này. Nhìn xung quanh quán một lượt, công nhận màu sắc phối ở đây thật ấm áp. Đèn vàng rủ nhẹ, sàn gỗ tối màu, bàn được kê xung quanh và mỗi chỗ lại có ánh sáng từ chiếc đèn lồng vàng đỏ hắt xuống cơ hồ tạo thành không gian riêng quây chặt các cặp đôi vào dưới thứ ma mị mờ ảo. Mẹ thấy cô ngáo ngơ chỉ chăm chăm nhìn khung cảnh thì lay người nhắc nhở:
“Tí người ta đến nhớ ăn nói cho đàng hoàng nhé”
Chưa kịp để cô trả lời, tiếng đế guốc va chạm xuống mặt sàn gỗ làm thu hút ánh nhìn của hai mẹ con cô. Xa xa là một người phụ nữ quý phái, nhìn lần đầu nhưng ngay lập tức đã toát ra khí chất phu nhân quý bà. Bà ấy mặc một chiếc váy liền màu xanh dương, bên ngoài khoác chiếc áo dạ đắt tiền, cả thân không một khiếm khuyết, không lấy một điểm để chê
“Duyên” – mẹ cô từ chỗ ngồi liền vui mừng chạy ra phía quý bà ấy
“Thu, lâu lắm mới gặp câu nha” – òa, giọng nói của bà ấy cũng tuyệt hấp dẫn. Nghe như thể đang thưởng thức một cốc trà đặc chế để dâng lên cho bậc vua chúa ấy!
Mẹ kéo bà…à không, mẹ kéo cô ấy về phía bàn, còn rất niềm nở mà khoe sự có mặt của cô:
“Duyên, đây là con gái tớ tên Nguyễn Lam Anh”
“Cháu chào cô ạ” – Lam Anh lịch sự cúi người chào cô ấy
Cô ấy không đáp lại ngay mà dùng thứ ánh mắt như nắng ấm mùa xuân ấy soi cô từ trên xuống dưới. Nghe có vẻ vô lý nhưng đúng thật là như thế, đây cũng là lần đầu tiên cô thấy một người có ánh mắt hiền từ như thế nhưng lại dùng nó để quan sát người khác. Nhìn lên nhìn xuống, nhìn ngang nhìn dọc, nửa ngày sau cô ấy mới mở lời:
“Lam Anh xinh quá. Cô nhớ mấy ảnh hồi bé của cháu để tóc ngắn, giờ tóc dài xinh đẹp hơn nhiều rồi. Cô không nhận ra nổi” – cô ấy đột nhiên vồn vã mà nắm lấy tay cô
Còn chưa để cô hoàn hồn với sự thay đổi khuôn mặt cùng thái độ chóng mặt từ phía quý cô lịch lãm thì tiếng gọi xa xa kia suýt chút làm cô sặc nước bọt
“Mẹ…”
Giọng nói chuẩn mực của đàn ông trưởng thành ấy vừa cất lên không những thu hút ba người bọn cô mà còn cả đống nhân viên nữ nữa. Mấy người ấy đang bưng đồ uống lên cho khách cũng phải dừng tay ngoái lại xem “soái ca” đang bước vào.
Lam Anh mở to mắt nhìn người con trai kia tiến gần lại phía mình. Không phải là chàng trai sáng nay cô vừa gặp sao? Không phải là hoàng tử sáng nay mới phóng xe thể thao đến đón cô đây sao? Càng không phải là chàng trai mới sáng nay còn đòi tranh giành với Minion đấy chứ? Tất cả mọi cơ quan cảm giác, tứ chi của Lam Anh bị đông cứng toàn phần. Oan gia ngõ hẹp – chắc chắn là như thế!
“Thu đây là con trai tớ, tên Hồng Kỳ”
“Oa đẹp trai quá. Kỳ à, đây là con gái cô…”
“Lam Anh?” – Kỳ ngạc nhiên lắm khi nhìn cô đứng đờ đẫn đằng sau lưng mẹ
“Ơ, hai đứa biết nhau sao?” – mẹ và cô Duyên đồng thanh lên tiếng, mặt cũng lộ sự ngạc nhiên
“Cô ấy là sinh viên ở học viện. Bọn con cũng quen nhau từ trước rồi” – Kỳ nói rõ ràng mạch từng câu chữ.
Nhưng…anh ấy có thể đừng nhìn cô chằm chằm thế được không?
“Vậy sao? Vậy tốt quá!” – mẹ từ bộ dạng không hiểu gì thành vui vẻ lạ kỳ - “Kìa Lam Anh, quen với anh Kỳ mà không bảo mẹ”
“À…con cũng không nghĩ…con cô ấy ….là anh ấy” – Lam Anh ngại ngùng cười cười xoa xoa gáy tóc, hai hàm răng dính chặt lấy nhau ngầm tạo nên tiếng xin xít
“Sáng nay đi với anh sao không mặc váy? Em mặc với trang điểm thế này xinh thật đấy” – Kỳ thản nhiên nói, không những thế còn nở nụ cười làm mê mệt lòng phụ huynh, đặc biệt ở đây là mẹ cô
“Sáng nay con đi chơi với anh Kỳ sao?” – mẹ như rơi vào bể ngạc nhiên, cơ hồ chưa thể tiêu thụ được hết
“Dạ..dạ…có thể nói là vậy!” – cô thật hận không thể đào một cái hố để chui xuống ngay lúc này nên chỉ biết sống trên mặt đất mà nở nụ cười gượng gạo nhất có thể
“Hai đứa biết nhau thật là hay quá” – cô Duyên đột nhiên lên tiếng – “Cô mừng lắm, chỉ lo hai đứa ngại ngùng, nhưng đã sớm quen nhau thành ra mọi chuyện thật đơn giản”
Ý cô ấy là gì? Chẳng phải chỉ là cuộc gặp mặt đơn thuần thôi sao? Cô ấy nói như vậy làm Lam Anh tưởng chừng đang tham dự một buổi xem mặt mà tỉ số đã được dàn xếp sẵn là cô thua thậm tệ ấy!
Hương vị cà phê - Mờ Nhạt
Hai bên nói chuyện rồi cô Duyên mời hai mẹ con Lam Anh đi ăn. Nhìn đồng hồ đã là sáu giờ, nhớ đến cái hẹn với Huân vào lúc bảy giờ, cô kéo mẹ vào một góc tỉ tê:
“Mẹ ơi, tối nay con còn có hẹn với bạn. Con về trước nhé!” - mở rộng khuôn miệng - cười lấy lòng thần chưởng
“Vớ vẩn, bạn hẹn hôm khác. Mẹ đã nói con phải sắp xếp thời gian để đi hôm nay rồi cơ mà. Không có bạn bè gì hết. Ra nhanh đi không cô với anh đợi” – mẹ gay gắt gạt bỏ rồi cũng nhanh chóng kéo tay cô đi khỏi
Lam Anh bất đắc dĩ đi theo mẹ ra ngoài, cũng chả để ý được xem mọi người đang nói gì, có nói về mình không? Trời đẹp hay trời xấu? Đường đông hay đường vắng? Những gì cô suy nghĩ lúc này đổ dồn vào từng tích tắc đồng hồ trên máy điện thoại. Vừa ngồi trên xe cô vừa suy tính cách làm sao để chuồn về một cách nhanh nhất…Giả vờ đau bụng, đau đầu, ốm hay cảm? Cũng không nổi, mẹ là siêu cao thủ trong việc đoán nhận những trò lừa bịp của cô. Phải làm sao bây giờ?
/13
|